The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1196 / 20
Cập nhật: 2016-04-22 16:42:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
inh thự Knole, điền trang của công tước Gilner
Chiều muộn Ngày 17 tháng 06 năm 1984.
Điền trang của công tước Gilner nằm sâu trong những ngọn đồi xanh mướt của Kent. Nó là một ngôi nhà vuông vức với các cánh đối xứng nhau, cả ngôi nhà được sắp xếp với độ chính xác về toán học cao nhất có thể áp dụng.
Cửa sổ trải dọc ở mọi phía như đội lính đang diễu hành. Tuy vậy… Nếu cả ngôi nhà bộc lộ lý tưởng về lí trí và tính chính xác thì những nơi còn lại của điền trang dường như toát lên vẻ đối lập. Khu vườn và lối vào không nghi ngờ gì là đã được tính toán với sự siêu việt về đại số.
Nhiều năm trước, các hàng cây có lẽ đã trải dài dọc lối vào với khoảng cách được đo đạc chính xác. Hơn thế nữa, những cái cây kia đã được chọn vì vẻ đều đặn đượm buồn của chúng, giống những cái cây mảnh khảnh cao chót bao quanh các nghĩa trang kiểu Ý. Nhưng giờ đây kỹ năng hình học của kiến trúc sư sẽ phải đầu hàng trước sự hỗn loạn này.
Con đường bắt đầu với những dãy sồi, giờ đây đã trưởng thành với kích thước oai vệ. Vài cây đã bị mất do gió hoặc bị đốn ngã. Những cây sồi mất tích được thay thế bằng cây giẻ sồi hoặc cây táo. Một cái cây lùn tịt trông chả khác gì một chai rượu đỏ hơi ngả sang phải giữa hai thân cây kiêu hãnh.
Lại cả mặt đất nữa chứ! Còn khủng khiếp hơn. Rõ ràng là có người đã trồng một mê cung hàng giậu ở bên phải ngôi nhà. Eleanor có thể nhìn thấy vết tích những con đường nhỏ của nó, những hàng giậu đã khô quắt và vài chỗ bị cắt bỏ. Một ngôi nhà hóng mát, nhưng chỉ những người vô cùng hảo tâm mới nói vậy.
Sự bẩn thỉu của nó càng thêm đáng kinh hãi bởi vài tấm bia đã phai màu. Chúng được chôn quanh bãi cỏ mà như thể đã ở đó lâu lắm rồi, một tấm bia còn có dây leo quấn quanh thân. “Điền trang trông còn nhếch nhác hơn con nhớ”, cô nói, bước từ xe xuống với sự giúp đỡ của một người hầu nam.
“Vì sao chúng ta lại ngừng tới đây chơi nhỉ? Con nhớ có thời năm nào chúng ta cũng tới đây chơi một lần. Mẹ và mẹ Lisette đã nảy sinh mâu thuẫn sao?” “Tất nhiên là không! Cứ làm như mẹ thấp kém đến mức đi tranh cãi với người khác vậy”, mẹ cô đáp lại, lờ tịt những trận cãi vã tô điểm cho cuộc sống của bà.
“Và chắc chắn là không phải với Beatrice tội nghiệp. Mẹ từng là một trong những người bạn thân nhất của bà ấy, bọn mẹ đã ra mắt cùng năm. Và sau đó khi cả hai bọn mẹ đều trở thành nữ công tước, chà…” “Điều gì đã xảy ra?”, Anne gặng hỏi, nhảy ra khỏi xe, “Trời ơi, con thật mừng vì được rời khỏi cái xe đó.” “Lisette lớn hơn Eleanor vài tuổi”, mẹ cô nói, ra dấu cho một người hầu, anh ta chạy đi gõ cửa.
Người trong nhà dường như không nhận thấy một cỗ xe với bốn ngựa kéo đã tới, chứ đừng nói đến cỗ xe thứ hai chở ba cô hầu và một đống rương hòm. “Đã có một thảm hoạ xảy ra. Beatrice đã hết sức đau khổ và khi bà ấy qua đời vì bệnh viêm phổi chưa đầy một năm sau đó, mẹ mới biết chuyện gì là lý do thật sự.” “Thảm hoạ gì ạ?” Eleanor hỏi một cách kiên nhẫn.
Người hầu đang đập vòng sắt gõ cửa, nhưng rõ ràng là chẳng có ích gì. Nữ công tước do dự. “Nói cho Anne biết thì không sao, vì con bé đã cưới. Dù mẹ nghĩ bây giờ con cũng là một người phụ nữ rồi.” “Con đã phải chấp nhận địa vị đó vài năm rồi”, Eleanor nói. “Con mới quái gở làm sao”, nữ công tước quát.
“Chà, vậy thì mẹ sẽ nói thẳng ra vậy. Lisette đã có một mối quan hệ bất hạnh với một quý ông.” “Hồi bọn con còn bé chị ta không tỏ ra mấy hứng thú với chuyện đó mà”. Anne nhận xét. “Có thể vì thực tế là cô ấy không thể duy trì hứng thú với bất kỳ chủ đề nào nhiều hơn một hai ngày”, Eleanor nói.
“Khó mà tưởng tượng nổi một người đàn ông có thể nắm giữ quyền lực đó. Chắc chắn là cô ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện gì như thế trong thư. Mặc dù công bằng mà nói, cô ấy dường như có một hứng thú lâu dài với việc giúp đỡ trẻ mồ hôi.” “Mẹ tránh Beatrice”, mẹ cô nói u ám.
“Mẹ đã làm tròn bổn phận với các con. Không ai trong hai đứa làm mẹ xấu hổ với một mối quan hệ bất chính.” Bà rùng mình. “Người đàn ông đó không thích hợp để cưới à?” Eleanor hỏi, nghĩ rằng tốt nhất là nhanh chóng kéo sự chú ý của mẹ cô ra khỏi sự trong trắng giả định của các con bà.
“Mẹ sẽ không bao giờ tiết lộ điều đó”, nữ công tước tuyên bố, dùng tông giọng của một kẻ tử vì đạo đang đối mặt với một đám đông thù địch. “Mẹ đã hứa với Beatrice là mẹ sẽ mang theo sự thật đó xuống mồ. Nhưng…” Đột nhiên mẹ cô bớt gay gắt, hạ giọng xuống.
“Mẹ sẽ cho con biết đứa trẻ đó…” “Đứa trẻ!” Eleanor kêu lên. “Mẹ chưa nói là có một đứa trẻ chào đời!” “Mẹ đã bảo là thảm hoạ còn gì”, mẹ cô đáp. “Và tin mẹ đi, trong những trường hợp như thế, dùng từ đó cũng chính xác thôi. Chúng ta sẽ không nói thêm về chuyện đó nữa.
Nhìn ngôi nhà này mà xem! Beatrice sẽ phát hãi trước sự lộn xộn này. Nhưng mẹ không phải là người có quyền chỉ trích; mẹ hiểu được sự khó khăn của việc giữa chân người làm công.” Có một điều chắc chắn đúng đó là những lời bình luận gay gắt của nữ công tước có xu hướng làm những gia nhân được đề cập đến chạy thẳng ra khỏi cửa của căn nhà nói trên.
Cuối cùng thì tiếng đập cửa liên tục của người hầu cũng được đáp lại. Một quản gia chạy xuống các bậc thang chính, hơi gập eo xuống khi đi tới, như thể muốn chào trước. “Xin chào lệnh bà”, ông ta nói, cúi gập xuống chào như một con rối. “Đây đúng là một vinh hạnh, đúng là một vinh hạnh.
Tôi sợ rằng công tước Gilner không có nhà, nhưng tôi sẽ gửi thông báo cho ngài ấy.” “Không cần”, mẹ Eleanor phẩy tay tuyên bố. “Ta không tới để gặp Gilner mà là gặp con gái ông ấy. Đây chẳng qua chỉ là một chuyến thăm ngắn dễ chịu mà thôi, vài ngày là tối đa. Giữa những người bạn.” Vì viên quản gia vẫn đang chớp mắt nhìn bà chứ không hộ tống họ vào thẳng nhà, bà nói.
“Tiểu thư Lisette đang ở đây, có đúng không?” “Tất nhiên”, ông ta nói. “Nhưng tôi e là bà Marguerite đang tới thăm một người họ hàng. Chiều mai phu nhân mới về.” “Chà, vậy thì hãy đưa bọn ta về phòng để có thể chỉnh trang lại bản thân sau chuyến đi”, nữ công tước ra lệnh.
“Có thể nó chỉ cách Luân Đôn vài tiếng đồng hồ, nhưng người ta không thể chịu đựng nổi bụi bặm suốt dọc đường. Có lúc ta đã nghĩ mình chắc sắp chết ngạt rồi đấy.” Eleanor thích thú khi thấy viên quản gia có vẻ hết sức đau khổ. Ông ta đang vặn vẹo đôi bàn tay. “Có lẽ là không có phòng trống chăng?”, cô hỏi.
Ông ta vội vàng trả lời một tràng. “Rõ ràng là, phòng thì có thừa, nhưng khi bà Marguerite vắng mặt…” Mẹ cô ngay lập tức mất kiên nhẫn và vẫy tay bảo ông ta im lặng. “Eleanor, có phải mẹ đã bảo con viết một bức thư thông báo về chuyến viếng thăm của chúng ta không?” “Con đã viết rồi thưa mẹ.
Có lẽ tiểu thư Lisette sơ suất chưa cho ông biết chăng?”, Eleanor nói, cười với viên quản gia. “Vui lòng hộ tống chúng ta lên phòng đi”, nữ công tước nói trước khi ông ta kịp trả lời. “Ta không quen đôi co với một quản gia ở ngoài trời!” Người đàn ông chật vật đi lên bậc thềm như thể có quỷ dữ ở sau lưng.
Eleanor, Anne, rồi đến mẹ họ nối gót, theo sau là một đội người hầu mang rương hòm của họ, số rương hòm trái ngược với tuyên bố chỉ đến chơi một hai ngày. Khoảnh khắc họ bước vào, nguồn cơn nỗi đau khổ của viên quản gia hiển hiện rõ rành rành. Nếu khu đất của điền trang có hơi lộn xộn thì sảnh chính đúng là một mớ bòng bong.
Sảnh chính được thiết kế như một hình vòm cung duyên dáng kéo dài tới tận tầng hai, được bao quanh bởi lan can. Nhưng vào lúc nay đây, lan can rõ ràng đang tạm dùng làm chỗ phơi quần áo bẩn. Nó treo đầy những cái chăn đang đung đưa theo những cơn gió luồn vào từ cửa trước. “Một cách thật là kỳ lạ để xử lý vải lanh”, nữ công tước nói, trịnh trọng xoay một vòng và ngẩng cổ lên.
“Ta không thể nói là mình khuyến khích việc này. Và đống chăn đó bẩn thỉu một cách đáng xấu hổ. Tên của ông là gì?” “Popper ạ, thưa lệnh bà”, viên quản gia nói, trông thật khốn khổ. “Chúng không phải đồ đem giặt, thưa lệnh bà, mà là phông nền cho một vở kịch.” “Những cái kia có vẻ là cây”, Eleanor nói, chỉ vào một tấm chăn chấm lốm đốm hình như để mô tả một khu rừng đang bị gió quất.
Mẹ cô nheo mắt lại. “Giống một cánh đồng đầy ngọn cà rốt hơn.” Một tiếng cười ngân nga trả lời bà, tất cả cùng ngước lên và thấy Lisette đang khẽ khàng chạy xuống cầu thang. Trong một giây họ cứ đứng đờ ra đó nhìn cô ta rồi Eleanor vẫy nhẹ. Cô đã không gặp Lisette bảy hay tám năm nay, nhưng cô ta còn trở nên xinh đẹp hơn.
Eleanor vẫn luôn ghen tị với tóc cô ta, nó màu vàng ánh kim, và có những lọn xoăn tự nhiên xinh xắn. Khuôn mặt cô ta có hình ô-van yên bình của một thánh nữ thời trung cổ. Thường là thế. “Ellie!” Lisette lao xuống cầu thang và ôm lấy Eleanor rồi ôm thêm một lần nữa. Cô ta quay sang chào Anne với một tiếng kêu tương tự.
Nữ công tước thẳng người khi đón cái ôm đầu tiên và đến cái thứ ba thì cứng đơ. Khi Lisette thả tay khỏi Anne, Eleanor vội vàng nói, “Mẹ em, nữ công tước Montague.”. “Mấy năm rồi đúng không nhỉ?”, Lisette nói, mỉm cười với nữ công tước cùng vẻ quyến rũ rạng ngời khi hơi nhún mình chào.
“Nhưng cháu không thể quên được cái cằm xinh đẹp của bác, thưa lệnh bà. Da bác đã hơi nhão, quanh hàm dưới, nhưng thật tình mà nói thì chẳng đáng kể gì.” Mẹ cô có vẻ sững sờ không nói lên lời, nên Eleanor xen vào. “Chắc chắn mẹ vẫn nhớ tiểu thư Lisette là một hoạ sĩ đầy nhiệt huyết, mẹ nhỉ.” “Ôi làm ơn, không có tiểu thư gì hết”, Lisette nói.
Cô ta vẫy tay trong không khí và họ thấy những ngón tay ấy lốm đốm những chấm đỏ, xanh, và tím. “Cháu đang vẽ phông màu sân khấu cho một vở kịch trong làng. Cháu có thể tìm cho mọi người một vai nếu mọi người thích.” Eleanor không thể không mỉm cười. Đúng là Lisette. Cô ta sẽ nhảy cẫng lên dù trải qua một chuyến đi dài bảy tiếng đồng hồ rồi vùi mình vào việc vẽ phông màn sâu khấu, thậm chí cô ta sẽ chẳng mảy may nghĩ xem liệu những người khác có thấy háo hức đến vậy hay không.
“Cháu phải quay lại khu vườn sau nhà đây”, Lisette nói. “Cháu rất mong đợi được ăn tối cùng mọi người. Popper, hãy thu xếp cho các vị khách của chúng ta ở đâu đó đi, được chứ?”, không nói gì thêm, cô ta xoay người bỏ đi. Mặt mẹ cô rúm lại thành một điệu bộ cho Eleanor biết chính xác bà nghĩ gì về cách cư xử của Lisette.
Popper lại vặn tay. “Nếu tôi biết bà sắp đến, thưa lệnh bà, tôi hẳn sẽ bảo đảm ngôi nhà trông gọn gàng.” “Vui lòng để ta đi nghỉ”, nữ công tước tuyên bố vẻ hung dữ thầm lặng. “Một cơn đau dầu dữ dội đang đến với ta. Ta nghĩ nó có liên quan tới mùi sơn nồng nặc trong căn nhà này.
Và ta sẽ cảm ơn ông vì kéo mấy cái chăn đó xuống, Popper. Ta không nghĩ bà Marguerite sẽ tán đồng đâu.” “Vâng, thưa lệnh bà”, Popper nói. “Tất nhiên, thưa lệnh bà. Làm ơn hãy đi theo tôi.” Vài phút sau, Eleanor, Anne và Popper rón rén đi ra khỏi phòng ngủ nữ công tước, để bà lại cùng sự chăm sóc ân cần của hai cô hầu, những người đang bận rộn quạt trán cho bà và pha trộn những loại bột thuốc bổ khác nhau.
“Tôi e là mình sẽ phải xếp phòng cho cô ở một cánh nhà khác”, Popper nói lo lắng, khi ông ta và Eleanor đi xuống cầu thang, đã xếp Anne trong một phòng cạnh mẹ họ. “Chúng tôi không mấy khi có khách và rất nhiều phòng đang chất đầy vải lanh Hà Lan. Tất nhiên là tôi sẽ bỏ mấy tấm chăn đó đi ngay.
Ôi trời ơi cái vẻ mặt của nữ công tước Montague!”, ông ta rùng mình. “Tôi đã chuyển tới đây từ nhà của hầu tước Pestle. Tôi không phải không biết một căn nhà ngăn nắp là như thế nào.” “Tất nhiên là không”, Eleanor nói an ủi. Đột nhiên cô chớt nhớ ra. “Tôi tin rằng công tước Villiers có thể sẽ tới thăm tiểu thư Lisette vào hôm nay hoặc mai, ông Popper, cho nên ông có thể cần chuẩn bị thêm một phòng nữa đấy.” Ông ta càng trắng bệnh hơn, nếu điều đó là có thể.
“Vậy mà cô của tiểu thư Lisette lại đi vắng! Có lẽ tôi sẽ gửi thư cho ba Marguerite và xin bà ấy về ngay tối nay.” “Một ý kiến hay đấy”, Eleanor đồng ý. “Ông có phiền khi tôi ở cùng phòng với chú chó của mình không, ông Popper?” Ông ta lại bắt đầu vặn tay. “Một con chó? Có một con chó sao?” “Phải”, cô nói.
“Chó của tôi. Nó là một con chó pug nhỏ, màu kem với mõm đen. Không nghi ngờ là một trong những người hầu đang trông nó.” Viên quản gia lại gần thêm một bước. “Nếu cô không phiền khi tôi nói ra điều này, tiểu thư Eleanor…” Eleanor trưng ra vẻ mặt dữ tợn mang vẻ đàn áp nhất của mẹ mình, và ông Popper ngay lập tức lùi lại.
“Sao?” “Tiểu thư Lisette sợ chó.” “Cô ấy sẽ không sợ Hàu đâu. Nó là một con chó pug, loại chó không to lắm. Nó còn sợ Lisette hơn là cô ấy sợ nó ý chứ. Ai cũng yêu Hàu hết”, cô vẫy chào ông ta và đi về phía cầu thang. Điều đó cũng là sự thật. Tất nhiên là trừ những ai bị nó đái lên người.
Nhưng cũng chưa có nhiều người bị thế lắm. Đến lúc Eleanor tắm xong thì Hàu đã lên phòng, cô cảm thấy khá hơn. Cô mặc váy ngủ và bế Hàu vào lòng để ngồi trước lò sưởi. Nó qua béo để ngồi được thoải mái trong lòng bất kỳ ai, nhưng nó thích thế và cô cũng vậy. Vì thế họ ngồi cùng nhau trong khi nó vặn vẹo, giãy giụa và làm rụng những sợi lông cứng lên lòng cô.
“Mày cần phải trưởng thành lên và chấm dứt ngay cái trò đi tiểu bừa bãi đi”, cô bảo nó. Nó không thích nói mà thích dụi hơn, nên nó dụi và nài nỉ gãi tiếp cho nó tới khi Eleanor quyết định rằng cô nên đi mặc đồ. Đúng là thảm hoạ nếu Villiers đến trước khi cô kịp xuống nhà và làm giảm tham vọng của mẹ mình.
“Nếu ta mặc váy cotton màu anh đào với khăn choàng bằng sa thì sao?”, cô hỏi Willa. Đó là một trong những bộ váy cũ của cô, chứ không phải của Anne, nhưng giờ cô đã thấy quá mệt mỏi để thể hiện vẻ phóng đãng. Willa đã mất hai tiếng đồng hồ vừa qua để dọn sạch mấy cái hòm mà Eleanor mang theo trong chuyến du lịch về vùng quê này.
“Không có cái váy cotton màu anh đào nào ở đây đâu, thưa tiểu thư”, cô ta nói, thêm vào. “Phu nhân của em đã tự mình chọn lọc váy của cô và cô ấy đã phải bỏ đi vài bộ váy để có chỗ cho những bộ cô ấy mang cho cô mặc.” Eleanor thở dài. “Ta không có gì để mặc trừ những bộ được em gái ta tự tay chọn sao?” Willa lắc đầu.
Đã đâm lao thì phải theo lao thôi. “Trong trường hợp đó, sao em không chọn bộ nào đó cho ta nhỉ?” “Bộ váy lụa in hoa”, Willa gợi ý. “Cô có thể mặc bộ đó cùng khung ngang nhỏ”, cô ta giơ nó lên. “Nó rất đẹp, nhưng không kín đáo cho lắm”, Eleanor chỉ ra. “Nếu ta cúi xuống, thân váy trên có thể mở ra đến tận eo ta mất.” “Nếu cô thấy không thoải mái thì chúng ta có thể ghim một ít ren vào cổ”, Willa trấn an.
“Em sẽ gắn thêm ren lên tóc cô. Chúng ta không cần rắc phấn lên tóc nữa, cô đã thấy tiểu thư Lisette rồi đấy?” “Lisette chẳng bao giờ rắc phấn”, Eleanor nói. “Hay đội tóc giả.” “Vậy thì chúng ta cũng sẽ không làm vậy”, Willa nói, cắn chặt hàm răng trắng nhỏ của mình lại.
Rõ ràng là Anne đã nhồi nhét vào đầu cô ta tư tưởng được ăn cả ngã về không trong hôn nhân, nhất định là thế. Chừng một tiếng sau, Eleanor thơ thẩn đi xuống cầu thang. Có chút dễ chịu khi biết rằng cô thật sự đang trông đẹp nhất có thể. Tóc cô sẽ không bao giờ có màu như vàng cháy của Lisette.
Nhưng cô thích cái cách nó toả sáng, ánh lên màu brandy. Nó cũng dày, dày hơn tóc Lisette, cuốn xoăn hay bóng mượt và duỗi thẳng, tuỳ cô thích. Willa đã buộc một búi tóc trên đỉnh đầu cô, với dải lụa nhỏ lộng lẫy xoắn giữa các lọn tóc xoăn. Và dù cô vẫn nghĩ bộ váy trông sẽ đẹp hơn trong một phòng khách thắp nến thì giờ nó vẫn đẹp tinh xảo.
Vì ghim thêm ren vào trông thật ngớ ngẩn nên xuống đây với bộ ngực phơi ra, đó rõ ràng là những gì Anne nghĩ đến. Cô dắt theo Hàu xuống cùng. Mấy tiếng vừa rồi nó đã rất ngoan, nhưng nó chỉ là một chú chó con. Nó không thể ở trong phòng cả ngày. Willa đã đối xử với nó như món đồ trang sức và thắt những cái nơ lụa trên cổ nó để trông hợp tông với váy cô.
Các tấm chăn đã biến mất và ngôi nhà im lặng, trông bình thường như mọi điền trang vùng quê của bất kỳ quý ông nào, trừ việc hoàn toàn vắng bóng gia nhân. Cô thò đầu vào phòng khách, rồi vẩn vơ đi vào thư viện. Các giá chật kín sách vươn cao tới tận trần nhà, dù nhìn gần thì hoá ra đa số sách nói về âm nhạc, một sự thật đáng thất vọng.
Sau một lúc lâu, Hàu sủa ăng ẳng và cô nhận ra nếu nó xức hương cho tấm thảm thư viện thì đúng là một cách không hay để bắt đầu chuyến thăm của mình. Thư viện nối liền với vườn, nên cô mở cánh cửa và bước ra ngoài hiên. Trước sự ngạc nhiên của cô, toàn bộ gia nhân đang túm tụm trên một đồi cỏ ở cuối vườn, các cô hầu đeo tạp dề trắng và người hầu nam mặc đồng phục, tất cả dường như đang ngồi lên những cái phông màn sân khấu treo ở sánh trước đó.
Thậm chí dường như còn có vài đứa trẻ ngồi tập trung ở phía trước. Vào thời điểm ấy, cánh cửa sau lưng cô mở ra và một giọng nói trầm nhẩn nha vang lên. “Có lẽ tất cả bọn họ đã bị các cô tiên bắt đi hết rồi.” “Villiers!”, cô hét lên, quay lại. Và Anne cũng ở đó, mỉm cười với vẻ hân hoan sung sướng.
Công tước cúi chào và hôn tay cô. Eleanor nhận ra mình thấy tiếc vì đã bỏ găng tay trên gác, giá mà anh ta có thể cởi nó ra lần nữa. Rồi cô nhìn vào mắt anh ta và đỏ mặt. Anh ta giỏi đoán suy nghĩ của cô đến kinh hoàng. “Mọi người đâu hết rồi?”, Anne hỏi. “Họ ở ngoài kia, trong vườn.
Bước ra ban công đi. Có một bộ ghế hết sức dễ chịu và… Ôi, không, chị để tuột dây xích của Hàu ra mất rồi!” Không sai vào đâu được, một bóng dáng bé nhỏ mập mạp đang lao vút qua bãi cỏ, sủa điên cuồng. “Con Hàu nổi tiếng đó à”, Villiers nói. “Nó có thể trở nên hơi quá phấn khích”, Eleanor nói.
“Nó rụng lông”, Anne phản bác. “Và dường như nó nghĩ mình quyến rũ vô ngần. Chưa kể đến sự thật là nó liên tục đi tiểu.” “Nó chỉ là một chú chó con thôi mà!” “Nào, nào, đừng cãi nhau chứ”, Villiers nói. Từ bãi cỏ có một tiếng rít chói tai vang lên, theo sau là một tiếng rít nữa.
Nhóm người ít ỏi đó dường như hỗn loạn, trẻ con thì bỏ chạy nháo nhào. “Cái quái gì vậy?”, Villiers nói, tiến lên phía trước. Anne cười. “Nó đã kịp tè lên người ai đó rồi, Ellie.” Eleanor chạy theo Villiers. Khi lại gần tim cô trĩu xuống khi thấy Hàu có vẻ thật sự là trung tâm của vụ hỗn loạn.
Nó đang chạy vòng quanh một cách điên cuồng, sủa ăng ẳng với vẻ kích thích do căng thẳng mà cô cho là có liên quan tới vụ tai nạn với nhóm gia nhân. Có rất nhiều trẻ con, ít nhất bảy đến tám đứa, mặc những bộ váy yếm màu xanh hở tay chạy toán loạn. Và tiếng hét vẫn vang lên, cô không thể thấy là ai đang hét.
Hàu chạy về phía cô, sủa cuồng loạn, tai nó vểnh lên. Nó đang cố nói gì đó với cô… Viên quản gia đang đuổi theo Hàu. “Popper”, cô gọi. “Cái quái gì…” Nhưng rồi tiếng hét ngừng lại, đám người tản ra và Eleanor thấy cội nguồn của vấn đề. Lisette đang nép mình trong vòng tay Villiers, một tay vòng quanh cổ còn đầu tựa vào vai anh ta.
“Tôi sợ là tiểu thư Lisette bị bất ngờ bởi con chó của cô”, Popper nói, thở hổn hển. “Như tôi đã đề cập, cô ấy sợ chó.” Từ lâu Eleanor đã nhận định rằng điều làm cho Lisette thật sự xinh đẹp là cô ta hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Chẳng gì có thể ngăn cản người ta ca tụng đôi mắt xanh dương, cái mũi thẳng tắp, đôi môi màu hồng nhạt của cô ta.
Kể cả bây giờ, khi mà rõ ràng là cô ta bị Hàu làm hoảng sợ, vẻ mặt của cô ta vẫn vô cảm: Không có đôi mắt nhắm nghiền hay đôi môi mím chặt vì lo sợ, hay tiếng thở hổn hển thô tục. Thay vào đó cô ta cuộn tròn trong vòng tay Villiers, trông như một bức chân dung sống. Eleanor vươn tay xuống và bế con chó béo lùn của mình lên, điều đó ít nhất cũng làm nó ngừng sủa.
“Sợ à?”, cô nói. “Cô ấy bị Hàu doạ sợ sao? Hẳn là nó đã làm cô ấy giật mình.” Băng qua người Popper, cô tới chỗ Villiers. “Xin chào, Lisette.” Lisette không trả lời. Mặt cô ta đang nhắm lại. “Chắc chắn là cô ta không ngất chứ?”, Eleanor nói với Villiers, chẳng tin điều đó dù là một giây.
Anh ta nhìn xuống Lisette với vẻ mặt tương đối kỳ lạ. “Tôi nghĩ cô ấy đang bình tĩnh lại sau cú sốc. Khi tôi đến, cô ấy hoàn toàn kinh hãi. Tất nhiên, tôi đã bế cô ấy lên thoát khỏi hiểm hoạ, nhưng phải mất một lúc cô ấy mới nhận thức được điều đó.” “Thoát khỏi hiểm hoạ”, Eleanor nói, nhìn xuống Hàu.
Nó nằm trên cánh tay cô như một em bé nặng trịch hết sức ấm áp, mà trên thực tế, nó đúng là như vậy. Loại trừ thực tế là nó đang chống cả bốn chân lên trời và đang thở hồng hộc, người ta có thể tưởng nó là một em bé sơ sinh đầu đầy tóc và bụ bẫm. Chà, có lẽ điều đó không phải là sự thật.
Eleanor phải thừa nhận là tình thương cô dành cho loài chó không phải được tất cả mọi người đồng cảm. “Em có thể thấy chị đang nghe, Lisette, nên hãy mở mắt ra đi”, cô nói rõ ràng. “Em muốn giới thiệu chị với chó cưng của em.” Lisette mở mắt, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hàu, cô ta lại hét lên và run rẩy rúc vào sát Villiers.
“Nó thật xấu xí!” “Nó không…” Eleanor nói. Nhưng chẳng có cách nào nói giảm nói tránh sự thật là dù so sánh với một cái áo choàng trắng màu kem và mõm đen như màn đêm cũng chẳng thể biến một con chó pug trở nên xinh đẹp theo đúng nghĩa được. “Nó không xấu xí”, cô tuyên bố kiên quyết.
“Nó là một con chó xinh xắn.” “Chị sợ chó”, Lisette nói, rùng mình thấy rõ. “Và con chó đó có hình dạng thật quái dị. Có gì đó thật gớm ghiếc ở đôi mắt của nó! Chúng trông như… Như hai quả trứng cá xấu xí!” Eleanor nhìn lũ trẻ đang chăm chú xunh quanh. “Chị không tỏ ra là một hình mẫu tốt, Lisette ạ.
Đây là Hàu”, cô nói với lũ trẻ. “Nó là một con chó con ngọt ngào không bao giờ mơ đến việc làm đau ai. Và hình dáng này hoàn toàn bình thường với giống nòi của nó.” Theo lẽ tự nhiên, hình thành từ sự căm ghét của Lisette, lũ trẻ nhìn Hàu như thể nó có ba tay. “Nó thật kệch cỡm”, Lisette nói như hết hơi.
“Chủ nhà của chúng ta sợ chó”, Villiers chỉ ra, mà theo Eleanor nghĩ là khá thừa thãi. “Có lẽ cô nên nhốt con vật đó trong phòng trong suốt chuyến thăm.” Eleanor chớp mắt nhìn xuống Hàu. Chắc chắn là nó không đẹp rồi. Nhưng nó cũng đâu có phải chó bun[1] cơ chứ.
“Lisette”, cô nói hoài nghi, tiến thêm một bước. “Chị thật sự muốn nói là mình sợ một con chó nặng chưa đầy sáu cân sao? Nó vẫn còn răng sữa, vì Chúa!” “Đúng vậy”, Lisette nói, một tiếng thở dốc làm giọng cô ta vỡ ra. “Chị biết chị thật ngớ ngẩn. Chị cực kỳ ngu ngốc.
Chị biết điều đó. Nhưng hãy làm ơn… làm ơn… em có thể đưa nó đi chỗ khác không? Xin em đấy?” “Tất nhiên”, Eleanor nói, bước lùi lại. Hàu khịt mũi và rướn người lên liếm cằm cô. Cô quay phắt người và lao vút vào trong nhà, cảm thấy tai mình nóng rực vì giận dữ. Không phải chỉ vì cái cách Lisette rùng mình.
Hay cái cách mắt Lisette chực lồi hẳn ra đến mức cô ta trông thật giống Hàu. Mà là cái cách Villiers nhìn xuống cô ta, như thể anh đang bảo vệ cô ta khỏi một con cá sấu ăn thịt người. Lố bịch. Cả hai bọn họ thật quá mức lố bịch. Anne đang thoải mái ngồi trên một cái ghế nhỏ, dặm phấn lên mũi.
“Để em đoán nhé”, cô nói khi Eleanor bước lên thềm đi vào ban công, ôm chặt Hàu. “Lisette biến thành một trinh nữ run rẩy vì sợ nhưng may mắn thay một công tước to lớn, mạnh mẽ đã có mặt để cứu cô ta? Chờ đã, chẳng phải trước đây chúng ta từng nghe câu chuyện này rồi sao?” Eleanor ngồi phịch xuống cạnh em mình và thả Hàu ra để nó tự do sục sạo.
“Em đang ám chỉ là Lisette giống như Ada sao?”, cô hỏi, vẫn giận dữ. “Bởi vì chị có thể bảo đảm với em rằng Ada sẽ không bao giờ hành xử một cách vô lý như thế.” “Lũ trẻ đó đang làm cái quái gì ngoài đấy vậy?”, Anne hỏi. “Chị có nghĩ một trong số chúng là đứa bé mà mẹ đã vô tình nhắc đến ban nãy không? Có lẽ Lisette không dừng lại ở một đứa.” Cô cười khúc khích.
“Có lẽ cô ấy là nữ đối thủ xứng tầm với Villiers!” “Đừng ngớ ngẩn thế. Chúng đều mặc váy yếm. Chị cho là chúng đến từ trại trẻ mồ côi”, Eleanor nói, nhún vai. “Chị biết là Lisette…”, cô ngồi thẳng dậy. “Trại trẻ mồ côi!” Anne nhướng một bên lông mày lên.
“Hai đứa trong số đó có thể là con Villiers.” “Đúng là một gã hư hỏng”, Anne nói, không thể hiện chút ngỡ ngàng dù là nhỏ nhất. “Vì có hai đứa con à?” “Em đã nghe tin đồn là anh ta có vài đứa con ngoài giá thú rồi. Không, mà vì đã chuyển chúng vào trại mồ côi. Điều đó là không chấp nhận được.” “Anh ta đã lạc mất chúng”, Eleanor nói, cảm thấy hết sức quái gở khi bao biện cho công tước cho dù cô đang làm thế.
“Công tước có một gã luật sư dối trá và hắn đã bỏ trốn với tiền của anh ta. Thật ra là hắn đã chiếm đoạt tiền trợ cấp của lũ trẻ.” “Vậy nên các con của công tước bị nhét vào trại mồ côi. Nghe thật giống một vở kịch chán phèo.” Eleanor nheo mắt. Bên kia bãi cỏ, Villiers đã đặt Lisette xuống, nhưng cô ta vẫn bám chặt lấy anh ta.
“Có lẽ anh ta đã quyết định cưới Lisette để có thể bảo vệ cô ta trước sự tấn công của lũ thú hoang.” “Cô ta có thể cưới phải khối kẻ tệ hơn nhiều. Sau cùng thì cô ta cũng đã gặp các con anh ta rồi.” “Không phải toàn bộ”, Eleanor nói. “Rõ ràng là anh ta có sáu đứa.” “Đúng là điển hình của Villiers khi đã phạm lỗi thì nghiêm trọng gấp đôi mức độ thường thấy”, Anne nói điềm tĩnh.
“Anh chàng tội nghiệp đó chắc phải hết sức tuyệt vọng muốn chứng minh tính đàn ông của mình ấy nhỉ. Em tự hỏi vì sao?” “Chị nghĩ điều đó chỉ là do tính bất cẩn”, Eleanor nói. “Ô nhìn kìa. Popper đã xếp lũ trẻ mồ côi vào hàng và đang dẫn chúng đi đâu đó. Nếu biết Lisette đã biến dinh thự của cô ta thành trại mồ côi thì em hẳn đã không đến, dù có vì chị đi nữa, chị yêu ạ.
Em không thích trẻ con.” “Chị nghĩ chúng sống trong làng chứ không phải sống ở đây.” “Chị có thấy cái cách cô ta tựa vào Villiers khi khập khiễng đi vào nhà một cách duyên dáng không?”, Anne hỏi. “Em nghĩ chúng ta có thể rút ra bài học từ đó đấy.” Cô nhìn Eleanor một cách đầy gợi ý.
“Có lẽ cô ấy đã bị đau chân khi chạy trốn khỏi Hàu hung dữ.” “Điều đó giải thích vì sao mà em lại nói là công tước Villiers những tưởng lạnh lùng đang đau thắt tim vì cô gái vô cùng yếu đuối mà anh ta vừa giải cứu khỏi cái chết thấy trước.” “Thật vậy sao?”, Eleanor nhất quyết không nhìn.
“Chán quá. Cứ tưởng anh ta cũng có tí chút khôn ngoan. Nếu em nghĩ chị sẽ biến mình thành một cô gái trinh run lập cập chỉ để tóm được một ông chồng thì em đã nhầm rồi, Anne ạ.” “Thứ nhất, chị sẽ gặp rắc rối với phần gái trinh đấy”, em gái cô nói, cười nắc nẻ. Eleanor thoáng nhíu mày khi cô khi Villiers và Lisette lại gần ban công.
Cô nhìn quanh tìm Hàu và nhẹ nhõm nhận ra rằng nó đã nằm xuống tư thế ưa thích của mình và đang thực hiện hoạt động nó yêu thích nhất: Ngủ. May mắn thay thật kín đáo dưới ghế sô-pha. Lisette ngồi lên một tay vịn của sô-pha và cúi xuống để hôn nhẹ Eleanor. Đôi dép lê của cô ta chỉ cách cái chân mập mạp của Hàu chưa đầy một sợi tóc.
“Vì sự hỗn loạn khủng khiếp vừa diễn ra nên chị đã quên nói mình hạnh phúc đến thế nào khi hai người đến thăm”, cô ta liến thoắng, như thể toàn bộ sự kiện vừa rồi chưa từng diễn ra. Eleanor chợt nhận ra là cứ giận dữ với Lisette khó khăn đến thế nào. Vì cô ta quên các cảm xúc của mình nhanh tới mức mà nói năng gắt gỏng thôi cũng khiến bản thân cảm thấy là một hành vi đê tiện.
Và đó, tất nhiên, là cách cô ta tránh được sự trừng phạt vì những hành vi quá đáng kiểu như vừa nãy. “Đáng ra em phải tới thăm chị từ trước”, Eleanor nói, cảm thấy thoáng chút tội lỗi. “Em không tin nổi đã nhiều năm như thế trôi qua.” “Popper đã bảo chị là chúng ta hãy chuẩn bị ăn tối.
Nhưng chị chỉ muốn nói…”, giọng nhỏ dần và cô ta xoắn hai bàn tay lại với nhau. “Không sao mà”, Eleanor nói. “Em biết vài người ghét chó. Nếu biết trước thì em đã không mang nó đi cùng, Lisette ạ.” “Chỉ là chị từng bị một con chó tấn công”, cô ta nói gấp gáp. “Chị vừa mới kể hết về chuyện đó cho Leopold.” Leopold? Chưa gì cô ta đã gọi thẳng tên công tước rồi sao? “Lúc ấy chị trẻ hơn bây giờ và thậm chí còn nhát gan hơn”, cô ta nói với giọng nói có ngắt nghỉ rất lôi cuốn.
“Chị đã bị xô ngã, và…”, cô ta giơ hai tay ra. Eleanor kinh hãi khi thấy rằng khoảng da ở đó đã nhăn nhúm lại với những vết sẹo hình răng nanh. “Ôi, Lisette, thật là khủng khiếp!” “Chị nghĩ nỗi sợ còn đau đớn hơn cả vết cắn thực”, Lisette nói, có vẻ khá lý trí. Anne lầm bầm gì đó nghe có vẻ giống lời cổ vũ.
“Bởi vì nỗi sợ không biến mất còn vết cắn thì có”, Lisette nói thêm. Ngay lúc ấy, Hàu phát ra tiếng u ử trong giấc ngủ và dịch bàn chân nhỏ đầy lông cứng vào sát dép của Lisette hơn. Eleanor vội vã ho hắng. “Chị phải đi tắm đây”, Lisette nói, đứng dậy với vẻ duyên dáng thường thấy.
“Đúng là một chiều thú vị, không phải vì con chó của em đâu, Eleanor. Bọn chị đang thảo luận về vở kịch mà lũ trẻ sẽ diễn và rồi chợt nhận ra là thật sự nên chơi trò truy lùng kho báu hơn là đóng kịch. Như thế sẽ thú vị hơn nhiều với lũ trẻ và trên hết thì chúng mới là những người quan trọng.
Chị chỉ vừa yêu cầu toàn bộ gia nhân đều phải ngồi nghe ý tưởng mới của mình, dù Popper có phản đối. Sau cùng thì, nếu em cần gì đó thì đã có các cô hầu rồi mà.” Cô ta nhún vai đầy yêu kiều. “Tất nhiên”, Eleanor nói, không đứng dậy. Nếu cô đứng dậy, Hàu sẽ nhận ra thời gian ngủ đã chấm dứt và có thể sẽ sủa ăng ẳng để nhắc nhở cô về sự hiện diện của nó.
“Em nghĩ em sẽ ngồi lại đây và tận hưởng những tia nắng cuối cùng”, Anne nói. “Eleanor, hãy ở lại với em.” Lisette vẫy tay bỏ đi. “Villiers”, Eleanor nói. “Ngài nghĩ gì về lũ nhóc đó?” Anh ta nhíu mày. “Lũ nhóc nào?” “Những sinh vật bé nhỏ mặc váy yếm màu xanh dương ý”, Anne nhắc nhở với ý giúp đỡ.
“Tôi đã không rời chân khỏi cổng vòm vì chúng đấy. Ít nhất thì Hàu cũng còn ngoan khi thỉnh thoảng lại giữ im lặng. Trẻ con chẳng bao giờ được như thế.” “Trẻ con”, Villiers lặp lại. “Ý cô là lũ trẻ con ở làng?” “Lũ trẻ mồ côi”, Eleanor nhắc. Mắt anh ta nhíu lại.
“Chúng là trẻ mồ côi sao?” “Xem chừng sự chú ý của anh đã đặt ở chỗ khác”, cô nói ngọt ngào. “Chắc chắn là tôi có thể hiểu được điều đó Lisette tội nghiệp hết sức sợ hãi trước con sói hung dữ to lớn tên Hàu.” “Nào, nào”, Anne nói. “Em không thấy chị có một vết sẹo nhăn nhúm trên tay, Eleanor, nên đừng có nhạo báng nếu chị chưa phải chịu cùng cảnh ngộ.
Chị chưa từng sợ thứ gì sao?” Eleanor không cần phải vất vả nghĩ ngợi về điều đó. Cô sợ những điều quan trọng, như là sẽ bị chia tách với một số người mà không báo trước. Không bao giờ sợ nhện, chó con, hay giông bão. “Tất nhiên là chị không nhạo báng Lisette. Chị chỉ đang thông cảm với ngài công tước mà thôi.
Lời kêu cứu của Lisette làm ngài ấy mải mê đến mức không thể nhận thấy vây quanh mình là những đứa trẻ mồ côi, hai trong số đó có thể là con của chính ngài ấy.” Villiers có vẻ như đang cố doạ cô với vẻ cau có đó. Cô mỉm cười đáp lại anh ta. “Làm sao cô biết chúng là trẻ mồ côi?”, anh ta gặng hỏi.
“Thế ngài nghĩ chúng còn là ai được nữa?” Anne xen vào. “Tôi đã gợi ý là Lisette đã sinh cả một gia đình, nhưng điều đó quá tai tiếng để cân nhắc tới kể cả với Eleanor. Không biết liệu ngài có nhận ra điều này về chị tôi chưa, Villiers, nhưng rất khó để làm chị ấy sốc.” “Tôi đã biết điều đó rồi”, Villiers nói.
Villiers có một đường hằn trắng bệch quanh miệng gần như cũng khiến Eleanor thấy thương anh ta. Nhưng gần như thôi. “Anh có biết gì về tuổi của hai đứa trẻ anh đang tìm kiếm không?”, cô hỏi, châm chích anh ta và thấy sung sướng. “Tất nhiên là có. Xin cô thứ lỗi…”, anh ta bỏ đi mà không nói thêm một lời nào.
Và cũng không thèm cúi chào nữa. “Eleanor thân mến. Em không nghĩ là chị đã làm bạn đời tương lai của mình vui vẻ đâu”, Anne nói trầm ngâm. “Có nhớ em đã gợi ý chị hãy thử hoà thuận hơn với nam giới rồi chứ?” “Anh ta có thể là bạn đời tương lai của chị, cũng có thể là không”, Eleanor nói.
“Chị phải nói thêm là vào lúc này ngực chị khá lạnh vậy nên em sẽ phải tự thoả mãn với sự biến đổi về quần áo và để cho tính cách của chị được yên rồi đó.” “Em muốn chị cưới anh ta. Anh ta giàu khủng khiếp. Và em cũng thích đôi vai đó nữa.” “Đó không phải là một lý do đủ thuyết phục để cưới một người.” “Chà, theo chị thì lý do nào thích hợp hơn thế nữa chứ? Em hy vọng đó không phải là cái loại đam mê điên cuồng mà chị và Gideon dấu yêu đã chia sẻ.
Bên cạnh đó, chị cũng biết thừa là vẻ cậu bé thánh thiện của anh ta cũng đóng một phần trong đó.” “Người ta không cưới một người đàn ông chỉ vì bờ vai của anh ta”, Eleanor nói. “Bộ óc phải được xếp thứ hạng cao trong danh sách và bất kỳ ai nhìn Lisette với ánh mắt như vậy thì con ngu hơn cả Hàu.
Chị cũng có tiêu chuẩn đấy.” Hàu gầm gừ khi nghe thấy tên mình và nhích ra khỏi gầm ghế để có thể đặt cằm lên dép của Eleanor. “Đừng đánh gía thấp Villiers”, Anne nói. “Quan trọng hơn, chị sẽ không đánh giá thấp Lisette!” Eleanor đáp lại. “So với lần cuối gặp mặt, cô ta đã giả bộ trinh nữ run rẩy đến mức hoàn hảo.” “Đó không phải là giả bộ”, Anne nói.
“Đấy là lý do khiến nó thành công như vậy. Chúa tôi, Eleanor, nghe như thể chị rất quan tâm vậy.” “Chị còn không chắc liệu Lisette có nên cưới anh ta hay không. Sau cùng thì, số lượng con cái mà anh ta có hoàn toàn đáng ô nhục.” “Không chỉ là con đâu nhé – mà là con hoang”, Anne nói với vẻ thẳng thừng thường ngày.
“Hãy chờ tới khi mẹ nghe được cái chi tiết nho nhỏ đó. Não của Lisette có thể trống rỗng như phòng giặt vào chủ nhật, nhưng em đồng ý với chị. Cô ta không đáng phải nhận điều tiếng, thứ sẽ đi kèm với lũ trẻ đó. Cô ta còn phải đối phó với chính chuyện của bản thân nữa kìa.” “Em biết Lisette đấy. Cứ năm phút là cô ta lại đổi ý. Bây giờ thì có thể cô ta đang cười với anh ta nhưng cứ chờ đến mai mà xem.” “Đúng là một chuyến đi thú vị”, Anne nói, đứng dậy. “Đánh thức con chó đó đi, Eleanor. Chị có biết là có một vũng nước dưới ghế của chúng ta không?” Eleanor nhún vai.
“Chị nên đưa nó đi dạo trên bãi cỏ, nhưng chị đã bị tiếng hét đó làm bối rối đến mức quên khuấy đi mất.” “Dù có con hoang hay không”, Anne tuyên bố, “Villiers cũng có đôi vai rất đẹp. Em đã cưới Jeremy chủ yếu vì anh ấy có một cái mũi đến là đẹp”. “Mũi á?”, Eleanor chưa từng chú ý đến mũi của em rể dù theo cách này hay cách khác.
Chú thích
[1] Chó bun: Một giống chó dữ với hàm răng rất khoẻ.
Công Tước Của Riêng Em Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James Công Tước Của Riêng Em