Số lần đọc/download: 2734 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:10:57 +0700
Chương 9
Tiến Đạt tức tối, đã vậy hắn còn lớn tiếng, phàn nàn với ông Hoàng.
- Eác thật là vô tích sự. Có đứa con gái mà giữ cũng không được, để sổng mất.
Ông Hoàng nóng mũi:
- Cậu hơi quá lời rồi đó! Con gái tôi mà cậu làm như con bò, con heo... ''sổng mất''.
Tiến Đạt nghênh mặt:
- Trách tôi quá lời còn bác thì nuốt lời phải không? Hừ! Bác đã nói gì? Đã hứa gả Hoàng Uyên cho tôi. Tôi đã chuẩn bị lo cho đám cưới, tốn kém bao nhiêu, thế mà bây giờ cô ấy lại trốn mất. Bác không cho tôi tức à?
Ông Hoàng buột miệng:
- Chuyện này cậu là người được lợi nhiều nhất, cậu không tức mới là chuyện lạ. Nhưng Tiến Đạt à! Tôi hứa thì sẽ giữ lời. Tôi nhất định tìm con Uyên về gả che cậu đàng hoàng mà.
Nhếch môi, Tiến Đạt cười đểu:
- Chẳng cần nữa đâu. Bác định giao cho tôi của thừa, của hư sao?
Bà Bạch Cúc khó chịu lên tiếng:
- Nè! Cậu lại ăn nói hồ đồ rồi. Hoàng Uyên là đứa con gái rất đàng hoàng.
- Xưa nay chẳng có cô gái đàng hoàng, gia giáo nào lại tự dám trốn nhà ra đi cả.
Bà Cúc cãi:
- Chuyện này cậu cũng nên xem lại mình, còn con Uyên chỉ nhất thời nên nó chưa chấp nhận cậu thôi.
Tiến Đạt cau mặt nói với bà Cúc.
- Bác biết chắc cô ấy đàng hoàng à? Bỏ đi tùm lum thế này làm gì tránh khỏi chuyện quan hệ lăng nhăng.
- Con tôi không phải thuộc hạng như vậy, nó chẳng đi đâu tùm lum.
Tiến Đạt lại hỏi như chất vấn ông Hoàng:
- Bác đã hứa gả Hoàng Uyên cho tôi, sao còn đòi gá cho thằng oắt con Quốc Trung nữa.
- Đó là trước khi cậu chưa đến. Chấp nhận cậu, tôi đã hỏi bên gia đình Quốc Trung rồi.
Tiến Đạt bật hỏi:
- Hay là Hoàng Uyên đã đi theo Quốc Trung rồi cũng nên.
Bà Bạch Cúc cải chính ngay:
- Chuyện đó không đời nào xảy ra đâu.
- Thật ra bà biết Hoàng Uyên đi đâu. Chỉ có thể ra Đà Lạt ở nhà dì Bạch Hồng thôi.
Bà định gọi điện cho Bạch Hồng nhưng nghĩ lại thôi. Bởi vì hai dì cháu ắt sẽ cấu kết với nhau để giấu bà.
Còn Tiến Đạt như không chìu nổi sự biến mất của Hoàng Uyên, nên cứ đến gây sự mãi.
Ông Trọng Hoàng đâu biết được là Tiến Đạt đang tức như con thú, muốn lồng lên.
Không cưới được Hoàng Uyên Tiến Đạt coi như không sơ múi gì được tài sản của ông.
Tiến Đạt kể lể:
- Uổng công tôi đã giới thiệu bác với ông Hưng Thịnh. Xong cả rồi thì bác lại làm tôi mất mặt quá.
Ông Hoàng giả lả:
- Chuyện có gì đâu. Cậu cứ làm trung gian giới thiệu tôi gặp ông Hưng Thịnh.
- Đâu có được Điều kiện đã giao rồi. Tôi cưới Hoàng Uyên thì mới tiến hành hợp tác với bên kia. Còn nữa, vì uy tín của tôi, ông Hưng Thịnn tin chịu hợp tác khi tôi là rể Bác thôi.
Ông Hoàng ngồi trầm lặng thấy vậy, Tiến Đạt được dịp kể thêm:
- Mọi việc đã sắp đặt đâu vào đó, bây giờ lại bể. Bác làm tôi mất, uy tín quá.
Ông Hoàng chống chế:
- Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn. Tôi mong gả cơn Uyên cho cậu mà.
- Ngoài ý muốn ư? Bác nói nghe hay ghê.
Tiến Đạt chỉ trích ông Hoàng rồi còn phách lối nặng lời:
- Bác là cha mà chẳng dạy bảo được con mình thì còn làm ăn chuyện lớn gì được nữa.
Ông Hoàng nổi cáu ngay:
- Cậu không được xúc phạm đến tôi.
Tiến Đạt cười mũi:
- Là tôi nói để rút kinh nghiệm.
- Có lẽ Với ông Hoàng vần đề làm ăn vẫn là mối lo hàng đầu, cho nên ông dịu với Tiến Đạt bằng những lời hứa hẹn:
- Tôi sẽ tìm ngay con Uyên về cho nó một trận. Thật ra nó chỉ trốn tránh thôi, chẳng bỏ đi đâu. Rồi eậu và nó sẽ đám cưới:
Tiến Đạt cao ngạo:
- Cô ấy làm tôi mất uy tín, tôi cóc cần.
- Cưới để bạn bè cười chế nhạo chê cười à?
- Tiến Đạt này đâu phải là thằng ngu.
Bà Bạch Cức nóng ran cả mặt bởi lời lẽ khiếm nhã vừa rồi.
- Đủ rồi nha Đạt. Con gái tôi đã làm gì mà cậu sợ mọi người chê cười.
Tiến Đạt gương mặt lên:
- Tôi không muốn giải thích dài dòng đâu. Tóm lại bây giờ tôi nhất định không cưới nữa dù bác dẫn cô ấy về quì dứới chân tôi đi chăng nữa. Việc tôi cần là bác giải quyết sòng phắng tiền bạc cho tôi là được rồi.
- Hả! Tiền bạc gì mà sòng phăng, mà giải quyết?
Nhếch môi Tiến Đạt, cười khẩy, hắn bắt đầu làm tiền trắng trợn:
- Việc tôi đã giao dịch với Hưng Thịnh, tốn kém biết bao nhiêu là tiền bạc.
Bộ bác tưởng tôi uốn ba tấc lưỡi thôi à?
Ông Hoàng nhăn mặt:
- Cậu nói nghe mới lạ, đó là việc của cậu.
- Nhưng tôi quan hệ xã giao chỉ vì bác.
- Làm gì cũng phải có tiền. Bác biết rõ điều này hơn ai hết mà.
Ông Hoàng quay sang vợ nói:
- Bà phải đi tìm con Uyên lôi đầu nó về đây cho tôi.
Bà Bạch Cúc nhỏ giọng:
- Từ từ... ông làm gì mà ầm ĩ lên vậy?
- Chuyện đâu còn có đó.
Ông Hoàng hầm hừ:
- Từ từ à? Bà có nghe cậu Tiến Đạt nói gì nây giờ không?
Rồi ông đổ thừa lại bà:
- Cũng tại bà nuông chiểu nó quá. Con cái bỏ nhà đi mà chẳng hay. Thật chẳng ra làm sao cả. Đúng là ''con hư tại mẹ''.
Bà Cúc tức tối đáp lại:
- Nó xm tôi ra phố. Nó có làm gì đâu, chẳng lẽ nhốt nó ru rú ở nhà?
Ra vẻ phật ý, Tiến Đạt can ngăn:
- Thôi hai bác đừng cãi nhau vì việc con gái mình nữa. Chủ yếu là giải quyết việc tiền nong cho tôi đi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay.
- Nè! Tôi không thiếu nợ cậu bao giờ cả.
Giọng Tiến Đạt thật tro tráo:
- Sao lại không? Bác nợ tôi về việc hứa gả Hoàng Uyên. Giờ tôi không lấy cô ấy nữa, mà lấy tiền, bác nghe rõ không.
- Cậu thật là quá đáng.
- Biết điều thì bác hãy bồi thường cho tôi hai mươi triệu. Nếu không thì bác chẳng làm ăn gì được đâu.
- Định hăm dọa tôi à?
- Thật là ngang ngược, ông Hoàng uất lên vì những lời hăm dọa hống hách của Tiến Đạt.
Bà Bạch Cúc vội đàn xếp:
- Cậu yên tâm! Tôi sẽ đi tìm Hoàng Uyên về, kế hoạch cũ vẫn tiến hành.
Búng tay làm ra ve phởt lờ, Tiến Đạt nhếch miệng:
Xin lỗi, chuyện cưới xin tôi không còn hứng thú nữa đâu. Tôi chỉ hứng thú với việc đếm tiền và cho vào túi thôi.
Nghe cậu nói thì tôi cũng không còn hứng thú. Cờn vlệc tiền bạc tôi cũng xin lỗi.
- Tôi không thiếu nợ, cậu đừng vô lý nữa.
- Tôi nhắc lại, đó là tiền tôi giao dịch thay ông.
- Tôi sẽ gặp trực tiếp Hưng Thịnh mà không nhờ cậu.
- Này! Không có tôi giới thiệu, ông tưởng bên Hưng Thịnh sẽ hợp tác với ông à? Ông hơi chủ quan rồi đó ông Hoàng?
Ông Hoàng giận dữ nhưng vẫn nín thinh.
Tiến Đạt lại buông giọng thẳng thừng:
- Hai chục triệu với bác không đáng là bao đâu. Bác đừng có tiếc.
Ông Hoàng cương quyết:
- Tôi chỉ chi đúng chỗ, còn không hả?
- Một xu cũng chẳng có.
Tiến Đạt khiêu khích:
Thế thì việc bác chi sẽ đúng chuyện, đúng chỗ đó. Nếu như bác không muốn cả thành phố, cả giới doanh nghiệp này điều biết con gái ngài Trọng Hoàng bỏ nhà đi hoang đấy.
- Hừm! Cậu dám...
Tiến Đạt cười khẩy:
- Tôi chỉ cung cấp thông tin cho giới báo chí. Hay là bác lại muốn mượn danh chuyện của con gái mình để làm bệ phóng để cho mọi người biết đến bác nhiều hơn nữa.
Ông Hoàng tức tới:
- Cậu thật là ngang ngược.
Tiến Đạt giễu cợt:
- Ông mua danh dự chỉ bằng số tiền nhỏ mà không chịu ư? Ngày mai tôi sẽ trở lại, Bác cứ chạy tiền. Nếu không có, cứ đến Hưng Thịnh mà vay sẽ có ngay.
Bực dọc trước những lời đôi co của hai người đàn ông, bà Cúc bỏ đi vào trong, và nghĩ đến chuyện nhanh chóng đi Đà Lạt tìm Hoàng Uyên.
Dì bảo Hoàng Uyên ra đây đi về với tôi ngay.
Chỉ vào mặt em gái, bà Bạch Cúc nói như phán lệnh.
Bạch Hồng lắc đầu:
- Chị nói gì vậy? Hoàng Uyên đâu có ra đây? Bộ nó không đi với chị lên thăm em à?
Bạch Cúc nóng náy nhìn em gái:
- Bạch Hồng! Em đừng có giả vờ nữa. Em giấu nó ở đâu, mau kêu nó ra chị biểu.
Bạch Hồng lộ vẻ khó chịu:
- Bộ có chuyện gì xảy ra sao chị bảo em giấu con Uyên? Chị Hai à? Hoàng Uyên làm sao hả?
Bạch Cúc phàn nàn:
- Em đừng đóng kịch nữa, chị không rảnh để xem đâu. Em với nó toa rập với nhau phải không? Chị biết dì cháu các người mà. A! Hay là chính em đã hiến kế cho nó, chứ con Uyên một mình nó chẳng dám đâu.
Rồi bà quả quyết với giọng hạch hỏi. Bạch Hồng:
- Con Hoàng Uyên bỏ nhà đi khi đàng trai sắp qua cưới, nó không ra Đà Lạt.
thì có thể đi đâu?
Bạch Hồng vẫn từ tốn:
- Hôm trước, Hoàng Uyên có lên đây nhưng nó về rồi chị ạ.
Bạch Cúc lưởm mắt nhìn em gái:
- Thấy chưa, chị nói có sai đâu, đúng là hai dì cháu một phe để bao che cho nhau, Vậy mà nãy giờ mà còn chối bai bải, nào là hổng có ra đây... Giấu đầu cũng lòi đuôi thôi, Bạch Hồng ạ.
- Hoàng Uyên có làm gì sai trái mà em bao che. Nó đã từng sống ở đây, ở hay chơi cũng là chuyện thường tình. Thấy nó buồn nên em không gạn hỏi. Em có giữ nó lại nhưng nó nhất định không chịu mà đã đi về rồi.
Bạch Cúc giận dữ:
- Đã về ư? Dì nói trơn tru lắm.
Bạch Hồng nhăn mặt:
- Hoàng Uyên lớn rồi. Nó muốn làm gì theo ý nó, em không cản, mà em giấu nó làm chi?
- Nếu dì làm chuyện gì thì tự dì đã biết.
- Nhưng nếu không có ở đây thì chính dì mới giải thích cho chị biết đấy. Nó chẳng có về Sài Sòn.
Bạch Hồng mím môi:
- Em đã nói, chị không tin cứ cho em giấu con bé, thì chị cứ kiếm đi.
Bạch Cúc đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đứng lên đi rảo khắp các phòng, cứ như Hoàng Uyên đang trốn ở bên trong đó vậy.
Một lát sau khi Bạch Cúc trở ra, Bạch Hồng phân bua:
- Chị tin em chưa?
Bạch Cúc lẩm bẩm:
- Nếu nó không ở đây thì đi đâu chứ?
- Em cứ tưởng nó về Sài Gòn rồi.
Bạch Cúc tức tối:
- Con với cái, thật là tức chết đi được.
- Biết nó trốn ở đâu mà tìm bây giờ chứ?
Đặt tay lên vai chị gái, Bạch Hồng trấn an:
- Chị đừng quá lo! Có thể nó đến nhà bạn hay đi đâu chơi cho khuây khỏa.
Dù sao sự áp đặt của anh chị cũng gây cho nó cú sốc nặng.
- Con nhỏ này làm tôi tức chết đi được.
- Đột nhiên, Bạch Cúc nhìn Bạch Hồng, giọng nghi ngờ:
- Lẽ nào nó đến với thằng góa vợ hai con đó?
Bạch Hồng lắc đầu:
- Em bảo đảm không có chuyện đó đâu.
- Sao dì dám khẳng định? A! Hay là dì với nó thông đồng, dì bao che để cho thằng đó quyến rũ nó. Dì đừng có tài lanh nha! Anh Trọng Hoàng mà biết sẽ mắng dì một trận đấy. Hồi đó cũng chỉ vì cãi 1ời anh chị, mà bây giờ dì phải sống đời cô độc rồi đó.
Bất, nhẫn trước lời lẽ của người chị ruột, nhưng Bạch Hồng vẫn bình thán:
- Con Uyên đã biết Vũ Phong đến với nó chi vì sự thương hại, nên nó chẳng màng đến đâu.
- Thế sao nó lại tránh mặt mà không báo với anh chị ỉnột tiếng, trong khi nó đồng ý đám cưới rồi kia mà.
- Chuyện đó em không biết.
- Tôi chán nghe nhừng lời nói dối của dì rồi, mau chỉ nhà Vũ Phong cho tôi biết. Nhưng mà thôi có hỏi dì cũng vô ích. Tự tôi sẽ có cách, tự tôi sẽ đi tìm.
Thấy vẻ quyết liệt của chị gái, Bạch Hồng vừa lo lắng, vừa can ngăn:
- Con Vũ Phong bị bắt cóc, nhà người ta đang rối rắm, chị làm ơn đừng đến đó gây phiền phức.
Bạch Cúc bực dọc.
- Xem ra dì thân với họ hơn tôi tưởng.
- Tôi có đến cũng chỉ tìm kiếm con Uyên thôi.
- Chính họ gây phiền phức rắc rối cho tôi thì có.. - Dì có biết ở nhà mình còn đang rắc rối như bòng bong không? Bao nhiêu chuyện chẳng biết phải giải quyết như thế nào.
Bạch Hồng nín thinh. Bà Bạch Cúc nhăn trán than thở:
- Vợ chồng tôi đang khổ sở vì Tiến Đạt.
Cậu ta đang đòi tiền bồi t.hường đó.
- Anh chị làm gì mà bị cậu ta đòi tiền bồi thường vậy?
- Anh Hoàng đang nhờ Tiến Đạt giúp mình trong việc giao dịch làm ăn, và đã đồng ý gả Hoàng Uyên. Giờ nó đã bỏ đi, trách sao thằng Tiến Đạt không lật lọng.
- Tại sao anh chị lại làm vậy? Cậu ta đã từng bỏ bê Hoàng Uyên khi nó ngồi xe lăn kia mà.
Chuyện đó qua rồi. Bây giờ nó đã thành tâm, chị thấy cũng nên tha thứ. Tiến Đạt rất giỏi trong việc môi giới làm ăn, nó sẽ giúp cho anh Hoàng.
- Em thấy anh chị nên cẩn thận với cậu ta.
Nghe dì Bạch Hồng nhắc nhở, Bạch Cúc xì mũi:
Dì không cần phải dạy đời. Trên thương trường, vợ chồng tôi cũng quá sành sỏi.
Bạch Hồng thở ra:
- Em ngại cho Hoàng Uyên. Anh chị gả bán nó chỉ để củng cố cho việc làm ăn của mình, e có vẻ tàn nhẫn quá.
Bạch Cúc trợn mắt:
- Tôi cấm dì xía vào.
Bạch Hồng nhìu chị với ánh mắt nhẫn nhục:
- Em chỉ lo cho Hoàng Uyên. Tội nghiệp, nó như con chim mới bị thương.
Hồi xưa em còn cố để mà bay đi tìm sự sống, chắc bé Uyên chị gục chết, mà thôi.
Bạch Cúc dài giọng:
- Mệt quá đi! Nó là con tôi, tôi biết lo, Nó mà sống với dì, chắc ánh hưởng cái tính lập dị khác người của dì.
Lập đị khác người, nhưng Hoàng Uyên vẫn thích sống với gì Hồng này đó.
Bạch Hồng muốn trả lời như thế với chị vô cùng, nhưng thôi. Có nói như thế lúc này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.
- Tôi đi tìm Hoàng Uyên. Nếu nó quay trở lại dì bảo nó hãy về Sài Sòn. Nếu dì chứa chấp nó, tôi không để yên cho hai dì cháu đâu.
Bạch Cúc nói như cảnh cáo với Bạch Hồng rồi quày quáy bỏ đi.
Bạch Hồng ngao ngán. Chị em mà cứ như người dưng nước lã, chẳng có chút tình.
Thấy Hoàng Uyên thân thiết với Bạch Hồng, Bạch Cúc chẳng thoải mái chút nào. Dường như là đã có sự ganh tỵ nữa.
Bạch Cúc đi rồi, Bạch Hồng cảm thấy hơi lo Hoàng Uyên còn ở nhà ngoại của Anh Thi ở Bảo Lộc không? Hôm nọ Anh Thi nhắn là con đưa Hoàng Uyên đến ở nhà ngoại con ít hôm thì sẽ về Sài Gòn''.
Như vậy là Hoàng Uyên vẫn chưa về nên chị Bạch Cúc mới đi tìm có khi nào con bé lại gặp chuyện, gì nữa không? Bạch Hồng hoảng sợ khi nghĩ đến điều đó.
Không... Hoàng Uyên sẽ không gặp chuyện gì cũng như sẽ không bị bọn xấu bắt nữa.
Đầu Bạch Hồng muốn vỡ tung ra. Sao cứ trùng hợp? Hoàug Uyên bị bắt nhốt mới được Anh Thi cứu thoát, giờ đến lượt con gái của Vũ Phong. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Hoàng Uyên Lo lắng Bạch Cúc lại gọi điện cho Anh Thi.
Vẫn chiếc máy ảnh đeo lủng lẳng trước ngực, chiếc nón kéo ngược về phía sau, chân mang đôi giày thể thao Adidas, cùng bộ đồ Jeans trên người, trông Anh Thi như một chàng phóng viên năng nổ.
Vừa vào nhà Lập, Anh Thi đã thốt lên:
- May quá! Em tưởng anh còn ở bệnh viện thì mất công.
Lập nheo mầt nhìn Anh Thi:
- Tìm anh à?
- Ừ, tìm anh.
Lập cười ướn ngực ra trêu:
- Anh đây nè.
Anh Thi bĩu môi háy anh với nửa con mắt.
Lập hỏi:
- Đi du lịch hay đi đâu mà giống phóng viên nhà báo quá vậy?
Anh Thi tinh nghịch:
- Máu trinh thám lại nổi lên nữa đây này, Em muốn hỏi...
Lập cắt lời Anh Thi:
- Nếu em hỏi về chuyên môn thì anh xin tư vấn, chứ muốn làm thám tử thì đừng hỏi anh nha. Anh chào thua!
Anh Thi hỉnh mũi lên:
- Làm thám tử thì em đây làm một mình để bảo đảm bí mật chứ hỏi anh chị.
- Thế thì chuyện gì nào?
- Là chuyện hai đứa bé con anh Vũ Phong.
Lập chép môi:
- Vũ Phong đang lo muốn điên đầu. Nhưng hình như bọn chúng chẳng động đậy gì cả.
Anh Thi thắc mắc:
- Theo anh là bắt cóc để tống tiền hay tống tình?
- Làm sao em lại suy luận như vậy?
- Bởi vì em cho là việc này và việc Hoàng Uyên bị bắt, có liên quan với nhau. Hay nói đúng hơn là cùng một bọn người làm.
Cũng có thể.
- Vậy tức là người phụ nữ tên Bích Thu rồi. Anh biết chị ta chứ Lập?
- Bích Thu là kế toán trong công ty Song Vũ Lập vừa trả lời. Anh Thi đã suy luận:
- Chị ta si tình Vũ Phong nên ghét Hoàng Uyên, định nhốt Hoàng Uyên để nhằm đe dọa cho nhỏ ấy sợ mà chia cách với Vũ Phong. Giờ Uyên trốn được nên chị ta quay qua hai đứa nhỏ.
Lý lẽ này nghe có vẻ đúng, nhưng cũng có vẻ không.
- Tại sao?
- Bích Thu ra tay kiểu đó thì Vũ Phong làm sao có thể yêu con người như vậy được.
Hơn nữa, hai đứa nhô cũng biết mặt cô ấy, cho dù ngu ngơ, chúng cũng biết nhận mặt được.
Anh Thi bật cười:
- Anh tưởng chị ta ra mặt để làm việc này à? Anh ngây thơ rồi đó.
Nói xong, Anh Thi mới giật bắn người. Ai đòi cô có thể nói nặng như vậy chứ. Cô tẽn tò nhìn Lập:
- Chúng ta đến gặp anh Vũ Phong để hỏi cho rõ.
Lập nhìn cái dáng vẻ con trai ngổ ngáo của Anh Thi, vừa cười vừa trêu chọc:
- Em giống tên hiệp sĩ đang ra tay cứu nhân độ thế quá.
Anh Thi lém lỉnh:
- Vâng, thì em chính là hiệp sĩ đấy.
- Hiệp sĩ Đông- ki- sốt.
Anh Thi đấm vai Lập:
- Dám nói em mê muội mù quáug như cái ông đánh nhau với cối xay gió đó à?
Lập khẽ nói bên tai cô:
- Em hãy lo cho em đi!
- Làm thám tử lo chuyện thiên hạ thích hơn, vui hơn.
Lập bông đùa:
- Lo cho thiên hạ, chi bằng hãy lo cho anh cho đỡ mệt.
- Lo cho anh? Được. Thế anh mướn em lo việc gì?
- Anh chưa có vợ, em lo vợ cho anh đi.
Anh Thi nguýt:
- Vô duyên! Muốn có vợ thì tự tìm kiếm đi Lập nở nụ cười bí hiểm:
- Anh tìm không được, nên mới nhờ em.
Anh Thi láu lỉnh ra điều kiện:
- Em tìm được thì anh nhất định đồng ý ngay à nha.
Lập cắc cớ:
- Và người đó phải giống hệt như em nghen.
- Việc đó anh chờ kiếp sau, em bảo mẹ em sanh đôi cho. Chứ bây giờ một con người ngông nghênh như em thì chỉ có một thôi.
Lập nói nhanh:
- Vâng, và anh chỉ thích người ngông nghênh đó.
- Gương mặt Anh Thi chợt đỏ bừng, cô phụng phịu:
- Ghét quá đi! Anh ngạo em ấy à?
Lập nhìn Anh Thi:
thấy cô bé bỏng hồn nhiên, tươi trẻ đáng yêu làm sao.
Trái tim Lập lao xao. Từ trước nay anh cừ màl nhm Anh Thi như một con nhóc lí lắc:
lanh chanh, lăng xăng, lộn xộn. Bây giờ anh chợt nhận ra ở Anh Thi một nét đằm thắm dịu dàng một tấm lòng nhân hậu, một phong cách bình dị rất gần gũi.
Lập bóng gió:
- Anh không ngạo, anh nói thật.
- Anh Lập ơi! Anh đừng có nói chơi kiểu đó nữa. Em nghe không quen đâu.
Anh Thi vừa nói vừa lắc đầu. Bỗng chạm ánh mắt tình tứ của Lập, hai má Anh Thi đỏ bừng. Anh Thi hiểu những lời ẩn chứa của Lập lắm chứ, nhưng...
Bẽn lẽn muốn tránh nhưng Anh Thi đã bị nhốt chặt tia nhìn thiết tha cháy bông của Lập.
Giọng anh êm như tiếng gió thì thầm:
- Anh đã chọn em đó Anh Thi. Em chấp nhận tình cảm của anh chứ?
Anh Thi ngượng nghịu đỏ mặt:
- Anh Lập kỳ ghê. Người ta đang lo chuyện đại sự mà tự dưng lại nói... gì đâu không hà.
Cứ tưởng cô bé tính như con trai, vừa ngồ ngộ mạnh mẽ này không biết xấu hổ, thẹn thùng chứ.
Lập kề tai cô nói nhỏ:
- Chuyện tụi mình mới lại sự chứ em.
Anh Thi đưa một ngón tay lên môi:
- Nghiêm túc nhé! Em đang điều tra chuyện hai đứa nhỏ.
- Làm như em là công an không bằng.
- Không phải công an mà là thám tử, được chứ? Nói cho anh biết, thám tử sẽ đi điều tra đấy.
Lập trêu cô:
- Em mở văn phòng thám tử tư khi nào vậy?
Anh Thi cười cười:
- Thám tử bất đắc dĩ. Nhưng chẳng qua vì muốn giúp Vũ Phong.
- Cô bé ơi! Vũ Phong hắn còn chẳng giải quyết được gì nữa là em.
Em người ngoài, sáng hơn anh Vũ Phong.
- Lại còn thế nữa à?
Anh Thi ngọt Giọng:
- Tụi mình đến nhà anh Vũ Phong nghen anh.
- OK. Để anh làm tài xế cho thám tử nhé.
Hai người đến nhà Vũ Phong. Vừa đúng lúc Vũ Phong từ công ty về. Lập đã hỏi nhanh:
- Thế nào rồi Phong?
- Bọn chúng đang ''án binh bất động'', nhưng như vầy càng làm tao thót tim thêm.
Chỉ tay về phía Anh Thi, Lập nói:
- Cô bé đòi đến gặp mày.
Anh Thi vội giải thích:
- Em nghe dì Hồng báo tin nên vội ra đây ngay.
- Em ở Bảo Lộc ra hả? Hoàng Uyên còn ở đó không? Anh định rủ Lập đi cùng, nhưng rồi lại xảy ra chuyện hai đứa nhỏ.
- Nên lo việc của hai đứa nhỏ đi anh.
- Anh đang lo sốt vó đây này.
Anh Thi hỏi ngay:
- Có phải bọn chúng bắt cóc để tống tiền anh không?
- Đến giờ này, vẫn chưa có một cú điện thoại nào gọi đến để đòi tiền chuộc cả.
Anh Thi chất vấn:
- Anh nghĩ chuyện này ra sao? Và anh có nghi ngờ ai không?
- Em hỏi như vậy tức là em đã có một cơ sở khẳng định nào rồi, phải không?
- Đúng vậy. Em cho rằng chị Bích Thu.
- Chị ấy đã bắt nhốt Hoàng Uyên nhưng hỏng việc, bây giờ bắt con anh để làm áp lực.
- Anh Thi nói không sai. Anh có nghĩ đến Bích Thu, nhưng anh dâ làm hỏng việc.
Đang theo dõi câu chuyện, Lập bỗng ngạc nhiên:
- Hả! Mày làm hóng? Mà hỏng gì vậy?
Vũ Phong thở dài:
- Tao đã hỏi thăng Bích Thu. Tao nói một hơi xong, thì cũng bị cô ta tức tối cự cho một trận.
- Cự là phải? Muốn gì phải theo dõi phải có chứng cớ. Đổi lại là tao, chăng những cự, mà còn nện cho mày một trận nên thân nữa kìa. Đúng là hổng có đầu óc công an tí nào cả.
Vũ Phong đưa ý kiến:
- Không Bích Thu thì Hồ Nhựt. Mà cũng có thể Hồ Nhựt cấu kết với cô ta.
Anh Thi thắc mắc:
- Hồ Nhựt là ai hả anh?
- Ông anh vợ cũ của anh và là cậu ruột của hai đứa bé.
Anh Thi đùa:
- Hóa ra bây giờ anh có vợ mới rồi hả?
- Nhưng từ vợ cũ nghe cũng còn ngọt xớt lắm.
Mặt, Vũ Phong sa sầm ngay. Anh Thi rối rít xin lỗi. Bất chợt cô kêu lên:
- Sao lại thế nhỉ? Chẳng lý nào cậu ruột lại đi bắt cháu?
Vũ Phong mím môi để khỏi bật lên những lời lẽ không hay với con người này.
- Tại em chưa biết đấy thôi. Hồ Nhựt gian manh lẩm, chuyện gì mà hẳn không dám làm.
Rượu chè, cờ bạc, cá độ.... hắn là một tên côn đồ, nên ma cô. Đã bao lần anh ta vòi vĩnh xin tiền.
- Và anh điều đáp ứng.
- Tất nhiên. Nhưng xem ra anh không thể làm khác được. Có điều lần này anh và hắn có cự cãi. Có khi nào vì thế mà hắn bắt cóc hai đứa nhỏ để làm áp lực với anh, buộc anh phải chi tiền.
Lập bảo:
- Biết đâu anh ta đang tìm người bắn tin cho mày để đòi tiền chuộc, chứ anh ta ra mặt ra miệng thì lộ tẩy còn gì.
Vũ Phong cao giọng:
Hồ Nhựt đúng là bất nhân, một ông cậu chết tiệt, ông cậu đáng nguyền rủa.
- Dĩ nhiên rồi, vì cậu mà lợi đụng cháu để kiếm chát.
Đầu óc Anh Thi đang hiện lên những dấu hỏi. Bích Thu hay Hồ Nhựt? Ai bát cóc Yến Vy, Ý Quyên? Một người có động cơ vì tiền, một người vì tình chăng? Như vậy phải tìm ra người đến trường nội trú để rước hai đứa bé.
Anh Thi nghiêng người hỏi Vũ Phong:
- Anh có hỏi xem ai đã đến rước bé chưa?
- Phải là người quen nên hai đứa nhỏ mới chịu đi theo. Em nói có đúng không nào?
Vũ Phong lắc đầu:
- Anh nghĩ là Bích Thu. Nhưng vì hai đứa nhỏ hơi lơ ngơ nên ai rước cũng đi.
- Vậy anh không chắc Bích Thu?
- Chắc, nhưng không có chứng cứ, khó nói lắm. Vì vậy khi anh nóng nảy hỏi Bích Thu thì cô ta chối phăng.
Chép miệng Anh Thi la:
- Vậy là anh đã đánh động cô ta rồi.
- Bích Thu là nhân viên của công ty, loạng quạng là bị đuổi việc.
- Anh giám đốc à? Lại muốn thể hiện quyền hành sao? Theo tao thì mình nên báo công an về hướng nghi vấn này.
Vũ Phong hơi băn khoăn:
- Không nên vội quá. Cái kiểu án binh bất động mới đáng sợ. Thà họ lên tiếng mà mình biết họ muốn gì.
Anh Thi đưa ý kiến:
- Ý em là chúng ta phải tập trung theo dõi hai người, chớ không phải chờ họ gọi điện.
Lập cười trêu Anh Thi:
- Đó là công việc của thám tử tư đấy. Em làm đi.
Anh Thi hếch mũi:
- Anh khỏi nhắc, em sẽ bám sát chị ta cho coi. Dù sao thì em cũng biết mặt.
Bích Thu nhưng với chỉ ta thì ngược lại.
Lập gật gù khen:
- Nghĩ lại việc em theo dõi Bỉch Thu mà phát hiện Hoàng Uyên bị nhốt, anh phục thật.
- Gặp anh thì biết ất giáp gì đâu.
Anh Thi ctlời khúc khích:
- Đã bảo em có máu thám tử mà.
Lập đùa:
Bao nhiêu năm làm bác sĩ, nhưng anh không biết loại máu này thuộc nhóm nào à nha.
Anh Thi hồn nhiên:
- Nhóm đặc biệt. Nhóm... AT.
- Ủa! Sao anh chưa nghe nói đến nhóm này vậy kìa. Nếu vậy, em cho anh góp vốn máu để lập thành nhóm... ''L- A- T'' nghen.
- Không được. Em không muốn nghe người ta gọi thành nhóm ''lát'' đâu.
- Có Anh Thi, không khí sôi động hơn làm Vũ Phong bớt căng thẳng.. Lập nhấn giọng:
- Nếu vậy trông vào nữ thám... thính đây.
- Làm thám tử đĩ nhiên là thám thính rồi. Anh đừng có coi thường em nghe.
Em sẽ làm được việc đấy.
Quay sang Vũ Phong, Anh Thi hỏi:
- Chị ta vẫn đi làm hả anh?
- Vẫn bình thường.
- Nhưng hết giờ làm, chị ta rời công ty rồi sao gặp đây?
Lập chen vào:
Thì đó mới là việc của thám tử. Sao em không tìm cách theo dõi mà lại hỏi?
Vũ Phong đáp ngay:
- Tôi biết nhà Bích Thu. Cô ấy là cháu bác Lâm ở đây.
- Bác Lâm là ai?
- Bác quản gia của gia đình.
- Thế bác ta...
Biết Anh Thi muốn nói gì, Vũ Phong nói nhanh:
- Bác Lâm là một người hoàn t,oàn tốt.. - Thế sao cô cháu gái lại kỳ cục vậy? Anh có cả tin quá không đấy?
- Anh Thi đừng nói vậy. Vả lại, chúng ta chỉ mới nghi ngờ Bích Thu thôi.
Anh Thi phản đối:
- Nhưng việc chị ta nhốt. Hoàng Uyên là rõ ràng.
Lập đưa ý kiến:
- Một mình thì Bích Thu không thể rồi.
- Chắc chắn là có đồng bọn.
- Có nghĩa là... có thể là Hồ Nhựt. Hai người họ cấu kết nhau.
- Thám tử ơi! Sao lại cứ có nghĩa, có thể hoài vậy?
Xâu chuỗi những sự việc Vũ Phong cũng nghĩ như vậy, nhưng anh không có cơ sở tố cáo Hồ Nhựt. Hơn nữa nghĩ đến tình nghĩa, nên Vũ Phong chẳng nỡ.
Anh chỉ báo cáo với công an việc hai đứa nhỏ bị bắt cóc.
Còn Anh Thi sau khi hỏi Vũ Phong chỗ ở của Bích Thu thì cô nàng đã vọt đi ngay.
Vũ Phong cười nụ:
- Cô bé này lạ ghê? Cứ như là con lật đật không bằng.
Lập gục gặc:
- Thế mà theo ngành y mới tréo ngoe.
Thấy Vũ Phong thở dài hoài, Lập an ủi:
- Tao biết mày đang rất lo. Như tao cũng nhác mày đừng có quá lo như vậy.
Bọn họ không làm gì hai đứa nhỏ đâu. Còn có luật pháp mà.
Vũ Phong lắc đầu than:
Bọn vô lương tâm ấy thì xài luật rừng chứ biết gì đến pháp luật.
- Dù sao cũng là cháu ruột chẳng lẽ hồ Nhựt...
- Đồng tiền làm mờ mắt. Hắn có bao giờ nghĩ đến tình cậu cháu đâu. Tao lại sợ hắn giao hai đứa bé cho người khác. Thì càng nguy hơn.
Cuộc trò chuyện của ba người, ông Lâm nghe rõ mồn một. Ông bắt đầu lo âu khi nghe có Bích Thu nhúng tay vào. Biết Vũ Phong không khai báo gì về Hồ Nhựt, ông có nói thêm khi công an tìm hiểu. Bây giờ tính sao?
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Vũ Phong phát tín hiệu, rồi lại mất, rồi lại phát, tăng thêm sự căng thẳng cho anh. Mãi đến một phút sau, bên đầu giây bên kia mới bắt đầu lên tiếng với một giọng lạ hoắc. Vũ Phong, cầm chật mảy, anh như sợ mình vuột tay đánh rơi mất vậy.
- Alô. Giám đốc công ty Song Vũ đó hả?
- Đúng tám giờ tối mai, ông đem một trăm triệu đến.
Nhớ đúng hẹn và không được khai báo tới công an. Nhắc cho ông biết, ông mà giở trò thì các con ông mãi mãi không được gặp cha đấy.
Một lời hăm dọa trắng trợn và cũng không để cho Vũ Phong kịp nói gì.
Giọng bên kia gằn mạnh rồi cúp máy ngay.
- Đúng một trăm triệu, nhớ đấy!
Vũ Phong bàng hoàng, anh nhìn trăn trối vào chiếc di động như muốn thấy người vừa gọi điện cho mình là ai.
- Sao rồi?
- Chúng đã chịu lên tiếng. Một trăm triệu đồng.
- Thế bao giờ?
- Tối mai. Đia điểm sẽ báo sau.
Lập nôn nóng:
- Nên báo công an thôi Phong ạ.
- Họ cấm. Vì sự an nguy của hai đứa nhỏ tao cũng không muốn làm vậy.
Lập ở lại nhà Vũ Phong chờ nghe xem có động tịnh gì nữa không và chờ Auh Thi. Anh bắt đầu lo khi thấy cô bé đi dã khá lâu.
Anh Thi trở về với vẻ mặt khẩn trương:
- Em phát hiện được...
Chờ cho Anh Thi ngồi xuống, Lập còn ga- lăng mang cho cô chai nước suối mát lạnh:
Vũ Phong gấp gắp hỏi:
- Em nói rõ đi đã phát hiện được gì?
Anh Thi kể:
Em đến nhà Bích Thu quan sát. Đúng là căn nhà hôm nọ đã nhốt Hoàng Uyên. Hai đứa trẻ cũng đang ở đó.
- Chính xác chứ? - Lập tỏ ve nghi ngờ.
- Em theo dõi và thấy có một, gã đàn ông mang kính đen, râu ria xồm xoàm, chẳng biết râu thật hay râu giả nữa, và em thấy Bích Thu mở cửa cho hắn vào.
Hai người nói chuyện rất lâu, rất nhỏ...
- Nghĩa là em không nghe được họ nói gì?
Vũ Phong hỏi dồn. Anh Thi hạ giọng:
- Dù không nghe rõ, em cũng nghe được loáng thoáng.
Vũ Phong lại giục:
- Em mau thuật lại đi.
Anh Thi chậm rãi nhớ từng lời đối thoại:
Giọng gã đàn ông:
- Em phải ''canh mồí' cho kỹ nhé. Anh gọi điện rồi, mai nhận tiền. Mình chia đôi. OK chứ?
Bích Thu vặn vẹo:
- Chắc không?
- Cưng nghi điều gì?
Rồi hắn tự phụ:
- Nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.
- Nó sẽ giao tiền mà không dám làm bậy đâu.
- Nó rất thương con.
Bích Thu nũng nịu:
- Thế thì tốt rồi. Nên nhớ công em nhiều đó nghen.
- Cho nên em phải giữ hai con mồi này cho đàng hoàng.
- Đàng hoàng sao nổi? Lớp cực khổ, vất vả, lớp hồi hợp gần chết. - Bích Thu càu ràm.
- Thì cũng như lần trước vậy.
- Hừ! Anh nhắc em tức không chịu được.
- Con quỷ ''xi cà qué' đó không ngờ lại chạy sổng.
Ngón tay gã đàn ông đí lên trán Bích Thu:
- Nó đâu còn ngồi xe lăn, đâu còn ''xi cà qué' nữa mà em gọi thế. Em quá chủ quan, anh chưa bắt tội em là may đấy. Anh chưa kịp sơ múi gì, uổng thật.
- Xí! Anh dám nói như vậy trước mặt em à!
Gã nheo mắt với Bích Thu:
- Nhờ kế hoạch của anh mà con nhỏ cao chạy xa bay. Anh bảo đảm có yêu Vũ Phong, nó cũng sợ bắt chết rồi, hổng dám bén mảng đến đây nữa đâu.
- Nhưng rốt cuộc Vũ Phong cũng có ngó ngàng gì đến em đâu.
Gã châm chọc:
- Tại em không quyến rũ.
Bích Thu tức khí:
- Không quyến rũ mà có người đeo sát như sam.
- Ai?
- Anh.
- Đêm nay, anh bận ngồi sòng nghe cưng.
- Xí!
- Đưa tiền cho anh đi cưng.
- Tiền! Ở đâu mà đưa?
Gã dỗ ngọt:
- Ngày mai anh chia đôi, giờ tạm ứng cho anh trước đi.
- Em không có.
- Anh có bảo em đưa phân nửa số tiền đòi chuộc đó đâu mà em hô hoán. Anh chỉ cần đủ tiền để ngồi xòe. Nếu em không đưa, anh tố cáo em đấy nhé.
Bích Thu nguýt mắt:
- Tố cáo em? Không đễ đâu. Em chẳng làm gì cả.
- Em đã bắt cóc con nít giam giữ trái phép.
- Nè! Việc này do anh làm.
Gã cất giọng nham nhở:
- Anh sẽ có đủ bằng chứng ngoại phạm.
- Còn em mới bị quả tang vì tội giữ hai đứa bé.
- Hừ! Đúng là quýt làm cam chịu.
- Nhưng rồi lời hăm dọa của gã đàn ông có tác dụng ngay.
- Bích Thu đã đưa tiền cho hắn, cô còn ờm ờ dặn:
- Nhớ là phải trả lại đó nghe ông tướng.
Gã bẹo má Bích Thu cà rốn:
- Bà tướng cứ yên tâm. Lên sòng mà ''thắng đậm'' anh về ngay. Anh sẽ boa cho em cả tiền lẫn tình.
Gã đứng lên còn căn dặn:
- Nhớ canh chừng kỹ. Chịu cực một đêm nay thôi.
Bích Thu phân vân:
- Nhưng rủi anh ta không giao tiền, hay là báo công an?
Giọng gã đanh gọn:
- Thì ''a lê hấp'', ba cha con họ sẽ chẳng gặp được nhau.
Nói xong hắn cầm tiền cho vào túi và không quên ôm chầm lấy Bích Thu mà hôn ngấu nghiến, rồi mới khoan khoái bỏ đi.
Bích Thu không ra khỏi nhà cùng hắn.
Anh Thi tiếc hùi hụi. Có lẽ Bích Thu đã cảnh giác hơn lần trước. Nếu không thì Anh Thi có thể ra tay rồi. Cô biết chắc chắn hai đứa trẻ ở trong đó nhưng lại không thể làm gì.
- Đấy! Tất cả điều đúng như suy đoán của chúng ta. Bây giờ Bích Thu vẫn ở trong đó thì chúng ta tính sao đây?
Vũ Phong ngần ngừ:
- Anh cám ơn em rất nhiều Anh Thi ạ.
Nhưng khi hai đứa bé vốn lơ ngơ, chúng nó không biết phản xạ nhanh nhẹn.
Việc đột nhập để đưa chúng ra không phải là dễ. Nếu báo công an thì anh cũng lo sợ lắm.
Lập ngăn:
- Họ chỉ chú ý vào mày, mọi cử động của mày chắc chắn sẽ bị theo dõi. Để chuyện này tao và Anh Thi lo liệu. Trước mắt, mày hãy lo và làm y theo lời họ.
Anh Thi háo hức:
- Chuyện báo công an, em và anh Lập sẽ làm ngay. Chúng ta ra tay bao vây ngôi nhà trước.
Quả đúng như vậy. Công an tiến hành khám xét nhà Bích Thu, bắt quả tang cô đang giam giữ hai đứa trẻ.
Vũ Phong mừng rơi nước mắt. Anh ôm chặt hai đứa bé trong tay. Dù Yến Vy, Ý Quyên là con hay cháu, thì chúng vẫn là huyết thống của anh.