Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Galattauer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
tháng sau Chủ đề: Vâng, em đây
Chào Leo. Nữ nhân viên có bằng cử nhân chuyên chăm sóc tâm thần bị sây sát của em nói, có lẽ em nên hỏi xem anh có khỏe không. Vậy thì: anh có khỏe không? Em nên nhắn lại gì cho cô điều trị viên tận tụy đó? Chắc không phải “CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL (…)”. chứ? Chào, Emmi. 3 ngày sau
Chủ đề: Em, lần nữa Chào Leo, em vừa đọc qua điện thoại cho cô điều trị viên của em nghe e-mail em gửi anh hôm thứ Ba. Cô ấy nói, em không được phép ngạc nhiên nếu không được trả lời. Em nói: “Bất cứ chuyện gì cũng chẳng làm tôi ngạc nhiên”. Cô ta: “Nhưng chị vẫn muốn biết anh ấy ra sao cơ mà?” Em: “Thì vẫn”. Cô ta: “Vậy thì chị hãy hỏi như thế nào để cơ may nhận được câu trả lời chứ?”. Em: “Vậy à? Tôi hỏi thế nào là tốt nhất?” Cô ta: “Thân thiện”. Em: “Nhưng tôi không thấy mình thân thiện”. Cô ta: “Có đấy, chị thấy mình thân thiện hơn chị tự thú thật với mình. Chị chỉ không muốn anh ấy nghĩ là chị thấy mình thân thiện thôi”. Em: “Anh ấy nghĩ gì, không quan trọng với tôi”. Cô ta: “Chính chị không tin thế!”. Em: “Chị nói đúng. Chị biết nhìn thấu tâm can con người”. Cô ta: “Cám ơn, nghề của tôi mà”. Em: “Vậy, tôi nên làm gì?” Cô ta: “Thứ nhất: chị làm gì mà chị tin rằng sẽ tốt cho mình. Thứ hai: hỏi anh ấy có khỏe không – một cách thân thiện”.
5 phút sau Chủ đề: Em, thêm một lần thứ hai
Chào Leo, bây giờ thật thân thiện nhé: khỏe không? Em có thể thân thiện hơn: anh có khỏe không?
Và thêm một nấc thân thiện nữa cũng được: Leo thâââân, anh có khỏe không, anh có khỏe khôôôôông, anh có khỏe không hả anh? Giáááng sinh năm nay vui không? Năm mớớới có đem lại gì tốt lành không? Cuộc sốốốống thế nào, tình yêêêêêu ra sao, “Pam” làm gì? Ô, xin lỗi, Peeemeeela chứ! Chào thân thiện tối đa. Emmi. 2 tiếng sau
Chủ đề: Em, thêm một lần thứ ba Chào Leo, lại em lần nữa đây. Đừng để ý cái trò ngu xuẩn em vừa bắt anh đọc ban nãy nhé. Nhưng, em có nên tiết lộ cho anh một chuyện này không? (Một trong những câu mà em ưa trích dẫn Leo nhất. Em vừa trích vừa tưởng tượng ra hình ảnh anh say mèm). Em có nên tiết lộ cho anh một chuyện này không? Đơn giản là em thấy vui sướng khi viết!
Mai em sẽ nói với cô điều trị viên, tôi đã viết cho anh ấy, và đơn giản là tôi cảm thấy sung sướng khi viết. Cô ta sẽ đáp: “Đó mới là nửa sự thật”. Em: “Cả sự thật là gì?” Cô ta: “Đúng ra thì chị phải viết là: đơn giản là em thấy vui sướng khi viết CHO ANH”. Em: “Ngoài ra tôi có viết cho ai nữa đâu? Nếu tôi nói, đơn giản là tôi thấy vui sướng khi viết, thì tự khắc có nghĩa đơn giản là tôi thấy vui sướng khi viết CHO ANH ẤY”. Cô ta: “Nhưng anh ấy không biết thế”. Em: “Có chứ, anh ấy biết tôi”. Cô ta: “Tôi sẽ ngạc nhiên nếu đúng thế. Chính chị còn không biết chị, chả vì thế mà chị đến điều trị ở đây sao?” Em: “Chị được trả bao nhiều tiền cho mỗi giờ lăng mạ kiểu này?” Leo, cả thế giới xung quanh đều thay đổi, duy chỉ có những chữ cái vẫn như xưa. Em thấy hài lòng về nhận định ấy (và được bám vào nó). Em có cảm giác, ít nhất là nhờ vậy mà em vẫn trung thành với chính mình. Anh không phải trả lời em. Em tin rằng, thậm chí còn tốt hơn nếu anh không trả lời. Chuyến tàu của chúng ta đã ra đi, “Boston” (và hoàn cảnh dẫn đến đó) đã quẳng em ra khỏi toa sau đó một năm. Em ngồi trong một khoang ghế nhập nhoạng của một toa tàu mới tinh và cố nhìn quanh để định hướng. Không rõ tàu đi đâu, các ga không ghi tên, ngay cả hướng đi cũng chỉ mập mờ. Mỗi lần nhìn phong cảnh trôi ngang qua cửa kính đục ngầu là đôi khi em lại muốn được phép báo cho anh biết, liệu em nhìn thấy gì và nhận ra đó là gì. Được không anh? Em biết các ấn tượng của em được giữ gìn cẩn thận nơi anh. Và nếu có lần nào anh muốn kể cho em nghe về chuyến đi của anh, chuyến đi trải nghiệm trên con tàu tốc hành mang tên “Pam” – em sẽ lắng nghe. Vậy thì: tạm biệt, và hãy mặc ấm, nghe chừng mùa đông đã trở lại. Gió lạnh lùa sẽ làm cứng phần gáy và hạn chế góc nhìn. Lúc đó người ta chỉ nhìn thẳng đến cái được cho là đích chứ không nhìn sang bên cạnh – là nơi diễn ra những khoảnh khắc bõ công ta đi chuyến này. Emmi.
2 ngày sau Chủ đề: Anh chỉ cần tiết lộ…
…các e-mail của em a) bị xóa trước khi đọc.
b) được đọc rồi xóa. c) được đọc và lưu lại.
d) hoàn toàn không đến tay anh. 5 tiếng sau
Trả lời: c
Sáng sớm hôm sau Chủ đề: Khéo lựa chọn!
Lựa chọn tốt nhất đó, Leo! Và anh miêu tả, biện luận và trình bày nó mới chi tiết làm sao! À, lúc viết thư trả lời, anh có bị chuột rút và bong gân ở khớp cổ tay không, hay còn có gì sẽ đến tiếp nữa? Thân. Emmi. 2 ngày sau
Chủ đề: Phân tích c Chào Leo, dĩ nhiên anh biết chữ cái đầu tiên và duy nhất của anh sau 16 tuần đã nâng cánh cho trí tưởng tượng của em nhường nào. Nhà tâm lý học ngôn ngữ Leo Leike muốn thể hiện ý gì với câu trả lời nọ? Định nhằm mục đích gì?
a) định chiếm một vị trí trong cuốn Guiness riêng của em với dấu hiệu sống nhỏ nhất mọi thời được thể hiện bằng con chữ? b) mê đắm trong khi hình dung ra người nhận chữ “c” cùng cô điều trị viên tâm thần chắc chắn mất một tiếng để suy tư về sự khác biệt giữa chữ “c” có chấm, “c” đóng ngoặc và chấm, và “c” trần trụi như ngày được Leike sinh ra?
c) muốn giơ tay “xin phát biểu” bằng cách tối giản hoàn hảo, để (sau một quãng nghỉ) làm mình thú vị hơn là hoàn cảnh hiện tại chấp nhận? d) hay chỉ quan tâm đến nội dung thuần túy? Định qua đó nói rằng: đúng, ta đọc Emmi, thậm chí ta vẫn lưu Emmi trong bộ nhớ, nhưng ta không bao giờ viết cho Emmi nữa. Và ta đủ lịch sự để báo cho cô ta điều đó. Ta ban một dấu hiệu, dấu hiệu tối giản như có thể, mà dù vậy – vẫn là một dấu hiệu. Ta gửi cô ta một vòng khuyên sứt sẹo. Đúng thế không?
3 tiếng sau Trả lời:
Hỏi ngược lại, Emmi thân: Nếu em quyết liệt nói ra chữ HẾT (như lần cuối trước đây 16 tuần, vào ngày sau đó, có thể em còn nhớ lại được, sau sự việc gì), ý em định nói gì? a) HẾT?
b) HẾT? c) HẾT?
d) HẾT? Thế thì tại sao em không tuân thủ cả a) lẫn b) lẫn c) lẫn d)?
30 phút sau Trả lời:
1) vì em thích viết. 2) thôi được: Vì em thích viết CHO ANH.
3) vì điều trị viên của em nói, nó có lợi cho em, và cô ấy chắc phải biết chứ, học đại học môn này mà. 4) vì em tò mò muốn biết anh chịu đựng được bao lâu mà không trả lời em.
5) vì em tò mò hơn khi muốn biết câu trả lời ra sao (em thừa nhận là em không ngờ chỉ nhận được mỗi chữ c). 6) vì em đã và đang tò mò hơn nữa, khi muốn biết anh có khỏe không.
7) vì những tò mò phát tiết ra ngoài ấy có lợi cho không khí trong phòng, không khí trong căn hộ vô trùng, trống vắng, nhỏ xíu, mới tinh của em, với cây đàn piano câm lặng và mấy bức tường trần trụi luôn luôn quẳng vào mặt em những dấu hỏi vô vọng. Căn hộ này đột ngột ném em ngược lại 15 năm trước, tuy không vì thế mà làm em trẻ đi 15 tuổi. Giờ đây, ở tuổi 35, em lại đứng ở bên dưới, ở bậc cầu thang của một con bé tuổi 20. Có nghĩa là bây giờ lại leo chừng ấy bậc thang một lần nữa. 8) ta nói đến đâu rồi nhỉ? À, ở chữ “HẾT”, vì sao em không tuân thủ chữ “HẾT” khi đã nói “HẾT” ư: vì hôm nay em nhìn một số sự việc hơi khác so với trước đây 16 tuần, không cực đoan đến nỗi ấy.
9) chính vì hết không là hết, không là hết, không là hết, Leo. Vì mỗi tận cùng, nói cho cùng cũng là một khởi đầu. Chúc anh một buổi tối tốt lành. Và cảm ơn anh đã viết thư! Emmi.
10 phút sau Trả lời:
Em đã chuyển nhà, Emmi? Em đã chia tay Bernhard? 2 tiếng sau
Trả lời: Em đã chuyển nhà, lui về ở ẩn một chút. Em đã có một khoảng cách với Bernhard. Bây giờ chúng ở cách nhau một khoảng khá phù hợp với quan hệ giữa hai người trong hai năm qua. Em cố không để bọn trẻ bị chịu gánh nặng này. Em muốn trong tương lai vẫn vì chúng, bất cứ lúc nào chúng cần em. Đối với Jonas thì tình cảnh mới này tồi tệ. Ước gì anh thấy ánh mắt nó khi nó hỏi em: “Tại sao mẹ không ngủ nhà nữa?” Em đáp: “Mẹ và bố hiện tại không hiểu nhau lắm”. Jonas: “Nhưng buổi đêm thì chẳng sao”. Em: “Có chứ, khi người ta chỉ cách nhau qua một bức tường mỏng”. Jonas: “Thế thì mình đổi phòng ngủ. Con không hề hấn gì vì bức tường mỏng giữa con và bố”. Biết nói gì lúc ấy? Bernhard nhận ra những lỗi lầm và lỡ làng của mình. Anh ấy xấu hổ. Hối hận, suy sụp, hoàn toàn kiệt quệ. Cố cứu vãn những gì còn có thể. Em cố nhận ra còn gì có thể cứu vãn được không. Chúng em nói chuyện nhiều trong mấy tháng qua, tiếc là đã muộn mất mấy năm. Lần đầu tiên chúng em nhìn vào cái phía sau mặt tiền của quan hệ giữa hai người: cái gì cũng rêu phong và rệu rã. Chẳng bao giờ xây đắp, chẳng bao giờ quét dọn, chẳng bao giờ thông gió, tất cả tàn tạ, hư hại. Liệu có bao giờ tu tạo lại được không?
Chúng em cũng nói nhiều về anh, Leo. Nhưng em chỉ kể cho anh nếu anh muốn biết. (Vì dĩ nhiên là anh muốn biết nên chúng mình sẽ duy trì liên lạc e-mail. Đó là kế của em!). Em không định quấy quả anh, nhưng cô điều trị viên tin tưởng rằng anh sẽ tốt cho em. Cô ấy nói: “Tôi không hiểu vì sao chị trả nhiều tiền đến tư vấn ở chỗ tôi. Leo Leike của chị sẽ cung cấp mọi thứ miễn phí. Tốt nhất là chị nỗ lực tìm đến anh ấy!” Vậy thì tốt nhất là em nỗ lực tìm đến anh, Leo yêu quý. Còn anh thì được khẩn khoản yêu cầu quan tâm đến em một chút. Chúc anh ngủ ngon. Tối hôm sau
Chủ đề: Emmi thân mến, vinh dự thay cho anh khi được chuyên gia tâm lý trị liệu của em tin tưởng là có thể thế chỗ được cô ấy. (Dĩ nhiên “miễn phí” thì rẻ quá, nhưng anh sẽ mời một giá phải chăng). Và tất nhiên anh vui mừng là dù sao cô ấy cũng tin rằng anh tốt cho em. Phiền em hãy hỏi cô ấy, liệu cô ấy có cam đoan với anh được rằng EM tốt cho anh. Thân ái. Leo.
1 tiếng sau Trả lời:
Cô ấy chỉ nghĩ đến sức khỏe của em, chứ không nghĩ đến anh, Leo thân mến. Nếu tự anh không rõ cái gì tốt cho anh, và nếu anh muốn biết thì anh phải kiếm cho mình một điều trị viên riêng. Thực ra em cũng nhiệt tình khuyên anh làm thế, nhưng nó sẽ quá phiền toái cho anh. Chúc anh một buổi tối dễ chịu. Emmi.
TB: À, Leo, em rất tò mò muốn biết anh có khỏe không. Anh có muốn tiết lộ cho em biết đôi chút không? Ít nhất cũng cho em vài chấm phá chứ? Xin anh!! Nửa tiếng sau
Trả lời: Chấm phá 1: anh bị cảm lạnh từ ba tuần nay. Chấm phá 2: anh chỉ còn 3 tuần một mình. Cụ thể hóa chấm phá 2: Pamela (“Pam”) đến. Và ở lại.
10 phút sau Trả lời:
Ồ, một bất ngờ lớn! Chúc mừng anh, Leo, anh xứng đáng được hưởng! (Tất nhiên ý em là hưởng “Pam” chứ không phải là chứng cảm lạnh). Chào. Emmi. 5 phút sau
Trả lời: Anh vừa sực nhớ ra câu hỏi mà trước đây mấy tháng mình vẫn hỏi nhau nhưng không bao giờ trả lời. Đó là: sau những lần gặp mặt, có gì biến đổi ở chúng mình không? Về phần anh: có! Từ ngày anh có trước mắt khuôn mặt em khi đọc thư em, anh có thể nhận ra nhanh hơn tâm trạng em ngay lúc em viết cho anh, và hiểu câu chữ của em mang hàm ý gì, khi chắc chắn là nó có hàm ý khác với dòng chữ viết ra. Anh nhìn thấy môi em khi nhả những lời ấy. Anh nhìn thấy con ngươi em mờ tỏ khi bình luận sự việc. Lúc nãy em viết: “Ồ, một bất ngờ lớn! Chúc mừng anh, Leo, anh xứng đáng được hưởng” và ám chỉ:
“Ôi, cụt hứng hẳn! Nhưng tự làm tự chịu thôi, Leo, rõ ràng anh không xứng đáng được hưởng gì tử tế hơn”. Sau đó em còn đùa cợt thêm trong ngoặc đơn: “Tất nhiên ý em là hưởng chứng cảm lạnh chứ không phải ‘Pam’. Và điều đó có nghĩa ác độc là: “Thà cảm lạnh ba tuần còn hơn ‘Pam’ vĩnh viễn!” Đúng không? 3 phút sau
Trả lời: Không, Leo, có thể đôi khi em cay nghiệt, nhưng em không phải người ác độc. Em tin “Pam” là một phụ nữ thú vị và tốt cho anh, tốt hơn bất cứ chứng ho hen sổ mũi nào. Gửi cho em một ảnh cô ấy nhé?
1 phút sau Trả lời:
Không, Emmi. 30 giây sau
Trả lời: Tại sao không?
Con Sóng Thứ Bảy Con Sóng Thứ Bảy - Daniel Galattauer Con Sóng Thứ Bảy