Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Chương 7
B
uổi sáng hôm nay là một buổi sáng đặc biệt của lũ trẻ. Hôm qua Nghĩa đã thông báo cho bạn bè của mình biết sáng nay sẽ có một cuộc đấu giữa Hiệp Sĩ Mặt Đen và Trán Dô. Sân đấu chính là chiếc bàn ăn nhà Nghĩa. Bọn trẻ đến mang theo những con rôbốt của chúng. Những con rôbốt được xếp đứng thành vòng tròn. Tên nào cũng lăm lăm trên tay các loại súng và gươm. Phía sau chúng là các loại xe tăng và xe cảnh sát có còi hú, đèn nhấp nháy và cả máy bay chiến đấu lên thẳng. Đứng ở giữa vòng đấu là Hiệp Sĩ Mặt Đen. Người gã bọc kín bởi một bộ áo giáp đen. Bên ngoài gã khoác một chiếc áo choàng đen. Gã đi một đôi giày cao cổ màu thép có gắn dao găm ở cổ giày. Một chiếc đai lưng to, màu đỏ, có một chiếc đầu trâu với cặp sừng lớn nhọn hoắt được đúc bằng đồng bó chặt lấy bụng gã. Hai cánh tay gã để trần nổi cuồn cuộn những bắp thịt. Bên hông phải gã đeo một thanh gươm to bản có những lưỡi cưa sắc nhọn ở sống gươm và bên hông trái đeo một khẩu súng hai nòng. Một nòng phun lửa và một nòng để bắn đạn. Ngồi quanh chiếc bàn là bọn trẻ. Một số đứa mang theo những chiếc trống mà bố mẹ chúng mua cho trong dịp Trung thu. Khi bọn trẻ tập trung đông đủ thì Trán Dô bước đến. Tất cả nhìn Trán Dô im lặng rồi phá lên cười. Những con rôbốt nhìn Trán Dô và thấy ngứa ngáy chân tay. Nhiều con rôbốt đã rút gươm và súng ra khỏi bao. Những con rôbốt điều khiển xe tăng vội quay nòng súng về phía Trán Dô. Trong lúc đó, gã Hiệp Sĩ Mặt Đen vẫn khoanh tay và im lặng nhìn Trán Dô rồi nhếch mép cười. Nghĩa nhìn lũ bạn và lên tiếng:
“Đây là thằng búp bê gỗ Trán Dô, vì trán nó trồi ra như quả bưởi”.
Nghĩa nói đến đó thì tất cả sân đấu cười rú lên. Nhiều con rôbốt cười lăn ra sân đấu.
Nghĩa nói tiếp:
“Thằng Trán Dô bị ông tớ ném vào nhà kho ở với bọn chuột bẩn thỉu. Trong nhà tớ không ai thích nhìn thấy nó. Tớ ra một điều kiện với nó là nếu nó thắng Hiệp Sĩ Mặt Đen, tớ sẽ cho nó ở đây. Và hôm nay các cậu hãy chứng kiến cuộc đấu này”.
Trong khi Nghĩa nói, gã Hiệp Sĩ Mặt Đen mắt gườm gườm đi vòng quanh Trán Dô, thi thoảng gã lại tung chân đá gió về phía Trán Dô. Mỗi lần gã đá gió, Trán Dô thấy mát cả một bên tai. Quả thật cú đá của gã vô cùng mạnh.
Nghĩa quay về phía Trán Dô hỏi:
“Thế nào Trán Dô, mày đã sẵn sàng chưa? Đấu được rồi chứ?”.
Trán Dô gật đầu. Nghĩa phất tay ra hiệu: “Bắt đầu”.
Trống nổi lên cùng tiếng hò hét của bọn trẻ và tiếng hô đằng đằng sát khí của đội quân rôbốt: Giết! Giết! gã Hiệp Sĩ Mặt Đen vẫn khoanh tay bĩu môi nhìn Trán Dô. Trán Dô cũng đứng im nhìn gã. Thấy hai đấu thủ đứng im nhìn nhau, bọn trẻ thúc trống dồn dập và hò hét: “Ra trưởng đi Hiệp Sĩ Mặt Đen!”. Cả sân đấu náo nhiệt. Trán Dô ngơ ngác không biết phải làm gì. Chưa bao giờ Trán Dô ở trong hoàn cảnh này. Bọn trẻ vẫn hò hét thúc giục. Và đội quân rôbốt mỗi lần giơ súng, gươm lên cao lại hét lên: “Giết! Giết!”. Thấy hai đấu thủ đứng im nhìn nhau, Nghĩa hét to:
“Hiệp Sĩ Mặt Đen lao vào đi, mày sợ à. Lao vào đi, hạ thủ đi!”.
Sau tiếng thét đầy kích động của Nghĩa, Hiệp Sĩ Mặt Đen đi từng bước lừng lững về phía Trán Dô. Trán Dô nghe thấy bước chân của gã làm rung cả sân đấu. Trán Dô lúng túng lùi lại. Hiệp Sĩ Mặt Đen đến trước Trán Dô cười khẩy và nói:
“Trông mày thật tội nghiệp, nếu mày quỳ xuống xin tao tha chết cho và biến ngay về cái nhà kho của mày thì tao không đấu với mày nữa, suy nghĩ và trả lời tao”.
Trán Dô nói:
“Không bao giờ tao quỳ xin mày cả. Tao đã chấp nhận lời thách đấu”.
Bọn trẻ nghe vậy, reo to:
“Ghê chưa, anh hùng chưa. Kìa Hiệp Sĩ Mặt Đen, nghe nó nói chưa?”.
Ngay lúc ấy, như một tia chớp, gã Hiệp Sĩ Mặt Đen xoay người tung một cú đá trúng bả vai Trán Dô. Cú đá mạnh quá làm Trán Dô ngã vật về phía sau. Bọn trẻ thúc trống như điên. Trán Dô vội đứng dậy. Và như một mũi tên, Trán Dô lao vào. Một cú đá chính xác của Hiệp Sĩ Mặt Đen hất tung Trán Dô về phía sau. Trán Dô gượng ngồi dậy. Trán Dô nhìn thấy một chiếc bút chì ở gần đó, Trán Dô cầm lấy làm vũ khí. Hiệp Sĩ Mặt Đen rút thanh gươm ra. Gã múa gươm vù vù tạo thành một cơn gió. Trán Dô lao vào. Gã Hiệp Sĩ Mặt Đen phất một đường gươm điêu luyện đánh tung chiếc bút chì ra khỏi tay Trán Dô. Bọn trẻ rú lên điên loạn. Gã Hiệp Sĩ Mặt Đen tra gươm vào vỏ. Trán Dô lại lao vào. Gã Hiệp Sĩ Mặt Đen lắc người tránh và tung một quả đấm vào đầu Trán Dô. Trán Dô văng người ra xa như bị ném. Bọn trẻ đồng thanh gào to: Hoan hô Hiệp Sĩ Mặt Đen. Không để cho Trán Dô hoàn hồn, gã Hiệp Sĩ Mặt Đen nhảy về phía Trán Dô. Với kỹ nghệ của một tên sát thủ, gã liên tiếp tung những cú đấm, cú đá vào Trán Dô. Trán Dô lúc này giống như một cái bao tải cát cho gã tập võ. Trán Dô làm sao chống đỡ nổi những cú đòn như trời giáng của gã. Trán Dô thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng và ngã quỵ xuống sân đấu. Mặt mũi Trán Dô bê bết máu. Bọn trẻ đồng thanh đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm...” Và khi chúng đếm đến mười, Trán Dô vẫn nằm bất động. Nghĩa đứng lên tuyên bố:
“Thằng Quỷ gỗ đã bị đo ván. Như vậy, Hiệp Sĩ Mặt Đen vẫn bảo vệ được danh hiệu cao quý của mình”.
Bọn trẻ vỗ tay bôm bốp. Đội quân rôbốt cúi đầu thán phục gã Hiệp Sĩ Mặt Đen. Nghĩa mở tủ lạnh lấy một cốc nước lọc đổ vào mặt Trán Dô. Trán Dô từ từ tỉnh lại. Trán Dô mở mắt nhìn xung quanh và dần dần hiểu ra sự việc. Trán Dô khóc nấc lên. Nghĩa dựng Trán Dô đứng dậy và nói:
“Từ nay mày đừng đòi ở lại trong ngôi nhà nữa nhé. Và nhớ đừng có bao giờ đấu với Hiệp Sĩ Mặt Đen của tao nữa. Thôi trở về nhà kho của mày đi. Nếu mày còn làm phiền tao, tao sẽ để cho Hiệp Sĩ Mặt Đen dạy cho mày một bài học”.
Sau đó, Nghĩa vứt Trán Dô trở lại cái nhà kho tối om và hôi hám. Mèo Cụt liếm sạch máu và băng bó vết thương cho Trán Dô. Nghe tin Trán Dô đấu với Hiệp Sĩ Mặt Đen bị thương, Lông Trụi và bọn chuột lâu la đến thăm Trán Dô. Chúng mang theo bao nhiêu là quà cáp. Trong góc nhà tối om và cô độc, Trán Dô rất xúc động bởi sự thăm hỏi nồng nhiệt của bọn Lông Trụi. Và lần đầu tiên Trán Dô thốt lên: “Xin cám ơn các bạn”. Những ngày sau đó, bọn Lông Trụi thay nhau chăm sóc Trán Dô. Chúng mang đến cho Trán Dô đủ thứ thức ăn và lấy trộm cả rượu ngâm mật gấu của ông già Tửu để chữa vết thương cho Trán Dô mau lành. Và trong những ngày ấy, lòng căm thù trong lòng Trán Dô bốc lên ngùn ngụt như lửa cháy. Trán Dô căm thù chàng Thư Sinh, nàng Tóc Xoăn, Nghĩa và cả ông già Tửu nữa. Tất cả bọn họ đã xua đuổi Trán Dô ra khỏi cộng đồng mà đáng lẽ ra Trán Dô là một thành viên trong đó. Sau khi những vết thương trên người Trán Dô đã lành lặn, Vương quốc bóng tối của Lông Trụi đã mở tiệc mừng Trán Dô. Đêm ấy, chưa bao giờ Trán Dô thấy chuột, gián, rết, muỗi, đom đóm đông đến thế. Trán Dô đã uống không biết bao nhiêu là rượu thuốc của ông già Tửu trong một cái bình lớn mà bọn lâu la của Lông Trụi đã lấy được. Đêm hôm đó, chính Lông Trụi đã trao tặng cho Trán Dô một thanh gươm mà chúng làm từ một khúc xương lợn và một bộ áo làm bằng lông chuột. Khi Trán Dô mặc bộ áo lông chuột và đeo thanh gươm xương lợn vào thì tất cả những kẻ dự tiệc trong vương quốc bóng tối đứng dậy tung hô Trán Dô. Lông Trụi tự tay rót rượu vào hai chiếc cốc bạc và chạm cốc chúc mừng Trán Dô. Trán Dô uống đến say mềm. Trong giấc ngủ Trán Dô mơ thấy những cuộc tấn công chinh phạt thế giới của những con búp bê xinh đẹp. Trán Dô đã cùng bọn Lông Trụi phá tan chiếc tủ kính. Chàng Thư Sinh và nàng Tóc Xoăn trở thành tù binh của Trán Dô. Khẩu hiệu của bọn Lông Trụi là: Biến thị xã thành thuộc địa của Vương quốc bóng tối. Khát khao được sống trong thế giới ánh sáng của Trán Dô giờ biến thành nỗi hận thù tất cả những gì có trong thế giới đó. Đêm đêm Mèo Cụt nằm bên Trán Dô. Mèo Cụt nói cho Trán Dô nghe về cuộc sống dưới ánh mặt trời ấm áp, về tình nghĩa của con người. Nghe mãi Trán Dô nổi cáu hỏi:
“Ông ca ngợi cuộc sống dưới ánh mặt trời thì tại sao ông lại cứ lang thang suốt đêm trên mái nhà như thế?”.
Mèo Cụt nói:
“Ta có lỗi. Hãy tha lỗi cho ta vì ta quá già rồi. Ta không kịp thay đổi được nữa. Ta có thể lẩn tránh ông già Tửu, nhưng ta không nhập vào thế giới của bọn Lông Trụi”.
Trán Dô gắt:
“Nếu không ở đây, ông bảo cháu phải đi đâu?”.
Mèo Cụt nói:
“Hãy tìm về ngôi nhà”.
“Nhưng họ kiên quyết đuổi cháu đi. - Trán Dô gào lên. - Cháu căm ghét họ. Ông đừng nói nữa”.
Mèo Cụt không làm thế nào khuyên giải được Trán Dô. Vì lúc này, lòng Trán Dô chỉ là sự tuyệt vọng và thù hận. Trán Dô nhập đội quân của Vương quốc bóng tối. Đêm đêm, Trán Dô luyện tập võ nghệ cùng với các tên vệ sĩ chuột. Lông Trụi trực tiếp truyền cho Trán Dô những miếng võ hiểm hóc và độc ác. Chỉ sau một thời gian chăm chỉ luyện tập, Trán Dô dễ dàng hạ đo ván các tên vệ sĩ chuột. Trán Dô lớn lên như thổi và trở thành một chàng trai lực lưỡng. Và đêm đêm, Trán Dô tham gia vào những đội quân của Lông Trụi tấn công vào những ngôi nhà. Thấy cái gì có thể cướp được là chúng cướp, thấy cái gì có thể phá được là chúng phá. Người ta đã dùng nhiều biện pháp để chống lại sự tàn phá của đội quân Lông Trụi nhưng đều vô hiệu. Họ không biết rằng, trong đội quân chuột gớm ghiếc ấy có một con búp bê gỗ mang đầy lòng hận thù. Con búp bê gỗ ấy đã mách cho lũ chuột biết đâu là những cái bẫy và thức ăn nào có trộn lẫn bả chuột. Nhưng rồi có một số người đã nhìn thấy trong đội quân của Lông Trụi rầm rập đi qua sân hay trên các bức tường có một thằng người. Và các bạn đều biết rằng: thằng người đó chính là Trán Dô, con búp bê gỗ đáng yêu đã bị xua đuổi và khinh miệt. Sau mỗi lần đi cướp phá về, Trán Dô đều nói với Lông Trụi về ý định của mình tấn công vào cộng đồng búp bê gỗ và tàn phá những gì có trong ngôi nhà của ông già Tửu. Mỗi lần nghe Trán Dô nói, Lông Trụi đều ôm lấy Trán Dô thân mật và nói:
“Mối thù của ngài cũng chính là mối thù của Lông Trụi này. Ngày nào chưa trả được thù cho ngài thì Lông Trụi này ăn không ngon ngủ không yên”.
Nói như vậy chứ mỗi ngày Lông Trụi ăn không biết bao nhiêu là trứng gà, trứng vịt, cá kho, cá rán, bánh kẹo và cơm nguội nữa. Rồi ban ngày Lông Trụi chui vào thành trì của gã ngủ li bì. Đêm đến, gã ra lệnh cho những đội quân chuột tấn công vào các ngôi nhà do Trán Dô chỉ huy. Còn gã ở trong thành say sưa cùng các vũ nữ chuột. Bên cạnh gã lúc nào cũng có một tên Rết độc. Con Rết này là quân sư đắc lực cho Lông Trụi. Chính tên quân sư Rết đã nhiều lần khuyên Lông Trụi nên cảnh giác với Trán Dô để tránh hậu họa về sau. Lông Trụi nghe nhưng chỉ hậm hừ. Và một lần Lông Trụi hỏi:
“Thằng Trán Dô có bụng phản ta à?”.
Quân sư Rết nhếch mép cười gằn:
“Nó không hề có bụng đó”.
Lông Trụi hỏi:
“Thế thì việc gì ta phải đề phòng. Ngươi ăn nói lẩm cẩm quá”.
Quân sư Rết trả lời:
“Đại vương phải đề phòng vì thằng Trán Dô là một con người. Bây giờ nó thù hận thế giới ánh sáng vì nó bị xua đuổi khỏi đó. Nhưng rồi nó sẽ nhận thức ra Vương quốc bóng tối của chúng ta. Và rồi sẽ có những thằng người trong thế giới ánh sáng tìm nó trở về. Nó hơn chúng ta vì nó có một thứ bảo bối. Và đấy là mối nguy hiểm duy nhất”.
Lông Trụi tò mò:
“Bảo bối à? Nó là thứ bảo bối gì mà ghê gớm vậy?”.
Quân sư Rết cúi đầu thưa:
“Đó là lương tâm. Lương tâm chính là mối hiểm họa lớn nhất đối với Vương quốc bóng tối của chúng ta”.
Lông Trụi cau mày nói:
“Ngươi nói lằng nhằng những gì ta không hiểu. Lương tâm là cái quái gì vậy? Ta tin rằng không một cái gì có thể mạnh hơn dịch hạch của chúng ta. Từ nay ngươi đừng nói gì về những điều ấy nữa. Nếu còn nói nữa thì ta chém đầu”.
Cũng từ đó, tên quân sư Rết không nói gì với Lông Trụi về Trán Dô nữa.
Nhưng mỗi lần gặp Trán Dô hắn luôn luôn lấm lét theo dõi.