He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Charles Dickens
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1930 / 52
Cập nhật: 2015-09-29 18:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Ông Pickwick Bị Bắt Gặp Đang Ôm Một Bà Trong Tay
hững căn phòng trọ được dành cho ông Pickwick trong ngôi nhà trong đường Goswell thật tiện nghi, đồ đạc bày trí trang nhã. Phòng ngủ của ông nằm trên lầu hai, phòng khách tại lầu một; từ nơi này, ông có thể dễ dàng quan sát con phố trước mặt nhà. Chủ nhà, bà Bardell, một phụ nữ góa chồng; bà này đúng là một phụ nữ xinh đẹp thêm nữa bà còn là một đầu bếp rất tuyệt vời. Đứa con duy nhất của bà, một thằng nhóc nhỏ nhắn, suốt ngày mải la cà rong chơi ngoài đường; vì thế ngôi nhà lúc nào cũng yên tĩnh, một không khí yên tĩnh thật thú vị. Bà Bardell không thuê mướn người làm, tự tay mình lo liệu hết mọi việc trong nhà.
- Thưa bà Bardell - Ông Pickwick nói vào một buổi sáng, lúc bà chủ nhà vừa quét dọn xong phòng của ông - cậu con bà đi đưa giúp tôi cái thư sao lâu quá vậy không biết.
- Thưa ông từ đây đến cầu Luân Đôn, cũng xa đấy chứ! - Bà chủ nhà đáp.
Mất mấy phút ông Pickwick không nói gì thêm và bà Bardell lại tiếp tục công việc.
- Bà Bardell ạ - Ông Pickwick sau cùng lên tiếng - Bà có nghĩ rằng người ta có phải tốn kém hơn nhiều khi lo lắng cho hai người hơn là chỉ lo lắng cho một người không?
- Xin Chúa cứu vớt linh hồn tôi, thưa ông Pickwick - Bà Bardell kêu lên, mặt đỏ lựng do câu hỏi tối tăm của ông Pickwick; đối với bà, rõ ràng nó có ý nghĩa ông Pickwick đang nghĩ tới chuyện lập gia đình - Quả là một câu hỏi lạ lùng, thưa ông.
- Sao ạ, bà có nghĩ như vậy không? - Ông Pickwick nhắc lại câu hỏi.
- Điều ấy, thưa ông, còn tùy thuộc vào việc phải xem người phụ nữ có phải là người biết đảm đang công việc nhà cửa không đã. - Bà Bardell trả lời rồi bước lại gần để lau bụi cái bàn nằm sát ngay cánh tay ông Pickwick.
- Tôi đang nghĩ tới một người rất thận trọng - Ông Pickwick nói trong lúc ngước lên nhìn vào mặt bà chủ nhà - một người còn biết rất nhiều cách để giải quyết công việc trên đời này, một người có thể trở nên rất hữu ích cho tôi.
- Ồ, ông Pickwick. - Bà Bardell kêu lên, và màu da mặt càng trở nên đỏ hơn.
- Bà sẽ thấy chuyện này rất đáng ngạc nhiên - Ông Pickwick nói tiếp và dành cho người đàn bà một nụ cười thân thiện - Vì thế tôi đã phải bảo cậu con bà ra khỏi nhà sáng nay với cái thư của tôi, trước khi tôi tiết lộ bí mật với bà đấy, ê?
Bà Bardell quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi không nói năng gì được. Từ lâu, bà vẫn luôn tò ra say mê ông Pickwick, say mê theo cách kính trọng của bà, nhưng chẳng bao giờ bà dám hi vọng ông Pickwick sẽ say mê bà lại. Thế mà sáng nay, ông ấy lại sai con trai bà đi bỏ thư cho ông, chẳng phải ông muốn tm cách đẩy thằng bé đi chỗ khác để ông... đó sao; và, chỉ một chốc nữa thôi, ông sẽ ngỏ lời cầu hôn bà!
- Ồ, ông Pickwick! - Bà nói toàn thân run rẩy vì hân hoan - Ông thật tử tế thưa ông.
- Và tôi sẽ giúp bà tránh được những khó khăn, chẳng phải vậy sao? - Ông Pickwick tiếp tục - Và chừng nào tôi trở lại Luân Đôn, bà sẽ luôn có một người ở bên cạnh bà và xem bà như một người bạn đồng hành tốt.
- Như thế, tôi sẽ là một phụ nữ rất hạnh phúc. - Bà Bardell nói.
- Và cả cậu con trai bà nữa chứ, cậu trai bé bỏng ấy - Ông Pickwick nói - Cậu cũng sẽ có một người bạn đồng hành mới, sẽ dạy cho cậu rất nhiều trò trong một tuần lễ còn hơn cậu ấy học được trong cả một năm đấy.
- Ồ, ông thân mến! - Bà Bardell kêu lên - Ông tốt bụng, tử tế, ngọt ngào, ôi, ông bạn già thân mến...
Và không cần báo trước thêm điều gì nữa, bà ta dang tay ôm choàng quanh cổ ông Pickwick rồi bật khóc nức nở.
- Lạy Chúa cứu vớt linh hồn con! - Ông Pickwick rên rỉ - Bà Bardell ạ, người phụ nữ tốt bụng của tôi, xin bà hãy bình tĩnh lại nào. Nếu có ai bất ngờ vào đây thì...
- Ồ, cứ mặc cho người ta vào chứ có sao đâu - Bà Bardell đáp - Em sẽ không bao giờ rời xa ông nữa, không bao giờ.
Rồi bà ta càng ôm siết ông Pickwick chặt hơn.
- Trời đất ơi! - Ông Pickwick rú lên - Tôi nghe có tiếng người đi lên cầu thang kìa! Bà hãy đi đi, bà thân mến, hãy đi ngay đi!
Nhưng đã quá trễ, bà Bardell đã ngất xỉu trong tay ông Pickwick, và trước khi ông có thể đặt bà an toàn vào một cái ghế, cánh cửa chợt mở ra và cậu bé Bardell bước vào, theo sau là ông Tupman, ông Winkle, ông Snodgrass.
Ông Pickwick chẳng biết xoay sở làm sao, và cũng không nói năng được gì. Ông đứng như trời trồng với bà góa phụ trong hai cánh tay, mắt nhìn tuyệt vọng vào mặt những người bạn chí thiết. Họ cũng đứng chết cứng, trố mắt ra nhìn và chẳng biết nói gì.
Sự yên lặng kỳ cục đó bị phá vỡ do cậu nhóc Bardell, thằng bé hét lên một tiếng khủng khiếp rồi bắt đầu tấn công ông Pickwick với tất cả sức mạnh mà Thượng đế đã ban cho nó. Nó đấm, nó đá ông già tưng bừng, rồi ngắt véo, rồi cào cấu.
- Lôi thằng nhóc điên này ra giùm chút đi! - Ông Pickwick hét ầm ĩ.
Ông Winkle kéo thằng bé đang hăng máu đánh đấm qua góc phòng bên kia, trong lúc ông Tupman giúp ông Pickwick đưa người đàn bà xuống cầu thang.
- Tôi chẳng làm sao hiểu được bà ta có chuyện gì - Ông Pickwick nói khi họ quay lại căn phòng - tôi vừa bảo cho bà ta biết tôi có ý định thuê một thanh niên giúp việc cho tôi, thế là bà ta nhảy bổ vào tôi như các bác thấy đó. Chuyện gì đâ mà kỳ cục hết sức.
- Kỳ cục thiệt! Cả ba ông bạn cùng nói một lúc.
- Đúng là một tình huống dị hợm quá chừng. - Ông Pickwick nói.
- Quá sức thật đấy - Ba ông bạn lại cùng lên tiếng, rồi họ cùng ho lên, rồi ông này ngó ông kia với ánh mắt chứa đầy ngờ vực. Hành động của họ khiến ông Pickwick thấy rõ là họ không hề tin ông chút nào.
Có tiếng gõ cửa đúng lúc đó, ông Snodgrass bước lại, mở ra. Đứng trước mặt họ, phía ngoài, là anh chàng nhanh nhẩu Sam Weller.
- Vào đây, Sam - Ông Pickwick reo lên - Chắc cậu nhớ tôi phải không, tôi hi vọng thế.
- Chắc chắn lắm ạ - Sam đáp với một nụ cười - Cái ông Jingle ấy có hơi ma mãnh đối với ông, có phải không ạ?
- Đến giờ này thì chẳng cần phải nhọc lòng nghĩ ngợi đến chuyện ấy nữa - Ông Pickwick nói nhanh - Tôi muốn nói với cậu về một chuyện khác kia. Cậu ngồi xuống đi.
- Cám ơn ông - Sam nói, anh chàng đặt cái nón trắng cũ rích cũ rác của mình xuống bên cánh cửa rồi kiếm một chỗ và ngồi xuống - Cái nón này chẳng còn lành lặn gì mà phải trông chừng nó ạ - Anh ta nói thêm - nhưng nó đã từng là một cái nón rất bảnh trước khi cái băng nón đứt mất, bây giờ các lỗ thủng tha hồ để không khí mát mẻ chui qua.
- Vấn đề là thế này, Sam - Ông Pickwick tiếp tục - Cậu có cảm thấy sung sướng ở chỗ làm cũ của cậu không?
- Tôi thật sự cũng không biết nữa, thưa ông - Sam nói - Điều ấy còn tùy thuộc vào việc ông có thể tìm ra một điều gì khác tốt đẹp hơn cho tôi không ạ.
Trên môi ông Pickwick hiện ra một nụ cười hài lòng nhất, ông nói:
- Tôi có thể thuê cậu làm cho tôi, chính tôi nhé!
- Lương lậu ra sao ạ? - Sam hỏi ngay.
- Mười hai đồng một năm. - Ông Pickwick đáp.
- Còn quần áo ạ?
- Hai bộ.
- Công việc gì ạ?
- Phục vụ và bảo vệ tôi, và đi đây đi đó với tôi và các bạn tôi đây.
- Cứ cho là không còn gì nữa ạ - Sam nói với giọng dứt khoát - Cháu sẽ là người giúp việc cho một quý ông độc thân bảnh bao. Cháu chấp nhận những điều kiện đó.
- Ý cậu nói cậu mong ước làm việc cho tôi, phải không? - Ông Pickwick hỏi thêm.
- Đúng thế ạ - Sam đáp - nếu quần áo cũng vừa vặn với thân hình của cháu như công việc này làm cháu rất thích.
- Cậu có thể bắt đầu nhận việc vào chiều nay chứ?
- Cháu sẽ mặc quần áo của cháu ngay từ phút này, nếu quần áo có sẵn ở đây ạ. - Sam háo hức nói.
Không chậm một giây, ông Pickwick dẫn ngay người làm mới của mình đến một tiệm quần áo may sẵn; và rất nhanh chóng, Sam đã chững chạc với cái áo khoác ngoài màu xám có đính huy hiệu Câu lạc bộ Pickwick, một cái nón màu đen có gắn lông chim, một cái áo khoác trong màu hồng có sọc và quần dài màu hồng phấn.
- Ối chà - Anh chàng nói trong lúc cặp mắt dán chặt bóng mình trong gương - Nhất định sẽ không một ai đoán nỗi công việc của cháu là gì, khi họ nhìn thấy bộ cánh này của cháu. Xin ông chủ khỏi phải bận tâm gì cả, đây là một sự thay đổi thú vị, được nhìn thấy biết bao sự việc mà chẳng phải làm gì mấy và tất cả những thứ đó mới hợp khẩu vị của cháu quá chừng! Câu lạc bộ Pickwick muôn năm, cháu nói như vậy đó.
Liên tiếp mấy ngày sau, ông Pickwick vô cùng bận rộn với việc phải làm sao cho bà góa phụ thay đổi cách xử sự lạ lùng của bà ta. Thế rồi, vào một buổi sáng, ông nhận được một bức thư làm ông bị sốc nghiêm trọng. Bức thư như sau:!!!Tòa án Người tự do!!!Luân Đôn!!!Ngày 28 tháng 8 năm 1827!!!Bardell khởi tố Pickwick,!!!Thưa ông,
Chúng tôi được bà Martha Bardell báo rằng ông có hứa hẹn sẽ kết hôn với bà ấy, nhưng ông đã không (hoặc có vẻ như thế) có định giữ lời hứa của mình.!!!Với lý do đó, bà ấy yêu cầu chúng tôi lập thủ tục để thực hiện một vụ án khởi tố ông tại tòa và bà ấy đòi một số tiền bồi thường thiệt hại là 1.500 đồng.!!!Thỉnh cầu ông cho chúng tôi biết tên tuổi và địa chỉ Luật sư của ông; như thế, những dàn xếp cần thiết sẽ có thể thực hiện được.!!!Sẵn sàng phục vụ theo lệnh ông
Dodson và Fogg.
- Hoàn toàn là một trò lừa đảo - Ông Pickwick giận dữ nói, lúc ông đến văn phòng của Luật sư Perker, bạn ông Wardle - Toàn bộ sự việc này chỉ là một trò lừa đảo láo khoét nhằm mục đích rút rỉa tiền bạc của tôi.
Rồi ông giài thích cho luật sư Perker thật chính xác những gì đã xảy ra.
Ông Perker lắc đầu một cách khó hiểu, và ông Pickwick bắt đầu tỏ ra lo lắng.
- Bà ta ngất xỉu có mục đích đấy - Ông tuyên bố - rồi bà ta tự động nhào vô mình tôi.
- Thật rủi ro hế sức - Ông Perker nói vì có tới những ba nhân chứng đã nhìn thấy ông trong tình huống chướng mắt đó. Chỉ còn một hy vọng duy nhất để vớt vát. Chúng ta phải nhờ đến luật sư Snubbins thôi, ông ấy là luật sư danh tiếng nhất thành phố Luân Đôn này, và ông ấy sẽ là được những chuyện tốt nhất để thuyết phục tòa án tin rằng ông là một người lương thiện, rằng ông bị hiểu lầm.
- Có một điều tôi cần làm sáng tỏ ngay tức khắc - Ông Pickwick tuyên bố, thái độ hết sức nghiêm nghị - Nếu tôi thua trong vụ án này, tôi sẽ từ chối không trả một xu tiền bồi thường thiệt hại. Thà tôi vào tù còn hơn.
Ông Perker mỉm cười. Vụ án phải mất nhiều tháng nữa mới được đem xét xử ở tòa, ông ta nói, vậy trong thời gian từ đây tới đó ông Pickwick không nên quá lo lắng đến chuyện ấy.
- Tuần tới ông nên đến Eatanswill để xem bầu cử ở đó - Ông luật sư nhỏ con đề nghị - Cảnh đó có lẽ sẽ giúp ông quên đi chuyện phiền phức của mình. Tôi là cổ động viên của một trong các ứng cử viên, và chúng tôi rất sung sướng được tiếp đón ông ở đó.
Ông Pickwick cám ơn ông ta về lời mời. Từ văn phòng viên luật sư, ông Pickwick thả bộ đến lữ quán George và đặt phòng ở đó. Rồi ông bảo sam đến lấy hành lýcủa ông tại nhà bà Bardell.
- Mang số tiền này theo, Sam - Ông nói - Tốt hơn là cậu nên trả tiền trọ cho bà Bardell và bảo với bà ấy rằng bà ấy cứ cho ai đó mướn những căn phòng ấy càng sớm càng tốt, nếu bà ấy muốn. Ông ngập ngừng một lúc rồi nhìn Sam, nói tiếp - Có lẽ cậu nên tìm hiểu xem liệu bà ấy có thực sự muốn đưa vụ đó ra tòa không.
Mấy giờ sau, lúc Sam trở về, anh chàng báo rằng người đàn bà góa thật sự không có ý định nhờ đến sự can thiệp của tòa án. Bà ta không có tiền để trả luật sư. Nhưng văn phòng của nhóm luật sư Dodson và Fogg lại tin rằng họ sẽ thắng kiện, nên đã đồng ý giúp bà ta không đòi thù lao.
- Bọn đó sẽ không bao giờ moi được một xu nào của tôi đâu. - Ông Pickwick nói một cách xác quyết rồi ông bảo Sam dọn bữa ăn tối cho ông kèm theo một chai rượu, thứ gì cũng được, để ông khuây khỏa nỗi đau của mình.
Chuyện Vặt Ông Pickwick Chuyện Vặt Ông Pickwick - Charles Dickens Chuyện Vặt Ông Pickwick