To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
àm công nhân vận chuyển kén trong nhà máy tơ, Hứa Tam Quan có một cái lợi là tháng nào cũng được lĩnh một đôi găng tay sợi dệt trắng, nữ công nhân trong phân xưởng ai thấy thế cũng hâm mộ, đầu tiên các cô hỏi:
Anh Hưa Tam Quan, mấy tháng anh mới thay một đôi găng tay mới?
Hứa Tam Quan dơ đôi găng đã rách bươm từ bao giỡ bao giờ trên tay, tay anh huơ đi huơ lại, sợi đứt và những đầu sợi đứt tua tủa, cứ lắc la lắc lư như trống bỏi, Hứa Tam Quan nói:
Đôi găng tay này đã đeo hơn ba năm.
Các cô nói:
Cái đấy vẫn còn coi là găng tay sao? Bọn em đứng xa thế này, mà vẫn nhìn rõ mồn một mười ngón tay của anh.
Hứa Tam Quan nói:
Một năm còn mới, hai năm đã cũ, ba năm vá chằng vá đụp, đôi găng tay này anh còn dùng được ba năm nữa.
Các cô nói:
Anh Hứa Tam Quan, một đôi găng tay anh đeo sáu năm, nhà máy mỗi tháng cấp cho anh một đôi, sáu năm anh có những bảy mươi hai đôi găng tay, anh dùng một đôi, còn bảy mươi mốt đôi, anh cần làm gì lắm găng tay thế? Anh cho bọn em nhé! Bọn em sáu tháng mới có một đôi…
Hứa Tam Quan gấp ngay ngắn găng tay mới phát, bỏ vào túi mình, sau đó cười hì hì ra về. Về đến nhà, anh móc túi lấy găng tay trao cho vợ. Sau khi nhận, động tác đầu tiên của Hứa Ngọc Lan là đi ra ngoài cửa, dơ găng tay lên quá đầu soi qua ánh sáng, xem găng tay dệt sợi thô hay sợi mịn. Nếu găng tay dệt sợi mịn, Hứa Ngọc Lan sẽ đột nhiên thốt lên:
ái à!
Thường xuyên làm cho Hứa Tam Quan giật nẩy mình, cứ tưởng găng tay phát tháng này bị mối xông.
Dệt sợi mịn anh ạ!
Mỗi tháng có hai ngày, sau khi thấy chồng từ nhà máy về, Hứa Ngọc Lan liền chìa tay ra bảo chồng:
Đưa cho em.
Hai ngày đó, một là ngày phát lương, hai là ngày phát găng tay. Hứa Ngọc Lan cất găng tay ở mãi đáy va ly, khi có đủ bốn đôi, là có thể đan cho Tam Lạc một chiếc áo sợi, khi có đủ sáu đôi, là có thể đan cho Nhị Lạc một chiếc áo sợi, khi có tám chín đôi, Nhất Lạc cũng có một chiếc áo sợi mới. Còn áo sợi của Hứa Tam Quan, phải có tới không quá hai mươi đôi. Hứa Ngọc Lan không dám ra tay, chị thường xuyên nói với chồng:
Anh Hứa Tam Quan, nách anh càng ngày càng dầy thịt, lưng anh cũng càng ngày càng lắm thịt, bụng anh đang to ra, hiện giờ hai mươi đôi găng tay cũng không đủ….
Hứa Tam Quan liền bảo:
Vậy thì em đan cho mình.
Hứa Ngọc Lan đáp:
Hiện giờ em không đan.
Hứa Ngọc Lan chờ bao giờ đủ mười bảy, mười tám đôi găng tay dệt sợi mịn, mới đan áo cho mình. Một năm Hứa Tam Quan chỉ lĩnh được hai ba đôi găng tay sợi mịn. Họ lấy nhau đã chín năm, gom góp bảy năm trước, đã đủ để Hứa Ngọc Lan đan cho mình một chiếc áo sợi mịn.
Khi đan xong chiếc áo sợi mịn, chính là lúc xuân ấm hoa nở, Hứa Ngọc Lan gội xong đầu bên giếng, rồi đến ngồi ở cửa, cầm chiếc gương lúc ấy còn lành, sai bảo chồng cắt tóc cho mình, sau khi cắt xong, chị ra chỗ nắng ngồi hong khô tóc, sau đó bôi lên mặt một lớp kem hoa tuyết rất dầy, mặc chiếc áo sợi mịn vừa đan thơm phức, lại lôi ở dưới đáy va ly chiếc khăn lụa trước khi cưới, quàng lên cổ, một chân bước khỏi ngưỡng cửa, còn chân kia vừa nhấc lên lại đặt xuống chỗ cũ, quay đầu nói với Hứa Tam Quan:
Hôm nay anh vo gạo rửa rau thổi cơm, hôm nay em phải nghỉ tết, hôm nay em không làm việc gì hết, em đi đây, em phải đi dạo phố.
Hứa Tam Quan bảo:
Em vừa mới nghỉ tết tuần trước, sao tuần này lại nghỉ tết?
Hứa Ngọc Lan đáp:
Không phải em có kinh nguyệt, anh không nhìn thấy em mặc áo đan sợi mịn hay sao?
Chiếc áo đan sợi mịn cũ Hứa Ngọc Lan đã mặc hai năm, giặt năm lần, giữa chừng lại còn vá một lần,Hứa Ngọc Lan đã gỡ một cái găng tay cũng sợi mịn, vá lên áo sợi. Hứa Ngọc Lan mong ngóng Hứa Tam Quan thường xuyên đem găng tay sợi mịn từ nhà máy về, thế là… chị bảo với chồng:
- Em sẽ có một chiếc áo sợi mới.
Khi Hứa Ngọc Lan quyết định tháo găng tay, thường mở cửa sổ trước khi ngủ tối hôm trước, thò đầu ra ngoài nhìn trời xem có sao nhấp nháy hay không, khi chị nhìn thấy trăng sáng lung linh, lại nhìn thấy sao sáng nhấp nháy, chị xác định chắn chắn hôm sau trời nắng đẹp, sang hôm sau chị sẽ gỡ găng tay.
Tháo gỡ găng tay phải có hai người, sau khi Hứa Ngọc Lan tìm thấy đầu mối trên găng tay lôi ra, là cứ thế kéo ra tuồn tuột, chị phải cuộn sợi đã gỡ vào hai cánh tay dơ ra, để kéo cho thẳng sợi. Sợi gỡ từ găng tay ra cong xoắn, không thể đan được áo, còn phải ngâm vào nước hai ba tiếng đồng hồ, rồi luồn vào sào tre phơi nắng, trọng lượng của nước sẽ kéo thẳng sợi cong xoăn.
Gỡ sợi găng tay, Hứa Ngọc Lan cần có hai cách tay dơ ra, thế là chị gọi:
- Nhất Lạc ơi, Nhất Lạc…
Từ bên ngoài chạy vào, Nhất Lạc hỏi mẹ:
Mẹ gọi con có việc gì thế mẹ?
Hứa Ngọc Lan bảo:
Con vào giúp mẹ gỡ găng tay.
Nhất Lạc lắc đầu phụng phịu:
ứ, con không muốn.
Nhất Lạc bỏ đi, Hứa Ngọc Lan liền gọi Nhị Lạc:
Nhị Lạc ơi, Nhị lạc!
Nhị Lạc chạy về đến nhà, thấy mẹ sai gỡ găng tay, vui vẻ ngồi xuỗng chiếc ghế nhỏ, dơ hai cánh tay ra, để mẹ quàng sợi đã gỡ vào hai cánh tay mình. Lúc này Tam Lạc cũng bước đến, Tam Lạc đến đứng ngay cạnh Nhị Lạc, cũng dơ hai cánh tay ra, cậu còn chen lấn sang bên anh trai, định chen bật Nhị Lạc ra. Trông thấy Tam Lạc dơ hai cánh tay ra, Hứa Ngọc Lan bảo:
Tam Lạc, con tránh ra, tay con toàn dỉ mũi là dỉ mũi.
Hứa Ngọc Lan và Nhị Lạc vừa ngồi tại chỗ, là hai mẹ con cứ nói hết chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia, một người đàn bà ba mươi tuổi và một cậu bé tám tuổi, khi nói chuyện với nhau giống như hai người đàn bà ba mươi tuổi,hoặc hai cậu bé tám tuổi, hai người nói chuỵện sau khi ăn cơm, hai người nói chuyện trước khi ngủ, hai người nói chuỵên khi cùng đi ra phố, hai người thường xuyên càng nói càng hợp gu.
Hứa Ngọc Lan nói:
Mẹ trông thấy cô gái nhà họ Trương ở Thành Nam càng lớn càng xinh.
Nhị Lạc hỏi:
Có phải cái cô nhà họ Trương có mái tóc đuôi sam dài chấm mông không hở mẹ?
Hứa Ngọc Lan đáp:
Phải, chính là cô gái có lần cho con một nắm hạt dưa, có phải càng lớn càng xinh không?
Nhị Lạc nói:
Con nghe người ta gọi cô ấy là Trương vú to.
Hứa Ngọc Lan nói:
Mẹ trông thấy chị Lâm Phân Phương ở nhà máy tơ đi đôi giầy đá bóng màu trắng, bên trong là tất ni lông màu đỏ. Trước kia mẹ đã từng nhìn thấy tất ni lông màu đỏ, Lâm Bình Bình ở đối diện chênh chếch nhà mình mấy hôm trước còn đi, còn giầy đá bóng màu trắng kiểu nữ, thì lần đầu tiên mẹ nhìn thấy.
Nhị Lạc nói:
Con đã nhìn thấy một đôi bày ở trong quầy cửa hàng bách hoá.
Hứa Ngọc Lan nói:
Giầy bóng đá màu trắng kiểu nam, mẹ trông thấy nhiều, anh trai Lâm Bình Bình có một đôi, Vương Đức Phúc trên phố nhà mình cũng có.
Nhị Lạc nói:
Cấi anh gầy gầy xương xương thường hay đến nhà Vương Đức Phúc cũng đi giầy đá bóng màu trắng.
Hứa Ngọc Lan nói:“ ….. ”
Nhị Lạc nói: “…..”
Hứa Ngọc Lan và Nhất Lạc không có nhiều chuyện để nói như thế, Nhất Lạc thường không thích đi với mẹ, không muốn cùng làm gì với mẹ. Hứa Ngọc Lan định ra phố mua thức ăn, chị gọi Nhất Lạc:
Nhất Lạc ơi, xách làn cho mẹ.
Nhất Lạc đáp:
Con không muốn.
Nhất Lạc ơi, lại đây xỏ cho mẹ cái kim.
Con không muốn.
Nhất Lạc ơi, thu quần áo, gấp tử tế vào.
Con không muốn.
Nhất Lạc…
Con không muốn.
Hứa Ngọc Lan bực dọc gắt Nhất Lạc:
Thế con muốn cái gì?
Hứa Tam Quan đi đi lại lại ở trong nhà, ngẩng đầu nhìn lên mái, trông thấy mấy tia nắng từ mấy chỗ trên nóc dọi xuống, anh nói:
Bố phải lên sửa lại mái, không thì sang mùa mưa, ngoài trời mưa to trong nhà mưa nhỏ.
Vừa nghe vậy, Nhất Lạc đã nhanh nhẩu:
Bố ơi, con đi mượn cho bố cái thang, bố nhé!
Hứa Tam Quan bảo:
Con còn nhỏ vác không nổi thang.
Nhất Lạc nói:
Bố ơi, con cứ sang mượn thang trước đã, sau đó bố vác về.
Thang đã mượn về, Hứa Tam Quan định leo thang lên mái nhà, Nhất Lạc liền bảo:
- Bố ơi, để con giữ thang cho bố.
Hứa Tam Quan leo lên mái nhà, chân dẫm lên ngói kêu lục bục, thì Nhất Lạc ở dưới cũng bận tíu tít, cậu bưng ấm trà của bố ra cạnh thang, rồi bê chậu rửa mặt, đổ nước vào, đặt khăn mặt của bố lên, sau đó hai tay bưng ấm trà, ngửa mặt lên gọi bố:
- Bố ơi, bố xuống nghỉ một lúc, uống nước đã.
Đứng trên nóc nhà, Hứa Tam Quan nói:
Bố không uống, vừa mới lên.
Nhất Lạc vắt khô khăn mặt của bố, cầm trong tay, một lúc sau lại gọi:
- Bố ơi, bố xuống nghỉ một lát, lau mồ hôi.
Ngồi trên nóc nhà, Hứa Tam Quan bảo:
Bố chưa ra mồ hôi.
Lúc này, Tam Lạc khệnh khạng bước tới, trông thấy em đi đến, Nhất Lạc vẫy tay bảo em xê ra, cậu nói:
Tam Lạc tránh ra, không có việc của em ở đây.
Tam Lạc không chịu tránh ra, cậu bước đến đỡ thang, Nhất Lạc bảo:
Bây giờ không cần đỡ thang.
Tam Lạc ngồi luôn ở nấc thang cuối cùng. Không biết làm thế nào, Nhất Lạc ngẩng lên gọi bố:
Bố ơi, Tam Lạc cứ ngồi lỳ ở đây.
ở trên mái nhà, Hứa Tam Quan quát Tam Lạc:
- Tam Lạc, con tránh ra, ngói rơi chết người đấy con ạ!
Nhất Lạc thường hay nói với bố:
Bố ơi, con không thích nói chuyện với đàn bà như mẹ, họ nói đi nói lại toàn là những chuyện ai xinh, ai mặc đẹp. Con thích nói chuyện với đàn ông như bố, đàn ông nói chuyện gì con cũng thích nghe.
Hứa Tam Quan xách gầu gỗ ra giếng múc nước, dây thừng buộc trên cán gầu ngâm nước hàng trăm lần, lại phơi nắng hàng trăm lần, lần này sau khi Hứa Tam Quan ném gầu xuống giếng, dây gầu bị đứt, chỉ kéo lên được một đoạn, gầu rơi xuống đáy giếng, bị nước “xơi” mất.
Hứa Tam Quan quay về nhà, lấy cây sào phơi quần áo ở dưới hiên, lại cầm một cái ghế ra ngồi ở cửa, lấy kìm cắt một đoạn giây thép uốn thành móc câu, dùng giây thép nhỏ buộc móc câu vào đầu sào tre. Nhất Lạc trông thấy, bước đến hỏi:
Bố ơi, gầu lại rơi xuống giếng phải không bố?
Hứa Tam Quan gật đầu, bảo con:
Nhất Lạc, con khiêng sào tre giúp bố.
Nhất Lạc ngồi xuống, để một đầu sào lên vai, nhìn bố buộc chặt móc câu xong, liền khiêng một đầu sào, Hứa Tam Quan tay nhấc đầu sao kia, hai bố con đi ra giếng.
Thông thường chỉ cần một tiếng đồng hồ, Hứa Tam Quan thò cây sào xuống giếng, rà mò mấy chục phút, hoặc một tiếng là móc vào cán gầu, sau đó nhấc gầu lên. Lần này anh rà mò một tiếng rưỡi đồng hồ, vẫn không móc được cán gầu, anh lau mồ hôi trên mặt nói:
Bên trên không có, bên phải không có, bên trái không có, chung quanh cũng không có, chắc chắn miệng gầu bị úp xuống đáy giếng, lần này thì toi rồi, rắc rối đây.
Hứa Tam Quan nhấc sào tre, gác lên sàn giếng, hai tay vuốt đi vuốt lại mái tóc mình, không biết làm thế nào. Nhất Lạc bám mép giếng nhìn một lúc, nói với bố:
Bố ơi, bố nhìn xem, con bức toát hết mồ hôi…
Hứa Tam Quan ừ một tiếng, Nhất Lạc lại nói:
Bố ơi, bố có nhớ không? Có lần con úp hẳn mặt trong chậu nước, nín thở được những một phút hai mươi ba giây.
Hứa Tam Quan nói:
Miệng gầu bị úp xuống dưới, mẹ kiếp, làm thế nào bây giờ?
Nhất Lạc nói:
Bố ơi, giếng cao quá, con không dám nhẩy xuống, bố ơi, giếng cao quá, sau khi xuống, con không leo lên được. Bố ơi, hay là bố tìm sợi dây thừng buộc vào lưng con, thả dần con xuống, con sẽ lặn mạnh một cái, con nín thở được những một phút hai mươi ba giây cơ mà, con mò được gầu, bố sẽ kéo con lên.
Nghe con nói, Hứa Tam Quan cũng thấy bùi tai, nghĩ bụng, ý thằng nhóc hay đấy, liền chạy về nhà tìm một sợi dây thừng mới nguyên, anh không dám dùng dây thừng cũ, ngộ nhỡ Nhất Lạc cũng bị nước “xơi ” như gầu thì toi đời.
Hứa Tam Quan luồn hai đầu dây thừng qua hai đùi Nhất Lạc, rồi buộc vào cạp quần trên lưng con, sau đó từ từ thả Nhất Lạc xuống giếng….
Lúc này Tam Lạc khệnh khạng bước đến, thấy Tam Lạc sà tới, Hứa Tam Quan cất tiếng:
Tam Lạc, con tránh ra, ngã xuống giếng bây giờ.
Hứa Tam Quan thường xuyên bảo Tam Lạc:
Tam Lạc, con tránh ra…
Hứa Ngọc Lan cũng thường xuyên bảo Tam Lạc:
Tam Lạc, con tránh ra…
Cả Nhất Lạc và Nhị Lạc cũng có lúc quát em:
Tam Lạc, em tránh ra…
Bố mẹ và hai anh bảo Tam Lạc tránh ra, Tam Lạc đành phải tránh ra, cậu thường hay rong chơi một mình trên phố lớn, đứng nuốt nước bọt rất lâu ở bên ngoài cửa hàng bánh kẹo, ngồi một mình ở bờ sông xem cá lẹp và tép bơi trong nước, ghé sát tai vào cột điện gỗ, nghe tiếng dòng điện kêu vo vo bên trong, hoặc ôm đùi gối ngủ trước cửa nhà người khác….. Cậu cứ hay đi, đi mãi, không biết mình đi đến đâu, sau đó hỏi lối mò về nhà.
Hứa Tam Quan thường hay nói với vợ:
Nhất Lạc giống anh, Nhị Lạc giống em, còn nhóc Tam Lạc giống ai nhỉ?
Hứa Tam Quan nói như vậy, kỳ thực trong ba đứa con, anh thích nhất Nhất Lạc, song rút cuộc Nhất Lạc lại là con người khác. Có lúc nằm trong sạp mây, Hứa Tam Quan cứ nghĩ, cứ nghĩ mà xót xa trong lòng, đau đớn rơi nước mắt.
Khi Hứa Tam Quan khóc, Tam Lạc bước đến, thấy bố đang khóc, cậu cũng đứng bên cạnh khóc theo. Cậu không biết vì sao bố khóc,cũng không biết vì sao mình khóc. Nỗi đau của bố truyền sang cậu, giống như khi người khác hắt xì hơi, cậu cũng hắt xì hơi.
Khi Hứa Tam Quan khóc, phát hiện bên cạnh có người khóc còn thương tâm hơn mình, quay lại nhìn là thằng nhóc Tam Lạc, liền xua tay đuôỉ con:
Tam Lạc, con tránh ra.
Tam Lạc đành phải tránh ra. Lúc này, Tam lạc đã lên bảy, cầm cái nỏ trong tay, bỏ đầy sỏi trong túi, đi đi lại lại, nhìn thấy chim sẻ nhẩy nhót trên cành cây, hoặc đi trên mái hiên, liền dơ nỏ ra ngắm, bắn viên sỏi đi, cậu không bắn trúng chim sẻ, nhưng đã làm cho chúng khiếp sợ, vỗ cánh bay vù vù, kêu chí choé loạn xạ. Đứng tại chỗ, cậu tức tối quát nạt những con chim sẻ bỏ trốn:
Quay lại, chúng mày quay lại!
Chiếc nỏ của Tam Lạc thường hay ngắm vào đèn đường, thường hay ngắm vào con mèo, con gà, con vịt, thường hay ngắm vào quần áo phơi trên sào tre, cá khô treo ở cửa sổ, còn ngắm vào cả chai thuỷ tinh, làn rổ và những lá rau trôi lều phều trên sông. Có lần cậu đã bắn hòn sỏi vào đầu một cậu bé.
Cậu bé ấy bằng tuổi Tam Lạc, cậu bé đang đi tử tế trên đường, đột nhiên một hòn sỏi văng vào đầu, người cậu xiêu đi mấy cái, lại thò tay sờ vào chỗ bị đau, rồi mới khóc hu hu. Cậu vừa khóc vừa quay lại, nhìn thấy Tam Lạc cầm nỏ trong tay cười hì hì với mình. Vừa khóc, cậu vừa đi đến trước mặt Tam Lạc, dơ tay tát Tam Lạc một cái, cái tát không vào mặt, mà vào gáy Tam Lạc. Tam Lạc bị tát cũng vung tay tát lại, hai cậu bé cứ thế tát nhau, vả vào mặt nhau đen đét, nhưng tiếng khóc của hai cậu còn to hơn, Tam Lạc cũng khóc hu hu.
Cậu bé kia nói:
Tao sẽ goị anh tao đến, tao có hai anh trai, anh tao sẽ bóp nát mày.
Tam Lạc nói:
Mày có hai anh trai, tao cũng có hai anh trai, hai anh tao sẽ bóp nát hai anh mày.
Thế là hai cậu bắt đầu thỏa thuận, tạm thời không đánh nhau, cả hai đều về nhà gọi anh trai mình, một tiếng đồng hồ sau sẽ gặp nhau tại chỗ cũ. Tam Lạc chạy về, trông thấy Nhị Lạc đang ngồi ngáp trong nhà, liền bảo Nhị Lạc:
Anh Nhị Lạc, em đánh nhau với một đứa, anh mau ra giúp em.
Nhị Lạc hỏi:
Mày đánh nhau với ai?
Tam Lạc đáp:
Em chưa biết tên nó.
Nhị Lạc lại hỏi:
Thằng ấy có lớn không?
Tam Lạc đáp;
Lớn bằng em.
Vừa nghe nói thằng kia lớn bằng Tam Lạc, Nhị Lạc liền đập bàn mắng:
Mẹ kiếp, lại có đứa dám bắt nạt em tao, tao sẽ ra cho nó một bài học.
Khi Tam Lạc dẫn Nhị Lạc ra đến phố, thì cậu bé kia cũng đã dẫn anh trai đến, anh cậu bé kia cao hơn hẳn Nhị Lạc một cái đầu, Nhị Lạc trông thấy thế dờn dợn, da đầu giật giật tê tê, cậu nói với Tam Lạc đứng đằng sau:
Em cứ đứng tại chỗ, không nói gì hết.
Anh cậu bé kia thấy anh em Nhị Lạc đi tới, chỉ tay vào hai người, hỏi em trai một cách coi thường:
Bọn nó phải không?
Sau đó vung cánh tay bước đến, quắc mắt hỏi anh em Nhị Lạc:
Đứa nào đánh nhau với em tao?
Nhị Lạc giang hai tay, cười trả lời:
Tôi không đánh nhau với em trai anh.
Vừa nói Nhị Lạc vừa dơ tay ngang vai, chỉ ngón tay cái vào Tam Lạc ở sau lưng:
Thằng em tôi đã đánh nhau với em anh.
Vậy thì tao bóp nát thằng em mày.
Chúng ta hãy nói lý đã - Nhị Lạc nói với anh trai cậu bé kia - Lý lẽ nói không thông, anh hãy đánh em trai tôi, lúc ấy chắc chắn tôi sẽ không nhúng tay….
Mày nhúng tay thì đã sao nào?
Anh chàng kia dơ tay dấy một phát, Nhị Lạc hất về sau mấy bước.
Tao đang mong mày nhúng tay, tao muốn bóp bẹt cả hai anh em mày.
Nhất thiết tôi không nhúng tay – Nhị Lạc vung tay nói – Tôi thích nói lý…
Nói lý cái con củ bin tao đây này. - Anh chàng kia thụi Nhị Lạc một quả, nói - Tao bóp bẹp mày trước, rồi bóp bẹp em trai mày.
Nhị Lạc cứ lùi từng bước, từng bước, vừa lùi vừa hỏi cậu bé kia:
Anh ấy là ai? Tại sao anh ta không nói lý lẽ?
Anh ấy là anh cả tao - Cậu bé kia đáp - Tao còn có một anh thứ hai.
Vừa nghe cậu bé nói còn có một anh thứ hai, Nhị Lạc liền nói ngay:
Anh hãy hượm đã.
Nhị Lạc chỉ vào Tam Lạc và cậu bé kia, nói với anh cậu bé:
Như thế là không công bằng, em tôi gọi anh thứ hai, em anh gọi anh cả, thế là không công bằng. Nếu anh có gan, để em tôi về gọi anh cả tôi ra đây, xem anh có dám đọ sức với anh cả tôi không?
Anh chàng kia vung tay nói:
Dưới gầm trời không có việc gì tao không dám, về gọi anh cả mày ra đây, tao sẽ bóp nát anh mày, cả mày và em mày.
Nhị Lạc và Tam Lạc đi gọi anh trai đến. Nhất Lạc đã đến, chưa đi tới gần, cậu đã biết anh chàng kia cao hơn mình nửa cái đầu, Nhất Lạc bảo hai em:
- Để anh đi tiểu cái đã.
Vừa nói Nhất lạc vừa trẽ vào một cái ngõ, khi Nhất Lạc tiểu tiện xong, hai tay chắp sau lưng, trong tay cầm một hòn đá ba cạnh, Nhất Lạc cúi đầu đi đến trước mặt anh chàng kia, nghe thấy anh chàng kia hỏi:
Đây là anh cả bọn mày? Không dám ngẩng đầu lên hả.
Nhất Lạc ngẩng đầu lên, nhằm trúng một chỗ trên đầu cậu ta, sau đó dơ hòn đá đập mạnh một nhát, cu cậu kia kêu “ ối ”lên một tiếng, Nhất Lạc lại đập lên đầu cậu ta liền ba cái, đánh cậu ta ngã gục xuống đất, máu chảy lai láng. Thấy cậu ta không bò dậy được, Nhất lạc mới ném hòn đá đi, phuổi bụi trên tay, vẫy bảo hai thằng em:
- Về thôi!
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu