Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Beast From The East
Dịch giả: Lê Huy Bắc
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ọn quái vật đứng xung quanh chúng tôi phá lên cười ầm ĩ. Những âm thanh ọc ạch bệnh hoạn đó khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
— Chẳng có gì đáng cười cả đâu! – Nat hét lên.
Fleg nheo mắt nhìn bọn tôi.
— Đây là trò chơi ưa thích của bọn tao.
— Nhưng tao chẳng khoái tí nào kiểu chơi của bọn mày, – Nat quát.
— Bọn tao sẽ không chơi. Bọn tao không thích chơi, – tôi nói tiếp.
Spork nhướn mắt lên:
— Mày muốn nói là mày đầu hàng à? Mày chịu thua à? – Nó mấp máy môi giận dữ.
— ĐỪNG HÒNG! – Tôi thét lên. Nat và tôi nhảy lùi lại. – Bọn tao sẽ chơi. Nhưng phải có luật lệ rõ ràng. Mày phải nói rõ luật chơi. Phải nói hết.
Một đám mây bay qua khoảng trời trên đầu bọn tôi. Nó in bóng xuống vùng đất trống. Tôi rùng mình.
Chúng có tấn công bọn tôi vì đã không chịu tham gia cuộc chơi hay không?
— Phục sinh từ Bóng Mây! – Spork đột nhiên gào lên.
— Phục sinh từ Bóng Mây! – Fleg lặp lại.
Hả?
— Cái gì vậy? – tôi hỏi.
Đám mây từ từ vượt qua.
— Chẳng còn thời gian để giải thích đâu, – Fleg nói. Nó vẫy cánh tay vào lũ quái – Ta đi thôi, – nó giục, – Bọn mình tụ tập ngoài này đã quá lâu rồi.
— Thật bất công! – Nat phản đối – Làm ơn cho bọn tao biết luật chơi.
— Được thôi, – Fleg quay lại nói. – Hãy nhớ kỹ, bọn mày phải tấn công từ phía đông.
— Từ hướng đông, – tôi lẩm bẩm. Tôi đưa tay che mắt khi nhìn quanh vạt đất trống.
Đông. Bắc. Nam. Tây. Tôi hình dung ra các hướng. Hướng đông bên phải tôi. Hướng tây bên trái. Nhưng làm sao để xác định được hướng đông trong khu rừng mịt mùng này? Tại sao tôi lại ngu ngốc không nghe những hướng dẫn trong đợt cắm trại ấy?
— Còn đây – những hình vuông màu nâu là những khu đất Bữa Trưa Tự Do, – Fleg tiếp tục nói.
— Ý mày là nơi đó được dùng để nghỉ ngơi? Hay đấy là nơi an toàn? – tôi hỏi. Tôi thích luật này. Có thể bọn tôi sẽ tìm ra một khoảng đất hình vuông màu nâu để náu mình ở đó cho đến lúc mặt trời lặn.
Fleg khịt khịt mũi.
— Không phải vậy đâu. Bữa Trưa Tự Do là nơi bất kỳ ai cũng có thể ăn thịt được bọn mày. – Nó liếc nhìn tôi. – Còn luật này nữa Ginger, – nó nói. – Phải cao một mét mới được chơi.
Tôi nhìn bọn quái. Ít nhất chúng cũng cao gần ba mét! Quá cao so với luật của Fleg.
— Được rồi, cám ơn vì những lời giải thích, – tôi nói rồi lắc đầu. – Nhưng bọn tao thực sự không muốn chơi trò này. Bọn tao phải đi tìm bố mẹ để…
— Bọn mày phải chơi, – Fleg gầm lên. – Mày là đứa Tìm. Mày là Quái vật từ Phương Đông. Chơi, hoặc đầu hàng.
— Mặt rời sắp lặn rồi, – Spork liếm nanh nói.
— Mày còn khoảng thời gian cho đến khi mặt trời lặn khuất sau cây liễu Gulla, – Fleg nói. – Đến lúc ấy, Quái vật từ Phương Đông sẽ là kẻ thua cuộc.
Spork buông tiếng cười man dại, chói tai.
— Bọn mày sẽ là kẻ thua cuộc thơm lừng. Tao đang hình dung da thịt bọn mày như thể nước xốt chua ngọt. Hoặc phải kèm thêm một vài loại gia vị gì đó.
Cả đàn quái vật làu bàu và gầm gừ. Chúng nghĩ Spork là một thằng ngốc. Fleg quay về phía rừng. Nó dừng lại.
— Nào, – nó ngừng lại và nhe răng cười hăng hắc. – Chúc may mắn.
— Chúc may mắn, – Spork lặp lại. Nó đút ngón tay vào hốc mắt bị hỏng và gãi gãi trong đó. Rồi nó quay đi, ngật ngưỡng bước theo Fleg.
Những con quái vật khác bước theo. Mặt đất rung chuyển dưới những bước chân nặng nề của chúng. Một lát sau, vạt rừng trống không còn bóng con quái vật nào nữa.
Tôi nhìn Nat.
Đây không phải là trò chơi! Bọn quái vật ác độc này lùng sục trong rừng tìm trẻ con. Rồi chúng…
— Bọn ta phải làm gì bây giờ? – Nat gào lên hỏi. – Có lẽ chúng đã ăn thịt Pat. Có lẽ chúng đã tìm ra nó ở ô vuông Bữa Trưa Tự Do màu nâu.
— Và cả bố mẹ nữa, – tôi rầu rĩ nói.
Nó trợn trừng mắt, kinh hoàng.
— Chắc phải có một nơi an toàn nào đó! – tôi bảo nó. – Như kiểu cái cổng vòm ở nhà một khi chúng ta sử dụng để chơi trốn tìm.
Nat hỏi trong cơn căng thẳng.
— Nơi nào là an toàn nhỉ?
Tôi nhún vai.
— Chị không biết, – tôi thú nhận.
— Chúng ta có thể kéo dài thời gian, – Nat gợi ý. – Chị thường cho phép kéo dài thời gian khi chơi mà.
— Cuộc chơi này hoàn toàn khác. Nó liên quan đến mạng sống của chúng ta, – tôi khẽ nói.
Lá cây xào xạc trên đầu chúng tôi. Gió phát ra tiếng ngân khi luồn qua mấy cây bí.
Tôi nghe một tiếng gầm trầm sâu. Rồi một con quái vật cất tiếng cười man dại. Âm thanh ấy nghe thật buồn nôn.
Cành cây bị xéo nát, thân cây chao đảo. Tôi nghe những tiếng gầm khô khốc.
— Bọn ta bắt đầu vào cuộc thôi, – Nat giục, – Trông chúng có vẻ đói lắm rồi.
Chúng Từ Phương Đông Tới Chúng Từ Phương Đông Tới - R.l.stine Chúng Từ Phương Đông Tới