Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3968 / 7
Cập nhật: 2015-09-14 01:54:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ưa Trúc Giang xuống đến sân, Lập Duy quay sang nói với cô:
- Giang đứng đây đợi anh nhé, để anh vào lấy xe.
Trúc Giang ngần ngại nói:
- Để em đón taxi về cũng được anh ạ!
Nghe Trúc Giang nói thế, Lập Duy phản đối ngay:
- Không được, tại sao có xe sẵn mà lại phải đón taxi cho tốn tiền? Em cứ đứng yên ở đây một chút là anh trở lại ngay.
Miệng nói chân bước, Lập Duy biến ngay sau câu nói khiến Trúc Giang không còn cách nào khác hơn là đứng lại để đợi anh.
Đúng như lời Lập Duy chỉ trong phút chốc, anh đã trở lại, nhanh đến nỗ Trúc Giang không ngờ.
Cười thật tươi, Lập Duy cất giọng bông phèng:
- Nào, mời công nương lên xe, hạ thần sẽ đưa công nương về đến nơi an toàn.
Nguýt Lập Duy một cái, Trúc Giang càu nhàu:
- Lúc nào cũng giỡn được.
Nghe rõ những lời Trúc Giang vừa lẩm bẩm nhưng Lập Duy vẫn cứ làm thinh. Trước khi cho xe chạy, anh quay đầu lại dặn Trúc Giang:
- EM bám cho chắc nhé, anh bắt đầu chạy đây.
Trúc Giang gật đầu không đáp, tự nhiên cô không muốn lên tiếng. Dường như cô đang sợ một điều gì đó không rõ, nhưng cô cảm nhận được là hồn cô đang bối rối. Đây đâu phải là lần đầu Trúc Giang được một người khác phái chở đâu. Nhưng không hiểu sao, ngồi sau lưng Lập Duy, cô lại có một cảm xúc lạ kỳ. Một điều gì đó đang choáng ngập cả hồn cô làm cô thấy lạ lẫm với chính mình.
- Trúc Giang à!
Tiếng Lập Duy gọi lớn bên tai đưa Trúc Giang về với thực tại. Giật mình, cô vội lên tiếng:
- Anh Duy gọi em hở?
Nghiêng đầu lại phía sau, giọng Lập Duy có vẻ lo lắng:
- Em làm sao vậy Trúc Giang?
Trúc Giang ngơ ngác:
- Sao anh Duy lại hỏi thế, em có làm sao đâu?
- Tại anh hỏi mà Giang không trả lời, anh tưởng đâu cô bé mệt quá nên ngủ gật chứ!
Trúc Giang bật cười:
- Anh Duy nghĩ em tệ đến thế sao? Chẳng lẽ giữa khi xe đang chạy nơi phố xá đông đúc, ồn ào thế này mà em lại ngủ gật được à?
- THì anh lo xa vậy àm. Trúc Giang này!
- Gì hở anh Duy?
- Anh đưa em đi ăn cơm nhé?
- Thôi mất công anh Duy, anh đưa giùm em ề nàh là được rồi.
Trúc Giang từ chối, Lập Duy tỏ vẻ không bằng lòng:
- Sao lại mất công? Em học tính khách sáo từ bao giờ vậy? Anh biết, em từ công ty về thẳng bệnh viện thăm nội anh tức là em chưa dùng cơm tối. Bây giờ cũng đã muộn rồi, em có về thì cả nhà cũng ăn cơm rồi, làm sao mà đợi được. Ăn một mình buồn lắm, va lại anh cũng chưa ăn cơm, đi ăn với anh cho vui nha Giang!
Trúc Giang còn đang tìm cách để từ chối lần nữa thì Lập Duy cao giọng:
- Vậy nha, không được từ chối nữa nha. Em bám cho chắc, anh chạy nhanh đó, đói bụng quá rồi.
Bói vừa dứt, Lập Duy tăng ga phóng xe nhanh hơn. Trúc Giang không thể nào phản đối được nữa vì cô phải vội vàng bám chặt vào yên xe. Gió thổi ù ù bên tai khiến Trúc Giang không nghe được Lập Duy đang nói gì, cô hét lên:
- Anh Duy nói gì?
Lập Duy cũng nói to:
- Cho em mượn cái eo của anh mà ôm đỡ kẻo té.
Trúc Giang ngượng ngùng lắc đầu:
- Không cần đâu, anh Duy ạ! Nhưng mà anh Duy này…
- Em muốn nói gì?
- Anh chạy chậm lại chút đi, chạy nhanh như thế này em sợ quá!
- Anh sợ em đói bụng.
- Em cũng chưa đói lắm, anh cứ từ từ.
Lập Duy giảm tay ga, chiếc xe trở lại với vận tốc bình thường. Quay nghiêng ra sau, Lập Duy hỏi:
- Chạy vậy được chưa?
Trúc Giang gật đầu:
- Được rồi! Nhưng mà anh lo chạy xe đi, đừng có nói chuyện nữa, xe đông quá kìa.
Từ đó trở đi, Trúc Giang không nói gì. Lập Duy cũng ngôi im cho đến khi tới tiệm ăn.
Ngừng xe trước một tiệm ăn nhỏ nhưng khá sang trọng, Lập Duy quay lại nói với Trúc Giang:
- Em xuống đi Trúc Giang, đến nơi rồi.
Ngồi đối diện Lập Duy, trong lúc chờ thức ăn được mang ra, Trúc Giang kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Cô nhận thấy tiệm ăn này tuy nhỏ nhưng mà lịch sự, sạch sẽ. Tự nhiên Trúc Giang có cảm tưởng như tiệm ăn này chỉ thích hợp với những đôi tình nhân hơn là một nơi xã giao thông thường, vì sự kín đáo, tĩnh lặng của nó.
- Em thấy tiệm này ra sao, Trúc Giang?
Lập Duy đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trúc Giang. Quay lại nhìn anh, cô bất giác đỏ mặt vì đôi mắt sáng của anh đang nhìn thẳng vào cô như muốn đọc được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu cô.
- Em sao vậy, Trúc Giang? EM không khoẻ à?
Không đợi Trúc Giang trả lời, Lập Duy lại hỏi tiếp. Trúc Giang không trả lời mà hỏi lại:
- Sao anh lại hỏi thế?
- Vì anh thấy em có vẻ là lạ.
Trúc Giang đã lấy lại được sự tự chủ thường ngày:
- Em không sao, chỉ vì em thấy nơi này hơi đặc biệt môth chút thôi.
- Đặc biệt như thế nào?
Trúc Giang cười nhẹ, cô thấy ngượng ngùng. Chẳng lẽ lại nói thật những ý nghĩ của mình ra với Lập Duy hay sao? Khi đó, anh sẽ có cái nhìn về cô như thế nào?
Cũng may cho Trúc Giang, thức ăn đã được đem ra. Cúi xuống nhìn những món ăn, cô làm bộ hít hà:
- Chà, mới chỉ nhìn thôi chứ chưa ăn mà em đã thấy có vẻ ngon rồi.
Lập Duy quên ngay điều vừa thắc mắc, anh có vẻ thích thú khi thấy Trúc Gian khen ngợi. Trao đôi đũa cho cô, anh ân cần mời:
- Vậy thì em ăn đi, thấy ngon thì nhớ ăn nhiều một chút.
- Đương nhiên là em phải ăn nhiều rồi, dù ăn ít cũng là mang tiếng ăn mà, phải không?
Trúc Giang ra vẻ nghịch ngợm, Lập Duy mỉm cười, anh buột miệng:
- Hay lắm, bây giờ anh, mới thấy em đúng là cô Trúc Giang đó.
Đang và miếng cơm vào miệng, Trúc Giang chợt ngưng đũa. Nhưng nhận ra vẻ khó coi của mình khi cứ để chén cơm ngang mặt, cô vội bỏ chén xuống rồi trợn mắt nhìn Lập Duy:
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ trước đây em là con người khác sao?
Lập Duy vội vã xua tay trước vẻ sừng sộ của Trúc Giang:
- Không phải, anh không có ý đó đâu! Em ăn đi kẻo thức ăn nguội sẽ mất ngon.
Trúc Giang bướng bỉnh lắc đầu:
- Không được, nếu anh không nói rõ ra, em sẽ không ăn nữa.
Lập Duy đành phải nhượng bộ:
- Được rồi, để anh nói, nhưng mà em đừng có giận đó.
- Chuyện gì thì anh cứ nói ra coi, tại sao phải rào đón kỹ như vậy? Thật chẳng đáng mặt Lập Duy chút nào.
Lập Duy bật cười:
- Đó, em đã trở lại với tính cách của em rồi đó. Trúc Giang biết không, anh đã quen nhìn thấy một cô Trúc Giang hiếu động, nghịch ngợm. CHo nên mấy hôm nay, nhì thấy một cô gái dịu dàng, chăm chỉ, anh thấy không giống cô Trúc Giang mà anh đã biết tí nào.
Trúc Giang khựng lại khi nghe những lời Lập Duy nhận xét về mình như thế. Nhưng cũng chính những lời đó đã giúp cô nhìn lại mình. Quả thật như lời Lập Duy vừa nói, trong thời gian vừa qua, công việc cứ cuốn hút lấy cô khiến cô không còn là cô nữa. Tính cách nghịch ngợm của cô đã bị những bận rộn làm lãng quên đi từ lúc nào không biết. Ngay cả sự đối chọi với Lập Duy, cô cũng không còn nhơ đến. Để mỗi khi gặp anh, cô lại thấy mình có một niềm vui nho nhỏ.
Điều vừa được phát hiện ra khiến Trúc Giang choáng váng. Có thật là cô đã quen với sự có mặt của Lập Duy đễn nỗi quên đi những ác cảm của cô đã dành cho anh hay sao? Cái tình cảm mới vừa được nhận ra đã khiến cô nhận được những điều đang ẩn náu trong trái tim mình mà cô đã tình cờ không nhận ra, hay là cô cố tình chạy trốn khỏi sự thật đó. Bời vì dù thế nào chăng nữa thì Trúc Giang cũng không thể nào quên được vị trí của anh trong gia đình mình.
Chỉ trong giây lát, nét mặt Trúc Giang biến đổi hẳn khiến Lập Duy ngạc nhiên. Cái dáng vẻ sinh động của cô không còn nữa mà thay vào đó là nét mặt thờ thẫn khiến anh không thể không hỏi:
- Trúc Giang à, em sao vậy? Thức ăn không vừa miệng hay sao mà em không ăn nữa?
Quay lại với thực tại, Trúc Giang gượng cười:
- Không phải đâu anh, thức ăn ngon lắm, chỉ tại em không được khoẻ thôi.
Lập Duy tỏ ra lo lắng:
- Anh cũng quên mất là em đã phải làm việc cả ngày rồi. Thôi em ăn thêm chút nữa đi rồi anh đưa em về nghỉ ngơi.
Trúc Giang đặt đũa xuống bàn:
- EM không ăn nữa, em đợi anh ăn.
Lập Duy rút khăn lau miệng, anh vẫy tay gọi người phục vụ:
- Tính tiền cho tôi.
Trông thấy thức ăn còn nguyên trên bàn, người phục vụ ngạc nhiên hỏi:
- Xin lỗi anh chị, thức ăn không vừa miệng ạ?
Lập Duy lắc đầu:
- Không phải, chỉ tại cô bạn tôi không được khoẻ, tôi phải đưa cô ấy về.
Đợi cho Trúc Giang ngồi yên trên xe, Lập Duy quay lại chi đáo hỏi:
- Em ngồi được không? Hay là để anh gọi taxi đưa em về?
- Còn xe của anh thì sao?
- Thì cứ gửi lại đây, một lát anh trở lại lấy sau.
Trúc Giang lắc đầu:
- Không cần đâu anh, em ngồi được mà, em chỉ thấy hơi nhức đầu một chút thôi.
- Vậy thì em khoác chiếc áo này cho đỡ gió.
Miệng nói, tay Lập Duy cởi ngay chiếc áo khoác jean đang mặc trên người rồi choàng tay qua khoác áo lên vai Trúc Giang.
Cho xe chạy chậm, Lập Duy ân cần hỏi:
- EM còn đói bụng không, Trúc Giang?
Trúc Giang lắc đầu:
- Em không đói đâu anh.
- Hôm nay em mệt, anh thấy em chẳng ăn được gì hết. Bữa nào em khoẻ, anh sẽ đưa em đến đây nữa nhé. Mà Trúc Giang này…
- Gì hở anh?
- Em có thích tiệm ăn này không?
Trúc Giang gật đầu:
- Thích lắm anh à, tiệm này tuy nhỏ nhưng đẹp và yên tĩnh. Bộ anh hay đến đây lắm hả?
- Cũng thỉnh thoảng thôi.
- Anh có thường đưa chị Duyên đến đây ăn cơm không?
Không kịp suy nghĩ, Trúc Giang buột miệng hỏi. Để rồi ngay khi câu hỏi vừa thôt ra thì cô đã ân hận ngay lập tức. Cô cầu mong sao Lập Duy không nghe được câu hỏi của cô, nhưng anh đã vô tư trả lời:
- Anh chỉ mới đưa cô ấy đến đây có một lần, nhưng thấy cô ấy có vẻ không thích nên những lần sau không đưa đến đây nữa.
Trúc Giang im lặng, cô còn lạ gì tính cách của chị Duyên nữa, nơi chị ấy đến phải là những nhà hàng sang trọng mới xứng đáng chứ đâu phải là một tiệm ăn khiêm tốn như thế này. Nhưng suy nghĩ này cô chỉ có thể dấu trong đầu chứ đâu thể nói ra cho Lập Duy được.
Dù cho Lập Duy có cho xe chạy chậm đến đâu chăng nữa thì cũng phải về đến nhà. Vào đến phòng khách, bước chân Trúc Giang hơi khựng lại khi trông thấy mọi người trong gia đình đang hiện diện đầy đủ nơi đó.
Trúc Duyên là người nhanh nhất:
- Em đi đâu mà không nói gì để cả nhà phải lo lắng vậy hả?
Đưa mắt nhìn cha mẹ, Trúc Giang nhỏ nhẹ:
- Con xin lỗi, tại lúc nãy con ghé bệnh viện thăm ông giám đốc và báo cáo công việc với ông ấy nên mới muộn như vậy.
Ông Nghiêm xua tay:
- THôi được rồi, con về tới nhà là tốt rồi. Nhưng lần sau nhớ gọi điện về báo cho nhà biết nghe không. Còn bây giờ, con mau vào tắm rửa rồi ăn uống gì đi.
- Để mẹ vào hâm lại thức ăn cho.
Bà Trúc lên tiếng, Trúc Giang vội ngăn bà lại:
- Con không ăn đâu mẹ à, con chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Trúc Duyên lại xen vào:
- Coi em đó, có cần em phải làm việc bán mạng như vậy không? Em coi lại em đi, chỉ mới có mấy ngày thôi mà em đã xuống sắc như vậy rồi, khi nào ông Giám Đốc của em xuất viện thì chắc là em phải vào đó thay chỗ của ông quá, không biết được thêm bao nhiêu đồng tiền lương àm em ham quá vâyh không biết nữa?
Câu nói của Trúc Duyên vừa dứt thì Lập Duy từ ngoài bước vào. Trông thấy anh, cô reo lên:
- Anh Duy, sao tới muộn quá vậy? Bây giờ còn đi chơi làm sao kịp?
Cúi đầu chào ông bà Nghiêm, Lập Duy ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trúc Duyên rồi mới lừng khừng đáp:
- Anh đâu có rủ em đi chơi.
- Vậy sao giờ này anh còn tới đây?
Nhìn Trúc Duyên với vẻ lãnh đạm, Lập Duy trả lời:
- Bộ cứ phải rủ em đi chơi, anh mới đến đây được hay sao? Hôm nay anh đưa Trúc Giang từ bệnh viện về đấy chứ.
- Em lại làm phiền anh Duy nữa à, Út Giang?
Trúc Giang chưa kịp trả lời câu hỏi mang đầy vẻ ganh tỵ của Trúc Duyên thì Lập Duy đã trả lời thay cho cô:
- Sao lại làm phiền hở Trúc Duyên? Trúc Giang đã bất vả rất nhiều trong công việc để giúp đỡ cho ông nội của anh dù cô ấy không nhận được thêm một đồng tiên lương nào cả. Vậy thì việc anh đưa cô ấy về nhà thử hỏi có đáng gì so với công sức của cô ấy chứ?
- Anh Duy đừng nói vậy, đó là bổn phận của em àm. Thôi con xin phép ba mẹ, con lên phòng đây. Anh Duy ngồi chơ với chị Duyên nha.
Nói rồi, Trúc Giang quay lưng đi thật nhanh, cô không muốn đứng lại lâu hơn vì sợ phải đôi co thêm nữa với Trúc Duyên. Vì Trúc Giang còn lạ gì tính tình của chị cô nữa! Khi đã làm chủ một cái gì, Trúc Duyên luôn luôn muốn chiếm hữu độc quyền, ngay cả tình cảm cũng thế Bởi thế, khi Lập Duy đã làm bạn trai của cô rồi thì anh không thể nào có bất cứ sự liên hệ với một người con gái nào khác, cho dù đó là cô, đứa em gái ruột thịt cũng vậy, và với một sự giao tiếp bình thường nhất.
Trúc Giang đi vào trong rồi. Mọi người cũng lần lượt rút lui. Hoài quay sang hỏi Lập Duy:
- Hôm nay sao cậu không tới cửa hàng?
- Xin lỗi cậu. hôm nay tớ bận quá chừng nên không ra được. Có gì lạ không?
- Cũng không có gì, có điều hôm nay đắt hàng quá, tớ đi giao mệt nghỉ. À, có một cô gái kiếm cậu nhưng không gặp, tớ hẹn ngày mai trở lại. Cậu nhớ đến kẻo người ta lại đợi nhé.
Lập Duy nhăn trán suy nghĩ:
- Ai mà kiếm tớ vậy nhỉ? Cậu có biết tên không?
Hoài lắc đầu:
- Tớ không biết, mà cô ấy không nói tên. Mà thôi, cậu cần gì phải biết ngay bây giờ, mai cứ ra đó thì sẽ biết thôi.
Lập Duy gật đầu:
- Được rồi, để mai tớ ra.
Hoài đứng lên:
- Cậu ngồi chơi, tớ vào nghỉ đây.
Đợi cho mọi người vào trong nhà hết rồi, Trúc Duyên liền bước sang ngồi kế bên Lập Duy. Cô hỏi:
- Chiều mai anh có rảnh không, anh Duy?
- Chắc là có! Mà em muốn biết điều đó để làm gì?
Dựa hẳn người vào Lập Duy, Trúc Duyên nũng nịu:
- Tụi mình đi coi biểu diễn thời trang nha?
Lập Duy hơi nhăn mặt:
- Anh không đi được đâu, Trúc Duyên à!
- Sao vậy, anh mới nói là anh rảnh mà.
- Anh phải vào bệnh viện với nội. Duyên à, mai em đi với anh nha.
Trúc Duyên nhăn mặt:
- Đi vào bệnh viện hở? Thôi em không đi đâu, em ớn bệnh viện lắm.
Lập Duy tỏ ý không bằng lòng:
- Có gì mà ớn, trong bệnh viện cũng sạch sẽ chứ có gì đâu!
Trúc Duyên nũng nịu:
- Nhưng mà từ hồi nào tới giờ em đâu có vào bệnh viện bao giờ đâu! Em mà vào đó là về nhà em sẽ không ăn được cơm đó.
Lập Duy nghiêm mặt nhìn Trúc Duyên:
- Dù có khó chịu đến đâu thì em cũng phải cố gắng chứ. Em cứ thử nghĩ coi, em là bạn gái của anh, thế mà nội anh bệnh nặng như thế, em lại không vào thăm, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
- Nào ai có biết em là bạn gái của anh đâu, anh dừng có nói ra là được rồi.
- Em nói vậy đâu có được, trước sau gì những người trong gia đình anh cũng biết em, bây giờ có cơ hội để em thu phục tình cảm của mọi người, sao em không tận dụng?
Trúc Duyên ngúng nguẩy:
- Tại sao em lại phải lấy lòng mọi người? Anh toàn nói em làm chuyện gì đâu không à!
Lập Duy tức giận đứng lên:
- Chuyện như vậy mà em nói là gì đâu à? Anh không ngờ em chỉ biết có em thôi chứ không cần biết đến cảm nghĩ của anh một chút nào hết.
Nói vừa dứt câu, Lập Duy đùng đùng bước ra cửa. Trúc Duyên sững người vì bất ngờ, cô không kịp có một cử chỉ nào để phản ứng. Mãi đến khi Lập Duy ra đến cửa, cô mới vội vàng gọi giật lại:
- Anh Duy!
Không biết Lập Duy có nghe rõ tiếng Trúc Duyên gọi hay không, mà anh cứ sải những bước chân thật dài. Chỉ trong chớp mắt, tiếng xe máy của anh đã rền vang trong đêm tối. Chiếc xe chồm lên, và Lập Duy rồ mạnh tay ga, phóng thẳng xe đi, mặc kệ trúc Duyên ngồi đó với nỗi ấm ức ngập lòng.
Ngồi thừ người bên bàn làm việc, với cây bút bic trên tay, Lập Duy vẽ nguyệch ngoạc trên tờ giấy trắng. Một đường kẻ hơi mạnh tay của anh làm cho tờ giấy rách toạc một miếng to khiến Lập Duy chợt tỉnh.
Nhìn trở lại tờ giấy, Lập Duy chợt bàng hoàng khi nhìn thấy chen lẫn vào những đường vẽ nhăng nhít là một cái tên quen thuộc. Ngỡ mình hoa mắt, Duy móc khăn mouchoir ra lau sạch hai mắt rồi cúi xuống nhìn kỹ một lần nữa. Lần này thì anh đã không lầm, đúng là cái tên mà anh không khi nào nghĩ là mình sẽ viết ra.
Thê mà giờ đây, hai chữ Trúc Giang dang hiện trước mẳt anh, bằng nét chữ thật bay bướm. Lập Duy thầm hỏi trong lòng, tại sao cái tên trước mắt anh kia không là Trúc Duyên, là cái tên của người đang được coi là bạn gái của anh mà lại là Trúc Giang, người luôn luôn đối chọi với anh trong mọi vấn đề.
Lập Duy cứ chăm chú nhìn vào hai chữ Trúc Giang đang hiện diện trước mắt anh mà lòng thì ngập tràn bao nỗi băn khoăn. Có phải cái tên đó đã trở nên quen thuộc với anh đến nỗi trong một lúc xuất thần, từ trong tiêm thức của anh đã khiến xui anh làm điều đó.
Càng nghĩ, Lập Duy càng thấy rối rắm, anh không thể nào xác định được tâm trạng của mình trong giờ phút này nữa. Từ bao giờ không biết, Trúc Giang đã trở nên quen thuộc với anh. Có lẽ cả hai cùng có chung niềm lo lắng khi ông Thiện ngã bệnh, dù rằng tình cảm của mỗi người đối với ông khác nhau.
Trong khi đó, anh đối với Trúc Duyên dường như càng ngày càng xa cách. Trước đây, khi quen với cô, anh chỉ thấy mình có một chút thú vị khi cùng với một cô gái xinh đẹp rong chơi khắp nơi. Trúc Duyên xinh đẹp, lịch sự đã làm cho tự ái của Lập Duy được ve vuốt khi bắt gặp những ánh mắt chiêm ngưỡng dành cho cô và ganh tỵ với anh. Thế nhưng, càng gần cô, Lập Duy càng thấy cô giống một con búp bê xinh đẹp hơn là một người bạn cận kề bên cạnh để tâm sự, để chia sẻ mọi vui buồn với nhau.
Lại thêm chuyện vừa xảy ra hôm trước, Trúc Duyên nhất định không vào thăm ông Thiện khiến Lập Duy càng thấy thất vọng về cô. Suy nghĩ mãi mà Lập Duy vẫn không thể nào hiểu được tại sao cô lại cư xử với anh và gia đình anh như thế? Để rồi cuối cùng anh đành lý giải cho hành động của cô bằng cách cho rằng đó là sự nhõng nhẽo của những cô gái xinh đẹp vốn được nuông chiều.
Ngược lại với Trúc Duyên, Trúc Giang chẳng có một mối quan hệ nào chặt chẽ với anh và gia đình anh ngoài việc cô là nhân viên của công ty, thê mà đối với ông Thiện, cô thật tình chăm sóc ông như tình cảm của một đứa cháu dành cho người ông ruột thịt.
Và rồi cả tuần nay, Lập Duy không tìm gặp Trúc Duyên, anh cũng không hề thấy nhớ mong. Như thế thì tình cảm anh dành cho cô nào đã sâu đậm chút nào đâu, vậu thì mối quan hệ giữa anh và Trúc Duyên có lẽ chỉ đơn giản là một thứ quan hệ bình thường trogn cuộc sống như bao nhiêu mối quan hệ khác vậy thôi.
Bao nhiêu ý tưởng về hai người con gái tuy là chị em ruột nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau khiến Lập Duy cảm thấy nhức óc. Anh lắc mạnh đầu như để xua đi những ám ảnh không vui. Chụp lấy xâu chìa khoá trên bàn, anh vội vã đứng lên, phải đến thăm ông nội một chút mới được không rồi ông lại giận dỗi thì cũng mệt lắm. Đã nói người già là em bé mà, phải được chiều chuộng thì mới bằng lòng.
Khi Lập Duy đến bệnh viện thì đã trông thấy Trúc Giang cùng với Minh đang có mặt trong phòng của ông THiện. Trông thấy hai người, Lập Duy cười tươi:
- Chào Trúc Giang, chào anh Minh! Hai người mới đến à?
Minh vui vẻ bắt tay Lập Duy:
- Anh em tôi đến khá lâu rồi, cũng sắp sửa về đây.
Ngồi xuống bên cạnh giường ông Thiện, Lập Duy hỏi đùa:
- Hai người tới thăm ông nội tôi hay là lại báo cáo công việc đó?
Không đợi hai người trả lời, ông THiện đã nói:
- THì con chỉ cần biết là họ đến thăm nội thôi, còn chuyện công việc con không quan tâm đến thì hỏi mà làm gì!
Nghe giọng của nội có vẻ giận dỗi, Lập Duy nhìn Minh và Trúc Giang như để tìm đồng minh rồi lên tiếng phân bua:
- Nào phải con không quan tâm đến công việc của nội đâu, nhưng con có nỗi khổ riêng mà nội
- Con còn nói nữa hở, nỗi khổ tâm của con có lơn bằng nỗi khổ của nội không? Con càng nói thì nội càng thấy đau lòng đó. Nội không mong con quan tâm đến nội như thế đâu!
Lập Duy tưởng đâu như mọi lần, ông Thiện cũng chỉ nói thê thôi, nào ngờ đâu lần này ông Thiện lại nổi giận lên như thê. Anh ngẩn ngơ nhìn Minh:
- Có chuyện gì xảy ra vậy anh Minh?
Minh lắc đầu ngán ngẩm:
- Thì có chuyện nào khác ngoài chuyện của ông Định.
- Ông ấy lại đòi chi tiền nữa à?
Minh gật đầu:
- Chẳng những đòi chi tiền mà còn đòi chi nhiều nữa chứ! Đã vậy, sáng nay, ông ấy vào văn phòng làm ẩm ĩ cả lên, thật không ra làm sao cả!
Minh vừa nói vừa lắc đầu ngán ngẩm, Lập Duy cũng lắc đầu:
- Dượng Định cũng kỳ cục thật, cứ lợi dụng lúc nội đang bệnh mà gấy rối hoài.
Minh than thở:
- Khổ nỗi là không biết ông ấy còn định đòi hỏi như thế nào nữa đây? Tụi tôi cố gắng ngăn cản ông ấy được ngày nào hay ngày ấy, nhưng nếu ông ấy làm dữ quá, chắc cũng phải chịu thua. CHỉ tội nghiệp Trúc Giang, lần nào cũng phải nghe ông ấy chửi bới.
Bà Thiện nãy giờ ngồi im lặng cũng phải lên tiếng:
- Lập Duy à, lần này thì nội không thể bênh vực được con nữa rồi. Chuyện của gia đình mình mà cứ để người ngoài phải gánh chịu, con không thấy áy náy sao? Phải chi nội con còn khoẻ thì con né tránh cũng được, đằng này nội con bệnh nằm đây rồi, không biết tới bao giờ mới bình phục. Mà dẫu cho có khỏe lại thì cũng đâu được như cũ, con mà không đứng ra gánh vác thì chắc là ông nội con phải dẹp công ty quá.
- Lập Duy à, nội nói lần này là lần cuối, nếu con không nghe nữa thì con cứ coi như không có ông nội này. Ngay từ ngày mai con phải vào công ty làm việc cho nội đi thôi, nội không muốn công sức cả đời của nội phải đem đổ sông, đổ biển đâu.
Ông Thiện nói với vẻ cứng rắn, Lập Duy khổ sở nhìn mọi người. Đáp lại cái nhìn của anh, người nào cũng lặng im nhìn anh với vẻ chờ đợi.
Cuối cùng, Lập Duy đành ỉu xìu lên tiếng:
- Thôi được rồi, mọi người đừng nhìn con như nhìn một kẻ tội đồ nữa. Ngày mai con sẽ đến công ty, được chưa?
Ông Thiện mỉm cười với vẻ hài lòng:
- Đúng là con không phụ lòng mong mỏi của nội rồi. Nội vui lắm, Lập Duy. Hy vọng là với niềm vui này, nội sẽ mau lành bệnh đó.
Lập Duy làm ra vẻ nhăn nhó:
- Nội à, nội khoan vui mừng như vậy đã, con chưa biết gì về hoạt động của công ty cả, con sợ sẽ phụ lòng mong mỏi của nội đó.
- Con lo gì, con vốn dĩ rất thông minh mà, ngoài ra, bên cạnh con còn có cậu Minh và Trúc Giang đây nữa chi. Nội tin là cả ba hợp sức lại sẽ thành công lớn đó.
Minh vỗ vai Lập Duy:
- Cậu yên tâm đi, mọi hoạt động trong công ty đã đi vào nề nếp từ nhiều năm nay rồi, cậu chỉ cần để ý một chút là sẽ nắm vững ngay thôi.
Lập Duy bật cười, anh quay sang Trúc Giang nãy giờ vẫn ngồi im lặng:
- Còn em thì sao hở Giang, có hỗ trợ anh không? Hay là cứ bỏ mặc cho anh làm sao thì làm?
Thấy Lập Duy đã chịu đến công ty làm việc, Trúc Giang vui lắm. Vì cô biết, chỉ cần có anh thì Định sẽ không còn dám gấy khó dễ cho cô nữa. Nhưng khi nghe anh hỏi tới mình, cô lại giương vậy ra với anh:
- Anh thì cần gì tới sự hỗ trợ của em, anh thật sự giỏi giang mà. Chỉ có điều anh cứ làm ra vẻ khiêm tốn như vậy để cho mọi người phải khen anh thôi mà.
Lập Duy trợn mắt nhìn Trúc Giang, anh kêu lên:
- Trời ạ, có phải em không vậy Trúc Giang? Sao mà em nỡ nhẫn tâm lật tẩy anh ra cho mọi người biết vậy! Có gì thì em nói nhỏ với anh thôi chứ, anh sẵn sàng đãi em một chầu để tạ Ơn mà.
Mọi người cùng bật cười lên, không khí trong phòng vui rộn hẳn lên. Từ hôn ông Thiện vào bệnh viện, mãi đến hôm nay ông mới có một ngày vui như thế.
Giữa lúc mọi người đang vui vẻ thì cánh cửa phòng lại được mở ra. ĐỊnh bước vào phòng, anh ta hơi khựng lại trước quanh cảnh đó. Nhưng ngay lập tức, anh ta đã lấy được bình tĩnh để lên tiếng chào hỏi:
- Chà, đông đủ quá ha. Thưa ba mẹ!
Minh đứng lên, anh đẩy chiếc ghế về phía Định:
- Ngồi đây, anh Định!
Định thản nhiên ngồi xuống, anh quay sang ông Thiện, xởi lởi:
- Hôm nay ba có khoẻ hơn không ba?
Ông Thiện lạnh nhạt trả lời:
- Cám ơn anh, tôi cũng vậy thôi.
Định vẫn tỉnh bơ nói tiếp:
- Ba ráng dưỡng cho mau khoẻ để còn về làm việc chứ ba. Công ty không có ba thật là lộn xộn đó, việc gì cũng không quyết được hết, chẳng ai có trách nhiệm cả.
Ông Thiện lừ mắt nhìn Định:
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Ai không có trách nhiệm ở đây?
- Thì đó, ba coi đó, ba bệnh nằm đây nên con phải cố gắng lo công việc cho ba. Không ngờ những người được ba giao phó không chịu hợp tác với con gì hết, chỉ gây khó khăn không à.
- Hon gây khó khăn gì cho anh? Chẳng lẽ họ ngăn cản anh làm việc?
Ông Thiện gay gắt hơn. Định nhơn nhơn gật đầu:
- Chứ còn gì nữa, ba thiệt là hay, nằm trị bệnh ở đây mà ba biết hết trơn. Ba nghĩ coi, họ cứ ngăn cản con khiến con không thể nào có điều kiện giao thiệp với khách hàng. Hễ mà con có ý kiến thì họ lại nêu đủ mọi lý do để mà làm khó con, thiệt là mệt hết sức vậy đó. Thôi, hôm nay sẵn có đủ mọi người ở đây, ba nói với họ một tiếng để cho con dễ dàng làm việc đi ba.
- Được, để tôi nói với họ cho anh vừa lòng. Nè, cậu Minh với cháu giang nghe cho kỹ đây, kể từ ngày mai, mọi công việc của công ty, hai người chịu khó cáng đáng giùm tôi, đợi đến khi nào tôi mạnh sẽ có kế hoạch sắp xếp nhân sự lại. Còn anh Định, hai người khỏi cần bố trí công việc gì hết, để anh ấy khỏi phải kêu mệt.
Ông THiện nói một hơi khiến mọi người cứ ngẩn ra mà nghe. Tất cả đều không ngờ ông lại cư xử cứng như vậy. Định là người tỉnh trí lại trước nhất, anh ta la lớn:
- Ba, sao ba nói vậy nghĩa là sao? Có phải ba muốn bỉ mặt con trước nhân viên của ba không?
Ông Thiện thản nhiên hỏi lại:
- Sao anh lại nói là tôi bỉ mặt anh? Anh kêu mệt thì tôi cho anh nghỉ dưỡng sức cho đỡ mệt chứ sao. Thôi, cứ như vậy đi nha, khi nào tôi đi làm lại rồi sẽ tính.
Định đứng bật dậy, cơn giận đã làm anh ta không còn kịp suy nghĩ gì nữa, anh ta hùng hổ hét lớn:
- Thật ra là ba muốn gì đây, có phải là ba muốn hóp chết con không? Đợi ba đi làm lại hả, có mà đợi ba chết thì có. Ba làm như con ngu lắm vậy, nhìn ba như vậy có thằng khờ mới nghĩ đên chuyện ba mạnh lại chứ ai mà tin chuyện ba đi làm lại được. Mà sao ba kỳ vậy, ba không biết tự lượng sức mình hay sao? Vợ con là con gái của ba, con là con rê của ba, vậy cũng là người một nhà rồi, ba lại không giao công ty cho tụi con mà lại giao cho người ngoài nghĩa là sao? Ba có ý đồ gì đây, hay là ba có tình ý riêng?
Định như con thú điên, anh ta cứ phun ra những lời bậy bạ mà không nhìn đến ai. Ông Thiện giận đến run người, ông chỉ tay thẳng vào mặt ĐỊnh mà miệng cứ lắp bắp không thành tiếng:
- Mày… mày…
lập Duy vùng đứng bật dậy, anh túm cổ áo Định lắc mạnh, miệng anh cũng hét:
- Dượng có còn là con người không vậy? Tôi đập chết dượg bây giờ.
Trúc Giang bỗng la lên thất thanh:
- Anh Duy ơi, bỏ đi. Lại coi nội anh làm sao rồi nè.
Bà Thiện cũng kêu lên:
- Duy ơi, nội con làm sao…
Duy vung mạnh tay, xô Định chíu vào góc phòng rồi quay ngoắt lại bên ông nội. Ông THiện mặt mày tái xám, chân tay ông run lên bần bật và đang thở dốc từng cơn. Lập Duy hét lớn:
- Gọi bác sĩ mau lên.
Lời Lập Duy vừa dứt thì bác sĩ và y tá cũng đã vội chạy vào. Thì ra trong lúc mọi người đang cuống quít vì biến chứng của ông Thiện thì Minh đã tỉnh táo chạy sang phòng trực gọi bác sĩ.
Trông thấy trong phòng đầy người, bác sĩ la lên:
- Sao àm đông vậy nè? Thân nhân làm ơn ra ngoài hết đi cho tôi làm việc.
Bà Thiện bật khóc:
- Bác sĩ cho tôi ở đây với ông ấy…
Lập Duy đã bình tĩnh lại, anh đỡ bà Thiện dậy:
- Không được đâu nội, mình ở đây chỉ làm vướng chân bác sĩ thôi. Có bác sĩ đây lo cho nội rồi, mình ra ngoài đi.
Bà Thiện thút thít khóc, Lập Duy nhìn Trúc Giang. Hiểu ý anh, cô dịu dàng nói với bà:
- Bà ơi, ông không sao đâu. Để con đưa bà ra ngoài nha.
Nương theo tay Trúc Giang, bà Thiện theo Lập Duy ra cửa. Cả ba người chưa kịp ngồi xuống chiếc băng ghế dài kê trước cửa thì đã thấy cửa phòng mở rộng, và ngay sau đó, hai người y tá đẩy chiếc giường ông Thiện ra.
Trông thấy cảnh đó, bà Thiện run rẩy níu tay Lập Duy:
- Duy ơi, nội con làm sao kìa? Họ đưa nội con đi đâu vậy?
- Nội cứ bình tĩnh, để con hỏi thì mới biết được.
Lập Duy trấn an bà Thiện, rồi anh chạy theo vị bác sĩ hỏi:
- Bác sĩ ơi, ông đưa nội tôi đi đâu vậy?
- Yên tâm đi, ở đây không đủ dụng cụ, tôi chuyển cụ qua phòng số một để cấp cứu cụ thôi mà.
Ông Thiện được đẩy vào căn phòng ở đầu dẫy. Lập Duy chạy theo nhưng mới đến cửa phòng thì bị ngăn lại.
Khi Trúc Giang dìu bà Thiện đến nơi thì Lập Duy đang đứng xớ rớ trước cửa. Bà Thiện mếu máo:
- Duy ơi, nội con có sao không?
- Con cũng không biết, nội à! Nhưng mà bác sĩ nói nội không sao đâu, chỉ là do nội bị xúc động thôi. Nội ngồi xuống đây đi.
Đỡ bà Thiện ngồi xuống ghế mà lòng Lập Duy rối bời vì lo. Tuy ngoài miệng nói thì nói cứng để trấn an bà Thiện nhưng trong lòng anh thật không yên tâm một chút nào.
Nhìn tình trạng ông Thiện vừa rồi, Lập Duy biết ông không phải chỉ là xúc động như lời anh nói với bà Thiện, nhưng nếu ông có làm sao thì thật là anh không dám nghĩ đến.
"Tất cả chỉ tại thằng chó chết, con rể gì nó, cái đồ ăn cướp thì có." Lập Duy nghĩ thầm trong bụng về Định như thế và anh đảo mắt tìm hắn ta. Nhưng ngó quanh quất mà không sao tìm thấy Định đâu cả. Thấy anh cứ dáo dác tìm kiếm, Minh ngạc nhiên hỏi:
- Cậu tìm gì thế?
- Thằng chó chết đó đâu rồi?
Hiểu ngay Lập Duy muốn nói đến ai, Minh lắc đầu:
- Hắn ta về rồi, lợi dụng lức mọi người đang rối lên vì lo cho ông cụ, hắn trốn mất tiêu.
Bà Thiện nhẹ nhàng rầy Lập Duy:
- Con không được gọi dương con như thế, dù cho nó có lỗi với ông nội con như thế nào chăng nữa thì cũng còn cô Vy của con kìa, con đừng làm nó khó xử.
Lập Duy cau mặt:
- Cô Vy là cô Vy, còn nó là nó, dượng cháu gì với cái thứ nó. Nếu như mà nội có bề gì con giết chết nó.
Lập Duy nghiến răng lại vì tức, bà Thiện hốt hoảng can ngăn:
- Nè Duy, con không được làm bậy nha,c ó gì thì cũng còn nội nha con.
Lập Duy chưa kịp nói thêm gì cửa phòng được mở ra, vị bác sĩ bước ra. Minh nhanh nhẩu kêu lên:
- bác sĩ ra kìa!
Lập Duy chỉ sải hai bước đã đứng trước mặt bác sĩ, anh nôn nóng hỏi:
- Nội tôi sao rồi, thưa bác sĩ?
Không trả lời câu hỏi của Lập Duy, vị bác sĩ lắc đầu:
- Tôi đã dặn rồi, bệnh của ông cụ thì không được để cho xảy ra xúc động. Vậy mà gia đình không giữ, để xảy ra tình trạng này. Cũng may mà không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hậu quả cũng không phải là nhỏ đâu.
- Bác sĩ, xin ông nói rõ hơn.
- Bây giờ thì ông cụ đã vượt qua được cái chết, nhưng bệnh thì không thể thoát được. Nói rõ hơn là khi ông cụ tỉnh lại, có thể ông sẽ bị liệt não, nhẹ nhất là bán thân bất toại và không nói được.
- Trời ơi!
Bà Thiện chỉ kêu lên được một tiếng rồi rũ người trong tay Trúc Giang. Lập Duy vội đỡ bà:
- Nội ơi, nội hãy bình tĩnh mà.
- Mau đỡ bà cụ vào phòng nằm nghỉ đi.
Vị bác sĩ cũng vội vàng cho người chăm sóc bà Thiện. Sau khi chích cho bà một mũi thuốc an thần, ông nói với Lập Duy:
- Anh nhớ chăm sóc bà cụ cẩn thận, dù sao thì ông cũng đã như thế rồi, bà cần phải manh khoẻ mới được. Tôi đã chích thuốc an thần cho bà, có lẽ mai bà mới tỉnh lại. Cả ông cũng thế, cho nên có thể nói là trong lúc này, cô cậu không có việc gì để làm, cần phải nghỉ ngơi cho tỉnh táo. Ngày mai sẽ có nhiều việc đó.
- Tôi biết thưa bác sĩ.
Minh cũng nói:
- Tôi cũng phải về đây, cậu Duy.
- Cám ơn anh, anh Minh. Thật làm phiền anh quá.
- Có gì đâu mà phiền, ông cụ vẫn tốt với tôi mà. Trúc Giang, em có về với anh không?
Trúc Giang lắc đầu:
- Anh về trước đi, em muốn ở đây với anh Duy một lúc nữa.
- Vậy cũng được, thôi anh về trước đây.
Minh về rồi, Lập Duy kéo chiếc mềm đắp trên người bà Thiện ngay ngắn, anh đứng thừ người ra vì lo lắng. Bênh cạnh anh, Trúc Giang cũng đứng in lặng như cùng chia xẻ với anh nỗi lo này.
Cho Vừa Dấu Yêu Cho Vừa Dấu Yêu - Hoàng Kim