The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Jeanboy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
áng ngày 25 tháng Mười hai, một sự kiện có vẻ tầm thường đã nhấn chìm Josh vào dòng suy tưởng rồi đây sẽ mang tính quyết định đối với tương lai của anh.
Nhóm bạn loay hoay đã một giờ nay để giải phóng chiếc xe của Luke khỏi lớp tuyết dày bao phủ bên trên. Tuyết rơi dày suốt đêm và một chiếc xe dọn tuyết đi ngang qua đang đẩy lên vỉa hè những thứ nó dọn từ đường phố, khiến tình hình thêm tệ hại.
Josh và Luke luôn tay xúc xẻng trong khi Hope cùng hai cô bạn đào xung quanh các bánh xe bằng mấy dụng cụ tạm bợ.
Josh bị trượt chân trên một tảng băng nên ngã đập mặt xuống đất. Trong khi Luke cười phá lên, anh dùng găng tay lau mặt. Bỗng nhiên, mùi tuyết, tiếng cười rộn ràng của Hope và giọng nói của Luke khẩn nài anh quay trở lại với công việc khiến một kỷ niệm trồi lên từ tận cùng ký ức của anh.
Mùa đông năm anh mười một tuổi, bố đã đưa anh tới Connecticut. Họ lưu lại đó kỳ nghỉ đầu tiên kể từ khi mẹ anh nói mình đi chợ để rồi không quay về nhà nữa...
Bố anh đã thuê một căn nhà nhỏ nhưng tiện nghi, gần cửa sông Saugatuck.
- Gray Creek, Josh thì thầm. Nó ở Gray Creek, cuối đường Quentin.
Những hình ảnh tiếp tục lướt qua trước mắt anh.
Anh thấy lại tấm lưới chống muỗi trước cửa ra vào, căn phòng duy nhất ở tầng trệt, căn bếp nhỏ và hai chiếc ghế bành da màu gỉ đồng đối diện với ti vi. Trên gác, hai phòng ngủ nhỏ dùng chung một phòng tắm. Ngôi nhà thơm mùi gỗ cũ và mùi xi. Một tràng hoa điện lượn trên gờ mái. Josh thích thứ ánh sáng yếu ớt liếm láp bóng tối và nỗi hiu quạnh trong căn phòng dành cho anh.
Tối đến, anh cùng bố cuốc bộ tới tận một tiệm tạp hóa nơi bà chủ tên là Elvira nướng bánh pizza trong một cái lò lớn. Josh nhìn lớp bột bánh vàng lên trước mắt mình.
Một buổi sáng, anh phải giúp bố giải phóng chiếc xe hơi khỏi lớp tuyết rơi từ đêm qua.
Chuyện bắt đầu như một trò chơi đã chuyển thành cơn ác mộng. Bố giễu cợt anh vì xúc xẻng không đủ mạnh, và ông càng cười to Josh càng cảm thấy mình bị hạ thấp, bị sỉ nhục. Khi giằng chiếc xẻng khỏi tay anh để chỉ cho anh cách xúc, bố anh đã trượt ngã và bị thương...
“Con hiểu tại sao mẹ con không yêu bố rồi đấy. Bố làm chuyện gì cũng không ra hồn.” Rồi bố xin lỗi vì đã mắng anh.
Sáng hôm đó, Josh hiểu ra rằng mẹ anh sẽ không bao giờ quay trở lại.
- Thế nào mà mình lại quên được chuyện đó nhỉ? anh tự hỏi.
Rồi anh nghĩ đến những yếu tố mà khi tập hợp lại với nhau đã khiến ký ức này trỗi dậy. Cú ngã của anh, mùi tuyết và những lời chế giễu của Luke, ba yếu tố dàn hàng như một tổ hợp số sẽ mở được két sắt.
Hope không nhầm khi nói rằng những điều nhỏ nhặt của cuộc sống thực ra không nhỏ nhặt đến thế.
Anh nghĩ ngay tới những thí nghiệm mình theo đuổi từ nhiều tháng qua. Cho đến hôm nay, tất cả những gì anh lưu trữ được trên máy chủ của Longview đều xuất phát từ ký ức tức thời của anh. Đã có lúc Luke nhắc anh nhớ lại một vài kỷ niệm về thời niên thiếu của họ trong những buổi ghi, những họ chưa bao giờ nảy ra ý tưởng sẽ đi xa hơn nữa.
Và để đi xa hơn nữa, anh cần phải đạt tới ký ức sâu xa, ký ức này được chôn vùi trong vô thức. Nhưng làm thế nào để kích thích nó?
- Anh ổn chứ Josh? Josh?
Giọng Hope nghe xa xăm. Anh hít căng lồng ngực rồi mỉm cười với cô.
- Ừ, mọi chuyện đều ổn.
- Cậu bị đau đúng không? Luke vừa hỏi vừa giúp anh đứng dậy.
Và anh tranh thủ bàn tay đang chìa ra này để rỉ tai bạn hẹn gặp tối nay tại Trung tâm.
*
Josh rời căn phòng áp mái vào cuối giờ chiều, hết sức cẩn trọng để khỏi đánh thức Hope đang ngủ. Anh để lại cho cô một lời nhắn trên mặt hòm trong phòng khách rồi nhón chân rời khỏi nhà.
Anh leo lên xe đạp rồi vất vả lắm mới tới được đầu phố. Mặt đường bị đóng băng nên các bánh xe cứ trượt đi đầy nguy hiểm ngay khi anh nhấn pê đan. Khi rẽ ở ngã tư, anh bị trượt một cú trời giáng và vừa kịp gượng được trước ánh mắt sửng sốt của một người qua đường đang dắt chó đi dạo. Đi thêm ba con phố nữa, anh đã có thêm chút tự tin. Cái lạnh táp vào má anh, nhưng không gì có thể ngăn anh ngừng đạp. Anh đổi vòng xích rồi tăng tốc, cảm giác tự do ngập tràn.
Anh đến ga đường bộ vừa kịp lúc, khóa xe đạp vào một cột đèn đường rồi nhảy lên xe buýt.
Luke đã nhận lời đến đón anh ở trạm dừng cách Trung tâm mười phút chạy xe.
Cậu bạn đợi anh trong chiếc Camaro.
- Chúng ta thực sự cần phải làm việc cật lực đúng vào ngày Giáng sinh ư?
- Cậu đã từng mơ đến việc ăn trộm chưa?
- Theo những gì tớ còn nhớ thì chưa, Luke đáp.
- Thế mà tớ thì đã từng đấy. Hồi còn nhỏ, mỗi lần nghe thấy bố tớ than thở khi mở các loại hóa đơn và bảo tớ rằng ông không thể kiếm đủ tiền chi tiêu hằng tháng là tớ lại nghĩ đến chuyện đó.
- Hãy nói để tớ yên tâm là...
- Không, tớ chưa bao giờ biến ước mơ ấy thành hiện thực, nếu không thì tớ đâu có gặp ngần ấy vấn đề tiền nong.
- Cậu hẹn gặp tớ chính xác để làm gì vậy?
- Cậu thấy đấy, tớ đã không nghĩ đến một vụ cướp có vũ khí, bạo lực chưa bao giờ là kiểu của tớ. Điều khiến tớ phấn khích, chính là ý tưởng về một vụ cướp ngân hàng kiểu cũ, như trong các bộ phim gangster mà bố tớ thường xem trên truyền hình. Trong những phim đó, bọn vô lại chui qua đường ống cống hoặc ống thông gió để thâm nhập phòng đựng két sắt dưới hầm nhà băng, nơi có kho báu thực sự, thứ có thể thay đổi vĩnh viễn cuộc sống của những tên trộm.
- Cậu muốn dẫn dắt câu chuyện đến đâu thế hả?
- Từ nhiều tháng nay, chúng ta chỉ làm những vụ trộm cắp vặt thôi. Tớ tin là mình đã tìm ra cách thực hiện vụ trộm thế kỷ rồi.
- Cậu lại hút cần đấy hả?
- Tớ đã không động đến điếu nào kể từ khi ở với Hope! À mà có đấy, một lần, nhưng lần đó là cùng với cô ấy, để cho cô ấy hút thử. Cô ấy đã ôm toa lét cả đêm và tớ phải đỡ cô ấy, kể từ đó thì không gì nữa. Nhưng chúng ta ở đây đâu phải để tớ nói với cậu về chuyện này.
- Cậu làm tớ yên tâm đấy.
- Vậy thì nghe này, thông tin nằm trong ký ức xa xăm không phải lúc nào cũng truy cập được. Cũng gần giống như nhân viên thủ quỹ của ngân hàng giải thích với cậu vẻ tiếc nuối rằng két sắt đã được lập trình để chỉ mở ra vào một giờ nhất định.
- Cậu có thể quên nhân viên thủ quỹ, các ngân hàng và băng đảng trộm cướp của cậu đi để quay trở lại với lĩnh vực liên quan đến chúng ta được không?
- Nhất trí. Nhưng cậu sẽ thấy là lát nữa thôi, nhân viên thủ quỹ của tớ sẽ có ích cho chúng ta đấy. Việc gợi lên ký ức xa xăm của chúng ta đòi hỏi những nỗ lực nhất định. Và chúng ta càng sở hữu nhiều dấu hiệu bối cảnh thì càng dễ nhớ lại hơn. Ký ức hoạt động nhờ ba quá trình: mã hóa, lưu trữ và phục hồi. Quá trình mã hóa bị ảnh hưởng bởi sự tập trung. Nhưng lưu trữ một thông tin liệu có ích gì nếu chúng ta quên là nó tồn tại. Não bộ của chúng ta sử dụng vô số chiến thuật để khiến cho một ký ức được bền lâu, hay đúng hơn là để giữ lại dấu vết của những gì nó đã ghi nhớ. Thí dụ, cậu vốn không bao giờ nhớ nổi tên của những người cậu gặp, cô bạn gái mới đây nhất của cậu tên gì ấy nhỉ?
- Câu hỏi hiểm hóc đấy, cậu nghĩ là tớ đã quên Talya rồi sao?
- Tyla chứ không phải Talya, ngốc ạ, thế mà cô nàng mới chỉ đá cậu có vài tuần chứ mấy!
- Tớ nói nhịu thôi mà. Mà tớ xin thông tin là bọn tớ chia tay nhau theo một thỏa thuận chung đấy.
- Thỏa thuận chung cái đầu cậu ấy, nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Hai mươi năm nữa cậu vẫn nhớ được tên cô nàng đó chứ?
- Tớ chịu, Josh ạ, cậu đang làm tớ bực với trò này rồi đấy, cậu giận Tyla nỗi gì nào?
- Về chỉ số IQ của cô ấy thì tớ vẫn luôn nghi ngờ, cô ấy không phải hiện thân của trí tuệ, nhưng phải công nhận cô ấy từng có bộ ngực bá cháy. Tớ và Hope đã đặt biệt danh cho cô nàng là Betty đó.
- Tại sao lại là Betty?
- Thì bởi Betty Boobs mà.
- Tớ không thể tin là hai người lại sa đọa đến mức ấy.
- Lẽ ra tớ không nên sử dụng thì quá khứ chưa hoàn thành, bởi vì ngực cô ấy không bị mất đi với tất cả mọi người, tớ biết một tay cầu thủ bóng rổ...
- Cậu muốn đi bộ nốt quãng dường phải không? Luke cáu kỉnh đạp phanh.
- Đi thôi, Josh ra lệnh. Cậu sẽ hiểu ra. Trong lúc làm cậu bực, tớ đã tạo ra một sự kiện đặc biệt và ghi khắc vào não cậu một loạt các mã từ nay về sau sẽ gắn với Tyla. Tớ đã kết hợp tên Tyla với ngực cô nàng, nhắc đến anh chàng vận động viên giờ đây đang là người tình hạnh phúc và chế nhạo cô ấy. Một ngày nào đó, chỉ cần cậu xem một trận bóng rổ hoặc trên truyền hình phát phim hoạt hình về Betty Boop, hoặc thậm chí khi người ta giễu cợt đường cong của một phụ nữ mà cậu thấy có tình cảm, cậu sẽ nhớ lại cuộc trò chuyện này của chúng ta, và tớ dám chắc cậu sẽ nhớ ra tên cô nàng là Tyla.
- Lập luận của cậu khiến người ta phải rụng rời đấy.
- Chờ tớ đi đến kết luận đã nào. Bao nhiêu yếu tố bối cảnh là chừng ấy nguồn thông tin cho phép ghi nhớ lâu dài một sự kiện, giống như những mã truy cập vậy, những chiếc chìa khóa nhờ đó mà sau này chúng ta có thể mở lại cánh cửa. Nếu không có những chỉ dẫn này, chúng ta sẽ không thể nào nhớ lại được bất cứ điều gì quan trọng. Nhưng để một kỷ niệm hình thành, nó phải có thể kể lại được, chúng ta phải có khả năng áp dụng một quan điểm bên ngoài, phải tự kể được một câu chuyện. Và từ câu chuyện này sang câu chuyện khác, ký ức của chúng ta sẽ tôi rèn nên căn tính chúng ta.
- Nhưng cậu muốn dẫn dắt câu chuyện tới đâu chứ, khỉ thật?
- Ngay cả khi hồi hải mã đóng vai trò chuyên viên lưu trữ trong não chúng ta, Josh điềm nhiên nói tiếp, thì nó cũng không lưu trữ thông tin. Bởi vì không tồn tại một nơi lưu trữ duy nhất. Các ký ức khác nhau của chúng ta được đặt ở khắp nơi, chúng lưu chuyển, dưới dạng hàng triệu xung điện. Để một ký ức quay trở lại với chúng ta, các xung điện này phải tái hiện một tổ hợp chính xác vào một thời điểm nào đó. Hồi hải mã vĩnh viễn chỉ là người bẻ ghi. Từ nhiều tuần nay, chúng ta đã dành nhiều đêm tại Trung tâm để ghi lại những mẩu ký ức, nhưng chúng ta đã nhầm lẫn tai hại.
- Hoặc cậu đang chịu tác động của một loại ma túy hạng nặng, thứ sẽ giải thích được không ít chuyện, hoặc chính tớ mới là người đã nhầm lẫn tai hại.
- Cả hai đều sai, tớ vẫn chỉ đang chứng tỏ bản thân thông minh xuất sắc hơn cậu thôi.
- Và cả đức khiêm tốn đi kèm nữa.
- Cậu thấy đó, chính xác là những gì tớ định nói! Cậu vừa nhắc tớ nhớ ra một kỷ niệm với Hope, trong khi chúng ta đang không hề nói đến cô ấy.
- Được thôi, cậu sẽ nói tớ biết chúng ta tới Trung tâm làm gì nhé!
- Chúng ta sẽ khiến cho người bẻ ghi phải hoảng loạn, bạn thân mến ạ. Oanh tạc hắn bằng những kích thích sẽ buộc hắn phải khai ra mọi mã mà hắn nắm giữ.
- Cậu muốn làm rối loạn não bộ chăng?
- Cũng như khi cậu sờ ngực Tyla, có lẽ là hơn thế một chút, Josh đùa trong lúc xuống xe.
Luke không còn lựa chọn nào khác là theo chân anh. Họ quay trở lại phòng làm việc và Josh giải thích cho bạn biết điều anh đang ấp ủ trong đầu.
Chặng đầu tiên trong kế hoạch của anh nằm ở chỗ chế tạo một chiếc mũ hoàn toàn khác với chiếc mũ họ đã sử dụng cho tới thời điểm đó để thu dẫn những luồng thần kinh của não bộ. Mẫu mới này sẽ không chỉ dược gắn những điện cực, mà còn thật sự được tạo nên từ một mô tế bào thần kinh.
- Chúng ta sẽ làm sinh sôi nảy nở các tế bào thần kinh của chúng ta, không phải trên các đĩa silic nữa, mà trong một chất dẫn dạng lỏng, chúng ta sẽ gây giống ở bên ngoài thứ vốn nằm bên trong hộp sọ. Trong thời gian đầu, Josh giải thích, đầy tâm huyết với đề tài đang nói, chúng ta sẽ chọc hút chất lỏng thuộc não tủy của lũ chuột thí nghiệm. Rồi chúng ta sẽ nhân rộng chất lỏng này giữa các màng mỏng.
- Loại màng nào? Luke hỏi, anh đã bắt đầu hiểu suy nghĩ của Josh.
- Màng não! Chúng ta sẽ nuôi cấy những tế bào mô não và để chúng phát triển cho tới khi chúng kết tụ. Rồi đưa vào đó những tế bào thần kinh của chúng ta và để chúng tự kết nối lại thành hệ thống. Khi đã thu được một mạng lưới đủ độ dày đặc, chúng ta sẽ phát triển một giao diện hoàn hảo giữa máy tính và não bộ. Một kiểu kết nối điểm đến điểm. Hàng triệu vi điện cực hữu cơ sẽ đảm bảo sự liên lạc giữa máy chủ của Trung tâm với vỏ não của tớ. Việc này sẽ đòi hỏi phải thay thế bộ điều giải từ thời ông cậu bằng sợi quang học.
- Cậu có biết sẽ mất bao lâu mới có thể thực hiện được một kỳ tích như thế không? Nếu một ngày nào đó chúng ta làm được.
- Cách đây chỉ mới hai năm cậu đã nghĩ chuyện này là khả thi sao! Josh thốt lên, chỉ cho bạn thấy mấy đĩa silic nơi những con chip sinh học khiến Luke vô cùng hãnh diện đang lấp lánh trong ánh sáng.
- OK, những gì cậu vừa lải nhải chứng tỏ cậu điên khùng đến mức nào, nhưng chúng ta cứ chấp nhận đi, phục vụ cho thú vui duy nhất là rèn luyện trí óc. Còn sau đó thì sao?
- Sau đó, chúng ta sẽ gia công chiếc mũ này sao cho vừa khít với một hộp sọ. Trong hoàn cảnh hiện tại thì chính là hộp sọ của tớ. Và một khi tớ đã đội chiếc mũ đó vào, cậu sẽ áp dụng với tớ những đợt kích thích mạnh. Tớ sẽ tự trang bị cho mình một cặp kính thực tế ảo và cậu sẽ cho diễu qua trước mắt tớ với tốc độ tua nhanh hàng nghìn hình ảnh lấy từ các ngân hàng dữ liệu, đồng thời phát vào tai nghe của tớ một loạt âm thanh, tất cả các âm thanh có thể, tiếng gió, mưa, cây cỏ hoặc tiếng sỏi lạo xạo dưới chân ta, tiếng cửa đóng sập lại, tiếng bản lề kẽo kẹt, tiếng gỗ kêu răng rắc, tiếng cục tẩy trượt trên mặt giấy, vân vân, tóm lại là những âm thanh ta nghe thấy trong suốt cuộc đời mà không hề để tâm đến chúng, nhưng lại chính là từng ấy mã tác động đến ký ức của chúng ta.
- Và chúng ta sẽ tìm đâu ra những âm thanh đó đây?
- Những chuyên gia tiếng động ngành điện ảnh đã sử dụng ngân hàng âm thanh từ nhiều năm nay, chúng là vô hạn và ta thường tìm thấy chúng trên Internet.
- Cậu nên biết là cậu có thể nướng chín não mình đấy.
- Không đến mức ấy đâu, mặc dù đó cũng có phần là điều tớ định làm. Bằng cách bắt người bẻ ghi đối mặt với hàng nghìn kích thích với một vận tốc điên cuồng, tớ hy vọng là chàng ta sẽ phát điên lên.
- Cậu muốn làm cho hồi hải mã của cậu chệch hướng sao? Cậu điên thật rồi, Josh ạ.
- Chệch hướng thì không, nhưng buộc nó phải mở tất cả các cánh cửa ra cùng lúc, thì có đấy.
- Bấy giờ thì sao?
- Bấy giờ sẽ là vụ trộm vĩ đại nhất trong ngành khoa học, rốt cuộc chúng ta có thể thâm nhập hang ổ của ký ức sâu kín và sao chép lại toàn bộ nội dung của nó trước khi chuồn. Cậu sẽ là Bonnie, còn tớ là Clyde[3].
Luke thở dài, anh chán ngấy mớ lý thuyết của Josh đến độ muốn quay về nhà. Nhưng nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên sau lưng, anh bèn quay lại.
Giáo sư Flinch vừa bước vào phòng.
- Chớ có nghĩ tôi rình mò hai cậu nhé. Tôi đang làm việc ngay phòng kế bên, tôi nghe có tiếng động, và tự hỏi ai có thể tới đây vào một tối như tối nay.
- Một tên khùng, Luke đáp, và một tên khùng khác vì đã nghe tên khùng kia từ đầu chí cuối.
- Ra thế, tôi không đồng quan điểm với cậu rồi, chàng trai ạ. Điều tôi vừa nghe thấy vượt qua cả mức phi lý, nhưng chúng tôi tài trợ tiền ăn học cho các cậu cũng chính xác là để khơi gợi những suy nghĩ điên rồ kiểu này. Lý thuyết cậu đưa ra vừa sáng rõ vừa bất khả, và mặt khác chính vì thế mà nó có cơ may trở thành tài tình. Không phải ta vẫn nói chẳng gì mau chóng xảy ra hơn điều bất khả sao?
- Cảm ơn ông, Josh thốt lên, không giấu giếm vẻ hài lòng vì rốt cuộc cũng có người thấu hiểu mình.
- Về chiếc mũ của cậu, có lẽ chúng tôi có ở đây những thứ giúp cậu tiết kiệm được thời gian. Một trong những nhóm của chúng tôi đã chế tạo xong một loại vật liệu có thể giúp ích nhiều cho cậu. Tôi sẽ để cậu liên lạc với họ trong thời gian sớm nhất. Hợp tác liên bộ môn chính là điều cốt lõi trong tổ chức của chúng ta, không phải vậy sao?
*
- Đừng có chường ra vẻ mặt đó chứ, chúng ta không thể đoán được là giáo sư Flinch lại lảng vảng quanh đó.
- Còn tớ, tớ không tin lấy một giây là ông ấy chỉ tình cờ có mặt ở đó, Josh bẻ lại.
- Cậu định ám chỉ điều gì thế?
- Rằng trái ngược với những gì ông ấy nói, chúng ta đang bị theo dõi.
- Cậu nghĩ trong phòng thí nghiệm có gắn micro sao?
- Nếu có thì tớ cũng không lấy làm ngạc nhiên đâu.
- Hỏi thẳng ông ấy xem sao, Luke vặc lại trong khi chiếc Camaro rời khỏi đường cái.
Anh thả Josh ở chân tòa nhà rồi hứa sẽ suy nghĩ về cuộc trò chuyện của họ. Ngày hôm sau họ sẽ gặp lại nhau tại Trung tâm.
- Cậu có nghĩ là tớ đã làm một điều ngu ngốc khi để Tyla ngã vào vòng tay kẻ khác không? Luke hỏi trong khi Josh đang mở cửa xe.
- Đó không phải câu hỏi mà cậu nên đặt ra cho bản thân, dù sao cũng không phải như thế đâu.
- Vậy thì thế nào?
- Cậu có thực sự yêu cô ấy không?
- Ở bên cô ấy tớ cảm thấy dễ chịu, và phải thú nhận là từ khi cô ấy ra đi, tớ thấy hơi cô đơn.
- Tớ lấy làm tiếc, Luke ạ.
- Chính thời gian tớ dành cho việc nghiên cứu ở Trung tâm đã làm hỏng chuyện của bọn tớ. Cậu chẳng liên quan gì cả.
- Tớ lấy làm tiếc không phải vì chuyện đó. Tớ đang nghĩ cậu đã để Tyla ra đi bởi vì cô ấy không phải người cậu yêu.
Và trước khi Luke kịp trả lời, Josh đã xuống xe rồi bước vào trong tòa nhà.
*
Hope đang ngồi xếp bằng ngay trên sàn nhà, một quyển sách đặt trên đầu gối. Mải đọc sách, cô không nghe thấy Josh bước vào nhà, anh tranh thủ dịp đó để ngắm nhìn cô. Nếu phải vẽ cô, anh sẽ tái hiện cô chính xác trong tư thế này. Hope luôn ngồi dưới sàn để ôn bài, miệng ngậm một cây bút chì giống như ngậm điếu thuốc, các ngón của bàn tay trái quấn một lọn tóc.
- Em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ về nhà nữa chứ, cô nói mà không buồn ngẩng đầu lên.
Josh đi qua sau lưng cô rồi hôn cô trước khi ngồi xuống phía đối diện.
Hope nhìn anh ranh mãnh.
- Anh lại tìm ra cái gì rồi?
- Sao em nói vậy?
- Anh lén chuồn đi trong khi em ngủ, ba tiếng sau anh quay về, và em nghe thấy tiếng xe Luke dưới phố. Anh có vẻ mặt của một đứa trẻ được người ta hứa cho chơi cả tuần lễ ở Disneyland, vả lại anh và Luke luôn thu xếp để có một phát hiện nào đó khi không có mặt em. Em tin là trong lĩnh vực khoa học người ta gọi như thế là một chùm các yếu tố hội tụ. Giờ thì anh kể cho em biết thêm một chút về phát hiện đó hay anh thích tới nhà Luke ngủ nào?
Josh biết mình sẽ dấn thân vào chuyện gì nếu kể cho Hope nghe về dự định đó và phản ứng của cô đúng như anh dự đoán. Thoạt tiên cô chúc mừng anh. Về lý thuyết, suy luận của anh thật xuất sắc, và cô nhấn mạnh điểm này. Xuất sắc đến mức chỉ duy nhất một đầu óc thiên tài mới có thể vạch ra. Mặt khác, cô tỏ lòng ngưỡng mộ đối với một trí tuệ xuất sắc nhường ấy, rốt cuộc... một phần của trí tuệ này thôi, cô nói rõ trước khi bổ sung:
- Bởi vì việc đưa vào thực hiện ý tưởng như thế chỉ có thể cho thấy một đầu óc rối loạn. Anh mất trí rồi hả Josh? Anh có nhận thức được mình đang đối mặt với những nguy cơ nào không? Và nếu anh tự đốt não mình khi chơi mấy trò phù thủy học việc này thì sao đây?
Josh ra sức trấn an cô. Phải mất đến vài tháng trời mới có thể chế tạo ra nguyên mẫu chiếc mũ đó, vả lại anh đã nghĩ đến một vài nguyên tắc an toàn. Những đợt kích thích sẽ được tiến hành dần dần và ban đầu chúng sẽ chỉ kéo dài khoảng vài phút, thậm chí có lẽ chỉ vài giây, rồi được giãn cách để có thời gian đánh giá những tác dụng phụ tiềm tàng, và nếu điện não đồ kiểm soát hiển thị bất cứ bất thường nào dù là nhỏ nhất, anh sẽ lập tức kết thúc mọi chuyện.
- Điều duy nhất có thể khiến em yên tâm là anh sẽ không bao giờ chế ra được chiếc mũ chết tiệt đó, Hope càu nhàu rồi tiếp tục đọc sách.
Josh cẩn thận tránh nhắc đến việc giáo sư Flinch đề nghị giúp họ.
*
Ngày hôm sau, khi quay lại Trung tâm, Luke suy nghĩ đến những chặng cần thiết để chế tạo chiếc mũ của họ. Về phần mình, Josh đã bắt đầu sưu tập các ngân hàng hình ảnh và âm thanh mà họ cần. Anh đã tải một số lượng lớn về máy tính xách tay.
Giáo sư Flinch qua phòng đề nghị họ theo chân ông. Ông dẫn họ đi xuyên qua Trung tâm tới tận một cánh cửa mà trước giờ họ chưa từng bước qua.
Bấy giờ họ mới phát hiện ra một chái nhà khác nơi không gian làm việc rộng rãi hơn, các trang thiết bị gây ấn tượng mạnh hơn.
- Chẳng bao lâu nữa các cậu sẽ chuyển tới đây, giáo sư Flinch thông báo. Hãy coi việc này như sự thăng tiến, chỉ những nhà nghiên cứu đang thực hiện dự án được đánh giá là quan trọng mới được quyền bước vào khu vực này của Trung tâm. Chính vì thế mà an ninh ở đây được tăng cường. Thông tin tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài.
- Ông định nghĩa “quan trọng” như thế nào? Josh hỏi.
Giáo sư Flinch dừng lại để quay sang anh.
- Cậu có thích đọc sách không?
- Có, thực ra là chỉ khi nào rảnh thôi.
- Đó chính là điểm yếu của thế hệ các cậu, các cậu không còn thời gian để ngồi trước một cuốn tiểu thuyết hay, thế mà, giá như cậu biết văn chương thường tiên đoán số phận của khoa học như thế nào. Đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải các tiểu thuyết gia không có hứng sử dụng trí tưởng tượng của họ bằng các nhà khoa học, trừ phi chính các nhà khoa học đã không đọc sách đủ để kích thích trí tưởng tượng của họ. Rốt cuộc, sự thể là như thế. Các cậu thấy đó, cách đây chưa đầy sáu rnươi năm, một chàng trai trẻ tên Kerouac đã viết một cuốn sách sau này trở thành tín ngưỡng của cả một thế hệ, Trên đường. Cậu đã đọc tiểu thuyết này chưa?
- Chưa, Josh thú thật.
- Cậu nên đọc đi. Kerouac dựng nên một thế giới ca tụng tốc độ và tự do. Những thanh niên trạc tuổi cậu đi xuyên châu Mỹ, ra sức ôm ghì lấy cuộc sống, chỉ lấy mong muốn được yêu thương làm lẽ sống. Tiểu thuyết này vốn là cuốn sách gối đầu giường của tôi thuở thiếu thời. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tôi không có vẻ nhiệt thành ngưỡng mộ thế hệ Beat, nhưng các cậu chớ có tin vào vẻ bề ngoài... Cách đây vài năm, một nhà văn vĩ đại khác cũng xuất bản một cuốn sách mang tên Con đường. Cormac McCarthy.
- Tôi đã xem bộ phim phỏng theo cuốn sách này, Josh thông báo, nhẹ nhõm vì không còn có vẻ dốt nát lắm nữa.
- Dưới tầm cuốn sách nhiều, nhưng thôi, vấn đề không phải ở chỗ đó. Nói về đường thì con đường của McCarthy là một con đường hậu tận thế, các nhân vật của cuốn sách sống sót trong một thế giới bị bụi bao phủ, họ giết chóc lẫn nhau và cách duy nhất để thoát ra ngoài là nhân vật chính đẩy một chiếc xe đẩy siêu thị bị hỏng. Cậu đang tự hỏi tôi muốn dẫn dắt câu chuyện tới đâu phải không? Trong vòng năm mươi năm, hy vọng vào tương lai đã biến mất. Tôi không thể đếm nổi những câu chuyện và những bộ phim dự đoán cho chúng ta biết cái kết của thế giới, của những nền dân chủ, của nhân loại. Khi không phải là mấy cuộc chiến tranh do những kẻ cuồng tín cầm đầu thì lại là một loại vi rút hoặc đám robot triệt hạ chúng ta. Ở đây, chúng ta duy trì một ý niệm khác về ngày mai, và chúng ta làm việc để tạo dựng nó. Vậy thì, hãy coi khu vực này của Trung tâm như một phòng chờ của tương lai. Một tương lai đầy hy vọng.
Giáo sư Flinch lại bước tiếp, Luke và Josh nhìn nhau vẻ tò mò.
Họ bước vào một căn phòng, giáo sư giới thiệu họ với một nhóm gồm sáu nhà nghiên cứu. Luke lập tức nhận thấy sự gắn bó mật thiết giữa giáo sư Flinch và những nhà khoa học này.
Một nhà nghiên cứu trình bày với hai người về dự án của họ.
- Neurolink, anh ta giải thích, có mục tiêu nhằm phát triển một giao diện hiệu suất cao giữa các vi điện cực và vỏ não, để thực hiện những đo đạc điện từ sâu trong não bộ. Thành phần sinh hóa của các điện cực chúng tôi tạo ra đã cho phép kết nối với các tín hiệu thần kinh với độ chính xác chưa từng có. Các khái niệm được phát triển trong chương trình của chúng tôi đã được kiểm nghiệm cách đây nhiều tháng trên vỏ não của một con khỉ. Và từ nhiều tháng nay, các điện cực mềm của chúng tôi, với hiệu suất vượt xa mọi kỳ vọng, đã thiết lập nên một giao diện đích thực giữa bộ não và máy tính. Ở đây, chúng tôi gọi nó là GBM.
- Các vị đã thực hiện một bản sao vô tính dạng tin học của não bộ một con khỉ ư? Josh hỏi vẻ bàng hoàng.
Nhà nghiên cứu nhìn sang giáo sư Flinch trước khi trả lời. Và vì giáo sư gật đầu đồng ý, anh ta liền quay sang Josh.
- Chính xác. Máy tính của chúng tôi có khả năng mô phỏng não của con khỉ. Có thể nói màn hình trước mắt cậu là một dạng khỉ điện tử hết sức thông minh.
- Tôi tin là mọi người có thể hiểu nhau dễ dàng, giáo sư Flinch thốt lên, ông hài lòng hơn bao giờ hết. Các cậu có thể hợp tác với Neurolink từ giờ cho tới một hai tuần nữa, thời gian tôi chính thức hóa việc ủy nhiệm cho các cậu.
Một cú đập tay ghi dấu cho lời hứa hợp tác. Luke đã ước lượng được những lợi ích của việc này, và đầu tiên là quãng thời gian họ có thể rút ngắn được. Anh cảm thấy vô cùng hứng khởi, xen vào đó là chút ganh tị.
Về phần mình, Josh nhớ đến Hope. Anh thấy vào thời điểm này cô không nên biết gì về diễn biến mới này thì tốt hơn. Khi cô quay trở lại Trung tâm, anh sẽ phải tìm ra cách giữ kín chuyện. Anh bàn chuyện này với Luke trên đường về, và khi cậu bạn hỏi lý do, anh chia sẻ rằng Hope đã e ngại những nghiên cứu của họ sẽ gây nhiều hậu quả cho sức khỏe thần kinh của anh. Luke không có vẻ gì là lo lắng quá mức và hứa sẽ giữ im lặng.
*
Hope nhận được một cuộc điện thoại từ bố cô. Ông muốn biết liệu cô có để thất lạc tấm thẻ tín dụng mà ông đã giao cho cô không.
- Con cần một cặp kính, cô đáp vẻ ngại ngùng.
- Và cặp mắt kính này được lắp trong cửa hàng chuyên quần áo và đồ trang trí nội thất sao?
- Ớ Honolulu có nóng không ạ? cô hỏi lại.
- Bố chẳng thấy có gì liên quan!
- Ở đây bọn con chết cóng rồi, bọn con cần áo măng tô và cả máy sưởi nữa.
- Lẽ ra con nên hỏi bố, Hope ạ.
- Con không muốn làm phiền bố trong khi bố đang tình tự cùng Amelia.
- Đừng có phản bội lòng tin bố dành cho con, chúng ta hãy rõ ràng với nhau nhé?
- Chúng ta không thể nữa rồi, Hope lẩm bẩm.
- Cuối tuần bọn bố sẽ về, khi nào về đến nhà bố sẽ gọi cho con. Ngoại trừ chuyện đó thì con ổn chứ?
- Vâng, sao bố lại hỏi thế?
- Bởi vì giọng con nghe lạ lắm.
- Con chỉ mệt thôi.
- Vậy thì con nghỉ ngơi đi nhé!
Sam gác máy còn Hope vẫn bất động thêm một lúc với ống nghe áp vào tai.
Cô nghĩ đến tất cả những gì mình đã mua bằng tiền của bố rồi bỗng cảm thấy tội lỗi kinh khủng. Cô muốn rời bỏ căn phòng áp mái, muốn gặp Josh để nép vào vòng tay anh. Bố cô không nhầm. Cô không cảm thấy khỏe cho lắm. Cô nhớ Josh và mùa đông dù mới chỉ bắt đầu đã ảnh hưởng đến cô. Niềm vui sống của cô lạc đâu mất rồi? Cô không để mình nghĩ ngợi vẩn vơ lâu hơn, liền đi tìm trong đống sách vở số điện thoại của cô bạn người Nhật. Cuối cùng cô cũng tìm ra rồi gọi cho cô bạn. Vận may muốn cô ấy vẫn đang ở ký túc xá, và cô ấy lại có ô tô. Họ hẹn gặp nhau, chừng nửa tiếng nữa, Kazuko sẽ tới đón cô dưới chân tòa nhà để cùng đến Trung tâm.
*
Kazuko tới phòng thí nghiệm của mình còn Hope chạy vội tới phòng Josh đang làm việc. Cô chỉ thấy Luke ở đó.
- Josh đâu hả anh? cô hỏi.
- Đang gặp giáo su Flinch, anh nghĩ thế, Luke đáp vẻ bối rối.
Hope ngồi ghé lên một góc bàn.
- Đã lâu rồi em và anh không nói chuyện.
- Thời gian gần đây em đã bỏ mặc bọn anh không ít lần và anh tin là em không ưa gì Betty Boop.
- Lẽ ra Josh nên giữ mồm giữ miệng. Biệt danh đó không hề ác ý, nhưng phải công nhận là...
- Em muốn gì hả Hope?
- Josh, nhưng anh ấy không có ở đây.
- Lúc nào cậu ấy quay lại, anh sẽ bảo cậu ấy qua gặp em ngay. Em tiếp tục làm việc cùng các bạn mới của em hay đã quyết định quay về với gia đình nào?
- Nếu các anh vẫn muốn em cùng làm... Em nhớ Josh, cả anh nữa.
- Bọn anh có đuổi em đi đâu. Nhưng vì em đã đề xuất chuyện đó, em giúp anh một việc nhé?
- Việc gì vậy?
- Anh muốn thực hiện những đo đạc điện từ khác với những đo đạc điện từ trên não của Josh hay của anh, để so sánh. Không biết em có sẵn lòng điện não đồ không, sẽ chỉ mất cùng lắm là mười phút thôi.
Hope đồng ý làm vật thí nghiệm. Luke cho cô ngồi vào ghế. Anh đội lên đầu cô chiếc mũ gắn đầy những điện cực nối bằng cáp với bộ xử lý trung tâm của máy tính.
- Em đã từng làm điện não đồ bao giờ chưa? Luke hỏi trong lúc siết đai mũ dưới cằm cô.
- Chưa ạ, đây là lần đầu tiên.
- Anh sẽ chỉ yêu cầu em mở và nhắm mắt khi anh bảo em làm vậy, giơ hai tay lên, nghĩ về điều gì đó khiến em thấy yên tâm, và cả điều gì đó khiến em thấy khó chịu. Không có gì tệ lắm đâu, một vài kích thích trong khi anh ghi lại hoạt động điện của não em thôi.
- Em thấy có vẻ như mình làm được đấy, Hope đáp.
Cô nhập cuộc, mở rồi nhắm mắt theo yêu cầu của Luke, hồi tưởng lại những kỷ niệm vui cùng với bố, rồi cuộc gặp gỡ với Josh, nụ hôn đầu của hai người, và xua đuổi cái suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí khi cô tự hỏi Luke có thể giải mã chính xác điều gì trên những đường nét của chiếc máy đang ghi chép sóng não cô. Mải miết theo dõi những đường biểu diễn, Luke ra lệnh cho cô giơ cánh tay trái lên, ba lần.
- Nhưng em đã giơ tay lên rồi mà, khỉ thật! Hope càu nhàu khi Luke lớn tiếng nhắc lại yêu cầu.
Anh quay sang cô và nhận thấy quả thực cô đã giơ tay lên trần. Anh lại cúi xuống theo dõi những đường biểu diễn rồi nhíu mày.
- Em làm ơn hạ tay xuống được không?
Anh thở dài, di chuyển chiếc ghế xoay đến tận chỗ cô.
Anh chỉnh lại chiếc mũ rồi siết chặt dây đai.
- Này, anh đang thít cổ em đấy!
- Anh xin lỗi, Luke nói rồi nới lỏng dây đai một chút.
Anh quay sang chiếc máy rồi bảo cô lặp lại động tác.
- Có gì không ổn sao? Hope hói vì nhìn thấy rõ ràng là Luke đang khó chịu.
- Có chuyện không ổn là thiết bị này không hoạt động. Có vẻ như một loạt các điện cực bị lỏng.
- Có thể là chính não em đã làm mọi thứ bật tung, Hope đùa.
- Đừng có nhắc đến vận rủi thế chứ. Anh sẽ không bao giờ có nổi chiếc mũ thay thế trước dịp năm mới, thế là đi tong mất một tuần lễ. Mẹ kiếp! Luke làu bàu.
- Nếu anh đang thông báo với em là Josh sẽ rảnh tất cả các buổi tối, thì Chúa ban phước lành cho chiếc mũ thảm hại này, cô vừa nói vừa cởi mũ ra.
Cô lùa hai bàn tay vào tóc, đứng dậy ôm hôn Luke.
- Em đi được rồi chứ? cô hỏi bằng giọng vui vẻ.
- Được rồi, Luke làu nhàu. Dù sao cũng cảm ơn em.
- Ngày mai đến nhà bọn em ăn tối đi, em sẽ nấu cho anh món sườn sốt thay lời xin lỗi.
- Xin lỗi chuyện gì kia?
- Vì trí tuệ vô song của em đã làm hỏng thiết bị của anh.
- Tối mai bọn anh còn dùng máy chụp cắt lớp, anh hy vọng là nó đừng có hỏng nốt.
- Anh muốn em có mặt không? Hãy để em có cơ hội làm nó hỏng nốt đi, sẽ không có gì khiến em vui hơn thế.
- Hẹn ngày mai nhé, Hope, Luke đáp bằng giọng mai mỉa dửng dưng.
*
Mười lăm phút sau Josh tới phòng thí nghiệm. Luke đang loay hoay kiểm tra các điện cực gắn trên mũ nhưng không tìm ra bất cứ điện cực nào bị sút mối hàn.
- Hope không có ở đây sao? Josh lo lắng hỏi.
- Có chứ, cô ấy đang nấp trong tủ đông.
Josh nhìn bạn, không biết phải nói gì.
- Cậu thấy rõ là cô ấy không ở đây rồi còn gì. Có lẽ cậu sẽ tìm ra cô ấy đang ở cùng hai cô bạn kia.
- Quả thật, nếu có hôm nào đó tâm trạng cậu vui vẻ thì hôm đó tớ phải thấy lo mới đúng. Lại có chuyện gì không ổn thế?
- Không có gì, tớ chỉ muốn làm việc với thiết bị đáng tin cậy thôi. Cậu ngồi vào ghế đi, tớ cần kiểm tra chuyện này.
Luke đội chiếc mũ lên đầu Josh rồi bảo anh làm một bài kiểm tra giống với Hope. Các que thăm ban nãy vẫn trơ ì giờ lại hoạt động bình thường khi Josh giơ cánh tay lên. Luke chăm chú quan sát các đường biểu diễn, tìm xem hỏng hóc có thể từ đâu. Bởi mọi thứ có vẻ đã hoạt động bình thường trở lại, anh tiếp tục thí nghiệm.
Hàng giờ trôi qua. Josh đã thấm mệt.
- Tối nay chúng ta làm vậy là đủ rồi, anh nói đoạn cởi mũ ra. Tớ đi tìm Hope đây, cậu cho bọn tớ quá giang nhé?
Luke sao lưu những dữ liệu vừa ghi được rồi tắt màn hình máy tính.
- Gặp tớ ở bãi đỗ xe nhé, và đừng có lề mề đấy.
- Tớ sẽ cố hết sức, Josh đáp, anh đã ra đến ngưỡng cửa.
- Josh này, tớ có chút việc muốn nhờ cậu. Hãy làm thế nào đó để ngày mai Hope đi cùng cậu nhé.
- Nếu cậu muốn, nhưng để làm gì thế?
- Bởi vì ban nãy cô ấy vừa ở đây, và trong khi chờ cậu tớ đã ghi lại điện não đồ của cô ấy, tớ muốn có thể so sánh chúng với kết quả chụp cắt lớp.
- Đáng lẽ cậu phải nói với tớ chuyện này.
- Tớ vừa làm thế rồi đấy thôi, không phải sao? Vả chăng tớ đã có bản thu tuyệt đẹp về cái ngày hai người các cậu gặp nhau.
- Thật sao? Cậu cho tớ xem chứ?
- Để dịp khác nhé, tớ tắt máy tính rồi và tớ muốn về nhà. Yên tâm đi, hoạt động điện từ cho thấy một cường độ xúc cảm rất lớn, đường biểu diễn chĩa ngoằn ngoèo khắp các hướng. Mà thôi nào, đừng lần khần nữa.
*
- Thế nếu chúng ta quay trở lại Salem để mừng đêm giao thừa thì sao, Hope vừa gợi ý vừa luồn vào chăn.
- Anh thích lắm, nhưng anh không nghĩ chúng ta nên hỏi mượn xe Luke rồi cho cậu ấy leo cây vào tối hôm đó.
- Anh nói đúng đấy Josh của em, làm vậy sẽ không được tế nhị cho lắm.
- Em bắt đầu gọi anh là “Josh của em” từ khi nào thế nhỉ?
- Vào một ngày khi em biết mình hoàn toàn thuộc về anh, thế nên em phải tìm ra cách để trả cho anh điều tương tự.
Hope quay sang anh rồi đẩy chăn ra, cô đang khỏa thân.
- Nhưng liệu anh có thực sự thuộc về em không nhỉ? cô hỏi đoạn ngồi cưỡi lên anh.
Câu trả lời không phải đợi lâu.
*
Sau khi Josh chuyển đi, Luke đã biến phòng ngủ của bạn thành một phòng làm việc nhỏ. Thoạt đầu anh đã nghĩ đến việc dọn sang đó, nhưng Hope cũng từng sống giữa những bức tường này và đôi khi anh như cảm thấy sự hiện diện của cô. Để làm việc thì chuyện đó không làm anh thấy phiền, nhưng để ngủ thì lại khác.
Anh lấy từ túi trong áo măng tô ra những tài liệu lén mang từ Trung tâm về rồi ngồi xuống bàn xem xét chăm chú. Những đường nét này thật đặc biệt và càng nghiên cứu, anh càng không tin rằng nguyên nhân là do các điện cực hỏng. Những bất thường này khiến anh lo lắng và anh muốn xác nhận rằng những ngờ vực của mình là không có cơ sở càng nhanh càng tốt.
*
Hope thức dậy cùng những tia nắng đầu tiên. Ánh sáng buổi sớm mai tràn ngập căn phòng áp mái, xuyên qua ô kính lớn để đậu trên sàn nhà bằng gỗ sáng màu. Josh đang ngủ say và cô vừa mỉm cười ranh mãnh vừa bẹo má anh. Anh làu bàu, vùi đầu dưới gối, cô nhấc gối lên để thì thầm vào tai anh:
- Làm cho em món bánh xèo di anh.
- Hope à, anh xin em đó, anh càu nhàu.
- Rưới thêm xi rô vị cây thích.
- Không.
- Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta mà.
Josh quay ra nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt ngờ vực.
- Kỷ niệm gì kia?
- Kỷ niệm đêm đầu tiên chúng ta ở bên nhau.
- Thật sao?
- Em nghĩ là mình rất thích cái vẻ thô lỗ này ở anh.
- Nỗ lực đấy, nhưng đêm đầu tiên chúng ta ở bên nhau là ngày 10 tháng Mười một.
- Giờ thì anh tỉnh ngủ rồi, anh làm cho em món bánh xèo nhé?
- Em thật không thể chịu nổi, Josh vừa nói vừa đứng dậy.
Anh mặc quần jean vào rồi đi ra đằng sau quầy bếp.
- Khi nào thì anh mới giới thiệu em với bố anh? Hope hỏi khi ra chỗ anh.
- Liệu một ngày kia có ai giải mã thành công đường đi lối lại trong tư duy phụ nữ không nhỉ? Josh thở dài.
- Em có thể biết câu nói ngắn ngủi vừa rồi ngụ ý gì không vậy?
- Làm sao em có thể chuyển từ chủ đề bánh xèo sang chủ đề bố anh thế?
- Bố em thường xuyên làm bánh xèo cho em, động tác anh bật bếp ga trông cũng giống ông lắm. Cả cái cách anh rụt tay lại như thể bếp ga sắp phát nổ đó.
- Dĩ nhiên rồi, đó là một logic không thể tránh khỏi.
- Vậy thì chúng ta sẽ tới thăm bố anh nhé?
- Lâu nay hai bố con anh không gặp nhau.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì hai bố con anh giận nhau, Hope ạ. Và lúc này anh muốn nói về ông ấy cũng nhiều như muốn làm món bánh xèo này vậy.
- Vì sao hai bố con anh lại giận nhau?
- Đó là một câu chuyện dài và xưa cũ.
- Em muốn anh giảng hòa với bố.
- Dĩ nhiên là không. Và chuyện đó thì có liên quan gì tới em đâu nhỉ?
- Nếu một ngày nào đó chúng ta có con, em muốn chúng có thể yêu quý ông nội chúng.
Josh quay sang nhìn cô với vẻ rất lạ.
- Đừng có làm vẻ mặt như vậy, Hope nói tiếp. Trông như em vừa thông báo với anh ngày tận thế ấy. Em nói “nếu một ngày nào đó” chứ đâu phải bây giờ.
- Chúng ta có thể chờ uống xong tách cà phê rồi mới bàn đến tận thế cùng với bố anh được không? anh vừa nói vừa rót đầy bình chứa máy pha cà phê.
- Khi nào anh hứa là em sẽ được gặp bố anh, anh nghe rõ chưa hả Josh?
- Rõ ràng như càng cua.
- Ở đâu ra cái thành ngữ này vậy?
- Từ bố anh đấy, em đã khiến cho cái thành ngữ ấy được nói thành lời trong lúc bố anh vắng mặt. Mỗi lần xạc anh một trận xong, ông lúc nào cũng nói một câu kết “và bố hy vọng con đã nghe những điều bố nói, rõ ràng như càng cua!”
Hope đứng kiễng chân để với hai chiếc cốc trong tủ bếp.
- Đêm qua em gặp ác mộng, cô nói.
- Từ khi chúng ta dọn tới đây sống em thường xuyên gặp ác mộng mà. Có lẽ căn phòng này không hợp với em hoặc đèn đường dưới phố chiếu quá sáng vào phòng ngủ. Anh sẽ thử chế ra thứ gì đó để che bớt các cửa sổ.
- Anh không hỏi em gặp ác mộng gì sao?
- Anh hình dung được đôi chút rồi. Em nói mơ mà Hope.
- Em nói gì thế?
- Nói anh là người đàn ông kiên nhẫn nhất, Josh đáp đoạn đặt hai chiếc bánh xèo vào một cái đĩa rồi đưa cho Hope.
- Em mơ chúng ta đang đi dạo bên bờ biển, bỗng nhiên em chuyển hướng tiến về phía những con sóng, anh vẫn để cho em đi. Em chìm nghỉm mà không có chút kháng cự nào. Em không sợ chết, nhưng dưới làn nước em kinh hoàng với ý nghĩ sẽ mất anh.
Josh ôm cô vào lòng.
- Em bơi giỏi hơn bất cứ ai còn anh thì chạy nhanh hơn em, vậy cơn ác mộng của em không có căn cứ rồi, anh sẽ đuổi kịp em trước khi em hẫng chân.
- Em cảm thấy lúc đó mình dở tệ ấy.
- Dở tệ thế nào kia?
- Em có cảm giác không còn là chính mình nữa.
- Chúng ta đang làm việc quá sức rồi. Hẳn là em thiếu chất nào đó, ma giê hoặc sắt. Nếu em muốn, chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ.
- Đừng có nói linh tinh thế chứ. Bố em là bác sĩ mà.
- Em nói chuyện này với bố xem sao. Biết đâu ông sẽ kê cho em một loại thuốc để ngủ ngon giấc hơn.
- Không đời nào! Cứ liên quan đến sức khỏe của em là bố chẳng còn chút lý trí nào nữa. Em hẳn là người được tiêm nhắc lại vắc xin uốn ván nhiều nhất trần đời. Hễ đứt tay đứt chân là em lại được tiêm uốn ván.
- Vậy thì chúng ta sẽ dạo một vòng quanh bệnh viện đại học, mất chút thời gian lấy máu xét nghiệm, rồi ta sẽ biết điều gì chưa ổn.
- Dĩ nhiên là không rồi, em sợ tiêm lắm.
- Nhất trí... Anh sẽ xem mình có thể làm gì để đổi lấy chiếc ô tô của Luke. Chúng ta sẽ tới bờ biển nghỉ hai ngày, em sẽ nghỉ ngơi, và khi chúng ta quay về nhà, em sẽ không còn cảm thấy mình “dở tệ” nữa.
- Điều gì ở em thu hút anh vậy... ngoại trừ bộ ngực ra?
- Tại sao em lại hỏi những câu như vậy?
- Có lẽ em nên vẽ lông mày cho chúng, như thế đôi lúc anh sẽ nghĩ là đang nhìn vào mắt em.
- Thôi mà Hope, anh nhìn ngực em vì em đang khỏa thân đấy chứ.
- Thế thì mặt em cũng đang khỏa thân mà.
- Làm sao em lại muốn anh không bị phân tâm khi em đang không mặc gì trên người cơ chứ?
- Trong khi chờ đợi, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Một người đàn ông như anh tìm thấy gì ở một cô gái như em nhỉ.
Josh vớ lấy chiếc tạp dề làm bếp rồi quẳng nó cho cô.
- Đôi khi, anh nói, không thể giải thích cảm giác em dành cho một ai đó, nhưng em biết người này sẽ đưa em đến một nơi em chưa từng đặt chân đến.
- Và anh chưa từng đặt chân đến nơi nào trước khi quen biết em vậy, Josh Kepler?
- Đầy là lần đầu tiên anh nghe thấy em gọi đầy đủ cả họ tên anh đấy.
- Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên anh nói với em điều gì đó hay ho như thế.
- Hope ạ, ở bên em là nơi đẹp nhất anh từng tới trong đời mình. Và để chứng minh cho em thấy rằng đó không phải những lời nói gió bay, cứ biết rằng em cũng có bộ ngực đẹp nhất mà anh từng thấy... nhưng làm ơn, đừng có vẽ lông mày lên đó.
*
Josh gọi Luke để báo rằng họ sẽ chỉ gặp nhau vào cuộc hẹn buổi tối, trước lối vào nhà xác bệnh viện.
Khi anh gác máy, Hope đã tìm lại được nụ cười. Họ ngồi đối diện nhau để ngấu nghiến bữa sáng.
Lát sau, họ leo lên một chiếc xe buýt để rồi lại xuống một trạm dừng gần sông. Họ chạy dọc bờ sông khoảng một tiếng đồng hồ, tranh thủ một ngày khi mặt trời đã quyết định lộ diện. Cuối giờ chiều, lúc rời khỏi rạp sau khi xem suất chiếu bộ phim Đời sống thượng lưu - Hope đã kéo được Josh vào một phòng chiếu phim nghệ thuật và thử nghiệm -, họ chia sẻ cảm tưởng của mình về bộ phim trước một đĩa bánh ngọt. Hope dám chắc đã nhìn thấy mắt Josh lấp lánh khi xem đến đoạn cuối phim, còn anh thì ra sức chối đây đẩy.
- Tại sao anh không muốn thú nhận là anh đã thấy xúc động nhỉ?
- Anh không nói điều ngược lại, nhưng từ đó suy ra là anh đã khóc thì không phải.
- Đàn ông cũng có quyền khóc mà, Josh của em. Em muốn anh hứa với em một chuyện.
- Anh không hứa nếu chưa biết là chuyện gì.
- Có chứ, chính xác là thế. Yêu là không bao giờ nghi ngờ đối phương.
Josh nhìn mẩu bánh ngọt còn lại trong đĩa rồi vừa gật đầu vừa chén gọn nó.
- Đến mùa xuân, sẽ tới lượt em làm quen với bố anh, chúng ta sẽ tới thăm ông.
Josh nghẹn họng, đành nhổ miếng bánh khỏi miệng.
*
Họ tới buổi hẹn hơi trễ một chút. Luke đang giậm chân sốt ruột trước cổng nhà xác. Họ rảo bước vào hành lang, vội vã đi nốt quãng đường dẫn tới phòng chụp cắt lớp.
Luke ngồi vào sau chiếc bàn máy tính, cắm ổ usb vào cây máy tính rồi truyền các dữ liệu đã thu thập được tại Trung tâm. Trong lúc đó, Josh chui vào ống trụ của chiếc máy. Buổi kiểm tra bắt đầu, nhưng chừng hai chục phút sau Luke đã cho tạm dừng rồi quay sang Hope. Cô đang mải ôn bài từ đầu buổi nên chỉ lơ đễnh quan sát quá trình.
- Đến lượt em rồi, Luke nói đoạn giằng cuốn sách khỏi tay cô.
- Anh muốn em nằm vào trong cái ống đó hả? Không đời nào, em vốn mắc chứng sợ chỗ kín mà.
- Cái ống hình trụ này mở sang hai bên cơ mà, em không phải sợ gì hết.
- Về nguyên tắc thì đi thang máy cũng chẳng có gì phải sợ hết, tuy nhiên lúc nào em cũng đi cầu thang bộ.
- Anh cần em giúp một tay mà, Luke khẩn khoản nài nỉ, và ta không thể nói mấy tuần gần đây em tham gia nhiều vào những nghiên cứu của chúng ta được, vậy nên hãy cố gắng đi em, làm ơn.
- Nhưng tại sao anh lại cần em giúp?
- Lần trước anh đã giải thích với em rồi đấy thôi, để có được những dữ liệu so sánh, chúng ta không thể bằng lòng với những dữ liệu thu được từ não hai bọn anh. Josh có thể ở ngay cạnh em, và nếu quả thực em không tài nào chịu nổi bài thực hành này, anh hứa sẽ dừng nó lại.
Hope lưỡng lự, cô ý thức được mình đã bỏ bẵng các đối tác để chuyên tâm vào công trình nghiên cứu đang hợp tác cùng Kasuko, nhất là từ khi cô bạn người Đức bị loại khỏi Trung tâm. Luke chỉ chiếc máy chụp cắt lớp nằm ở phía bên kia cửa kính và nụ cười của Josh đã chiến thắng những kháng cự từ phía cô. Cô để cặp kính xuống mặt bàn rồi kiểm tra để chắc chắn rằng trong túi quần túi áo của mình không có thứ gì bằng kim loại.
Luke yêu cầu cô qua ca bin để cởi quần áo ra sau đó mặc chiếc áo blouse mà cô sẽ thấy treo trên mắc. Hope nhún vai rồi làm theo lời dặn.
Josh giúp cô ngồi lên chiếc giường có gắn bánh xe, anh chèn thêm vài chiếc gối mút nhỏ vào hai bên đầu cô rồi hứa sẽ không rời xa trong khi cô tiến vào bên trong ống trụ.
Một vòng tròn bắt đầu quay phía trên cô và Hope muốn nhắm mắt lại hơn.
Mắt Luke dán chặt vào màn hình điều khiển. Khi những mặt cắt đầu tiên hiện ra, anh hít vào thật sâu rồi cắn môi trong lúc cuộc kiểm tra tiếp diễn.
Hai mươi phút sau, anh nhìn đồng hồ đeo tay. Đã đến lúc phải rời khỏi đây, anh sao chép lại các dữ liệu vào ổ usb, điều khiển giường gắn bánh xe ra khỏi máy chụp cắt lớp rồi ấn nút dùng micro để báo cho Hope biết cô đã có thể mặc lại quần áo.
- Cậu đã có được thứ cậu muốn rồi chứ? Josh hỏi khi quay lại gặp anh trong ca bin.
- Ừ, chúng ta phải khẩn trương lên, phải chuồn khỏi đây trước khi đội bảo trì tới. Tớ đang tắt dở màn hình nên sẽ gặp lại các cậu trong hành lang.
Họ rời khỏi trung tâm y tế rồi ngồi lên chiếc Camaro. Hope ngồi vào ghế sau còn Josh ngồi bên cạnh Luke.
- Thế nào? cô chồm lên ghế trước để hỏi họ. Lần này mọi việc ổn chứ?
- Ừ, Luke trả lời ngắn gọn.
- Hai người đang nói về chuyện gì vậy? Josh hỏi.
- Không có chuyện gì, Luke đáp.
- Không có chuyện gì là thế nào? Bạn anh coi em như con chuột thí nghiệm mới nên đã bắt em làm điện não đồ và uy lực của não em đã làm hỏng các loại máy móc của anh ấy, em đã hết sức hãnh diện còn anh ấy thì khá điên tiết.
- Tại sao cậu không nói gì với tớ? Josh gặng hỏi.
- Tớ đã nói rồi đấy thôi, Luke vặc lại, nhưng cậu có để ý đâu. Chẳng có gì nghiêm trọng hết, một lỗi tiếp xúc trong chiếc mũ mà tớ đã sửa xong trước khi cậu đến.
Josh quay sang gườm gườm nhìn Luke trong khi bạn anh chăm chú nhìn đường.
Họ chia tay nhau dưới chân tòa nhà nơi có căn hộ áp mái. Luke mau chóng khởi động lại xe và Josh nhìn chiếc Camaro chạy xa dần trong con phố vắng tanh.
- Có chuyện gì không ổn sao? Hope hỏi.
- Không, chúng ta lên nhà thôi, muộn rồi.
*
Về đến nhà mình, Luke ngồi vào trước máy tính. Anh cắm ổ usb rồi tải về máy những bức ảnh chụp cắt lớp của Hope. Anh đứng dậy đi tìm một cuốn sách trên giá rồi so sánh những mặt cắt não mà anh tìm thấy trong cuốn sách với những mặt cắt não hiển thị trên màn hình máy tính. Anh chuyên tâm vào công việc này hết phần lớn thời gian buổi đêm, rồi khoảng ba giờ sáng, anh gửi cho Josh một tin nhắn.
Chân Trời Đảo Ngược Chân Trời Đảo Ngược - Marc Levy Chân Trời Đảo Ngược