Nguyên tác: The Picture Of Dorian Gray
Số lần đọc/download: 0 / 48
Cập nhật: 2022-04-16 15:25:07 +0700
Chương Tám
K
hi người giúp việc bước vào, Dorian nhìn anh ta chằm chặp. Dorian tự hỏi có bao giờ anh ta sẽ lén lút nhìn bức chân dung giấu ở đằng sau bức rèm. Người đàn ông giúp việc có vẻ câm lặng thụ động, đang khúm núm chờ được ông chủ sai lệnh. Dorian đốt một điếu thuốc và bước đến một tấm gương nơi anh có thể quan sát khá kỹ khuôn mặt của Victor đang phản chiếu trong đó. Đấy là một khuôn mặt phẳng lì với thái độ phục vụ tận tụy. Hoàn toàn vô hại. Dù sao thì cảnh giác vẫn không bao giờ là điều thừa thãi.
Nói thật chậm rãi, Dorian bảo Victor rằng anh muốn được gặp bà quản gia. Phần Victor sau đó sẽ đi kiếm ngay hai người thợ chuyên môn đóng khung hình về nhà thật gấp. Hình như Dorian nôn nóng muốn chờ cho người giúp việc đi ra để anh có thể nhìn lại bức chân dung.
Một lát sau bà Leaf bước vội vào. Đấy là bà quản gia, một người đàn bà đã lớn tuổi nhưng có một khuôn mặt phúc hậu. Bà đang mặc một chiếc váy lụa màu đen, trên cổ đeo sợi dây chuyền có mặt hình của ông Leaf lộng trong khung vàng nhỏ. Bà đeo đôi găng tay dệt theo lối cũ che đi hai bàn tay nhăn nheo của mình.
- Vâng thưa Cậu Dorian. – Bà ta nói. – Tôi có thể làm gì cho Cậu đây? – Sau đó là một câu nói hết sức xã giao – Tôi đáng lẽ không nên gọi Cậu là Dorian. Nhưng có Chúa chúc lành cho Cậu. Tôi biết Cậu từ khi Cậu còn là một đứa trẻ, bao giờ cũng có nhiều mánh khóe để gạt bà lão Leaf này. Không phải tôi nói Cậu là xấu. Cậu ơi, nhưng các cậu bé bao giờ mà chả là các cậu bé. Cậu Dorian này, kẹo mứt bao giờ cũng hấp dẫn trẻ con, có phải thế không, thưa Cậu?
Dorian bật cười:
- Bà phải luôn gọi tôi là Dorian đấy, bà Leaf ạ. Tôi sẽ nổi nóng nếu như bà không gọi tôi như thế. Và tôi phải thú nhận là tôi vẫn thích kẹo mứt y như ngày xưa. Mà cứ mỗi lần uống trà chẳng ai chịu cho tôi ăn mứt cả. Tôi muốn bà đưa cho tôi chiếc chìa khóa căn phòng ở tầng lầu cao nhất.
- Căn phòng học cũ ngày xửa ngày xưa ấy à, thưa Cậu Dorian? Mà chuyện gì thế? Căn phòng ấy bây giờ đầy bụi bặm. Để tôi sửa soạn trước cho ngăn nắp hơn trước khi Cậu vào trong ấy. Căn phòng không tiện để Cậu nhìn thấy trong lúc này đâu, Cậu Dorian ạ. Thật đấy!
- Tôi không cần ai dọn dẹp đâu, bà Leaf ạ. Tôi chỉ cần chìa khóa thôi.
- Chà. Cậu Dorian, nếu thế thì đầu Cậu sẽ phủ đầy mạng nhện cho mà xem. Sao Cậu muốn lên đấy thế? Căn phòng ấy đã không mở cửa cách đây bao nhiêu năm rồi – Kể từ khi Ông chủ lớn qua đời.
Dorian bực bội khi nghe người khác nhắc đến ông chú ruột của mình. Dorian chẳng hề bao giờ ưa thích ông ta cả:
- Không sao đâu, bà Leaf. – Chàng trai trả lời – Tôi chỉ cần chìa khóa thôi.
- Chìa khóa đây này, Cậu Dorian. – Người đàn bà có tuổi trả lời. Sau đó bà rà soát trong chùm chìa khóa to đùng. Hai bàn tay bà đang run lẩy bẩy. – Đây ạ. Để tôi tháo nó ra khỏi chùm chìa khóa cho Cậu. Mà Cậu không có ý định sống hẳn ở trên ấy chứ, Cậu Dorian, vì tôi thấy Cậu đang sống thoải mái ở dưới này rồi mà?
- Ồ tôi không sống trên đó đâu, bà Leaf. Tôi chỉ muốn xem qua căn phòng ấy thôi. Có thể tôi sẽ chứa vài món đồ cũ. Cảm ơn bà Leaf. Tôi hy vọng là căn bệnh thấp khớp của bà sẽ khá hơn, nhớ là đem cho tôi một ít mứt vào mỗi buổi ăn sáng đấy.
Bà Leaf lắc đầu:
- Mấy người ngoại quốc chẳng hiểu gì về mứt kẹo, Cậu Dorian ạ. Họ gọi đấy là trái cây nấu với đường. Nhưng tôi sẽ đích thân đem mứt cho cậu vào mỗi buổi sáng nếu cậu cần ăn mứt.
- Thế thì bà Leaf tốt quá. – Chàng trai trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn cái chìa khóa. Người đàn bà bước ra, trên khuôn mặt nở đầy những nụ cười. Bà ta có vẻ rất ghét những nhân viên giúp việc người Pháp. Thật tội nghiệp cho họ, bà Leaf tin rằng mọi người sinh ra ở nước ngoài ai cũng đều chẳng ra làm sao cả.
Khi cánh cửa đóng lại, Dorian bỏ chìa khóa vào túi quần và nhìn quanh căn phòng. Đôi mắt chàng trai trẻ nhìn thấy một tấm khăn trải giường rất dày màu tím than có thêu chỉ vàng. Đấy là một tấm khăn trải giường đắt tiền từ thế kỉ mười bảy do hãng Venetian làm ra mà ông chú của Dorian đã tìm thấy tại một nữ tu viện gần Bologna. Tấm trải giường ấy có thể được sử dụng vào việc bọc lấy bức chân dung này. Có lẽ đây là tấm trải giường vẫn từng được sử dụng để phủ lên một quan tài của người đã chết trong quá khứ. Giờ thì tấm vải này sẽ phủ kín một điều xấu xa đồi bại, xấu xa hơn cả những xác người đã chết, một sự xấu xa tồi tệ không bao giờ chịu tắt thở. Những loài giòi bọ đối với xác người xấu xa như thế nào thì tội lỗi của Dorian cũng sẽ xấu xa đối với bức chân dung này y như thế. Tội lỗi của Dorian sẽ dần dần tàn phá vẻ đẹp của bức chân dung này. Tội lỗi của chàng sẽ gặm nhấm những nét đáng yêu thanh tú của bức chân dung. Tội lỗi của Dorian sẽ làm băng hoại bức tranh và biến nó trở thành một điều sỉ nhục. Bức tranh sẽ vẫn cứ tồn tại, vẫn cứ dẳng dai sống, sẽ sống mãi mãi, hứng chịu những hậu quả tội lỗi của Dorian.
Dorian rùng mình, anh cảm thấy ân hận mất một lúc vì đã không nói cho Basil biết rõ lý do vì sao bức tranh không thể được bất cứ ai nhìn thấy. Basil rất có thể sẽ giúp Dorian chống lại ảnh hưởng tiêu cực tai hại mà anh đã bị tiêm nhiễm từ Henry. Chính những tiêm nhiễm ấy đã tạo ra sự băng hoại dạo gần đây của Dorian. Tình yêu mà Basil dành cho Dorian là tình yêu thật sự, có cả cao thượng và trí tuệ trong đó. Không phải đấy là vẻ đẹp thể xác. Đấy là tình yêu tạo ra cảm xúc, để rồi vì sự thờ ơ của Dorian mà tình yêu của Basil sẽ chết khi cảm xúc rã rời mệt mỏi. Tình yêu của Basil cũng giống như tình cảm của Michael Angelo đã trải qua, hay như của Montaigne, của Winckelmann và của Shakespeare. Có lẽ chỉ có Basil mới có thể bảo vệ cho anh thoát khỏi những băng hoại tội lỗi. Nhưng giờ thì đã quá trễ. Quá khứ bao giờ cũng bị hủy diệt khi chúng ta nhìn từ hiện tại. Ân hận, chối bỏ, hay cố tình lãng quên… chỉ có thể đánh lừa cảm giác của con người một đôi chút. Cay đắng thật, tương lai trước mặt lại là điều con người không thể nào tránh khỏi. Có những xung động tình cảm dạt dào trong lòng Dorian, một nỗi đam mê cháy bỏng trỗi lên không có van xả, những giấc mơ có thể biến tội lỗi mơ hồ của anh trở thành hiện thực tăm tối.
Dorian đứng dậy. Anh đem tấm khăn trải giường màu tím có thêu kim tuyến vàng phủ lên bức tranh. Đằng sau bức rèm, khuôn mặt của người đàn ông vẽ trên nền vải canvas trông đã bắt đầu xấu xa độc ác nhiều hơn trước. Kể ra cũng mâu thuẫn thật, bức tranh có vẻ vẫn như thế nhưng Dorian càng lúc càng căm ghét nó nhiều hơn. Tóc của người trong tranh vẫn vàng, mắt vẫn xanh, đôi môi vẫn đỏ như hai cánh hoa hồng vừa chín. Nhưng nét mặt, vẻ mặt, cái nhìn của khuôn mặt trong tranh hình như đã bắt đầu thay đổi. Có một vẻ gì đó rất lạnh lùng tàn nhẫn.
So sánh với những nhận xét và đánh giá của Basil về Sybil Vane, Dorian cảm thấy bây giờ mình cũng đáng ghét và tầm thường y như thế – thật nông cạn và chẳng có gì xứng đáng để nói cả. Chính linh hồn của Dorian đang nhìn anh từ đôi mắt của một Dorian khác trong bức tranh. Khuôn mặt của Dorian bên ngoài đang lộ ra niềm đau khổ, trong khi đó Dorian trong tranh nhìn thật xấu xa tội lỗi. Cuối cùng anh tung tấm trải giường lên che bức tranh. Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa bên ngoài. Dorian lịm người đi khi người giúp việc đi vào.
- Người đóng khung hình đã đến đây, thưa Cậu.
Dorian nghĩ người đàn ông giúp việc này cần phải được tống khứ đi. Anh ta không thể biết bức tranh này sẽ được cất giấu ở đâu. Anh ta trông có vẻ gian manh lắm. Đôi mắt ấy thật tinh ranh và quỷ quái. Ngồi xuống bàn, Dorian viết một lá thư cho Henry, nội dung báo cho người đàn ông này biết họ sẽ gặp nhau lúc tám giờ rưỡi tối.
- Nhớ chờ thư trả lời của ngài Henry đấy. – Dorian đưa người giúp việc lá thư – Hãy dẫn hai người kia vào đây cho tôi trước khi anh đi gặp Ngài Henry.
Chừng hai ba phút sau, ông Ashton, một người nổi tiếng trong kỹ nghệ đóng khung hình của phố South Audley bước vào. Có cả một người thợ phụ với khuôn mặt trông thật thô thiển. Ashton là một người đàn ông có khuôn mặt đỏ tía, hàm ria màu râu ngô, người tỏ ra rất am tường về nghệ thuật và quen biết khá nhiều họa sĩ tên tuổi. Ông ta rất ít khi rời khỏi tiệm đóng khung hình của mình và chỉ chờ khách tìm đến tiệm của ông. Với Dorian thì khác, hình như đây là một trường hợp ngoại lệ rất đặc biệt ông luôn giành cho chàng trai trẻ này. Rõ ràng là Dorian luôn khiến những người chung quanh cảm thấy dễ chịu. Người ta luôn cảm thấy vui thích khi được ở bên cạnh chàng trai.
- Ông Gray này, chúng tôi có thể làm gì cho ông đây? – Người đàn ông xoa hai bàn tay béo núc của mình với nhau. – Tôi rất vui lòng đích thân đến đây. Tiệm của tôi vừa có một loại khung hình rất đẹp. Của hãng Old Florentine đấy. Giá không tệ, mới được chuyển từ Fonthill về. Hoàn toàn thích hợp cho tất cả những tác phẩm nghệ thuật tôn giáo.
- Thật là phiền quá khi ông phải thân chinh đến đây, ông Ashton ạ. Tôi nhất định sẽ đến để xem khung hình ấy – dù tôi không thích tranh nghệ thuật tôn giáo lắm. Hôm nay tôi chỉ muốn ông đem hộ tôi bức tranh lên gác nhà. Bức tranh khá nặng nên tôi nghĩ chúng ta cần đến hai người đấy.
- Chuyện nhỏ thôi, ông Gray ạ. Tôi rất sẵn lòng giúp ông. Bức nào thế hả, thưa ông Gray
- Bức tranh này này. – Dorian trả lời và kéo bức rèm lại. – Ông có thể đem bức tranh được che kín y nguyên như thế này lên lầu được không? Tôi không muốn bức tranh bị trầy khi chúng ta khiêng nó lên cầu thang.
- Chẳng khó khăn lắm đâu, ông Gray ạ. – Người đàn ông bắt đầu tháo bức tranh ra khỏi sợi dây xích bằng thau với sự trợ giúp của người thợ phụ việc. – Giờ thì chúng ta sẽ đem bức tranh này đi đâu đây, thưa ông Gray?
- Để tôi chỉ lối cho ông. Hãy chịu khó đi theo tôi. Hay ông đi trước cũng được, tôi muốn đem bức tranh lên tầng cao nhất của ngôi nhà. Chúng ta sẽ đi theo lối cầu thang phía trước vì ở đó rộng rãi hơn.
Chàng trai mở cửa cho họ. Người ta khiêng bức tranh ra ngoài hành lang và bắt đầu leo lên cầu thang. Khung hình thiết kế quá cầu kỳ nên bức tranh trông rất cồng kềnh. Người đàn ông thợ đóng khung hình đôi lúc tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Dorian phải phụ họ một tay, dù sao thì ông ta cũng là dân chuyên nghiệp mà.
- Khá nặng đấy, thưa ngài Gray! – Người thợ khung hình nhỏ thó thở mạnh ra sau khi họ đã khiêng được bức tranh lên tầng lầu cao nhất. Sau đó ông ta đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán đang rịn ra.
- Đúng là nặng thật đấy. – Dorian trả lời khi anh mở khóa căn phòng được chọn để cất giấu bí mật đời sống của mình tránh khỏi ánh mắt của những người khác.
Dorian đã không đi vào căn phòng này hơn bốn năm nay – không, đúng ra là kể từ khi anh chàng không còn chơi trong căn phòng này lúc anh ta còn là một cậu bé. Rồi thì anh lớn hơn và phải đi học nhiều thứ khác. Đây là căn phòng khá rộng, kích thước cân đối. Ông chú của anh là nhà quý tộc Sherard đã xây căn phòng này cho đứa cháu trai vì nhà quý tộc này không có con. Có lẽ vì một lý do khác nữa là nhà quý tộc này không muốn gần gũi thằng cháu ruột của mình. Vì thế ông ra xây căn phòng này để khỏi phải chướng mắt mỗi khi nhìn thằng cháu tên Dorian.
Căn phòng có vẻ vẫn không thay đổi gì nhiều đối với Dorian. Có một cái tủ đứng kiểu Ý với cánh cửa được sơn đen nạm bạc mà Dorian vẫn hay núp vào trong đó khi còn là một đứa trẻ. Một kệ sách chứa đầy những cuốn sách giáo khoa và tập vở đã quăn hết mép bìa. Đằng sau kệ sách là một bức tranh vải dệt mô tả hình một ông vua và bà hoàng hậu đang ngồi đánh cờ trong vườn và vài người bán chim xách những lồng chim đi ngang qua. Dorian nhớ về căn phòng này thật rõ. Từng ký ức riêng biệt kéo về khi anh nhớ mình còn là một cậu bé. Những ký ức ấy hiện ra thật rõ trong đầu khi Dorian quan sát chung quanh căn phòng. Anh nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ trong sáng hồn nhiên của mình. Điều này khiến Dorian cảm thấy bực bội vì chính căn phòng ấy giờ đây được sử dụng để che giấu một điều hết sức xấu xa bẩn thỉu.
Anh ta chỉ cần giữ lại vẻ đẹp thanh xuân của mình như thế đã đủ rồi. Biết đâu anh chàng sẽ sống tốt hơn thì sao. Tương lai không nhất thiết bao giờ cũng đầy rẫy những điều xấu xa tội lỗi. Rồi tình yêu chân chính sẽ đến và khiến tâm hồn anh trở nên trong sạch, cảm hóa và chữa lành những đam mê bệnh hoạn giờ đang ướt đẫm trong từng thớ thịt của Dorian.
Rồi sẽ có lúc những thay đổi trên gương mặt của bức chân dung sẽ biến mất. Vẻ đẹp hấp dẫn sẽ lại quay về. Đến lúc đó cả thế giới này có thể sẽ được dịp thưởng thức bức tranh kiệt tác của Basil Hallward.
Nhưng nếu Dorian sống trong thác loạn buông thả. Những vết chân chim sẽ giẫm bừa lên khuôn mặt của Dorian trong bức tranh. Mái tóc anh sẽ ngả màu xám xịt, miệng của Dorian sẽ trễ xuống như bao nhiêu cái miệng nhăn nheo của tất cả những người đàn ông có tuổi. Cổ anh sẽ nhăn nhúm như cổ gà tây. Hai bàn tay nổi đầy gân xanh và cơ thể sẽ quăn queo vặn vẹo, giống y hệt như ông chú ruột nhà quý tộc của mình mà Dorian vẫn còn nhớ khi anh còn bé. Bức chân dung nhất định phải được giấu đi. Không thể nào làm khác hơn được.
- Đem bức tranh vào trong này đi, ông Ashton ạ. – Dorian nói – Tôi xin lỗi cứ bắt ông phải chờ. Tôi đang mải nghĩ về một chuyện khác.
- Chúng tôi cũng đang phải nghỉ lấy một chốc, ông Gray ạ. – Người thợ đóng khung hình vẫn còn đang thở – Thế chúng ta sẽ đặt bức tranh này ở đâu ạ?
- Chỗ nào cũng được. Tôi không muốn treo tranh đâu. Ông cứ dựng nó vào bức tường là được. Cảm ơn ông nhé.
- Chúng tôi có thể nhìn bức tranh một chút có được không?
Dorian giật mình:
- Chẳng có gì đáng xem đâu, ông Ashton ạ. – Chàng trai trẻ nói, gần như trong tư thế sẵn sàng có phản ứng cần thiết nếu người đàn ông cố tình vén bức rèm để nhìn bức tranh cất chứa những điều bí ẩn của đời anh – Thôi tôi không làm phiền ông nữa đâu. Thành thật cảm ơn ông đã đến để giúp tôi.
- Không sao đâu, không sao đâu, ông Gray ạ. Bao giờ tôi cũng thích được làm một điều gì đó cho ông. – Ashton giậm đôi chân nặng nề đi xuống cầu thang, đi theo sau là người phụ việc, thỉnh thoảng anh ta nghếch mặt nhìn Dorian. Có vẻ như chàng trai thợ phụ ấy cảm thấy xấu hổ về khuôn mặt luộm thuộm của mình. Hình như anh chàng chưa bao giờ nhìn thấy một người nào hào hoa đẹp trai như Dorian cả.
Khi tiếng bước chân đã khuất, Dorian liền khóa cửa căn phòng lại và bỏ chìa khóa vào túi quần. Anh cảm thấy an toàn thật sự. Chẳng ai còn có thể nhìn thấy bức tranh gớm ghiếc này nữa. Anh sẽ là người duy nhất có thể chứng kiến sự xấu xa của chính mình.
Khi đi ngang qua thư phòng, Dorian biết lúc ấy đã hơn năm giờ chiều và trà của anh đã được dọn ra. Trên chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ trầm có đặt bức tranh của một người đàn bà, người có trách nhiệm pháp lý về việc đại diện quyền lợi của Dorian cho đến khi nào anh chính thức trưởng thành.
Cạnh đấy là một bức thư phúc đáp của Henry. Kế đó là một cuốn sách bìa màu vàng do Henry gửi đến. Bìa sách đã nhạt màu và gáy sách đã lấm lem bụi bẩn. Đấy là ấn phẩm thứ ba của St. James’s Gazette được đặt ngay ngắn bên cạnh khay trà. Nhất định là Victor đã trở về. Dorian tự hỏi không biết Victor có gặp những người đàn ông hồi nãy rồi hỏi họ xem họ đã làm gì trong thời gian mà anh đi vắng. Dorian không thể nào hình dung ra được câu chuyện giữa Victor và Ashton. Chết rồi. Bức rèm chưa được kéo lại và khoảng trống trên bức tường thật quá rõ ràng. Có thể một đêm nào đó gã giúp việc Victor này sẽ lén lút lên cầu thang rồi phá cửa đi vào căn phòng ấy.
Thật là khó chịu khi có một người đàn ông lúc nào cũng lén lút do thám trong nhà. Dorian nhớ về nhiều vị quý tộc giàu có cả một đời phải chịu sự kiểm soát của đám gia nhân chỉ vì bọn chúng vô tình đọc được một lá thư hay nghe lén một câu chuyện, hoặc là chỉ một tấm danh thiếp có ghi một địa chỉ quan trọng nào đó, hoặc là một cành hoa héo hay một chiếc khăn mùi xoa lạ giấu bên dưới mặt gối.
Dorian thở dài rồi rót trà cho mình, sau đó anh mở thư nhắn của Henry. Trong thư chỉ nhắc đến chuyện Henry đã gửi cho Dorian tờ báo buổi chiều và một cuốn sách Dorian có thể sẽ thích đọc. Henry cũng nhắc lại chuyện họ sẽ gặp nhau vào lúc tám giờ rưỡi. Dorian mở tờ báo St. James và coi lướt qua. Một dấu đánh bằng mực đỏ trên trang năm của số báo thu hút sự tập trung của Dorian. Anh chàng đọc đoạn văn viết như sau:
ĐIỀU TRA VỀ VỤ TỰ TỬ CỦA MỘT CÔ ĐÀO TRẺ.
Cuộc điều tra về vụ tự tử của một cô đào trẻ sáng nay tại Bel Tavern, trên đường Hoxton bởi ngài Danby, nhân viên điều tra của Quận về cái chết của cô Sibyl Vane, một diễn viên trẻ đang diễn cho nhà hát Royal tại Holborn. Một vụ án mạng xảy ra thật đáng tiếc. Nhiều lời chia buồn đã được gửi tới cho người mẹ trong lúc họ chứng kiến bác sĩ Birrell, người đã khám nghiệm tử thi cô Sibyl Vane.
Dorian nhăn mặt lại và xé tờ báo ra làm hai mảnh rồi đi đến thùng rác. Anh ném tờ báo vào trong ấy. Thật là xấu xa quá. Tại sao mọi điều có thể diễn biến để trở thành xấu xa như thế. Chàng trai cảm thấy khó chịu không hiểu vì sao Henry lại gửi tờ báo chết tiệt ấy đến đây. Nhất là chuyện Henry cố tình lấy bút chì màu đỏ đánh dấu lên trang báo số năm. Victor biết đâu lại không đọc tờ báo. Hắn có đủ Tiếng Anh để đọc báo kia mà.
Có thể hắn đã đọc tờ báo và bắt đầu nghi hoặc. Chà. – Mà chuyện này thật ra có ý nghĩa gì đâu kia chứ. Dorian Gray thì có dính dáng gì đến cái chết của Sibyl Vane. Tại sao lại phải hoảng sợ chứ. Dorian có giết Vane đâu mà phải rối lên. Tại sao anh cứ phải đa nghi mãi như thế này?
Đôi mắt Dorian nhìn lên cuốn sách màu vàng mà Henry đã gởi cho anh. Cuốn sách viết về những gì đây nhỉ. Dorian bước đến bên cái bàn có tám cạnh, hình như là của một nghệ nhân Ai Cập nào đó đã đóng cái bàn này. Rồi anh cầm cuốn sách lên. Dorian gieo mình xuống chiếc ghế bành và bắt đầu mở sách ra đọc. Chỉ sau năm phút, Dorian hoàn toàn bị lôi cuốn. Đây là một cuốn sách lạ nhất mà anh được đọc từ trước tới nay.
Rõ ràng là cuốn sách viết về những kiểu trang phục hở hang, những âm thanh nghe như tiếng sáo, tội lỗi của cả thế giới được miêu tả mềm mại như nhung như đang lướt nhẹ qua trước mặt anh. Những điều mơ ước xa xôi thầm kín bỗng trở thành có xương có thịt. Những tư tưởng một dạo chỉ là những suy nghĩ không định hình giờ đây bỗng nhớn nhác, chòi đạp, sinh động, lõa thể một cách rất thực
Đấy là một cuốn tiểu thuyết không có cốt truyện. Chỉ có một nhân vật duy nhất. Hình như là một nghiên cứu tâm lý của một người Pháp trẻ nào ấy. Chàng trai này cả đời mình cố gắng đi tìm những đam mê và những lối tư duy của thế kỷ mười chín so với những thời điểm khác trước đó. Nói tóm lại thì trong đầu anh ta có nhiều tâm trạng khác nhau. Anh ta luôn trượt qua những thế giới đời sống tinh thần, say đắm với những tuyên bố giả tạo mà con người hãnh diện gọi là đạo đức. Rồi cũng chính anh ta ngụp lặn vẫy vùng, gần giống như đang nổi loạn, co quắp đánh đu với bản năng tự nhiên mà con người gọi đấy là tội lỗi.
Phong cách viết của tiểu thuyết này hấp dẫn như một món trang sức đầy quyền lực bí ẩn. Có lúc câu chuyện rõ rệt cụ thể nhưng có lúc trừu tượng ỡm ờ, đầy ắp những tiếng lóng và những từ cổ lâu nay không ai sử dụng đến. Sách chứa đầy những từ ngữ kỹ thuật và những đoạn văn cồng kềnh, chứng tỏ đây là một tác phẩm của một cây bút từng trải và thâm thúy người Pháp. Tác giả nhất định đã đi theo trường phái viết văn cổ xúy những lạc thú trụy lạc, suy đồi. Những ẩn dụ ma quái nhưng ngọt ngào đến độ nhớp nháp, đầy màu sắc độc ác, lôi cuốn và trì níu. Cuộc đời với những cảm giác được mô tả bằng những triết lý sâu thẳm. Người đọc có lúc cảm thấy thật khó hiểu, có thể nói rằng họ đang đọc một câu chuyện của những nhà phù thủy đầy ảo tưởng hay đấy là lời thú tội của một vị thánh thời trung cổ. Mà có thể đấy cũng chính là lời thú nhận của một tội đồ thời hiện đại. Đúng là một cuốn sách chứa đựng đầy nọc độc. Mùi xông ra rất nặng. Sự cám dỗ toát ra từ những trang sách khiến cho bộ não Dorian phải xoắn vặn. Những hình ảnh trác táng trụy lạc ùa ra từ mỗi câu chữ. Âm thanh rỉ rả trần truồng như âm nhạc tù túng, nhớp nháp, khét lẹt của ngôn từ. Tất cả đều hổn hển thở, thật phức tạp. Cố tình trói nghiến, ghì chặt những cử động đang cố gắng vật vã chống chọi trong tâm thức của chàng trai trẻ khi anh bị cuốn hết chương này sang chương khác. Cứ như thể đây là lần mộng du của da thịt, của tôn thờ mù quáng, hoàn toàn khiến cho Dorian quên rằng bầu trời ngoài kia đang chuyển sang màn đêm đen kịt.
Không hề có bất cứ một gợn mây nào. Bầu trời chỉ có một vì sao đơn độc. Ánh sáng nhờ nhờ tối màu đồng thau đã bị oxy hóa; hắt qua một khung cửa sổ. Dorian đọc cuốn sách cho đến khi mắt anh không còn nhận ra được mặt chữ vì thiếu ánh sáng. Mãi cho đến khi người đàn ông giúp việc phải nhắc đến mấy lần là anh đã trễ hẹn, Dorian mới chịu đứng lên đi vào phòng kế bên đặt cuốn sách lên giường ngủ của mình. Cuối cùng chàng trai trẻ bắt đầu thay quần áo để đi ăn bữa tối.
Khi Dorian đến câu lạc bộ thì đã tới gần chín giờ, lúc ấy Henry đang ngồi trong căn phòng trông có vẻ rất chán nản.
- Thật là xin lỗi anh, Henry. – Dorian cất tiếng – Mọi sự đều là lỗi của anh cả đấy. Cuốn sách anh gởi cho em hay quá đến nỗi em quên mất cả thời gian.
- Anh tin là chú thích cuốn sách ấy. – Henry trả lời rồi đứng lên khỏi chiếc ghế.
- Em không nói là em thích cuốn sách đó. Em chỉ bảo là nó thú vị thôi. Đấy là hai sự hoàn toàn khác biệt nhau.
- Ồ. Khi cậu đã phân biệt được như thế, có nghĩa là cậu đã khám phá ra khá nhiều điều rồi đấy! – Henry nói khẽ với một nụ cười ranh mãnh – Nhanh nào, chúng ta phải ăn tối thôi. Trễ quá rồi còn gì, anh sợ là rượu champagne đã đông đá lại rồi đấy.