People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1329 / 11
Cập nhật: 2015-12-02 02:09:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Bước Ngoặt (2)
ếu ớt như vậy vẫn là tình cảm sao?
Tôi không nghĩ sẽ chủ động gọi điện thoại cho hắn, dù sao cũng đã đủ chuyện khiến cho tôi phiền lòng, không cần phải tăng thêm phiền não, mỗi ngày tôi đều gọi về nhà, cùng mẹ nói chuyện phiếm, nghe bà ngẫu nhiên cười làm cho lòng tôi giảm bớt chút lo lắng.
Sau đó, tôi ngẫu nhiên trong một lần nghe được Trần Di nói chuyện mà biết được một chút tin tức về Nghiêm Diệu, nghe nói hắn đã xin nghỉ dài hạn, lúc tôi về trường, hắn cũng không trở về, tôi cố ý cho hắn cơ hội làm lành, vẫn là tắt máy, đến cuối cùng, tôi cũng không nghĩ nữa, coi như chuyện này là phương thức hắn và tôi chia tay một cách nhẹ nhàng.
May mà tôi không có cảm giác đau khổ, chỉ có cảm giác hối tiếc, dù sao không phải cô gái nào cũng có thể cùng hoàng tử như hắn nói chuyện yêu đương, nhất là hoàng tử lãnh đạm quá mức như vậy. Có một giai thoại trong trường chúng tôi, nếu hoàng tử không đủ yêu bạn, bạn phải làm sao bây giờ?
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng
Ở một ngày vân đạm phong khinh (chắc ai cũng hiểu rồi a!), tôi lại gặp được người nào đó, một thoáng biến mất trong nửa tháng, nên gọi là bạn trai, hay bạn trai cũ đây?
Hắn xem ra là vừa đến, hành lý còn không có cất đã tới tìm tôi. Hắn nhìn tôi, không nói hai lời tiến tới đây ôm tôi vào lòng.
Tôi giãy giụa, hắn không nói lời nào, chính là rất nhanh tăng thêm lực đạo. Trước mặt mọi người, tôi cũng không thể dung bạo lực. Vì thế tôi thỏa hiệp, một đường trầm mặc theo hắn trở về nhà trọ.
Mở cửa, Nghiêm Diệu bắt tay sắp xếp hành lý vào tủ, sau đó đi đến phòng khách tự rót cho mình một cốc nước, ngửa đầu uống cạn, sau đó quay đầu nhìn tôi đang đứng ở cửa ” Tại sao em không đến?”
Tại sao không đến?
Chẳng lẽ hắn không nhớ, chúng tôi đang cãi nhau hay sao? Còn có, một tháng ngay cả gọi điện cũng không có lấy một cuộc.
Như vậy, hắn còn có thể bình thản hỏi tôi, vì sao không đến?
Tôi vì cái gì lại đến đây.
Tôi cố chấp đứng ở cửa, không hề trả lời.
Chúng tôi tầm mắt giao nhau giữa không trung. Một bên mãnh liệt, một bên ngoan cố.
Tốt cuốc, tôi thiếu kiên nhẫn, dưới chân lan truyền lên một trận đau nhức. Tôi lo lắng, nếu tiếp tục đứng thế này chung quy là tiêu hao thể lực của mình.
Nếu không nói rõ ràng, tôi tại sao không đối xử tử tế với chính mình một chút.
Hắn trừ bỏ lạnh lùng, còn xuất hiện ý định cố chấp.
Tôi lại càng cố chấp hơn hắn.
Vừa ngồi xuống sô pha, một cốc nước đã đưa tới mặt tôi, tôi nói không uống, Nghiêm Diệu liền đem cốc đặt lại bàn trà.
Sau đó,
Dường như, không có việc gì mở TV lên.
Tôi ngồi yên một lúc, ý thức được hành động của hắn không phải vì muốn cùng tôi nói chuyện hòa khí, mà là giống như lúc chúng tôi ở chung bình thường yên lặng vậy.
Chung quy không thể kiên trì được nữa.
Có lẽ chúng tôi trong lúc đó, hay cho tới bây giờ đều là tôi bị vây trong hoàn cảnh tồi tệ.
“Anh không có chuyện gì muốn nói với em?”
Nghiêm Diệu ánh mắt chăm chú nhìn TV, lắc lắc đầu nói “Không có!”
Tôi chán nản.
“Không có gì thì em đi đây!” Tôi đứng lên, tay lại bị hắn giữ chặt.
Để làm gì chứ.
Nghiêm Diệu nhìn tôi. Tôi nghĩ hắn ít nhất đã muốn nói gì đó, về chuyện lúc trước chúng tôi cãi nhau.
Nhưng hắn lại nói “Trước kia không phải em nói không có việc gì cũng ở lại sao?”
Lúc đó chúng tôi không có cãi nhau a. Tôi hiện tại có thể khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý, cố ý xem nhẹ tức giận của tôi, cố ý khinh thị vấn đề của chúng tôi lúc đó, cũng có thể nói, đoạn tình cảm này, vẫn là tôi một bên nhiệt tình, một bên tình nguyện?
Tôi hít thở thật sâu.
“Về sau… Em sẽ không đến đây nữa!”
“Sẽ không ở cùng người đến cả người nhà cũng không muốn cho em kết giao!: Tôi hét lên với Nghiêm Diệu. Đôi ngươi đen như mực của hắn lóe lên một chút ánh sáng, nhìn tôi chằm chằm. Không có lảng tránh, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi thậm chí không thể khôi phục cảm xúc, nhìn Nghiêm Diệu mặt không có một chút thay đổi nhìn tôi, lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Tôi nhắm mắt lại, lại mở ra, đã muốn nhìn thấy Nghiêm Diệu ở trước mặt tôi rất nhanh phóng tới.
Hắn cúi đầu xuống, hôn tôi, dùng thật nhiều sức, như là trừng phạt tôi, còn mang theo cắn nhẹ, lưỡi hắn cuồng dã mà xâm nhập miệng tôi, triền miên, nháy mắt đã muốn hít hết toàn bộ dưỡng khí.
Tôi cảm thấy vô lực, muốn hắn dừng lại, lại bị hắn cầm lấy hai tay, cố định ở sau người. Trong miệng càng tăng thêm lực đạo, trong tai tôi là tiếng ong ong, gần như hít thở không thông.
Cuối cùng tôi khuất phục trong cảm giác tê dại, ngừng giãy giụa, lựa chọn thuận theo hắn.
Lực đạo của Nghiêm Diệu cũng dịu đi không ít, cánh ta đang ôm tôi cũng thả lỏng, nụ hôn kịch liệt cũng trở về nhịp độ bình thường. Môi hắn mềm mại mà trơn mịn, nóng bỏng chạm vào da thịt tôi, trượt xuống dưới.
Tôi nghe trong không khí, là tiếng hô hấp trầm trọng xen lẫn nhau của chúng tôi. Qua một lúc lâu, tôi mới mặt đỏ tai hồng bị Nghiêm Diệu buông ra, lại như trước bị hắn gắt gao ôm vào ngực, nghe được tiếng tim hắn đập không còn lạnh lẽo như trước.
“Anh lần nào cũng dùng chiêu này!”
Tôi rầu rĩ nói, có phần không cam lòng, cũng không phủ nhận, trong lòng phẫn nộ cũng tan biến hơn một nửa.
“Nghiêm Diệu, anh thật sự thích em sao?”
“Nếu thích em, vì sao khiến em luôn lo lắng sẽ mất anh?”
Tôi cảm giác được người trước mặt mình hơi cứng đờ. Tôi tiếp tục nói
“Nếu anh ngay cả người nhà của anh cũng không muốn cho em gặp. Em sẽ càng cảm thấy anh không phải thật sự thành tâm kết giao với em.”
“Nghiêm Diệu….”
Thật lâu hắn không đáp lại, tôi ngẩng đầu, chống lại con ngươi thâm trầm của hắn, ánh mắt xa xôi. Cánh tay đang ôm tôi thêm siết chặt, giọng nói thản nhiên không một tia cảm xúc, âm thanh phập phồng ở bên tai tôi vang lên
“…. Tịch Ngôn! Đó là thế giới mà em vĩnh viễn không muốn chạm đến….. Vĩnh viễn!”
Nghiêm Diệu nói ôm nay có bữa ăn, cùng anh trai hắn, tôi nghe được mừng rỡ như điên. Nghiêm Diệu nói cho tôi biết, bọn họ từ nhỏ mất đi cha mẹ, hai anh em cùng nư ơng tựa lẫn nhau mà sống. Tất cả mọi chuyện của hắn đều là do anh trai sắp xếp cho, từ việc đến trường của hắn, cuộc sống của hắn, còn có phòng trọ. Tôi nhìn ra được Nghiêm Diệu thực kính trọng Nghiêm Dịch, nếu không cũng sẽ không đem ảnh chụp chung của hai anh em bọn họ để đầu giường. Nhưng là, tôi nhớ mang máng chuyện bị sỉ nhục ngày đó (lúc ở quán karaoke đó ạ), hai anh em họ ở chúng lại giống như có gì đó ngăn cách, dù sao cũng phải nói là, bọn họ ở cùng một chỗ sẽ giống như hai cực của nam châm. Có đôi khi có thể hút vào thật nhanh, có đôi khi lại bị đẩy ra.
Mặc kệ như thế nào, tôi vẫn rất cao hứng. Ít nhất mà nói, có một số chuyện cũng đã bắt đầu tiến triển. Tôi dần dần bắt đầu cảm nhận được hắn đối với tâm trạng của tôi có chút quan tâm. Địa điểm đã định là nhà ăn của một khách sạn năm sao cao cấp. Tôi không nghĩ tới việc sẽ ăn trong phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một bàn của chúng tôi, xung quanh là mười mấy người bồi bàn đứng rất cung kính. Nghiêm Diệu thấy được vẻ thiếu tự nhiên của tôi, đưa tay đến nắm lấy bàn tay tôi. Tôi cảm kích nhìn hắn một cái, quay đầu, lại đón nhận một đôi con ngươi thâm trầm. Giống với đôi ngươi của Nghiêm Diệu, lại phá lệ làm cho người ta cảm thấy bối rối.
Nếu nói Nghiêm Diệu là loại con trai lãnh đạm, thì người trước mặt tôi chính là so với Nghiêm Diệu còn hơn hẳn vài lần, hắn toàn thân tản ra một khí tức khó hiểu làm cho người khác không thở được. Không cần nói gì, lại dễ dàng làm cho người xung quanh cảm thất bị áp bách khó hiểu.
“Lộ tiểu thư không cần khách khí!”
Tôi rốt cuộc thất được trên mặt người con trai trước mặt lộ ra ý cười, nhưng ý cười ấy lại không hề tồn tại trong đáy mắt hắn. Thậm chí, tôi cảm thấy hắn nói với tôi như vậy, trong giọng nói tất cả chỉ là nói cho có lệ, cặp con ngươi đen như mực khi phóng tầm mắt về phía tôi, làm cho lòng tôi co rút đến khó hiểu, trực giác sợ hãi nhìn thẳng vào nó. Một nam nhân qua mức bức người, luôn làm cho người bên cạnh cảm thấy áp lực, tôi không thể tưởng tượng được Nghiêm Diệu sao có thể ở chung với Nghiêm Dịch.
“Cảm ơn!”
Tôi ngập ngừng trả lời, trong lòng bàn tay ứa ra đầy mồ hôi, ngay trong lúc tôi co quắp tay lại, Nghiêm Diệu ở bên giúp tôi cắt thức ăn, một bên nhỏ giọng ở bên tai tôi hỏi, tôi ngơ ngác nhìn hắn gật đầu, không hiểu được hành vi bỗng nhiên ôn nhu này của hắn. Phải biết rằng hắn bình thường đều là lạnh lùng, cho dù đi ra ngoài, đều là tôi không ngừng nói chuyện, hắn chính là lẳng lặng lắng nghe, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, lại càng không sủng nịnh tôi giống như bây giờ có thể đứt tay đứt chân bình thường, nhưng hiện tại, hắn không chỉ chủ động cắt thức ăn cho tôi, còn cẩn thận hỏi ý kiến của tôi, không chút cố kỵ trước mặt người khác.
Tự nhiên như vậy, giống như đây là một nói quen bình thường, tôi ngược lại cả người đều cảm giác không tự nhiên. Bởi vì hắn bỗng nhiên đối với tôi ôn nhu sao?
Tôi nghĩ, người kỳ lạ chính là tôi, bạn trai săn sọc không phải tốt lắm hay sao? Vì cái gì tôi cảm thấy không tự nhiên? Bộ dáng vô cùng thân thiết của chúng tôi làm cho ý cười ở khóe miệng Nghiêm Dịch càng sâu sắc. Theo tôi thấy hắn cười cũng hết sức quái dị. Dù sao cũng đúng khi nói, đây là một bữa ăn nặng nề, ngoại trừ nói chuyện với nhau đơn giản vài câu, chúng tôi hoàn toàn chưa từng trao đổi nhiều. Ngay cả anh em bọn họ cung không có nói lời nào, tôi chỉ cảm thất như đứng đống lửa như ngồi đống than. Bắt đầu có một chút hối hận trước đó đã phấn khích như vậy,
Bây giờ, tôi một lòng thầm mong nhanh chóng chấm dứt bữa tối áp lực này. Cho đến khi nhà ăn xuất hiện một bóng người khôi ngô, bàn tay đang nắm chắc chiếc đũa của tôi càng căng thẳng, cảm giác được Ngiêm Diệu ngồi thẳng thân mình, thậm chí trong lúc người con trai tên Trát Nhân kia nhìn chúng tôi, trong mắt cũng tràn đầy khinh thường cùng cao ngạo, hắn xoay chuyển ánh mắt, lại cung kính ở bên tai Nghiêm Dịch nói vài câu, Nghiêm Dịch như trước cười nhạt, biểu tình không có biến hóa. Nhưng Trát Nhân nói chuyện luôn cố ý liếc nhìn tôi. Nghiêm Diệu đưa cho tôi một miếng khăn lau, ở bên tai tôi nhẹ nhàng hỏi
“No rồi ư?”
Tôi nhìn hắn, trong ánh mắt ôn nhu của hắn có vài tia lóe sáng, tôi chậm rãi gật đầu. Lúc này, Trát Nhân đã đứng thẳng thân mình, nhìn về phía chúng tôi nâng cao khóe miệng. Nghiêm Diệu kéo tay tôi khi tôi định đứng dậy, chợt nghe Nghiêm Dịch nói
“Chúng ta đến “Anh” đi!”
Tôi vụng trộm nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt hắn không có biểu tình gì, bàn tay đang nắm lấy tay tôi lại rõ ràng tăng thêm lực đạo. Tôi nhíu mi, chỉ cảm thấy đối diện Nghiêm Dịch không ngừng cười quỷ dị. Như là một đóa hoa không ngừng nở, đỏ tươi chói mắt!
“Anh” thì ra là tên một quán bar, ở bên ngoài cũng có thể nghe được âm thanh đinh tai nhức óc bên trong. Đi vào, là rất nhiều thân hình lắc lư theo nhạc, ánh đèn cuồng loạn làm cho người ra hoa cả mắt. Tôi không thích không khí này, Nghiêm Diệu bên cạnh tôi hiển nhiên cũng không thích, hắn lôi kéo tôi đi thẳng đến một gian phòng, phía sau, cách đó không xa, vài người vây lại quanh người Nghiêm Dịch, cuối cùng tôi liếc mắt một cái, lại thất Nghiêm Dịch đang nhìn về phía chúng tôi, cách một tầng ánh sáng mờ ảo, tôi lại thấy rõ một cách kỳ dị cặp con ngươi chợt lóe sáng của hắn!
“Chúng ta khi nào trở về!”
Đứng ở cửa, tôi chần chừ bắt lấy cánh tay Nghiêm Diệu, hắn quay người lại, bàn tay phóng đến đỉnh đầu tôi vỗ vỗ
“Không có việc gì, một lát sẽ trở về!”
Sau đó lôi kéo tôi ngồi xuống. Tôi bất an nhìn bốn phía, đây là một căn phòng xa hoa, đồ dùng bọc da cung với chiếc bình chính giữa bàn nói lên điều đó. Lúc này cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bưng một cái khay bước vào, hiền lành nhưng lại cười quyến rũ, lúc cúi xuống, cổ áo thấp mở ra, hai gò bồng đào tuyết trắng lộ ra đầy sinh động. Tôi nhịn không được thoáng nhìn Nghiêm Diệu, may mắn hắn trong mắt không có chút ham muốn nào. Cho dù trước mắt chúng tôi là một người con gái ngay cả nữ nhân nhìn cũng không nhịn được có ý muốn tán thưởng vài câu.
“Đây là Anh!”
Nghiêm Diệu hướng tôi giới thiệu, mỹ nữ cười lại càng xinh đẹp, một đôi mắt hơi xếch mê người ngước lên nhìn tôi. Thật khiến người ta hồn phi phách tán, tôi yên lặng gật đầu.
“Bạn gái của Nghiêm Diệu à? Về sau thường xuyên đến chơi nhé.”
Ngay cả tiếng nói cũng mị hoặc và tinh tế như vậy. Tôi nghĩ, nữ nhân này chắc chắn trời sinh ra chính là để cho người khác yêu thương. Tôi lại nhìn Nghiêm Diệu. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, lại duỗi tay nhận chén nước mỹ nữ đưa cho đưa đến trước mặt tôi nói
“Đây là nước trái cây!”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Diệu ở trước mặt người ngoài thừa nhận thân phận của tôi, tuy rằng chỉ là một điểm nho nhỏ, trong lòng tôi lại tràn đầy vui sướng. Cảm giác thật ngọt ngào. Một đường từ trên mặt tràn vào trong lòng. Người con gái thuần thục điều chỉnh một đám bình rượu, trong thời gian ngắn, một ly rượu màu sắc kỳ dị đã được diều chế xong đặt trên mặt bàn.
Tôi ngạc nhiên nhìn, không nghĩ tới một đôi tay trắng nõn thon dài như vậy có thể giống như vừa làm phép thuật đẹp mắt, hơn nữa mùi hương cũng ngọt ngào. Sợ hãi chính là lúc, cửa lại mở ra, là Nghiêm Dịch cùn một đám người. Ý cười trên mặt tôi không tự giac thu về, thân mình theo bản năng hướng đến dựa vào Nghiêm Diệu. Trước mặt, mỹ nữ tao nhã đứng lên, xinh đẹp đi đến bên người Nghiêm Dịch, Nghiêm Dịch thoải mái ôm cô ấy, mỹ nữ liền nhu thuận tựa vào người hắn, trên mặt biểu tình giống như đang chờ đợi hoàng đế sủng hạnh phi tử. Tất cung tất kính, lại mang theo một chút ngượng ngùng.
Tôi tò mò chính là, mặc kệ là người con gái của hắn, hay là thủ hạ của hắn, tại sao, tất cả mọi người đối với hắn đều có điểm kính sợ, tôi không thể tưởng tượng được, có lẽ, hắn chính là người đáng sợ như vậy, tôi căn bản không thể lý giải rõ ràng. Càng không nên giao thiệp với hắn. Một đám người ngồi xuống, bắt đầu nhấm nhạp rượu ngon mỹ nhân vừa pha chế, chuyện trò vui vẻ, tôi nhìn Nghiêm Diệu cũng uống mấy chén, vài câu có vài câu không trả lời câu hỏi của Nghiêm Dịch, tôi chen vào cũng nói không được, cảm giác chính mình như một người làm nền, nếu không phải Nghiêm Diệu từ đầu tới cuối nắm tay tôi, tôi còn thực hoài nghi chính mình có phải không thuộc thế giới này. Tôi cúi đầu, yên lặng đem ngón tay ra đùa nghịch. Lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nói
“Đúng rồi, không biết Lộ tiểu thư là người nơi nào?”
Tôi ngày đầu lại, Nghiêm Dịch dùng ngón tay thon dài cầm một chén rượu nhìn tôi. Tôi ngẩn người, trả lời
“Tôi là người ở Thị!”
“Thị? Tôi rất quen thuộc, nói không chừng còn có thể biết đến cha mẹ cô….”
Cha mẹ? Tôi cảm thấy từ ngữ này từ trong miệng hắn nói ra có điểm buồn cười, nhưng mọi người giống như đang ngừng lại hô hấp chờ đợi câu trả lời của tôi, tôi trả lời chi tiết
” Cha tôi là cảnh sát, mẹ tôi làm bà chủ gia đình!”
Tôi dám nói, lúc này, tôi thật sự nghe được tiếng hít thở của mọi người, ngay cả nụ cười trên mặt mỹ nữ cũng trở nên quái dị, một đôi mắt đẹp mơ hồ nhìn về phía Nghiêm Dịch. Tôi không thể nhìn ra được trên mặt Nghiệm Diệu có một chút cảm xúc biến hóa, hắn nghe xong câu trả lời của tôi, như trước chính là bộ dạng bình thản, không hề tỏ ra ngạc nhiên, đây mới chính là phản ứng bình thường không phải sao? Ngược lại tôi chính là ngạc nhiên. Giống như lời nói của tôi hết sức bình thường. Nghiêm Dịch nói
“Như vậy, nói không chừng đúng thật là có biết!”
Tôi nhìn hắn, không rõ ý trêu tức trong mắt hắn. Đang muốn hỏi lại, Nghiêm Dịch lại chủ động chuyển đề tài, lại cùng những người bên cạnh nói chuyện, một màn vừa rồi giống như là đoạn nhạc đệm vậy, chỉ là như lơ đãng nhắc tới, đương nhiên sẽ không nói tiếp tục nói đến.
Tôi cũng ngoan ngoãn im lặng, hắn không hề hỏi cũng tốt, miễn cho tôi khó chịu, trời biết, cùng hắn nói chuyện không chút thua kém phạm nhân bị cha tôi thẩm vấn. Tôi cúi đầu, theo bản năng cầm lấy ly trước mặt, đem chất lỏng màu lam bên trong toàn bộ uống sạch, một hương vị ngọt ngào pha bạc hà ở trong miệng tôi lan tỏa, tràn đầy khoang miệng, tôi mím môi, nhìn ly còn lại trên bàn, lại cầm lấy một ly uống cạn, lần này không có vị ngọt như trước, là vị cay độc gay mũi hướng thẳng đến yết hầu, khiến tôi khống chế không được, mạnh mẽ đưa tay che miệng.
Nghiêm Diệu lúc đầu nhìn tôi, lại nhìn cái chén không trong tay tôi, xem kỹ nét mặt của tôi, buồn cười lắc lắc đầu. Tôi cũng cười ha hả, lúc cảm giác cay độc đi qua, một trận cảm giác mê muội dâng lên, giống như cảm giác ở trên mây. Phiêu phiêu. Nghiêm Diệu ôm thân thể tôi, bảo tôi dựa vào hắn, tôi liền làm theo. Bên tai âm thanh nói chuyện dần dần trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy người bên cạnh ôm ấp thật ấm áp.
Tôi an tâm nhắm mắt lại Lúc Nghiêm Diệu đánh thức tôi để rời đi. Tôi nói muốn đi toilet, lảo đảo đi qua, đầu vẫn là chút chút huyễn ảo, cuối cùng đã biết, ly rượu Anh đặc chế kia gọi là “Mị hoặc chi đêm” Tác dụng chậm nhưng sức mạnh cực lớn. Càng là về sau, ngoài cảm giác trên mặt nặng trĩu. Bước chân giống như trên mây như trước. Ra khỏi toilet, tôi nhìn hành lang có chút xa lạ, như thế nào cũng không đứng dậy đi được, mơ mơ màng màng ở một chỗ khuất trong hành lang mới phát hiện ra, không gian của quán bar này lớn kinh người. Xa xa như trước là âm thanh bén nhọn. Tôi lảo đảo đi tới, vỗ nhẹ cái đầu đục ngầu, mệt nói nghĩ thầm cuộn mình trên ghế ngủ, lúc này một đôi tay tiến lại đây, nâng thân mình nhu nhuyễn của tôi lên.
Ánh sáng mờ ảo lóe ra, tôi nhìn cặp mắt quen thuộc trước mặt kia. Một đôi con ngươi đen như mực Hắn dung canhs tay ôm chặt tôi. Trên người là hương vị xa lạ. Hương vị thản nhiên. Trong thân thể dâng lên một cảm giác tê dại. Làm cho người ta vô lực leo lên người hắn. Tôi nghĩ đây không phải sinh ra ảo giác. Nhưng tôi lại quên mất phản kháng, tùy ý để người trước mặt ôm vào lòng, cảm giác được tay hắn nâng mông tôi.
Một chút kháng cự cũng hoàn toàn bị áp chế đến một chỉ còn một chút huyễn ảo, đó là một chút lửa trêu chọc, lại có một chút giống như có gì đó cắn cắn dưới da thịt. Thân thể tôi không khống chế được mà run lên. Theo bản năng ôm sát người trước mặt. Nâng cao thân mình không ngừng mấp máy.
Lúc này, có người nói bên tai tôi
“Biết không? Em có đôi mắt thực mê người!”
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường Cây Thuốc Phiện Thiên Đường - Tử Tử Tú Nhi Cây Thuốc Phiện Thiên Đường