Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Lễ Phục Sinh
ần đến lễ Phục Sinh rồi mà vẫn chưa có một đêm nào trời đủ ấm để thả cô bò Bessie ở ngoài trời được. Hơn nữa, mưa liên tục, mưa suốt cả tháng ba. Lần đầu tiên sau nhiều năm, con lạch lại đầy nuớc, nên khi đu qua bờ bên kia cũng cảm thấy sợ sợ khi nhìn xuống dòng nước chảy xiết bên dưới. Jess phải nhét hoàng tử Terrien vào trong áo khoác, nhưng con chó lớn nhanh như thổi và có thể làm bật tung khóa kéo bất kì lúc nào và sẽ ngã xuống nước, chết đuối.
Ellie và Brenda suốt ngày tranh cãi xem mặc cái gì để đi lễ nhà thờ. Ba năm trước, mẹ đã rất khó chịu với người thuyết giáo nên gia đình Aarons chỉ đi nhà thờ vào dịp lễ Phục Sinh và đó cũng là sự kiện lớn của gia đình. Mẹ luôn ca thán về sự túng thiếu, nhưng lại để rất nhiều tâm trí cũng như dành dụm tiền bạc mua sắm quần áo mới cho cả gia đình vào dịp này, để không mặc cảm với mọi người. Năm nay, trước ngày mẹ định đưa bầy con đến Millsburg Plaza mua sắm chuẩn bị cho lễ Phục Sinh thì bố từ Washington về sớm hơn dự kiến. Bố đã bị sa thải. Và thế là Phục Sinh năm nay chẳng ai có quần áo mới cả.
Ellie và Brenda kêu ré lên như hai chiếc xe cứu hỏa trên đường tới đám cháy.
– Mẹ không thể bắt con đi nhà thờ như thế này được. – Brenda the thé rít lên. – Con chẳng có cái gì có thể mặc được cả. Mẹ biết rõ điều đó rồi còn gì.
– Chỉ vì chị béo quá! – May Belle lẩm bẩm.
– Mẹ có nghe con nhóc đó nói gì không? Con sẽ giết chết con ranh đó.
– Brenda, mày có ngậm miệng lại không? – Mẹ gay gắt nói. – Còn biết bao nhiêu thứ đáng phải lo hơn là quần áo cho lễ Phục Sinh đó.
Bố đùng đùng đứng dậy, rót cho mình cốc cà phê đen trong chiếc ấm đằng sau bếp lò.
– Mẹ à, sao mình không mua chịu và ghi sổ nợ lấy một vài thứ? – Ellie gạ gẫm.
– Bố mẹ có biết mọi người làm thế nào không? – Brenda phụ họa. – Họ mua chịu quần áo đem về mặc vài bữa, xong lại mang trả cửa hàng với lí do là mặc không vừa, hay tìm một lí do nào đó. Vậy mà cửa hàng cũng chấp nhận.
Bố không nhịn được nữa thét lớn:
– Tao chưa từng nghe thấy điều nhảm nhí đó bao giờ. Mày đã nghe thấy mẹ bảo mày ngậm miệng lại rồi chứ?
Brenda không nói thêm gì nhưng lại thổi chiếc kẹo cao su đang nhai trong miệng cho nổ lốp bốp như có ý bảo nó chưa chịu đầu hàng.
Jess mừng là đã có thể lỉnh ra làm bạn với cô bò Bessie. Có tiếng gõ cửa.
– Jess ơi!
– Leslie, vào đi.
Leslie đưa mắt nhìn quanh rồi ngồi xuống cạnh ghế của Jess.
– Có gì mới không?
– Ôi, đừng hỏi nữa, tớ chán lắm rồi. – Jess nói, hai tay vẫn đều đều vắt, và những dòng sữa chảy long tong vào chiếc xô bên dưới bầu sữa.
– Có gì không ổn à?
– Bố bị sa thải còn Brenda và Ellie đang tru tréo vì không có quần áo đẹp mặc trong dịp lễ Phục Sinh.
– Thật đáng buồn. Ý tớ là buồn về việc bố cậu bị sa thải ấy.
Jess cười.
– Tớ cũng chẳng quan tâm gì đến hai bà chị đâu. Các bà ấy đang tính chuyện lừa ai đó để có quần áo mới. Thế nào cậu cũng thấy họ trưng diện trong lễ Phục Sinh tại nhà thờ.
– Tớ không hề biết cậu đi lễ nhà thờ đâu.
– Chỉ vào dịp lễ Phục Sinh thôi. – Miệng nói nhưng Jess vẫn rất tập trung vào việc vắt sữa bò.
– Chắc cậu nghĩ đó là điều vớ vẩn hay gì đó phải không?
Leslie lưỡng lự không trả lời ngay.
– Tớ đang nghĩ là tớ cũng muốn đi.
Jess ngừng tay.
– Đôi khi tớ chẳng thể nào hiểu được cậu, Leslie.
– Tớ chưa đi lễ nhà thờ bao giờ. Có lẽ cũng là một cái gì đó mới lạ.
Jess lại tiếp tục công việc của mình.
– Cậu sẽ chán ngay thôi.
– Tại sao?
– Vì nó tẻ ngắt ấy mà.
– Dù sao tớ cũng muốn tự mình chứng kiến điều này. Cậu nghĩ liệu bố mẹ cậu có cho tớ cùng đi không?
– Nhưng cậu không được mặc quần cộc.
– Tớ có váy mà, có nhiều váy ấy chứ, Jess Aarons. Cậu ngạc nhiên lắm sao?
– Này! – Jess nói: – Há miệng ra.
– Để làm gì?
– Cứ há miệng ra. – Lần đầu tiên Leslie nghe lời. Jess bóp mạnh tia sữa bò vào miệng bạn.
– Jess Aarons! – Leslie nói và dòng sữa chảy cả xuống cằm.
– Không chịu há miệng ra, làm phí cả sữa ngon của tớ rồi đó.
Leslie không nhịn được cười và lại bị sặc sữa, ho sặc, ho sụa.
– Để tớ thử lại lần nữa xem bóng của tớ có đi thẳng không nhé.
Leslie cố nín cười, nhắm mắt và cẩn thận há miệng ra.
Bây giờ lại đến lượt Jess cười rũ rượi nên chẳng thể nào giữ cho tay khỏi rung. Sữa lại bắn tung tóe.
– Quỷ tha ma bắt cậu đi! Cậu rót sữa đầy tai tớ rồi đây này. – Leslie nghiêng người, lấy ống tay áo lau tai rồi cũng phá lên cười ngặt nghẽo.
– Vắt sữa cho xong đi rồi vào nhà ngay. – Bố đứng ngay ở cửa từ lúc nào mà cả hai đứa chẳng hay biết gì.
– Có lẽ tớ về thôi. – Leslie dè dặt nói rồi đứng dậy đi về phía cửa. – Cháu xin lỗi. Bố Jess đứng né sang một bên nhường đường cho Leslie đi qua. Jess nghĩ thế nào bố cũng phải nói gì đó, nhưng ông chỉ đứng thêm một chút rồi bỏ đi.
Ellie nói nó sẽ đi nhà thờ nếu mẹ cho phép nó mặc chiếc áo mỏng dính, nhìn xuyên suốt, còn Brenda sẽ đi nếu như ít nhất nó cũng được mua một cái váy mới. Cuối cùng thì cả nhà ai cũng vẫn có cái gì đó mới vào dịp lễ Phục Sinh, trừ bố và Jess vì cả hai bố con đều chẳng bận tâm đến những thứ đó. Mặc dù vậy, Jess vẫn muốn sử dụng điều đó để có thêm sức mạnh trong khi mặc cả với mẹ.
– Con chẳng có cái gì mới cũng được, nhưng con muốn Leslie cùng đi nhà thờ với nhà mình có được không mẹ?
– Con bé đó ư? – Jess có thể thấy là mẹ đang tìm kiếm trong đầu một lí do xác đáng nào đó để từ chối. – Con bé đó ăn vận chẳng giống ai cả.
– Mẹ à! – Giọng nó lúc này cũng chẳng kém phần ỏng ẹo như Ellie. – Leslie có váy mà mẹ. Nó có hàng trăm cái váy nữa là đằng khác.
Mặt mẹ lúc này thật ủ rũ. Bà cắn môi hệt như Joyce Ann lúc tức giận, rồi hạ giọng nói rất nhỏ đến nỗi Jess khó có thể nghe được.
– Mẹ không muốn người ngoài xía mũi vào công việc của gia đình mình.
Lúc này Jess muốn quàng tay ôm lấy mẹ như nó thỉnh thoảng vẫn ôm May Belle khi cần an ủi. – Nó không thọc mũi vào chuyện nhà mình đâu mẹ. Thật đấy.
Mẹ thở dài: – Nếu nó ăn mặc đàng hoàng thì…
Leslie trông thật đàng hoàng, mái tóc mượt rủ xuống vai. Nó khoác chiếc áo choàng màu xanh thủy thủ ra ngoài áo sơ mi hoa nhỏ li ti rất truyền thống. Chân đi đôi tất đỏ dài tới gối và đôi giày da nâu bóng loáng Jess chưa thấy nó đi lần nào, vì khi đi học nó cũng đi giày thể thao như các bạn khác ở trường Lark Creek. Ngoài cách ăn mặc ra, thái độ và cách ứng xử của Leslie cũng rất đĩnh đạc, luôn miệng nói vâng, thưa bác hay không ạ trong khi nói chuyện với mẹ, như thể nó đã cảm nhận được bà Aarons sợ nhất là thiếu lễ độ hay không được tôn trọng. Jess biết là Leslie đã phải cố gắng lắm để không nói trống không như mọi khi.
Trái hẳn với cách ăn vận lịch lãm của Leslie, Eliie và Brenda thật lòe loẹt như hai con công với những liếc đuôi giả. Cả hai đều nằng nặc đòi được ngồi ngay ghế trước cùng với bố mẹ mặc dù rất chật rồi, hơn nữa Brenda lại chẳng mấy thon thả. Jess, Leslie và hai đứa nhỏ vui vẻ ngồi ghế phía sau, bố đã lót sẵn những chiếc bao bố trên đó.
Không có ánh nắng mặt trời, nhưng ít nhất cũng là một ngày không mưa sau bao ngày mưa dầm dề và bọn trẻ có thể hát bài cảm tạ Chúa đã ban cho chúng một ngày đẹp trời, một đồng cỏ đáng yêu và hát những bài hát mà cô Edmunds đã dạy và cả bài Jingle Bells dành riêng cho Joyce Ann. Gió ào ào, át cả tiếng chúng hát và làm cho tiếng nhạc có vẻ như huyền bí hơn. Gió mạnh đến nỗi Jess cảm giác như có một sức mạnh lao từ trên núi xuống ngay phía sau xe. Quãng đường đến nhà thờ quá ngắn, nhất là đối với Joyce Ann. Con bé đã bắt đầu khóc vì chưa kịp hát bài Ông già Noel xuống phố, một bài nó rất thích sau bài Jingle Bells. Jess phải cù cho Joyce Ann cười lại trước khi xuống xe. Tất cả cảm thấy thật hạnh phúc.
Gia đình Aarons đến hơi trễ một chút. Điều này chẳng hề hấn gì đối với Ellie và Brenda vì như vậy chúng càng có cơ hội diễu hành suốt dọc đường, giữa hai dãy ghế cho tới tận hàng ghế đầu tiên, với niềm tin chắc chắc rằng tất cả những con mắt của mọi người có mặt trong nhà thờ đều đổ dòn vào chúng ngưỡng mộ và ganh tị. Chúa ơi, chúng thật đáng ghét làm sao! Mẹ vẫn còn ngại, sợ Leslie có thể đẩy mình vào tình huống khó xử. Jess đợi cho tất cả đám phụ nữ vào chỗ rồi mới khom người ngồi vào ghế. Bố cũng ngồi xuống cạnh nó.
Nhưng buổi lễ tại nhà thờ chẳng có gì đổi khác. Cũng đứng lên, ngồi xuống trong bộ quần áo đồng phục và cũng vẫn hát những bài hát đã quá quen thuộc trong dàn đồng ca, và cũng với những sự việc lặp đi lặp lại như những gì nó vẫn thường làm ở trường. Nhưng lúc này nó chẳng tập trung vào bất cứ việc gì, chẳng nghĩ ngợi hay mơ mộng viển vông; ít nhất là cũng đang thư giãn.
Tuy vậy nó cũng vẫn đứng lên hòa vào tiếng hát của mọi người xung quanh và cũng nghe thấy tiếng Leslie say sưa hát cùng mọi người và tự hồi không hiểu sao nó lại say sưa đến vậy.
Cha thuyết giáo là một trong những người có giọng hát khỏe nhất, thỉnh thoảng ông lại quay về phía nó, lên cao giọng làm nó giật thót người và phải mất một, hai phút sau mới trấn tĩnh lại được. Thực tế Jess đâu có để y nghe lời bài hát, mà chỉ nhận thấy mặt người đàn ông đó đỏ au, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, có vẻ như không mấy phù hợp với khung cảnh tôn nghiêm và tẻ ngắt này. Ông hát to đến nỗi làm nó liên tưởng tới cơn thịnh nộ của Brenda khi Joyce Ann nghịch thỏi son môi của nó.
Phải rất lâu mới có thể kéo Ellie và Brenda ra khỏi sân trước của nhà thờ để đi về. Jess và Leslie đã đưa hai đứa em gái ra xe và ngồi đợi sẵn trên ghế phía sau.
– Được rồi, bọn con ra ngay đây.
Jess quay sang nhìn Leslie tỏ ý nghi hoặc.
– Còn hơn cả đi xem phim nữa đấy.
– Chị nói đùa đấy chứ.
– Không đùa đâu, hay thật mà. – Ellie đã nói thật vì Jess có thể nhìn rõ niềm hân hoan trên nét mặt của chị mình. Chuyện về Chúa Jesu hay thật đấy.
– Chị nói gì cơ?
– Tất cả những người này đều muốn giết ông ấy trong khi ông ấy chẳng làm hại bất kì ai. – Ellie dè dặt nói. – Câu chuyện thật hay, ông ta thật giống như Abraham Lincoln hay Socrates hay Aslan vậy.
– Em chẳng thấy hay chút nào. – May Belle nói chen vào. – Thật điên rồ. Ai lại đóng đinh ngay vào tay người ta như vậy chứ!
– May Belle nói đúng lắm. Jess đang suy nghĩ rất lung. – Chính vì tất cả chúng mình đều là những kẻ tội lỗi nên Chúa mới bắt Jesu phải chết.
– Cậu tin như vậy sao? Có thật vậy không?
Jess thật sự bất ngờ trước câu hỏi của Leslie.
-Kinh Thánh nói vậy mà.
Leslie nhìn Jess như thể sắp sửa vào một trận tranh cãi gay gắt.
-Thật vô lí, phải không? – Leslie lắc đầu nói. – Cậu buộc phải tin điều đó và cũng căm ghét điều đó, còn tớ chăng có lí do gì để tin điều đó nhưng tớ lại nghĩ đó là một điều tuyệt vời. – Leslie lại lắc đầu. – Thật ngớ ngẩn.
May Belle trố mắt ngạc nhiên nhìn như thể Leslie là một con vật kì lạ trong vườn thú. – Chị phải tin vào Kinh Thánh chứ, Leslie.
Tại sao? – Leslie hỏi cộc lốc, không còn cố tỏ ra nhã nhặn nữa.
– Vì nếu không tin vào Kinh Thánh. – May Belle nói cặp mắt vẫn mở to, ngỡ ngàng. – Khi chết Chúa sẽ đầy chị xuống địa ngục đấy.
– Con bé nghe những chuyện này ở đâu vậy? – Leslie quay sang Jess hỏi như thể lên án nó vì đã phạm những sai lầm với em mình. Nghe Leslie nói Jess cảm thấy nóng cả mặt, nó cúi xuống vân vê mép chiếc bao bố trải ghế.
– Đúng vậy không anh Jess? – May Belle lại the thé hỏi. – Liệu sau khi anh chết, Chúa có đầy anh xuống địa ngục, nếu như anh không tin vào Kinh Thánh không?
Jess gạt đám tóc lòa xòa trước trán, do dư môt lúc rồi lí nhí trả lời. – Anh nghĩ vậy.
– Tớ không tin như vậy. – Leslie phản đối. Tớ còn không nghĩ là cậu đã đọc Kinh Thánh rồi đâu.
– Tớ đọc gần hết cả cuốn Kinh Thánh rồi. – Jess chống chế, tay vẫn vân vê mép cái bao đay trải ghế. – Có thể nói đó là cuốn sách duy nhất mà mọi người ở đây có. – Jess ngẩng lên nhìn Leslie cười nửa miệng.
Lcslie cười đáp lại. – Được, cứ cho là cậu đã đọc hết cuốn Kinh Thánh rồi thì tớ cũng không thể tin là Chúa lại đi khắp nơi để đầy mọi người xuống địa ngục. – Hai đứa cùng cười, chẳng thèm để ý tới May Belle đang lí nhí nói cái gì đó vẻ rất lo lắng. – Chị Leslie này! – Con bé năn nỉ. – Điều gì sẽ xảy ra nếu chị chết.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên