If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 105 / 7
Cập nhật: 2020-06-22 23:24:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
essi, Bullseye, đám Người Ngoài Hành Tinh, và Bà Đầu Khoai Tây đang đợi sẵn trong sân chơi khi Woody và những món đồ chơi còn lại của nhóm cuối cùng cũng theo kịp.
“Sao các anh lâu thế hả?” Jessie hỏi.
“Chuyện phức tạp lắm.” Woody kể. “Ông Đầu Khoai Tây đâu rồi?”
“Chúng tôi vẫn chưa thấy ông ấy!” Jessie đang nói thì bỗng nhiên thấy Buzz quỳ gối xuống trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm. Anh chàng bắt đầu thì thầm với cô bằng tiếng Tây Ban Nha, vô cùng lãng mạn.
Jessie chằm chằm nhìn Buzz. “Các anh đã sửa chữa cho Buzz chưa đấy?” cô hỏi.
“Ờ.” Hamm nhún vai, “một chút.”
“Đằng sau cô kìa!” Bà Đầu Khoai Tây thầm thì. “Có người đang tới!”
Đám đồ chơi lập tức quay lại nhìn. Một hình dáng cao cao dần hiện ra trước mắt họ. Họ thấy nó có đôi mắt to đùng, cánh tay mảnh như sợi chỉ… và một bộ ria quen thuộc.
Đó chính là Ông Đầu Khoai Tây. Ngoại trừ những phần khác của ông không được gắn với củ khoai tây – ông đang dùng một quả dưa chuột! “Các cậu không tin được những gì tôi đã trải qua tối nay đâu!” Ông ca cẩm.
Bà Đầu Khoai Tây lao về phía chồng mình. “Anh yêu! Anh có sao không?”
“Anh thấy khỏe lắm! Sảng khoái vô cùng!” Ông Đầu Dưa Chuột rên rỉ. “Thật là kinh khủng!”
“Anh bị gầy đi này!” Bà Đầu Khoai Tây vừa nói vừa ôm lấy thân hình dưa chuột dài dài, thon thon của chồng.
Bullseye huých cái thân hình khoai tây bằng nhựa về phía ông. “À, đôi mắt của cậu tinh tường thật đấy.” Ông Đầu Khoai Tây nói, rồi gắn mình trở lại với củ khoai tây như cũ.
Đám đồ chơi bắt đầu chạy băng qua sân. Họ phải trốn sau hết đống đồ này tới đống đồ kia để tránh bị phát hiện bởi những chiếc xe tuần tra của Lotso.
Khi tới được chỗ xích đu, họ nghe thấy một tiếng kẽo kẹt kỳ lạ.
Bé Bự đang ngồi trên chiếc xích đu. Cậu ta đu nhè nhẹ ra đằng trước rồi về đằng sau, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng.
Từng người một, đám đồ chơi bò qua phía sau lưng Bé Bự. Họ cố gắng không gây ra tiếng động nào.
Đám đồ chơi suýt nữa đã qua được chỗ Bé Bự nếu một trong đám Người Ngoài Hành Tinh không đột nhiên vấp ngã. Cậu ta tiếp đất với một tiếng rít!
Đầu của Bé Bự lập tức xoay ngược lại. Woody, Bullseye, và đám người Ngoài Hành Tinh co rúm lại trong bóng tối. Cậu búp bê khổng lồ bật dậy và bắt đầu bước về phía có tiếng động.
May sao cuối cùng Woody và đám bạn đã tìm thấy chỗ trốn trong một chiếc xô nhựa bị bỏ lại trên sân chơi. Bé Bự bước tới ngay bên cạnh chỗ họ đang ẩn nấp. Nhưng chẳng có ai ở đó cả. Cậu ta lại quay lưng bước đi.
Woody và đám bạn vội vã chạy đi gặp những người còn lại trong đám đồ chơi.
“Nhanh lên nào! Chúng ta sắp tới nơi rồi!” Woody nói.
Họ quyết định chạy trốn bằng máng đổ rác. Khi họ tới nơi, Woody cố gắng nhảy lên để với tới cái tay cầm, nhưng anh không đủ cao.
Buzz bước tới đẩy Woody sang bên. Rồi anh chàng ấn nút khởi động hộp thoại. “Buzz Lightyear al rescate!” chẳng hề sai nếu phiên dịch ý Buzz là: “Buzz Lightyear giải cứu thế giới!”
Buzz bước tới trước máng đổ rác. Bằng một chuỗi những cú lộn vòng, anh nhảy tới chỗ cái nắp máng. Anh bám lấy tay cầm và giật nó xuống.
“Đường đây rồi, Buzz à!” Woody hoan hô. Đám đồ chơi lần lượt đẩy nhau lên cái nắp máng đổ rác. Phía dưới họ, cái máng biến mất vào bóng tối.
“Nó có an toàn không?” Jessie hỏi, nhìn lo lắng.
“Tôi nghĩ mình sẽ biết ngay thôi.” Woody nói. Anh bước xuống khỏi miệng nắp và bắt đầu trượt xuống. Anh trượt nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Đúng tới đáy thì anh dừng lại, bập bênh ngay mép của thùng đựng rác. Chỉ cần thêm một xăng-ti-mét nữa thôi, hẳn anh đã rơi xuống rồi!
“Woody!” Jessie gọi. “Anh ổn chứ?”
“Ừ. Xuống đây đi.” Woody gọi với lên. “Nhưng tất cả đừng xuống cùng lúc đấy!”
“Cậu ấy vừa bảo gì nhỉ?” Ông Đầu Khoai Tây hỏi.
“Tôi nghĩ cậu ấy bảo, ‘tất cả cùng lúc’.” Hamm nói.
“Không!” Woody hét lên.
Nhưng quá muộn rồi. Đám đồ chơi đã đồng loạt trượt xuống cái máng. “Oa! Coi chừng!” Chúng la ầm lên khi va phải nhau. Xuống tới đáy, chúng đâm sầm vào Woody, suýt nữa thì đẩy anh rơi vào đống rác! May sao ngay giây cuối cùng, Jessie đã kịp túm được anh và kéo lên khỏi vực.
Cái thùng rác to đùng trước mặt họ có hai cái nắp. Cái nắp gần với Woody và đám bạn đồ chơi đang để mở. Tất cả những gì họ cần phải làm là vượt qua nó và họ sẽ được tự do.
Woody trầm ngâm suy nghĩ. Thứ họ cần là một cây cầu.
“Slinky? Cậu nghĩ mình có thể làm được không?” Anh hỏi chú cún.
“Có thể tớ trông hơi già, nhưng tớ vẫn co giãn tốt lắm!” Slinky lùi lại lấy đà. Chú chạy một bước dài nhảy qua thành máng. Chú căng mình băng qua phần để mở của thùng đựng rác và tiếp đất đúng chỗ cái nắp đóng.
“Cậu ấy làm được mà!” Rex ré ầm lên. Phần chân sau của Slinky vẫn đang trụ vững bên kia mép máng. Phần thân dài, đàn hồi của chú cún bây giờ đã biến thành một cây cầu bắc ngang qua thùng rác.
Slinky nhìn về phía đám bạn. “OK, trèo qua đi!”
Nhưng trước khi đám đồ chơi có thể bước nổi một bước, hai cái chân hồng hồng lông lá đột nhiên bước ra từ bóng tối, ngay trước mặt Slinky. Đó chính là Lotso! Và đám tay chân của lão.
“Kế hoạch thất bại hả, cún con?” Lotso lườm Slinky. Rồi lão đá Slinky mấy phát đau điếng. Chú cún trượt chân xuống, nhưng đám bạn đã kịp thời kéo cậu về nơi an toàn.
Woody và đám đồ chơi định chạy ngược trở lại máng đựng rác. Nhưng ngay lúc đó gã bạch tuộc khổng lồ Stretch trượt xuống chặn đường họ. Cứ nước này thì họ không thể thoát được!
“Bọn mi đang làm định làm gì thế hả?” Lotso cằn nhằn. “Chạy về với cậu chủ ấy à? Thằng nhóc không cần bọn mi nữa đâu!”
“Nói dối!” Woody hét lên.
“Thật sao?” Lotso hỏi. “Nói ta nghe xem – nếu thằng nhóc vẫn còn yêu quý bọn mi, sao nó lại chuyển đi? Mọi đồ chơi đều như nhau cả thôi! Dùng xong thì bị vứt bỏ.” Lotso tiếp tục. “Bọn mi nghĩ mình đặc biệt lắm sao? Đồ chơi được sản xuất ra để bị ném ra đường!”
Đúng lúc đó, một chiếc xe rác xuất hiện ở cuối ngõ. Nó đang ầm ầm tiến về phía họ. Đám đồ chơi của Andy há hốc miệng kinh ngạc.
“Bây giờ, chúng ta cần đồ chơi cho phòng Sâu Bướm.” Lotso nói. “Và bọn mi cần phải tránh cái xe tải đó ra. Sao bọn mi không trở lại và gia nhập vào gia đình của chúng ta nhỉ?” Lão mỉm cười, tin chắc đã thuyết phục được đám đồ chơi của Andy thực hiện điều lão muốn.
Jessie tiến lên phía trước. “Đấy không phải là một gia đình, đấy là một nhà tù!” cô hét lên. “Ông là một kẻ dối trá chỉ biết hành hạ người khác, còn tôi thà bị mục nát trong bãi rác này còn hơn là gia nhập vào cái gia đình của ông!”
Barbie đứng ngay cạnh Jessie mạnh mẽ tuyên bố. “Jessie nói đúng. Quyền lực phải bắt nguồn từ sự đồng lòng của mọi người! Chứ không phải bằng sự đe dọa!”
Lotso nhún vai. “Chà, nếu đó là điều cô muốn.” Lão đập cái gậy ba toong ra hiệu cho Stretch đẩy đám đồ chơi xuống thùng rác.
Ngay lúc đó, Ken bất ngờ hét lên, “Barbie! Chờ đã! Đừng làm vậy, Lotso!”
“Nó chỉ là một con búp bê Barbie thôi mà Ken.” Lotso nhạo báng. “Có hàng trăm triệu con như thế!”
“Với tôi thì không!” Ken òa khóc. Barbie mỉm cười với anh, trái tim cô như đang tan chảy.
“Được thôi!” Lotso gõ cái gậy. “Vậy sao mày không nhập bọn với nó luôn đi?” Lão đẩy luôn Ken xuống thùng rác.
Đám đồ chơi của Andy bắt được tay Ken và kéo anh ta lên an toàn. Ken quay lại nhìn đám tay sai của Lotso. “Mọi người! Hãy nghe này! Sunnyside có thể trở thành một nơi tuyệt vời và hấp dẫn nếu chúng ta đối xử với nhau công bằng!” Anh chàng chỉ vào Lotso. “Chính là Lotso! Lão đã bắt chúng ta phải hy sinh dưới chân kim tự tháp để lão được đứng trên đỉnh toàn quyền cai trị! Nhưng từ nay chúng ta sẽ không phải chịu cảnh này nữa.”
Đám tay chân nhìn hết người này tới người kia. Đồ chơi của Andy hiểu rằng chúng đang suy nghĩ về những điều Ken nói. Thế nhưng, không ai bước lên ủng hộ cả.
“Có ai đồng tình với Ken không?” Lotso hỏi trong khi chiếc xe rác đang rầm rầm tiến đến. Đám tay sai của Lotso vẫn chẳng nói gì.
“Ta đâu có vứt bọn mi đi.” Lotso hét lên với đám đồ chơi của Andy. “Cậu chủ của bọn mi làm đấy chứ. Chẳng có đứa trẻ nào thực sự yêu đồ chơi cả.” Khi lão bắt đầu quay lưng đi…
“Chờ đã!” Woody gọi. “Còn Daisy thì sao?”
Lotso co rúm lại. “Ta chẳng biết mi đang nói cái gì cả.” Lão trả lời lạnh lùng.
“Daisy. Ông đã từng là tất cả với cô bé!” Woody nhắc.
“Đúng vậy – rồi cô ấy cũng quẳng bọn ta đi!” Lotso gào lên. Giọng của lão trở nên cay độc.
“Không, cô bé bị lạc mất ông.” Woody chữa lại.
“Cô ấy đã thay thế bọn ta!” Lotso khóc.
“Cô bé đã thay thế ông ư? Ông đã quay lưng lại với cô bé thì có!” Woody dõng dạc. “Ông đã nói dối Bé Bự, và giờ vẫn cứ tiếp tục như thế.” Woody rút ra sợi dây chuyền mà Chuckles đã đưa cho anh. Trên đó có ghi TRÁI TIM TÔI THUỘC VỀ DAISY.
“Mày lấy nó ở đâu ra thế?” Lotso la lên. Khuôn mặt sắt đá của lão như đang chuẩn bị vỡ tung ra.
Đám tay sai của Lotso trừng trừng nhìn lão. Chúng chưa bao giờ thấy Lotso xúc động như vậy.
Woody ném mảnh dây chuyền về phía Bé Bự. Nó rơi xuống ngay cạnh chân cậu bé.
Bé Bự cúi xuống nhặt sợi dây chuyền lên. Môi cậu ta run run. “Mẹ ơi!” Cậu òa khóc. Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Lotso giật sợi dây chuyền khỏi tay Bé Bự. “Mi muốn quay về với mẹ mi à? Cô bé chưa từng yêu thương mi! Đừng có trẻ con mãi như thế!” lão đập vỡ mảnh dây chuyền bằng cây gậy của mình, rồi quay sang Stretch và hét lên, “đẩy chúng xuống! Đẩy hết bọn chúng xuống!”
Nhưng trước khi Stretch kịp di chuyển, Bé Bự đã bất ngờ túm lấy Lotso. Cậu nhấc bổng con gấu bông lên qua đầu. Mọi người sững sờ, chăm chú quan sát cậu bé búp bê chập chững bước lại gần miệng thùng rác.
“Thả ta xuống, thằng ngu này!” Lotso gào thét ầm ĩ, nhưng Bé Bự chẳng thèm nghe. Khuôn mặt cứng đờ vì giận dữ, cậu ném thẳng con gấu màu hồng vào đống rác.
“Không!” Lotso hét lên. “Không! Chờ đã!”
Sầm! Bé Bự đóng nắp thùng rác lại.
Đám đồ chơi nhìn chằm chằm, mắt mở thao láo. “Lão ta biến mất rồi!” Rex há hốc miệng kinh ngạc.
Bé Bự lè lưỡi bắn nước bọt về phía cái thùng rác. Rồi sau đó cậu bé gật gù nói ríu rít... và, lần đầu tiên kể từ khi đồ chơi của Andy gặp cậu bé, mọi người thấy Bé Bự mỉm cười.
G-rừm! Chiếc xe rác đang kéo chiếc thùng rác bên cạnh lên. Họ chính là cái tiếp theo!
“Đi nào!” Woody la lên. “Nhanh lên!”
Lũ đồ chơi tức tốc chạy qua nắp thùng đựng rác để tới bức tường bên ngoài khu vực đổ rác.
Chít!
Nghe thấy tiếng kêu, Woody quay lại nhìn. Một trong những Người Ngoài Hành Tinh bị kẹt lại! Anh chàng đang tìm cách giải cứu mình khỏi kẽ hở giữa hai cái nắp đậy thùng rác. Woody mau chóng quay lại giúp anh chàng.
Woody kéo Người Ngoài Hành Tinh ra, và anh chàng sinh vật ngoài không gian ba mắt tiếp tục lao theo đám đồ chơi của Andy. Woody đang chuẩn bị đuổi theo thì bàn chân của anh bị kéo lại. Anh nhìn xuống và thấy một cái chân màu hồng đang túm chặt lấy mình!
Đám bạn của Woody hốt hoảng khi thấy Lotso kéo Woody xuống thùng rác.
Ngay lúc đó, chiếc xe rác tới. Nó kéo thùng rác lên.
Jessie thở hổn hển. Cô phải cứu Woody! Cô và Buzz nhảy lên chiếc xe tải đang kéo thùng rác lên khỏi mặt đất. Những món đồ chơi khác cũng chạy theo sau để giúp đỡ. Barbie cũng muốn đi, nhưng Ken giữ cô lại. Xe rác kéo thùng rác lật ngược xuống. Những cái nắp mở tung ra, và rác thải đổ tràn vào phía sau xe tải. Đám đồ chơi không thể chờ thêm được nữa. Tất cả bọn họ cùng nhảy vào!
Họ rơi vào chiếc xe tải tối tăm mù mịt, bao quanh bởi toàn rác là rác. Đám đồ chơi bắt đầu ho và rên rỉ.
“Mọi người ổn chứ?” Woody gọi.
“Dĩ nhiên là không rồi, đồ đần!” Ông Đầu Khoai Tây độp lại ngay. “Chúng ta chết tới nơi rồi!”
Buzz ngồi dậy. Bởi vì anh phát sáng trong bóng tối, mọi người có thể dễ dàng nhận ra anh. Tất cả đồ chơi của Andy túm tụm lại quanh anh. Đúng lúc đó, chiếc xe chở rác phanh khựng lại. Đám đồ chơi có thể nghe thấy tiếng một thùng rác khác đang bị kéo lên phía ngoài. Điều đó có nghĩa sẽ có thêm hàng đống rác nữa chuẩn bị đổ vào!
“Quay lại chỗ bức tường ngay, tất cả mọi người! Nhanh!” Woody hét lên.
Đám đồ chơi nép sát vào thành tường xe tải để chúng không bị đống rác mới kia đổ ập lên người.
Nhưng chân của Jessie bị vướng lại. Cô không thể di chuyển nổi.
“Jessie!” Buzz gọi. “Donde estás?”
“Buzz!” Jessie hét lên.
Nghe theo tiếng gọi, Buzz lao về phía cô và đẩy tất cả đống rác rưởi đang đè lên cô ra.
Anh bế Jessie lên và che chở cho cô khỏi cơn mưa rác đang đổ ập xuống.
“Cẩn thận!” Bà Đầu Khoai Tây đột nhiên hét lên. Một chiếc ti vi to đùng đang rơi xuống chỗ họ. Buzz nhào lên phía trước và kịp hất Jessie ra khỏi chỗ nguy hiểm. Nhưng anh không thể cứu được chính mình. Chiếc ti vi rơi thẳng lên người anh.
“Buzz!” Jessie thét lên.
Cơn mưa rác cuối cùng cũng dừng lại. Jessie và đám đồ chơi tức tốc chạy về phía Buzz. Họ bắt đầu đào bới qua đống mảnh vụn.
“Tôi thấy anh ấy rồi!” Slinky nói.
Họ kéo Buzz ra khỏi chồng rác. Đôi mắt của Buzz đang nhắm tịt. Người anh thì cứng đờ.
“Buzz, anh ổn đấy chứ? Buzz à!” Jessie lắc lắc người anh.
Buzz chẳng hề động đậy. Lũ đồ chơi thất thần nhìn nhau. Họ đã mất anh rồi sao?
Bíp! Đột nhiên, Buzz ngồi bật dậy. Anh mở to mắt và hỉ mũi. Anh thấy mọi người đang chằm chằm nhìn mình. “Không phải là tôi đấy chứ?” Anh ngượng ngùng hỏi. Anh không còn nói tiếng Tây Ban Nha nữa.
“Ôi, Buzz! Anh đã trở về!” Jessie hò reo, nhảy lên ôm chầm lấy anh.
Mọi người la hét, vỗ vai Buzz và hoan hô. Họ quá vui mừng khi anh bạn của họ đã quay trở lại.
“Vậy chúng ta đang ở đâu đây?” Buzz hỏi.
“Trên xe tải trên đường tới bãi rác!” Rex khóc lóc.
Mặt Buzz biến sắc. Đó không phải là tin mà anh đang mong đợi.
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi