Số lần đọc/download: 2284 / 40
Cập nhật: 2016-02-15 17:06:32 +0700
Chương 9
H
ai người vào một quán ăn ở Tân Định, buổi sáng quán đông khách nên khó nhọc lắm Triều mới chọn được cái bàn trong góc quán, lại ngồi chung với hai người khách khác.
- Anh chị cứ tự nhiên. Người đàn ông đang ăn ngước lên nhìn Triều nói. Anh cũng mỉm cười:
- Cám ơn. Trà có vẻ ngượng khi đi với Triều vào đây, lại ngồi chung với hai người đàn ông lạ. Triều ghé vào tai Trà nói nhỏ, giúp cho cô đỡ ngượng:
- Cứ bỉnh tĩnh, không thì người ta sẽ để ý. Em ăn gì?
- Ở đây có gì ăn anh? - Trà ngước mắt hỏi.
- Chỉ có cơm tấm là món duy nhất.
- Em ăn bì sườn. Triều quay qua đang hỏi người hầu bàn đứng chờ:
- Cho hai cái đãi bì sườn, một cà phê đá và một ly sữa tươi.
- Sao biết em uống sữa tuơi mà gọi? - Trà nhăn mặt.
- Tưởng em còn bé, em thích uống chứ! - Triều cười.
- Đừng tưởng thế mà lầm, em uống cà phê đá cũng như anh vậy - Trà nói.
- Vậy thì hai cái cà phê đá, cô ơi!
- May quá, hai ông khách cùng bàn ăn xong nhanh chóng và đã đứng lên. Cô gái cũng mang hai cái đĩa cơm tấm tới.
- Em đói bụng, ăn trước đi! - Triều đầy đĩa cơm tới trước mặt Trà nói.
- Sao biết em đói bụng?
- Chắc đêm qua em không ăn gì, đúng không? - Triều háy mắt.
- Lầm rồi, đêm qua chị Phương Ly, à quên, chị Năm cho em ăn bánh mì với thịt nguội lúc em tỉnh dậy. Em đói quá nên ăn rất ngon.
- Chị Năm nói gì với em?
- Chị chỉ nhìn em ăn và im lặng, Chị Năm thật hiền, thật tốt bụng.
- Chị Năm có nói gì về anh?
- Cũng không.
- Tại sao em tới căn nhà quái quỷ đó với tên lừa đảo ấy?
- Em không biết - Trà cúi mặt.
- Cũng may là tình cờ anh có mặt trong ngôi nhà đó, nếu không thì… Trà nhìn Triều nói:
- Nếu không thì đời em thuộc về tên Sỹ ấy rồi, làm gì có dịp ngồi bên cạnh anh, nói chuyện với anh, đúng không?
- Anh cũng chẳng hiểu vì sao anh lại làm thế! - Triều ái ngại nói.
- Anh là bồ nhí của chị Năm à? - Trà đỏ mặt hỏi.
- Bậy, anh chỉ là một người bạn.
- Bạn gì kỳ vậy?
- Kỳ sao mà kỳ? - Triều đỏ mặt.
- Hai người ở chung nhà, lại thân mật quá chừng?
- Đó là chuyện bình thường. Trên đời này bộ không có ai như vậy hết sao?
- Kỳ lắm!
- Thôi, đói bụng rồi, lo mà ăn đi cô bé! Trong lúc ăn, Triều thầm nghĩ về Trà. Cô gái này thật lạ, chuyện xảy ra hồi hôm đó là một chuyện quan trọng, ít ra là cũng có bản thân cô, nhưng sáng nay Triều lại thấy cô tỉnh queo và hình như chẳng còn nhớ gì về hình ảnh khủng khiếp ấy mà nếu không có Triều, cô đã bị gã lừa bịp ấy chiếm đoạt. Thái độ của Trà làm cho Triều khó hiểu.
- Tại sao anh lại bỏ đi trong đêm đó? - Trà hỏi.
- Anh không thể ở lại trong ngôi nhà đó một phút giây nào sau khi chứng kiến tình cảnh của Trà.
- Lúc đó em bị thuốc mê, đâu có biết gì!
- Em đã nhớ Sỹ làm gì em chứ?
- Không.
- Em nói dối, chính lúc đó em đã cầu cứu. -À, đó là bản năng tự vệ của con gái - Trà cười.
- Nhà của thằng đó ở đâu?
- Thằng nào? - Trà hỏi.
- Cái tên ma cô ma cạo đã dụ em đưa tới ngôi nhà chứa đó chứ thằng nào - Triều nổi nóng.
- Chi vậy?
- Anh sẽ còn tìm gặp lại nó.
- Thôi, bỏ qua đi anh! - Trà nói nhỏ nhẹ.
- Đâu có dễ dàng như thế được.
- Cũng là lỗi của em không đề phòng, thế thôi! Triều nhả từ miệng ra một hạt sạn:
- Em có đề phòng cũng không thoát đâu.
- Bộ anh tưởng em ngây thơ lắm hả?
- Cái mặt em đã nói lên điều đó.
- Có lẽ mặt em còn con nít lắm?
- Chứ lớn với ai!
Trà bĩu môi:
- Đừng lên mặt làm người lớn với em nghen, em chúa ghét điều đó.
- Em chỉ bằng tuổi em gái anh thôi.
- Nhưng không có nghĩa là anh lên mặt anh cả.
Triều cười:
- Thôi, chịu thua, em ăn đi.
- Anh cũng ăn đi, nãy giờ ngồi nhìn người ta ăn không. Bộ anh không đói
sao?
- Đói chứ, nhưng nhìn em ăn thấy ngon hơn.
- Anh xạo trời sợ.
Ăn xong, hai người uống cà phê. Trà uống một ngụm cà phê rồi ngậm chiếc
muỗng nhỏ trong miệng, cười hỏi:
- Này, em hỏi thật, anh và chị Phương Ly có gì chưa?
- Có gì là sao?
- Trời ơi, anh còn làm bộ ngây thơ nữa.
- Anh không hiểu thật!
- Chị Phương Ly chắc thương anh lắm nhỉ?
- Thương như em.
- Thôi đi ông ơi, làm chị có chuyện chị em ở đây. Em muốn nói "thương" theo
nghĩa khác cơ. -Vậy thì em lầm rồi, Trà ạ!
- Đời nào, phụ nữ không lầm trong chuyện tình cảm đâu!
Triều không cãi nữa, anh im lặng hút thuốc và uống từng ngụm cà phê. Một
lúc Triều hỏi:
- Chút nữa anh sẽ đưa em về nhà chứ?
- Em không về nhà đâu.
- Tại sao?
- Em không về nhà, đơn giản là vậy chứ không tại sao cả.
- Nếu em không về nhà mẹ em sẽ đi tìm đấy!
- Cho bả tìm, nhưng chắc gì bả tìm?
- Không thì cũng đăng báo nhắn tin tìm trẻ lạc - Triều đùa.
- Em mà đi lạc?
- Nếu em không về nhà thì em đi đâu? - Triều nhìn Trà hỏi.
- Em đi bụi đời.
- Đừng có giỡn mặt cô bé ơi, cô chưa có trình độ để đi bụi đời đâu!
- Rồi anh xem.
- Nhưng em phải về nhà, anh có bổn phận phải đưa em về tận nhà giao tận tay cho mẹ em.
- Cám ơn người anh hùng.
- Em đùa anh à?
- Thấy anh, em mắc cười quá đi!
- Sao?
- Bộ anh tưởng em bị dụ dỗ bỏ nhà đi sao, chính em đã tự ý bỏ nhà đi đấy. Bây giờ anh lại bắt em về nhà, coi có khôi hài không? Triều nhăn mặt:
- Chẳng khôi hài chút nào, đó lại là một chuyến hết sức nghiêm túc.
- Em nghe chị Phương Ly bảo anh cũng bỏ nhà đi cơ mà, thế tại sao anh không về nhà một cách nghiêm túc mà bắt em?
- Anh khác, em khác.
- Thôi ông ơi, nhỏ Trà này không dễ bị bắt nạt đâu! Chừng nào anh về nhà anh, em mới chịu về nhà em.
- Nhưng em là con gái, không thể đi lang thang được.
- Con gái cũng như con trai vậy thôi.
- Nhưng…
- Tưởng anh thế nào, chứ anh giống như ông cụ non, thế thì mình Yasonara cho đỡ phiền hà lẫn nhau! - Trà cười nói.
- Em diễu anh đấy à?
- Không dám đâu!
- Em đúng là một con gái cứng đầu. Em nên về nhà đi học lại.
- Em không học vô nữa em mới bỏ trường, bỏ lớp. Sao anh không chịu đi học mà bắt em?
- Anh khác, em khác. Trà bĩu môi và cười. Cô uống hết ly cà phê. Triều cũng uống hết ly cà phê của mình, anh gọi tính tiền rồi đứng lên. Triều mượn chiếc honda của Phương Ly để chở Trà, anh hứa rằng sau khi đưa Trà về nhà anh sẽ quay lại trả xe cho Phương Ly, nhưng tình hình này Triều không biết giải quyết ra sao.
- Lên xe đi chứ? - Triều giục.
- Sao anh cau có thế? Trà ngồi lên xe, triều rú ga vọt đi. Trà im lặng chẳng nói gì, cũng không hiểu Triều chở đi đâu. Cô gái này làm như chẳng dính dáng gì tới cuộc đời.
- Nhà em ở đâu? - Triều hỏi lớn.
- Em không chỉ đâu.
- Đừng giỡn!
- Em nói thật, giỡn với anh làm gì.
- Thế thì đi đâu?
- Chẳng lẽ người từng trải như anh lại không biết đi chỗ nào vui sao?
- Em thích đi hơn là về nhà à?
- Tất nhiên rồi!
- Sao em khùng thế?
- Chưa biết ai khùng hơn ai! - Trà đáp tỉnh bơ. Triều bực tức tăng ga cho xe chạy nhanh. Triều thầm nghĩ những chỗ có thể đưa Trà tới rồi từ từ khuyên cô bé nên về nhà, nhưng Triều thấy tất cả những chỗ định đưa Trà đến đều bất tiện. Cuối cùng anh chở Trà tới một quán kem trên đường Đồng Khởi. Quán có cửa kính, máy lạnh, từ chỗ ngồi nhìn ra hai dãy phố trước mặt thấy được những dòng xe cộ chạy qua trong một thành phố buổi sáng êm đềm.
- Em ăn gì? - Triều kéo ghế ngồi cho Trà.
- Kem trái dừa đi anh. Hai người ngồi đối diện nhau qua một mặt bàn rộng có trải khăn trắng, trên mặt bàn có một bình cắm hoa hồng. Những cánh hồng nhung buổi sáng còn tươi rói như vừa mới ngắt trong vườn.
- A, những cánh nhung đẹp quá! Trà reo lên. Triều nói:
- Coi chừng, cành nó có gai đấy!
- Không sao, nó cũng giống như em vậy. Em cũng là một cánh hồng gai. Hai trái dừa đầy kem được đặt trước mặt Triều và Trà. Cô gái ăn một thìa kem và nhìn quanh trong quán bằng đôi mắt đen láy, chớp chớp. Đôi mắt này đêm qua đã mất hồn, mê đắm trong một giấc ngủ tội tình, bây giờ đã không còn những hình ảnh khiếp hãi nữa.
- Em cũng thích ngồi quán này. Thường ngày, em và mấy nhỏ bạn ưa ra đây ăn kem.
- Anh cũng thích ăn món kem dừa à?
- Biết em thích nên anh gọi.
- Xì… Trà cúi mặt che giấu niềm xúc động, gương mặt cô đỏ ửng vì ngượng ngùng. Quán buổi sáng còn thưa khách, Triều nhìn ra con đường chạy ngang trước mặt, hai hàng cây cao vẫn lặng lẽ với những tàn lá xanh um. Những người đi phố buổi sáng như những cái bóng loáng thoáng qua trong nắng mới.
- Bây giờ em đã bình tĩnh chưa? - Triều hỏi.
- Bình tĩnh chuyện gì mới được chứ?
- Bình tĩnh để suy nghĩ cho chín chắn. Em phải về nhà thôi, cô bé ạ!
- Bộ anh hết chuyện gì để nói sao anh cứ bắt em về nhà hoài vậy?
- Em không thể lang bang hoài được.
- Nếu không gặp anh thì chắc chẳng có ai bắt em phải về nhà cả.
- Mẹ em chắc đang lo lắng và đi tìm em khắp nơi.
- Trái lại, em biết bà chẳng lo lắng gì. Còn tìm đôi ba ngày bà không thấy thì cũng xù! Trà cười, tiếp tục ngậm những muỗng kem mát lạnh. Triều đâm ra bực dọc với chính mình. Thọat tiên anh muốn bỏ cuộc, đây có vẻ giống như một trò chơi chẳng thú vị gì mà tự dưng anh vướng vào.
- Nếu còn coi anh là bạn thì Trà phải biết nghe lời anh. Trà cười:
- Nếu em không nghe thì sao?
- Anh nghĩ một lời khuyên có ích lợi thì bao giờ cũng được người khác nghe.
- Nhưng em là con nhỏ Trà, em khác người ta.
- Như vậy thì anh rất tiếc! Trà im lặng, cô xoay cánh hồng trong mấy ngón tay, gương mặt Trà trở nên ưu tư và đôi mắt cô như chìm đắm vào một nỗi buồn. Phải có hơn mười phút sau Trà mới nói:
- Nếu anh ở vào trường hợp của em, anh có nên về nhà không?
- Dù sao cũng phải về.
- Rồi em sẽ làm gì trong ngôi nhà đó?
- Em đi học lại và chờ ba của em về. Ngày ba em trở về, mọi việc sẽ thay đổi.
- Anh nói như trong tiểu thuyết vậy, em nghĩ mọi việc sẽ không có gì thay đổi hết. Bây giờ em không còn đầu óc đâu để để học nữa và ba em về, ông chỉ bất lực trước một hoàn cảnh đã rồi. Triều rít thuốc, nói:
- Ba em rất khổ tâm khi em bỏ nhà đi. Ngày về, cho dù thế nào đi nữa nhưng thấy mặt em trong nhà, ông sẽ rất vui.
- Em chán tất cả những lời khuyên ấy rồi. Anh cũng khuyên em phải sống thế này, thế khác nhưng không ai sống trong hoàn cảnh của em, ít nhất là một ngày để hiểu nỗi đau khổ mà em phải chịu đựng.
- Em đừng kêu than cho hoàn cảnh mà hãy can đảm vượt qua nó. Lâu nay em tìm cách trốn chạy hoàn cảnh, em không thoát được nó đâu, có khi còn phải trả một giá rất đắt, tóm lại là em nên về nhà.
- Em không muốn thấy mặt người đàn ông ấy.
- Người đàn ông nhân tình của mẹ em đấy à?
- Chứ còn ai nữa, em không muốn thấy mặt chú Phan.
- Chuyện đó đâu có gì khó khăn; nếu em muốn, hãy để anh nói chuyện phải quấy với thằng cha ấy. -Ý, không được đâu, mẹ em sẽ giận em lắm.
- Còn hơn là em phải bỏ nhà ra đi. Trà ôm lấy mặt trong một cơn xúc động:
- Rồi em sẽ làm gì đây, anh Triều?
- Sống một cách dũng cảm và chờ đợi ba em trở về.
- Anh có thường xuyên ghé thăm em không?
- Chắc chắn.
- Vậy chút nữa anh đưa em về nhé, không có anh em sẽ không đủ can đảm trở về ngôi nhà ấy nữa đâu! - Trà nói như khóc. Triều gọi tính tiền rồi cùng Trà đứng lên ra khỏi quán. Anh mừng thầm vì đã thuyết phục được Trà quay về nhà. Trước khi rời khỏi nhà Phương Ly, Trà đã kể cho Triều nghe hoàn cảnh của cô, lý do tại sao cô phải bỏ nhà ra đi và sa vào bẫy của Sỹ. Trà là một cô gái đáng thương, sống có tính cách, nhưng nếu buông thả cuộc đời trôi theo dòng chảy thì cô sẽ trôi luôn ra biển và chìm đắm mắt tăm.
- Sao anh im lặng vậy? - Trà thúc nhẹ lưng Triều hỏi.
- Anh đang nghĩ về em.
- Nghĩ thế nào?
- Nghĩ nhiều lắm.
- Chắc anh cho em là một cô bé nông nổi, khó ưa chứ gì?
- Không đâu, anh nghĩ khác.
- Bất kể anh nghĩ gì, em vẫn là em.
- Anh nghĩ là có nên gặp thằng cha Phan ấy không?
- Thôi không cần đâu.
- Nhưng nếu đụng mặt cha ấy ở nhà em, anh sẽ làm gì?
- Anh cứ phớt lờ coi như không có, vậy thôi! Triều gặn giọng:
- Chắc em cũng biết là anh cũng rất khó chịu khi gặp những người đàn ông như vậy.
- Em biết chứ, chị Phương Ly đã kể cho em nghe chuyện anh nắm cổ gã đàn ông định hành hung chị Phương Ly trong vũ trường rồi. Anh thích đánh nhau lắm hả?
- Không thích, nhưng phải đánh khi cần.
Theo sự chỉ dẫn của Trà, Triều đã đưa cô về tới trước cổng nhà. Trà xuống xe nhưng cô cứ đứng nhìn cánh cổng bằng đôi mắt dè dặt, xa lạ, làm như đây không phải là nhà mình: Triều đùa:
- Xem lại coi có đúng là nhà mình không cô bé!
- Nhà đi vắng hết rồi - Trà nói.
- Sao em không vào?
- Tự nhiên em thấy sợ ngôi nhà này, anh có hiểu tại sao không?
- Không.
- Nó im lặng quá!
- Em ấn nút chuông điện, ngôi nhà sẽ hết còn im lặng. Làm thử xem! Trà bước tới gần cánh cổng, cô đưa tay ấn chuông điện. Từ bên trong vang ra một hồi chuông dài nhưng không ai ra mở cửa.
- Đúng là nhà vắng, không có ai cả - Trà thở ra.
- Em có chìa khóa chứ?
- Có.
- Mở cổng đi và tự nhiên như nhà của mình - Triều đùa. Trà quay lại nói:
- Anh lúc nào cũng đùa được.
- Đùa cho em đựơc tự nhiên. Trà tra chìa khóa mở cổng. Khi cánh cổng bật mở, Trà đưa tay vẫy Triều:
- Vào đi chứ!
- Có gì bất tiện cho em không?
- Thôi đi ông, đừng có lịch sự quá đáng như vậy, em chúa ghét ai làm thế. Triều cười, đẩy xe theo Trà vào sân. Triều hơi bất ngờ trước một ngôi nhà hơi rộng lớn như vậy, anh dựng xe dưới thềm trong lúc Trà mở cửa bằng chìa khóa riêng của cô. Trà đẩy cánh cửa qua bên và nói:
- Mẹ em đi vắng suốt ngày, chỉ về vào buổi tối, rất khuya.
- Coi như ban ngày em ở một mình?
- Chứ với ai, à quên còn có con mèo mướp nữa chứ! Và rồi Trà lên tiếng gọi mèo mướp. Những tiếng gọi "miu… miu" của Trà thật dễ thương, Triều đứng cười và rút thuốc châm hút, anh nhìn quanh căn phòng khách rộng, kiểu bài trí cũng không đến nổi tồi. Không thấy con mèo thân thương của mình đâu, Trà cũng có vẻ thất vọng, cô buông người xuống ghế sa-lông thở ra một hơi dài và nói:
- Chắc con mèo cũng không còn nhận ra tiếng em nữa đâu, em giống như một người lạ trong căn nhà này rồi!
Triều cũng ngồi xuống ghế, anh nói:
- Nhà rộng quá, một mình em quanh quẩn suốt ngày chắc buồn lắm.
- Dĩ nhiên rồi!
- Tối nay về nhà thấy em, chắc mẹ em mừng lắm.
- Chưa biết bà mừng hay khổ đây.
- Còn em?
- Khổ hơn là mừng - Trà đáp.
- Dù sao cũng nên mừng. Thôi, bây giờ anh về, chúc em vui vẻ. Triều đứng lên, Trà nhìn anh hốt hoảng:
- Anh không ở lại chơi với em được một buổi hay sao?
- Anh phải về trả xe cho chị Phương Ly và còn ít công việc phải giải quyết. Anh sẽ ghé thăm em thường xuyên, cô bé ạ!
Trà đưa Triều ra cổng. Lúc chia tay, Triều đùa:
- Hy vọng anh sẽ tới thăm em bất ngờ mà vẫn còn thấy em trong ngôi nhà này. Trà cười héo hắt, Triều phóng xe đi. Chờ cho Triều khuất ở góc đường, Trà mới đóng cổng quay vào nhà. Tự nhiên Trà thấy ngôi nhà trống trải đến ghê người, Trà chạy tới ngồi dưới góc cây khế, cô muốn khóc quá chừng khi nghe mùi hương thơm của hoa cẫn tỏa ngát đâu đây. "Về đây khi mái tóc còn xanh xanh…", Trà nhớ lại một câu hát và bàng hoàng tự hỏi "cuối cùng rồi mình cũng trở về lại ngôi nhà cũ hay sao?". Trà biết mẹ và chú Phan về vào lúc nửa đêm khi thấy đèn bật sáng dưới nhà nhưng cô nằm im trên phòng. Trà muốn tránh mặt mẹ, cũng không muốn nhìn mặt người đàn ông đỏm dáng, đáng ghét ấy. Vả lại, gặp mẹ trong lúc này Trà cũng chẳng biết phải nói gì. Trà sợ phải giải thích. Có lẽ mẹ và chú phan cũng đã biết Trà về, nhưng hai người phải lo tắm táp vội vã. Trà nghe có tiếng huýt sáo của chú Phan, cũng nhại theo một điệu nhạc quen thuộc. Một lúc sau Trà nghe tiếng gõ cửa phòng, thoạt đầu Trà tưởng là chú Phan, nhưng không phải, tiếng mẹ nói vọng vào:
- Trà ơi mở cửa, mẹ đây! Trà nhảy xuống đất, cô mở cửa và nhìn sững vào nặt mẹ cô để thăm dò phản ứng. Bà Loan cũng nhìn sững con gái nhưng bà không nói gì, bước thẳng vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế kê sát vách tường. Trà cũng tối ngồi xuống mép giường, cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ như dõi theo bầu trời đêm. Một lúc lâu, bà Loan nói;
- Mẹ tưởng con sẽ không bao giờ trở về bngôi nhà này nữa.
- Con cũng không có ý định về, nhưng tình cờ xảy ra một câu chuyện.
- Chuyện gì?
- Mẹ không cần biết, chuyện đã qua rồi và con không làm sao hết. Con chỉ muốn nói là nếu không có câu chuyện đó, chắc con sẽ không trở về nhà. Bà Loan thở dài:
- Con đi mẹ buồn lắm, nhưng không lẽ bỏ chuyện làm ăn mà đi tìm hoài.
- Con về, mẹ có mừng không?
- Mừng chứ!
- Mấy lúc sau này có nhỏ bạn nào tới tìm con không?
- Lúc đầu thì có nhưng sau bày chẳng thấy có ai tới.
- Thôi mẹ đi ngủ đi, đêm cũng khuya lắm rồi.
- Không, mẹ muốn nói chuyện với con một lát.
- Sáng mai cũng được mà mẹ! - Trà cười cười.
- Sáng mai mẹ lại đi sớm.
- Chuyện gì vậy mẹ? Bà Loan nhìn con gái, giọng bà xúc động:
- Ba con sắp được về rôì.
- Sao mẹ biết? - Trà mừng rỡ hỏi. Mẹ vừa nhận được thư của ba con. Chắc không lâu lắm đâu, khoảng một tháng nữa. Trà vui vẻ hỏi:
- Mẹ có mừng không?
- Dĩ nhiên, ai mà chẳng mong ba con về. Nhưng Trà nhìn gương mặt mẹ cô, gương mặt người đàn bà chợt buồn bã với đôi mắt cụp xuống nhìn hai bàn tay mình. Đôi mắt ấy trong giờ phút này đã nói lên điều gì? Trà biết mẹ cô đang rất khó xử.
- Bức thư ấy đâu mẹ?
- Mẹ cất rồi.
- Con có thể xem được không?
- Được. Trong thư có một đoạn ba viết riêng cho con.
- Con muốn xem ngay bây giờ.
- Thôi, hãy để sáng mai, mẹ sẽ đi sớm và để lại bức thư trên bàn ăn.
- Con rất vui khi biết ba sắp về. Bao nhiêu năm rồi không biết ba có già đi thêm không? - Hy vọng ba vẫn còn nhận ra con, còn con chắc không thể nào quên được ba đâu.
- Ở trong trải cải tạo bao nhiêu năm, chắc chắn ba con sẽ đổi khác đi nhiều. Năm nay ba con đã năm mươi mấy tuổi rồi, còn trẻ gì nữa đâu mà không già?
Trà cười:
- Nhưng chắc chắn là tóc ba chưa bạc. Tin ông Toàn được về nhà làm Trà thấy rộn lên một niềm vui lớn lao. Tự nhiên cô không còn thấy xa cách với ngôi nhà nữa, căn phòng cũng trở nên ấm cúng hơn. Trà có ngay dự định sẽ sửa soạn lại căn phòng của ba, sao cho khi ba về mọi vật vẫn còn y như cũ. Bà Loan đứng lên nói: -Thôi, mẹ về phòng ngủ đây. -Mẹ buồn ngủ rồi à? -Cả ngày chạy lo công việc, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc. -Ngày mai con sẽ quét dọn lại căn phòng của ba - Trà đưa mẹ ra cửa và nói. -Con muốn làm gì thì làm, nhưng có lẽ con nên xin học trở lại. Điều này sẽ làm cho ba con rất vui khi trở về. -Ngày mai con sẽ tới trường xin học lại. -Có cần mẹ đi với con không? -Không, con có cách để nói. Trà quay vào phòng nằm lăn ra giường, cô lấy chiếc gối ôm dài úp lên mặt. Chiếc gối ôm thơm mùi hương tócTrà, mùi hương thoảng nhẹ như một thứ hạnh phúc vừa tìm thấy được. Khi Trà thức dậy thì mẹ và chú Phan đã đi từ lúc nào. Lúc Trà ngồi vào bàn ăn sáng thấy bức thư của ba do mẹ để lại, Trà cầm lấy bức thư nhìn dòng chữ bên ngoài, đúng là chữ của ba nhưng có chỗ bị ướt nhòe. Điều này làm Trà thắc mắc không hiểu do bị thấm nước hay do mẹ đọc thư và khóc, nước mắt rơi xuống bì thư làm nhòe chữ? Trà ngẩn người một lúc rồi rút bức thư ra đọc. Đúng như mẹ nói, trong thư ba báo tin sắp được thả về với gia đình, thời gian không bao lâu, chắc khoảng một tháng trở lại. Bức thư khá dài viết trên giấy học trò, có đoạn ông Trà viết riêng cho Trà. Không có gì đặc biệt,chỉ là những lời khuyên của một người cha. Ông Toàn khuyên Trà nên cố gắng học, điều này làm cô mủi lòng muốn khóc. Trà nghĩ rất nhiều về ba cô trong buổi sáng nay. Trong thư không thấy mộtdấu hiệu nào chứng tỏ ông Toàn đã biết chuyện xảy ra ở gia đình. Ông vẫn đinh ninh Trà đi học đều và bà Loan vẫn là người đàn bà chung thủy, tần tảo nuôi con đợi chồng về. Trà ăn qua loa, không thấy ngon miệng. Lòng bùi ngùi nghĩ tới ngày về của ba cô. Sẽ có biết bao nhiêu chuyện xảy ra trong gia đình này vào thời gian tới. Có nên báo cho ba biết chuyện của mẹ hay không? Trà ra ngồi dưới góc cây khế nhìn lên những chùm hoa đỏ li ti trong vòm lá xanh non, lòng buồn rười rượi. Bỗng Trà giật mình khui nghe tiếng chuông gọi cổng, cô đứng dậy và đi như chạy về phía cánh cổng sắt.
- Ôi, anh Triều… Trà thốt lên mừng rỡ khi thấy Triều. Cô đẩy cánh cổng qua bên cho Triều dẫn xe Honda vào.
- Tới thăm em và hỏi coi tình hình như thế nào - Triều vừa dựng xe dưới thềm nhà và nhìn Trà nói.
- Bình yên vô sự - Trà cười.
- Thế mà anh lo quá, hồi hôm ngủ không được, cứ mong cho trời mau sáng để đến thăm em ngay.
- Em cũng mong anh ghê gớm, em đang buồn!
- Sao lại buồn?
- Mình tới ngồi dưới góc cây khế nói chuyện, anh! Triều đi theo Trà. Hai người ngồi dưới góc cây khế đang rụng những cánh hoa đỏ li ti theo gió. Triều đốt thuốc, vừa rít mấy hơi khói vừa nheo mắt nhìn khắp khoảng sân.
- Anh nghĩ là em vui chứ sao lại buồn, mọi chuyện bình thường là tốt rồi.
- Em đang tự hỏi mình phải làm gì đây, có nhiều chuyện sắp sửa xảy ra mà em thì nhỏ bé quá. Triều cười:
- Bây giờ hết muốn làm người lớn rồi phải không?
- Em muốn nhỏ lại khoảng ba tuổi để khỏi phải lo buồn gì cả.
- Nhưng chuyện gì khiến em hốt hoảng lên như vậy? - Triều hỏi.
- Ba em sắp về.
- Tưởng chuyện gì, chuyện đó lại càng vui chứ sao em lại tỏ vẻ lo âu và buồn bã thế?
- Anh không biết gì hết, ba em về sẽ có lắm vấn đề đấy, không đơn giản đâu.
- Em muốn nói…
- Chuyện giữa mẹ và chú Phan anh đã biết rồi đó, làm sao giấu ba mãi được mà nói ra trong ngày về của ba thì em không đành.
- Theo anh, em cứ im lặng. Mọi chuyện mẹ em sẽ có cách giải quyết.
- Em rất thương ba em.
- Do đó em càng phải im lặng. Nhưng bao giờ thì bác trai mới về?
- Khoảng một tháng nữa thôi.
- Thấy không, nghe lời khuyên mọi việc đều tốt lành. Trà sung sướng chớp mắt, cô vòng tay ôm hai đầu gối mình, mắt ngó xuống những chiếc lá rụng héo úa. Rất may cô đã gặp Triều và nghe lời khuyên của anh. Trà vui vẻ nói:
- Em sẽ xin đi học trở lại.
- Bao giờ?
- Hôm nay hoặc ngày mai em sẽ tới trường. Triều cười:
- Tốt lắm!
- Anh ăn sáng chưa?
- Chưa.
- Vậy vào nhà ăn sáng với em, ở nhà một mình buồn quá, em ăn không vô.
- Có cà phê không?
- Có chứ!
- Pha cho anh một ly cà phê đen thật ngon. Lâu rồi anh chưa được uống ly cà phê nào ngon cả, toàn cà phê dọc đường, chua lòm!
- Anh sẽ được toại nguyện - Trà cười. Hai người đi vào nhà. Bàn ăn vẫn còn bày bữa ăn sáng của Trà: hai khúc bánh mì và đĩa trứng ốp-la. Trà đẩy tất cả về phía Triều, nói:
- Anh ăn đi, em pha cho anh một ly cà phê thật ngon.
- Em không ăn sao?
- Em ăn rồi. Trong lúc Triều ngồi ăn, Trà đi pha cà phê. Cô pha cho Triều ly cà phê đen, còn cho mình ly cà phê sữa. Trà mang cà phê lại bàn, nhìn Triều ăn và cười:
- Nói thật đi, tối qua anh ngủ đâu?
- Nhà của người bạn.
- Bạn trai hay gái?
- Bạn trai.
- Chứ không phải ngủ ở nhà chị Phương Ly à?
- Tầm bậy!
- Chứ xe của ai đấy?
- Của người bạn, anh mượn.
- Em tin anh năm mươi phần trăm - Trà cười.
- Bao nhiêu phần trăm cũng được, nhưng tại sao em lục vấn anh dữ vậy? Trà đỏ mặt nói:
- Tại thấy anh bơ phờ, đòi uống cà phê đen cho tỉnh, do đó em nghi, thế thôi! Đến phiên Triều hỏi lại Trà:
- Em có gặp mặt thằng cha Phan ấy không?
- Không.
- Vô lý, ở chung một nhà mà sao không gặp được?
- Hồi hôm mẹ em và chú Phan về rất khuya, lúc đó em đã ngủ trong phòng. Sáng ra mẹ và chú Phan lại đi sớm, do đó không đụng mặt nhau.
- Nhưng rồi sẽ đụng mặt nhau thôi.
- Em cứ phớt lờ.
- Ba em về tất nhiên thằng cha ấy phải chuồn thôi.
- Chưa biết được, thằng chả vẫn đến nhà thì sao?
- Lúc đó anh sẽ "tẩn" cho thằng cha đó một trận. Trà cười:
- Lại hăm dọa người ta nữa rồi!
- Anh nói như hai với hai là bốn, không có hăm dọa đâu. Ăn sáng xong, Trà và Triều ra phòng khách ngồi trong ghế sa-lông nói chuyện. Trà vặn nhạc, Triều ngả đầu lên thành ghế hút thuốc, nhả những vóng khói tròn qua tóc rối lòa xòa trước trán.
- Còn anh, bao giờ thì trở về nhà?
- Anh chưa nghĩ tới chuyện đó.
- Anh tính đi lang thang hoài sao?
- Anh sẽ xin việc làm khi nào thấy cần.
- Xì, biết bao giờ anh mới thấy cần?
- Em khuyên anh thế nào?
- Biết anh có nghe không mà khuyên? - Trà cười.
- Một lời khuyên tốt sẽ được người ta lắng nghe, anh cũng vậy thôi.
- Em thấy anh cũng nên trở về nhà.
- Tại sao em khuyên anh như vậy?
- Em không giải thích đâu - Trà đỏ mặt.
- Để anh suy nghĩ lại xem, trường hợp của anh khác trường hợp của em.
- Anh uống Trà đi! - Trà rót trà ra tách - Trà này mẹ em pha vào lúc sáng sớm trước khi đi đấy, bà có thói quen uống trà buổi sớm. Triều nhấp một ngụm trà, khen:
- Trà nhà em rất ngon.
- Còn cà phê sao không nghe anh khen?
- Dĩ nhiên, cà phê do tay em pha tì ngon tuyệt rồi! Trà sung sướng chớp mắt nhưng không dám nhìn Triều. Hai người đột nhiên rơi vào sự im lặng. Buổi sáng khu vườn nhỏ bên hông nhà Trà có nhiều tiếng chim hót. Triều dõi theo tiếng chim, anh thấy lòng mình lắng lại, êm ả như bầu trời sau một cơn mưa. Triều biết lòng anh đã nghiêng về phía cô gái đang ngồi trước mặt mình như cái bóng đổ dài bên đường. Chưa bao giờ Triều suy nghĩ một cách nghiêm túc về một cô gái như vậy. Khi gặp Trà, anh như một người khác, đang có những thay đổi lớn lao trong cuộc sống.
- Nếu em đi học, mình vẫn gặp nhau thường chứ? - Trà chớp mắt hỏi.
- Dĩ nhiên.
- Dĩ nhiên là thế nào?
- Anh sẽ tới thăm em thường nếu chẳng có gì trở ngại. Trà cười:
- Trở ngại cho ai?
- Trở ngại cho em.
- Em nghĩ là trở ngại cho anh chứ! Triều hiểu Trà nói gì và anh cũng hiểu vì sao Trà lại nghĩ anh có quan hệ thân thiết với Phương Ly. Kể từ tối hôm đó, Triều đã không trở lại nhà Phương Ly nữa, nếu anh có tới chỉ cũng là chỉ mượn xe của Phương Ly nữa, anh muốn chấm dứt quan hệ với người phụ nữ này để cho tình cảm giữa anh và Phương Ly mãi mãi vẫn tốt đẹp. Triều nói:
- Có thể anh cũng sẽ trở về nhà.
- Thật không anh?
- Anh đang suy nghĩ về việc đó đây.
- Nếu vậy em rất mừng. Triều cười:
- Anh trở về nhà sẽ không đơn giản như em đâu, cứ nghĩ tới chuyện ấy anh cũng thấy chán nản muốn lùi bước.
- Như vậy là anh dở hơn em rất nhiều.
- Đúng, trong chuyện này anh dở hơn em - Triều gật đầu.
- Hôm nay anh sẽ ở lại ăn cơm với em chứ?
- Không thể được, anh phải chạy lo ít công việc.
- Sao lúc nào anh có vẻ bận rộn hết vậy, mà thật ra anh có làm gì đâu?
- Chính vì thế cho nên anh bận rộn.
- Hay là trưa anh tới chở em đi ăn?
- Anh không có xe, chút nữa anh sẽ đem chiếc xe trả rồi.
- Đi xe em, từ hôm bỏ đi tới giờ xe em vẫn được trùm mền.
- Trưa anh sẽ quay lại. Triều đứng lên, anh nổ máy xe trong sân chạy thẳng ra cổng. Trà quay trở vào ngồi dưới gốc cây khế nhìn đôi chim sâu nhảy chuyền trông các cành cây đầy lá xanh, thỉnh thoảng chúng hót lên nghe thật vui tai. Trà nghĩ thật nhiều về Triều, sao lại có một sự tình cờ lạ lùng như vậy? Trà đỏ mặt khi nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó. Nếu không có Triều thì không biết Trà sẽ ra sao dưới nanh vuốt của tên Sỹ. Cũng lạ, từ hôm đó tới nay Trà không gặp Sỹ, có thể gã lánh mặt đâu đó vì xấu hổ, cũng có thể gã đang tìm một con mồi khác.