Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Lệ Thanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ây chỉ là một trò đùa, Stevens nói. Một bức điện ngụy tạo. Không một nhân viên cảnh sát nào lại cư xử lịch sự như thế, tựa như một nô lệ già lẩm cẩm làm việc cho một đại gia. Đáng lẽ ông này phải gọi điện đến New York và người ta đưa ngay về đây một nhân viên hình sự. Này Mark, có cái gì đó mờ ám trong vụ này!
- Anh muốn nói ai! Mark làm vài bước trong căn phòng và nói. Chắc chắn là bức điện này không do một tay cảnh sát gửi đi... Xem nào... nó được gửi từ nhà bưu điện Western Union, phố Market Street, vào lúc 7 giờ 35. Điều này không giúp chúng ta biết thêm gì...
- Nhưng chuyện gì thế này? Lucy thốt lên. Hầm mộ bị khai quật... Cảnh sát không có... Nói đến đó, nàng nhìn qua bờ vai của Mark:
- Ô, Tom Partington! nàng sững sờ kêu lên.
- Chào Lucy, Partington nói rất tự nhiên. Ông rời khỏi chỗ đứng nơi lò sưởi và nàng tự động chìa tay về phía ông. - Đã lâu lắm chúng ta không gặp nhau, phải không nào?
- Đúng thế, Tom... Nhưng anh làm gì ở đây thế? Tôi tưởng rằng anh vẫn ở Anh quốc. Trông anh chẳng mấy thay đổi... Có chứ, một đôi chút, dẫu sao...
- Tôi chỉ ghé ngang qua đây, ông ta giải thích. Tôi vừa đến vào buổi chiều. Tôi nghĩ rằng, sau mười năm, hẳn các bạn sẽ không phiền khi bị tôi quấy rầy trong một đôi hôm...
- Dĩ nhiên là không! Chúng tôi rất vui...
Có tiếng bước chân và Edith đi vào. Trông nàng có vẻ điềm tĩnh hơn Lucy, nhưng cái khác biệt chính yếu là, với Edith, người ta không biết rõ là nàng đang suy tính điều gì hay là nàng sẽ xử sự như thế nào. Rồi hai mươi năm nữa, nàng sẽ ra sao? Stevens không muốn tưởng tượng đến hình ảnh đó. Nàng mang đường nét của dòng họ Despard, với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt biếc, cái lối quả quyết đặc trưng của Mark và trông mặt nàng thật kiều diễm mặc dầu quầng mắt hơi sâu.
Vừa trông thấy nàng, lão Henderson lùi vào góc phòng, vẻ như người có lỗi; dầu vậy, Stevens thường có một cảm tưởng kỳ lạ là tuy với những tháỉ độ tự tin như thế, nàng là người yếu đuối hơn ta tưởng. Edith không đội mũ. Nàng mặc một chiếc măng tô bằng lông thú. Khi trông thấy Partington, nàng đứng lặng, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
- Này Edith, Lucy vội vã nói, họ quả quyết rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, bức điện tín chỉ là giả mạo và rằng cảnh sát không có đến đây.
Nhưng Edith mỉm cười. Nàng nhìn Partington và nói với giọng trêu cợt:
- Lần này tôi có thể thành thật mà nói rằng những linh cảm của tôi được kiểm chứng. Anh mang sự rối ren theo anh, có phải thế không?
Nàng chìa bàn tay trái cho vị bác sĩ, rồi nhìn nhóm người.
- Trông quí vị có vẻ bí ẩn thế, nàng nhận xét. Này Mark, có chuyện bí mật gì đây? Tôi và Lucy rất lo sợ và chúng tôi có quyền được biết...
- Chỉ là chuyện đùa thôi! Bức điện tín đó...
- Mark, phải chăng bác Miles bị đầu độc?
Im lặng một lúc.
- Đầu độc? Trời, không thể nào! Ai gieo ý nghĩ đó vào đầu óc chị?
Mark nhìn nàng và anh chợt nảy sinh một ý nghĩ lừa dối khá tinh xảo, ít ra là trong lúc này. Anh quàng tay qua người Lucy và nhìn Edith với một vẻ dửng dưng:
- Ồ! sớm muộn gì rồi quí vị cũng biết, vậy tốt hơn nên nói ra vào lúc này. Chẳng có gì là quan trọng cả, không hề có án mạng... Tôi tự hỏi ai thực sự gieo rắc cái ý nghĩ đó... Tuy chẳng liên quan gì đến cảnh sát, nhưng dẫu sao cũng là chuyện không nên. Hình như có ai đó thích chơi trò đánh điện... và gửi thư. Tôi có nhận được một lá thư... nặc danh, cho biết rằng xác của bác Miles bị đánh cắp khỏi huyệt...
Nhận thấy lời nói dối đó có vẻ mong manh, anh ta vội vã tiếp:
- Tôi chẳng quan tâm lắm đến lá thư đó nếu Henderson không cho tôi biết về những nhận xét khá kỳ cục của bác. Vì thế chúng tôi quyết định khai quật hầm mộ để biết thực hư thế nào. Và tôi rất tiếc khi phải thông báo với quí vị rằng, thật sự: cái xác biến mất.
- Biến mất? Edith nhắc lại. Nhưng tại sao... tại sao... tôi...
- Đúng, đây là chuyện bẩn thỉu, nhưng không mới mẻ gì... mặc dầu từ năm mươi năm trở lại đây, ta không còn nghe nhắc đến thứ tội phạm này nữa. Chẳng hiểu Edith có từng nghe nói đến vụ án Steward? Vụ này xảy ra vào năm 1878. Người ta đánh cắp xác của một nhà triệu phú để đòi tiền chuộc...
- Kinh khiếp thế! Lucy thốt lên. Đánh cắp một người chết... để đòi tiền chuộc.
- Bà Steward phải trả hai mươi lăm ngàn đô la để nhận lại xác... Partington nói tiếp. Tôi đoán rằng, trong trường hợp hiện nay, bọn trộm xác hẳn nghĩ rằng quí vị sẽ chấp nhận hy sinh một số tiền để cho mộ phần được đầy đủ.
Lucy rời khỏi vòng tay của Mark và tựa vào bàn:
- Tóm lại, em cũng mong được như thế hơn... là chuyện khác. Vâng, nếu quả như vậy thì cũng đỡ lo. Edith, em làm chị hoảng sợ. (Nàng cười nho nhỏ.) Dĩ nhiên, chúng ta phải đi báo cảnh sát, nhưng...
- Chúng ta không làm bất cứ một điều gì như thế, Mark nói. Bộ em nghĩ anh muốn trông thấy xác của bác anh bị lùng sục như một con cáo già bởi một bầy chó săn hay sao? Không thể được. Nếu người ta đánh cắp cái xác, như Part nêu lên, chỉ để đòi tiền chuộc, thì anh sẵn sàng tung tiền ra để tránh tai tiếng. Và bây giờ, em hãy an tâm đi, đừng có xao động như thế nữa!
Edith dịu dàng nói:
- Tôi muốn nói ngay rằng tôi không thể tin nổi cái chuyện này.
- Thật sao? Mark vặn lại. Chị vẫn chưa có những ảo ảnh liên quan đến thuốc độc chứ?
- Chúng ta về nhà đi, chẳng trả lời, Edith nói. Nàng quay sang lão Henderson: Bác Joe, đằng nhà không được ấm lắm. Bác vui lòng đốt dùm hệ thống sưởi.
- Vâng, thưa bà, tôi làm ngay, Henderson đáp với vẻ phục tòng.
- Khuya lắm rồi, Stevens nói, mong quí vị thứ lỗi cho tôi...
- Không, Edith cắt ngang và vội vã quay về phía chàng. Này Ted, anh phải đến, anh cần phải đến. Bộ anh không hiểu rằng xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm hay sao? Kẻ đánh điện tín này đang đùa bỡn với chúng tôi như thể là những con tốt trên một bàn cờ. Đây không phải là chuyện tống tiền của những tay găng-xtơ. Chúng cần gì phải gởi một bức điện như thế chứ? Không, tôi có cảm tưởng rằng những chuyện như thế này xảy ra từ khi...
Nàng ngừng nói và, nhìn qua cánh cửa mở, nàng chợt rùng mình khi thấy hai chiếc đèn lồng vẫn còn thắp sáng bên lối đi.
Toán người lặng lẽ bước ngược lên phía nhà. Stevens nghĩ miên man về những lời của Edith: Kẻ gởi bức điện tín này đang đùa bỡn với chúng tôi, như thể là những con tốt trên một bàn cờ...
Họ tụ tập lại trong thư phòng và đây quả là một sai lầm, bởi căn phòng này làm họ nhạy cảm với quá khứ hơn. Căn phòng rộng nhưng trần nhà lại thấp, với những cây xà vạm vỡ và các góc phòng chìm trong bóng tối.
Edith ngồi cạnh một chiếc bàn xoay, nơi có đặt một cây đèn, phía sau nàng là một khung cửa sổ đóng kín.
- Này Edith, chị hãy nghe em, Lucy nói bằng giọng vội vã, sao chị lại nằn nì như thế này? Em không thích cái thái độ như thế của chị, cũng như điều chị nói với em trên chuyến tàu lửa về đây. Sao chúng ta không đơn giản quên đi..
- Không, chúng ta không như thế được, Edith đáp bằng giọng nhát gừng. Chính em cũng biết như chị là ở khắp thị trấn, người ta đồn rằng có chuyện gì đó xảy ra nơi đây.
- Người ta đồn? Mark hỏi.
- Đúng, và nếu cậu muốn biết ai là kẻ chủ xướng những tin đồn như thế, Edith nói tiếp, thì tôi nói rằng đó là Margaret. Ồ! Chẳng có ác ý đâu, tôi cam đoan như thế, nhưng hẳn cô ấy nghe người ta nói chuyện với tôi hoặc là với bác sĩ... Mark, chớ có ngạc nhiên như vậy. Bộ cậu không biết là cô y tá tỏ vẻ nghi ngờ chúng ta, và cũng chính vì thế mà cô ấy cửa đóng then cài căn phòng của cô mỗi lần cô đi vắng hay sao?
Mark ngại ngùng liếc mắt về phía Partington và Stevens:
- Thế thì, hình như ai ai cũng có điều thầm kín... Nhưng tại sao cô ấy lại tỏ vẻ nghi ngờ chúng ta?
- Bởi vì có người đánh cắp vật gì đó ở trong phòng của cô.
- Tôi muốn được biết rõ ràng hơn. Người ta đánh cắp vật gì và vào lúc nào?
- Vào hôm thứ bảy, trước khi bác Miles từ trần. Nếu tôi không lầm thì hôm đó nhằm vào ngày mồng 8, Edith nói và quay sang Stevens nàng tiếp: Ted, anh còn nhớ không? Anh và Marie đánh bài Brit ở nơi đây, nhưng Mark làm hỏng cuộc vui khi bắt đầu kể chuyện ma và mỗi người lại thêm thắt vào.
- Thôi em nhớ rồi! Lucy nói khi có che giấu sự khó chịu của mình bằng vẻ hoạt bát. Mark uống quá chén và đó là lý do... nhưng tại sao chị lại nói rằng “hỏng”? Chúng ta đã rất vui...
- Sáng hôm sau, Edith nói tiếp, cô Corbett đến gặp tôi và nói rằng cô đã đánh mất một món đồ. Tôi có cảm tưởng là cô ấy nói lên điều đó bằng giọng chua chát và hỏi cô món đồ đó như thế nào. Lúc này cô trình bày rõ ràng hơn và muốn biết ai cầm nhầm món đồ ở trong phòng của cô và đó là thứ mà bác sĩ dặn chỉ dành riêng cho bác Miles trong một vài trường hợp (cô không nói rõ trường hợp nào). Cô nói rằng đó là một cái chai vuông vức, và cho biết thêm không phải ai cũng dùng được chai này và đó là một độc được cực mạnh nếu sử dụng quá liều lượng. Để kết thúc, cô nói có ai tưởng lầm đó là lọ muối - điều mà cô nghĩ khó có thể xảy ra - cô mong người ấy sẽ hoàn trả lại cho cô. Chỉ thế thôi. Tôi không nghĩ rằng cô ta tỏ ý nghi ngờ, nhưng cô ngỡ rằng có kẻ lục lọi đồ đạc của cô.
Suýt nữa Mark đã nói chêm vào. Stevens nhận thấy rằng anh ta định nói: Những thứ asenic đó...
Nhưng anh ngưng kịp lúc, rồi liếc nhìn Partington với vẻ nghi ngại. Anh quay sang Lucy:
- Lucy, cô nghe nói đến chuyện đó?
- Không, nàng bối rối trả lời, nhưng như thế cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên. Thật là bình thường khi người ta tỏ bày công việc với chị Edith thay vì với em... đó là thông lệ.
- Nhưng, thật khốn nạn, kẻ nào đã... (Anh ta ngưng lại.) Cô bảo sao với Corbett?
- Tôi đã bảo là sẽ tìm kiếm.
- Và cô có tìm chứ?
- Không...
Vẻ yếu kém, hoài nghi và bất định hiện rõ trên nét mặt của Edith.
- Không... tôi... tôi sợ. Ồ, tôi biết như thế là lố bịch, nhưng đó là sự thực. Tôi có hỏi cô ta đôi câu, nhưng không khẩn thiết lắm, như thể đây là bất kỳ một loại thuốc nào của bác Miles, thế thôi. Nào ai có nghĩ đó là độc dược. Tôi không hề nói đến thuốc độc. Tôi không thể nói như thế!
- Quả là một chuyện rối óc, nhưng chẳng lẽ... nào Part, đây là ngón nghề của bạn. Thuốc này là loại thuốc gì?
- Điều này còn tùy thuộc vào ý kiến của bác sĩ khi theo dõi căn bệnh, Partington cau mày nói. Tôi cần biết ông ấy đã chẩn đoán như thế nào, bởi còn liên quan đến nhiều điều... Khoan đã! Này Edith, cô hãy cho tôi biết là cô y tá có trình bày chuyện đó với bác sĩ?
- Với bác sĩ Barker? Vâng, hẳn nhiên, chính vì thế mà em không nghĩ...
- Và bác sĩ Barker có khẳng định rằng ông bác chết vì chứng viêm dạ dày ruột? Nói cách khác, ông ta không hề nghi ngờ gì?
- Đúng thế.
- Vậy thì, Partington tuyên bố, quí vị chớ có bận tâm nữa, bởi đây chẳng phải là thứ thuốc gây ra những triệu chứng tương tự như viêm dạ dày ruột... như chất antimon, chẳng hạn. Điều này là hiển nhiên, bởi lẽ, quí vị nghĩ xem, nếu xảy ra chuyện gì, ông bác sĩ và cô y tá tức khắc sẽ... Không, hẳn đây chỉ đơn giản là thứ thuốc giảm đau hay cũng có thể là thuốc trợ tim, như chất digitalin hoặc là mã tiền. Những thứ độc dược đó, hẳn các bạn đã biết, có thể gây ra chết người, nhưng với những triệu chứng hoàn toàn khác hẳn với những triệu chứng của ông bác.
- Tôi biết điều đó chứ, Edith mân mê tay ghế và nói với một vẻ đớn đau, tôi vẫn thường tự nhủ như thế... Dẫu sao, đâu ai có thể nhẫn tâm? Nàng gượng cười và nói tiếp: Cô Corbett khóa cửa phòng mỗi khi đi vắng và cô vẫn tiếp tục khóa như thế, trong đêm bác Miles từ trần, sau khi cái chai nhỏ xuất hiện trở lại...
- Xuất hiện trở lại? Mark nhanh nhẩu hỏi. - Người ta tìm thấy cái chai? Tôi vẫn tin rằng bác sĩ Barker không chịu để yên như thế...
- Đúng, người ta tìm thấy nó vào tối chủ nhật. Nó chỉ lạc mất trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ và vì thế vụ này chẳng gây xáo trộn gì. Tôi vẫn còn nhớ rõ vì hôm ấy Marie vừa lên nhà chào từ biệt và cho biết rằng hai vợ chồng chị sẽ trở lại New York vào sáng hôm sau. Vào chín giờ tối, tôi ra khỏi phòng và gặp cô Corbett ở khoang cầu thang lầu một. Cô nói với tôi: Xin chị cám ơn hộ em người trả lại cái chai trên chiếc bàn nhỏ, trước cửa phòng ông Despard. (Dĩ nhiên, cô muốn ám chỉ bác Miles.) Tôi đã trả lời:
- Vậy là ổn cả chứ? và cô đáp: Vâng em nghĩ thế.
- Vậy thì, Mark nói, bác Miles đánh cắp cái chai của cô ấy.
- Bác Miles? Edith chưng hửng nhắc lại.
- Hẳn nhiên! Pard, theo anh thì cái chai đó có chứa những viên mocphin?
- Chắc là có, bởi theo như lời bạn thì ông bác đau đớn nhiều và thường mất ngủ.
- Và quí vị còn nhớ không, Mark quay sang những người khác và thốt lên, bác Miles thường đòi thêm mocphin mà bác sĩ chỉ cho phép sử dụng trong những cơn đau. Thử nghĩ bác lấy cắp cái chai trong chiếc bàn con? Trong đêm trước khi từ trần, phải chăng bác đòi “những viên thuốc giúp tôi giảm đau đó”, và những viên thuốc này được cất trong phòng tắm? Giả thử rằng đó là những viên mocphin mà bác lấy cắp giấu trong tủ thuốc phòng tắm và như thế, cô y tá sẽ không tìm thấy ở trong phòng của bác.
- Không, Lucy nói, chuyện này không thể có. Trong phòng tắm chỉ có những viên thuốc ngủ mà tụi em thường cất ở đó.
- Chấp nhận đi, nhưng quí vị thấy phần còn lại của lời tôi giải thích có vẻ hợp lý chứ?
- Được đấy! Partington nói.
- Nhưng sao quí vị lại như thế này? Edith hỏi và giọng nói của nàng trở nên the thé: Quí vị không thấy chuyện gì xảy ra hay sao? Trước tiên, quí vị nói với tôi rằng xác của bác Miles bị đánh cắp. Đánh cắp! Vậy mà quí vị vẫn thản nhiên trò chuyện và tìm cách che mắt tôi... Vâng, vâng, đúng thế! Tôi biết mà. Kể cả Lucy đây cũng thế. Và như vậy, tôi không thể nào chấp nhận được! Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra, bởi vì tôi biết chắc rằng đây là một chuyện ghê gớm... Từ hai tuần nay, tôi chịu đựng quá nhiều rồi! Còn Tom Partington, sao anh lại trở về đây gây phiền não cho tôi? Chỉ còn thiếu Ogden và những trò tinh nghịch của cậu ấy nữa là đủ bộ! Không, không, tôi không thể chấp nhận được chuyện này!
Đôi tay của nàng bắt đầu run rẩy và Stevens nhận thấy, hình như Lucy đang nhìn nàng với một niềm thương cảm sâu xa để có thể nói nên lời. Mark bước đến và đặt tay lên đôi vai người chị:
- Thôi nào, Edith! anh dịu dàng nói. Chính chị cũng cần vài viên thuốc an thần và một giấc ngủ say, đó là điều cốt yếu. Chị hãy lên phòng với Lucy và nhà tôi sẽ đưa thuốc cho chị. Việc còn lại, để bọn tôi lo. Chị biết đấy, chị có thể tin tưởng nơi tụi tôi chứ?
- Ừ, tất nhiên, Edith đồng ý sau một lúc im tiếng. Tôi nhận thấy thật là lố bịch khi xử sự như thế, nhưng giờ thì tôi hết ấm ức rồi. Chỉ có điều là không sao ngăn được phải nghĩ... Ồ! tôi không cho rằng mình quá nhạy cảm đối với những chuyện không thể lường trước, mặc dầu dạo nào một bà thầy bói đã quả quyết, nhưng này Lucy, chị vẫn có linh cảm rằng việc em bắt chước cái kiểu áo trong bức tranh đó, đã mang lại những điều xui xẻo cho em... Phải chăng những thay đổi của tuần trăng đã trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tính của một số người?
- Người ta bảo thế, Partington nói, vẻ mơ màng. Bởi mặt trăng là mẹ của những người kỳ quái, oái oăm.
- Tom, hẳn nhiên anh vẫn là một nhà duy vật. Tuy vậy, câu chuyện này cũng có một nền tảng chính xác. Bởi vì, trong lãnh vực siêu nhiên (đến đây, Stevens có cảm tưởng như tất cả bộ mặt của những người quanh đây đều lộ vẻ đồng tình với nàng) tâm linh của một người nào đó cũng có thể bị tác động từ xa... Em còn nhớ không Lucy, cái đêm rằm khi bác Miles từ trần? Chị mãi ngắm trăng trong khi hai vợ chồng em ca hát trên đường về... Cho đến khi có ai đó nghĩ đến những người không chết..
Mark xen vào ngay như thể anh mới nghe lần đầu từ ngữ đó, nhưng âm giọng của anh hơi lạc đi:
- Những gì? Chị kiếm ở đâu những danh từ này?
- Ô! tôi đọc được trong một cuốn sách... Bây giờ, tôi phải kiếm cái gì ăn. Tôi đuối lắm rồi. Nào Lucy, chúng ta làm xăng uých nhé.
Lucy đứng dậy ngay và nheo mắt về phía Mark. Khi họ ra khỏi phòng, Mark đi lui đi lại với vẻ trầm ngâm, rồi dừng lại cạnh lò sưởi, anh vấn một điếu thuốc lá. Ở một nơi nào đó trong góc tối của căn phòng, có tiếng leng keng của hệ thống sưởi trong khi Henderson đang bận đốt lò ở dưới hầm nhà.
- Chúng ta đang giấu giếm nhau điều gì đó, Mark nói khi quẹt cây diêm lên thành lò sưởi. Các bạn có thấy rằng chuyện mất xác bác Miles không hề làm cho họ ngạc nhiên lắm, ít ra là Edith... Họ không buồn hỏi chi tiết, cũng như đòi vào xem huyệt. Edith nghĩ gì? Điều tương tự như chúng ta chăng? Hay chỉ là do ảnh hưởng của đêm qua? Tôi muốn biết rõ điều này! Và nàng đọc được trong một cuốn sách... như anh đấy, Ted! những người không chết! Tôi nghĩ chắc phải cùng một cuốn sách?
- Khó có thể như thế, bởi vì cuốn sách của tôi đang trong dạng bản thảo. Đây là một tác phẩm mới của Cross... Gaudan Cross. Hẳn anh đã đọc một vài tác phẩm của ông ấy?
Mark đứng bất động, que diêm ở tay chỉ được buông ra sau khi nó đã cháy gần sát đầu ngón tay của anh. Anh nhìn chăm chăm Stevens.
- Bạn hãy đánh vần cái tên đó hộ tôi... anh ta nói. Rồi xong đâu đó. Đấy, nếu chúng ta chịu để cho trí tưởng tượng làm việc thì chúng ta có thể đạt được! Tôi từng đọc cái tên đó hàng chục lần và trước đây, tôi chưa từng nảy ra ý nghĩ (khi tôi hoàn toàn thuần lý) rằng nó trùng hợp với cái tên Gaudin Sainte Croix.
- Như thế thì sao?
- Anh không thấy à? Khi đến điểm này rồi thì ta cứ việc cho trí tưởng tượng của ta làm việc. Dĩ nhiên, anh vẫn xem Gaudan Cross như là một lão vô hại viết những cuốn tiểu thuyết xem được, và anh chỉ cần trông thấy cái tên đó cũng đủ gợi một chủ đề có liên quan đến những người không chết, những tên đồ tể và những kẻ bị mổ họng... Gaudan Cross... Gaudin Sainte - Croix, (Croix: có nghĩa là Thánh giá, dấu thập cùng nghĩa với Cross, tiếng Anh) nếu anh muốn biết, là người tình lừng danh của Marie d'Aubrey, nữ hầu tước de Brinvilliers, và chính hắn ta chỉ dẫn cho bà ấy bí quyết sử dụng độc được. Hắn từ trần một thời gian trước bà ấy, trong phòng thí nghiệm của hắn, khi đang chưng cất bùa ngải, nếu không hắn cũng bị xử lăng trì hoặc đưa lên giàn hỏa bởi tòa án được thiết lập để xét xử những vụ đầu độc mà người ta thường gọi là TÒA THIÊU. Chỉ sau cái chết của Sainte-Croix, trong một cái hộp bằng gỗ có giá trị gì đó, có bằng chứng dẫn đến sự nghi ngờ bà de Brinvilliers. Lúc này bà ta chán ngán người tình của mình và đi đến chỗ thù hận hắn ta, nhưng chuyện đó chẳng hề liên quan... Dẫu thế nào, Sainte-Croix cũng chết... Dumas (Alexandre Dumas: Những án mạng lừng lẫy) cho rằng y đang bào chế một thứ hơi độc, thì chiếc mặt nạ phòng hộ của y bị rơi, và vì thế y chết với chính sản phẩm của y; sau đó người ta truy nã nữ hầu tước.
- Đêm nay, tôi quá mệt, Stevenes nói. Nếu không có gì bất tiện, bây giờ tôi xin phép trở về nhà và sáng mai bít lại hầm mộ.
Partington nhìn chàng rồi, nói:
- Trời đêm nay thật đẹp. Thôi được, để tôi đưa anh đến cổng rào.
Căn Phòng Rực Lửa Căn Phòng Rực Lửa - John Dickson Carr Căn Phòng Rực Lửa