Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 8
T
racy cảm thấy cồn cào ruột gan. “Em không sao chứ?” Ben với tay chạm vào vai Tracy nhưng cô chẳng còn để ý đến anh nữa. Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về ngọn núi và những mẩu đá phiến sét vương vãi bên lề đường. Cô đã không tìm thấy giày của Sarah trên bậc thềm hay lối vào nhà. Cô vừa lao lên cầu thang vừa gọi tên con bé nhưng Sarah không trả lời. Sarah không nằm trên giường hay ở trong phòng tắm. Con bé không có trong nhà bếp, cũng chẳng xem ti-vi trong phòng khách. Sarah không có ở nhà. Và chẳng có dấu hiệu gì cho thấy con bé đã về nhà.
“Đằng kia!” Ben nói khi họ vòng theo một khúc cua trên đường.
Chiếc xe tải màu xanh của cô bị bỏ ở đó, đang đỗ dọc sườn đồi dẫn vào khu Bắc Cascade hoang sơ.
Ben quay đầu xe, dừng lại bên cạnh chiếc Suburban của Roy Calloway rồi tắt máy. “Tracy à!”
Cô cảm thấy toàn thân như tê liệt. “Em đã bảo con bé đừng có đi vào xa lộ quận. Em đã dặn nó đi về bằng đường cao tốc. Anh cũng nghe thấy em nói vậy, phải không?”
Ben lại với tay qua để nắm lấy tay cô. “Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm con bé.”
“Tại sao lúc nào con bé cũng cứng đầu như vậy?”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Tracy à!”
Cảm giác sợ hãi trong cô càng lúc càng lớn sau mỗi bước đi từ căn phòng này sang căn phòng khác trong ngôi nhà. Giờ đây nó càng siết chặt tim gan cô, gần như nuốt chửng cô. Cô mở cửa xe và bước xuống đường.
Nhiệt độ buổi sáng đang tăng nhanh. Mặt đường nhựa đã khô cong, chẳng còn sót lại dấu vết gì của cơn mưa nặng hạt hôm qua. Bầy côn trùng bay tán loạn và kêu vo ve dưới chân Tracy khi cô bước đến gần chiếc xe tải. cảm thấy yếu ớt và chóng mặt, Tracy suýt nữa vấp ngã. Ben vội vàng đỡ lấy cô. Con đường trong tâm trí cô ngày hôm nay dường như hẹp và dốc hơn.
“Liệu có phải con bé trượt chân không?” Tracy nói với Roy Calloway lúc này đang đứng chờ trước mũi chiếc xe tải.
Calloway đưa tay cầm lấy chiếc chìa khóa dự phòng mà Tracy đưa. “Chúng ta sẽ kiểm tra chuyện này từng bước một, Tracy.”
“Chiếc xe bị làm sao thế?”
Trước khi đến đây, Tracy cứ nghĩ sẽ thấy lốp xe bị thủng hoặc trên thân xe có vết lõm do bị đâm hay nắp xe đang mở chứng tỏ động cơ có vấn đề. Tuy rằng trường hợp cuối cùng gần như không thể xảy ra vì cha cô luôn tuân thủ lịch định kỳ đem xe đến trạm sửa xe của Harley Holt để bảo dưỡng.
“Chúng ta sẽ biết tại sao ngay.” Calloway nói. Ông đeo một đôi găng tay cao su màu xanh rồi mở cửa buồng lái. Một gói Cheetos đã hết cùng vỏ lon Coca dành cho người ăn kiêng rơi trên sàn – chính là bữa lót dạ của Sarah vào buổi sáng khi họ lái xe tới cuộc thi. Tracy đã mắng con bé vì tội ăn những thứ linh tinh ấy. Chiếc áo lông màu xanh nhạt đang cuộn tròn lại như quả bóng trên băng ghế, nơi con bé đã để nó. Calloway ngả người về phía vô lăng, cắm chìa khóa vào rồi vặn. Tiếng động cơ vang lên, xong lập tức tắt ngúm. Ông cúi xuống sâu hơn để kiểm tra bảng điểu khiển.
“Hết xăng rồi.”
“Sao ạ?” Tracy hỏi.
Calloway lùi lại để Tracy có thể trèo lên. “Con bé bị hết xăng.”
“Sao có thể như vậy được?” Tracy nói. “Cháu đã đổ đầy bình xăng vào tối thứ Sáu để không phải đổ xăng vào sáng hôm đó.”
“Có thể là bảng điều khiển không hoạt động vì động cơ bị hỏng?” Ben đưa ra giả thuyết.
“Bác cũng không rõ.” Calloway nói với giọng hoài nghi.
Calloway rút chìa khóa rồi đi về phía đằng sau chiếc xe. Tracy và Ben theo sau. Lớp kính mờ khiến cho họ không thể nhìn vào bên trong thùng xe. Calloway hỏi, “Cháu có muốn quay lưng lại không?”
Tracy lắc đầu. “Không.”
Ben choàng tay qua vai cô. Calloway mở khóa cửa nóc và cúi xuống nhìn vào bên trong trước khi nâng nó lên. Sau đó, ông hạ cửa sau của chiếc xe xuống. Mọi thứ vẫn nguyên trạng như những gì Tracy nhớ. Chiếc xe đựng súng đạn được buộc vào một bên thùng xe. Chiếc áo gió của Tracy vẫn đang nằm lăn lóc cạnh đôi bốt và cái khăn choàng màu đỏ.
“Có phải kia là mũ của con bé không?” Calloway chỉ vào chiếc mũ Stetson màu nâu.
Đúng vậy. Tracy nhớ ra cô đã cởi chiếc mũ đen của mình để đội lên đầu Sarah. “Lúc đó, con bé đội mũ của cháu.”
Calloway định đóng cửa sau lại.
“Cháu có thể vào trong không?” Tracy hỏi. Calloway bèn lùi lại. Cô trèo vào trong, tự nhủ không biết mình đang tìm kiếm cái gì.
Nhưng rồi cái cảm giác như thể mình quên thứ gì đó lúc Ben và cô đi khỏi chợt quay lại. Cô mở khóa chiếc xe chở súng đạn. Những khẩu súng săn, súng trường cùng băng đạn nằm ngay ngắn như những cây gậy bi a trên giá đỡ. Khẩu súng lục của Sarah được cất ở ngăn kéo phía trong, còn đạn ở trong hộp. Ở ngăn kéo thứ hai, nơi Sarah cất những chiếc huy hiệu mà con bé đạt được từ các cuộc thi khác, Tracy tìm thấy tấm ảnh chụp ngài Wild Bill đang trao cho cô chiếc khóa thắt lưng bạc, cùng với Sarah và người đạt giải ba đứng hai bên. Cô cất tấm ảnh vào túi quần sau, cầm cái áo gió lên và kiểm tra túi áo.
“Nó không có ở đây.” Cô nói khi trèo ra ngoài.
“Cái gì không có ở đây cơ?” Calloway hỏi.
“Khóa thắt lưng dành cho nhà vô địch.” Tracy đáp. “Tối qua, cháu đã đưa nó cho Sarah trước khi đi.”
“Bác vẫn chưa hiểu.” Calloway thắc mắc.
“Tại sao con bé lại cầm theo cái khóa thắt lưng ấy mà không cầm theo súng?” Ben hỏi.
“Em không biết. Chắc là…”
“Chắc là sao?” Calloway hỏi tiếp.
“Con bé không có lý do gì để cầm theo cái khóa thắt lưng trừ phi nó muốn trả lại cho em vào sáng nay, phải không?”
“Vậy là con bé đã rời khỏi xe.” Calloway tiếp lời. “Có phải đó là những gì cháu đang định nói? Tức là con bé có dư thời gian để nghĩ xem sẽ cầm theo cái gì trước khi rời khỏi.”
Tracy nhìn xuôi theo con đường hoang vắng. Vạch sơn màu trắng ở giữa đường uốn lượn theo sườn đồi, vòng vèo và biến mất đằng sau một khúc cua. “Vậy thì con bé đang ở đâu?”