To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôi quay ngoắt lại.
Kevin sững sờ trố mắt nhìn tôi.
— Sam! Cậu đang làm gì thế?
Tim tôi nảy lên trong lồng ngực.
Tôi nhìn xuống tay. Một cục hồ nằm trong lòng bàn tay.
Tôi đưa tay lên và nhét cục hồ vào miệng. Kevin hét lên:
— Sam! Dừng lại!
Tôi toát hết cả mồ hôi lạnh.
Tôi rất muốn dừng lại, nhưng không thể. Tôi lại nhét vào miệng một nắm đầy hồ nữa.
Mắt Kevin tràn ngập nỗi kinh sợ. Nó giật lọ hồ khỏi tay tôi. Tôi cố cướp lại.
Kevin hỏi:
— Tại sao cậu lại ăn hồ dán?
Tôi bật ra:
— Tớ… tớ tưởng đó là may dô nê.
Kevin đảo mắt.
— Thôi được, tớ cũng biết đó là bột. – Tôi nhấp nhổm đổi hết chân này sang chân khác. – Vậy thì sao nào? Vô khối đứa trẻ vẫn ăn bột đấy thôi.
Kevin kêu lên:
— Sam! Chỉ có bọn trẻ con đi nhà trẻ mới ăn bột thôi!
Tôi nói dối:
— Ừ, vậy thì tại tớ đang đói. Và đã muộn quá rồi không thể xuống nhà ăn được nữa.
Kevin trố mắt nhìn tôi, cố nghĩ xem có nên tin hay không. Tôi thấy rõ là nó không tin, nhưng nó vẫn đưa trả lọ hồ cho tôi:
— Làm đi. – Nó quay đi tránh không nhìn vào mắt tôi. – Chúng mình muộn giờ thể dục mất.
Tôi đem lọ hồ về trả ở phòng vẽ. Trong khi thay quần áo tập, tôi thấy Kevin thỉnh thoảng lại liếc trộm tôi và lắc đầu. Nó không nhắc đến chuyện lọ hồ nữa nhưng tôi biết nó vẫn nghĩ tới điều đó.
Tôi cũng thế. Trong khi buộc dây giày, hai tay tôi bắt đầu run run.
Tôi đã ăn hết quá nửa lọ hồ ư? Và tôi không thể nào ngừng lại. Tôi bị sao thế này?
— Đi nào, các em! Hôm nay chúng ta leo khán đài! Mọi người hãy ra khỏi phòng để đồ! – Tiếng thầy Sirk vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Thầy Sirk dạy môn thể dục. Thầy tập tạ rất nhiều và trông thầy rõ là như thế. Thầy bước đi, ngực ưỡn ra. Tuy vậy tôi chẳng thấy làm sao cả. Nếu như tôi giống như thầy Sirk thì tôi cũng sẽ ưỡn ngực ra mà đi.
Tôi chạy vào phòng tập thể dục. Tôi rất thích leo khán đài. Tôi leo nhanh nhất lớp. Và có thể leo suốt ngày.
Chris Hassler phàn nàn:
— Tuần trước chúng mình đã leo khán đài hai lần rồi.
Thầy Sirk tuyên bố sắc như dao:
— Tuần này cũng sẽ chạy hai vòng.
Zack Pepper hỏi lại:
— Chúng em có thể chơi đá bóng để thay có được không ạ?
Thầy Sirk đáp:
— Các em còn đang lớn. Các em phải từ bỏ bắp thịt mềm nhũn, đọng lại sau cả mùa hè. Không gì tốt hơn việc tập leo lên khán đài để làm điều đó. Như vậy có thể chỉnh lại các bắp thịt nhanh hơn các phương pháp khác.
Tôi rất thích điều đó. Năm nay tôi thật sự muốn mình chắc lại. Tôi biết nếu mình có những bắp thịt như của thầy Sirk và cái sẹo như của Kevin thì trông tôi sẽ rất rắn rỏi.
Zack và Chris làu bàu, nhưng không cãi. Cãi lại thầy Sirk chẳng được ích gì. Thầy sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến.
Thầy Sirk hô to:
— Các em, sẵn sàng chưa?
Chúng tôi gào đáp lại:
— Sẵn sàng!
— Đi!
Tất cả chúng tôi phóng lên khán đài. Một, hai, ba, bốn, tôi bay qua bốn hàng đầu và dẫn đầu tất cả một cách dễ dàng.
Năm, sáu, bảy, tám, không có vấn đề gì. Tôi đang bay! Tôi nghe rõ tiếng những đứa khác đang thở phì phò. Thậm chí tôi chưa phải thở mạnh.
Khi lên đến hàng trên cùng tôi quay ngoắt lại và bắt đầu quay xuống. Tất cả bọn chúng vẫn còn đang hì hục leo lên. Tôi trượt qua chúng. Như thường lệ, tôi xuống đến nơi trước tất cả mọi người.
Thầy Sirk hét lên:
— Kinny! Tiếp tục đi! Hai lần nữa!
Hai lần nữa! Không có vấn đề gì. Tuần trước tôi leo sáu lần tất cả mà không hề đổ mồ hôi.
Tôi bắt đầu leo lên trong khi tất cả mọi người khác còn đang đi xuống. Nhưng lên đến hàng thứ ba tôi bắt đầu thở một cách nặng nhọc.
Tôi leo thêm hai hàng nữa, tim bắt đầu đập thình thịch. Tôi cố leo lên cao hơn, cao hơn nữa. Mồ hôi túa xuống mắt.
Những đứa khác bắt đầu leo vòng thứ hai. Có mấy đứa đã vượt qua tôi và leo lên. Sao thế này nhỉ? Chưa từng có ai vượt được tôi kia mà.
Tôi cố leo thêm hai hàng nữa, hai tay nắm chặt, miệng há ra để thở.
Thầy Sirk gọi:
— Kinny, em có khỏe không?
— Em đang giành thắng lợi lần thứ hai đấy ạ! – Tôi đáp và lau mồ hôi khỏi mắt. Rồi tôi nhảy lên hàng trên cùng, bỗng chân tôi khuỵu xuống.
Tôi cố đứng vững được, nhưng hai đầu gối vẫn run.
Hôm nay mình làm sao ấy nhỉ? Chưa bao giờ xảy ra như thế này cả!
Tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi cố bình tĩnh lại, nhưng không thể. Tôi hình dung lại cảnh mình đang nhai món xăng uých bằng bọt biển và ăn hồ dán. Ăn hồ dán, không thể nào kiềm chế được.
Thầy Sirk gọi:
— Kinny! Em còn chờ gì đấy?
Tôi quay lại, hai chân run run.
Tập trung tư tưởng! Tôi ra lệnh cho mình! Không được nghĩ nữa, chạy đi!
Tôi bắt đầu chạy xuống dọc những hàng ghế dài dằng dặc.
Cố gạt những ý nghĩ đi.
Tôi nhấc chân lên để nhảy bước đầu tiên và cả phòng thể dục bắt đầu quay tròn.
— Khônggggg! – Tôi kêu lên và trượt chân khỏi hàng ghế.
Tôi đang rơi. Đang rơi.
Không bao giờ dừng lại được.
Khi tôi tỉnh lại thì thầy Sirk đang cúi xuống bên tôi:
— Kinny! Em có sao không?
Tôi cố đứng dậy, gật đầu:
— Ơ… ơ! Có chuyện gì thế ạ?
Thầy Sirk đáp:
— Em bị trượt xuống đến tận đây. Kevin đang leo lên và đỡ được em.
Kevin nhìn tôi rất lạ tựa như tôi là một người lạ hoắc.
Thầy Sirk nói tiếp:
— Thường thì em vẫn chạy được tới năm sáu vòng kia mà. Có chuyện gì vậy?
Tôi trả lời, bối rối:
— Em không biết ạ. Giá như em biết được. Thật sự em rất mong biết được vì sao.
Cái Máy Ăn Cái Máy Ăn - R.l.stine Cái Máy Ăn