Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 9 - Chú Sâu Lột Xác
B
uổi xế trưa hôm đó sắp kết thúc khi trên đoạn dốc dẫn đến Plumfield, hai người đi xe đạp xuất hiện, mồ hôi nhễ nhại và đầy bụi. Ta có thể thấy cả hai vừa mới đi một đoạn đường dài, nhưng gương mặt sáng rực của họ không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi.
– Nào, đi đi Tom! Cậu chính là người phải báo tin! Tớ là nhà báo, nhưng tớ nhường cho cậu tin sốt dẻo.
– Phải, tốt hơn hết chính tớ là người nói đầu tiên.
Demi cười và bạn cậu đạp chậm rãi trên lối đi, hi vọng sẽ không gặp ai ngang đường vì cậu mang đến những tin tức, theo cậu nghĩ, có thể khiến cả gia đình phải sững sờ.
Tom rất mừng vì tìm thấy bà Jo ở một mình giữa đống bản thảo và bà dẹp chúng sang bên để vui vẻ tiếp đón kẻ mới đến. Nhưng qua cái nhìn đầu tiên, bà đoán ngay có việc gì đó xảy ra.
– Chuyện gì nữa vậy Tom? - Bà hỏi trong khi cậu thả người xuống một chiếc ghế bành với vẻ mặt lạ lùng, giữa e ngại và vui thích.
– Con bị rơi vào một câu chuyện tồi tệ, thưa bà.
– Dĩ nhiên. Ta luôn chờ đợi điều tồi tệ nhất khi con xuất hiện. Chuyện gì vậy? Con đã cán phải một bà cụ à? - Bà Jo cười hỏi.
– Còn tệ hại hơn nữa! - Tom làu bàu.
– Con không đầu độc một kẻ đáng thương đến xin con một liều thuốc chứ, ta hi vọng thế?
– Còn khủng khiếp hơn!
– Thế thì ta chịu thua. Nhưng hãy nói nhanh lên vì ta rất ghét phải chờ đợi những tin xấu!
Thính giả của cậu đã đủ nôn nóng, Tom nói gọn lỏn cái tin sét đánh trước khi ngồi trở xuống chiếc ghế của cậu và chờ đợi ấn tượng gây ra:
– Con đã đính hôn!
Các bản thảo bay tứ tung trong khi bà Jo thốt lên ngạc nhiên:
– Nếu Nan đã đầu hàng, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nó!
– Nan không làm gì cả. Đó là một cô khác.
Gương mặt của Tom trông thật nhộn khiến ta không thể không cười được. Trông cậu có vẻ tiu nghỉu và thích thú, nhưng đồng thời cũng bối rối và ngại ngùng.
– Ta thật hạnh phúc, thật sự hạnh phúc! Bất kể đó là ai, ta hi vọng sắp tới đây con sẽ làm đám cưới. Còn bây giờ hãy kể cho ta nghe tất cả! - Bà Jo yêu cầu, nhẹ nhõm nên bà sẵn sàng nghe bất cứ chuyện gì.
– Những gì Nan đã nói ạ? - Tom hỏi khá chưng hửng.
– Chắc là nó vui mừng lắm vì cuối cùng cũng thoát khỏi kẻ đã quấy rầy nó trong bao nhiêu lâu. Con đừng lo cho Nan. Hãy kể cho ta nghe về “cô gái kia” nhiều hơn.
– Thế Demi không viết thư cho bà về chuyện này à?
– Nó chỉ nói một chút về cô West mà con đã đối xử thật tệ ở Quitno. Ta nghĩ chuyện khá bực mình.
– Đó chỉ là khởi đầu của cả một loạt những chuyện bực mình. Dĩ nhiên sau khi đã khiến cho cô gái đáng thương phải chìm xuống, con phải chăm sóc cô ấy. Đó là ý kiến của tất cả mọi người, con không thể lẻn đi được. Con đã bị thua trước khi ý thức được. Tất cả là do lỗi của Demi, cậu ấy muốn ở lại đó và lo ba cái ảnh của cậu ấy vì phong cảnh rất đẹp và tất cả các cô gái đều muốn được chụp ảnh. Thế bà có muốn xem mấy cái ảnh này không? Chúng con đã tiêu khiển bằng cách này khi chúng con không chơi tennis.
Tom lấy từ trong túi ra một tập ảnh trên đó ta có thể thấy cậu cầm một cái ô che cho một cô gái thật xinh, hoặc ngồi dưới chân cô trên cỏ hay dưới một hàng hiên và vui đùa với những đôi khác.
– Chắc là cô ấy đây! - Bà Jo nói, chỉ một cô gái đội cái mũ xinh xinh và cầm một cái vợt tennis.
– Đó là Dora. Cô ấy thật duyên dáng phải không? - Tom thốt lên, quên đi một lúc nỗi khổ của cậu để nói với sự hăng say của kẻ đang yêu.
– Một người rất xinh, cô ấy thế nào?
– Thông minh, nội trợ rất giỏi. Cô ấy biết may vá và làm đủ thứ việc. Tất cả các cô gái đều thích cô ấy, tính tình dễ chịu và vui vẻ. Cô ấy hát như một con khướu, tung tăng như một con bướm và yêu sách vở. Con đã nói bà có nhiều quyển sách tuyệt vời và cô ấy bảo con kể về bà liên tục.
– Con vuốt ve ta, vì vậy ta sẵn sàng giúp con thoát khỏi những khó khăn của con. Trước hết hãy kể cho ta nghe làm thế nào mà con lại rơi vào tình thế này. - Bà Jo yêu cầu, chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái để lắng nghe vì bà không bao giờ biết chán đối với các câu chuyện về các chàng trai của bà.
Tom gãi đầu để cho đầu óc tỉnh táo và sẵn sàng kể câu chuyện của cậu.
– Con đã gặp cô ấy trước đó rồi, nhưng không biết là cô ấy có mặt ở Quitno. Demi muốn đến thăm một người bạn, thế là hai chúng con đến đấy. Vì trời đẹp và mát, chúng con quyết định ở lại đó qua ngày chủ nhật. Chúng con đã gặp nhiều người thật dễ thương và đi dạo bằng thuyền. Con ngồi cùng thuyền với Dora và chúng con đã va vào một mỏm đá. Cô ấy biết bơi, không có gì xảy ra cả, bọn con chỉ hơi sợ một chút và chiếc váy của cô ấy bị hỏng. Cô ấy cư xử rất tốt nên chúng con đã trở thành đôi bạn ngay. Dĩ nhiên, chúng con ở lại thêm một ngày nữa để xem cô ấy có việc gì không. Demi cũng muốn như thế. Alice Heath có mặt ở đấy, cùng với hai cô gái của trường trung học. Chúng con quyết định kéo dài thời gian ở đấy. Demi chụp ảnh. Chúng con khiêu vũ và đấu tennis. Thật ra thì tennis là một môn thể thao nguy hiểm. Các cuộc tình đẹp thường khởi đầu trên sân tennis và các chàng trai không hề ghét chuyện đó, bà biết không?
– Ta chưa bao giờ chơi tennis, nhưng ta hiểu rất rõ. - Bà Jo nói, chia sẻ sự hăng hái của Tom.
– Con xin thề là con không bao giờ có ý định là người nghiêm túc. - Cậu nói tiếp chậm rãi, như thể phần câu chuyện này thật khó kể. - Nhưng tất cả mọi người đều tán tỉnh các cô gái và con muốn làm như mọi người. Dora có vẻ thích trò đó. Và dĩ nhiên con thấy hạnh phúc khi làm cho người khác thích thú. Thật là tốt khi được đánh giá cao sau khi ta đã bị đặt về chỗ của mình trong nhiều năm liền! Phải, thật là dễ chịu biết bao khi có một cô gái mỉm cười với ta suốt cả ngày và đỏ mặt khi ta nói với cô ấy điều gì đó dễ thương. Cô ấy hạnh phúc khi ta đi đến và buồn khổ khi ta bỏ đi. Khi cô ấy thán phục tất cả những gì ta làm và làm cho ta cảm nhận được ta là một người đàn ông và vì người đó ta cố gắng vượt lên. Thật là thích thú. Ta cảm thấy ta quan trọng. Ta không phải là một kẻ đần độn làm thằng hề phía sau một cô gái kiêu căng.
Bà Jo lắng nghe chăm chú, cảm thấy hạnh phúc vì mọi việc đã xoay chiều như thế.
– Còn bây giờ, Tom, hãy nói cho ta biết con đã đính hôn như thế nào. - Bà nôn nóng đi vào chủ đề chính của câu chuyện.
– Ồ, có một tai nạn xảy ra. Con không làm gì cả, chính con lừa đã làm tất cả. Và con không thể thoát khỏi tình huống mà không chạm đến tình cảm của Dora, bà thấy không. - Tom nói, biết là thời điểm đáng ngại đã đến.
– Như vậy trong câu chuyện có hai con lừa. - Bà Jo kết luận, đoán được có điểm vui nhộn nào đấy trong câu chuyện.
– Bà đừng cười! Chuyện có vẻ nhộn, nhưng đó là sự thật, thật là khủng khiếp! - Tom nói giọng thảm thiết.
Tuy nhiên một tia sáng trong đôi mắt cho thấy các thử thách yêu đương không che giấu được khía cạnh buồn cười của câu chuyện.
– Vậy là các cô gái thán phục mấy chiếc xe đạp mới của chúng con và dĩ nhiên điều này khiến chúng con thích biểu diễn vài tiết mục nhỏ. Chúng con đưa các cô đi một vòng và chúng con vui đùa rất vui. Một hôm Dora ngồi phía sau con. Chúng con đi thong thả trên đường. Bỗng chúng con gặp một con lừa già ngu ngốc đứng giữa đường. Con nghĩ nó sẽ tránh nhưng không, thế là con đạp cho nó một cú. Nó đá lại con và tất cả chúng con đều ngã lăn. Con lừa và hai chúng con. Thật là một biến cố! Con chỉ nghĩ đến Dora đang ở trong tình trạng bất ổn. Cô ấy vừa khóc vừa cười còn con ôn vật kia thì không ngừng hí vang. Con rối trí. Ai cũng sẽ như thế, với một cô gái khóc ngất trên đường. Con lau nước mắt cho cô ấy và xin lỗi. Con không biết cô ấy có bị gãy xương không. Con gọi cô ấy là “em yêu”, nói tóm lại con như phát điên. Rồi cô ấy bình tĩnh lại và nói với một cái nhìn mà con không bao giờ quên được: “Em tha thứ cho anh, Tom. Hãy giúp em đứng lên và chúng ta đi tiếp”. Thật là tử tế đối với con, người đã làm cho cô ấy ngã đến lần thứ hai. Con thật cảm động. Và con đã nói với cô ấy là con muốn luôn ở bên cạnh một thiên thần như thế và rồi con không biết con đã nói thêm những gì. Dù sao thì con rụng rời khi cô ấy choàng tay qua cổ con và thì thầm: “Tom yêu dấu, với anh, em sẽ không sợ kể cả khi gặp một con sư tử trên đường”. Cô ấy có thể nói “một con lừa”, nhưng cô ấy thật nghiêm túc và muốn xoa dịu tình cảm của con. Cô ấy thật tử tế. Nhưng giờ thì con đang ở trong một tình huống thật bối rối với hai người yêu cùng một lúc.
Không thể kiềm chế được nữa, bà Jo bật cười. Sau một cái nhìn đầy trách móc, chỉ khiến bà cười thêm, Tom rống lên một tiếng khiến cả căn phòng phải rung chuyển.
– Tommy Bangs! Còn ai ngoài con ra có khả năng tự đặt mình vào tình huống như thế này? - Bà Jo nói khi đã lấy lại được hơi thở.
– Thật là hết chỗ nói! Có phải ở đây ai cũng chống lại con cả không? Con buộc phải rời xa ngôi nhà Plum thân yêu một thời gian. - Tom nói tiếp vừa lau mặt vừa cố gắng đánh giá sự hiểm nguy thật sự của mình.
– Dĩ nhiên là không phải như vậy! Ta đứng về phía con, vì ta nghĩ đây là trò đùa hay nhất trong mùa! Nhưng hãy nói cho ta biết chuyện kết thúc ra sao. Có thật sự nghiêm túc không, hay đó chỉ là một cuộc ve vãn nhỏ trong kì hè? Đó không phải là loại chuyện mà ta tán thành, vì các cậu các cô nào chơi với lửa cuối cùng cũng bị bỏng.
– Thật ra thì Dora đã coi như đính ước, cô ấy kể hết với bố mẹ mình! Con không thể nói lời nào khi thấy cô ấy xem câu chuyện thật nghiêm túc và tỏ ra rất hạnh phúc. Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, cô ấy chưa từng yêu ai, và tin chắc mọi việc tốt đẹp. Vì bố cô ấy biết bố con, nên tất cả đều ổn thỏa. Con rất ngạc nhiên và đã nói: “Bạn không thể yêu tôi thật sự được, chúng ta biết về nhau quá ít!” Cô ấy trả lời ngay lập tức, thật lòng: “Em yêu anh Tom. Anh thật vui tính, dễ thương và thật thà khiến em không thể không yêu anh được”. Sau đó con biết làm gì ngoài việc đồng ý với cô ấy và làm tất cả mọi thứ để cho cô ấy hạnh phúc?
– Đấy là một cách tốt để tiếp nhận vấn đề. Ta hi vọng con đã nói chuyện với bố con rồi!
– Ồ vâng! Con đã kể cho ông nghe về Dora trong ba câu. Con đã viết: “Bố thân yêu, con đã đính hôn với Dora West, và con hi vọng gia đình sẽ thích cô ấy. Con rất thích cô ấy. Yêu bố, Tom”. Ông ấy rất vui, ông ấy không thích Nan lắm, như bà biết đấy, với Dora thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Tom có vẻ bằng lòng với sự khéo xử và sự lựa chọn của mình.
– Demi nghĩ sao về sự cố vui nhộn này? Nó có ngạc nhiên không? - Bà Jo hỏi, cố gắng nén cơn cười lại muốn bật ra. Vì bà nghĩ tới sự rối ren có thể tạo ra do một con lừa, một chiếc xe đạp, một chàng trai và một cô gái ngã nhào trên mình nhau.
– Hoàn toàn không. Cậu ấy rất chu đáo và tử tế. Cậu ấy đã nói chuyện với con như một người bố. Cậu ấy bảo, đó là một việc rất tốt để ổn định một chàng trai, nhưng con phải thành thật với cô ấy và với bản thân con và con không được đùa với những chuyện như thế. Demi công bằng không thua gì Salomon. Cuối cùng thì cần phải nói là cậu ấy ngồi cùng thuyền với con. - Tom khôn ngoan nói.
– Con nói sao? - Bà Jo ngắc ngứ, bỗng phát hoảng với ý tưởng là phải đối mặt với một chuyện tình thứ hai.
– Con nói, ở khía cạnh nào đó thì chính nhờ Demi mà con mới bị cám dỗ. Cậu ấy bảo muốn đến đấy để thăm Fred Wallace. Nhưng làm sao cậu ấy có thể làm điều đó, vì Fred luôn luôn ở trên thuyền! Thật ra thì cậu ấy muốn thăm Alice, và cả hai đã bỏ rơi con để đi rong với máy ảnh của họ. Trong câu chuyện này có tất cả ba con lừa và con không phải là con lừa tồi tệ nhất, mặc dù chính con là người làm cho người ta cười. Demi có vẻ thơ ngây và nghiêm túc. Không ai có thể trách gì cậu ấy cả.
– Cơn điên mùa hè đã hoành hành! Không ai có thể biết được nạn nhân kế tiếp sẽ là ai! Hãy để Demi cho mẹ nó, và xem chúng ta nên làm gì, Tom à.
– Con hoàn toàn không biết. Thật là phiền phức khi ta yêu hai cô gái cùng một lúc. Thế bà khuyên con nên làm gì?
– Dù sao thì cũng nên làm cái gì đó thật hợp lí. Dora yêu con và nghĩ là con yêu cô ấy. Nan thì không quan tâm đến con, luôn coi con như một người bạn, mặc cho những cố gắng của con. Ta nghĩ, Tom à, con yêu Dora hoặc gần như thế, vì suốt cả năm này, ta không bao giờ nghe con nói về Nan như vừa nói về Dora. Những cuộc cãi vã nhỏ của hai đứa đã gắn bó con với nó cho đến khi một sự cố xảy ra giúp con nhìn thấy một cô gái hấp dẫn hơn Nan. Ta nghĩ bây giờ con nên xem người con yêu trước kia như một người bạn và người bạn mới là người yêu. Nếu như con thấy tình cảm của con dành cho cô gái bền lâu và thành thực thì hãy cưới cô ấy đi.
Nếu như bà Jo còn nghi ngờ một chút gì về những lời bà đã nói, thì nét mặt của Tom cũng đã xác nhận tính xác thực trong ý kiến của bà. Mắt cậu sáng lên, môi cậu mỉm cười và một nét hạnh phúc khiến mặt cậu thật tươi. Cậu im lặng một lúc, cố gắng hiểu phép lạ mà một tình yêu thật sự có thể gây ra trong trái tim trai trẻ.
– Con sợ con sẽ khiến cho Nan ghen tị. Bạn ấy biết Dora và con tin chắc là bạn ấy đã nghe kể về những gì đã xảy ra. Con đã chán bị người ta chế nhạo. Con muốn thoát ra khỏi tình trạng đó bằng bất cứ giá nào. - Cậu nói chậm rãi như thể để cho lòng nhẹ đi vì các mối nghi ngờ và các phiền muộn nhờ người bạn lớn tuổi của cậu. - Con ngạc nhiên khi nhận thấy chuyện xảy ra dễ dàng và lí thú. Con không muốn làm cho ai khổ cả. Con đã bảo Demi kể về chuyện này trong các thư cậu ấy viết cho Daisy, như vậy thì Nan sẽ biết chuyện. Thế là con bỗng quên Nan và chỉ còn quan tâm đến Dora mà thôi. Và rồi con lừa - Chúa ban phép cho con vật hiền lành đó! - đã đưa cô ấy vào vòng tay của con và giúp con phát hiện ra cô ấy yêu con. Con tự hỏi không hiểu vì sao, vì con không xứng đáng!
– Mọi người đàn ông tử tế đều cảm thấy như vậy khi một cô gái thơ ngây để mắt đến họ. Con hãy làm cho mình xứng đáng với cô ấy: đó không phải là một thiên thần, mà là một phụ nữ với những khuyết điểm mà con phải chịu đựng và tha thứ. Hai con sẽ phải giúp đỡ nhau. - Bà Jo nói, cố nhận thức ra là chàng trai nghiêm túc kia không ai khác hơn là Tommy Bangs.
– Điều cần biết là con không có ý định dùng Dora thân yêu của con như là dụng cụ để dày vò Nan. Con không xứng đáng được hạnh phúc như thế này. Nếu như tất cả những điều sai trái con làm kết thúc tốt đẹp như thế này, thì con sẽ hạnh phúc biết bao!
Mặt Tom lại sáng lên khi nghĩ đến những dự kiến đầy quyến rũ.
– Cậu bé thân yêu, đây không phải là một trò đùa, mà là một trải nghiệm tuyệt vời bỗng đến với con. - Bà Jo nghiêm túc nói tiếp. - Hãy hạnh phúc và tỏ ra đủ sức với tình thế. Xứng đáng nhận được tình yêu và lòng tin cậy của một cô gái là việc trọng đại. Đừng để cho cô bé Dora yêu con một cách vô ích. Hãy là một người đàn ông vì tình yêu đối với cô gái. Hãy chuyển tình cảm này thành một ơn phước cho hai con.
– Con sẽ cố gắng hết mình. Phải, con yêu cô ấy, nhưng con cũng chưa thể tin được. Con muốn bà làm quen với cô ấy. Con đã thấy nhớ cô ấy rồi. Cô ấy đã khóc khi bọn con chia tay ngày hôm qua, và con cũng buồn lắm.
Tom sờ tay lên má, như thể cậu còn cảm nhận được chiếc hôn nhẹ mà Dora đã đặt lên đó để cho cậu không quên cô. Và lần đầu tiên trong đời Tommy Bangs hiểu được sự khác biệt giữa tình cảm và tính đa cảm. Cậu chưa bao giờ cảm thấy sự run lên êm dịu như thế này mỗi khi nghĩ đến Nan. Tình bạn giữa hai người giống như một chuyện thật tầm thường so sánh với sự hòa lẫn tuyệt diệu giữa ngạc nhiên và tình yêu.
– Con cảm thấy như trút được một gánh nặng, nhưng Nan sẽ nói sao đây, khi bạn ấy biết tin? - Cậu thốt lên và cười.
– Khi bạn ấy biết tin gì? - Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến bà Jo và Tom cùng xoay lại.
Nan đứng ở ngưỡng cửa nhìn hai người một cách bình thản. Vì muốn làm cho Tom yên lòng và muốn biết Nan sẽ nhận lấy tin này ra sao, bà Jo đáp thật nhanh:
– Tin đính hôn của Tom với Dora West.
– Thật thế à?
Nan có vẻ ngạc nhiên khiến bà Jo nghĩ cô gắn bó với bạn nhiều hơn là cô muốn thể hiện. Nhưng những lời sau của cô đã xóa đi mọi e ngại.
– Con biết là các toa thuốc của con sẽ hiệu nghiệm, nếu như bệnh nhân chịu khó áp dụng đủ lâu. Bạn Tom thân yêu, tớ chúc phúc cho bạn!
Cả hai bắt tay nhau với tình cảm từ đáy lòng.
– Một tai nạn xảy ra, Nan à. Tớ luôn đặt mình vào những tình thế khó khăn và lần này thì tớ không thể thoát ra bằng cách nào khác hơn. Mẹ Bhaer sẽ kể hết cho bạn nghe. Tớ phải đi đây để uống trà với Demi. Hẹn gặp lại!
Tom biến đi, để cho bà Jo giải thích tình hình cho Nan. Cô không nhịn được cười khi nghe kể về lối tán tỉnh mới này. Nan có biết Dora, thấy cô gái thật dễ thương và rất có khả năng trở thành một người vợ tốt cho Tom.
– Con sẽ thiếu vắng bạn ấy, dĩ nhiên, nhưng thật là nhẹ nhõm cho con và tốt cho bạn ấy. Cứ dính chặt vào váy áo một phụ nữ không tốt chút nào cho một chàng trai. Giờ thì bạn ấy sẽ làm việc với bố bạn và sẽ xoay sở rất tốt. Mọi người sẽ rất bằng lòng. Con sẽ tặng cho Dora một tủ thuốc xinh làm quà cưới và chỉ cho bạn ấy cách sử dụng.
Ta không thể tin tưởng ở Tom trong lĩnh vực này: ngành thuốc thích hợp với bạn không thua gì với cụ Silas!
Những lời nói sau cùng này khiến bà Jo yên tâm. Lúc đầu bà nghĩ Nan sẽ mất đi một thứ quan trọng trong chuyện này.
– Con sâu cuối cùng đã biến đổi, Nan à, kẻ nô lệ của con sau cùng cũng tìm được tự do. Giờ thì con hãy để hết tâm trí vào công việc. Vì con rất có năng khiếu cho nghề này. Một ngày nào đó, con sẽ làm nên việc lớn, ta có cảm giác như vậy. - Bà Jo nói giọng khuyến khích.
– Con hi vọng thế. Nhân đây, có vài trường hợp ban đỏ trong làng, bà hãy bảo các cô gái nên tránh xa mấy đứa trẻ. Sẽ rất bực mình nếu ta có một trận dịch vào lúc khai trường. Con đi tìm Daisy đây, con không biết bạn ấy nghĩ gì về chuyện của Tom!
Và Nan vừa bước đi vừa cười thật vui, rõ ràng là cô không hề luyến tiếc điều gì về mặt tình cảm.
“Mình sẽ theo dõi Demi, nhưng thật khéo. Chị Meg chăm lo rất tốt cho các con theo ý chị. Nhưng mình linh cảm chị ấy sẽ xù lông lên nếu như con trai chị mắc phải căn bệnh có vẻ như ảnh hưởng đến chúng ta mùa hè này”, bà Jo tự nhủ.
Bà không hề nghĩ đến bệnh ban đỏ, mà đến một căn bệnh khác trầm trọng hơn nhiều, có tên là Tình Yêu, một căn bệnh hoành hành trong cộng đồng nhất là vào mùa xuân và mùa hè, thúc đẩy những người trẻ tuổi tạo thành đôi như mấy chú chim. Franz đã rơi vào tình trạng đó rồi, Nat thì đang trong thời kì tiềm tàng, Tom bỗng vừa mới tuyên bố mắc phải, Demi có vẻ có dấu hiệu trầm trọng, và tồi tệ hơn hết, cậu bé Ted của bà hôm qua đã bình tĩnh nói với bà:
– Mẹ à, con nghĩ con sẽ hạnh phúc hơn nếu con có người yêu giống các chàng trai khác.
Nếu cậu con trai yêu của bà hỏi chất nổ để chơi thì bà cũng không ngạc nhiên hơn. Nhưng bà vẫn có thể chống lại đòi hỏi ngu xuẩn của cậu.
– Barry Morgan bảo con cần phải có người yêu và bạn ấy có thể kiếm cho con một cô dễ thương. Ban đầu con đã hỏi Josie, nhưng chị ấy hét lên. Thế là con để cho Barry lo việc đó. Mẹ đã bảo điều này ổn định một chàng trai và con muốn mình được ổn định. - Ted giải thích với một giọng điệu mà ở khía cạnh khác khiến bố mẹ em bật cười.
– Chúa lòng lành! Thật là một thời đại! Giờ đây các cậu bé con lại muốn đùa với những chuyện thần thánh nhất trên đời! - Bà Jo thốt lên khi nhìn thấy cậu con trai của bà đang chơi bóng rổ…
Câu chuyện của Tom ảnh hưởng như một quả bom tàn phá dữ dội. Nếu như sự thật một con chim én không làm nên mùa xuân, thì ta biết cuộc đính hôn này có thể kéo theo những cuộc đính hôn khác. Hơn nữa, gần như tất cả các chàng trai đều đang ở cái tuổi khá tế nhị khi mà chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể gây ra hỏa hoạn. Trong tất cả các bài học mà bà Jo đã cố gieo vào đầu các chàng trai, bài học quan trọng và tế nhị nhất là: tình yêu có thể khiến ta điên rồ cũng như trở nên ngoan hiền, vì vậy ta phải chờ đợi, gặp những vỡ mộng, những thất vọng cũng như những niềm vui và những giây phút điên rồ tuyệt diệu.
Tom thích thú về ấn tượng gây ra trên cộng đồng bé nhỏ của Plumfield khi tuyên bố cuộc đính hôn. Sự ngạc nhiên không để cho các bạn cậu khả năng nói đùa. Tom xuất hiện như một anh hùng đã cứu một cô gái khỏi trận đắm thuyền và nhận được lòng biết ơn, tình yêu của cô. Khi Dora đến thăm mẹ Bhaer và ra mắt gia đình, tất cả mọi người đều đón nhận ngay cô gái trẻ vui vẻ và quyến rũ đó. Thật là vui thích khi thấy sự hãnh diện thơ ngây của cô bé đối với Tom, đã gần như trở thành một người đàn ông. Thật đáng ngạc nhiên khi bao nhiêu đức tính tốt mà tình yêu của cậu dành cho cô gái đã đưa ra ánh sáng.
Bố cậu bằng lòng khi Tom quyết định bỏ việc đeo đuổi ngành y và chuẩn bị nhận lấy công việc làm ăn của ông cụ. Người thương gia thịnh vượng này sẵn sàng để cho con trai ông cưới cô con gái có của hồi môn dồi dào của ông West. Bóng mờ duy nhất trong bức tranh tình tứ này là sự quan tâm bình thản mà Nan đã thể hiện đối với câu chuyện thú vị và sự nhẹ nhõm hiển nhiên của cô. Chắc chắn Tom không hề muốn làm cho cô khổ, nhưng một sự nuối tiếc nhỏ trước sự mất đi một người đeo đuổi như thế không thể không khiến cậu cảm thấy hơi thích thú. Một cái nhìn buồn, một lời trách móc, một chút ganh tị khi cậu đi qua khoác tay Dora sẽ chỉ là một phần cống hiến không đáng kể so với những năm tháng phục vụ tận tình và yêu thương thật lòng của cậu. Nhưng Nan tiếp tục nhìn cậu với vẻ bình thản khiến cậu rất bực mình.
Cần thời gian để làm chủ được cảm xúc của cậu. Bà Jo và ông Laurie cho cậu những lời khuyên tốt và vạch ra cho cậu thấy sự hoàn hảo khó tin của con tim loài người.
Khi mùa thu đến, người ta không còn trông thấy cậu ở Plumfield nữa. Mối quan tâm mới của cậu giờ đây nằm ở thành phố và công việc làm ăn đòi hỏi cậu phải làm việc nhiều. Rõ ràng cậu đã tìm được chỗ đứng của mình trong cuộc đời và xoay xở rất tốt, khiến cho bố cậu bằng lòng. Sự có mặt của cậu đem lại sự tươi sáng cho văn phòng yên tĩnh. Sự lanh lợi của cậu thích hợp trong công việc làm ăn hơn trong việc nghiên cứu về các căn bệnh hoặc nghĩ ra những trò đùa không được hay ho lắm.
Chúng ta hãy để yên cho Tom một thời gian. Chúng ta hãy quan tâm đến những chuyện phiêu lưu nghiêm túc hơn nhiều của các bạn cậu, mặc dù cuộc đính hôn của cậu được tổ chức thật vui vẻ đã biến cậu thành một người đàn ông hạnh phúc và có trách nhiệm…