Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dora Nguyen
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1265 / 8
Cập nhật: 2017-09-18 23:41:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tháng Tư
ừ tuần trước, tôi bắt đầu viết nhật ký về những ngày thực tập ở RTC. Tôi vẫn không có đủ thời gian để tự nướng bánh mì và phết mứt vào mỗi sáng nhưng bù lại, tôi phát hiện ở tầng bảy của tòa nhà có một chiếc máy bán đồ ăn tự động. Tôi thường tranh thủ chạy lên đó ăn sandwich và uống trà vào giờ nghỉ giải lao giữa hai cuộc họp buổi sáng. RTC dường như rất thích tụ tập họp hành. Một nhóm họp lúc bảy giờ sáng để tạm thời thống nhất các tin sẽ đưa lên trang tin online. Một nhóm họp lúc mười một giờ trưa để bàn về bản tin lúc hai chiều. Một nhóm khác sẽ họp lúc bốn giờ chiều để vạch khung chương trình thời sự buổi tối. Một sinh viên thực tập như tôi được khuyến khích tham gia tất cả các buổi họp, dù không phải lúc nào tôi cũng được trực tiếp tham gia đóng góp ý kiến. Những phòng ban khác như Văn hóa, nghệ thuật... thường ít bận rộn hơn, nhưng cũng “kém vui hơn” theo cách định nghĩa của Jim.
- Làm việc ở đây, em bắt buộc phải mở to mắt quan sát cuộc sống đang diễn ra.
Khi đã quen dần với những buổi sáng không được ngủ nướng, tôi nghĩ công việc của RTC cũng không đến nỗi tệ. Tôi được va chạm, được thử nghiệm nhiều việc khác nhau. Giáo sư hướng dẫn đã gật đầu trước đề nghị viết về nguyên tắc tôn trọng sự thật trong viết văn và làm báo của tôi. Không còn gì phải lo lắng, ngoài thời gian làm việc ở văn phòng, tôi dành kha khá thời lượng để nghiên cứu về ngành báo chí.
***
Buổi sáng, tôi đến văn phòng và đọc một bài báo mới được gửi về từ Mỹ. Laney Brown - cô bé tám tuổi người Pennsylvania gốc Ireland vừa qua đời bởi một căn bệnh ung thư. Trước đó vài ngày, hàng nghìn người đã tụ tập quanh nhà cô bé để hát mừng sinh nhật. Rất nhiều người đã khóc khi biết tin Laney rất yếu và không thể rời khỏi giường để tới cửa sổ nhìn mọi người. Cô bé đã thì thầm vào tai mẹ.
- Con có thể nghe thấy mọi người đang hát, và con yêu mọi người nhiều!
Facebook page của cô bé nhận được sự quan tâm của hàng triệu người, bởi tinh thần lạc quan, thái độ tích cực cô bé đã và đang truyền đến tất cả mọi người. Laney bị chẩn đoán mắc căn bệnh quái ác này vào tháng Mười năm trước, sức khỏe cô bé giảm sút rất nhanh sau đó. Laney phải trải qua nhiều đợt xạ trị, phải nằm viện trong một thời gian dài trước khi các bác sĩ nói cô bé chỉ có thể sống một tuần nữa, gia đình Laney đã đưa cô bé về nhà. Laney múa ba lê rất giỏi, cô bé có rất nhiều ước mơ. Một trong số những ước mơ đó là được nói chuyện với Taylor Swift. Cô ca sĩ nhạc đồng quê này đã không thể bay tới Pennsylvania nhưng đã gọi điện cho Laney qua Skype và khiến cô bé bật khóc vì hạnh phúc.
Chi tiết này nhắc tôi nhớ đến một sự kiện ở Cork hồi tôi mới sang. Một cậu bé sáu tuổi mắc bệnh hiểm nghèo có ước mơ trở thành người dơi để cứu thế giới. Thị trưởng đã ra thông báo kêu gọi mọi người tham gia vào chiến dịch giúp đỡ cậu bé thực hiện ước mơ của mình. Một nhóm người trẻ được tập hợp để tạo bối cảnh giả, nơi có một vụ bắt cóc con tin cần sự giải cứu của người dơi. Tất cả những người có mặt trong buổi “diễn tập” đó đều giả vờ tỏ vẻ sợ hãi rồi đồng loạt hoan hô trước sự xuất hiện của cậu bé trong bộ đồ của người dơi. Cậu bé đã nhanh chóng giải cứu con tin, một cô bé chín tuổi, bằng cách lợi dụng lúc kẻ bắt cóc sơ hở để kéo cô bé đó ra khỏi tòa nhà. Cả đám đông vỗ tay reo vui, cậu bé như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Tôi và Maria đã đứng trong hàng người tham gia chiến dịch ấy, và khóc lúc báo đưa tin cậu bé đã qua đời trong vòng tay của gia đình và bè bạn.
Điều này làm nên một trong những lý do tôi yêu quý và trân trọng những nhà báo của mảnh đất này. Họ không ngần ngại đưa tin về những trường hợp tưởng như bình thường, để nhờ vào lòng tốt của người đọc mà thông tin được lan rộng và tất cả cùng chung tay tạo ra những phép màu.
- Nếu sau này, có một lúc nào đó, em thực sự mắc bệnh và không thể tiếp tục sống, em sẽ muốn cả thế giới chứng kiến hôn lễ của hai đứa mình. Để sau khi em qua đời, không ai nghĩ đến chuyện yêu anh nữa. - Tôi tìm cách bông đùa để Jan không biết tôi đang khóc.
- Anh có nói sẽ cưới em sao? - Câu hỏi ngược bay đến, người hỏi vẫn nhìn ra ngoài đường. Đợt này, Jan rảnh hơn nên mỗi buổi chiều tan sở, Jan thường đứng đợi tôi dưới sảnh cơ quan rồi cùng tôi bắt xe bus quay về.
- Anh không định cưới em thật hả? - Tôi làm mặt mếu, nước mắt nãy giờ kìm nén bỗng trào ra.
Jan rối rít lau nước mắt cho tôi rồi mắng.
- Đi làm rồi, không thể bớt ngốc đi một chút sao? Anh đùa chút mà đã khóc rồi!
- Như thế có nghĩa anh sẽ cưới em đúng không? - Tôi gạt nước mắt, giọng tỉnh queo.
- Em nghĩ anh có nên thay nhẫn cưới bằng một bịch sữa dành cho người ngốc để em bớt hỏi những câu vớ vẩn như thế không? - Jan gí tay vào trán tôi.
- Ngốc mà có người vẫn yêu, thế chẳng hóa ra có người còn ngốc hơn em nữa đó!
Lần này, có người đã chính thức đầu hàng.
***
Từ học kì hai, tôi ít khi gặp Jan ở trường. Nếu có chạm mặt chỉ là những lần hiếm hoi Jan đến trả sách cho thư viện. Tôi nhìn Jan, lo lắng nhắc anh đừng làm việc quá sức. Như thường lệ, Jan nhéo mũi và kêu tôi đừng lo. Chúng tôi đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc mà không có bất cứ tranh cãi nào lớn xảy ra.
Nhưng Jan đã đúng, nói trước bước không qua.
Giữa chúng tôi, đã xảy ra một trận cãi vã.
Đó là tuần thứ hai của tháng. Một chương trình trao đổi học sinh được tài trợ bởi Đại sứ quán Ireland, UCC và một vài trường đại học nổi tiếng ở Hà Nội. Mười sinh viên Việt Nam được chọn sang Ireland học tập và thăm quan hai tuần.
- Em sẽ không phải than phiền mình là người Việt Nam duy nhất ở thành phố này nữa nhé! - Jan nháy mắt trêu chọc.
Từ tháng trước, Jan đã xin nghỉ các hoạt động của CLB Sinh viên quốc tế nên đợt đón tiếp này, Jan không cần tham gia. Tôi không phải thành viên của CLB nhưng do là sinh viên Việt Nam duy nhất ở trường nên được chọn vào đoàn đón tiếp và hướng dẫn các bạn sinh viên trao đổi trong ngày đầu tiên họ nhập học.
Khá dễ hiểu, những sinh viên này đều đang theo học chương trình cử nhân Kinh tế, Tài chính, Kế toán ở Việt Nam. Lúc phát hiện Jan, người đứng cạnh tôi đang học thạc sĩ Tài chính doanh nghiệp, họ đã xúm vào chào hỏi, chuyện trò, đặc biệt là những cô gái. Họ dành cho Jan những cái nhìn ngưỡng mộ, chuyện trò thân thật như thể sự tồn tại của tôi chỉ ngang ngửa một... nắm không khí. Jan luôn cười nói khi truyền đạt kinh nghiệm cho những cô gái đó. Kể cả những lúc có việc phải rời đi, Jan cũng từ chối hết sức dịu dàng. Jan từng bảo Jan thích những cô gái tóc đen, mắt đen, nhìn vào như thấy được cả một biển đêm trong đó. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên Jan tiếp xúc với nhiều cô gái tóc đen, mắt đen như thế. Biết đâu, Jan sẽ phải lòng một ai đó trong số họ thì sao.
- Không ngờ anh cũng có người để ý cơ đấy!
- Em đang nói về những sinh viên nữ đến từ Việt Nam? Haha! Anh sẽ coi đó là một lời khen dù vẻ mặt của em có vẻ đang biểu tình dữ dội! - Jan biết tôi đang giận nhưng vẫn cố tình chọc tức.
- Tại sao anh đứng nói chuyện với họ lâu như thế? Có nhiều chuyện để nói như thế sao? - Cơn giận đang chế ngự tôi.
- Ừ thì, cùng dân Tài chính với nhau mà, em biết đấy... - Jan cười xòa.
- Trước đây em cũng học Tài chính, nhưng anh có bao giờ nói chuyện học hành với em đâu. Anh khinh thường em! - Tôi hờn dỗi.
- Ơ này, nếu anh mang lý thuyết Tài chính ra để bàn luận với em, thời gian đâu để ôm và hôn em nữa hả? - Jan dỗ dành tôi bằng một nụ hôn trên trán.
- Anh nói dối, anh thích nói chuyện với những em nữ sinh đó đúng không?
- Em! - Ánh mắt Jan thảng thốt nhìn tôi. - Em có thể người lớn một chút, đừng ghen lung tung như thế được không?
- Ok, em trẻ con. Em hay hỏi những câu ngớ ngẩn, em ghen lung tung! - Tôi như sắp bùng nổ - Giờ thì anh đang chê em cơ đấy?
- Nghe này, anh không bao giờ có ý chê em cả. Chỉ là, em đang cư xử hơi quá và đang hiểu lầm trầm trọng mối quan hệ của anh và đám nữ sinh kia thôi. Nếu cũng như em, chắc anh phải nổ tung đầu khi thấy em cười nói với anh chàng Jim Jim gì đó?
- Jim? Anh đang nghi ngờ em? - Tôi đứng dậy, bỏ ra về.
- Anh không nói anh nghi ngờ em! Này, này! Em không định bỏ về thật chứ? Này!
***
Nhờ những bài viết lẻ tẻ về cuộc sống của một du học sinh, tôi nhận được lời mời viết sách từ một nhà xuất bản ở Việt Nam. Không quá phức tạp, tôi chỉ cần tập hợp những bài viết cũ, viết thêm một vài bài mới, phản ánh chân thực cuộc sống của một cô gái đang bươn chải nơi xứ người. Sau đó, mức nhuận bút trong mơ sẽ là của tôi. Tôi trao đổi vấn đề này với bà quản lý, hỏi tôi có thể chụp ảnh và nhắc đến hãng tin RTC trong tác phẩm của mình không. Bà xởi lởi nói đó là vinh hạnh cho hãng tin của bà và nếu tôi cần bất cứ sự trợ giúp nào, bà đều có thể giúp đỡ. Tôi nghĩ lại thì thấy thái độ đó của bà cũng không có gì là lạ. Tuy rằng cuốn sách của tôi sẽ được thực hiện bằng tiếng Việt nhưng bà và hãng tin của bà hoàn toàn có thể “ăn theo” bằng cách đưa tin về cuốn sách. RTC sẽ xuất hiện như bệ phóng ước mơ cho một cô gái da màu. Ôi, khỉ thật! Tôi bắt đầu nhắc đến màu da trong lúc nói chuyện, hệ quả của việc (bị động) tiếp xúc quá nhiều với một bà chị tóc vàng ở công ty.
Ramona làm cùng phòng tin trực tuyến với tôi. Bà chị này có cách viết sắc sảo, tiếp cận vấn đề một cách trực diện và hiệu quả. Nghe mọi người kể năm ngoái, ba trong số những phóng sự của Ramona đã được đề cử là bài báo xuất sắc nhất của thành phố. Tôi khâm phục chị nhiều nhưng luôn tìm cách tránh càng xa càng tốt. Nếu có ai đó ở mảnh đất này có khả năng và luôn muốn khiến tôi thất vọng về vốn tiếng Anh của mình thì đó chính là Ramona. Sau khi chinh chiến ở vị trí phóng viên, Ramona trở thành biên tập viên và người dẫn chương trình. Âm lượng và tốc độ nói của chị đều rất hoàn hảo, nhưng chỉ trên tivi và trước mặt những người khác mà thôi. Nói chuyện với tôi, chị bắn như gió, sử dụng cách phát âm đặc trưng không lẫn đi đâu được của người Ireland kèm theo những từ ngữ tôi không thể nào tìm được trong từ điển. Những người sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, những người đã quen với tiếng Anh - Ireland thay vì Anh - Anh, Anh - Mỹ đều có thể hiểu được, nhưng một người sử dụng tiếng Anh như một ngôn ngữ thứ hai thật không sao có thể theo kịp. Mỗi lúc như thế, bà chị thường thẳng tay chê bai tôi.
- Tưởng sao? Nghe nói còn không hiểu, tài năng gì mà đòi viết báo, làm văn?
Những đồng nghiệp khác nhìn tôi an ủi. Tôi cúi mặt, nhìn mũi giày của mình mà tự an ủi bản thân.
Vài bữa sau, có người nói vào tai cho tôi biết, chị ghét tôi do chị tỏ tình với Jim không được. Jim bảo anh đã thích người khác và mọi người đồn, người đó là tôi.
- Em vốn dĩ không thể giải thích và Ramona chắc chắn sẽ không bao giờ nghe! - Jim bất thần lên tiếng.
Tôi không biết anh đã đến gần và nghe được đoạn nào trong mẩu đối thoại của chúng tôi. Cô bạn đồng nghiệp rụt rè đứng dậy, xin phép trở về bàn làm việc, bỏ lại tôi và Jim ở khoang giải trí của công ty. Ở đây, chúng tôi có thể tìm thấy rất nhiều món đồ giải trí vô hại và không gây tiếng ồn, ảnh hưởng đến người khác như giấy và bút chì màu, bảng phi tiêu, những khối rubik, giấy bút để chơi cờ caro...
- Em không muốn gây xích mích với đồng nghiệp, càng không muốn bị mọi người hiểu lầm. Em đã có bạn trai, anh biết đấy, và em không hề thích anh. - Tôi nói, với tất cả sự cương quyết tìm được.
- Ừ, anh đã biết điều đó! - Jim thấp giọng.
- Em còn có việc. Em về phòng trước đây. Chào anh! - Tôi đứng dậy.
- Em ghét anh đến mức không muốn chúng ta là bạn. Chỉ vì anh thích em? Chỉ vì Ramona phân biệt đối xử với em và điều đó hoàn toàn không phải lỗi của anh?
Jim nói với theo. Tôi nghe thấy nhưng không dừng lại. Tôi và Jan đang chiến tranh lạnh. Và mối quan hệ của tôi và đồng nghiệp đang bị căng Dora Nguyen 258 thẳng hóa chỉ vì một hiểu lầm không đáng có. Đầu tôi quá rối để có thể nghĩ ra những điều sáng suốt lúc này.
***
- Cháu đang mắc kẹt giữa hai chàng trai sao cháu yêu? - Patricia hỏi trong lúc tôi giúp bà nhặt rau.
- Còn chị thì chẳng còn lấy một chàng trai để mà mắc kẹt! - Chúng tôi bật cười trước lời than vãn của Maria. Chị và bạn trai đã quyết định chia tay tháng trước, khi hai người không còn tìm ra tiếng nói chung nữa. Maria không khóc, nhưng tôi biết chị buồn. Ngay cả khi chị lúc nào cũng ra rả nói “Rồi thì tình yêu mới sẽ đến thôi mà!”
Cả Maria và Patricia đều thống nhất tôi không nên tránh mặt hay thay đổi cách cư xử với Jim.
- Anh ta không làm gì sai cả, nhớ không? Người sai, không những sai mà con sai một cách ngu ngốc, chính là cô nàng Romano kia kìa!
- Ramona! - Tôi đính chính.
- Ok, sao cũng được. Tên của cô ta khó đọc y như người! - Maria bình luận.
Chị nghĩ, rồi nói thêm.
- Nhưng em hãy cẩn thận đó! Đừng nên phải lòng anh chàng đó! Những mối quan hệ bắt đầu từ sự thù ghét đều đáng sợ cả!
Tôi? Thích Jim sao? Không đời nào!
***
Nhưng buổi tối thứ Tư của tuần kế tiếp, tôi đã đi ăn với Jim.
- Em sẽ không nỡ để một người đang buồn não ruột phải đón sinh nhật một mình chứ?
Điệu bộ giả vờ đáng thương của Jim khiến tôi phì cười. Jim cũng cười. Tôi muốn mua một đồ nào đó để tặng Jim nhưng anh từ chối.
- Có thể cùng em đón sinh nhật là vui rồi!
Jim là một chàng trai lịch thiệp, người lúc nào cũng mặc áo vest được là thẳng tắp, khoác ngoài một chiếc măng tô dài. Xe ô tô của Jim luôn thơm mùi nước hoa dìu dịu. Thật khó để tìm được mối liên hệ giữa một chàng trai giống như công tử nhà giàu và một nhà báo không ngại lăn xả trong nhiều tình huống cấp bách, thậm chí tiềm ẩn cả hiểm nguy.
- Tại sao em học CW mà lại xin vào RTC thực tập? Ở Cork có nhiều nhà xuất bản và tổ chức văn học khác mà! - Jim hỏi lúc chúng tôi ngồi ăn tối bên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, được phủ bởi một tấm khăn mỏng in hình hoa văn cổ điển, sang trọng.
- Không thể sao?
- Không, ý anh là em đã có thể tìm được những cơ hội khác gần với ngành học của mình hơn. Còn dĩ nhiên, anh ủng hộ việc em chọn RTC. Nếu không, chúng ta đã không thể quen biết và cùng ngồi ăn tối như thế này! - Jim uống một hớp rượu rồi thanh minh.
- Trước khi chọn khóa học này, em đã chỉ nghĩ đơn giản em muốn được theo học một chương trình nào đó dạy về viết lách. Không chỉ là viết lách đơn thuần mà còn là viết một cách sáng tạo và có ảnh hưởng đến người khác. Em nghĩ mình chưa đủ sức để tạo ra một tác phẩm văn học. Em cần trải nghiệm, nên em đã chọn thử sức ở lĩnh vực báo chí trước. Ít nhất, em có thể viết. - Sau khi kết thúc phần “diễn thuyết” của mình, tôi mới ngỡ ra mình thậm chí không NGHĨ đến Minh trong khi nhắc đến lý do du học. - Còn anh, tại sao anh trở thành nhà báo? Em nghĩ anh thích hợp trở thành người mẫu hoặc diễn viên điện ảnh hơn, haha!
- Em là người coi số sao. Vài năm trước, anh là một người mẫu. Sau đó, anh đã chuyển sang viết báo vì anh nhận ra mình muốn thay đổi thế giới.
- Nếu thế, em nghĩ anh phải trở thành siêu nhân chứ!
- Này, em không thể nghiêm túc quá mười phút sao!
Tôi đã bị nhiễm tính bông đùa của Jan nhiều quá rồi!
Trong khi chàng ta còn chưa thèm gửi tin nhắn làm lành với tôi nữa. Cork là một thành phố nhỏ đủ để dễ dàng sắp xếp một buổi hẹn hò nhưng cũng đủ lớn để người ta không thể tình cờ chạm mặt một khi đã cố ý tránh nhau. Thảng hoặc, bước chân vô thức dẫn tôi đến đầu ngõ dẫn vào nhà của Jan. Nhưng tôi quay về. Jan không đến văn phòng đợi tôi cùng về nữa. Tôi ngồi một mình trên xe bus, nghe trái tim thổn thức nhưng không thể khóc. Nhớ nhung là một cảm giác đáng sợ. Tôi tưởng như mình đang chết dần chết mòn, nhưng đứa con gái cứng đầu và bướng bỉnh đang ẩn bên trong ngăn tôi tìm gặp Jan.
***
Sau bữa tối, chúng tôi đi bộ dọc bờ sông. Những ngọn gió cuối mùa xuân không còn lạnh giá. Cây thưa thớt hai bên đường đã bắt đầu ra những lộc non. Xe bus ở Cork không hoạt động tới khuya nên tôi ít khi nán lại ở trung tâm thành phố vào thời điểm tối khuya như thế này, trừ những ngày nép trong vòng tay của Jan để lang thang trong các trung tâm mua sắm, ăn khuya ở một cửa hàng tiện lợi ven đường rồi về nhà Jan, đánh một giấc thật ngon tới sáng.
Jim đột ngột hỏi tôi về quê hương, về gia đình, và về Tết.
- Như em thích thật, có thể sống tách rời gia đình. Người Ireland không thoáng như người dân của các nước châu Âu khác. Không phải đứa trẻ nào cũng được khuyến khích sống xa gia đình, bởi thế nên rất ít những người bạn anh quen chọn ra nước ngoài học tập và làm việc. Anh sinh ra và lớn lên ở đây, học tập và làm việc ở đây, rồi có lẽ cũng sẽ kết thúc cuộc đời ở đây. Sống riêng, nhưng Giáng sinh, ngày Lễ là phải cố gắng thu xếp về nhà!
- Em biết có người thậm chí không có một nơi để trở về cơ! - Tôi đã nghĩ đến Jan ngay giờ phút ấy. Ý nghĩ Jan đã phải trải qua những năm tháng tuổi thơ không mấy vui vẻ, phải tự cố gắng và phấn đấu gấp mười, gấp trăm người khác, phải nỗ lực vươn lên trong sự chăm sóc nửa vời của người khác... luôn khiến tôi nhói lòng.
Jim không nghe thấy lời thì thầm của tôi, chỉ hỏi tôi có dự định ở lại Cork sau khi tốt nghiệp hay không.
- Có thể. Visa du học sinh của em cho phép em lưu lại Ireland thêm một năm sau thời gian tốt nghiệp!
- Người yêu của em thì sao? Anh ta sẽ ở đây hay về Séc?
Tôi không biết, thực sự không biết. Tôi chưa bao giờ hỏi Jan về điều đó, cũng chưa bao giờ nghe Jan nhắc đến ý định trở về Séc. Bỗng dưng, tôi cảm thấy hoang mang vô cùng. Tôi và Jan yêu nhau, trước giờ tôi chỉ hay biết có thế. Những dự định tương lai, chúng tôi chưa từng nói với nhau. Tôi muốn Jan trở thành một phần trong tương lai của mình, nhưng lại không chắc mình có thể trở thành một phần trong cuộc sống sau này của Jan hay không. Mọi thứ đều quá mơ hồ. Hoặc tôi, hoặc Jan đang cố không nhắc đến chúng.
Đột ngột, một chiếc mô tô phân khối lớn phóng vụt qua lúc tôi đang đi dưới lòng đường. Jim kéo tôi vào lòng, giúp tôi tránh vụ va chạm. Định thần lại, tôi ngượng ngùng đẩy Jim ra nhưng một bàn tay nào đó đang giữ tôi lại.
- Em làm ơn đứng yên để anh ôm, chỉ một phút giây này thôi, được không?
Lời thoại lặp lại. Tôi đã từng nghe ở đâu đó.
Tôi hít một hơi dài. Bóng người xuất hiện bên góc đường tay phải khiến tôi giật mình. Tôi đẩy Jim ra, vội vã chạy đuổi theo. Người đó quay bước, cố rảo bước thật nhanh. Mái tóc rối xù quen thuộc. Chiếc áo khoác xám tro di chuyển trong bóng đối. Đoạn vỉa hè đá dần thấm nước mưa, ánh lên dưới những ngọn đèn đường. Bóng người khuỵu xuống, tôi nghe tim mình thót lại. Tôi chạy băng qua đường, gào lớn tên Jan.
Buồn Như Thể Muốn Tan Ra Buồn Như Thể Muốn Tan Ra - Dora Nguyen Buồn Như Thể Muốn Tan Ra