Nguyên tác: A Twist In The Tale
Số lần đọc/download: 1034 / 79
Cập nhật: 2018-09-26 12:40:36 +0700
Chương 8 - Kẽ Hở
"Đ
ó không phải là câu chuyện mà tôi đã nghe kể lại." Philip nói.
Một trong những thành viên câu lạc bộ đang ngồi bên quầy rượu liếc nhìn về phía có những giọng nói đã bắt đầu lớn tiếng. Thế nhưng khi trông thấy những người liên quan thì ông ta chỉ mỉm cười và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
Câu lạc bộ gôn Haslemere khá đông vào buổi sáng thứ bảy. Và sắp tới giờ ăn trưa thì thường khá khó khăn để kiếm được một chỗ ngồi trong gian nhà rộng rãi này.
Từ khá lâu trước khi căn phòng bắt đầu trở nên đông đúc, hai thành viên câu lạc bộ đã gọi chầu nước thứ hai và thu xếp được chỗ ngồi ở cái góc phòng thụt vào, trông ra lỗ gôn đầu tiên. Philip Masters và Michael Gilmour đã kết thúc ván chơi buổi sáng thứ bảy của họ sớm hơn thường lệ, và giờ thì dường như đang mải mê chuyện trò."Thế anh đã nghe kể lại thế nào nào?" Michael Gilmour hỏi khẽ, nhưng bằng một giọng nói âm vang.
"Rằng anh không hoàn toàn không có lỗi trong vấn đề này."
"Tôi dường như chắc chắn đã có lỗi hả?" Michael nói. "Thế anh định có ý gì đây?"
"Tôi chẳng có ý gì hết." Philip nói. "Nhưng đừng quên, anh không bịp được tôi đâu. Chính tôi đã có một thời thuê mướn anh, và tôi đã biết anh quá lâu rồi để mà chấp nhận tất tật mọi điều anh nói ở giá trị bề ngoài."
"Tôi chẳng cố bịp bất cứ ai cả." Michael nói. "Mọi người ai cũng biết là tôi bị mất việc. Tôi chưa bao giờ nói khác cả."
"Đồng ý. Nhưng cái điều mà không phải ai ai cũng biết là anh đã bị mất việc như thế nào và tại làm sao mà anh vẫn chưa thể tìm được việc làm mới."
"Tôi không thể tìm được một việc làm mới vì một lý do đơn giản là công việc không dễ dàng gì tự đến với ta vào thời buổi này. Và nhân tiện, không phải là lỗi của tôi mà chính là ở anh - một điển hình thành công và là một tay triệu phú chết tiệt."
"Không phải lỗi của tôi khiến cho anh không có một xu dính túi và luôn luôn thất nghiệp. Thực tế là công ăn việc làm cũng dễ đến với người có thể đưa ra chứng nhận tư cách làm việc do ông sếp gần nhất viết."
"Cứ nói toẹt ra, anh đang định ám chỉ điều gì vậy?" Michael hỏi.
"Tôi chẳng ám chỉ điều gì cả."
Một vài thành viên câu lạc bộ đã ngừng tham gia vào những cuộc nói chuyện trước mặt, vì họ đang cố lắng nghe cuộc hội thoại sau lưng.
"Điều tôi đang nói..." Philip tiếp tục. "là sẽ không có ai thuê mướn anh, bởi cái lý do đơn giản là anh không thể tìm được bất cứ ai sẽ cung cấp cho anh một bản xác nhận tư cách làm việc - và mọi người, ai cũng biết điều đó."
Tất cả mọi người đều không biết điều đó, nó giải thích tại sao hầu hết tất cả mọi người trong phòng giờ đây đang cố sức để lắng nghe.
"Tôi bị liệt vào loại dư thừa." Michael khăng khăng bảo.
"Trong trường hợp của anh, dư thừa chỉ là một mỹ từ của đuổi việc. Chẳng có ai giả bộ khác đi lúc đó cả."
"Tôi bị liệt vào loại dư thừa," Michael lặp lại. "vì cái lý do đơn giản là lợi nhuận của công ty sụt giảm xuống mức hơi thất vọng một chút trong năm nay."
"Hơi thất vọng một chút? Sang thế. Làm gì có lợi nhuận."
"Đơn giản chỉ vì họ bị mất một hay hai lợi ích chính yếu vào tay các đối thủ cạnh tranh."
"Những đối thủ cạnh tranh á, tôi được biết là họ rất vui sướng trả tiền cho những thông tin nội bộ nho nhỏ."
Đến lúc này thì hầu hết các thành viên câu lạc bộ dã cắt ngắn những câu chuyện của chính họ để tì, vẹo quay và gập người với mọi cố gắng bắt được từng lời nói phát ra từ phía hai người đàn ông ngồi bên khung cửa sổ ở góc phòng thụt vào của gian phòng.
"Những tổn thất đó đã được giải thích đầy đủ trong bản báo cáo dành cho các cổ đông tại cuộc họp tổng kết thường niên năm nay." Michael nói.
"Thế nhưng nó có giải thích cho chính những cổ đông đó làm cách nào một nhân viên có thể mua được một chiếc xe hơi chỉ mấy ngày sau khi bị đuổi việc không?" Philip tiếp tục. "Một chiếc xe hơi thứ hai, tôi có thể nói là như thế." Philip uống một hớp nước cà chua ép.
"Đó không phải là một chiếc xe mới." Michael nói, giọng thủ thế. "Đó là một chiếc Mini cũ, và tôi mua nó bằng một phần của số tiền trợ cấp dư thừa nhân công họ trả cho tôi, khi tôi phải trả lại chiếc xe hơi của công ty. Và dù sự việc xảy ra như thế nào, anh biết là Carol cần chiếc xe cho công việc tại ngân hàng mà."
"Nói thẳng thắn nhá, tôi thật kinh ngạc là Carol vẫn còn bấu víu lâu dài đến vậy sau tất cả những gì mà anh đã gây ra cho cô ấy."
"Tất cả những gì mà tôi đã gây cho cô ấy. Anh đang bóng gió điều gì hả?" Michael hỏi.
"Tôi chẳng bóng gió bất cứ điều gì cả." Philip trả miếng. "Thế nhưng thực tế là có một cô gái trẻ trung nào đó, mà cô ta ở trong tình trạng vô danh" - mẩu thông tin này có vẻ như làm hầu hết những người nghe lỏm thất vọng - "vào thời điểm đó cũng sẽ trở thành dư thừa, ấy là chưa kể còn có chửa nữa."
Người chủ quán chưa được gọi rót rượu đã gần bảy phút rồi, và cho tới giờ thì chỉ có rất ít thành viên vẫn giả bộ không lắng nghe cuộc đấu khẩu giữa hai người đàn ông. Một số người thậm chí còn công khai nhìn chòng chọc một cách nghi hoặc.
"Nhưng mà tôi có quen biết cô ta đâu." Michael phản đối.
"Như tôi đã nói đấy, đó không phải là câu chuyện mà tôi đã được nghe kể lại. Thêm nữa, tôi được biết là đứa trẻ mang những nét giống kinh khủng…"
"Này, anh đi quá xa rồi đấy…"
"Anh việc gì phải giấu diếm." Philip nói dứt khoát.
"Anh biết là tôi không có gì cần phải giấu giếm mà."
"Thậm chí với những sợi tóc vàng mà Carol đã tìm thấy ở khắp cả hàng ghế sau của chiếc xe hơi mới cũng không cần hả. Cô gái ở chỗ làm là cô gái có mái tóc vàng, không phải sao?"
"Đúng thế, nhưng mà đó là những cái lông của một con chó săn lông vàng."
"Anh không có một con chó săn lông vàng."
"Tôi biết thế, nhưng mà con chó đó thuộc về người chủ cuối cùng của chiếc xe."
"Con chó cái đó không thuộc về người chủ cuối cùng, và tôi không tin là cái mẹo cũ rích ấy qua mắt được Carol."
"Cô ấy tin bởi vì đó là sự thật."
"Tôi e rằng sự thật là thứ mà anh đã xa rời khá lâu rồi. Anh bị đuổi việc; thứ nhất bởi vì anh không thể để yên tay mình đừng rờ rẫm vào cái ở trong một cạp váy dưới bốn mươi, thứ hai bởi vì anh không thể để các ngón tay mình đừng rờ rẫm những ngăn kéo đựng tiền. Tôi phải biết chứ. Đừng quên tôi đã phải cho anh biến đi cũng vì những lý do tương tự."
Michael nhảy dựng lên, cặp má đỏ gần như cái màu của ly cà chua ép của Philip. Anh ta giơ cao nắm đấm và sắp sửa nện cho Philip một cú, thì đại tá Mather, ông chủ tịch câu lạc bộ, xuất hiện bên cạnh anh ta.
"Xin chúc buổi sáng tốt lành, thưa ngài." Philip bình tĩnh nói, đứng lên chào ông Đại tá.
"Xin chào anh, Philip." Ông Đại tá hét to. "Các anh thấy cái vụ hiểu lầm nho nhỏ dẫn đến nước này còn chưa đủ hay sao?"
"Hiểu lầm nho nhỏ ư?" Michael phản đối. "Thế ông không nghe anh ta đang nói những gì về tôi à?"
"Tôi nghe không bỏ sót một lời, thật không may, cũng y như mọi thành viên có mặt ở đây." Ông Đại tá nói. Quay lại với Philip, ông ta nói thêm: "Có lẽ hai người các anh nên bắt tay nhau như những chiến hữu thân thiện và nghỉ ngơi thôi."
"Bắt tay cái gã dối trá, vô lương tâm, tán gái như cuội kia hử?" Không bao giờ!" Philip nói. "Tôi nói cho ngài biết, ngài Đại tá, anh ta không xứng là thành viên của câu lạc bộ này đâu, và tôi có thể cam đoan với ngài rằng ngài mới chỉ nghe được nửa câu chuyện thôi đó."
Trước khi ông Đại tá cố gắng thử thêm một vòng đàm phán ngoại giao nữa, Michael đã xông vào Philip, và phải nhờ đến ba trang nam nhi trẻ trung hơn vị chủ tịch câu lạc bộ mới tách rời được họ ra. Ông Đại tá ngay lập tức ra lệnh cho cả hai người phải rời khỏi câu lạc bộ, cảnh cáo họ rằng những hành vi của họ sẽ được báo cáo lên ủy ban câu lạc bộ tại cuộc họp hàng tháng sắp tới. Và từ nay cho đến khi cuộc họp đó diễn ra, cả hai người tạm thời bị treo gậy.
Viên thư ký câu lạc bộ, Jeremy Howard, áp giải hai người ra khỏi câu lạc bộ và dõi theo Philip ngồi lên chiếc xe hơi Rolls Royce rồi bình thản lái xe ra đường ra vào, chạy qua cánh cổng ra ngoài. Ông ta phải đứng mất mấy phút trên những bậc thềm câu lạc bộ đợi cho Michael đi khỏi trên chiếc xe hơi Mini. Anh ta đang ngồi trên ghế trước xe hơi và dường như đang hý hoáy viết lách cái gì đó. Sau cùng khi anh ta đã chạy xe qua cánh cổng câu lạc bộ, ông thư ký quay gót và rảo bước trở lại quầy bar. Họ làm gì nhau sau khi đã rời khỏi sân gôn thì chẳng phải phận sự của ông ta.
Trở lại gian phòng câu lạc bộ, ông thư ký thấy rằng các cuộc trò chuyện vẫn chưa trở lại đề tài về nhân vật có vẻ sẽ chiến thắng trong giải đấu Cây gậy chơi gôn của Chủ tịch, vấn đề các hạt giống trong giải đấu phụ nữ tranh cúp Ladies Handicap Cup, và ai sẽ là người thắng thế để tài trợ cho giải đấu Thanh niên của năm nay.
"Dường như họ còn vui nhộn lắm khi tôi đi ngang qua chỗ họ ở lỗ mười sáu mới lúc sáng nay mà." Ông đội trưởng câu lạc bộ nói với ông Đại tá.
Ông Đại tá thú nhận là bản thân ông cũng bối rối khó hiểu. Ông ta đã biết cả hai người từ cái ngày họ gia nhập câu lạc bộ này gần mười lăm năm trước. Họ không phải là mấy gã tồi tệ đâu, ông cam đoan với ông đội trưởng. Trên thực tế ông còn khá ưa thích họ. Đã từ lâu lắm rồi, họ thường chơi gôn trọn một vòng vào mỗi buổi sáng thứ bảy, như hết thảy mọi người đều còn nhớ, và chưa hề có một lời lẽ khó nghe nào được thốt ra giữa họ với nhau.
"Thật là đáng tiếc." Ông Đại tá bảo. "Tôi đã hy vọng mời được Masters tài trợ giải đấu Thanh niên năm nay."
"Ý kiến hay đấy, nhưng mà tôi không thể để anh làm điều đó lúc này."
"Tôi không thể tưởng tượng ra họ đang theo đuổi cái gì."
"Có thể đơn giản là vì Philip là một hình mẫu thành công đến như thế trong khi Michael thì lại rơi vào thời kỳ cơ hàn?" Ông đội trưởng đưa ra giả thuyết.
"Không, có chuyện gì trong đó chứ chẳng giản đơn thế đâu." Ông Chủ nhiêm trả lời. "Hoạt cảnh sáng nay cần một lời giải thích đầy đủ hơn đấy." Ông nói thêm vẻ hiểu biết.
***
Hết thảy mọi người trong câu lạc bộ đều biết rằng Philip Masters đã gây dựng nên công ty từ sự tằn tiện sau khi từ bỏ công việc đầu tiên là một anh bán thiết bị bếp. Công ty 'Bếp lắp sẵn' đã khởi đầu từ một chái nhà kho phía cuối mảnh vườn của Philip, và kết thúc là một nhà máy ở phía bên kia của thành phố, thuê mướn trên ba trăm công nhân. Sau khi công ty chuyển sang cổ phần, giới báo chí tài chính cho rằng chỉ riêng những cồ phần của Philip cũng đã có giá trị đến vài triệu. Năm năm sau, khi công ty này được sát nhập với công ty John Lewis Partnership, thì mọi người đều biết rằng Philip đã có một vụ thỏa thuận làm ăn với một tấm sec trị giá mười bảy triệu bảng, và một hợp đồng dịch vụ năm năm mà một ngôi sao nhạc pop cũng phải hài lòng. Một phần số của cải trời cho này được tiêu vào một ngôi nhà tráng lệ kiểu Georgian nằm giữa hai mươi tư héc ta đất rừng ở ngay ngoại ô Haslemere: anh ta thậm chí có thể trông thấy sân gôn từ phòng ngủ của mình. Philip đã lấy vợ từ hơn hai chục năm nay. Vợ anh ta - Sally, là một Thẩm phán, và cũng là chủ tịch chi nhánh vùng của Quỹ cứu trợ Trẻ em. Con trai của họ vừa mới giành được một vị trí tại Trường đại học St. Anne’s, thuộc Viện đại học Oxford.
Michael là cha đỡ đầu của chàng trai này.
Michael Gilmour lại ở trong một tình trạng trái ngược hẳn. Sau khi ra trường, nơi Philip là người bạn thân nhất, anh ta đã trải qua hết việc làm này đến việc làm khác. Khởi sự ở vị trí là một nhân viên vừa học vừa làm từ công ty Watneys, thế nhưng công việc đó chỉ kéo dài có vài tháng rồi anh ta chuyển sang làm đại diện cho một hãng xuất bản. Giống như Philip, anh ta cưới cô người yêu thở niên thiếu, Carol West, con gái của một bác sỹ địa phương.
Khi đứa con gái của họ chào đời, Carol than phiền về thời gian mà Michael phải sống xa gia đình, cho nên anh từ bỏ công việc xuất bản và ký một hợp đồng làm việc với vị trí giám đốc điều phối cho một công ty nước giải khát địa phương. Anh tại vị được vài năm cho đến khi tay phó được thăng chức vượt mặt anh, thành giám đốc vùng. Cùng lúc với quyết định này, Michael rời bỏ công ty trong cơn bực tức. Sau đợt lĩnh trợ cấp thất nghiệp đầu tiên, Michael làm việc cho một công ty đóng gói ngũ cốc, thế nhưng anh lại phát hiện ra mình bị dị ứng với ngô. Sau khi được cấp một giấy chứng nhận y tế chứng minh việc đó, anh nhận được tấm séc dư thừa nhân công lần đầu tiên. Sau đó, anh làm việc cho Philip với tư cách người đại diện bán 'Bếp lắp sẵn'. Nhưng Michael lại rời bỏ công ty mà không một lời giải thích sau khi công ty được sát nhập chừng gần một tháng. Lại thêm một đợt thất nghiệp nữa trước khi anh được nhận làm công việc giám đốc bán hàng cho một công ty sản xuất lò vi sóng. Sau cùng, có vẻ như anh cũng đã ổn đinh, cho đến khi anh được liệt vào danh sách dư thừa nhân công mà không hề có một sự cảnh báo nào. Quả thực là lợi nhuận công ty trong năm đó bị giảm xuống một nửa, và các ông lãnh đạo công ty cảm thấy rất tiếc để Michael ra đi - hoặc ít ra đó là cách diễn đạt trong tờ tạp chí nội bộ của họ.
Carol không thể giấu nổi nỗi tuyệt vọng của cô khi Michael bị liệt vào dạng dư thừa nhân công lần thứ tư. Đáng lẽ họ đã có một cuộc sống ổn định, giờ đây cô con gái của họ đã có được một vị trí tại trường nghệ thuật.
Philip là cha đỡ đầu của cô bé đó.
***
"Anh định sẽ xử lý chuyện đó thế nào?" Carol lo lắng hỏi khi Michael kể cho cô biết điều gì đã xảy ra tại câu lạc bộ.
"Chỉ có mỗi một điều mà anh có thể làm," Michael trả lời. "Bởi vì anh cũng phải quan tâm đến danh dự của mình chứ. Anh sẽ kiện thằng con hoang đó."
"Đó là cách kinh khủng để nói về người bạn lâu năm nhất của anh. Và dù sao đi nữa, chúng ta không thể trang trải cho một vụ kiện." Carol bảo. "Anh Philip là một triệu phú và chúng ta chẳng có một xu."
"Không còn cách nào khác" Michael nói. "Anh sẽ phải làm tới cùng vụ này, thậm chí ngay cả khi phải bán đi mọi thứ."
"Và thậm chí cả khi mọi người trong gia đình cũng phải chịu đựng cùng với anh sao?"
"Không có ai trong chúng ta sẽ phải chịu khổ khi mà cuối cùng hắn ta phải trả tất cả những chi phí của anh cộng với số tiền bồi thường danh dự khổng lồ."
"Nhưng mà anh có thể thua kiện,"Carol nói. "Đến lúc đó, chúng ta sẽ trắng tay - mà có thể còn tệ hơn."
"Điều đó không thể xảy ra,"Michael nói. "Hắn ta đã mắc một sai lầm là nói ra những điều đó trước mặt tất cả những người sẽ là nhân chứng. Chắc phải có trên năm chục thành viên tại câu lạc bộ sáng nay, kể cả ông chủ tịch câu lạc bộ và ông tổng biên tập tờ báo địa phương, và họ không thể không nghe thấy tất cả những lời của hắn ta."
Carol vẫn không tin, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm trong suốt mấy ngày sau đó, Michael không hề nhắc đến tên của Philip một lần nào. Cô hy vọng rằng anh chồng mình đã tỉnh ra và cách tốt nhất là quên đi vụ việc này.
Haslemere Chronicle đã cho in cuộc cãi vã giữa Michael và Philip. Dưới hàng tít "Ẩu đả nổ ra tại câu lạc bộ gôn" là một bài tường thuật những sự việc xảy ra vào ngày thứ bảy tuần trước với các từ ngữ được sử dụng cẩn thận. Ông tổng biên tập của tờ báo Haslemere Chronicle biết quá rõ rằng các cuộc cãi vã, tự thân nó là không thể nào được in ra trừ phi ông ta cũng mong muốn bị kiện, thế nhưng ông ta đã xoay xở cho thêm những câu bóng gió, ẩn ngữ vào trong bài báo để gia giảm cho dậy mùi những điều xảy ra vào buổi sáng hôm đó.
"Đó là giọt nước cuối cùng," Michael nói, khi anh đọc xong bài báo lần thứ ba. Carol nhận ra rằng, giờ đây, cô có nói gì hay làm gì đi nữa cũng không thể nào ngăn cản chồng mình.
Ngày thứ hai tuần sau, Michael tiếp xúc với một viên luật sư địa phương, Reginald Lomax, một người đã từng học cùng trường với cả hai người bạn họ. Trang bị bằng bài báo, Michael kể ngắn gọn cho Lomax nghe về cuộc cãi lộn mà tờ báo Chronicle đã biết là họa có ngu ngốc thì mới cho xuất bản rõ ràng đến từng chi tiết. Michael cũng miêu tả cụ thể những điều đã xảy ra tại câu lạc bộ sáng hôm đó, và trao cho viên luật sư bốn trang giấy viết tay để ông ta hiểu được thực chất của vấn đề.
Lomax cẩn thận nghiên cứu những trang giấy này.
"Anh viết những cái này khi nào?"
"Trong xe hơi của tôi, ngay sau khi chúng tôi bị treo gậy."
"Anh thận trọng đấy." Lomax bảo. "Cực kỳ thận trọng." Anh ta nhìn chằm chằm giễu cợt vào thân chủ của mình qua phía trên của cặp kính bán nguyệt. Michael không nói gì. "Tất nhiên anh phải biết luật pháp là một trò giải trí đắt tiền." Lomax tiếp tục. "Kiện tụng những hành động thóa mạ, vu khống sẽ không rẻ đâu, và thậm chí kể cả với bằng chứng mạnh mẽ như thế này..." - Anh ta gõ gõ vào tờ giấy trước mặt - "anh vẫn có thể thua kiện. Tội vu khống phụ thuộc rất nhiều vào những người khác, quan trọng hơn, là những điều họ thừa nhận còn nhớ được."
"Tôi biết rất rõ điều đó," Michael nói. "nhưng tôi quyết tâm theo kiện đến cùng. Có hơn năm mươi người trong câu lạc bộ chứng kiến vụ cãi lộn đó."
"Vậy đấy." Lomax bảo. "Thế thì tôi sẽ yêu cầu năm ngàn bảng tạm ứng như là những khoản chi phí bất thường đủ để trả những phí tổn tức thời và công việc chuẩn bị cho một vụ án trước tòa.
Lần đầu tiên Michael có vẻ đắn đo.
"Tất nhiên khoản tiền đó có thể được hoàn trả lại, nhưng chỉ khi nào anh thắng kiện vụ này."
Michael lấy ra tập séc và viết ra một con số, anh cho là nó chỉ vừa vặn với số tiền còn lại của khoản trợ cấp dư thừa nhân công mà anh được trả.
Trát đòi kiện buộc tội Philip Master vu khống được hãng luật Lomax, Davis và Lomax phát ra vào sáng ngày hôm sau.
Một tuần sau trát đòi được một công ty luật khác trong cùng thành phố, mà thực tế là trong cùng tòa nhà chấp nhận.
***
Trở lại câu lạc bộ, các cuộc tranh luận đúng sai của vụ việc Michael Gilmour kiện Philip Masters không hề lắng xuống mặc dù nhiều tuần lễ đã trôi qua.
Các thành viên câu lạc bộ ngầm thì thầm với nhau, không biết liệu họ có bị gọi ra trước tòa để làm chứng trong vụ xét xử hay không. Một vài người đã nhận được thư từ hãng luật Lomax, Davis và Lomax yêu cầu chi tiết về những điều họ có thể nhớ lại về những gì hai người đàn ông đó tranh cãi vào sáng hôm đó. Rất nhiều người lấy cớ là có bệnh quên hoặc bệnh điếc, nhưng cũng có một vài người tường thuật rất rõ ràng về vụ cãi lộn. Như được khích lệ, Michael dấn sâu vào vụ kiện trong sự suy sụp tinh thần của Carol.
Khoảng chừng một tháng sau, vào một buổi sáng, sau khi Carol đã rời nhà đến ngân hàng. Michael Gilmour nhận được một cú điện thoại của Reginald Lomax. Anh được thông báo rằng các luật sư của bên bị đơn yêu cầu một cuộc hội ý "không có gì tổn hại".
"Chắc chắn anh chẳng hề ngạc nhiên về việc đó sau tất cả những bằng chứng mà chúng ta đã thu thập được chứ?" Michael trả lời.
"Đó chỉ là một cuộc hội ý thôi mà." Lomax nhắc.
"Mặc kệ hội ý hay không, tôi sẽ không chấp nhận cái giá dưới một trăm ngàn bảng đâu."
"À, tôi thậm chí còn không biết được rằng họ…" Lomax tiếp.
"Tôi biết, và tôi cũng biết rằng trong suốt mười một tuần lễ vừa qua tôi đã không thể có được, thậm chí là một cuộc phỏng vấn để xin một việc làm vì cái thằng con hoang đó," Michael nói khinh miệt. "Một trăm ngàn bảng không thiếu một cắc, anh có nghe thấy không?"
"Tôi cho rằng anh đang hơi lạc quan trong tình hình này đấy," Lomax bảo. "nhưng mà tôi sẽ gọi điện lại và cho anh biết câu trả lời của phía bên kia ngay khi xong cuộc gặp."
Michael kể cho Carol cái tin vui đó vào buổi tối, nhưng giống như Reginald Lomax, cô tỏ ra nghi ngờ. Tiếng chuông điện thoại reo vang ngắt quãng cuộc trò chuyện của họ về vấn đề này. Michael, với Carol đứng bên cạnh, lắng nghe chăm chú thông báo của Lomax. Dường như Philip đã sẵn sàng giải quyết vụ việc với hai mươi lăm ngàn bảng và đồng ý thanh toán phí tổn cho cả hai phía.
Carol gật đầu chấp nhận với vẻ hài lòng, thế nhưng Michael chỉ nhắc lại với Lomax rằng sẽ phải cương quyết đòi không dưới một trăm ngàn. "Anh không thấy thằng Philip đã mường tượng ra nó sắp sửa phải chịu phí tổn bao nhiêu nếu như vụ này kết thúc ở tòa án à? Và nó biết quá rõ là tôi không bỏ cuộc đâu."
Carol và Lomax vẫn không tin. "Vụ việc nhẹ nhàng hơn là anh tưởng đấy." Viên luật sư bảo anh ta. "Ban hội thẩm Tòa án Tối cao có thể sẽ xem những lời nói đó chỉ có ý định đùa giỡn giễu cợt thôi."
"Giễu cợt? Thế còn trận ẩu đả tiếp sau trò giễu cợt đó thì sao hả?" Michael nói.
"Anh ra tay trước mà." Lomax nhắc. "Hai mươi lăm ngàn là một con số khá tốt trong hoàn cảnh này đấy." Anh ta nói thêm.
Michael không lay chuyển và kết thúc cuộc nói chuyện bằng cách lặp lại yêu sách đòi một trăm ngàn bảng.
Hai tuần lễ trôi qua, rồi phía bên kia đưa ra năm mươi ngàn để đổi lấy một sự thỏa thuận nhanh chóng. Lần này Lomax không ngạc nhiên khi Michael từ chối thẳng thừng lời đề nghị này. "Tiên sư cái thỏa thuận nhanh chóng ấy. Tôi đã nói với anh là tôi sẽ không xem xét nếu ít hơn một trăm ngàn mà." Lúc này, Lomax đã biết rằng bất cứ lời khuyên nên thận trọng nào cũng sẽ lọt thỏm trong một đôi tai bị điếc.
Phải mất thêm ba tuần lễ và mấy cuộc điện đàm giữa các luật sư nữa, trước khi phía bên kia chấp nhận họ sẽ trả tròn một trăm ngàn bảng. Reginald Lomax gọi điện thoại thông báo cho Michael tin này vào một tối khuya, cố gắng tạo ra giọng điệu có vẻ như chiến thắng đã đạt được là do cá nhân anh ta. Anh ta đảm bảo với Michael những giấy tờ cần thiết sẽ được thảo ra ngay lập tức và thỏa thuận sẽ được ký trong vài ngày tới.
"Đương nhiên tất cả những phí tổn của anh cũng sẽ được tính đến." Anh ta nói thêm.
"Dĩ nhiên là vậy rồi," Michael bảo.
"Vậy thì bây giờ tất cả mọi việc còn lại mà anh phải làm là đồng ý đưa ra một lời tuyên bố."
Một tuyên bố ngắn được viết ra và với sự đồng ý của cả hai bên, được phát hành trên tờ báo hàng ngày Haslemere Chronicle. Tờ báo in nội dung này trên trang nhất vào ngày thứ sáu kế tiếp. Tờ Chronicle tường thuật "Vụ kiện tội vu khống giữa Golmour và Masters đã được rút đơn với sự nhất trí của cả hai bên sau một dàn xếp quan trọng bên ngoài tòa án. Philip Masters đã rút lại hoàn toàn những điều đã nói tại câu lạc bộ buổi sáng hôm xẩy ra vụ việc. Ông đã đưa ra một lời xin lỗi vô điều kiện, và cũng hứa rằng sẽ không bao giờ lập lại những lời đó nữa. Ông Philip Masters đã thanh toán toàn bộ những phí tổn của bên nguyên đơn."
Philip viết cho ông Đại tá trong cùng ngày, cho rằng có lẽ anh ta đã uống hơi quá chén vào buổi sáng đó. Anh ta hối tiếc về cơn bốc đồng của mình, xin lỗi và cam đoan với ông Chủ tịch câu lạc bộ điều đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Carol là người duy nhất tỏ ra buồn rầu về kết quả của vụ việc.
"Có điều gì vậy, em yêu?" Michael hỏi. "Chúng ta đã thắng, và điều quan trọng hơn là nói đã giải quyết những vấn đề tài chính của chúng ta."
"Em biết." Carol bảo. "Thế nhưng mà có đáng phải mất đi người bạn thân thiết nhất của anh để lấy một trăm ngàn bảng không?"
Vào ngày hôm sau, buổi sáng thứ bảy, Michael vui vẻ thấy nằm giữa những thư tín bưu điện buổi sáng của mình là một chiếc bì thư có in biểu tượng Câu lạc bộ gôn. Anh hồi hộp bóc và rút ra một tờ giấy. Tờ giấy viết rằng:
Ông Gilmour thân mến,
Tại cuộc họp ủy ban hàng tháng tổ chức thứ tư tuần trước, ông Đại tá Mather đã nêu vấn đề về hành vi của ông ở phòng câu lạc bộ vào buổi sáng thứ bảy, ngày 16 tháng tư.
Đã có quyết định lập biên bản ghi chép những lời phê bình của một số thành viên. Nhưng trong dịp này, chúng tôi chỉ đưa ra một sự khiển trách nghiêm khắc đối với cả hai người các ông. Nếu sự việc tương tự lại lặp lại trong tương lai, tư cách thành viên của các ông sẽ tự động bị bãi bỏ.
Việc tạm thời treo gậy mà ông Đại tá Mather đưa ra hôm 16 tháng tư giờ được bãi bỏ.
Xin kính chào ông,
Thư ký câu lạc bộ
Jeremy Howard
***
"Em đi mua sắm đây." Carol nói to từ phía trên cầu tahng. "Thế kế hoạch của anh buổi sáng nay là gì?"
"Anh định sẽ chơi một vòng gôn," Michael bảo, gấp bức thư lại.
"Ý kiến hay đấy." Carol tự nói với chính mình, vì cô phân vân liệu Michael sẽ tìm được ai để mà chơi cùng trong tương lai.
***
Có rất nhiều người nhận thấy Michael và Philip đánh bóng đi từ cái lỗ đầu tiên buổi sáng thứ bảy đó. Ông đội trưởng câu lạc bộ nói với ông Đại tá rằng ông vui mừng thấy là cuộc cãi lộn đã được giải quyết tốt đẹp, làm hài lòng tất cả mọi người.
"Tôi thì không." Ông Đại tá nói khẽ trong hơi thở. "Người ta không thể say được khi uống nước cà chua ép."
"Tôi băn khoăn không biết họ đang trò chuyện về cái quái quỷ gì thế chẳng biết?" Ông đội trưởng câu lạc bộ nói khi ông chăm chú quan sát cả hai người qua khung cửa sổ. Ông Đại tá nâng ống nhòm lên để nhìn cho rõ hơn hai người đàn ông nọ.
***
Làm thế nào mà anh lại đánh trượt một cú mét hai cơ chứ, hả chàng ngốc?" Michael hỏi khi họ tới thảm cỏ xanh đầu tiên. "Chắc anh lại say xỉn rồi hả."
"Anh biết rõ là tôi không bao giờ uống rượu trước bữa tối cả." Philip trả lời. "Do đó, tôi cho rằng luận điệu của anh nói tôi lại say xỉn, không khác gì hơn là một sự phỉ báng."
"Cứ cho là vậy, thế nhưng những nhân chứng của anh đâu?" Michael nói khi họ tiếp tục di chuyển đến chỗ đánh bóng thứ hai. "Đừng quên là tôi đã có hơn năm chục nhân chứng cơ đây."
Cả hai người đều cười vang.
Cuộc nói chuyện của hai người đả động đến rất nhiều đề tài trong lúc họ đánh tám lỗ đầu tiên, song không hề một lần nhắc đến vụ cãi lộn trong quá khứ cho mãi đến khi họ tới được bãi cỏ xanh thứ chín, là điểm cách căn nhà câu lạc bộ xa nhất. Cả hai người đều kiểm tra xung quanh để chắc chắn là không có ai có thể nghe được bọn họ. Người chơi gần nhất cũng còn đang loay hoay đánh bóng cách đó chừng hai trăm mét ở lỗ thứ tám đằng sau họ. Đến lúc này thì Michael lấy ra một phong bì thư màu nâu rất to từ chiếc túi chơi gôn và đưa nó cho Philip.
"Cảm ơn," Philip nói, bỏ phong thư vào cái túi chơi gôn của anh ta và rút ra một cây gậy ngắn. "Một vụ nhỏ, tinh vi mà đã khá lâu rồi tôi mới làm đấy," Philip nói thêm khi anh ta đánh quả bóng đi.
"Tớ nẫng một cú bốn mươi ngàn bảng," Michael bảo, miệng cười toe toét, "Trong khi cậu chẳng mất cái gì hết."
"Chỉ vì tớ đóng thuế ở mức cao nhất và vì thế mà có thể hạch toán vụ thua kiện như là một khoản chi làm ăn buôn bán hợp pháp," Philip nói, "và tớ đã không thể nào làm được chuyện đó nếu mà tớ đã không một lần mướn cậu làm công cho tớ."
"Và tớ, với tư cách là một người chiến thắng vụ kiện, không cần phải đóng tẹo tiền thuế nào cho những khoản đền bù thiệt hại trong một vụ án dân sự."
"Một kẽ hở mà thậm chí ngài Thống đốc Ngân khố cũng không thấy được," Philip cười.
"Tớ thấy đáng tiếc về những khoản lệ phí phải trả cho các luật sự, dù nó có rơi vào tay của Reggie Lomax," Michael thêm.
"Chẳng có vấn đề gì đâu, cha nội. Những món đó một trăm phần trăm có thể đòi lại từ thuế. Do đó như cậu thấy đấy, tớ không mất một xu nào và cậu kết thúc với bốn mươi ngàn bảng miễn thuế."
"Và chẳng có ai biết được," Michael cười lớn.
***
Ông Đại tá cất ống nhòm vào trong chiếc hộp.
"Ngài để ý đến người sẽ đoạt Cây gậy đánh gôn của vị Chủ tịch năm nay à, ngài Đại tá?" Ông đội trưởng câu lạc bộ hỏi.
"Không phải," Ông Đại tá trả lời. "mà là người chắc chắn sẽ tài trợ cho Giải đấu Thanh niên năm nay."