Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 9
W
alter bước vào. Tim Kitty nhảy tung trong lồng ngực, hai bàn tay nàng run bắn. May sao, lúc ấy nàng đang nằm và quyển sách đang mở ra xem đã giúp cho nàng có một vẻ bình tĩnh. Chàng dừng lại một lúc ở ngưỡng cửa và hai tia mắt gặp nhau. Da nàng nổi ốc, hơi thở như ngừng lại. Walter tái nhợt một cách đáng sợ. Đã một lần nàng trông thấy Walter tái nhợt như thế, lúc ngồi cạnh nàng trong công viên và hỏi nàng làm vợ. Hai mắt chàng đứng sửng, lạ lùng, như muốn lòi hẳn ra ngoài. Chàng đã biết hết.
Nàng lên tiếng, dò dẫm:
- Mình về sớm thế!
Đôi môi nàng ríu lại, mấp máy một cách khó khăn. Nàng sợ quá, chỉ lo mình ngất đi:
- Mọi ngày tôi vẫn về quãng giờ này.
Giọng chàng vang lên kỳ lạ. Muốn làm ra vẻ tự nhiên chàng đã hơi nhấn mạnh trên tiếng sau cùng, nhưng vẫn thấy rõ là chàng gượng gạo. Chàng có trông thấy Kitty đang run bần bật cả chân tay và đang cố hết sức để khỏi kêu lên không? Chàng cúi nhìn xuống:
- Tôi đi thay áo.
Chàng đi ra. Kitty cảm thấy kiệt sức. Suốt trong hai ba phút nàng không cử động được. Sau cùng nàng lảo đảo như người vừa ốm dậy, gượng ngồi lên khỏi chiếc đi văn. Nàng đủ sức đứng lên không? Nàng vịn vào bàn, vào ghế, bước lần ra hiên, rồi bíu tay vào tường bước khó nhọc vào phòng ngủ. Lúc khoác xong chiếc áo choàng nỏng nàng trở ra phòng riêng - phòng khách chỉ dùng để tiếp khách - thì gặp Walter đang đứng trước bàn xem tranh ảnh trên tờ tuần san Sketch. Nàng cố bình tỉnh bước vào.
- Chúng ta đi xuống. Bữa ăn đã dọn xong rồi.
- Mình đợi em có lâu không?
Nàng cố giữ, nhưng đôi môi vẫn run.
Walter còn đợi đến lúc nào mới đem câu chuyện ấy ra nói?
Hai vợ chồng ngồi xuống. Sự im lặng bao trùm một lúc. Rồi chàng nói một câu bâng quơ, nhưng cái bâng quơ trong lúc này lại hóa ra ghê rợn.
- Tàu Empress không thấy cặp bến. Không biết có phải vì bão nên đến trễ hay không?
- Hôm nay có chuyến tàu đến à?
- Phải.
Lần này nàng ngước mắt nhìn. Hai mắt Walter không rời chiếc đĩa. Chàng lại nói một câu khác, cũng bâng quơ, về trận tranh tài quần vợt sắp tới. Rồi câu chuyện bắt đầu. Giọng nói Walter, lúc thường dễ mến nhờ những chỗ cao thấp thay đổi luôn luôn, bây giờ thì có vẻ lạ lùng, đều đều một mạch. Có cảm tưởng như đó là một giọng nói vẳng lại từ xa. Hai mắt chàng, khi thì cúi xuống dĩa, khi thì nhìn cái bàn hoặc một bức tranh trên tường, cứ tiếp tục lẩn tránh Kitty. Nàng biết là chàng do dự chưa dám nhìn mình.
Ăn xong chàng bảo:
- Chúng ta lên trên phòng.
- Nếu mình muốn.
Nàng đứng dậy. Walter bước qua bên để nhường lối cho nàng. Lúc nàng bước qua cửa Walter nhắm nghiền hai mắt lại. Vào đến phòng riêng, chàng lại cầm tờ báo tranh ảnh lên.
- Số Sketch mới đấy à? Thế mà em không thấy.
- Tôi cũng chẳng biết rõ vì chẳng để ý.
Tờ Sketch nằm đấy từ mười lăm ngày nay và nàng biết là Walter đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Chàng lật tờ báo ra rồi ngồi xuống. Kitty cũng ngồi xuống đi văn và mở sách ra xem. Lệ thường buổi tối, khi vắng khách, hai vợ chồng vẫn chơi mạt chược hoặc xếp các quân bài. Walter ngồi thụt sâu trong chiếc ghế dựa và có vẻ chăm chú xem các tranh ảnh. Chàng không lật qua trang khác. Kitty cố đọc, nhưng các dòng chữ nhảy múa trước mắt nàng. Nàng nghe hai bên thái dương bắt đầu đau nhói.
Đến bao giờ Walter mới chịu nói câu chuyện ấy ra?
Một giờ trôi qua trong im lặng. Kitty không thể chịu đựng thái độ ấy của chồng lâu hơn nữa, nàng buông quyển sách trên đầu gối rồi lơ đãng nhìn ra khoảng trống không. Nàng ngồi nguyên như vậy, sợ một cử chỉ nhỏ nhặt nhất, một tiếng động khẽ nhất. Walter vẫn ngồi yên không nhúc nhích trong ghế. Đôi mắt to đầy vẻ bí mật của Walter vẫn không rời tờ báo. Cái im lặng nặng nề hăm dọa. Kitty đợi, nàng như một con mồi đang sợ khiếp cái lúc con thú dữ nhảy chồm đến vồ mình.
Thình lình chàng đứng lên. Nàng rùn mình, mấy ngón tay bíu lại. Nàng biết mặt mình đang tái nhợt. Phút ấy đã đến rồi đây.
Chàng nói, giọng vẫn khàn khàn và hai mắt vẫn tránh không nhìn vợ:
- Tôi còn phải làm việc. Vậy tôi đi qua phòng thí nghiệm. Đến lúc tôi xong thì có lẽ mình đã ngủ rồi.
- Em cũng hơi mệt.
- Mình ngủ ngon nhé!
- Vâng.
Chàng bước ra khỏi phòng.