What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ối đó Michael vào thành phố mà lòng nặng trĩu. Nó cảm thấy bị mắc vào cái lưới công việc của gia đình ngoài ý muốn và nó tức giận vì Sonny đã sử dụng nó, dù chỉ là chân trực điện thoại. Nó khó chịu vì đã có mặt trong buổi họp gia đình, như một kẻ được hoàn toàn tin cẩn trọng những việc bí mật, kể cả chuyện giết người.
Bây giờ trên đường đi gặp Kay, nó cảm thấy có lỗi với cô. Chưa bao giờ nó hoàn toàn chân thật với cô về chuyện gia đình. Có nói thì cũng với cái kiểu tưng tửng, đùa giỡn, làm như truyện phim xảy ra trên màn ảnh vậy. Bố bị bắn gục ngoài đường, anh cả thì đang lập kế hoạch giết người một cách thật thản nhiên, đơn giản. Làm sao nó có thể nói hết cho Kay nghe những điều đó được. Nó chỉ nói ông già bị bắn như một tai nạn và tất cả đều ổn rồi. Bố khỉ, ổn sao được, đó mới chỉ là khởi đầu.
Tom và Sonny đã mất dấu Sollozzo, nhưng họ vẫn đánh giá nó thấp, mặc dù Sonny vẫn còn đủ thông minh để nhận ra sự nguy hiểm. Michael không hiểu ngón đòn hiểm của thằng Thổ là gì. Thằng này rõ ràng rất khôn, rất mạnh, rất gan. Chơi nó là phải chơi bất ngờ. Nhưng từ Tessio, Clemenza đến Sonny và Tom Hagen đều bảo tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát rồi, mà họ lại đều là những tay già dặn, lão luyện hơn hẳn Michael là cái chắc. Nó chua chát nghĩ mình chỉ là một "phó thường dân" trong cuộc chiến này. Nhưng nó biết, họ sẽ ban cho nó cả đống huy chương, còn hơn nó nhận được hồi chiến tranh thế giới II, nếu nó chịu tham gia.
Nghĩ thế, nó thấy có tội vì đã không thương bố nhiều hơn. Ông già ruột nó bị bắn tơi tả vậy mà chính nó, hơn mọi người, rất thông cảm khi Tom Hagen bảo vụ đó là công việc, chứ không phải chuyện cá nhân. Ông già đã trả giá cho cái quyền lực mà ông đã thao túng suốt cuộc đời, sự kính trọng mà ông đã cưỡng đoạt từ mọi người chung quanh.
Michael chỉ mong thoát ra khỏi tất cả những chuyện này để được sống cuộc đời riêng. Nhưng nó không thể cắt đứt với gia đình trong cơn khủng hoảng này. Nó phải giúp sức với khả năng của một "thường dân". Nó chợt sáng suốt nhận ra nó khó chịu, bất mãn vì vai trò được chỉ định, được làm một kẻ "không phải tác chiến". Đó là lý do tại sao cái từ "dân sự" cứ lùng bùng trong đầu, làm nó tức giận.
Tới khách sạn, Kay đang đợi nó tại hành lang (mấy đàn em của Clemenza lái xe và hộ tống Michael vào thành phố, bỏ nó xuống gần ngã tư, sau khi biết chắc không bị theo dõi).
Đang ăn uống, Kay hỏi:
– Mấy giờ anh vào thăm ông già? Michael ngó đồng hồ, nói:
– Tám rưỡi là hết giờ thăm nuôi. Chắc đợi mọi người về hết, anh mới vào. Bố anh nằm phòng riêng, anh có thể ở lại với ông một chút. Chắc ông chưa nói được và cũng chẳng biết anh tới. Nhưng vẫn phải thăm ông chứ.
Kay lặng lẽ nói:
– Em rất buồn về chuyện ông già. Trong ngày cưới thấy ông dễ thương quá. Em không thể nào tin những gì báo chí viết về ông. Em chắc phần nhiều là chuyện bịa đặt.
Michael nghiêng đầu rất trang nhã:
– Anh cũng không tin những chuyện đó.
Nó ngạc nhiên thấy vẫn quá giữ bí mật với Kay. Nó yêu cô, tin cô, nhưng không thể nói hết với cô về ông già và chuyện nhà. Cô là người ngoài.
Kay hỏi:
– Còn anh thì sao? Anh có vướng vào cuộc đấu đá băng đảng, mà báo chí đang hoan hỉ phao tin đó không?
Michael cười, mở tung nút áo vest:
– Coi, súng ống đâu. Kay cười phá lên.
Lên phòng, Kay pha rượu, rồi ngồi lên đùi Michael, cả hai cùng nhâm nhi. Dưới lớp áo ngoài, đồ lót của Kay đều bằng lụa... cho đến khi bàn tay nó vuốt ve trên làn da mịn màng hơn lụa của cô. Cả hai ngả trên giường, môi gắn môi, cứ mặc nguyên quần áo mà yêu nhau. Tàn cuộc, họ vẫn còn cảm thấy hơi ấm của nhau nồng nàn qua lớp áo. Kay thì thầm:
– Như thế này, lính tráng các anh gọi là đánh nhanh rút lẹ, phải không?
Chúng cứ lơ mơ nằm bên nhau, cho đến khi Michael giật mình, choàng dậy, ngó đồng hồ:
– Khỉ quá, gần mười giờ rồi. Anh phải vào nhà thương.
Nó vào phòng tắm rửa mặt, chải đầu. Kay ôm sau lưng nó, hỏi:
– Bao giờ mình cưới nhau. Michael bảo:
– Ngay sau khi chuyện nhà lắng xuống và ông già khỏe lại. Em ráng nói để ba má hiểu.
Kay hỏi:
– Em biết nói gì đây? Michael vuốt tóc, bảo:
– Em hãy nói là em đã gặp một chàng gốc Ý can đảm, đẹp trai, sinh viên ưu tú của đại học Dartmouth. Huy chương Anh dũng bội tinh trong chiến tranh, cộng thêm chiến thương bội tinh nữa. Chàng rất chân thành, chăm
chỉ. Nhưng cha chàng là Trùm Mafia, từng giết một số kẻ xấu, đôi khi phải hối lộ công chức cao cấp, và mới bị bắn nát mình. Nhưng tất cả những chuyện của ông không liên quan gì tới chàng con trai chân thành chăm chỉ kia. Liệu em có nhớ hết được không?
Kay buông nó ra, đứng dựa cửa buồng tắm, hỏi:
– Đúng vậy không? Đúng là ông ấy giết người không? Michael hỏi:
– Anh không biết. Không ai thực sự biết được. Nhưng nếu đúng vậy, anh cũng không hề ngạc nhiên.
Trước khi nó đi, Kay hỏi:
– Chừng nào em gặp lại anh? Michael hôn cô, nói:
– Anh muốn em về nhà, bình tĩnh suy nghĩ kỹ về tất cả mọi chuyện. Anh không muốn em vướng vào vụ này, dưới bất kỳ hình thức nào. Sau lễ Giáng Sinh, anh trở lại trường, chúng ta sẽ gặp nhau. OK?
Cô đứng nhìn Michael ra khỏi cửa, vẫy tay trước khi vào thang máy. Chưa bao giờ cô cảm thấy gắn bó, thương yêu chàng đến thế, nếu có ai bảo rằng cô chỉ có thể gặp lại Michael sau ba năm nữa, thì cô sẽ không đủ sức chịu đựng nỗi đau đớn, khổ sở này.
Ra khỏi taxi trước bệnh viện, Michael ngạc nhiên thấy đường phố vắng tanh. Bước vào bệnh viện, nó còn kinh ngạc hơn, cả hành lang dài vắng ngắt. Tiện sự chúng nó, lũ quân của Clemenza, Tessio đâu hết ráo rồi? Í t nhất thì cũng phải có vài thằng ngoài hành lang chứ. Dù không học qua khóa quân sự nào nhưng đến cái chuyện sơ đắng này mà hai lão không biết sao?
Hơn mười rưỡi đêm rồi, đâu còn ai thăm viếng. Michael căng thẳng, hốt hoảng, không ghé bàn hướng dẫn, nó nhào ngay vào thang máy. Nó đã biết số phòng của Ông Trùm trên lầu bốn. Kỳ lạ là chẳng ai thèm ngăn nó lại. Lên tới lầu tư, nó đi qua y tá trực, tới thẳng phòng ông già. Không một bóng người trước cửa phòng. Hai thằng cớm vừa trực gác vừa chờ thẩm vấn ông già đâu rồi? Còn người của Tessio, Clemenza đâu? Có thằng nào ở trong phòng không? Nhưng cửa phòng bỏ ngỏ. Michael bước vào. Ánh trăng mùa đông rọi qua cửa sổ, nó thấy bố nằm bất động trên giường, ngực thoi thóp thở nặng nề. Những ống nhựa buộc lòng thòng từ cái giá sắt, nối vào mũi ông. Những ống khác dẫn chất thải từ bụng ông xuống một cái số đặt dưới sàn. Quan sát một lúc, thấy ông già vẫn an toàn, nó ra khỏi phòng. Kiếm nhỏ y tá bảo:
– Tôi là Michael Corleone.
Ả y tá còn trẻ, tỏ ra rất có uy trong phòng trực:
– Ô, bố anh nhiều khách thăm quá, làm phiền đến công tác bệnh viện. Cảnh sát phải đến yêu cầu họ ra hết mới mười phút trước. Còn mấy cảnh sát bảo vệ cũng mới có điện từ bộ chỉ huy gọi về khẩn cấp. Nhưng đừng lo, tôi vẫn ra vào coi chừng ông cụ. Vì vậy tôi mới để cửa mở đó.
Michael bảo:
– Cám ơn cô. Tôi ngồi với bố tôi một lát, được chứ? Ả mỉm cười:
– Một lát thôi. Luật lệ mà, ông biết đấy.
Michael trở lại phòng, bốc điện thoại gọi tổng đài Bệnh viện, nhờ chuyển tới số máy nhà ở Long Beach. Nghe tiếng Sonny trả lời, Michael thì thầm:
– Sonny, em đang ở trong bệnh viện. Em tới trễ, mà không thấy đứa nào ở đây với bố cả, kể cả người của Tessio. Cũng không có thằng cớm nào
cánh cửa. Bố hoàn toàn không được bảo vệ gì hết.
Im lặng một lúc mới nghe giọng Sonny nhỏ, xúc động:
– Đúng như mày đã nói, đòn của thằng Sollozzo đó. Michael vẫn thì thầm:
– Em cũng đoán vậy. Nhưng làm sao nó bảo được tụi cớm đẩy hết mọi người ra chứ. Còn quân của chú Tessio đâu? Trời đất! Chẳng lẽ thằng khốn nạn Sollozzo mua đứt sở cảnh sát rồi sao?
Sonny trấn an:
– Bình tĩnh nào, nhóc. Mày đến thăm bố vào đúng lúc này, là mình lại gặp may rồi đó. Cứ ở trong phòng với bố. Khóa cửa lại. Trong vòng mười lăm phút, tao cho người tới. Ở bên đó, đừng sợ. Được chứ, nhóc?
Michael bảo:
– Tôi đâu có sợ.
Lần đầu tiên, từ khi các chuyện xảy ra, nó cảm thấy sục sôi giận dữ, một mối hờn căm lạnh lẽo đối với những kẻ thù của bố nó tràn ngập trong lòng. Nó gác máy, bấm chuông gọi y tá. Nó quyết định làm theo phán đoán của nó, bất chấp chỉ thị của Sonny. Khi ả y tá vào, nó bảo:
– Tôi không muốn làm cô sợ, nhưng ta phải chuyển phòng cho bố tôi ngay. Xin cô tháo hết mấy cái ống dẫn này, để đẩy giường ra.
Ả kêu lên:
– Sao được. Phải có phép của bác sĩ chứ? Michael cắt nghĩa thật lẹ:
– Cô có đọc báo về bố tôi chứ. Cô thấy đêm nay không có một ai bảo vệ ông ấy. Tôi vừa được tin, có kẻ sắp đến đây để giết ông ấy. Xin cô tin tôi, giúp tôi một tay.
Sau khi được y tá cho biết không cần tháo rời dây, vì có thể đẩy cả giường và kệ bình dưỡng khí theo. Hai người chuyển Ông Trùm tới một phòng trống cuối dãy. Michael dặn dò y tá:
– Cô ở trong này với bố tôi, chờ người nhà tôi tới. Ra khỏi chỗ này cô có thể gặp nguy hiểm đó.
Ngay lúc đó nó nghe tiếng ông già khào khào, nhưng mạnh mẽ:
– Michael, con đấy à? Chuyện gì vậy? Michael cúi xuống, nắm tay bố:
– Con đây. Bố đừng sợ. Bố nghe con nói nhé, bố nằm im, dù có nghe ai gọi, bố đừng trả lời. Có đứa định giết bố. Nhưng có con ở đây, bố đừng sợ.
Ông Trùm chưa tỉnh hẳn sau những gì xảy ra từ hôm qua và cơn đau đớn khủng khiếp, nhưng cũng ráng cười hiền từ với thằng con út, muốn ráng hết sức để nói với nó:
– Tại sao bố phải sợ chứ? Từ năm mới mười hai tuổi đã có những đứa muốn giết bố rồi.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già