To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Cây Đàn Hạc Của Fflewddur
ãy chạy khỏi đây đi!” Chàng ca sĩ giục giã, tay vẫn không ngừng gảy đàn. “Đi ngay đi! Tôi không biết nó muốn nghe trong bao lâu – hay là tôi có thể chơi trong bao lâu được nữa!”
“Phải có cách khác chứ.” Taran kêu lên, “Chúng tôi không thể bỏ anh lại được.”
“Tôi cũng chẳng thích thú gì chuyện này hơn các bạn,” chàng ca sĩ đáp, “nhưng đây là cơ hội của các bạn. Hãy chộp lấy nó ngay lúc này.”
Taran ngần ngừ. Khuôn mặt Fflewddur đanh lại kiên quyết, và anh có vẻ đã thấm mệt.
“Đi đi!” Fflewddut nhắc lại. “Tôi sẽ cố chơi lâu hết mức có thể. Đến lúc đó, nếu nó quyết định không ngốn ngấu tôi thì có lẽ nó sẽ bỏ đi săn. Đừng lo. Nếu cây đàn hạc không làm được chuyện gì thì tôi sẽ nghĩ ra cách khác.”
Lòng đau đớn, Taran đành quay đi. Llyan đang nằm nghiêng trên ngưỡng cửa, một bàn chân duỗi ra, bàn chân kia nhẹ nhàng cuộn lại bên thân hình hung vàng của nó. Cổ nó cong lên và cái đầu đồ sộ của nó hướng về phía Fflewddur. Con thú hung dữ trông có vẻ hết sức thoải mái và bình thản. Với cặp mắt vàng khép hờ, nó chỉ dõi theo một mình chàng ca sĩ trong khi Taran rón rén bò tới bên Gurgi và hoàng tử Rhun. Thanh gươm của Taran vẫn nằm với các món vũ khí khác bên dưới bàn chân của nó, và cậu không dám liều cướp lấy chúng, sợ phá mất phép màu từ cây đàn của Fflewddur.
Những viên đá vỡ ở góc lều đã mở ra một khe hở hẹp cho họ thoát ra ngoài khoảng rừng trống. Taran vội vã ra hiệu cho chàng hoàng tử bò qua. Gurgi nhón trên đầu ngón chân theo sau, hai mắt mở lớn khiếp hãi; nó phải ôm chặt bộ hàm của mình bằng cả hai tay để giữ cho răng khỏi va vào nhau lập cập.
Taran chần chừ nán lại, và lại quay về phía chàng ca sĩ, anh ta liền rối rít ra hiệu.
“Ra, ra ngay đi!” Fflewddur ra lệnh. “Tôi sẽ cố đi tìm các bạn thật mau chóng. Chẳng phải tôi đã hứa với cậu một bài hát mới sao? Cậu sẽ được nghe nó từ chính miệng tôi. Từ giờ đến đó thì, xin tạm biệt!”
Giọng nói và cái nhìn của Fflewddur không để chỗ cho những lời nói thêm nữa. Taran lao mình qua những hòn đá. Chỉ một giây sau, cậu đã thoát ra khỏi túp lều.
Đúng như Taran lo ngại, đám ngựa đã giật đứt đây buộc và chạy trốn khi Llyan xuất hiện. Gurgi và hoàng tử Rhun đã chạy qua khoảng trống và biến vào trong rừng. Lao hết tốc lực, Taran nhanh chóng bắt kịp họ. Bước chân của Rhun đã bắt đầu chậm lại. Cậu ta thở hổn hển khó nhọc và trông có vẻ như sắp khuỵ xuống đến nơi. Taran và Gurgi xốc lấy chàng hoàng tử đang loạng choạng và cố hết sức kéo cậu ta theo thật nhanh.
Suốt một hồi lâu, cả ba vật lộn lao qua các bụi rậm. Rừng cây đã thưa hơn và Taran thoáng thấy một thảo nguyên rộng. Khi đến bên mép cánh đồng, cậu dừng lại. Cậu biết hoàng tử Rhun đã kiệt sức, và chỉ dám hy vọng họ đã cách Llyan một khoảng xa an toàn.
Chàng hoàng tử đảo Mona ngồi phịch xuống đám cỏ vẻ biết ơn. “Tôi sẽ đứng lên đi lại ngay được thôi mà.” cậu ta khăng khăng nói một cách yếu ớt. Da cậu tái nhợt và rúm ró lại bên dưới lớp bồ hóng bám đầy trên mặt, nhưng cậu ta vẫn can đảm cố sức cười toe toét vui vẻ. “Thật đáng ngạc nhiên là chạy lại khiến người ta mệt đến thế. Tôi sẽ rất mừng khi chúng ta tìm được quan giám mã và tôi lại được cưỡi ngựa.”
Taran không trả lời ngay mà chỉ chăm chăm nhìn Rhun. Hoàng tử đảo Mona cúi đầu xuống.
“Tôi có thể đoán được anh đang nghĩ gì.” Rhun thấp giọng nói. “Nếu không vì tôi thì các bạn đã không rơi vào cảnh khốn khổ này. Và tôi e là anh nghĩ đúng. Mọi chuyện xoay ra như thế này là lỗi tại tôi cả. Tôi chỉ có thể xin các bạn tha thứ. Tôi không phải là người thông minh nhất trên đời.” Rhun nói thêm, buồn bã mỉm cười. “Ngay cả bà vú già của tôi cũng thường bảo rằng tay tôi chỉ toàn ngón cái. Nhưng tôi rất ghét phải làm một tên hậu đậu như vậy. Đó không phải là điều mà người ta trông đợi ở một hoàng tử. Nhưng tôi đâu có đòi hỏi được sinh ra trong dòng dõi hoàng tộc, ít ra thì điều đó cũng không phải là lỗi của tôi. Nhưng bởi vì sinh ra đã thuộc dòng dõi hoàng tộc rồi nên tôi… tôi rất muốn được xứng đáng với địa vị ấy.”
“Nếu anh thực sự muốn thì anh hoàn toàn có thể.” Taran nói, đột nhiên thấy xúc động một cách kỳ lạ vì sự chân thành của hoàng tử đảo Mona, và không phải là không có phần xấu hổ vì những ý nghĩ không hay về Rhun của mình. “Tôi cũng xin anh tha thứ. Nếu tôi có ghen tỵ với địa vị của anh thì đó chỉ là vì tôi nghĩ anh coi nó là một món quà may mắn và là chuyện đương nhiên. Anh đã nói sự thật. Để bất kỳ người nào có thể xứng đáng với địa vị của mình thì trước hết anh ta phải là một con người chân chính đã.”
“Phải, đó chính là điều tôi muốn nói đấy.” Rhun hăng hái nói. “Đó là lý do tại sao chúng ta phải hết sức nhanh chóng đi tìm quan giám mã. Anh có hiểu không? Tôi đã hy vọng sẽ không thất bại trong chuyện này. Tôi muốn... ờ... tôi muốn được là người tìm thấy công chúa Eilonwy. Dù sao thì tôi cũng sẽ được hứa hôn với cô ấy.”
Taran kinh ngạc nhìn cậu ta. ”Làm sao anh biết được? Tôi đã nghĩ là chỉ có cha mẹ anh…”
“Ồ, đã có rất nhiều lời đồn đại lan truyền quanh lâu đài,” Rhun trả lời, “và đôi khi tôi đã nghe được nhiều hơn những gì tôi nên nghe. Tôi đã biết sẽ có chuyện hứa hôn trước cả khi tôi được cử đi đón công chúa Eilonwy đến Mona kia.”
“Bây giờ thì đưa Eilonwy trở về an toàn mới là việc quan trọng.” Taran mở lời. Cậu nói chậm rãi, từ trong thâm tâm cậu biết rằng chính mình cũng mong được là người giải cứu Eilonwy không kém gì Rhun. Nhưng cậu nhận ra rằng có một quyết định mà cậu phải đối mặt, không được chùn bước. “Đội quân tìm kiếm giờ đã đi xa rồi.” Taran nói, phải cố gắng lắm mới thốt ra được từng lời, nhưng mỗi lời lại bắt cậu phải lựa chọn một điều vừa khó khăn vừa rõ ràng. “Không có ngựa thì chúng ta không mong gì bắt kịp họ được. Nếu chúng ta tự đi bộ tìm kiếm thì quá khó nhọc và nguy hiểm. Chúng ta chỉ còn có thể đi theo một con đường duy nhất mà thôi: con đường dẫn chúng ta về Dinas Rhydnant.”
“Không, không!” Rhun kêu lên. “Tôi không quan tâm đến nguy hiểm. Tôi phải đi tìm Eilonwy.”
“Hoàng tử Rhun.” Taran nhẹ nhàng nói. ”Tôi cũng phải nói cho anh biết điều này: cha anh đã xin tôi thề, và tôi đã thề rằng sẽ bảo vệ anh khỏi mọi nguy hiểm.”
Mặt Rhun xịu xuống. ”Tôi cũng đã đoán là như vậy. Tôi đã biết chắc ngay từ đầu, rằng ho dù cha tôi có nói gì về việc giao quyền chỉ huy cho tôi đi nữa thì tôi vẫn không phải là người chỉ huy thật sự. Tôi không chỉ huy được gì hơn lúc này. Tôi sẽ nghe theo lời anh. Có bất kỳ việc gì phải làm thì anh cũng sẽ là người quyết định.”
”Còn có những người khác có thể hoàn thành sứ mệnh này.” Taran nói. ”Về phần chúng ta thì...”
”Nhìn kìa!” Gurgi bật kêu lên, từ nãy giờ nó vẫn lom khom bên một thân cây tần bì đổ rạp. ”Nhìn kìa! Có người đang chạy đến!” Nó hớn hở vẫy tay và chỉ về phía dãy đồi thấp. Taran thấy một dáng người đang chạy hết tốc lực về phía họ.
Với cây đàn hạc nảy lên nảy xuống trên vai, chiếc áo choàng cuộn lại cắp bên cánh tay và đôi chân khẳng khiu đang gắng sức chạy thật nhanh, chàng ca sĩ lao vùn vụt xuống dốc. Anh ta ngồi phịch xuống đất và lau khuôn mặt ròng ròng mồ hôi.
”Ôi Belin vĩ đại!” Fflewddur hổn hển nói. “Tôi rất mừng được gặp lại tất cả các bạn.” Từ trong chiếc áo choàng của mình, anh ta lôi ra những thanh gươm đã bị bỏ lại và trao chúng cho nhóm bạn đồng hành. “Và tôi nghĩ là chúng ta đều sẽ rất mừng được thấy lại những món vũ khí này.”
“Anh có bị thương không?” Taran hỏi. “Làm sao anh trốn thoát được? Làm cách nào anh tìm thấy chúng tôi?”
Vẫn còn thở hồn hộc, chàng ca sĩ giơ một bàn tay lên. “Từ từ, hãy để tôi lấy lại hơi đã, vì hình như tôi đã để mất nó dọc đường rồi. Bị thương à? Ờ, có, nói theo một cách nào đó.” Anh ta thêm vào, nhìn những ngón tay phồng rộp của mình. “Nhưng tôi không gặp khó khăn gì khi tìm các bạn. Rhun đã mang theo tất cả tro bếp trong lò của Glew, tôi không thể bị mất dấu được.
Về Llyan,” Fflewddur tiếp tục,” các ca sĩ sẽ hát về chuyện này cho mà xem, các bạn có thể chắc chắn đấy. Hắn là tôi đã chơi, hát, huýt sáo và ngâm nga tất cả những bản nhạc mà tôi biết, và chơi lại hai lần nữa. Tôi đã ngỡ là mình sẽ phải gảy đàn cho đến hết đời, cho dù phần còn lại của đời tôi ngắn ngủi đến đâu chăng nữa. Hãy nhớ kỹ cảnh ngộ tuyệt vọng của tôi!” Anh ta nói lớn, đứng bật dậy. “Một mình với một con quái vật hung dữ. Ca sĩ chống lại ác thú! Ác thú chống lại ca sĩ!”
“Anh đã giết được nó!” Taran kêu lên. “Quả là một hành động dũng cảm – nhưng kể cũng đáng tiếc, vì nó là một con vật đẹp đẽ, theo cách riêng của mình.”
“À... ờ... sự thật là,” Fflewddur vội vàng nói, bởi vì những sợi dây đàn đang căng ra như thể chúng sắp đứt tung cùng một lúc, “cuối cùng thì nó cũng ngủ thiếp đi. Tôi vồ lấy mấy thanh gươm và vắt chân lên cổ mà chạy thoát thân.”
Fflewddur lại ngồi phịch xuống bãi cỏ và lập tức ngấu nghiến chỗ thức ăn mà Gurgi đưa cho anh ta.
“Nhưng tôi không thể đảm bảo tính khí của Llyan khi nó thức dậy đâu đấy.” Chàng ca sĩ nói tiếp. “Chắc chắn là nó sẽ đuổi theo tôi. Loài mèo là những kẻ săn tìm dấu vết bẩm sinh; và bởi vì Llyan to gấp mười lần một con mèo rừng thông thường, chắc nó cũng tinh ranh gấp mười. Nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Tôi có cảm giác rằng lòng kiên nhẫn của nó cũng chỉ dài bằng cái đuôi của nó thôi. Nhưng tôi ngạc nhiên là các bạn chưa đi xa hơn đấy. Tôi cứ ngỡ các bạn đã trên đường đi tìm đội quân rồi.”
Taran lắc đầu. Cậu nói cho chàng ca sĩ biết quyết định quay trở về Dinas Rhydnant của mình.
“Tôi đoán đó là điều tốt nhất chúng ta có thể làm.” Fflewddur miễn cưỡng đồng ý. “Nhất là vào lúc này, khi Llyan có thể đang gầm gừ rồi cũng nên.”
Taran nhìn quanh rặng đồi tìm con đường dễ dàng và an toàn nhất để đi theo. Cậu bỗng nín thở. Một hình thù đen sẫm đang bay tới trên đầu. Nó quay lại, chao liệng rồi lao thẳng về phía cậu.
“Quạc đấy!” Taran chạy tới trước và chìa cánh tay ra. Chú quạ nhanh chóng hạ xuống và đậu lên cổ tay đang chìa ra của cậu. Chú chim có vẻ đã bay một quãng đường dài gian khổ; lông nó xơ xác và trông nó như một mớ giẻ rách, nhưng nó quệt mỏ lách cách và nói liếng thoắng vẻ phấn khích.
“Eilonwy!” Quạc kêu lên. “Eilonwy!”
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr