Số lần đọc/download: 1149 / 33
Cập nhật: 2017-07-24 16:14:52 +0700
Chương 9
O
ng Bộc kể xong câu chuyện thì trời tối. Sương đã phủ mờ trên những vòm cây. Tôi giúp ông chuẩn bị bữa tối. Ông Bộc khoác tấm chăn dạ cũ có nhiều vết rách bước xuống giường. Ông ngồi xuống cạnh bếp. Ông run rẩy giơ đôi bàn tay đen đúa, sần sùi. Ánh lửa hắt lên chòm râu thưa thớt của ông.
- Ông ơi! - Tôi rụt rè hỏi ông - Sao ông không lấy vợ?
Ông mở to đôi mắt hơn, nhìn tôi. Một lúc sau, ông nói:
- Cả đời ông chỉ yêu có một người. Không lấy được người đó, ông không thể lấy ai khác.
- Người đó là người đã đuổi ông đi phải không?
- Đúng thế, cháu ạ!
- Sao người đó lại ác thế! - Tôi khẽ kêu lên.
Ông nhìn tôi hoảng hốt xua tay:
- Cháu không được nói thế. Đừng nói thế, cháu nhé. Đó là người rất hiền hậu và tốt không ai bằng. Nếu đúng là kẻ phản bội thì ông không được phép gặp người ấy.
- Nhưng ông không phải là kẻ phản bội! - Tôi kêu lên.
- Chỉ sau này người ấy mới tin như thế. - Ông nói nhỏ. - Nhưng tất cả đã muộn rồi. Người ấy đã có chồng, c con.
- Bây giờ bà ấy ở đâu, hở ông? - Tôi hỏi.
Ông cười. Nụ cười mệt mỏi và méo xệch.
- Bà ấy quy tiên rồi, cháu ạ.
- Bà ấy là người làng mình, hở ông?
Ông gật đầu, im lặng. Qua ánh lửa, tôi thấy đôi mắt ông đẫm nước.
- Bà ấy là ai vậy, ông?
Ông nhìn tôi không trả lời. Hai giọt nước mắt lăn trên gò má ông, lẫn vào chòm râu bạc.
- Ông nói cho cháu nghe đi. - Tôi cầm lấy bàn tay ông đã ấm ấm hơi lửa. - Bà ấy là ai? Ông nói đi.
Ông run rẩy ôm lấy tôi. Tôi nép vào ông. Tiếng ông như vọng ra từ lồng ngực gầy:
- Ông không còn sống được lâu nữa. Chính vì thế ông sẽ nói với cháu bà ấy là ai…
Ông ngừng nói. Tôi ngước mắt lên đợi chờ.
- Là ai hở ông? - Tôi giục.
- Bà ấy chính là bà nội của cháu.
Tôi vùng ra khỏi tay ông.
- Là bà cháu? - Tôi hỏi mà như hét lên.
Ông òa khóc như một đứa trẻ. Lát sau, ông lấy vạt chăn lau nước mắt. Ông nói:
- Là bà nội cháu đấy. Ông nói vậy hy vọng cháu sẽ yêu bà cháu hơn.
Tôi chạy qua đê, lao về phía cánh đồng, nơi bà nội tôi đã yên nghỉ ngàn thu ở đó. Tôi đi vào khu phần mộ của họ Nguyễn. Tôi đến trước mộ bà tôi. Những bông cúc vàng mờ mờ trong bóng tối. Tôi quỳ xuống trước mộ bà và khóc. Cả khi bà tôi mất tôi cũng không khóc như thế. Tôi nức nở:
- Bà ơi! Sao bà lại bỏ ông Bộc?
Không có tiếng ai trả lời. Chỉ có tiếng gió thoang thoảng trong đêm và mùi cúc vàng đăng đắng. Tôi sờ tay lên ngôi mộ. Những ký ức về bà nội tôi lại hiện về. Tôi thấy thương bà tôi vô hạn.
Rời ngôi mộ bà nội, tôi đi về phía đầm nước. Đứng trên đầm, tôi nhìn mặt nước đầm thẫm tối. Bỗng giữa đầm nước tối đen ào lên tiếng cá quẫy ùm ùm và tiếng nước đổ xuống rào rào. “Con cá một mắt. Con cá một mắt”. - Tôi khẽ kêu lên.
Sau cái quẫy mạnh, con cá bơi vòng quanh đầm. Mặc dù trời tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy vệt bơi của nó. Khi đến chỗ tôi, con cá dừng lại và nổi lên. Người tôi run bắn. Tôi không sợ, nhưng cảm thấy kinh hoàng.
Trong mặt nước mờ mờ, con cá nổi lên như một con trâu mộng, bơi vào sát bờ chỗ tôi đứng. Tôi nghe thấy tiếng con cá thở phì phò.
- Mày hãy trả lại cho ông Bộc! - Tôi thì thào. - Trả lại đi, trả lại đ
Con cá vẫn im lặng. Tôi nghe rõ hơn tiếng con cá thở mạnh. Rồi nó từ từ chìm xuống.
- Trả lại đi! Trả lại đi!
Tôi gào lên trong đêm. Cánh đồng mênh mông và mặt nước tối vọng lên tiếng tôi. Từ giữa đầm nước tôi nghe thấy tiếng i i của con cá vọng lại. Tiếng i i buồn bã và xa lắc. Tiếng i i loang mãi trong đêm tĩnh lặng của một ngày mùa xuân đã nhiều gió ấm.
Đêm khuya tôi tỉnh giấc. Chiếc giường trống trải vô cùng. Thằng Mên vẫn cười khúc khích trong mơ. Từ lúc nó sinh ra, chưa bao giờ thằng Mên khóc trong mơ. Tôi mở mắt nằm im lặng. Trong ngôi nhà tối om thoảng mùi trầu quế của bà tôi, giờ tôi mới hiểu một phần vì sao mỗi khi bà tôi nhận những con cá của ông Bộc cho mà tôi mang về, bà lại cúi đầu giấu tiếng thở dài.