B
ị nỗi lo hành hạ, Annabelle chỉ ngủ được khoảng hai, có khi là ba giờ. Vào buổi sáng khi nàng thức dậy, mắt nàng vẫn còn tối sầm, và mặt nàng trắng bệch và chán nản.”Chết tiệt” nàng lẩm bẩm, vò một mảnh vải vào nước lạnh và đắp lên mặt.”Sẽ không được gì cả. Sáng nay mình trông như bà già trăm tuổi” “Con nói gì vậy, cưng” giọng nói ngái ngủ của mẹ nàng vang lên. Phillippa đứng sau nàng, mặc một chiếc áo choàng sờn rách và một đôi dép lê cũ mèm. “Không có gì, Mama. Con chỉ nói vớ vẩn thôi” Annabelle chà mặt thật kĩ để đem lại chút màu sắc trên má nàng “Tối qua con ngủ không ngon lắm” Bước đến cạnh nàng, Phillippa nhìn nàng kĩ lưỡng “Con trông có vẻ mệt mỏi. Mẹ sẽ đi lấy ít trà” “Một ấm to nhé mẹ” Annabelle nói. Săm soi cặp mắt đỏ ngầu trước mặt kính, nàng nói thêm “Hai ấm” Phillippa cười cảm thông “Chúng ta sẽ mặc gì khi đi tản bộ với ngài Kendall?” Annabelle vắt mảnh vải trước khi treo nó lên giá rửa mặt. “Những bộ váy cũ của chúng ta, con nghĩ thế, vì con đường vào rừng sẽ khá lầy lội. Nhưng chúng ta có thể quấn thêm những chiếc khăn choàng mới của Lillian và Daisy” Sau khi rót một tách trà nghi ngút khói và cắn vội vã vài miếng thịt đông được người hầu mang đến từ tầng dưới, Annabelle hoàn tất việc trang điểm. Nàng ngắm nhìn bản thân trong gương. Khăn choàng xanh che khắp thân thể nàng và giấu đi bộ váy màu bánh mật sờn rách bên dưới. và chiếc mũ vành mới của nàng, cũng từ nhà Bowman, thì tuyệt vời, vành mũ từ sợi dừa làm tôn lên màu xanh trong mắt nàng. Ngoác miệng uể oải, Annabelle đi cùng Phillippa ra hàng hiên sau dinh thự. Giờ này khá sớm nên hầu hết khách ở Stony Cross vẫn nằm trên giường. Chỉ số ít quý ông ra ngoài câu cá mới ráng dậy sớm. Một nhóm đàn ông đang ăn sáng ở những dãy bàn phía ngoài trong lúc người hầu đợi gần đó với cần câu và giỏ đựng cá. Quang cảnh thanh bình bị cắt ngang bởi một tiếng hét ầm ĩ không hề được mong đợi vào giờ này. “Trời ơi” nàng nghe mẹ nàng kêu lên. Lần theo hướng nhìn của bà, Annabelle ngước lên phía cuối hàng hiên còn lại, đang bị một âm thanh chối tay của tiếng nói cười, kêu ré, làm dáng điên loạn phát ra từ những cô gái. Họ đang bủa vây một cái gì đó vẫn còn chưa được thấy rõ giữa đám hội họp chật cứng. “Tất cả họ ở đây làm gì ấy nhỉ?” Phillippa hoang mang hỏi Annabelle thở dài và cam chịu nói “Một cuộc săn tìm sáng sớm, con nghi là vậy” Hàm răng của Phillippa trễ xuống khi bà nhìn chăm chú đám người ồn ào “Con không có ý nói…con có nghĩ quý ngài Kendall tội nghiệp đang bị kẹt giữa chỗ đó không?” Annabelle gật đầu. “Và từ góc nhìn này, anh ta sẽ không còn lại nhiều cho đến khi bọn họ xong việc” “Nhưng…nhưng cậu ta đã sắp xếp đi tản bộ với con” Phillippa phản đối “Chỉ con thôi, và ta là người giám sát” Một vài cô gái nhận thấy Annabelle đứng ở phía bên kia hàng hiên, họ càng tụ tập nhiều hơn xung quanh con mồi, như thể họ muốn chắn anh ta khỏi tầm nhìn của mẹ con nàng. Annabelle khẽ lắc đầu. Nếu Kendall không ngu ngốc kể cho ai đó nghe về kế hoạch của họ, thì có lẽ đám săn hôn nhân đã đạt đến tầng suất có thể khiến anh ta không ra khỏi phòng mà không thu hút đám đông phụ nữ, bất kể giờ giấc. “Này, đừng chỉ đứng đây chứ” Phillippa thúc giục “Tham gia nhóm đó đi, và cố thu hút sự chú ý của ngài ấy” Annabelle liếc bà ngờ vực “Một vài cô gái kia trông có vẻ hoang dã. Con ghét bị cắn lắm” Bị phân tâm vì tiếng cười bóp nghẹn vang lên gần đó, nàng quay đầu tìm tiếng động kia. Đúng với những gì nàng mong đợi, Simon Hunt đang tựa người vào hàng hiên, một tách sứ gần bị nhận chìm trong bàn tay rộng của chàng khi chàng thong dong uống cà phê. Vẻ ngoài của chàng giống những người đi câu, trang phục làm từ vải tuyt và vải ca rô thô ráp, một chiếc áo sơ mi may bằng vải lanh hơi cũ để hở cổ. Tia sáng trêu tức trong mắt chàng rõ ràng không giấu giếm việc chàng rất thích thú với tình huống trước mắt. Không biết nên quyết định làm gì, Annabelle thấy nàng di chuyển lại gần chàng. Đứng cách chàng vài feet, nàng tựa khuỷu tay lên ban công, ngắm nhìn buổi sáng mờ ảo. Hunt dựa lưng vào ban công, đối mặt với bức tường của dinh thự. Cảm thấy cần phải đâm mạnh vào sự tự tin phiền toái của chàng, Annabelle thì thầm “Ngài Kendall và ngài Westcliff không phải là những người độc thân duy nhất ở Stony Cross, ngài Hunt. Một người thắc mắc tại sao ngài không bị truy đuổi giống như thế” “Rõ ràng là,” chàng êm ái nói, đưa tách lên môi và uống cạn “Ta không phải quý tộc, và ta sẽ là một ông chồng địa ngục” Chàng ném cho nàng một cái liếc mắt nhức nhối “Còn với nàng…mặc dù ta cảm thông cho tình cảnh của nàng thì ta sẽ không khuyên nàng dây dưa với Kendall” “Tình cảnh của tôi?” Annabelle lặp lại, ngay lập tức cảm thấy khó chịu vì câu nói đó “Ngài định nghĩa thế nào là tình cảnh của tôi vậy ngài Hunt?” “Tại sao, bản thân nàng, tất nhiên” chàng dịu dàng nói “Nàng muốn điều tốt nhất cho Annabelle Peyton. Nhưng Kendall không thuộc nhóm đó. Quan hệ giữa nàng và anh ta sẽ là một thảm họa” Nàng quay đầu nhìn chàng trân trối “Tại sao?” “Vì anh ta quá tốt so với nàng” Hunt toét miệng cười vì nét mặt của nàng. “Không có ý xúc phạm đâu. Ta sẽ không thích nàng nhiều như thế này nếu nàng là một phụ nữ tốt. Giống nhau cả thôi, nàng không tốt cho Kendall – và anh ta không có gì đáng cho nàng sử dụng, rốt cuộc là thế. Nàng sẽ chà đạp anh ta cho đến khi tâm hồn quý tộc của anh ta chỉ còn là một nhúm méo mó dưới chân nàng” Annabelle ngứa ngáy muốn được đánh bật nụ cười trịch thượng khỏi mặt chàng – nàng, người chưa bao giờ nghĩ đến việc tổn thương thân thể của bất kì ai. Cơn giận của nàng khó có thể dịu bớt khi những gì chàng nói là đúng. Nàng biết khá rõ là nàng quá hăm hở cho một người dễ sai khiến và lịch sự như Kendall. Nhưng đó không phải là việc của Simon Hunt…và không phải Hunt hoặc ai khác sẽ cho nàng một lời đề nghị thay thế! “Ngài Hunt” nàng ngọt ngào nói, tia nhìn của nàng hằn học, “sao ngài không đi và – ” “Cô Peyton!” Một tiếng kêu yếu ớt cách đó nhiều yard vang lên, và Annabelle thấy quý ngài Kendall tách khỏi đám đông phụ nữ. Anh ta trông có vẻ bối rối và gần như bực tức khi anh ta mở đường đến với nàng. “Chào buổi sáng, cô Peyton” Anh ta ngừng lại chỉnh cà vạt và sửa gọng kính nghiêng nghiêng “Có vẻ chúng ta không phải là những người duy nhất có ý định tản bộ sáng nay” Trao cho Annabelle một cái liếc mắt ngượng ngùng, Kendall hỏi “Vậy chúng ta vẫn sẽ đi chứ?” Annabelle lưỡng lự, bên trong nàng rên rỉ. Nàng sẽ không đạt được gì nhiều từ buổi tản bộ với Kendall khi mà có ít nhất hai tá phụ nữ theo sát gót. Một cuộc đối thoại im lặng giữa chốn đông những kẻ ba hoa kêu gào sẽ làm một giải pháp. Mặt khác, nàng không thể từ chối lời mời của Kendall…chỉ một sự chối bỏ nhỏ xíu cũng đủ khiến anh ta bối rối, và kết quả là anh ta sẽ không đề nghị thêm lần nào nữa Nàng cười rạng rỡ “Tôi rất sẵn lòng, thưa ngài” “Tuyệt vời. Có một số loại thực vật và động vật kì thú ta muốn chỉ cho cô. Là một người làm vườn nghiệp dư, ta có nghiên cứu cẩn thận về hệ sinh thái nguyên gốc ở Hampshire…” Những từ tiếp theo của Kendall bị nuốt trọn bởi những cô gái nhiệt tình xung quanh anh ta. “Tôi yêu cây cỏ lắm” một trong số họ thổ lộ đầy tình cảm “Không có cây cối nào mà tôi không bị thu hút” “Và những hoạt động bên ngoài sẽ không thú vị chút nào nếu không có cây cối” Một cô gái khác nhiệt tâm. “Ồ, ngài Kendall” cô khác khẩn xin “Ngài chỉ cần giải thích sự khác nhau giữa thực vật và động vật…” Đám đông kéo Kendall đi xa như thể anh ta đang bị dòng chảy mạnh mẽ cuốn ra biển. Phillippa liều lĩnh đi với họ, quyết tâm theo sát vì lợi ích của Annabelle. “Con gái tôi có lẽ quá khiêm tốn nên không kể cho ngài biết mối quan hệ thân thiết của nó với thiên nhiên…” bà nói với Kendall. Kendall ném một cái nhìn tuyệt vọng ra sau lưng khi anh ta bị thúc mạnh về phía bậc thang hàng hiên. “Cô Peyton?” “Tôi đến đây” Annabelle trả lời, đưa ngón tay lên một bên miệng để kêu lớn Lời đáp của anh ta, nếu có, thì không thể nghe được. Uể oải, Simon Hunt đặt chiếc tách rỗng của chàng xuống chiếc bàn gần nhất, và thì thầm điều gì đó với người hầu đang cầm cần câu. Người hầu gật đầu và lui đi, trong khi Hunt bước đến cạnh Annabelle. Nàng sững người khi thấy chàng đứng ngang hàng với nàng. “Ngài đang làm gì vậy?” Hunt thoải mái thọc tay vào túi áo câu cá. “Ta sẽ đi với nàng. Bất kể chuyện gì xảy ra ở khúc sông cá hồi cũng không thú vị bằng phân nửa việc xem nàng tranh giành sự quan tâm của Kendall. Bên cạnh đó, kiến thức về thực vật của ta còn nhiều lỗ hổng. Ta có thể học được vài điều” Uất nghẹn câu trả lời, Annabelle kiên quyết đi theo Kendall và đám tùy đi tùng. Họ đi xuống bậc thang, và đi thẳng vào rừng, nơi những cây sồi nằm giữa một rừng rêu, dương xỉ, địa y dày đặc. Lúc đầu Annabelle phớt lờ sự hiện diện của Simon Hunt và lạnh lùng sải bước theo sau đám đông đeo bám Kendall. Anh ta bị bắt buộc phải giúp hết cô nàng này đến cô nàng khác bước qua những thứ có vẻ là chướng ngại nhỏ xíu. Một cái cây ngã, đường kính của nó không lớn hơn cánh tay Annabelle, trở thành một trở ngại mà mọi người đều cần đến sự giúp sức của Kendall. Mỗi cô gái đua nhau trở nên vô tích sự cho đến khi một đồng đội tội nghiệp có lẽ là người cuối cùng Kendall phải đưa qua nhánh cây giả vờ khiếp sợ kêu ré lên và choàng cánh tay qua cổ anh ta. Đi xa xa phía sau, Annabelle từ chối cầm tay Simon Hunt khi chàng đề nghị và tự mình bước qua khúc cây. Chàng khẽ cười khi nhìn thấy nét mặt cứng đờ của nàng. “Ta nên mong đợi nàng sẽ làm cho đường đi suôn sẻ ngay từ bây giờ” chàng nhận xét Nàng tạo ra một âm thanh mỉa mai “Tôi sẽ không lãng phí nỗ lực của mình cho việc tranh giành với cái nhóm dở hơi đó. Tôi sẽ đợi thời cơ có thể khiến Kendall chú ý đến tôi” “Anh ta đã chú ý đến nàng rồi. Nếu không hẳn là anh ta bị mù. Câu hỏi đặt ra là tại sao nàng nghĩ nàng sẽ có vận may nhận được lời cầu hôn từ Kendall, khi mà nàng không thể xoay xở cho một ai đó vào sọt trong suốt hai năm ta biết nàng” “Vì tôi có một kế hoạch” nàng nói quả quyết “Là gì?” Nàng liếc chàng đầy giễu cợt “Làm như tôi sẽ kể cho ngài nghe ấy” “Ta hy vọng đó là một cái gì đó quỷ quyệt và dối trá” Hunt sầm mặt “Cách tiếp cận nữ tính của nàng không mấy hiệu quả đâu” “Chỉ vì tôi không có của hồi môn” Annabelle phản kích “Nếu tôi có tiền thì tôi đã kết hôn từ lâu lắm rồi” “Ta có tiền” chàng nói hữu ích “Nàng cần bao nhiêu?” Annabelle liếc chàng mỉa mai “Biết rằng ngài cần điều gì cho cái giá đó nên tôi có thể bình thản nói là tôi không cần một đồng của ngài” “Nghe nàng nói rằng nàng còn sáng suốt với những gì nàng đang có thật hay” Hunt với tay giữ một nhánh cây giúp nàng “Ta đã nghe một tin đồn trái ngược, và ta mừng vì nó không phải là sự thật” “Tin đồn” Annabelle đứng lại giữa đường và quay lại đối mặt với chàng. “Về tôi? Mọi người có thể nói gì về tôi?” Hunt giữ im lặng, quan sát nét mặt lo sợ của nàng khi nàng tự mình tìm hiểu “Sáng suốt…” nàng lẩm bẩm. “Về những gì tôi có?...Có phải là ngụ ý tôi đã có vài hành vi không thích đáng…” Nàng ngừng lại trước hình ảnh buồn nôn, đỏ hồng của lão Hodgeham chạy qua não. Hunt đã nhận thấy màu sắc chuyển đổi chóng vánh trên má nàng và dấu lõm nhỏ tí giữa chân mày. Lạnh lùng liếc chàng, Annabelle quay đi, bước chân của nàng thình thịch và nặng nề trên con đường đầy lá Hunt bắt kịp nàng, trong lúc giọng nói xa xăm của Kendall trôi ngược về phía họ, giảng giải cho những thính giả thèm thuồng về những loài cây họ đi ngang qua. Những cây lan quý hiếm…hoa dại màu vàng…đủ mọi loại nấm. Bài giảng bị ngắt quãng cứ mỗi vài phút với những tiếng trầm trồ thán phục từ khán giả mê mân của Kendall. “…những cây trồng thấp hơn,” Kendall nói, tạm ngưng để chỉ tay vào bụi rêu và địa y bọc dưới một cây sồi bất hạnh, “được xếp vào nhóm rêu, và cần điều kiện ẩm để phát triển. Nếu chúng thiếu miền rừng thì chúng chắc chắn sẽ héo rụi…” “Tôi không làm gì sai cả” Annabelle nói ngắn gọn, tự hỏi tại sao ý kiến của Hunt lại quan trọng cơ chứ. Tuy vậy, nó khiến nàng cảm thấy buồn phiền đủ để thắc mắc ai là đã kể cho chàng nghe về tin đồn – và cụ thể là, nó nói về chuyện gì. Có thể nào một ai đó đã thấy Hodgeham ghé thăm nhà nàng vào ban đêm? Thật tệ. Một tin đồn hủy hoại – danh dự như thế sẽ không cho phép ai chống cự lại nổi. “Và tôi không có gì phải hối hận” “Tiếc thật” Hunt thoải mái nói “Hối hận là dấu hiệu duy nhất cho thấy nàng đã làm chuyện gì đó thú vị trong đời” “Vậy ông có gì hối hận không?” “Ồ, ta cũng không có gì phải hối hận” Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt đen láy của chàng. “Không phải vì thiếu cố gắng, tất nhiên. Ta cố gắng làm mọi việc với hy vọng sau này ta sẽ không phải hối tiếc. Nhưng cho đến giờ…không có gì cả” Bất chấp cảm giác xốn xang trong lòng, Annabelle không thể ngừng cười thầm. Một nhánh cây dài ngoằn chắn ngang lối đi, và nàng với tay đẩy nó đi. “Cho phép ta” Hunt nói, đi tới đẩy nó đi cho nàng “Cảm ơn ngài” nàng bước qua chàng, liếc mắt nhìn Kendall và nhóm người ở khoảng cách khá xa, và bất thình lình cảm thấy đau nhói ở lòng bàn chân. “Á!” ngừng lại, nàng giật mạnh vạt váy để tìm ra ngọn nguồn vấn đề. “Cái gì thế?” Hunt đến bên cạnh nàng ngay lập tức, một bàn tay to lớn vịnh lấy khuỷu tay Annabelle để giữ thăng bằng cho nàng. “Có cái gì đó xước trong giày tôi” “Để ta giúp” chàng nói, cúi người và nâng mắt cá nàng lên. Đó là lần đầu tiên có một người đàn ông chạm vào một phần trên chân nàng, và Annabelle đỏ mặt. “Đứng chạm vào chỗ đó” nàng phản đối với một tiếng thì thầm giận dữ, gần như mất thăng bằng vì nàng cố giật lùi. Hunt không thả tay ra. Để tránh đổ xuống, Annabelle buộc phải vịnh vai chàng. “Ngài Hunt – ” “Ta biết vấn đề là gì rồi” chàng thì thầm. Nàng cảm thấy chàng giật một mảnh khăn ra và buộc quanh chân nàng. “Nàng giẫm phải một vài nhánh dương xỉ có gai” Chàng đưa lên một cái gì đó cho nàng xem xét – một cái gai nhỏ trắng nhạt, và vài vỏ trấu đã vướng vào sợi vải trên mu bàn chân nàng. Đỏ mặt dữ dội, Annabelle tiếp tục giữ thăng bằng nhờ vai chàng. Mặt sau của vai chàng cứng rắn đến mức đáng kinh ngạc, phần xương và cơ đàn hồi không thể bị mềm đi bởi miếng lót vai của áo choàng. Tâm trí nàng choáng váng vì khó chấp nhận được sự thật là nàng đang đứng giữa rừng với tay của Simon Hunt trên mắt cá chân nàng. Thấy được sự xấu hổ của nàng, Hunt đột ngột cười toe toét. “Vẫn còn vài vỏ trấu trong vớ của nàng. Ta lấy chúng ta luôn chứ?” “Nhanh dùm” giọng nàng phiền muộn “Trước khi Kendall quay lại và thấy ngài với bàn tay đặt trên váy tôi” Với một tiếng cười nghèn nghẹn, Hunt cúi đầu với công việc của mình, khéo léo nhặt ra hết những mẩu gai trên vớ nàng. Trong lúc chàng làm việc, Annabelle nhìn đăm đăm vào phần sau cổ chàng nơi có những lọn tóc cứng uốn xoăn trên lớp da rám nắng rắn chắc. Với tay lấy chiếc dép bị tháo ra, Hunt vung tay đặt nó dưới chân nàng “Nàng Lọ lem giản dị của ta” chàng nói và đứng lên. Khi tia nhìn của chàng lướt qua màu hồng trên má nàng, sự giễu cợt thân thiện lấp lánh trong đôi mắt đen láy của chàng. “Tại sao nàng lại mang đôi giày kì cục này mà đi tản bộ trong rừng thế nhỉ? Ta đã nghĩ nàng sẽ nhanh nhạy mà biết mang một đôi giày cổ cao (ankle boots).” “Tôi không có đôi giày cổ cao nào cả” Annabelle nói, bực bội vì câu ám chỉ nàng là một cô nàng rỗng tuếch không biết chọn một đội giày thích hợp để đi dạo. “Đôi cũ của tôi đã rơi ra từng mảng, và tôi không đủ tiền mua đôi mới” Bất ngờ, Hunt không lợi dụng tình huống này để chọc ghẹo nàng thêm nữa. Mặt chàng trở nên lạnh nhạt khi nàng nghiên cứu nàng trong khoảnh khắc. “Đến với những người kia thôi” cuối cùng chàng nói “Có lẽ họ đã khám phá được rất nhiều loại rêu chúng ta chưa từng thấy. Hoặc có Chúa giúp ta, một cây nấm’ Cảm giác căng thẳng rời khỏi ngực nàng. “Bản thân tôi hy vọng có vài cây dương xỉ” Câu đó mời gọi một nụ cười câm lặng, và chàng với tay đẩy một nhánh cây mảnh khảnh chắn giữa lối đi. Mạo hiểm theo sau, Annabelle nhấc váy và cố không nghĩ đến cảm giác tốt đẹp được ngồi ngoài hiên với một khay trà và bánh quy trước mặt. Họ chạm đến điểm cao nhất của sườn dốc và vui mừng với một với khung cảnh của những cây hoa chuông phủ kín tầng rừng. Giống như đi vào một giấc mơ, sương mù màu xanh da trời thẩm thấu giữa những cành sối và tần bì. Mùi cây hoa chuông phảng phất khắp nơi, mà không khí sực nức hương hoa xộc vào phổi nàng. Ngừng lại vì một cành cây mảnh khảnh, Annabelle vòng tay quanh nó và nhìn chằm chằm những hàng cây hoa chuông với vẻ khoan khoái đáng ngạc nhiên “Đáng yêu quá” nàng thì thầm, mặt nàng tỏa sáng trong bóng tối của những màn trướng từ những nhánh cây cổ xưa đan xen chằng chịt. “Đúng” Nhưng Hunt nhìn nàng, không phải hoa chuông, và khi liếc nhìn biểu cảm của chàng khiến cho máu nàng chảy rộn ràng trong mạch đập. Nàng đã từng thấy vẻ ngưỡng mộ trên mặt đàn ông, và thậm chí một điều gì đó nàng cho là khao khát, nhưng chưa bao giờ có một cái nhìn thân mật xao động như thế này…như thể chàng muốn một cái gì đó phức tạp hơn việc chỉ sử dụng cơ thể nàng. Không thoải mái, nàng đẩy thân cây ra và đi về phía Kendall, lúc này đang nói chuyện với mẹ nàng trong khi nhóm con gái cố nhặt thật nhiều hoa chuông. Cuống hoa bị giẫm đạp và gãy vụn bởi những kẻ cướp mĩ miều thu thập chiến lợi phẩm. Kendall có vẻ nhẹ nhõm vì sự tiếp xúc của Annabelle, và còn dễ chịu hơn nữa vì nụ cười tự nhiên trên mặt nàng. Có vẻ anh ta đã mong đợi thấy nàng tỏ ý hờn dỗi như hầu hết phụ nữ được mời tản bộ và rồi bị bỏ mặc và thay vào đó là một nhóm đông đồng hành. Tia nhìn của anh ta sáng lên bên cạnh bộ dạng ảm đạm của Simon Hunt, và nét mặt của anh ta lan ra một vẻ không chắc. Hai người đàn ông trao nhau những cái gật đầu, Hunt trong có vẻ tự tin, Kendall thì có chút gì đó cảnh giác. “Ta biết chúng ta có nhiều người đi cùng” Kendall thì thầm Annabelle trao Kendall nụ cười quyến rũ nhất của nàng. “Tất nhiên rồi” nàng nói “Ngài là Pied Pier. Ngài đi đâu cũng có người đi theo” Anh ta đỏ mặt, ngớ ngẩn cảm thấy hài lòng, và thì thầm “Ta hy vọng cô sẽ thích cuộc dạo chơi, cô Peyton” “Ồ,có chứ” nàng cam đoan với anh ta “Mặc dù tôi phải thú nhận bị vài nhánh dương xỉ xước trúng” Phillippa kêu lên quan tâm “Chúa ơi..con không bị thương chứ con yêu?” “Không, không, chuyện vặt thôi” Annabelle nói ngay. “Chỉ một vài vết xước. Và lỗi là hoàn toàn của con – con e rằng mình đã mang lầm kiểu giày” Nàng duỗi chân ra cho Kendall thấy đôi dép lê mỏng manh của nàng, chắc chắn để lộ vài inch trên mắt cá thanh mảnh. Kendall tặc lưỡi với vẻ mất tinh thần. “Cô Peyton, cô cần một thứ chắc chắn hơn một đôi dép để đi xuyên rừng” “Tất nhiên là ngài nói đúng” Annabelle nhún vai và tiếp tục cười. “Tôi thật ngốc vì đã không nhận ra địa hình sẽ rất gồ ghề. Tôi sẽ cố đi đứng cẩn thận hơn lượt về. Nhưng hoa chuông đẹp đến mức tôi nghĩ mình có thể băng qua một hàng dương xỉ đầy gai để chạm được chúng” Cúi xuống một một cụm hoa chuông tản mác, Kendall ngắt ngọn và buộc vào dải băng trên chiếc mũ vành của nàng. “Chúng không xanh được bằng một nửa màu mắt cô” anh ta nói. Tia nhìn của anh ta rơi xuống mắt cá được che đi bởi đường viền váy. “Cô nên vịnh tay ta khi chúng ta trở về để tránh rủi ro” “Cảm ơn ngài” Annabelle đưa mắt thán phục “Tôi sợ là mình đã bỏ lỡ một vài nhận xét của ngài về cây dương xỉ. Ngài có đề cập đến …cây tổ diều, phải không? …và tôi hoàn toàn thích thú…” Kendall đi đến việc giải thích tường tận cho một người mọi thắc mắc về họ dương xỉ…và sau đó, khi Annabelle có dịp liếc sang hướng của Simon Hunt thì chàng đã bỏ đi