Số lần đọc/download: 5387 / 79
Cập nhật: 2015-06-22 11:57:17 +0700
Chương 9: Sợ Hãi, Kiêu Căng, Trả Thù, Và Những Câu Truyện Cười Ngu Ngốc
C
hương 9: SỢ HÃI, KIÊU CĂNG, TRẢ THÙ, VÀ NHỮNG CÂU TRUYỆN CƯỜI NGU NGỐC
Tháng Ba sang tháng Tư, và Tháng Tư sang tháng Năm. Sau khi Sâu Lửa bảo Sún Răng là con thỏ con đáng thương, Sún Răng không ị trong nhà bếp nữa. Nhưng Hiccup không thể dạy gì thêm cho cu cậu.
Trời vẫn mưa, nhưng là mưa ấm áp. Gió thổi, nhưng không quá khắc nghiệt. Giờ có thể đứng thẳng người được rồi.
Những quả trứng chim hải âu đã nở trên vách đá và chim hải âu bố mẹ bổ nhào vào Hiccup và Fishlegs khi chúng tới bãi Biển Dài để luyện tập.
“GIẾT ĐI, Bò Hung Tợn, GIẾT Đi,” Fishleg nói với Bò Hung tợn đang bình tĩnh đậu trên vai nó. “Mày phải bắt con hải âu Lưng Đen làm bữa sáng, nó chỉ bằng nửa mày thôi. Thành thật mà nói, Hiccup ạ, tao bỏ cuộc, tao không biết làm sao tao vượt qua kỳ thi sơm mồi đây. Bò Hung tợn không có bản tính của kẻ săn mồi. Nó sẽ không thể sống sót nơi hoang dã được.”
Hiccup cười ầm ĩ. “Mày nghĩ MÀY gặp rắc rối sao? Sún răng và tao đã thất bại ngay từ trứng nước” từ những lệnh bắt vâng lời cơ bản, những bài tập bắt buộc, săn mồi – tất tất.”
“Không thể tệ đến thế chứ,” Fishlegs nói.
“Xem này,” Hiccup nói.
Hai thằng đi dọc bãi biển, ngoài địa bàn sống của lũ chim hải âu.
CHúng bắt đầu luyện tập lệnh cơ bản nhất trong những lệnh cơ bản: “Đi”. Con rồng sẽ phải đứng thẳng, trên cánh tay của người điều khiển. Người điều khiển sẽ hô lệnh lớn nhất có thể và nâng tay lên để con rồng lấy đà bay. Những con rồng sẽ phải bay một cách duyên dáng khi người điều khiển giơ tay cao nhất.
Bò Hung tợn ngáp, gãi và từ từ bay lên.
SÚn Răng còn chẳng buồn nghe lời.
“ĐI!” Hiccup hét.
Hiccup giơ tay lên. Sún Răng bám chặt.
“Tao nói ĐI!” Hiccup thất vọng nhắc lại.
“S-s-sao phải đi?” Sún Răng rùng mình, bám chặt hơn.
“Mày chỉ cần ĐI ĐI ĐI ĐI!!!” Hiccup gào lên, vung tay vèo vèo, với Sún Răng bám sống bám chết.
SÚn Răng ở lại.
“Sún Răng,” Hiccup nói hết nước hết cái, “làm ơn đi đi mà. Nếu mày không làm theo những gì tao nói, chúng ta sẽ bị đuổi biệt xứ hết.”
“Nhưng tôi không m-m-muốn đi,” Sún Răng nói, cũng có lý lẽ như vậy.
Fishlegs quan sát toàn bộ với sự hứng thú. “Mày đúng là gặp rắc rối rồi,” thằng kia nói phục sát đất.
“Đúng,” Hiccup đáp. Nó cuối cùng cũng cậy được móng vuốt của Sún Răng, khi cu cậu thả lỏng, và đẩy cu cậu đi. Sún Răng đậu xuống cát với sự giận dữ, và ngay lập tức tấn công chân Hiccup, dùng móng vuốt tóm dép nó, và dùng cánh ôm quanh đùi nó.
“Kh-kh-không đi,” Sún Răng cứng đầu đáp.
Không thể tệ hơn được,” Hiccup nói, “vậy tao thử cách mới thôi.”
Nó lấy cuốn sách nó viết về những điều mình biết về rồng, mong tìm được gì đó hữu ích. “ĐỘNG LỰC CỦA RỒNG..”
Hiccup đọc lớn, “Thứ nhất. BIẾT ƠN.”
Hiccup thở dài. “Thứ Hai. SỢ. Cái này được, nhưng mình không thể làm. Thứ ba, thứ tư, thứ năm, THAM ĂN, KIÊU NGẠO, và TRẢ THÙ. Những cái này đáng thử.
Sáu. LÀM TRÒ VÀ NÓI CHUYỆN VÒNG VO. Chỉ làm khi mình tuyệt vọng.”
“Phải làm cái này từ đầu,” Fishlegs nói, “nhưng tao đã ở đây với bác Gobber Ợ Hơi một lần. Sao mày không hét to hơn.”
Hiccup lờ tít thằng kia đi.
“Được rồi, Sún Răng,” Hiccup nói với con rồng n hỏ, đang giả vờ ngủ mà vẫn ôm chặt chân Hiccup. “Mỗi con cá mày bắt cho tao tao sẽ cho mày thêm hai con tôm khi về nhà.”
Sún Răng mở mắt. “C-c-còn sống?” cu cậu phấn khởi. “Sún Răng được giết chúng chứ? L-l-làm ơn? Chỉ lần này thôi?”
“Không, Sún Răng,” Hiccup dõng dạc nói. “Tao sẽ nói với mày, không được hành hạ động vật nhỏ hơn.”
Sún Răng lại nhắm mắt. “Anh ch-ch-chán chết,” cu cậu hờn dỗi.
“Mày là một con rồng thông minh, nhanh nhẹn, Sún Răng ạ,” Hiccup nịnh bợ. “Tao cá mày có thể bắt được nhiều cá hơn bấy cứ con rồng nào của thần Thor.”
Sún Răng mở mắt tính toán. “Ít nhất phải gấp đôi,” cu cậu khiêm tốn. “nhưng tôi kh-kh-không muốn.”
Không thể nói chuyện nổi. Hiccup gạch KIÊU NGẠO đi.
“Mày biết con rồng đỏ, Sâu Lửa rất láo đó không?” Hiccup nói.
Sún Răng ngồi bệt dưới đất với sự phẫn nộ. “N-n-nói tôi là sa giông có cánh. N-n-nói tôi là con thỏ con đáng thương. S-s-sún răng sẽ S-s-sún răng sẽ gi-gi-giết con bé đó. Sún Răng sẽ c-c-cào chết con bé đó. S-s-sún răng sẽ…”
“Đúng, đúng,” Hiccup vội vàng nói. “Con Sưu-Lửa và chủ nhân giống như lợn của nó nghĩ rằng Sâu Lửa sẽ bắt được nhiều cá hơn bất cứ con rồng nào trong ngày lễ Thứ Ba của Thần Thor. Hãy nghĩ xem chúng sẽ đực mặt thế nào khi thấy MÀY giành giải CON RỒNG TRIỂN VỌNG NHẤT, ha?”
SÚn Răng buông chân Hiccup ra. “Tôi S-S-SẼ suy nghĩ thêm,” Sún Răng nói. Cu cậu loạng choạng đi thêm hai bước rồi ngồi nghĩ.
Năm phút sau, cu cậu vẫn nghĩ. Cu cậu cười khục khặc đến kỳ lạ, nhưng mỗi lần Hiccup hỏi, “Vậy, thế nào, hả?” thì cu cậu chỉ đáp, “V-v-vẫn nghĩ. Đi chỗ khác chơi.”
Hiccup thở dài, gạch TRẢ THÙ đi.
“Được rồi,” Fishlegs nói, khi nhón chân nhìn qua vai Hiccup. “Mày đã thử mọi thứ rồi. Hay giờ dùng KỂ CHUYỆN CƯỜI VÀ NÓI CHUYỆN VÒNG VO?” Tao đoán mày đang tuyệt vọng rồi.”
“Sún Răng,” Hiccup nói, “Nếu mày bắt cho tao một con cá thu thật to thật đẹp, mày sẽ là con rồng thông minh nhất, nhanh nhất ở đảo Berk, VÀ mày sẽ khiến Sâu Lửa nhìn như một con khờ, VÀ về nhà mày muốn bao nhiêu tôm cũng có VÀ tao sẽ kể cho mày nghe một câu chuyện cười thật hay.”
Sún Răng quay đầu lại. “S-s-sún Răng thích nghe truyện cười,” Cu cậu vỗ cánh đậu lên tay Hiccup. “Được rồi. Sún Răng sẽ giút cậu. N-n-nhưng KHÔNG PHẢI vì tôi t-t-tốt bụng hay khó ưa….”
“Không, không,” Hiccup nói. “Tất nhiên là không.”
“Chúng tôi những con r-r-rồng độc ác và. Xấu tính. Nhưng chúng tôi thích nghe truyện c-c-cười. GIỜ kể đi.”
Hiccup cười. “Không đời nào. SAU KHI mày mang cho tao một con cá thu đã.”
“Được thôi,” Sún Răng nói. Nó nhảy khỏi tay Hiccup và bay đi.
Một con rồng đi săn là một cảnh tượng ấn tượng, kể cả đó có là một con rồng sơ sinh gầy nhẳng như Sún Răng. Cu cậu bay trên biển theo cái cách nghiêng ngả, lộn xộn bình thường, lé chóe vài câu chửi mấy con chim cốc nhỏ hơn. Nhưng khi tới biển, Sún Răng dường như lớn ra một chút. Nước biển đã đánh thức trong cu cậu một chút tiềm thức về dòng máu quái vật săn mồi truyền lại từ tổ tiên. Cu cậu giang cánh như một cánh diều và bay song song với những con sóng, giữ thân mình và cánh ổn định trong khi đang tìm cá. Cu cậu nhìn thấy gì đó và bay lên lượn tròn cho tới khi bay cao tới nổi Hiccup phải nghển cổ lên nhìn, mà chỉ thấy một chấm nhỏ xíu. Cái chấm nhỏ đó bất động trong một giây, rồi Sún Răng lao xuống, cánh gấp bên mình, rơi xuống khỏi bầu trời như sao băng vậy.
Cu cậu biến mất dưới làn nước và hoàn toàn im lặng một lúc. Những con rồng có thể ở dưới nước ít nhất năm phút, nếu chúng muốn, và Sún Răng chắc chắn đang vui vầy dưới đó, đuổi bắt hết con cá này tới con cá khác, không biết con nào là con lớn nhất.
Hiccup chán nản nhìn những con sò thì Sún Răng bắn khỏi mặt nước một cách ngạo nghễ, và mang theo một con cá nhỏ.
Cu cậu ném con cá thu xuống dưới chân Hiccup, nhào lộn ba vòng đậu lên đầu Hiccup. Cu cậu gầm chiến thắng, nghe có chút giống tiếng gà gáy, nhưng rất to và tự hào.
Sau đó cu cậu cúi xuống nhìn vào mắt Hiccup.
“Giờ k-k-kể chuyện cười đi,” Sún Răng nói.
“Ôi lạy thần Woden,” Hiccup nói. “Nó làm được rồi. Nó thật sự làm được rồi.”
“K-k-kể tôi nghe TRUYỆN CƯỜI,” Sún Răng nhắc lại.
“Con gì có cả máu trắng, màu đen, và màu đỏ,” Hiccup hỏi.
Sún Răng không biết.
“Con chim cánh cụt bị cháy nắng,” Hiccup đáp.
Đó là một truyện cười rất, rất cũ, nhưng rõ ràng nó không được kể ở Vách đá Rồng Hoang. Sún Răng nghĩ nó là câu chuyện vui tới đau ruột.
Cu cậu bay đi bắt thêm cá để nghe thêm truyện cười.
Đó là một buổi chiều vui vẻ. Mưa ngừng rơi, mắt trời tỏa sáng, và Sún Răng không làm gì quá tệ trong buổi đi săn. Cu cậu ném xuống vài conc á, và một lần, bay đi chăm chú tóm con thỏ ở đỉnh vách nủi. Nhưng cu cậu đã trở về khi Hiccup gọi, và sau hai tiếng đồng hồ, cậu rồng đã tóm được sáu con cá thu cỡ trung bình và một con cá mập nhỏ.
Chỉ cần thế là Hiccup đã hài lòng lắm rồi.
“Sau cùng,” nó nói với Fishlegs, “tao chẳng mong gì giải RỒNG TRIỂN VỌNG NHẤT hay cái gì cả. Tất cả những gì tao cần là Sún Răng về cơ bản nghe lời tao và bắt được vài con cá. BỌn tao sẽ trở thành những kẻ ngốc khi đem mình so sánh với Snotlout và con quái vật THỢ SĂN HUYỀN THOẠI, nhưng ít nhất cũng vượt qua được bài Nhập Môn.”
Cái thêm nữa, khi Sún Răng ném thêm con cá thu cuối cùng vào đống cá trước mặt Hiccup, Fishlegs để ý có một cái gì đó sắc và sang sáng trong khoang miệng con rồng.
“Sún Răng mọc cái răng đầu tiên rồi,” Fishlegs nói.
Có vẻ là một điềm lành.
Khi chúng cà kê về nhà, chúng đi qua Già Wrinkly đang ngồi trên tảng đá quan sát chúng vượt qua hai giờ đồng hồ đi săn.
“Rấ-t ấn tượng,” già Wrinkly thở khò khè khi mấy thằng nhóc cho ông xem những con cá gói trong áo choàng của Hiccup.
“Chúng cháu nhận ra Hiccup hoàn toàn có thể vượt qua Bài Nhập Môn cuối cùng vào Thứ Năm của Thần Thor,” Fishlegs phấn khởi nói.
“Vậy cháu vẫn còn lo lắng về kỳ thi nhỏ như con thở đó hả, Hiccup?” Già Wrinkly hỏi. “Cháu còn có những lo lắng lớn hơn. Ví dụ như con bão đại-lớn đang tới. Ba ngày nữa bão sẽ về.”
“Kỳ thi nhỏ như con thỏ ấy ạ?” Fishlegs giận dỗi nói. “Ý ông là gì khi nói Kỳ thi nhỏ như con thỏ??? Lễ hội Ngày thứ Năm của Thần Thor là sự kiện lớn nhất trong năm. MỌI NGƯỜI sẽ tới đó, tất cả các Hairy Hooligan và các Meathead. Thêm vào nữa, điều này có thể không quan trọng với ÔNG, nhưng bất cứ ai trượt kỳ thi Nhỏ như con thỏ này sẽ bị đuổi khỏi làng và bị bọn ăn thịt người hoặc những kẻ man rợ tương tự ăn thịt.”
“Cháu sẽ gọi mình là HICCUP HỮU DỤNG và con rồng ĐẦY RĂNG,” Hiccup vui vẻ nói. “Giờ cháu mới nghĩ ra và cháu rất hài lòng. Đây là một cái tên hay, thể hiện sự tự chủ và không quá đáng hay quá khoe mẽ, cháu có thể sống cùng cái tên này.”
“Con thằn lằn này cuối cùng cũng biết hành động và bắt cá,” Fishlegs nói, chỉ vào Sún Răng đang gãi gãi mũi. “Việc này thật phi thường, vì Hiccup có thể vượt qua bài Kiểm tra.”
“Ồ, ta nghĩ điều đó hầu như chắc chắn,” Già Wrinkly nói, nhìn Sún Răng đang cố nhìn vào mắt ông nhưng thất bại nên phải dán mắt xuống đất.
“Gầ-n như,”Già Wrinkly nhắc lại sau khi ngẫm nghĩ.
Và những cậu nhóc trở về nhà, với Sún Răng bám nhằng nhằng sau đuôi mà mè nheo, “Được rồi B-BẾ, B-BẾ… không công bằng…. tôi đau cánh mà…”