Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Chương 8
T
ruyền thuốc xong cũng sắp đến giờ cơm trưa, Giản Minh qua phòng y tá bổ sung thêm Insulin, bắt buộc đợi thêm nửa tiếng nữa mới được ăn cơm, cô tận dụng triệt để thời gian có thể tận dụng, lợi dụng khoảng thời gian này chạy qua siêu thị bên cạnh bệnh viện mua một giỏ trái cây để làm quà khi đến thăm ông Tô. Không cần phải hoài nghi, giỏ trái cây này đúng là rất mất mặt, cuộc sống gia đình của Tô Mạn, Giản Minh là đã từng được lĩnh giáo, giống như trái dưa lưới Nhật Bản, từng miếng dưa xanh mướt mát trông rất hấp dẫn, giá mỗi trái dưa bằng tiền lương nửa năm của Giản Minh cộng lại, là loại trái cây thường xuyên bày trên bàn ăn của gia đình Tô Mạn, so với giỏ trái cây cô vừa mua này, nhìn thế nào cũng giống như tự rước lấy sự sỉ nhục. Có điều, tấm lòng của mình có Trời Phật chứng giám, không hổ thẹn với lòng, với tinh thần điếc không sợ súng, Giản Minh xách giỏ trái cây màu sắc bình thường lên khoa thận tiết niệu, chuẩn bị trước tư tưởng “vì nước quên thân”.
Không hề biết cha của Tô Mạn nằm ở phòng bệnh nào, qua phòng y tá hỏi thăm trước, sau đó Giản Minh đi tìm một trong những phòng đơn mà có thể đếm trên đầu ngón tay của tầng đó. Qua cánh cửa khép hờ, có rất nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng trang nghiêm đang đứng ở trong đó, có vẻ như toàn các chuyên gia có tầm cỡ, Giản Minh có chút sợ sệt, đứng ở cửa, nghĩ rằng không nên vào thì tốt hơn, hướng vào bên trong vẫy tay gọi Tô Mạn.
Tô Mạn đi ra, Giản Minh nói rõ mục đích đến đây, cô ấy khách sáo cảm ơn, mời Giản Minh vào trong ngồi, Giản Minh từ chối khéo, “Bên trong có nhiều bác sĩ như vậy, không vào đâu, để lần sau đi.” Hai người đứng hành lang nói chuyện mấy câu. Giản Minh hỏi tình hình của ông Tô như thế nào rồi?
Tô Mạn nói, “Huyết quản tim bị tắc nghẽn, bệnh mãn tính, thời gian uống thuốc lâu quá, không lạc quan lắm.” Cũng hỏi thăm Giản Minh tình hình thế nào rồi?
Có được kết quả giáo dục trong hai ngày ở khoa Nội tiết, Giản Minh cảm ơn Tô Mạn, “Trước đây cô hay nói với tôi, ít ăn đồ ngọt và thức ăn nhiều tinh bột đi, tôi chẳng thèm nghe, xem ra những điều cô nói đều đúng.” Cố ý chắp hai tay cung kính về phía Tô Mạn, “Hy vọng sau này cô chỉ giáo cho tôi nhiều hơn một chút.”
Nào ngờ trên gương mặt của Tô Mạn có chút ngượng ngùng, nhưng vội vàng thay đổi ngay thái độ vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng phục thiện, “Lúc nào muốn nói chuyện cứ gọi điện thoại cho em, em rất vui khi giúp được chị.”
Sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt và sự chống cự trong lòng của Tô Mạn, Giản Minh có thể cảm nhận được, không khỏi hối hận, việc gì phải nói đến chủ đề đó? Người nói vô tâm, người nghe để tâm, chỉ sợ trong đầu Tô Mạn sẽ cho rằng cô có ý định mỉa mai cô ấy. Nào ngờ lại phức tạp hóa vấn đề lên như thế, Giản Minh vội vàng nói sang chuyện khác, nói thêm mấy câu. Sau đó chẳng hiểu vì sao, cả người lạnh run lên, tay chân mềm nhũn ra, mồ hôi rịn ra trên trán, trong dạ dày như bị khoét một lỗ lớn, lúc này Giản Minh mới chợt nhớ ra, cô quên ăn cơm trưa, chắc là đói rồi. Nhưng cô có nhịn đói hai ba ngày đâu, làm gì đến mức độ này? Cảm thấy sợ trong lòng, phải mau tìm cách về hỏi bác sĩ khoa Nội tiết, sau đó cáo từ Tô Mạn, “Tôi quay về trên kia đây.”
Tô Mạn rất biết lễ nghi phép tắc, “Để em tiễn chị.” Hỏi Giản Minh, “Đã giải quyết được phòng ở cho chị chưa?”.
Giản Minh đáp, “Khoa Nội tiết thật sự không còn giường trống.” Nhìn thấy Tô Mạn có vẻ như không ngờ được, vội vàng nói, “Họ nói rồi, đợi lúc nào có giường trống, họ sẽ ưu tiên cho tôi đầu tiên.” Lời nói dối có thiện ý này làm Tô Mạn thoải mái một chút, sắc mặt cũng giãn ra đôi chút, Giản Minh thêm mắm thêm muối, “May mà có cô, nếu không chắc cứ phải nằm ở hành lang mãi thôi.”
Tô Mạn khách sao, “Có gì đâu. Đáng nhẽ em và anh Thế Triết phải lên đó thăm chị mới đúng, có điều cha em như vậy nên thật sự không cách nào đi đâu được.”
Giản Minh vốn dĩ không muốn Tô Mạn phải cảm thấy có trách nhiệm, nói luôn “Sáng nay Thế Triết có lên thăm chị rồi, chuyện nhỏ này, cô đừng để trong lòng làm gì.” Vừa nói xong, nhìn thấy Tô Mạn giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn, Giản Minh cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh, “Có điều Thế Triết vội vàng về chăm sóc Đông Đông, đứng hai phút rồi đi.” Cô cố gắng cứu vãn tình hình bị cô quậy lung tung hết cả lên, “Cha cô ốm đau như thế này, đáng nhẽ tôi phải chăm sóc Đông Đông, để cô và Thế Triết khỏi phải vướng bận chuyện chăm sóc con cái. Gặp đúng dịp tôi bị bệnh, cũng nằm viện, khoảng thời gian này, vất vả cho cô và Thế Triết quá, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy…”. Giản Minh không biết, cô đã lau sạch “mông” của mình chưa nữa, có điều cô cũng đã cố gắng rồi, ít nhất nhìn có vẻ cũng như đã được lau sạch rồi.
Sắc mặt muốn bùng nổ kia của Tô Mạn đã dần dần trở lại trạng thái bình thường, nở nụ cười tươi rói, nhưng giọng điệu có chút gì đó lành lạnh, “Không sao đâu, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói những lời khách sáo như thế.”
Việc đã đến thế này, Giản Minh chẳng còn lời nào để nói, cái sự ngu dốt ngốc nghếch của cô, cả đời này chắc hết thuốc để chữa rồi, cô đè nén lại nỗi khổ sở, “Tô Mạn, không cần tiễn nữa, quay lại chăm sóc cha cô đi, nhớ giữ gìn sức khỏe.” Nhìn theo Tô Mạn đi về phòng bệnh, Giản Minh cố lết đến cầu thang, được hai bước, cả người mềm nhũn, mồ hôi tuôn ra, ngồi bệt xuống bậc cầu thang, nỗi khổ sở và cảm giác thất bại làm cô chẳng thấy còn chút sức lực nào nữa, chỉ một chút chuyện cỏn con mà bị cô làm lớn chuyện lên như thế, chỉ hy vọng Tô Mạn đừng vì chuyện đó trút giận lên đầu Đông Đông. Nghĩ đến con, Giản Minh lại muốn khóc.
“106, ngồi đây làm gì vậy hả?” Lăng Lệ vừa đi ra khỏi Khoa thận, đứng ở cầu thàn, nhìn từ trên xuống, “106? Ủa, Giản Minh, cầu thang bẩn lắm, ngồi đó không bị lạnh sao?”.
“Cảm thấy không khỏe lắm, chẳng còn chút sức lực nào nữa.” Giản Minh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, nhìn dáng vẻ đó giống như nước mắt có thể tuôn ra bất kì lúc nào.
Lăng Lệ nhíu mày quỳ xuống, nhẹ nhàng hỏi, “Em sao thể? Cảm thấy chỗ nào không khỏe? Đau ở đâu à? Nói cho anh biết đi.”
“Quên ăn cơm, rất đói, có cảm giác cả người cứ trống rỗng làm sao ấy.” Giản Minh hít hít mũi để quên đi ý định muốn khóc, sờ lên trán, lòng bàn tay toàn mồ hôi, cô nói với Lăng Lệ, “Em thấy lạnh, mồ hôi ra nhiều, áo quần ướt hết cả rồi.”
Lăng Lệ vô cùng nghiêm khắc, khác hẳn với con người dịu dàng úc nãy của anh, dữ dằn, “Ồ, trước đây nhẹ nhàng khuyên nhủ em mỗi ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, đúng lượng, em đều bỏ ngoài tai hết hả?”. Vội vàng cho tay vào túi áo khoắng một vòng, lôi ra được hai cái bánh quy, nhanh chóng xé ra, nhét vào miệng Giản Minh, “Em nhớ cho kĩ, cảm giác mà em thấy bây giờ gọi là hạ đường huyết. Đường huyết quá cao, đương nhiên sẽ lấy đi mạng sống của em, nhưng mà đường huyết quá thấp, cũng sẽ nhanh chóng lấy đi mạng sống của em.” Anh nhấn mạnh lại lần nữa, “Rất nhanh!!!”.
Giản Minh ngoan ngoãn gặm bánh quy, cũng ngoan ngoãn trả lời, “Cảm ơn bác sĩ Lăng, em nhớ kĩ rồi, lần sau không dám tái phạm.”
Lăng Lệ hừ một tiếng, “Tốt nhất là phải nhớ kĩ.” Đứng dậy, anh giơ tay về phía Giản Minh, “Đi theo anh.”
Giản Minh không hiểu, “Để làm gì?”
“Đi ăn cơm.” Lòng bàn tay to với những ngón tay thon dài kia của Lăng Lệ, kiên định hướng về Giản Minh, “Nhanh lên một chút, giờ này, may ra chúng ta có được chút cơm thừa của nhà ăn.”
Anh ấy nói chúng ta hả, Giản Minh hỏi, “Anh cũng chưa ăn cơm sao?”. Cô không cầm lấy bàn tay của Lăng Lệ, mà túm vào cánh tay anh đứng dậy.
“Ừ, anh cũng chưa ăn cơm.” Lăng Lệ trả lời nhẹ nhàng, rất tự nhiên, đặt tay Giản Minh lên cánh tay mình, dìu Giản Minh đi theo cách đó, “Cảm thấy chóng mặt thì bảo anh.”
“Chân còn run một chút thôi, ăn bánh quy có tác dụng thật đó, thoải mái hơn lúc nãy nhiều rồi.” Giản Minh hơi cúi đầu xuống, liếc nhìn bàn tay của mình trên cánh tay Lăng Lệ, vị bác sĩ này thật sự quá lịch sự, chu đáo, anh ta ý thức được việc cô tránh tiếp xúc thân mật với anh mới nghĩ ra kiểu này sao? Chỉ một phút giây thôi, Giản Minh dời ánh mắt đến nơi khác, “Em thích bánh quy Oreo hơn.” Khiêu chiến để che giấu đi sự mắc cỡ và cảm động của cô.
Lăng Lệ đùa, “Bác sĩ già rồi, không hợp lắm với mấy thứ đồ đáng yêu đó.”
Giản Minh tiếp tục khích bác, “Không phải anh mỗi ngày ba bữa ăn cơm phải đúng giờ sao? Ngày nào giờ này anh cũng mới tới nhà ăn ăn cơm thừa sao?”.
Lăng Lệ nhẫn nại, “Có thể đúng giờ được sẽ đúng giờ, nhưng luôn xảy ra việc ngoài ý muốn, công việc bận rộn mà.”
“Có thật là bận như thế thật không? Thực ra chắc là bác sĩ cứ hay tùy hứng nhỉ?”, Giản Minh gặm miếng bánh quy cuối cùng, bánh quy vị rong biển, cô thích loại này.
Lăng Lệ gần như nổi điên lên, “Người nuôi heo không có thịt heo để ăn, người trồng trà không có trà để uống, người ăn mặc đẹp đẽ thì không phải người nuôi tằm. Suốt ngày gặp những bệnh nhân như em, sống sao nổi đây trời.”
Giản Minh bị chọc cười, bên ngoài khu điều trị nội trú của khoa Nội, tia nắng chiều hồn nhiên buông rơi trên vai áo, ấm áp, dễ chịu làm người ta muốn cất bước nhảy tung tăng cùng những tia nắng. Lăng Lệ sánh bước bên Giản Minh, chăm sóc cẩn thận, dìu cô nhẹ bước, làm Giản Minh xuất hiện ảo giác rằng trước mặt anh, bản thân mình giống như lá ngọc cành vàng, như người có tước vị cao quý.
Nhà ăn chỉ còn vài món không đáng kể, đang chuẩn bị đóng cửa dọn vệ sinh, bà thím phục vụ mở ô cửa đựng thức ăn ra, dứt khoát khác thường, “Chỉ còn lại một chút này thôi, có được không?”. Nói rồi trút hết thức ăn còn lại cho Giản Minh và Lăng Lệ, sau đó vứt hai hộp cơm đi, “Thôi khỏi, không cần trả tiền.” Đuổi hai thực khách cuối cùng ra khỏi nhà ăn, vui vẻ đóng cửa!
Cảm ơn trời đất, họ vẫn còn có thể mua được hai cốc cà phê nóng ở máy bán hàng tự động, rảo bước về chiếc ghế dài trong công viên, chuẩn bị đối phó với bữa ăn cho xong việc. Giản Minh vốn sợ trong cà phê có đường, không dám uống, Lăng Lệ cho phép cô uống, “Có thể uống hai ngụm, lúc nãy hạ đường huyết, bổ sung một chút cũng được.” Giản Minh rất vâng lời, uống đúng hai ngụm, bắt đầu ăn cơm.
Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ăn cơm với Giản Minh, lại đơn giản, sơ sài đến như thế này, Lăng Lệ thực sự không cam tâm. Nhưng vào giờ này, nhà ăn riêng dành cho bác sĩ chắc cũng đóng cửa rồi, nên đề nghị, “Giản Minh, hay là chúng ta ra ngoài tìm một cái quán nào đó gần đây ăn đi.”
Giản Minh không đồng ý, “Những hộp cơm này giải quyết như thế nào đây? Lãng phí quá.” Cô nghĩ là Lăng Lệ chê cơm canh không ngon, hứa hẹn, “Lần sau đi, lần sau em mời anh ra quán gần đây ăn, bữa này cứ giải quyết tạm thế đi.”
Lăng Lệ định giải thích không phải vì anh không quen, mà là không cam tâm, nhưng lại lo sợ rằng quan tâm quá mức sẽ làm Giản Minh sợ hãi, không chịu làm bạn với nhau nữa thì gay go lắm, dù sao Giản Minh cũng đã đồng ý mời anh đi ăn, điều đó có nghĩa là còn có cơ hội cùng nhau tâm sự gì gì đó, anh làm ra vẻ được chiều chuộng, “Được rồi, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”
Cho dù có giả vờ làm ra vẻ được chiều chuộng thì vẫn đều phải trả giá, Giản Minh nửa đùa nửa thật trêu anh, “Bình thường ăn sung mặc sướng chắc quen rồi nhỉ?”.
Đúng là oan cho Lăng Lệ quá, nhà ăn của bác sĩ và nhà ăn của bệnh nhân chỉ cách nhau có mỗi một tầng thôi mà? Thức ăn đều do một đầu bếp nấu ra cả.
Không cho Lăng Lệ cơ hội kêu oan, Giản Minh tiếp tục nói chuyện khác nghiêm trọng hơn, “Mấy ngày gần đây em không nhìn thấy anh ở nhà ăn, có phải anh đều ra ngoài kia ăn trưa không?”. Cô gái này dám nghĩ bệnh nhân và bác sĩ ăn chung một nhà ăn lắm đây! Lăng Lệ thua cô luôn, đang định giải thích, điện thoại của Giản Minh đổ chuông, cô vội vàng nghe điện thoại, “Cha…”.
Giọng nói của Giản Minh rất to, âm lượng máy của cô cũng không nhỏ, đành phải dời máy di động ra xa một chút mới được. Cuộc nói chuyện của hai người, Lăng Lệ nghe câu được câu mất, “Con sống một mình mà còn để ra nông nỗi này… Bệnh này chúng ta có chống chọi có nổi không… Sau này thì thế nào… Con phải tự nghĩ cách xem như thế nào…”. Những lời trách mắng dồn dập làm khuôn mặt của Giản Minh dần dần trở nên u ám, cô miễn cưỡng trả lời, “Cha, con biết mà, con sẽ làm như vậy…”. Cha của Giản Minh không vì thế mà nhẹ nhàng hơn, “Con biết con biết, con suốt ngày bảo biết, lớn tướng như vậy rồi, chưa thấy con làm việc nào cho ra hồn, đời con coi như bỏ đi rồi đó…”. Giản Minh bị dạy dỗ không ngẩng đầu lên được, nói ấp a ấp úng, “Dạ, dạ…”.
Ngắt điện thoại, Giản Minh gắng gượng cười với Lăng Lệ, hờ hững giải thích thêm một câu, “Cha em tính tình rất nóng nảy. Thôi không nói nữa, chúng ta mau ăn thôi, cơm canh nguội cả rồi.”
Cơm canh nguội lạnh rồi, nhưng nước mắt chắc chắn là nóng hổi. Khuôn mặt của Giản Minh bị tóc che mắt hơn một nửa, từ phía Lăng Lệ nhìn qua không nhìn thấy đôi mắt của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy được, nước mắt, nặng nề, là nước mắt thật, từng giọt, từng giọt rơi vào trong hộp cơm. Cơm nghẹn ở cổ họng, không nuốt được, Lăng Lệ chịu không nổi hình ảnh này.
Ngồi quỳ xuống trước mặt Giản Minh, lấy hộp cơm trong tay cô ra, đưa khăn giấy, giọng nói của Lăng Lệ nghe như có chút than thở, “Xin lỗi, đáng lẽ lúc nãy anh nên tránh đi đâu đó một chút, không có anh, có thể em sẽ không cảm thấy khó xử như thế này. Bây giờ, nếu em muốn yên tĩnh ngồi một mình, anh có thể đi.” Giản Minh cầm lấy khăn giấy, giơ tay bụm miệng để cho mình đừng bật khóc thành tiếng, chăm chú nhìn Lăng Lệ. Lăng Lệ hối hận ngay tức thì, “Không phải, không phải, không phải, thực ra anh không yên tâm để em ngồi yên tĩnh một mình, cho nên, đừng đuổi anh đi.” Anh làm ra vẻ nghiêm túc, “Giản Minh, có một việc này, anh luôn muốn nói với em, anh không chỉ là bác sĩ của em, anh còn là bạn em, là người bạn có thể nghe những tâm sự và khó khăn trong lòng của em, anh muốn giúp đỡ em, nếu làm được điều đó anh cảm thấy rất vinh hạnh. Nếu như em gặp phải vấn đề gì, đều có thể nói với anh.” Anh lại rút khăn giấy ra đưa cho Giản Minh, nhấn mạnh lại, “Anh nghĩ như vậy đó, hy vọng là em cũng nghĩ như vậy.”
Giản Minh muốn bình tĩnh trở lại, cố gắng thả lỏng tâm trạng của mình, “Cảm ơn anh.” Rất đáng tiếc, khi tâm trạng của người ta xuống dốc đến mức không kiềm chế lại được, sau câu nói cảm ơn đó của cô là nước mắt, sau đó, nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn, “Xin lỗi, bác sĩ Lăng, làm cho anh sợ rồi, em xưa nay vẫn vô dụng như thế, một lát nữa sẽ không sao đâu.”
Giản Minh khóc nhiều đến nỗi làm cho Lăng Lệ càng lúng túng hơn, “Đừng khóc nữa.” Anh an ủi, “Chắc cha em cũng lo lắng quá đó mà, em biết người Trung Quốc không biết cách biểu lộ tình cảm, đặc biệt là những người lớn tuổi, ông không cố ý trút giận lên em đâu.”
Giản Minh lắc đầu, “Không phải, không phải đâu.” Cô nức nở, “Sáng nay em gọi điện cho mẹ, bà hỏi em, có cần phải chuẩn bị bánh nếp nhân đậu cho em không, em trả lời không cần. Bình thường em rất thích ăn bánh nhân đậu, năm nay tự nhiên nói không cần, bà thấy rất kỳ lạ, liền gọi điện thoại đến cửa hàng bánh kiểm tra em, mấy người trong tiệm bánh quên giấu giúp em, nói với ông bà là em nhập viện rồi.”
Lăng Lệ khuyên, “Thì cũng tại xót xa cho con gái của mình mà, cho dù thái độ có dữ dằn như thế nào thì cũng đều có thể hiểu được, đừng khóc nữa.” Nhướn đầu qua, xích lại gần Giản Minh, đưa khăn giấy vào sát mũi của Giản Minh, “Nào, lau mặt đi. Em mà khóc nữa là thành Mạnh Khương Nữ[1] đó, sập luôn cả khuôn viên này thì sao?”.
Giản Minh rất dễ bị người khác trêu cho khóc nhè, nhưng cũng rất hay cười, cho nên cũng rất dễ bị chọc cười, nghe câu nói của Lăng Lệ, cô bật cười khì khì. Nhưng nỗi đau khổ trong lòng vẫn không thể nào biến mất được, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, đủ loại cảm xúc đâm ngang bổ dọc trong lồng ngực cô, khó chịu không thể nào diễn tả được, làm cô bực tức đấm vào Lăng Lệ, “Sao anh lại đáng ghét như thế này cơ chứ, đã bảo là không phải, tại em vô dụng…”. Nhớ lại chuyện đã qua, nỗi buồn lại kéo đến, cô khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc vừa lải nhải, “Phụ nữ ấy à, lấy chồng và chưa lấy chồng có khác nhau đấy…”.
Chú thích
[1] Mạnh Khương Nữ: là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, ngay trong đêm tân hôn của nàng với tân lang là một thư sinh tên là Phạm Hỷ Lương, chồng của Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo len cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nghe được hung tin chồng mình đã bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm liền. Tiếng khóc của nàng vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc tường thành, để lộ ra xác chết của chồng. Sau khi an táng xong cho chồng, nàng nhảy xuống biển tự vẫn.