Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Chương 9
K
hông nói thêm tiếng nào, Linh Đan chải mái tóc rồi ôm giỏ đi thẳng ra cửa, bỏ lại cho cô bạn cùng phòng sự ngạc nhiên.
Xuống đến cổng ký túc xá, cô bị một cô gái chặn lại:
- Chào cô - Cô gái chào Linh Đan.
Nhận ra cô gái ở quán phở hôm trước, Linh Đan cau mày hỏi:
- Chị muốn gì?
Cô gái mỉm cười:
- Muốn nói chuyện với cô, cô rảnh đấy chứ?
Linh Đan xẳng giọng:
- Tôi và cô làm gì có chuyện để nói.
Cô gái nhìn Linh Đan, dò xét:
- Có đấy và tôi nghĩ nó liên quan đến cô.
- Có gì cô nói ra đi. Tôi đứng đây cũng có thể nghe được.
Cô gái đưa đẩy:
- Đứng đây nói chuyện đó chẳng hợp tí nào cả. Hay là chúng ta vô quán nước đằng kia, dù sao nó cũng tốt hơn.
Linh Đan suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý. Đi vào quán nước, cô gái kêu hai chai sữa đậu nành, không vội nói ra ý định của mình. Linh Đan thúc giục:
- Có chuyện gì, cô cứ nói mau lên, tôi còn phải đi.
Cô gái chậm rãi rút từ túi xách ra một phong thư và đưa cho Linh Đan:
- Cô xem đi.
Linh Đan đón lấy. Cô nhìn cô gái, nghi ngờ. Những bức ảnh về cảnh tình tứ của Nhất Bảo với một cô gái nào đó trong bóng tối mờ mờ. Cả người Linh Đan run lên, sắc mặt thay đổi, trông cô nhợt nhạt hẳn. Cô gái vênh mặt chúm chím cười đắc ý:
- Cô thấy thế nào? - Cô gái hỏi.
Linh Đan cố kìm nén cơn tức giận, cô bào chữa cho anh:
- Những chuyện này, anh ấy đã kể cho tôi nghe rồi.
Cô gái hơi bất mãn về câu trả lời của Linh Đan, nhưng cô nói:
- Cô không ghen sao, khi người yêu của mình ngủ với một người con gái khác và cô gái đó hiện thời đang mang giọt máu của anh ấy.
Linh Đan sững sờ. Tất cả đã là dấu chấm hết. Tình yêu cô có được cả năm trời, giờ chỉ còn là con số không. Một kết cuộc cay đắng của cuộc đời, dù cô có không tin, nhưng đó là sự thật. Chợt Linh Đan hỏi:
- Người con gái trong hình này không phải là cô chứ?
Cô gái nhếch mép cười:
- Nếu phải thì sao?
Linh Đan tỏ ra ghê gớm:
- Cô cũng là kẻ không ra gì. Có phải cô đã bày ra "mưu ma chước quỷ" này?
Cô gái cười nhẹ:
- Khi một người đàn ông đã đòi hỏi thì không có cách gì kháng cự được và cô biết rồi đó. Nhất Bảo là một tay ăn chơi có tiếng, có lẽ nhiều cô gái ở mảnh đất Sài Gòn này được anh ta ôm ấp, kể cả cô.
Linh Đan tức điên lên:
- Cô muốn gì?
- Tôi chẳng muốn gì, ngoài anh ấy.
Linh Đan đứng lên:
- Cô sẽ toại nguyện, cùng những mưu mô của cô. Cô đi đi, cô về cưới người đàn ông đó đi. Tôi chẳng có can dự vào việc này.
Cô gái khoác túi xách trên vai, không quên lấy lại xấp ảnh, bỏ đi thẳng. Linh Đan ngồi phịch xuống ghế, cô như kẻ thất thần, đi chao đảo và có một ai đó đã đưa cô về phòng.
Cả đêm, Linh Đan lên cơn sốt li bì, miệng luôn lảm nhảm những điều không ai hiểu nổi, trái tim yêu của cô bị tổn thương quá nặng, không có gì có thể làm cho nó lành lặn được. Cả bọn trong phòng thi nhau túc trực bên giường. Hình như đây là lần đầu tiên gặp cảnh có kẻ bị phản bội, bị hiểu lầm như thế này, nên trong lòng ai cũng vướng bận những mối lo cho duyên phận của mình.
Cơn sốt không hề thuyên giảm, nên từ mờ sáng, cả phòng lo đưa Linh Đan vào bệnh viện, đứa nào cũng thở dài não ruột.
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa phòng là lúc cả bọn đều cảm thấy mệt mỏi, sau một đêm thức trắng. Nghe có tiếng gõ cửa, Thảo Nguyên uể oải đứng lên, đi ra mở. Vừa thấy Nhất Bảo tay ôm bó hoa hồng, cô càng gai mắt. Chẳng để anh lên tiếng, cô nói xẳng giọng:
- Anh còn dám vác mặt đến đây nữa à.
Nhất Bảo ấp úng:
- Tôi muốn gặp Linh Đan, cô làm ơn...
Chẳng để cho anh nói hết câu, Thảo Nguyên cắt ngang:
- Anh làm khổ nó như vậy chưa đủ sao hả? Hay anh còn muốn nó chết quách đi cho anh hả dạ?
Nhất Bảo hốt hoảng:
- Linh Đan đã làm sao hả? Mau làm ơn nói cho tôi biết.
Điên tiết, Thảo Nguyên giật bó hoa trên tay anh, vứt vào sọt rác bên cạnh, cô rủa tiếp:
- Anh là thứ đàn ông chẳng ra gì, chỉ mượn lớp vỏ bề ngoài đi tán tỉnh chọc ghẹo con gái nhà lành. Tôi nói rồi, anh còn đứng đó, tôi kêu bảo vệ lên bây giờ.
Nãy giờ, nghe đối đáp giữa hai người có vẻ càng lúc càng căng thẳng, Tuệ Mẫn bước ra làm hòa:
- Thảo Nguyên vô đi, để chị nói chuyện với anh ta.
Cô quay sang Nhất Bảo, nói:
- Anh có thể cùng tôi xuống dưới quán đàng kia nói chuyện được không?
Nhất Bảo sốt sắng:
- Dạ, rất cám ơn chị.
Hai người đi xuống quán nước ở bên kia đường. Sau một hồi im lặng, Tuệ Mẫn mới nói:
- Anh có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?
Nhất Bảo hối lỗi:
- Tất cả là do sự ghen tương mù quáng của tôi, chị ạ. Vì quá yêu cô ấy, nên tôi không muốn cô ấy quen với bất kỳ người đàn ông nào ngoài tôi, đó là một sai lầm. Sai lầm hơn nữa là tôi cố tình giở trò nhầm thỏa mãn cơn ghen tức.
Tuệ Mẫn tỏ vẻ suy nghĩ một hồi và phán xét:
- Nếu chỉ có vậy cũng chưa đủ để gây tổn thương quá trầm trọng cho cô ấy đến như vậy, cô ấy đâu phải là đứa ngu ngốc đến nỗi không hiểu được sự ghen tương nhất thời của anh. Tôi cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn, nếu anh không muốn mất cô ấy thì anh thử tìm hiểu xem có ai xen vào giữa anh và cô ta không?
Nhất Bảo vò đầu khổ sở hỏi:
- Chị có thể cho tôi biết giờ này Linh Đan ở đâu không, và tình trạng sức khỏe như thế nào?
- Tôi sẽ nói với anh, khi cô ấy bình phục.
Nhất Bảo định cố nài nỉ, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của Tuệ Mẫn, anh lặng lẽ đi ra khỏi quán.
Nhất Bảo chưa bao giờ thất vọng đến như vậy. Anh nằm dài giữa căn nhà trọ lạnh lẽo hoang vắng. Đã bao nhiêu ngày không có bóng dáng Linh Đan, anh nhớ cô cồn cào, nỗi nhớ không làm sao vơi đi nỗi đau, mà ngược lại, nó còn tăng lên gấp bội. Cuộc đời anh không thể thiếu Linh Đan, anh phải làm thế nào, nếu cô ấy không tha thứ cho hành động điên rồ của anh.
Có tiếng gõ cửa, Nhất Bảo ngồi bật dậy, anh mừng rỡ vội mở cửa, nhưng trong phút chốc, niềm vui biến mất, anh sa sầm nét mặt khi thấy Phương Nhi.
Chẳng cần Nhất Bảo mời, cô lách người sang một bên, uyển chuyển và kiểu cách đi vào. Nhất Bảo gằn từng tiếng:
- Cô đến đây làm gì? Tại sao cô biết nơi đây?
Phương Nhi cười nhẹ. Cô đứng lên vòng tay trước ngực, đi xung quanh căn phòng rồi nói:
- Quả là thú vị khi ở đây chỉ có hai người.
Nhất Bảo hằn học:
- Cô theo dõi tôi đấy à? Cô muốn gì chứ?
Phương Nhi bật cười nhìn Nhất Bảo:
- Anh không quá ngây thơ để biết tôi cần gì. Tôi cần anh, anh yêu ạ. Chúng mình phải cưới nhau.
Nhất Bảo khinh khỉnh:
- Cưới nhau à? Tôi có nghe lầm không đây. Tôi chẳng có chút tình yêu nào cho cô cả, Phương Nhi ạ. Và ngược lại, cô cũng chẳng có gì dành cho tôi, ngoài tấm thân chẳng có chỗ không có dấu vết của đàn ông.
Sắc mặt Phương Nhi vẫn không thay đổi, nhưng giọng nói của cô có phần chua chát:
- Tôi không ngờ một thằng đàn ông ăn chơi như anh mà cũng đòi hỏi cao về thân xác phụ nữ. Nếu muốn kiếm một cô gái như vậy giữa thành phố này thì hơi khó đấy, anh yêu ạ. - Phương Nhi nói lấp lửng - Và biết đâu, có người yêu ngây thơ dễ thương của anh cũng vậy.
Một cái tát như trời giáng lên gương mặt sắc sảo của Phương Nhi, anh thét lên:
- Tôi cấm cô không được xúc phạm đến Linh Đan, cô ấy hơn cô gấp trăm lần.
Phương Nhi hất mặt lên thách thức:
- Để anh xem, cô ta có còn gì cho anh không, ngay cả con tim yêu. Tôi đến đây hôm nay với một yêu cầu là anh phải cưới tôi.
Nhất Bảo trả lời dứt khoát:
- Không bao giờ, chẳng có gì ràng buộc giữa tôi và cô.
Phương Nhi tiếp tục:
- Có đấy. Anh có biết là sau đêm đó, điều gì đã xảy ra không. Trong tôi đã có đứa con của anh, đó là điều tôi mong ước và nếu tôi nói điều này với mẹ anh, chắc chắn bà sẽ rất mừng vì sắp có một đứa cháu nội. Còn anh, chỉ cần anh là một người cha mẫu mực.
Nhất Bảo điên tiết, thét lên:
- Chẳng bao giờ có chuyện đó, cô đi đi. Cô là con đàn bà đáng kinh tởm.
Liên tiếp theo đó là mọi thứ trở nên xáo trộn, bình ly vỡ ra thành từng mảnh. Nhất Bảo như người điên, anh thả người một cách vô thức lên giường. Lần đầu tiên trong đời của một người đàn ông, nước mắt chảy thành dòng. Anh khóc, dòng nước mắt hối tiếc của những tháng ngày ăn chơi lêu lỏng, anh khóc cho trái tim tan vỡ của chính mình. Và chính anh cũng không thể xác định được đó có phải là báo hiệu mọi thứ đã kết thúc.
Nhất Bảo đứng lên, trong bộ dáng xốc xếch, anh loạng choạng dắt xe đi ra ngoài, phóng xe như bay đi về nơi vô định. Anh vùi đầu trong men say, say bí tỉ và chưa bao giờ anh say như thế. Nửa đêm, anh mò về nhà, mọi người dường như đã ngủ.
Hồng Huệ đang nằm yên trong vòng tay của chồng, nghe tiếng động bên ngoài, cô khẽ nói vào tai chồng:
- Có lẽ anh ấy lại say nữa rồi anh à.
Mike vuốt bộ vai trần của vợ, anh tỏ ra hiểu biết:
- Khi một người đàn ông thất tình thì mọi chuyện trở nên rất tồi tệ.
Hồng Huệ lo lắng:
- Em phải làm gì để giúp anh Hai hả anh?
Mike hôn lên môi vợ rồi nói:
- Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau trong anh ấy thôi, em à. Ngày mai, anh sẽ nói chuyện với anh ấy. Có lẽ giữa hai người đàn ông thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Còn bây giờ hãy ngủ đi, cô vợ tuyệt vời của anh.
Hồng Huệ gối đầu lên tay chồng, cô hỏi:
- Anh có ghen không ha? Mike?
Mike ôm siết cô vào lòng:
- Tất nhiên là có rồi. Anh sẽ chẳng bao giờ để ai đụng đến vợ anh cả.
Hồng Huệ mân mê chòm lông ở ngực chồng, cô thì thầm:
- Lúc đó trông anh chắc dữ tợn lắm. Em sẽ chết khiếp mất, nhưng em sẽ không bao giờ phản bội anh đâu, anh đã hớp trọn hồn em rồi còn gì, chỉ sợ đàn ông các anh phản bội thôi.
Mấy ngày qua, cái cảm giác sợ hãi khi chung đụng với chồng luôn ám ảnh, khó khăn lắm, cô mới thoát khỏi bàn tay cứng như thép của chồng. Cô ôm mặt khóc rấm rứt:
- Mike ơi, em không thể..
Mike cảm thấy thất vọng, nhưng nhìn những giọt nước mắt của vợ, anh trở nên ân hận:
- Anh xin lỗi.
Hồng Huệ lắc đầu:
- Anh không có lỗi. Tất cả tại em. Mike ơi, giữa chúng mình có sự khác biệt nhau quá lớn trong tình ái, em xin anh cho em thời gian.
Đưa tay lau dòng nước mắt trên mặt vợ, rồi Mike ngồi dậy mở chiếc cặp táp ra lấy mấy tờ tạp chí nước ngoài, đưa cho vợ và dịu dàng nói:
- Em chọn xem, chúng mình nên đi hưởng tuần trăng mật ở nơi nào.
Mike ngồi xuống quàng tay qua eo vợ, lật từng trang, anh nói:
- Em thích đi Rome, Paris, hay Sydney?
Hồng Huệ trở nên dễ chịu hơn, cô bá vai chồng nói:
- Em muốn về quê anh.
Mike luồn tay vào mái tóc ngắn của vợ, khẽ nói:
- Quê anh lúc nào em về cũng được. Anh chỉ sợ sau này ở hoài em sẽ chán.
Hồng Huệ thỏ thẻ:
- Em chỉ sợ không quen thôi.
Nhìn ánh mắt lộ vẻ lo âu, sợ sệt của vợ, anh càng thông cảm hơn. Mike kéo vợ ngã dài ra giường. Hồng Huệ gối đầu vào ngực chồng, cô ngủ thiếp đi trong niềm hạnh phúc.
Linh Đan cựa mình, cô từ từ mở mắt, nhìn quanh phòng lạnh lẽo một màu trắng. Cô không tin vào mắt mình, nên nhắm nghiền lại lần nữa rồi mở ra. Cô khẽ nói:
- Tôi đang ở đâu đây?
Tuệ Mẫn xách phích nước từ ngoài vào, thấy Linh Đan tỉnh dậy, cô cười nói:
- Đã tỉnh rồi hả công chúa?
Linh Đan hỏi:
- Em ở đâu đây hả chị?
- Ở bệnh viện chứ đâu. - Tuệ Mẫn trả lời và nói tiếp - Mấy ngày qua em sốt cao lắm, bây giờ đỡ nhiều rồi. Thôi, thích về chưa, hay còn muốn ở đây?
- Về thôi chị, ở đây em cũng sợ lắm.
Tuệ Mẫn sờ trán Linh Đan, cười rồi nói:
- Em ở đây để chị lấy bữa sáng về ăn rồi hãy về.
Linh Đan khẽ gật đầu.
Đợi Tuệ Mẫn ra khỏi phòng, Linh Đan từ từ khép mắt lại. Trong tiềm thức, hình ảnh bơ phờ của Nhất Bảo hiện ra, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô áp vào ngực, hơi thở nồng nàn đâu đó phà vào mặt cô quen thuộc đến lạ lùng. Linh Đan từ từ mở mắt ra, gương mặt gay go, đôi mắt thâm quầng của anh đang kề sát mặt cô. Linh Đan mừng rỡ biết dường nào, cô muốn kêu tên anh, nhưng cô khựng lại, quay mặt đi chỗ khác.
Nhất Bảo van lơn:
- Linh Đan, hãy tha thứ cho anh. Anh không thể nào sống thiếu em được.
-...
- Linh Đan, đừng hành hạ nhau nữa, chúng mình yêu nhau, đúng không em.
-...
- Linh Đan, anh là thằng đàn ông đáng nguyền rủa, nhưng con tim anh đã biến anh thành kẻ đáng thương, anh sẽ chết mất, nếu không có em...
Linh Đan run lên, cô cố gắng lắm mới nói được:
- Anh về đi. Anh không có lỗi gì cả. Tình yêu trong em đã chết rồi.
Nhất Bảo khổ sở:
- Linh Đan, em đừng dối anh và đừng dối chính bản thân mình nữa. Trước sau anh chỉ yêu em. Em hãy mắng, hãy chửi rủa anh, em bắt anh làm gì cũng được, nhưng em đừng bắt anh xa em.
Linh Đan trở nên bình tĩnh, cô nói:
- Tình yêu cũng chẳng giải quyết được gì đâu, anh ạ. Em không trách anh, em chỉ tiếc cho tình yêu chúng mình. Em biết bây giờ có một người đang rất cần anh, cô ta sẽ cho anh một đứa con, cô ta sẽ làm cho anh hạnh phúc. Anh hãy về xây dựng tổ ấm cho mình và hãy quên em đi.
Nhất Bảo cương quyết:
- Không. Anh chỉ yêu em. Tình yêu mà anh đã chọn từ lâu và đã đặt tất cả hy vọng của đời mình. Anh không thể quên em được. Anh không bao giờ tự tước bỏ tình yêu của chính mình.
Linh Đan dịu dàng nói:
- Nhất Bảo, anh đừng nói nữa, tất cả đã hết rồi. Anh về đi.
Nhất Bảo lay vai Linh Đan:
- Không. Không phải thế. Anh không cần gì hết. Linh Đan, em đừng bỏ anh, anh van em mà.
Linh Đan mặc kê. Nhất Bảo nói những lời cầu xin, cô quay mặt vào trong tường, giấu ánh mắt đau đớn, xót xa. Cuộc đời ma manh, những âm mưu trong sách báo cô thường đọc, giờ lại tái hiện trong đời cô. Dù tha thứ cho anh vì tình yêu, nhưng cô không thể quay lại với anh vì đạo lý. Trong sâu thẳm hình ảnh người đàn bà đơn độc, càng cô quạnh khiến lương tâm cô đau xót.
Nhất Bảo vẫn ngồi một bên, tiếng anh van vỉ làm tan nát cả cõi lòng:
- Linh Đan, em hãy mang anh đi, hãy nguyền rủa anh đi. Anh chịu đựng được tất cả. Đừng im lặng, đừng dịu dàng với anh như thế, anh không thể chịu nổi, Linh Đan.
Linh Đan nhắm nghiền mắt lại, cô cố không cho dòng nước mắt trào ra. Nhất Bảo trở nên bất lực, anh thẫn thờ đi ra ngoài, chẳng lẽ tất cả đã là dấu chấm hết?
Tuệ Mẫn đã nghe tất cả. Đợi Nhất Bảo đi xe, cô mới rón rén bước vào, ngồi xuống bên giường. Linh Đan từ từ mở mắt ra, cô ngồi bật dậy, ôm lấy Tuệ Mẫn, khóc nức nở.
Tuệ Mẫn vuốt nhẹ mái tóc Linh Đan, vỗ về, cô như người chị dỗ dành em gái:
- Nín đi em ạ. Rồi tất cả cũng sẽ qua.
Linh Đan lo cho người yêu hơn cả mình. Cô thì thào:
- Chị Ơi, anh ấy cũng khổ lắm.
- Con người, ai cũng có số cả. Thôi, chị đưa em về nhé.
Tuệ Mẫn đỡ Linh Đan bước xuống giường. Cô thu dọn mấy thứ đồ rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Linh Đan bình phục trở về trong sự tiếp đón nồng nhiệt của cả phòng.
Ngọc Hà oang oang tuyên bố:
- Chúng ta phải "nhậu" một bữa mới được.
- Đúng rồi, đúng rồi.
Đợi cả bọn lắng xuống, Ly Sa mới nói:
- Linh Đan, từ đây em hãy sống vô tư như một thời đã vậy, đừng bận tâm những gì đã xảy ra, tất cả đều là quá khứ.
Khánh Vân thêm vào:
- Tình yêu là thế đấy, từ vị ngọt chuyển sang vị đắng lúc nào không hay biết. Em hãy quên đi để sống tiếp những ngày tháng tươi trẻ của chính mình.
Linh Đan mỉm cười gật đầu:
- Em sẽ ghi nhớ những lời dạy bảo của các chị.
Đang vui vẻ thì có tiếng gõ cửa, Tuệ Mẫn ra mở cửa rồi vui vẻ mời một cô gái vào. Vừa thấy Linh Đan, cô gái ôm chầm lấy, kêu lên:
- Linh Đan.
- Hồng Huệ - Linh Đan cũng vui mừng.
Mọi người tan ra, nhường không gian lại cho hai cô bạn. Sau những giây phút vui vẻ, Hồng Huệ đặt lên bàn học của Linh Đan hộp sữa bột, rồi cô ân hận nói:
- Linh Đan cho mình xin lỗi chuyện hôm trước nhé. Thật tình mình chẳng biết gì cả...
Linh Đan ôm vai bạn:
- Huệ đâu có lỗi gì. Thôi, bỏ qua tất cả đi. Trước tiên, mình xin lỗi bạn là không dự được đám cưới. Thế nào, làm vợ có gì thú vị không?
Hồng Huệ khẽ rùng mình, không trả lời. Linh Đan nói tiếp:
- Mình trông bạn hơi xanh đấy. Bộ anh ấy xử tệ lắm hả?
Hồng Huệ lắc đầu:
- Anh ấy tuyệt vời lắm. Chỉ tại mình không quen thôi. - Cô buồn buồn nói tiếp - Linh Đan hãy trở lại với anh mình đi. Mình biết nếu thiếu bạn, anh ấy sẽ chẳng làm được điều gì cả.
Linh Đan đưa mắt nhìn bạn:
- Mình không thể, Huệ à. Mình phải thừa nhận với Huệ rằng, mình rất yêu anh ấy, yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng còn nhiều thứ lắm, mình không thể vượt qua được. Có lẽ chỉ có anh ấy mới hiểu mình.
- Hằng ngày, anh ấy say vùi trong men rượu, nhiều đêm về lại kêu tên bạn. Linh Đan, bạn có biết những người đàn ông càng chơi bời bao nhiêu thì sẽ thèm khát tình yêu thế nào không? Anh ấy chẳng có gì có thể làm lay chuyển được ngoài bạn.
Linh Đan cương quyết:
- Không thể được. Hồng Huệ, bạn đừng ép mình, rồi anh ấy sẽ tìm được cho chính bản thân anh ấy hạnh phúc đích thực.
Hồng Huệ cố gắng thêm lần nữa:
- Chẳng lẽ bạn không đau khổ khi để mất anh ấy? Hai người yêu nhau sao không đến với nhau? Mình hy vọng bạn suy nghĩ lại, Linh Đan ạ.
Linh Đan thở dài, khổ sở:
- Huệ hãy chăm lo cho hạnh phúc của Huệ đi, đừng tốn công vô ích cho mình nữa.
Hồng Huệ tỏ ra thất vọng, cô buông xuôi:
- Đành vậy. Mình cũng chẳng biết làm gì khác. Này, Linh Đan, tuần sau bạn ra phi trường tiễn mình nhé.
Linh Đan ngạc nhiên:
- Bạn đi sớm thế sao? Định nghỉ học hả?
Hồng Huệ gật đầu:
- Biết làm sao được. Có chồng thì phải theo chồng chứ.
Linh Đan trách móc:
- Sao bạn không đưa anh ta đến chơi.
- Có chứ, nhưng mình cho anh ta đứng dưới trông xe rồi.
Linh Đan nhún vai:
- Nghĩ ra bạn cũng dữ thiệt.
Hồng Huệ cũng không vừa:
- Đâu bằng bạn chứ. Hồi trước bạn điều khiển anh mình như chong chóng ấy.
Linh Đan buồn nói:
- Đừng nhắc anh ấy nữa, Huệ à.
Thấy bạn không được vui, Hồng Huệ xin phép ra về. Linh Đan nằm dài ra giường, dòng nước mắt cay đắng lăn dài trên má.
Chiếc xe đổ trước cửa, chị Ở chạy ra mở cổng, ba người xuống xe, đó là cha me. Phương Nhi, ông bà Đức Toàn và Phương Nhi.
Nhìn gương mặt không lấy gì làm vui vẻ của ông bà Đức Toàn, bà Hồng Loan e dè hỏi:
- Anh chị đến chắc có chuyện gì hệ trọng?
Ông Đức Toàn tằng hắng một tiếng như lấy giọng, rồi bảo vợ:
- Bà nói cho chị ấy biết đi.
Bà Kiều Oanh chậm rãi nói:
- Vợ chồng tôi hôm nay đến đây là vì hai đứa trẻ, chị ạ.
- Tưởng chuyện gì, chứ chuyện đó thì tôi đồng ý, nhưng tôi nghĩ cần có thời gian để cho hai đứa trẻ quen nhau.
Ông Đức Toàn lên tiếng:
- Chúng nó còn hơn cả quen biết nữa, chị ạ. Hai đứa nó đã gần gũi nhau như vợ chồng.
Bà Hồng Loan ngạc nhiên:
- Anh chị nói vậy nghĩa là gì?
Bà Kiều Oanh khó chịu:
- Chị nên hỏi tụi trẻ thì hay hơn.
Bà Hồng Loan quay sang hỏi Phương Nhi:
- Tình cảm giữa cháu với Nhất Bảo thế nào?
Phương Nhi tỏ vẻ ngại ngùng:
- Dạ, cháu rất yêu anh ấy, và...
Thấy Phương Nhi ấp úng, bà Hồng Loan dịu dàng nói:
- Cháu cứ nói.
- Dạ, cháu... cháu.. đã có thai với anh Bảo.
Bà Hồng Loan thoáng bất ngờ rồi vui vẻ nói:
- Nếu thế thì cưới ngay, chứ còn chờ đợi gì nữa. Này, Phương Nhi, con nhớ sinh cho bác đứa cháu nội thật kháu khỉnh nhé.
Phương Nhi bẽn lẽn cúi gầm mặt xuống. Ông Đức Toàn hỏi:
- Cháu Bảo đâu hả chị?
- Nó đi chơi với bạn, khuya mới về. Anh chị yên tâm. Tôi sẽ nói cháu - Bà quay sang hỏi Phương Nhi - Con đã nói cho nó biết chưa?
Phương Nhi dịu dàng gật đầu và cô nói dối:
- Anh ấy ngại không dám nói với bác ạ.
Bà Hồng Loan cười, mắng yêu con trai:
- Cái thằng này, chuyện gì cũng dám làm, nhưng nhắc đến chuyện vợ con thì mắc cỡ. Phương Nhi, con lo dưỡng đứa con trong bụng nhé. Còn thằng Bảo, con để nó cho bác.
Bà Kiều Oanh nói:
- Tôi nghĩ nên tổ chức đám cưới sớm trong tháng này, chứ giấu hoài cũng không thể được.
Tiễn gia đình bà Kiều Oanh ra cửa, bà Hồng Loan nói:
- Anh chị cứ yên tâm. Tôi không để cho anh chị bận tâm.
Quay trở vào nhà, bà Hồng Loan đi thẳng lên phòng Nhất Bảo. Bà gọi khá lâu mới thấy anh ra mở cửa. Chẳng cần hỏi lý do, anh bỏ lên giường nằm.
Bà Hồng Loan tức giận nói:
- Nhất Bảo, mẹ muốn nói chuyện với con.
Nhất Bảo trả lời một cách bất cần:
- Chuyện gì mẹ cứ nói, con xin nghe.
Bà Hồng Loan hỏi:
- Con đã biết Phương Nhi có thai rồi phải không?
- Dạ. - Nhất Bảo xác nhận.
Bà Hồng Loan hạch hỏi:
- Tại sao con không nói với mẹ?
Nhất Bảo thành thật:
- Tại vì con không yêu cô ấy, tại vì đứa trẻ được tạo ra bằng âm mưu xấu xa, tại vì...
Bà Hồng Loan cắt ngang:
- Giờ này mẹ chẳng cần nghe những lý do vô lý đó. Mẹ muốn con cưới Phương Nhi. Bây giờ con dẹp mấy cái tình yêu vớ vẩn đó, con phải thực hiện nghĩa vụ của một người cha. Mẹ cho con suy nghĩ đêm nay, ngày mai, con trả lời mẹ.
Nhất Bảo khẳng định:
- Chẳng có đám cưới nào cả. Nếu có thì vợ con không phải là cô ấy.
Bà Hồng Loan tức giận:
- Nếu mày muốn thực hiện điều đó thì phải bước qua xác tao cái đã...
Nhất Bảo ôm đầu kêu lên:
- Mẹ, sao mẹ không chịu hiểu con?
Bà Hồng Loan hậm hực bỏ đi ra ngoài. Nhất Bảo cũng khoác áo, lấy xe phóng ra khỏi cổng.
Nhất Bảo hấp tấp gõ cửa phòng Linh Đan. Linh Đan ra mở cửa, vừa thấy anh, cô khựng lại. Chưa kịp quay vào đã bi. Nhất Bảo nắm tay giữ lại:
- Linh Đan, hãy đi với anh. Anh có chuyện muốn nói với em.
Linh Đan dịu dàng nói:
- Tất cả đã hết rồi, anh ạ.
Nhất Bảo van vỉ:
- Chẳng lẽ quen nhau bấy lâu, em không thể dành một lần nghe nói nữa hay sao?
Linh Đan miễn cưỡng, gật đầu:
- Anh chờ em một tí.
Thật ra, tình yêu của cô dành cho anh quá mãnh liệt, cô không thể làm cách nào khác, ngoài việc xa lánh anh. Lúc này, cô chỉ muốn được ngã đầu vào vai anh và đón nhận những nụ hôn mềm mại, nồng nàn do anh trao.
Linh Đan xuất hiện với trang phục giản dị hàng ngày là quần Jean, áo sơ mi trắng. Anh nắm lấy tay cô, nhưng Linh Đan thụt tay lại, cô vượt lên đi trước, Nhất Bảo theo sau. Đi xuống bậc thang cuối cùng, Nhất Bảo nói:
- Hồng Huệ đã theo chồng về Mỹ rồi, em ạ.
Linh Đan cười nhẹ:
- Nó được hạnh phúc là em mừng rồi.
Dắt xe ra, Nhất Bảo thì thầm:
- Linh Đan, em hãy làm người yêu dễ thương của anh như ngày nào trong đêm nay, em nhé.
Linh Đan không trả lời, cô lặng lẽ ngồi sau xe anh. Nhất Bảo đưa tay ra sau, nắm tay Linh Đan. Anh nhận ra bàn tay cô lạnh ngắt, run run và có chút gì lưỡng lự. Nhất Bảo kéo hai tay Linh Đan quàng qua eo mình như ngày đầu mới yêu nhau, nhưng anh không hề có câu đùa như ngày nào. Nhất Bảo cho xe phóng đi, anh cho xe chạy chầm chậm dưới ánh đèn vàng nhạt màu lãng mạn, con đường quen thuộc đầy ắp kỷ niệm yêu đương. Linh Đan gục đầu vào vai anh, nước mắt cô ướt đẫm vai áo anh...
Nhất Bảo chơ? Linh Đan về căn nhà trọ. Vừa bật điện lên, Linh Đan hốt hoảng khi thấy cảnh bừa bãi trong căn phòng, sách vở lăn lóc trên sàn, mảnh thủy tinh vỡ vụn. Linh Đan thẫn thờ ngồi xuống xếp lại từng cuốn sách. Nhất Bảo cúi xuống đỡ cô đứng lên:
- Không cần đâu em. Chúng cũng như cuộc đời của anh thôi, những mảnh vụn đó em làm sao ghép lại hết được.
Nhất Bảo kéo cô ngồi xuống ghế, anh nói:
- Linh Đan, hãy đi với anh, anh sẽ không cưới vợ gì hết, chúng mình sẽ là vợ chồng.
Linh Đan lắc đầu:
- Nhất Bảo, đừng suy nghĩ ngông cuồng như vậy, em không thể...
Tự nhiên, Nhất Bảo trở nên điên tiết:
- Có phải em chê tôi không xứng đáng với em, tôi là kẻ không ra gì nên tình yêu của tôi cũng bị em coi nhẹ. Em trả lời tôi đi.
Linh Đan đứng im bất động. Nhất Bảo gằn từng tiếng:
- Nếu em không đồng ý, em đừng trách tôi tại sao tàn nhẫn, bởi vì tôi không thể mất em.
Nhất Bảo châm điếu thuốc, khoanh tay, tựa vách tường, nói:
- Tôi không thể chịu đựng sự lạnh lùng của em như vậy. Em là người con gái đầu tiên tôi phải sử dụng vũ lực để chiếm đoạt. Cưỡng đoạt một cô gái chẳng hay ho gì, nhưng tôi buộc phải làm như vậy, vì tôi không muốn mất em.
Nhất Bảo tiến từng bước đến Linh Đan. Linh Đan quay lại, cô lùi vào sát vách tường. Đôi mắt Nhất Bảo long lên đầy khao khát. Chỉ còn một bước nữa, anh chạm được cô, Linh Đan run rẩy kêu lên:
- Nhất Bảo, dừng lại. Không cần anh dùng vũ lực để cưỡng bức em, nhưng anh phải hứa với em, anh sẽ trở về và sẽ cưới vợ.
Nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Linh Đan, Nhất Bảo cười khùng khục:
- Cưỡng đoạt một ng con gái cũng thú vị ấy chứ.
- Nhất Bảo - Linh Đan kêu tên anh - Đừng đến gần, tôi chấp nhận, nhưng tôi sẽ thù hận anh suốt đời.
Nhất Bảo cười ha hả, anh nằm dài ra giường như chờ đợi.
Linh Đan chậm rãi mở từng chiếc cúc, cho đến khi mảnh vải cuối cùng trên người cô rơi xuống. Cô như một tuyệt tác được tạo bởi bàn tay của tạo hóa, làn da trắng mịn màng, đôi nhủ hoa vun tròn. Cô nhẹ nhàng đến bên anh một cách tình nguyện. Nhất Bảo kéo cô nằm xuống người anh. Ôm người yêu trong tay, anh ân hận nói:
- Linh Đan, hãy tha lỗi cho anh. Anh là một thằng điên, anh đã xúc phạm em quá nhiều. Linh Đan ơi, anh phải làm sao đây?
Linh Đan vuốt ngược mái tóc anh và nói:
- Đừng đau khổ nữa, anh ạ. Tuy không đến được với nhau, nhưng tình yêu của chúng mình không ai có thể chia cắt được. Em yêu anh, Nhất Bảo ạ. Anh hãy giữ tình yêu của em trong tim để làm tròn bổn phận. Một đứa bé ra đời cần phải có cha, nếu không nó sẽ đau khổ gấp bội lần.
Nhất Bảo mân mê sống lưng người yêu, nói như tự trách mình:
- Linh Đan ơi, đó phải chăng cái giá anh phải trả cho sự ăn chơi của mình.
Linh Đan lấy tay bịt miệng anh:
- Đừng nói thế, anh ạ. Em hiểu anh mà.
Nhất Bảo ôm gọn người yêu vào lòng, hai cơ thể rạo rực yêu đương nằm sát bên nhau, như truyền cho nhau sức mạnh để chống chọi với cuộc đời. Tình yêu của họ đã lên đến đỉnh điểm tuyệt vời của tâm hồn, xác thịt ái ân không còn là niềm đam mê đối với một kẻ ăn chơi như anh. Hai người nằm bên nhau suốt đêm, như cùng chờ đợi một phép mầu nhiệm nào đó, không bao giờ chia lìa họ.