Nguyên tác: Kidnapped
Số lần đọc/download: 410 / 22
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Chương 8 - Tôi Chuyển Sang Phòng Ngủ
V
ào một buổi tối, khoảng mười một giờ, có một người trong tốp trực của ngài Riach từ boong tàu đi xuống dưới để lấy áo khoác. Liền sau đó có tiếng thì thầm ở khoang trước: “Ngài Shuan đã cho hắn phần còn lại”. Tất cả chúng tôi đều biết họ nói về ai, nhưng hầu như không có thì giờ để xem tin đồn có đúng không và hãy cẩn thận khi nói về chuyện đó, lúc đó cửa tròn mở thuyền trưởng leo thang xuống. Ông ta tìm kiếm trong ánh đèn đầu chao đảo ở các giường, sau đó đi thẳng đến chỗ tôi.
— Cậu bé, tôi muốn cậu phục vụ chúng tôi trong phòng ngủ. – Ông ta nói thân mật trước sự ngạc nhiên của tôi – Cậu sẽ đổi giường cho Ransome. Làm sao để sau tám giờ cậu có mặt.
Ngay khi ông còn đang nói, xuất hiện hai thủy thủ ở cửa tròn, mang Ransome trên tay. Khi con tàu nghiêng về một bên do biển động, ánh sáng chiếc đèn đầu chao đảo chiếu vào mặt cậu bé. Trông nó nhợt nhạt, nét mặt mang nụ cười điên dại. Máu trong người tôi muốn ngừng chảy. Tôi nín thở tưởng như vừa bị một đòn bất chợt.
— Hãy chạy đi, chạy đi, làm sao đến sau tám giờ – Hoseason gầm lên.
Tôi len qua hai thủy thủ mang Ransome. Họ đứng như trời trồng, không nói một lời. Tôi vội vã leo thang lên phía trên.
Con tàu buồm trườn lên và lăn trong một đường biển dài đầy bọt hướng nhanh về phía trước, chao đảo sang phải, sang trái. Qua chân của buồm mũi, tôi có thể nhìn thấy một mặt trời dễ thương đang lặn. Cái màn kịch của tự nhiên vào buổi chiều tà làm tôi ngạc nhiên, nhưng tôi còn quan sát non nớt để rút ra kết luận đúng đắn, cụ thể là hiện nay chúng tôi đang chạy lên phía Bắc, vòng quanh Scotland và chúng tôi đang ở biển lớn giữa đao Orkney và Shetland sau khi đã tránh được dòng hải lưu nguy hiểm Pentland Firth.
Tôi, vì đã ngồi quá lâu trong bóng tối, không biết rằng luồng gió ngược chiều và cho rằng chúng tôi đã vượt hơn nửa dại dương. Nếu tôi có ngạc nhiên chút ít về mặt trời tà, tôi cũng không nghĩ kỹ về chuyện đó mà vội vã lên boong tàu. Để chống lại biển động, tôi bám chặt vào đầu sợi dây căng buồm, nhưng cuối cùng cũng phải bám theo một thủy thủ, người luôn tử tế với tôi, để qua boong.
Cái phòng ở mà tôi đang tới từ nay phải sống và ngủ trong đó, nhô lên khỏi boong khoảng sáu foot, so với độ lớn của tàu buồm thì nó khá rộng. Một chiếc bàn và một chiếc ghế băng được gắn chặt vào nền, ngoài ra có hai cái giường: một cho thuyền trưởng, một cho hai sĩ quan sử dụng theo ca của họ. Sát tường là những chiếc tủ, một phần dự trữ cho tàu nằm trong đó. Bên dưới phòng có một kho khác, có lối đi qua cửa tròn giữa boong, ở đó chứa các loại thịt rượu ngon nhất và toàn bộ thuốc súng. Tất cả súng ống, không kể hai khẩu súng đồng, được đặt trên giá sát tường hậu trong phòng. Đại bộ phận gươm được để ở một chỗ khác. Những cửa sổ nhỏ đóng bằng lá sách bố trí ở hai bên và một lỗ sáng ở trần cho ánh sáng mặt trời vào phòng. Khi trời tối người ta luôn đốt một ngọn đèn trong phòng. Bây giờ, khi tôi bước vào, ngọn đèn vẫn đang cháy tuy không sáng lắm nhưng tôi có thể nhận ra ông Shuan ngồi sau bàn với một chai rượu mạnh và một cái cốc bằng thiếc. Ông ta to lớn, khỏe mạnh, tóc đen nhánh. Ông ta đang nhìn trơ trơ vào mặt bàn, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tôi vào phòng, cũng không cử động khi thuyền trưởng bước vào, ngồi xuống giường cạnh tôi với bộ mặt tối sầm.
1 foot = 0,3048 m
Nói chung, tôi rất sợ Hoseason và có lý do về việc đó, nhưng cái gì đó nói với tôi là bây giờ tôi không phải sợ ông ta nữa. Vì vậy tôi hỏi thầm ông ta:
— Cậu ta thế nào rồi?
Ông ta lắc đầu cứ như ông ta không biết gì hoặc không muốn nhớ lại chuyện đó. Mặt ông ta rất nghiêm trang.
Ngay sau đó ngài Riach tới. Ông ta nhìn thuyền trưởng, cái nhìn cho ta thấy rõ ràng hơn là lời nói rằng cậu bé đã chết. Người sĩ quan thứ nhì tìm một chỗ và cả ba chúng tôi đứng yên lặng ở đó và nhìn chằm chằm vào ông Shuan, vẫn luôn ngồi đó không nói một lời và nhìn trân trân về phía trước.
Đột nhiên ông ta đưa tay lấy chai rượu. Cùng lúc đó ông Riach bước tới sát ông ta, giật chai rượu khỏi tay. Điều đó ông ta làm nhờ bất ngờ hơn là dùng sức, chửi một câu nặng nề và hét lên rằng đã có quá nhiều điều thối nát, chắc chắn con tàu sẽ lãnh đủ.
Trong khi nói điều đó ông Riach ném cái chai qua cửa ra biển.
Liền đó ngài Riach đứng vụt dậy, trông ông ta còn luống cuống nhưng quyết tâm đi tới một vụ giết người. Có lẽ ông ta đã làm việc đó lần thứ hai trong ngày nếu viên thuyền trưởng không xuất hiện.
— Anh hãy ngồi xuống – ông ta gào lên – Anh là một thằng say, một con lợn! Anh có biết anh vừa làm gì không? Anh đã đánh chết thằng bé!
Có lẽ ngài Shuan đã hiểu câu nói vì ông ta đã ngồi xuống và lấy tay vuốt trán:
— Vâng. – Ông ta nói – Nó đã đưa cho tôi một cái ly bẩn.
Khi nghe những lời ấy, ba chúng tôi – Viên thuyền trưởng, ngài Riach và tôi – sợ hãi nhìn nhau. Sau đó Hoseason đi tới thủy thủ số một của ông ta, hắn nắm lấy vai và đưa ông ta về giường. Hắn yêu cầu Shuan nằm xuống ngủ bằng một giọng như là người ta nói với một đứa trẻ ngang bướng. Kẻ giết người khóc một chút, nhưng rồi nghe lời, tháo ủng ra.
— Ô, – Ngài Riach kêu lên giọng đe dọa – Đáng lẽ Ngài phải can thiệp từ lâu rồi. Bây giờ thì đã muộn.
— Ngài Riach – Viên thuyền trưởng nói – Những gì xảy ra ở đây tối hôm nay không ai ở Dycart được biết, cần phải nói là thằng bé trượt chân rơi xuống biển. Và tôi sẵn sàng bỏ ra năm bảng từ túi mình để cược rằng đúng như vậy.
Sau đó ông ta quay lại bàn:
— Ngài nghĩ gì mà lãng phí chai rượu ngon như vậy? – Ông ta nói tiếp – Điều đó vô nghĩa. Này David, lấy cho tôi một chai khác bên dưới tủ ấy. – Và ông ném cho tôi một chùm chìa khóa. Quay lại Riach, ông ta nói:
— Ngài cũng nên dùng một ly. Câu chuyện này thật là dễ sợ.
Cá hai ngồi xuống và bắt đầu nói nhỏ với nhau. Trong khi đó, kẻ giết người đang nằm rên rỉ trên giường, rồi ngẩng đầu dậy, chống tay lên giường, đầu tiên nhìn tôi sau đó nhìn hai người.
Buổi tối đầu tiên với nghĩa vụ mới của tôi bắt đầu như vậy, những ngày sau đó tôi dần dần quen di. Tôi phải phục vụ bữa ăn của thuyền trưởng và các sĩ quan không phải trực vào những giờ nhất định. Từ sáng đến tối tôi phải chạy đi, chạy lại, với một cốc rượu mạnh trên tay chạy theo từng người trong ba lãnh chúa của tôi. Đêm đến, quấn trong một chiếc chăn, tôi nằm ngủ trên nền nhà giữa cửa ra vào và góc ngoài cùng của phòng, chỗ dễ tới nhất. Chỗ của tôi lạnh và cóng, tôi không thế ngủ ngon được vì luôn luôn có người ra vào để nốc một hớp rượu mạnh và khi đổi kíp trực, những kẻ hết phiên ngồi thành hai hoặc ba nhóm và nhậu. Làm sao trong cuộc sống thế này mà vẫn còn khỏe mạnh, điều này tôi không hiểu được cũng như không hiểu được chính mình.
Và tuy vậy, về một mặt khác, đó là một công việc nhẹ nhàng. Không cần trải khăn bàn, và bữa ăn chỉ là bột lúa mạch hoặc thịt cừu. Chỉ hai lần trong tuần có bánh bao và mặc dù tôi còn chưa quen, chưa có đôi chân của thủy thủ, nhiều lần phải bò trên sàn cùng với khay thức ăn, nhưng cả ngài Riach lẫn thuyền trưởng đều thông cảm với tôi. Tôi đã nghĩ rằng lương tâm họ cắn rứt và muốn yên ổn trong lòng. Chắc chắn không khi nào họ đối xử tốt với tôi như vậy nếu trước đó họ không tra tấn Ransome tồi tệ như thế.
Còn ngài Shuan, rõ ràng rượu và tội ác đã làm tối tăm lý trí của ông ta. Tôi không thể nói đã có lần nào thấy ông ta hoàn toàn tỉnh táo chưa. Ông ta cũng không bao giờ quen với sự có mặt của tôi. Đôi lúc ông ta nhìn tôi chằm chằm và tôi thấy hình như cái nhìn đầy sợ hãi và không chỉ một lần ông ta đã sợ rúm lại khi tôi mang đồ ăn đến. Ngay từ đầu tôi đã biết rằng ông ta không rút ra được điều gì đúng đắn từ những việc đã làm. Điều phỏng đoán đó đã được xác nhận trong ngày hầu hạ thứ hai của tôi. Trong phòng chỉ có hai chúng tôi và ông ta đã nhìn tôi rất lâu. Đột nhiên ông ta nhảy lên, mặt trắng như xác chết, đi đến gần tôi trong khi tôi đang khiếp sợ. Nhưng rồi tôi nhận ra không có lý do gì để sợ cả.
— Trước đây mày không ở đây phải không? – ông ta hỏi.
— Không, thưa ngài – Tôi đáp.
— Lúc đó là một cậu bé khác phải không? – ông ta tiếp tục hỏi – Ông ta lại hỏi một lần nữa và khi tôi nói rõ tất cả, ông ta nói:
— Ồ, tao cũng nghĩ đến chuyện đó.
Sau đó ông ta về lại chỗ ngồi, không nói thêm một lời mà chỉ yêu cầu rượu mạnh. Có thể bạn đọc ngạc nhiên nhưng mặc dù sợ ngài Shuan, tôi thấy thương hại ông ta. Ông ta có vợ, bà ấy sống ở Leith. Tôi không biết ông ta có con không. Hy vọng là không có. Về đại thể cuộc sống của tôi chừng nào còn như thế này thì cũng không quá tồi tệ. Tôi được ăn ngon như các sĩ quan, thậm chí được ăn cả dưa chuột và hành muối là những món được coi là cao cấp. Tôi cũng có thể liên tục uống say như ngài Shuan, nếu tôi muốn. Tôi cũng có dịp đàm thoại và cũng không đến nỗi tồi, bởi vì ngài Riach, đã được học ở trường cao hơn, luôn nói chuyện với tôi như một người bạn nếu ông không quá say. Ông đã kể cho tôi nghe nhiều điều kỳ lạ, phần lớn rất bổ ích. Thậm chí viên thuyền trưởng, người luôn luôn tránh một sự tín nhiệm, thỉnh thoảng cũng thích nói chuyện với tôi và tả cho tôi những đất nước tươi đẹp mà ông ta có dịp tìm hiểu trong các chuyến đi đó.
Tất nhiên cả bốn chúng tôi vẫn không quên được cái bóng đen Ransome, gánh nặng đó đặc biệt đè lên ngài Shuan và tôi. Nhưng tôi còn có một nỗi buồn khác: Tôi phải thực hiện những công việc đen tối cho ba người đàn ông mà tôi căm ghét, trong đó ít nhất một người đáng treo cổ. Đó là những vấn đề tôi quan tâm, còn về tương lai? Chắc chắn tôi sẽ thành người đồng cảnh với những nô lệ da đen trên các đồn điền thuốc lá. Ngài Riach không bao giờ còn lắng nghe tôi kể về đời mình nữa, có lẽ do thận trọng. Khi tôi muốn tâm sự với viên thuyền trưởng, ông ta hét to lên và không muốn nghe dù chỉ một lời về chuyện đó. Ngày lại ngày, trái tim tôi thêm nặng nề, cho tới khi tôi thấy sung sướng được làm việc để khỏi phải nghĩ ngợi.