Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
9. Chiếc Ghế Xoay
Đ
êm qua, Phu lại ho ra máu nên cuộc đi phải hoãn lại.
Có thật sự là đã ho ra máu chăng? Chỉ có trời biết! Tạo nghĩ rằng đấy chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn lưu lại Khởi Xuyên, chàng thấy khó chịu, một mình đi đến Chấp Quang. Đến nhà ga, điện thoại Cao Mộc, nhưng gã lại không có ở nhà. Tạo lại gọi đến bệnh viện.
- A, có phải anh Tạo chăng?
Giọng nói vui vẻ, rộn rã lan truyền sang Khởi Tạo.
- Tôi muốn gặp mặt anh.
- Muốn gặp tôi sao lúc nào cũng là đàn ông không vậy? Có sẵn anh làm ơn dẫn thêm cho tôi một người đàn bà với!
- Ờ, ờ.
Khởi Tạo chỉ ù ờ, chàng không biết phải trả lời ra sao.
Cao Mộc cười to:
- Có chuyện gì thế?
- Ờ. Chuyện xin con nuôi, không nên tiết lộ qua điện thoại!
- Chuyện gì? Đến bệnh viên đi. Hôm nay tuy chủ nhật nhưng chiều nay còn bận phải mổ nữa.
Buông ống nghe xuống, Tạo leo ngay lên xe điện. Hai hàng cây cao su Á Rập trồng hai bên đường, xoa dịu lòng chàng. Thời còn đi học, ta đã từng bách bộ với Hạ Chi trên đường này. Dĩ vãng trở về, anh chàng Khởi Tạo trong bộ đồng phục sinh viên kề vai một Hạ Chi tóc dài. Người qua đường cũng phải ngoảnh lại nhìn người đẹp. Khởi Tạo thấy thật kiêu hãnh, thật hạnh phúc…Thế mà bây giờ nàng lại phản bội ta.
Tiếng chào mừng vui vẻ Cao Mộc và những hàng cây cao su hai bên đường xoa dịu lòng Tạo. Nhưng rồi nỗi buồn lại đến. Chàng thấy điều mà mình tưởng rằng cưới được người vợ xinh đẹp như Hạ Chi là một hạnh phúc mới biết đấy là chuyện ngu xuẩn.
Nếu ta bảo với Cao Mộc là muốn nhận con của Thạch Thổ Thủy làm con nuôi, thì hắn sẽ phản ứng ra sao? Theo tình hình hôm trước thì nhất định hắn sẽ phản đối. Hy vọng quả mong manh, nhưng ta phải tìm cách khuất phục hắn mới được. Hắn làm sao phản đối được câu “Hãy yêu kẻ thù của người” Tuy nghĩ thế, nhưng Tạo biết Mộc không bao giờ coi trọng câu đó.
Khởi Tạo đã quên rằng mình phải tha thứ cho Hạ Chi như đã tha thứ cho kẻ giết người.
Trong mắt, Tạo tuy yêu vợ nhưng sự ngoại tình của Hạ Chi đáng hận hơn cả giận kẻ thù. Tạo cũng giận Phu, nhưng dù sao Phu cũng không phải là người mà đã từ lâu được chàng tin yêu. Hạ Chi, người vợ yêu quí nhất đời của Khởi Tạo nghiêm khắc, lại ngoại tình.
Cơn giận dữ bốc lên một cách dữ dội hơn cả lúc nghĩ đến Tịnh Phu hay kẻ thù nào khác. Vợ mà bội phản chồng còn tàn nhẫn hơn quân địch, vì đã làm cho nguồn sống của người chồng héo mòn, khô cạn. Trong khi Thạch Thổ Thủy và Tịnh Phu nào có làm cho tâm linh của Tạo khổ như vậy đâu?
- Đến rồi à?
Cao Mộc sồng sộc bước vào phòng khách.
Gian phòng thật hẹp, chỉ để được một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế xoay. Mộc mặc chiếc blouse trắng, coi cũng ra vẻ y sĩ lắm chứ. Nhớ lại trong thời sinh viên, các bạn thường phê bình Cao Mộc.
- Thằng Mộc không có một tí gì giống bác sĩ cả, tao trông nó như một võ sĩ đạo.
- Đâu, gương mặt nó cũng có vẻ thông minh đấy chứ, tao thấy có vẻ của một nhà đạo diễn phim.
- Tụi bây lầm rồi, nó giống một con gấu, một con gấu biết nói tiếng Đức.
Khởi Tạo và Cao Mộc, trái lại rất hợp nhau. Những ý nghĩa của Mộc thường tương tự với chàng.
Nhả một hơi thuốc dài, Cao Mộc lim dim mắt.
- Qua tháng chín, trời có vẻ khá mát.
- Ờ, tháng mười sắp đến rồi, mùa tuyết đã cận.
- Năm nay tôi phải đổi một chiếc lò sưởi khác mới được, anh nói kiểu nào tốt?
- Tôi cũng không rành, sao không hỏi bác gái?
- Mẹ tôi cũng không biết. Anh không biết là phải, vì nhà anh có lò sưởi xây liền vách, suốt mùa không biết lạnh, nhà nghèo chúng ta lại khác, không lúc nào thoải mái cả.
Chuyện nhảm suốt buổi, Cao Mộc không buồn hỏi Tạo đến có việc gì, Khởi Tạo nghĩ thầm. Thôi kệ, nhắc chi đến chuyện xin con, chuyện nhảm như vầy cũng được. Nghĩ đến những ngày sắp đến, phải sống chung nhà với con kẻ giết chết bé Lệ, chàng cảm thấy thật khó thở. Đâu phải chỉ một hay hai ngày tối thiểu cũng phải trên hai mươi năm, phải giả vờ đóng vai trò làm cha. Tạo thấy mình khó có thể chấp nhận một sự thật như thế. Bây giờ, dù chọn bên mặt hay trái đi nữa đời chàng cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Nghĩ đến đây, Khởi Tạo chợt do dự.
- Tịnh Phu đã đi Động Giả chưa?
Cái tên Tịnh Phu như xuyên thẳng vào lồng ngực Tạo.
- Chưa đi, nghe nói hắn lại thổ huyết nên phải dời ngày đi lại.
- Bết thật!
Đôi chân mày sậm của Mộc nhíu lại hình chữ bát.
Bết cái gì? Tôi mới là thằng bị thiệt đây chứ! Khởi Tạo gào lên trong lòng, vết hôn trên cổ Hạ Chi lại hiện ra trước mặt, Hạ Chi không hay biết gì cả ư? Sao Tịnh Phu không bảo cho nàng biết? Nhất định hắn phải thấy. Hay là hắn cố tình đứng nhìn vợ chồng ta xung đột? Nghĩ đến đây, Tạo cảm thấy như Tịnh Phu đã chính thức khiêu chiến với chàng.
Nhìn vẻ mặt không vui của Tạo, Cao Mộc chùn cổ lại hỏi:
- Nghe anh nói có chuyện gì mà?
- Hả? Tạo do dự.
Cao Mộc toét miệng cười.
- Hay là bị chị nhà cự nự đòi con nhỏ?
Khởi Tạo lẳng lặng gật đầu.
- Không ngờ chị nhà lại cứng cỏi đến thế. Còn nhớ lúc xưa thuở còn đi học, chị có mái tóc ngắn với khuôn mặt tròn dễ thương, ăn nói dịu dàng và được mọi người yêu thích…Cao Mộc nói như đang hồi tưởng.
- Hừ, ăn nói dịu dàng dễ thương!
- Không những ăn nói dễ thương mà bản tính còn hiền hòa nữa. Không tin anh thử so sánh với những phụ nữ khác xem, đâu có ai được như chị ấy. Nội cái điều dạy con cũng đủ biểu lộ tánh hiền lành của chị nhà rồi.
Khởi Tạo thấy những điều Cao Mộc tâng bốc có hơi quá đáng.
- Anh nghĩ như thế à?
" Nếu tôi bảo anh, Hạ Chi và Tinh Phu thông gian, thì anh sẽ nghĩ sao?"
Cao Mộc có vẻ bất bình.
- Hình như anh định nói chị ấy không hiền ư?
- Đâu có, cô ấy hiền thật đấy chứ.
"Hạ Chi đối với ai cũng ôn hòa, nhất là đối với Tịnh Phu."Khởi Tạo nói thầm trong tim. Cao Mộc cao lớn có trái tim rộng rãi dễ tin.
- Sao không đưa chị ấy đến tìm con luôn thể? Chỉ có hai đứa mình đi xem thôi à?
Tạo đi từ một nơi xa xôi đến, làm sao Cao Mộc có thể không chấp nhận được?
- Không, không cần phải đi xem.
- Hả? Sao lại không cần? Cao Mộc khó hiểu nhìn Tạo – Bộ muốn giao quyền cho tôi chọn ư? Anh chàng chớp chớp đôi mắt sáng.
- Ở đây có một con bé đẹp lắm.
- Không, tôi chỉ muốn nhận con Thạch Thổ Thủy làm con nuôi.
Tạo lấy hết nghị lực cuối cùng còn lại nói. Vến hôn màu tím đang đốt cháy đôi mắt chàng.
Mộc xoay nhanh ghế qua một vàng, đâu lưng về phía Khởi Tạo.
- Con Thạch Thổ Thủy? Đứa con gái kẻ sát nhân? Anh có nằm mơ chăng? Xin lỗi tôi không thể giúp được.
- Tại sao? Giọng nói của Tạo như lạc hẳn.
- Không tại sao cả.
Cao Mộc lại quay ghế thêm một vòng, hướng mặt về phía Tạo, hai chân gác hẳn lên bàn, hai tay ôm lấy vai. Khởi Tạo yên lặng hứng lấy ánh mắt sắc nhọn của Mộc.
- Tại sao anh lại muốn nuôi con bé ấy? Tuy nó là con kẻ giết con anh, nhưng nó là một đứa bé vô tội, nó giống như bất cứ một con người nào khác, nó có quyền được sống!
Khởi Tạo mỉm cười.
- Vâng, vì thế tôi mới nhận nuôi nó.
- Tôi không hiểu anh muốn gì, nhưng tôi cần thanh minh trước với anh, tuy tôi không được thông minh như anh, nhưng tôi có tấm lòng thành. Bất luận một đứa trẻ nào, dù con kẻ sát nhân hay con nhà quý tộc, dưới bàn tay tôi đều chăm sóc như nhau. Thế gian này có ai chịu nhận con kẻ giết con mình làm con nuôi đâu? Vì vậy xin phép anh cho tôi nghi ngờ thái độ của anh!
- Anh nói đúng, trên đời này không có ai ngu xuẩn như vậy cả. Nhưng nếu có một thằng thì cũng chẳng sao.
Khởi Tạo có cảm giác như mình quả là đứa ngu thật, nhận nuôi con kẻ thù của mình chưa chắc là đã thù được Hạ Chi.
- Ồ! Một thằng đại ngu!
Cao Mộc lớn tiếng chửi, nhưng không dấu được nét cảm động trong đôi mắt.
- Vâng, tôi quả là một thằng ngu. Một thằng ngu trong mắt anh. Ngay cả người có một cuộc đời đạo đức và cao cả như giáo sư Hạ còn nói yêu kẻ thù là một việc khó khăn thì tôi làm sao được. Nhưng mà, lần trước tôi đã nói với anh, bây giờ cuộc đời tôi chỉ hai đường lựa chọn. Một là suốt đời oán hận kẻ giết con mình, hai là cố gắng thực hành câu “Hãy yêu kẻ thù của con”. Sống mà cứ thù hận mãi thì cuộc sống bi thảm biết chừng nào. Tôi chỉ còn cách nuôi con bé kia.
Cao Mộc khoanh tay ngồi, mắt nhìn lên trần nhà.
- Hoàn cảnh này thật khó xử, nếu con anh thật sự người khác giết anh mới hiểu được tôi.
- Hãy yêu kẻ thù của người. À đúng rồi lúc trước anh có vào nhà thờ, vậy anh đã rửa tội chưa?
- Chưa, vì tôi không là tín đồ. Lúc trước vào đấy hai năm, chẳng qua là để nhờ linh mục dạy Anh ngữ cho mình thôi nhưng cũng có thể những dữ kiện còn ám ảnh trong đầu tôi.
- Có thể lắm! Mới ngoài ba mươi, thì ký ức chưa phai nhòa. Nhưng mà, lúc xưa bao giờ cũng nghe anh ca tụng tình thương con người cứng cỏi, bây giờ là cha của hai đứa bé rồi mà tánh vẫn không thay, vẫn còn nói đến tình thương tôi phục anh quá.
Cao Mộc nói nhưng không cười, đôi mắt đăm đăm nhìn Tạo. Chợt chàng rút đôi chân trên bàn bỏ xuống đất.
- Thôi, tôi hiểu rồi. Không, chưa hiểu gì cả. Chỉ tin tưởng lời nói của ông Lại Khởi Tạo mà thôi. Ờ, còn một việc nữa, chuyện này chị nhà có biết không.
Khởi Tạo thấy mặt nóng bừng, những lời biện minh hùng hồn lúc nãy khiến chàng có ảo giác như quả thật mình đã thương yêu đứa con Thạch Thổ Thủy. Nhưng làm sao Tạo có thể thổ lộ việc chàng muốn báo thù Hạ Chi cho Cao Mộc biết chứ? “Nhận con gái kẻ giết con mình làm con nuôi, là cố tình muốn làm khổ Hạ Chi”. Nhất định là không thể nói như thế với Cao Mộc. Vết bầm của nụ hôn trên cổ Hạ Chi lại hiện ra trong óc.
- Anh yên lặng, chứng tỏ chị nhà chưa hay biết gì cả?
Khởi Tạo chậm rãi gật đầu.
- Không biết? Nghĩa là chị nhà không biết mình sắp nhận con kẻ thù làm con? Để rồi phải mang cả tình thương chân thành của mình ra nuôi dưỡng nó?
Mộc vừa nói vừa xoay tròn chiếc ghế.
- Vì cô ấy còn yếu, chưa có thể nghe những chuyện kích thích mạnh, nếu nói thật ra tôi sợ cô ấy sẽ ngất.
- Hiển nhiên là vậy rồi, dù không ngất ta cũng không thể đem vấn đề ra bàn thẳng được. Có ai ngờ một người như anh lại có những ý khùng như thế. Chị nhà muốn có một đứa con gái, thì đó cũng là chuyện bình thường vì chị ấy muốn có một đứa để thay chỗ bé Lệ.
- Cũng có thể, nhưng mà…Nếu ta đã có ý tìm con nuôi, thì sao không nhân cơ hội này nhận con Thổ Thạch Thủy? Tôi nghĩ tôi không có làm điều gì không phải, Hạ Chi cũng không đến độ ngu xuẩn, một ngày nào đó nếu nàng biết được ý định của tôi, biết đâu nàng chẳng đồng ý một cách sung sướng?
- Thế à?
Cao Mộc nhắm mắt hỏi. Không biết đang nghĩ gì?
Khởi Tạo từ lâu vẫn nhận rằng mình không hề biết đến một câu nói dối, cũng như mọi người đều cho rằng chàng là người thật thà, thế mà không ngờ một người nhút nhát không hề nói dối lại có thể nói dối một cách bình thản như vậy.
Cao Mộc chợt đứng lên.
- Khởi Tạo!
- Hử?
- Anh nhẫn tâm che dấu sự thật với vợ để nhận con kẻ thù làm con nuôi ư?
- Vâng đối với tôi việc đó là nhiệm vụ của cuộc sống, dù biết rằng bí mật không bao giờ bên được, nhưng tôi sẽ chờ dịp để tỏ bày cho Hạ Chi biết, nhất định nàng sẽ tha thứ.
Đó là một câu nói dối, ai có thể tin được chứ?
- Thế à? Anh quả thật tàn nhẫn, Chị nhà không biết được sự thật sẽ mang chân tình ra yêu thương đứa bé. Việc đó đối với anh không quan trọng ư?
- Đối với điều này, tôi đã dự tính. Chuyện giữa hai vợ chồng tôi xin anh đừng chen vào.
Cao Mộc mỉm cười, lại ngồi xuống ghế.
- Thôi được, anh đã tính kỹ như vậy thì tôi không dự vào nữa.
- Anh đã hiểu dùm tôi rồi chứ?
- Không hiểu. Nhưng nhà giữa tôi và anh khác nhau. Anh là con người đứng đắn, tôi tuy không hiểu nhưng tin anh. Tin không có nghĩa là hiểu, anh biết chứ?
Khởi Tạo nghĩ đến sự tin tưởng của bạn lòng chợt thẹn.
- Nhưng mà, anh Tạo này, dù sự việc đã được quyết định, tôi cũng mong anh cố giữ bí mật thật kín, đừng để cho chị nhà biết. Vì dù sao con kẻ thù của anh cũng có quyền được sống. Mong anh hãy quên đi chuyện nó là con kẻ giết con mình, giữ kín người sinh ra nó.
- Vâng.
- Đối với chị nhà anh cũng giữ giùm bí mật nhé.
- Nhất định!
- Khi thằng Xá nói nên người cũng thế!
- Vâng!
- Đối với con Thạch Thổ Thủy cũng không nên tiết lộ.
- Hẳn nhiên.
- Còn với tôi?
- Anh à? Chẳng phải anh đã biết rồi còn gì nữa?
- Không, tôi không biết. Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ phải quên. Anh cũng thế đừng bao giờ nghĩ rằng nó là con kẻ giết người. Mà chỉ biết rằng nó là con của anh, đứa con nuôi mà anh đã nhận làm con anh có chịu không?
- Tôi hiểu.
- Anh cũng là đàn ông, thì ông phải giữ kín chuyện.
- Lải nhải mãi, không tin tôi ư?
- Không phải thế, anh biết tôi là con người bộc trực, nhưng nếu ồn ào thì cũng không ai bằng. Thế nào, có chịu giữ kín không?
- Được rồi, tôi biết.
Khởi Tạo bắt đầu cảm thấy khó chịu, chàng sợ Cao Mộc cứ truy thế này mãi, một lúc sự thật sẽ bại lộ.
- Cao Mộc, anh cũng đừng cho ai biết nhé!
- Dĩ nhiên rồi.
- Cũng đừng nói với Lâm Tịnh Phu.
- Ồ! Sao lại phải nói cho hắn biết!
Khởi Tạo bỗng lo lắng sự thật sẽ bị Lâm Tịnh hu khám phá.
Cao Mộc nhếch chân, xoay ghế đi một vòng, ngừng lại đối diện với Tạo. Hắn đứng dậy, loanh quanh trong chiếc phòng nhỏ hẹp. Một lúc, lại đến trước mặt Tạo, lớn tiếng.
- Tôi còn một điều yêu cầu là trẻ con mà không có tình thương sẽ không bao giờ lớn được. Anh phải hứa với tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải thương yêu nó. Phải giữ bí mật tuyệt đối và phải yêu thương con bé, hai điều trên anh đều phải chấp thuận cả. Sao thế nào?
- Được rồi, tôi xin hứa.
Giọng nói cương quyết của Tạo, khiến Cao Mộc yên tâm.
- Trẻ con ở mồ côi, được người xin về nuôi rất nhiều, nhưng bao giờ tôi cũng yên tâm cả, chỉ có lần này. Thật là lo lắng, vì phải giao đứa bé cho kẻ thù của nó.
Câu nói cuối cùng của Cao Mộc như để pha trò với nụ cười trên môi.