Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 8
C
ơn xúc động của Mary, trong lúc nàng ngồi trần truồng khóc trên giường, chủ yếu là sự đau khổ. Nàng khóc vì một người đã chết và đấy là nàng. Người đàn bà trẻ tự hào, tự tin đã bước vào phòng này, không muốn bước ra. Gần bốn mươi năm trong đời, tất cả những gì nàng có, đã bị lấy đi khỏi nàng - lòng tự hào của nàng đã bị lột đi khỏi nàng cùng lúc với chiếc áo đẹp của nàng. Sự toàn vẹn của nàng đã bị mất cũng như sự bất khả xúc phạm và sự ngạo mạn phụ nữ bình thường của nàng. Một sự thống khổ như thế quá nhiều không chịu đựng nổi và nàng cứ khóc và khóc. Nàng sẽ phải gọi Joe, sẽ bị buộc phải thú nhận mọi việc và kết quả là sẽ mất chồng, mất con, cả ngôi nhà của nàng mà nàng đã tạo thành một tổ ấm cho bốn người. Sự thống khổ trở nên tuyệt vọng. Tiếng khóc dâng lên mãi từ lồng ngực của nàng.
Nhưng cuối cùng tiếng khóc cũng im bặt. Chẳng có ai đến để giúp đỡ nàng. Nếu nàng muốn cứu bất kỳ thứ gì của cuộc sống và con người cũ của nàng, nàng phải dừng lại sự khóc lóc vô ích này và bắt đầu suy nghĩ. Đây là ý nghĩ đầu tiên thấm vào bộ óc của nàng qua cơn phiền muộn. Lúc đầu nàng không suy nghĩ được. Tất cả điều nàng có được là một quyết tâm kháng cự lại, để sống còn. Hẳn nhiên nàng sẽ phải nói dối. Vậy thì, nàng sẽ nói dối càng hay càng tốt. Nàng chùi mắt trên cườm tay và cánh tay của nàng rồi cố gắng quyết định xem phải nói dối như thế nào. Nàng cũng làm một bản liệt kê trong đầu nàng về những điều nàng cần đến ít ra là để sống còn. Nàng cần một chiếc áo, hoặc một chiếc quần Jeans và một chiếc áo thun, ngay cả một chiếc áo mưa cũng được - tối thiểu phải có bất kỳ thứ gì đấy. Nàng cần tiền để về nhà.
Có một máy điện thoại trong phòng. Như thế là tên hiếp dâm đã để lại cho nàng thật nhiều thứ, một chiếc phao cứu mạng. Vào giờ này, có lẽ Joe đang ở trong văn phòng chàng. Nếu nàng gọi chàng, chàng sẽ đến trong một chiếc xe cảnh sát, hụ còi ầm ĩ.
Nàng không điện thoại cho Joe, thay vào đấy lại chọn cô em gái Helen của nàng, nhỏ hơn năm tuổi, đang sống tại Brooklyn Heights, độ ba mươi phút bằng xe lửa ngầm. Nàng biết rất rõ lý do. Nàng tin rằng nàng đã mất bất kỳ quyền gì để gọi Joe giúp đỡ hoặc ngay cả quan tâm và thêm vào đấy nàng lo lắng về việc nói dối với chàng. Nàng muốn thử nói dối với một ai khác trước đã. Số điện thoại của em gái nàng reo tám lần, rồi mười lần. Cuối cùng cô ấy cũng trả lời. Sau khi nhận ra giọng nói của Mary; cô cười và xin lỗi vì chậm trễ: Cô đang thay đồ cho đứa con nhỏ của cô.
“Chị đang gặp một cảnh hơi khó xử một tí”, Mary nói vào điện thoại, “Chị đã làm hỏng chiếc áo của chị. Em có mang cho chị một chiếc áo mới được không?”
“Em còn đứa bé mà”, Helen đáp.
“Em có thể giao nó cho một người láng giềng hoặc một người nào đấy không?”
“Làm sao chị có thể làm hỏng chiếc áo của chị được nhỉ?”
“Nó hỏng mất”, Mary bảo. Nàng mất điểm tựa và do đó mất bình tĩnh.
“Chị không thể sửa được sao? Chị không thể hỏi ai xin kim băng an toàn hoặc kim chỉ sao?”
“Em phải đến giúp chị”, Mary bảo.
“Nhưng em còn đứa bé mà.”
“Nào” - Mary bảo - “Hãy mang cho chị thứ gì để mặc đi. Chị đã bị cưỡng hiếp. Hắn đã lấy mất chiếc áo của chị.”
Quyết tâm của nàng không mạnh như nàng đã hy vọng và nàng bắt đầu thổn thức.
“Đừng cho Joe biết. Đừng cho Joe biết nhé.”
Trong lúc đợi Helen, nàng bước vào phòng tắm, vặn hoa sen và đứng trong nước. Nàng kỳ cọ và kỳ cọ. Nàng cố gắng kỳ cho hết sự hiện diện của bàn tay kẻ lạ mặt trên da thịt nàng, nhưng không thể nào làm được: hắn vẫn còn đây? Và thế là nàng lại khóc. Dù nàng cứ tiếp tục kỳ cọ, điều ấy vô ích. Gã đàn ông có những ngón tay thon dài với những móng tay nhọn. Nàng có thể cảm giác được những ngón tay này trên ngực nàng, trên mông nàng, trên đùi nàng, trên tình dục của nàng. Những dấu tay của hắn ở khắp người nàng và không thể nào kỳ ra được. Sau khi đã lau khô, nàng mặc vào những thứ gì còn sót lại. Chiếc bít tất dài của nàng gây rắc rối cho nàng vì nàng kéo chúng lên ở tư thế đứng - chẳng có chiếc ghế nào trong phòng cả và nàng tránh chiếc giường ra. Nàng nhìn nó như là giường chết của nàng - sẽ chẳng bao giờ có một chiếc khác cạnh tranh với nó cả… Dấu in trên thân thể nàng vẫn còn lộ ra trên chiếc khăn trải giường. Những vết bẩn đang khô ở đây. Nàng cũng không thể nhìn đến nó mà không ghê tởm, còn nói chi đến việc ngồi lên đấy nữa. Trong bộ đồ lót và đôi giày, nàng đợi ở cửa sổ, nhìn đăm đăm ra tòa nhà đối diện qua những bức màn bẩn thỉu.
Vào lúc em gái nàng đến và ôm nàng vào lòng, Mary đã chuẩn bị xong cả khuôn mặt lẫn câu chuyện của nàng. Nàng đang đi dọc dường 40, nàng bảo, bỗng một gã đàn ông da đen dí súng vào lưng nàng và buộc nàng vào trong khách sạn, lên phòng này, và…
“Qua ngay viên thư ký thu ngân, phải không Mary?”
“Em đã thấy dưới lầu như thế nào rồi đấy?”
Nơi đây hắn cướp tiền nàng, chiếc áo của nàng và ngay cả chiếc nhẫn cưới của nàng - nàng vẫy ngón tay trần - và rồi hắn cưỡng hiếp nàng.
“Thật khủng khiếp”, nàng xem xét kỹ lưỡng phản ứng của em gái nàng.
Nhưng Helen có vẻ như đang chờ thêm những chi tiết mà Mary chẳng có ý định cung cấp. “Khủng khiếp, khủng khiếp, khủng khiếp thật”, nàng bảo.
Em gái nàng lại ôm chầm lấy nàng. “Chúng ta sẽ gọi Joe rồi anh ấy sẽ đến đưa chị về nhà.”
Mary rút chiếc áo ra khỏi cái gói mà Helen đã mang đến và giở nó ra. Hai chị em cùng cỡ với nhau. “Chị không nghĩ rằng chị sẽ cho Joe biết đâu”, Mary bảo và tưởng tượng rằng ngay khi nàng mặc chiếc áo này xong nàng có thể đi ra đường được. Khi ra ngoài trời, có lẽ nàng có thể bắt đầu thở lại. “Nếu em không cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không bao giờ biết đâu.”
“Nhưng, Mary,” Helen phản đối, “Chị đã bị cưỡng hiếp, chị phải cho anh ấy biết chứ.”
Họ tranh luận với nhau. Điều ấy đủ để đánh tan sự tự chủ mỏng manh của Mary và nàng bắt đầu khóc lại. “Chị không muốn cho anh ấy biết. Tại sao chị phải làm như thế nhí?”
Helen nắm lấy tay nàng. “Chị sẽ phải hủy bỏ những thẻ tín dụng của chị và thay các ổ khóa nhà chị đấy. Và chiếc nhẫn cưới của chị đã mất. Ngoài việc ấy ra, chị trông thật thảm hại. Hãy nhìn chị lại xem. Chị nghĩ rằng anh ấy sẽ không lưu ý à?”
Những dòng lệ chảy dài xuống khuôn mặt Mary.
“Em sẽ gọi Joe đấy”, Helen quả quyết. Và nàng mạnh dạn đi về phía diện thoại.
Mary đứng ở chỗ những tấm màn bẩn và khóc. Sau lưng nàng, nàng nghe giọng nói của Helen và nó cứ cao lên mãi.
“Ông định nói gì khi bảo rằng anh ấy không có trong văn phòng thế? Đây là một việc khẩn cấp.” Một lúc sau, chính cô cũng mất cả bình tĩnh và bắt đầu hét vào máy.
“Ồ, Mary,” cô bảo lúc cô gác máy, “Họ không thể tìm được anh ấy. Họ không biết anh ấy ở đâu cả.”
o O o
Chàng chồm qua bàn mỉm cười và đối với Judith sự quan tâm của chàng có vẻ thành thực. Nhưng nàng không thể nào xác định được đây là loại quan tâm nào. Đúng ra là chàng không định tấn công nàng, tuy nhiên, chàng đã làm thế. Chàng để lộ ra những dấu hiệu mà nàng không thể đoán được nên nàng trở nên bực dọc và bắt đầu tự hỏi xem chàng có biết chàng đang để lộ chúng ra tí nào không. “Tôi muốn làm một điều gì đấy cho cuộc sống của tôi”, nàng bảo. Những câu đáp này đối với nàng không thỏa đáng. Tại sao nàng đã trở thành công tố viên nhỉ? “Tôi không muốn chỉ làm một người nội trợ”, nàng bảo, nhưng câu này cũng chẳng thỏa mãn nàng. “Bây giờ có rất nhiều phụ nữ chọn nghề ấy”, nàng bảo với vẻ bực bội. Nàng định giải thích điều không giải thích được thế nào nhỉ? “Có lẽ tôi đi trước thời hạn của tôi một tí đấy.”
Cho đến bây giờ Judith có được một ngày vui. Có phải vấn đề đóng vai điều tra có vẻ quá tuyệt đến nỗi nó làm nàng choáng váng không? Họ đang tiến bộ và sẽ tìm ra tòa nhà trước khi chiều xuống, nàng chắc chắn điều ấy. Hoặc có phải đây là do đóng vai điều tra với người đàn ông đặc biệt này không? Nàng đã thưởng thức thân thể cao lêu nghêu của Joe chồm về phía nàng trong cơn gió. Nàng đã thấy mình chạm vào tay áo của chàng, chạm vào áo khoác của chàng với bất kỳ lý do nào và đã tự buộc mình phải dừng lại.
Nhưng bây giờ trong tiệm ăn này chàng đã làm hỏng mọi thứ với những câu hỏi ngốc nghếch của chàng.
“Tại sao cô không muốn lập gia đình và có con nhỉ?”
Câu này nàng đã bị buộc trả lời cả chục, có lẽ cả trăm lần rồi. “Làm luật sư và làm đàn bà không phải là những mục tiêu không hợp với nhau”, nàng trả đũa lại. “Có nghề nghiệp và có gia đình đều hoàn toàn có thể được đấy.”
“À, cô chưa làm điều ấy mà.”
“Bận bịu nhiều cho con cái đấy,” Judith bảo. Nhưng nàng không có nhiều thì giờ hơn chút nào cả, và đôi lúc nàng lo lắng về việc ấy. Người đàn bà nào không lo lắng về vấn đề ấy nhỉ? Nhưng nàng không có ý định công nhận điều ấy với Joe Hearn, người đang ngồi bên kia bàn điểm nụ cười với những chiếc răng to tướng trong lúc điều khiển cuộc thẩm vấn tàn nhẫn này. Chàng có vẻ đã nắm quyền chỉ huy buổi ăn trưa này y như chàng đã nắm quyền chỉ huy những viên cảnh sát tiểu bang ấy tại New Jersey. Nàng đã ghét chàng lúc ấy và bây giờ nàng lại ghét chàng. Nàng cũng ghét vợ chàng nữa vì đã không dạy chàng những tư cách khá hơn. Nàng nhìn chàng như một người đàn ông không có sự hiểu biết thật sự nào về đàn bà cả, dù rằng đã kết hôn với một người đàn bà được hai mươi năm rồi, và nàng chặn các câu hỏi của chàng lại bằng một câu hỏi của riêng nàng. “Ông đã đi học ở đâu thế, Joe?”
Hiển nhiên, chàng không phiền hà gì để nói chuyện về mình cả, chàng có vẻ hài lòng vì nàng thích và nàng đưa chàng về lại những năm cơ bản của chàng. Đó là những năm như nàng đã đoán: Một trường phổ thông công giáo do các dì phước dạy dỗ, tiếp theo sau đó là một trường trung học toàn học sinh nam do các sư huynh Thiên chúa giáo dạy, về sau là một phân khoa đại học dòng Tên vào thời ấy chỉ nhận sinh viên nam thôi. Do đó chàng ít va chạm vào cuộc sống thật sự lúc còn thanh niên và chẳng va chạm gì với đàn bà cả. “Ông cưới vợ lúc bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Hai mươi mốt!”
Judith gật đầu. Trước đấy chàng không thể có nhiều bạn gái được, trong những ngày ấy. Chàng cũng chưa chạm trán với nhiều đàn bà ở Sở Cảnh sát, cho đến thời gian vừa qua hầu như chẳng có ai, và sự thăng cấp của một sĩ quan không đòi hỏi phải biết gì về họ.
Hầu như chàng đã sống một cuộc đời hoàn toàn đàn ông. Chẳng lạ gì khi chàng có vẻ hiểu đàn bà không khá mấy, hiểu nàng không khá mấy. Đàn bà đối với chàng đã luôn luôn là những món tình dục hoặc nạn nhân phái nữ, hoặc, dù là vợ bạn bè, tuyệt nhiên chẳng quan trọng gì cả. Thật là kinh ngạc. Judith suy nghĩ, chắc chắn rằng những người đàn bà có nghề nghiệp mà chàng đã gặp trước mình là những người có ria mép làm việc đằng sau những chiếc quầy tại Sở ô tô đấy.
Rồi nàng nghĩ: “Mình có vẻ thế nào đối với chàng? Tình cảm của chàng đối với mình thế nào nhỉ?”
Đĩa sò của Joe được đặt trước mặt chàng và nàng nhìn chàng ăn. Vừa nói, “những thứ này ngon đây”, chàng vừa xiên một con và đưa nó cho nàng ở đầu nĩa của chàng. Chàng còn chấm sẵn vào nước sốt nữa. Đây là cử chỉ mà một người chồng có thể làm và Judith xúc động lạ lùng. Nhưng, chàng là chồng của người nào khác nên nàng hầu như muốn từ chối.
Thay vì thế, nàng chồm qua bàn và để chàng đút con sò vào miệng nàng, một kinh nghiệm thân mật kỳ lạ và là một kinh nghiệm quấy rầy nàng nhiều hơn sự sẵn sàng của nàng.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên vội đấy”, nàng bảo chàng. Trước sự kinh ngạc của nàng, giọng nàng thốt lên gay gắt hơn dự định. “Chúng ta nên lại đi tìm tòa nhà ấy.”
“Cô đã giải thích lý do cô đã trở thành luật sư”, chàng đáp, “nhưng sao lại là công tố viên nhỉ?”
Nàng quyết định cố gắng trả lời. “Đa số các luật sư đều viết các bản tóm tắt trong các văn phòng.” Nàng thốt lên một tiếng cười ngắn. “Họ dùng thì giờ của họ để làm tất cả những điều cần thiết cho thân chủ họ. Nhưng luật pháp là một cơ thể sống hoặc có lẽ sống. Tôi muốn làm sống động luật pháp, đứng ở nơi nó sống và còn sống - bào chữa cho các vụ án tại các phòng xử.”
Joe gật đầu. “Cô muốn ở nơi có hoạt động. Cảnh sát cũng có cảm giác như thế, cô biết đấy.”
“Các hãng luật lớn không cho phép các luật sư tập sự cãi các vụ án sát nhân cho họ.”
“Nhưng tiểu bang làm thế đấy,” Joe bảo.
“Cách duy nhất mà một luật sư trẻ có thể vào một phòng xử là làm công tố viên thôi.”
Cái gật đầu của Joe tỏ ra rằng chàng đã nhìn thấy điều mỉa mai đó từ lâu.
“Thế là tôi trở thành công tố viên. Nhưng trong một thời gian dài tôi đã nghĩ rằng chưởng lý quận cũng chẳng định để tôi xử những vụ án nữa. Tôi đã nghĩ tôi sẽ không bao giờ ra khỏi tòa án buộc tội cơ. Rồi ông ấy quyết định thành lập một đơn vị chuyên về tội phạm tình dục. Có lẽ ông chỉ muốn có một chỗ để đặt tất cả các phụ nữ thuộc quyền mà thôi. Đấy là điều người ta làm với các phụ nữ công tố viên lúc ấy, ông ấy cho tôi phụ trách. Chẳng có anh đàn ông nào cả. Sau khi tôi thắng một số vụ án khó, ông ấy bị áp lực phải chuyển tôi đến phòng án sát nhân. Đây là phòng ưu tú. Nhưng lúc ấy tôi không muốn đi. Tôi bảo ông ấy rằng tôi sẽ xử những vụ án sát nhân lớn cho ông nhưng chỉ khi nào tôi cũng có thể được giữ lại cho các vụ án tình dục nữa mà thôi. Cuối cùng ông ấy đồng ý.
“Cô bao nhiêu tuổi lúc cô tham gia xử vụ án sát nhân đầu tiên để tuyên án?”
“Hai mươi sáu.”
“Cô có thắng không?”
Judith gật đầu. “Có hai bị cáo. Tôi buộc tội cả hai.”
“Cô đã xử bao nhiêu vụ án sát nhân khác?”
“Độ hai mươi vụ.”
“Cô thắng bao nhiêu vụ?”
“Hầu hết.”
Joe cười to. “Này, đừng bắt tôi phải lôi điều ấy ra ở cô đấy.” Nhưng trong đôi mắt chàng có sự khâm phục - hoặc nàng tưởng tượng ra thế - và nàng hài lòng. “Cô muốn biết một trong những sự khác biệt quan trọng nhất giữa đàn ông và đàn bà không?”
“Gì thế, Joe?”
“Đàn ông không hoàn toàn quá khiêm tốn đâu.”
Nàng đã không thường được nói chuyện về mình với một người đàn ông mà vốn kinh nghiệm thật cao để có thể hiểu được điều nàng định nói. Điều ấy gây cho nàng một cơn xúc động mà nàng không ngờ đến - tất nhiên là niềm tự hào về thành tựu, nhưng còn là một điều gì đấy tương tự với lòng cảm kích nữa. Chàng đã cho nàng một dịp bày tỏ nỗi lòng của mình ra với chàng như là một món quà. Chàng đã nhận món quà ấy và cho đến bây giờ chàng có vẻ như thích nó. Nhưng trong lúc nàng nhìn chàng, vì mục đích thiết thực, để kiểm tra lại, nàng bỗng trở nên lúng túng. Vừa tránh nhanh đôi mắt của chàng, nàng vừa liếc đồng hồ của nàng. “Mình nên cho họ biết rằng mình vội đấy.” Nàng định ra hiệu người hầu bàn.
Nhưng Joe vẫn còn chồm tới phía nàng. “Lẽ ra đàn bà phải là phái có nhiều lòng trắc ẩn. Vậy làm cách nào cô cân bằng giữa việc làm một người đàn bà đầy lòng trắc ẩn với việc làm một công tố viên nhỉ?”
Judith cau mày. Câu hỏi nghe như là một lời tố cáo.
Người hầu bàn đến, lấy đi những chiếc vỏ sò của Joe và đặt thức ăn trưa xuống trước mặt họ.
“Tôi nghĩ đến tôi,” nàng đáp, “không hẳn như là một công tố viên, nhưng đúng hơn như là một người bảo vệ cho những người đàn bà đã bị đàn ông đối xử tàn bạo.”
“Điều ấy có làm cô cứng rắn không? ”
Một lời tố cáo nữa nhưng không mới mẻ gì. “Tôi không biết. Có hay không nhỉ? nhưng điều ấy hãy để cho người khác nói.”
Nàng đã nổi giận. Nhưng Joe chỉ mỉm cười.
Nàng bắt đầu ăn và nàng ăn xong đĩa xà-lách của nàng nhanh chóng. Nhưng nàng trông thấy Joe vẫn nhẩn nha.
“Ông luôn luôn ăn chậm như thế ư?”
“Cô cứ ăn nhanh như thế, cô sẽ bị bướu đấy.
“Đàn bà ít khi bị bướu lắm.”
“Đấy là những người đàn bà xưa. Nhưng cô là một người đàn bà thời nay, phải không?” Chàng chọc nàng, nhưng nàng không biết nên giận hay không.
“Đây là điều ông định bảo tôi đấy, phải không? Tôi nghĩ rằng tôi nằm ở giữa đấy.”
Joe cắt vào một miếng sườn cừu. “Vậy, hãy cho tôi biết tại sao một người đàn bà tuyệt đẹp như cô lại không lập gia đình nhỉ?”
“Tuyệt đẹp à?” Thực là một lời khen tốt đẹp nên nàng bắt buộc phải mỉm cười. “So với các cơn khủng hoảng tôi phải đối phó suốt ngày”, nàng đùa, “phần đông đàn ông có vẻ buồn tẻ.” Nhưng khi lời nói được thốt ra, nàng không rõ mình có đùa không. “Người ta không thể kết hôn với bất kỳ ai được,” nàng bảo. Nàng định buộc chàng phải đưa tất cả những ý nghĩ này ra và nhìn cẩn thận để xem phản ứng của chàng. “Và những người đàn ông thú vị duy nhất mà tôi đã gặp là cảnh sát.”
Joe cười nhăn nhở. “Đúng đấy,” chàng bảo, “Chúng tôi hấp dẫn thật. Nhưng giới cảnh sát đều kết hôn quá trễ.”
Câu này có được cho là một câu đùa nữa không nhỉ? Các người đàn ông cùng tuổi với nàng, dù cảnh sát hay không, hầu hết đều lập gia đình cả. Nếu là câu đùa, câu ấy chẳng buồn cười mấy.
Joe cho nàng một cái liếc mắt khôi hài. “Lập gia đình không làm cho phần lớn bọn họ hết thú vị đâu.”
“Tuy vậy, việc ấy đã làm tôi hết thú vị”, Judith quả quyết. Nàng không có ý định, nàng tự nhủ, dan díu với một người đàn ông có vợ, người này hoặc bất kỳ ai khác cũng thế.
Sau một lúc chàng nghiêm chỉnh bảo, “Không ai có cuộc sống thú vị như chúng tôi cả. Trong việc thi hành luật pháp, chúng tôi luôn trông thấy những việc thực quái dị. Chúng tôi đi qua cửa mà không cần biết phía bên kia có chuyện gì đang xảy ra cả.” Chàng dừng lại. “Hôm nọ, có người đề nghị với tôi một công việc an ninh lớn, nếu tôi chịu bỏ sở. Vợ tôi muốn tôi nhận.”
“Ông từ chối à?”
“Bỏ sở,” Joe bảo, “là điều không tưởng tượng được.”
“Phản ứng của vợ ông thế nào?”
“À, bà ấy không thích mấy.” Chàng nhìn xuống mặt bàn. Lúc ấy chàng có vẻ rất dễ bị công kích.
“Vâng”, Judith bảo. Lúc mắt chàng nhìn lên, nàng vội liếc đi nơi khác và bắt đầu tìm cách ra hiệu cho người hầu bàn tính tiền.
Mười phút sau họ đứng trên một nóc nhà khác. Gió nổi lên mạnh hơn, từ con sông phía Đông thổi vào mặt họ. Judith lấy một tấm ảnh ra. Nó đang nằm trên bức tường chắn mái. Gió muốn thổi nó bay đi nên họ phải giữ nó xuống bằng bốn góc.
“Có thấy chỗ lồi ấy không?” Judith vừa bảo vừa hất hàm ra dấu vào khoảng không. Chỗ lồi nổi lên từ một mái nhà cách đấy hai khu nhà. Có lẽ đấy là một chiếc máy điều hòa không khí. Nàng rất phấn khởi nhưng cố gắng dấu điều ấy đi. Ngón tay trỏ của nàng vươn ra chạm vào một chỗ lồi tương tự trên ảnh. “Nó đấy chứ? Tôi nghĩ rằng chúng ta đã tìm ra nó rồi. Đây là tòa nhà ấy”. Nếu nàng định kìm lại niềm phấn khởi trong giọng nói và tiếng cười sung sướng trên mặt nàng, đấy là nàng đã quen che dấu tình cảm của mình trước đàn ông. Điều ấy là tự động với nàng, một thói quen có từ lúc còn là thanh niên: Nếu một người đàn ông biết được tình cảm của bạn, điều ấy sẽ gia tăng lợi thế của hắn đối với bạn và hắn đã có quá nhiều rồi.
“Tôi nghĩ rằng cô đã vừa triển khai được vụ án của cô đấy”, Joe lên tiếng phê bình. “Chúc mừng đấy,” và chàng bắt tay nàng.
Nàng đã hoàn toàn chờ đợi một phản ứng nào khác, có lẽ một câu đùa, một cái cười khinh khỉnh, nên việc đơn giản bắt tay nàng đối với nàng có vẻ là một trong những lời khen tốt đẹp nhất mà nàng chưa từng nhận được.
“Từ nay trở đi chỉ là thủ tục thôi”, Joe bảo. “Trong vòng một tuần lễ cô sẽ cho bắt giam được tất cả mọi đứa trong những tên ấy. Nào ta đi.”
Người quản lý đứng ở chỗ nấp khuất gió trong phòng có cửa lên mái và Joe đi về phía ông. Judith, sau khi cất những tấm ảnh vào lại cặp da, đi sau chàng hai bước. Có một ống dẫn khí điều hòa phải vượt qua. Được làm bằng nhôm, có lẽ nó rộng hơn bốn foot vuông. Lúc Judith bước qua ống dẫn, nàng cảm thấy gót giày phải của nàng đâm thủng lớp giấy tẩm hắc ín dưới chân và dính ở đấy. Nàng vấp. Lúc chồm đến trước, có lẽ nàng đã ngã sấp mặt xuống nếu Joe Hearn không giữ kịp nàng lại.
Chiếc áo mưa của nàng đã mở bung ra. Chiều dài của chiếc áo nàng ép vào người chàng và nàng thấy hình như chàng giữ nàng lại quá lâu. Mặc dù chỉ mất một lát thôi để cho nàng lấy lại thăng bằng và nhìn quanh tìm chiếc giầy, mà gót của nó bị dính lại sau đó hai bước, Joe vẫn giữ nàng lại. Sau khi ngã sấp trước mặt một người đàn ông hấp dẫn nàng, người mà nàng không biết rõ mấy và người đã kết hôn với một người khác, trước tiên nàng lúng túng. Nàng còn sợ hãi nữa. Chỉ một sự tiếp xúc thể xác thuộc loại này đôi khi cũng đủ để làm khác đi hoàn toàn sự liên hệ nam nữ và Judith biết điều này. Nàng lo sợ một sự tưởng tượng quá tích cực về phía chàng. Chàng có thể cho rằng nàng đã cố ý ngã vào người chàng, nhưng đúng ra nàng đã không như thế. Chiếc giầy của nàng phía sau, dính trong chất nhựa là bằng chứng, nhưng chắc chắn là điều ấy bị lờ đi.
Lúc nàng ra khỏi vòng tay của chàng, nàng nhận ra rằng nàng đang đỏ mặt. Đôi má nàng cảm thấy như đang ở trên lửa. Bây giờ nàng đang đứng trên một chiếc giày, tay nàng vẫn tì vào vai chàng để lấy thăng bằng và khi nàng lên tiếng, sự bực bội của nàng trong tình cảnh này lộ ra trong giọng nói. “Phiền ông lấy chiếc giày giùm tôi được không?”
Chàng cúi xuống với lấy nó, gỡ nó lên và trao cho nàng. Trong lúc nàng đưa chân lên tay, nàng vẫn vịn vào vai chàng để lấy thăng bằng, một sự tiếp xúc cần thiết dù nàng có ghét sự cần thiết của nó đến thế nào đi nữa. Đừng có suy nghĩ gì đấy, nàng muốn bảo chàng như thế.
Nhưng nàng chẳng nói gì cả. Cơn đỏ mặt qua đi, cám ơn Chúa. Họ tiếp tục đi về phòng có cửa lên mái. Judith lầm lũi bước đi.
“Thế nào?” Người quản lý hỏi lúc họ đến gần ông.
Họ đứng ở đầu cầu thang bên trong và lắng nghe tiếng gió đập vào cửa sau lưng họ. Viên quản lý là một người đàn ông nhỏ thó mang một chiếc áo gió bằng da.
“Ông điều khiển một tòa nhà tốt đấy”, Joe bảo ông. “Tôi thấy điều ấy ngay. Tuy vậy, có ít câu tôi phải hỏi ông. Chẳng hạn, chỗ này có đã lâu chưa?”
Chàng lấy sổ tay của chàng ra. Các câu hỏi của chàng chẳng có nghĩa gì cả, nhưng Judith trong khi nhìn, đâm ra hoang mang. Nhưng trong lúc Joe ghi các câu trả lời, viên quản lý có vẻ đỡ căng thẳng và cuối cùng khi chàng hỏi danh sách của những người cư ngụ, ông ta vội chạy đi tìm. “Chúng ta có thể lấy danh sách ở Sở Nhà đất đấy”, Joe bảo Judith trong lúc họ chờ ông ở tiền sảnh, “nhưng cách này dễ hơn.”
“Khi nào chúng ta định cho ông ấy xem những bức tranh nhận diện của tôi?”
“Từ từ, từ từ đã”, Joe khuyên nàng. “Nếu cô đi quá nhanh, cô liều lĩnh, sẽ phá hỏng vụ án. Tôi đã bảo cô trước rồi đấy.”
Khi viên quản lý trở lại và đã trao danh sách, Joe nói chuyện vu vơ, “Có một số đơn về một số thợ hàn làm việc tại khu vực này. Tôi không biết họ có làm việc trong tòa nhà của ông không. Tôi có một số ảnh mà tôi muốn ông xem. Judy, hãy cho ông ấy xem những bức ảnh ấy đi.
Người quản lý ngập ngừng trên một bức ảnh, người đàn ông đầu hói to lớn với những nét xâm trên cánh tay. “Có lẽ tôi đã trông thấy ông ta ở tòa nhà này đấy.”
”Ông ta làm gì thế?
“Tôi không nghĩ rằng tôi biết. Ông ta không bao giờ làm việc gì cho tôi cả.”
“Đi thăm một người ở đây à?”
“Có lẽ một trong những người gác cửa sẽ biết đấy.”
Bây giờ chúng mình sẽ hành động đây, Judith nghĩ một cách phấn khởi. Nhưng trước sự ngạc nhiên của nàng, Joe chỉ ném bức ảnh vào lại trong chiếc cặp da của nàng. “Chúng tôi không có thì giờ”, chàng bảo. “Hôm nay chúng tôi muộn rồi đấy.”
Khi họ ra đến vỉa hè, Judith lắp bắp, “Nhưng tôi không hiểu được.”
Joe cười nhăn nhở với nàng. “Chúng ta có được một đồng minh ở người quản lý này. Hãy hạn chế những cuộc tiếp xúc của chúng ta với ông ta càng lâu càng tốt. Báo động cả đường phố là điều không có lợi.” Bước kế tiếp, Joe bảo, là kiểm tra tên tuổi của tất cả các người cư ngụ ở đây. Sau đấy họ cần hai bức ảnh nữa - của hai người bị bắt tại New Jersey với số thuốc hasit trong thùng xe. “Tôi đoán rằng gian phòng mà chúng ta đang tìm được một người trong bọn chúng làm chủ hoặc thuê. Chúng ta phải có tới cả sáu tấm ảnh trước khi bắt đầu cho họ xem đấy.
Chiếc xe chỉ huy điều tra ma túy đậu bên cạnh một vòi nước chữa lửa cách đấy nửa khu nhà bên dưới. “Đài vừa có điện, thưa thanh tra”, tài xế của chàng gọi lớn khi họ vẫn còn cách đấy một quãng xa. “Ông phải gọi về Bộ chỉ huy của ta ngay đấy.”
“Tôi phải gọi về văn phòng”, Joe giải thích với Judith và nhìn quanh tìm một phòng điện thoại. Chẳng có ai ở góc đối diện cả, và nàng nhìn chàng bước sải về phía ấy. Nàng đứng với viên trung sĩ bên cạnh xe đợi chàng.
“Có gì may mắn trên đấy không?” Viên trung sĩ gặng hỏi.
“Có lẽ có đấy”, Judith đáp, Tôi hy vọng thế.”
Khi đã vào phòng điện thoại, Joe gọi hai nơi. Nơi thứ nhất là văn phòng, nơi thứ nhì là cô em vợ tại khách sạn. Cô nhấc điện thoại ngay lúc chuông reo lần thứ nhất.
“Cám ơn Chúa”, chàng nghe cô lên tiếng “Mary không việc gì, Joe. Đừng lo, chị ấy không sao cả. Chị ấy đã bị cưỡng hiếp, Joe ạ.”
Chàng lấy xe. Chàng bỏ Judith và viên trung sĩ đứng trên vỉa hè. Chẳng có lời giải thích nào cả.
“Nhưng việc gì thế?” Judith hỏi.
“Việc khẩn cấp”, chàng bảo và bỏ đi. Khi chàng đã rẽ qua góc đường và đi khuất, chàng ấn nút đèn đỏ trên mui. Một khu nhà sau đấy, vì thấy rằng chẳng còn ai nghe chàng nữa, chàng mở còi hụ và đáp lút chân ga xuống sàn xe.
Hai chị em đã xuống lầu và đi ra bên ngoài. Họ đứng trên vỉa hè trước mặt khách sạn. Mary nghe tiếng còi hụ vang đến cách mười khu nhà. Chiếc xe không bảng số rút vào con đường, ngọn đèn đỏ xoay tròn, còi hụ. Joe có vẻ như nhảy ra ngoài ngay cả trước khi nó dừng lại, và chạy lại phía nàng, chiếc xe vẫn còn rung lên sau lưng chàng. Vòng tay rộng của chàng phủ lấy nàng và nàng nép đầu dưới cằm chàng, an toàn trong lúc này, nhưng lâu hơn bao nhiêu? Nàng cố gắng khóc lên để ngăn các câu hỏi của chàng, nhưng chỉ thấy rằng chẳng còn lại giọt lệ nào cả. Nàng không còn khóc được nữa. Nàng cũng chẳng nhìn chàng được nữa.
Câu hỏi đầu tiên của chàng, “Em có sao không?” được lập lại nhiều lần. Chàng ấn nàng vào xe - Helen cũng thế. “Hãy cho anh biết em có sao không đi?” Chàng lái xe với cánh tay choàng qua người nàng, như một cậu thiếu niên lúc hẹn hò, và chốc chốc lại nghe tin tức từ miệng của Helen.
“Chị ấy đang đi trước khách sạn bỗng hắn chĩa súng vào lưng chị ấy và lôi chị ấy vào bên trong.”
“Qua ngay viên thư ký thu ngân à? Nhưng làm sao…” Joe ngắt bỏ câu hỏi ngay.
“Rồi hắn hãm hiếp chị ấy. Hắn có đôi mắt xanh nhạt.” Mary lén liếc lên khuôn mặt Joe. Chàng đang nhìn thẳng qua tay lái, cố gắng để làm quen với điều ấy. Mặt chàng tái nhợt.
“Nhưng chỉ có điều tôi không hiểu” Joe cũng nuốt luôn câu hỏi ấy. Chàng đang cắn vào môi dưới. Mary, thu mình trong một cánh tay của chàng, suy nghĩ về tương lai ảm đạm của nàng và chẳng xúc động hoặc lên tiếng gì cả..
“Chị ấy không nhìn hắn được rõ. Hắn bịt mắt chị ấy bằng băng keo.”
“Băng keo à?” Joe hỏi.
“Đúng đấy, bằng băng keo.”
Chàng lái xe thẳng đến văn phòng bác sĩ sản khoa đã đỡ đẻ cho hai đứa con của chàng và gây một trận cãi nhau. Các chị phụ nữ khác đang đợi, cô y tá không muốn tìm chỗ cho Mary nên Joe bắt đầu hét lên.
“Hãy bình tĩnh đi. Tôi sẽ bảo bác sĩ đây là một trường hợp khẩn cấp.”
Có lẽ chàng đã theo nàng vào phòng khám bệnh nữa nếu Mary không nài nỉ chàng đợi bên ngoài với em gái nàng. Lúc ấy nàng run lẩy bẩy.
Độ hai mươi phút sau, vị bác sĩ gọi chàng vào. “Vợ ông sẽ sống, tôi nghĩ thế”, ông vui vẻ nói. Ông kê toa. “Nhưng ông có sống không? Đây là vấn đề. Đàn bà có một khả năng phục hồi đặc biệt với những việc như thế này. Nhưng các ông chồng thì không. Có lẽ ông là người tôi phải khám chứ không phải bà ấy đâu.”
Mồ hôi toát ra trên môi trên của Joe, Mary thấy như thế. Chàng đưa nàng về nhà. Nàng ngồi trong nhà bếp nhìn lên bàn trong lúc Helen pha cà phê. Mary uống còn Joe không uống. Ngay khi Helen, sau khi gọi điện thoại cho chồng, đồng ý ở lại với Mary, Joe nhảy lên và thông báo rằng chàng định trở về thành phố. Mary biết việc ấy hàm ý điều gì. Nàng hiểu chàng. Chàng định về lại khách sạn. Chàng sẽ không thể nào để yên chuyện ấy được. Sớm muộn gì chàng cũng sẽ tìm ra mọi việc. Một lúc sau, nàng nghe chiếc xe rời đường xe riêng và sạn bắn tung tóe.
Mary lên lầu. Nàng tắm nước ấm rồi nước nóng. Sau khi kéo rèm, vì ngoài trời vẫn còn sáng, nàng lên giường nằm. Dù không phải là một ngày lạnh lẽo và hơi nóng vẫn còn bốc lên trong nhà, nàng vẫn co mình lại như để tìm hơi ấm.
Nàng nghe con nàng về dưới lầu. Helen cho chúng nó ăn chiều. Chúng nó được cho biết rằng “Mẹ không được khỏe”, một sự giải thích mà chúng nó chấp nhận. Nàng nghe điều ấy vọng từ sàn nhà lên.
Đêm đến. Trong phòng ngủ bỗng rất tối. Mary co ro dưới những tấm mền và đợi chồng nàng về nhà.