Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 9
S
áng hôm sau, như đã định trước, cả bọn tới khu thương xá riêng rẽ từng đứa. Tôi đụng Cassie ở chỗ bán thực phẩm.
“Chào. Trời sắp sập hay sao mà bồ cũng có mặt ở đây vậy?” Tôi thốt lên.
“Ờ hờ.”
Bọn tôi phải diễn trò để lỡ có một tên Mượn xác tọc mạch nào nhòm ngó thì hắn cũng cho là tình cờ hai đứa tôi gặp nhau.
Tôi ngó đồng hồ. “Tuyệt. Bọn mình có mười lăm phút để từ từ mò tới tiệm Gap.”
“Mình thấy Jake và Ax đang chơi games ở dưới kia.” Cassie nói. “Tội nghiệp Jake. Đôi khi Jake không lường được Ax hành động ra sao khi mang lốt người. Lúc mình trông thấy thì Ax đã nhặt một đầu mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn đút vô miệng nhai ngon lành.”
Người Andalite hổng có mồm và vị giác, vì thế khi Ax biến thành người, ảnh khám phá ra rằng vị giác rất hấp dẫn. Ảnh tìm cách ăn mọi thứ xung quanh mình.
Tôi bật cười khi hình dung Ax đang nhai một đầu mẩu thuốc lá, và tự thấy bất ngờ khi mình còn có thể cười được…
Hai đứa tôi đã tới cửa tiệm Gap.
“Marco bảo đó là phòng thử đồ cuối cùng.” Tôi nhắc Cassie. “Và mình phải giả định rằng mọi nhân viên ở đây đều là những kẻ Bị mượn xác. À, hổng biết Marco có tới đúng giờ hông nữa?”
“Mình tin là có.” Cassie khẳng định. “Gần đây Marco có vẻ khá tích cực mà.”
“Ừa, vậy là sao ta?” Tôi lẩm bẩm.
Cassie nhún vai. “Con người luôn thay đổi mà… Mình tiếc là Tobias không đi cùng được. Cậu ấy sẽ buồn lắm đó, nhưng mặt khác mình lại ganh với cậu ấy.”
Tôi gật đầu tán đồng. Tôi lại cảm thấy căng thẳng. Bị kích động quá mức. Tôi vẫn thường như vậy trước khi bắt tay vô một vụ nguy hiểm. Chỉ có điều lần này thì căng hơn. Tôi phải thừa nhận rằng, nó - cái vũng Yeerk ấy - làm tôi khớp. Cứ nghĩ đến cái nơi ghê rợn ấy là tim tôi thót lại. Thế mà bây giờ bọn tôi lại sắp xuống đó.
“Đến lúc vô buồng thử đồ rồi.” Tôi nói. “Vớ đại cái gì mà bồ muốn mặc thử đi.”
Cassie ngẩn người ngó tôi: “Lấy cái gì bây giờ?”
Tôi đảo mắt. Cassie hổng biết sắm đồ. Nhỏ là đứa “khiếm khuyết” Về thời trang. “Cứ làm như mình ấy. Lấy một chiếc áo lạnh cộc tay gì đó.”
Tôi nhận ra anh Jake và Ax ở cuối gian hàng. Cái lốt người của Ax bao giờ cũng làm tôi bất ngờ vì đó là một sự phối hợp ADN của anh Jake, Marco, Cassie và tôi. Ax là một cậu chàng hơi xinh xắn, nhưng có một cái gì đó rõ ràng là lạ lùng.
Tôi vơ một chiếc áo lạnh cộc tay đưa cho Cassie.
“Mình mà mặc cái thứ này hả?” Nhỏ thở dài. “Có đề chữ ‘chỉ giặt khô’ nè.”
Hai đứa bước vô phòng thử đồ giáp phòng cuối cùng và đóng cửa lại.
“Tiến hành đi.” Tôi ra lệnh.
Bọn tôi đã quyết định rằng tốt nhất là biến hình thành gián. Lần hóa gián vừa rồi bọn tôi đã không gặp may. Nhưng gián thì lẹ và giác quan của nó khá phát triển, đủ cho bọn tôi sử dụng. Chúng cũng không bị người ta để ý lắm.
Tôi chẳng hề muốn biến thành gián lần nữa. Tôi hổng muốn bị trở thành con vật mà người ta có thể dẫm cho bẹp dí. Với lại, nếu bạn cho rằng nhìn một con gián thấy ghê hồn thì bây giờ bạn thử làm một con gián xem sao.
Tôi ngó qua Cassie và suýt la lên. Hai cọng râu to đùng đang mọc trên trán nhỏ…
Biến hình hổng phải là quá trình từ từ hóa thành sinh vật khác, diễn ra một cách có trật tự và hợp lý. Nó kỳ quái hơn nhiều. Mỗi lần biến hình một khác. Các bộ phận mới hiện ra đột ngột, những bộ phận khác lại đột ngột biến đi. Và các tỷ lệ không phải bao giờ cũng ăn khớp với nhau cho đến lúc xong xuôi…
Sự biến đổi đầu tiên ở Cassie là râu xuất hiện đột ngột, chúng vụt thẳng ra từ trán của nhỏ, y như hai chiếc cần câu.
Rồi da của nhỏ bắt đầu có vẻ giòn.
Cùng lúc cả hai đứa tôi co lại, và có cảm giác như đang rớt xuống. Bốn bức tường như chạy vút lên cao, mặt đất thì lao về phía mình như thể mình đang nhảy dù mà dù không mở.
Xui xẻo là hai đứa tôi đang ở trong một phòng thử đồ, hai mặt đều có gương soi…
“AAAA!” Tôi la lên, dựng cả người vì trông thấy da lưng của mình làm thành hai cái cánh màu nâu to và cứng.
Cassie đã biến đổi quá nhiều nên không phát ra được tiếng “xì ì”, nhưng nhỏ đưa ra một bàn tay lên chỗ đôi môi còn sót lại để ra hiệu. Đúng lúc ấy hai cái chân nữa mọc ra từ bụng nhỏ, và tôi nghĩ nếu còn miệng thì tôi đã hét lên lần nữa.
Tôi nghe thấy tiếng soàn soạt khi lóng xương chót của mình tan ra và thế là tôi chui vô cái vỏ cứng.
Quần áo của tôi đã thành một đống xung quanh giống như một chiếc lều khổng lồ sụp xuống.
Bây giờ tôi đã mất thị giác của con người, chỉ còn nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ đùng đục phân tán thành muôn mảnh. Nhưng tôi đã có kinh nghiệm làm gián rồi, nên có thể nhận ra phần nào từ những hình ảnh mập mờ đó.
Bù lại, cái râu vọt ra từ trán tôi lại đọc được cực kỳ giỏi các rung động và các mùi.
“Bồ ổn chứ hả?” Tôi hỏi Cassie.
“Mình bị kẹt dưới cái quần jeans…” Nhỏ đáp. “Khoan đã. Đó. Mình ra được rồi.”
“Mình thấy bồ rồi, nhưng cẩn thận! Coi kìa! Có rất nhiều đinh ghim trên tấm thảm đó.”
Những chiếc ghim thẳng đứng là những cây gậy bằng thép trông bự như thanh giằng của cái ghế xích đu, ở kích thước ấy đầu nhọn của chúng có vẻ không nhọn lắm nhưng đầu tù thì giống y như những trái banh nhỏ bằng thép.
“Được rồi, bọn mình ra khỏi đây thôi.” Tôi nói.
Hai đứa tôi chạy hộc tốc bằng cả sáu cái chân tới một góc bên dưới chiếc ghế nhỏ hình tam giác.
“Trời ạ, cái óc gián này thực sự khóai nghĩ tới chuyện chạy quá.” Cassie thốt lên.
“Còn phải nói.” Tôi tán thành. Trước đó bọn tôi đã biến thành gián nên đã có kinh nghiệm, không như lần đầu - phải vất vả lắm tôi mới kiềm chế được cơn hoảng loạn của nó.
Ngay cả lúc này, những bản năng hốt hoảng của loài gián chỉ mới được kiểm soát vừa đủ thôi. “Chạy đi!” Bản năng ấy ra lệnh. “Chạy đi!”
Tôi nghe thấy những rung động nặng nề và sầm sập. Có cái gì đó to đùng di chuyển bên trên đầu hai đứa tôi. Mắt tôi không đủ tinh để nhận ra là ai, nhưng chỉ một chút sau người ấy bắt đầu biến hình nhỏ lại bằng chúng tôi.
“Ai đó?” Tôi hỏi.
“Tui đây, Marco đây. Sao, bồ không nhận ra tui hả?”
Sau đó đến lượt Ax, ảnh phải hoàn hình Andalite rồi mới biến hình thành gián được. Anh Jake vơ tất cả quần áo của cả bọn nhét vô một cái bao và đem ra tủ gửi đồ của thương xá, xong đâu đó ảnh mới quay lại biến thành gián. Quần áo ngoài của ảnh đành phải hy sinh vứt trong phòng thử đồ. Như vậy ngó cũng kỳ thiệt, song hổng kỳ bằng vứt cả năm bộ đồ một lúc ở trỏng.
“Hay lắm, các cô các cậu gián.” Marco kêu lên, “Mất béng mười lăm phút rồi, chỉ còn có một giờ bốn mươi lăm phút trong lốt hình biến thôi đó. Mà tui hổng muốn bị kẹt trong cái lốt này đâu nha.”
“Lạy trời cho được như nguyện. Thôi, tụi mình đi ra thôi.” Anh Jake ra lệnh.
Cả bọn chạy láo nháo như một đạo quân tí hon gớm ghiếc phía dưới tấm ngăn phòng này với phòng thử đồ kế bên, căn phòng mà Marco tin là ở trỏng có cửa dẫn vô vũng Yeerk.
“Bọn mình có thể nấp dưới cái ghế ngồi kia.” Tôi đề xuất.
Bọn tôi vọt lên tường và túm tụm dưới cái mái che là một chỗ ngồi nhỏ hình tam giác.
Tôi nằm nghỉ, mặt ngước lên, những cái móc ở đầu các chân bấu chặt vào những mấu trên bức tường sơn. Tôi nhìn thấy hai con gián khác phía trên đầu mình nằm y như hai chiếc xe hơi màu nâu. Những cọng râu của chúng la đà tứ phía, đúng như râu của tôi, đánh hơi và dò bắt các rung động.
Thế rồi cửa phòng thử đồ bật mở. Một cái bóng cao ngất, cao như thể một tòa nhà chọc trời, bước vô phòng.
“Tụi mình có bạn đồng hành rồi nè.” Marco thông báo.
Rồi tôi nghe một tiếng cạch.
Tấm gương ở vách tường của phòng thử đồ bật mở. Không khí ẩm thấp xộc vô, đầy mùi đất đá dưới lòng đất sâu. Tôi đã ngửi thấy cái mùi ấy một lần rồi. Ký ức ào về trong đầu tôi, những ký ức mà tôi muốn quên đi.
“Dzô!” Anh Jake hô.
Cả bọn chạy băng băng xuống thảm và lao tới khuôn cửa. Hai bàn chân của tên Mượn xác ở ngay trước mặt bọn tôi, hai chiếc giày đồ sộ như hai tòa cao ốc nhấc lên và bước về phía trước rồi mất dạng.
Bọn tôi chạy theo sau tên Mượn xác.
Cái cửa đóng lại sau lưng cả bọn.
“Vậy là vô được rồi.” Anh Jake lên tiếng.
“Số dzách.” Marco hưởng ứng.