Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: nguyễn quang
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2025-08-02 16:31:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ường nằm trên chiếc võng trong túp lều trống gần bãi biển. Nó không ngủ. Con bé nhìn ra biển.
Biển thật xanh, thật đẹp dưới nắng buổi trưa. Biển xanh như trời xanh. Và trời có nhiều mây trắng. Trời có nhiều mây trắng, biển sẽ hiền lành. Buổi chiều, thuyền cá sẽ về. Dậu sẽ về với lưng thuyền cá. Hường bán cá ngay tại bãi. Ngày xưa, bố nó đi đánh cá về mẹ nó cũng bán cá ngay tại bãi. Bố nó chỉ việc chạy về nhà, tắm gội và sửa soạn bữa nhậu. Những mùa trăng, trời hiền, biển lành bố nó đi đánh cá ban đêm thì chiều ra khơi, sáng mai về sớm. Mẹ nó dậy từ khuya để đón thuyền cá về. Khi biển động, bố Hường nằm nhà, ngó mẹ Hường vá lưới và kể chuyện ngoài khơi cho Hường nghe. Hường sẽ bắt Dậu kể chuyện ngoài khơi. Còn nó, nó khoe với Dậu rằng mấy con gà mái đang ấp trứng. Một đàn gà con đã xa mẹ. Một đàn gà con sắp xuống ổ. Mấy luồng cải ngồng của nó đã mọc cao, có thể cắt từng tầu lá về nấu canh với cá rô thêm mấy miếng gừng giã nhỏ. Dân biển không thích ăn cá biển. Họ thèm ăn thịt và cá đồng. Hường nằm yên tưởng tượng. Chiếc võng giống chiếc nôi. Mộng ước của con bé thật hiền lành.
Nó nằm đó. Gió thổi nhè nhẹ. Hường xoay người nhìn vào xóm làng. Mầu xanh của lá cây dưới nắng còn đẹp hơn mầu xanh của biển. Hường không sợ sệt gì nữa. Chiến tranh đã chết rồi. Chiến tranh không còn lửa để đốt cháy căn nhà của nó nửa. Dậu nói thế. Những dấu vết hoang tàn đã bị mầu xanh của cây cối, của tóc trẻ thơ, của mắt trẻ thơ xóa mờ. Bây giờ, chỉ còn tình người, tình người Việt Nam. Và tình người thì không ai sợ cả. Hường không mơ ước gì ngoài cuộc sống hiện tại. Ông bà nó đã sống như thế. Bố me nó đã sống như thế. Nó và Dậu sẽ sống như thế. Sống mãi như thế trên mảnh đất này.
...
Hai con gà của em tranh một con giun. Tiếng đập khẽ lên ngực Hường:
– Mày nói gì đó?
– Mỗi con mổ một đầu con giun.
– Con gì?
Hường bẽn lẽn. Nó «ơ» một tiếng não nề. Thì ra nó vừa chiêm bao. Nó đang nằm trên vỉa hè, gối đầu bằng viên gạch.
Mày nằm mê hả?
– Dạ.
– Mê thấy gì?
– Thấy quê nhà em, thấy nhiều thứ lắm. Em muốn về quê, chị ạ!
– Tao đã biểu mày còn đánh nhau mà.
– Đánh nhau tới bao giờ?
– Tao đâu có biết.
– Tại sao lại phải đánh nhau?
– Mày hỏi tao câu này cả nghìn lần rồi. Đừng hỏi nữa.
Hường òa lên khóc. Nó khóc tấm tức. Chưa bao giờ nó khóc tấm tức, dù bị mụ «trùm cốc» đánh đập tàn nhẫn. Hường ngồi dậy, cúi đầu, dùng vạt áo lau nước mắt. Tiếng bắt thương hại Hường. Nó cũng ngồi dậy, lết gần bạn:
– Tao làm mày khóc, hả?
– Không
– Vậy can cớ gì mày khóc?
– Em không giận chị đâu.
– Mày khóc cái chi?
– Em nhớ quê em. Tiếng càu nhàu:
– Đã biểu đừng nhớ nữa. Mai mốt tao đưa mày trốn về Bến Lức rồi hết bắn nhau, tao đưa mày về quê.
Hường nhoẻn miệng cười:
– Thật nhé, chị nhé!
Tiếng phát Hường một cái:
– Thật.
Nó bĩu môi:
– Còn thằng Dậu? Mày vất nó cho chó ăn à? Hường phụng phịu:
– Chị cứ chọc em hoài. Em muốn cả chị lẫn anh Dậu đưa em về.
– Tao dư sức đưa mày về, khỏi cần thằng Dậu. Cái thằng ba xạo đó, nó ham bài cào, nó quên đưa mày về là cái chắc.
– Hễ anh Dậu quên, chị đưa em về nhé!
– Tao đưa mày về. Rồi tao về quê tao. Tao thích về quê tao rồi.
Hai đứa lại nằm như cũ. Chúng nó xoay lưng sát nhau. Mỗi đứa một ý nghĩ. Hường nghĩ tới ngày về, nghĩ tới xóm làng xa xưa. Có xa gì đâu nhỉ?
...
– Mày bảo mày thích nuôi gà hả, Hường?
– Dạ.
– Mày biết tao thích nuôi gì không?
– Không.
– Tao ấy à, tao thích nuôi vịt. Nuôi cả đàn vịt, tao xua vịt lội ruộng kiếm ăn.
...
– Nè Hường!
– Dạ.
– Tao tính cuối tháng này tao trốn về Bến Lức đó.
– Đã hết chiến tranh đâu.
– Tao đã chán sống với con mụ Hai rồi. Tao về Bến Lức bán khóm gần quê tao hơn. Hễ hết đánh nhau, tao chạy về quê sớm hơn. Mày về Bến Lúc với tao không?
Không bảo nhau, hai đứa cùng xoay người. Và hai khuôn mặt kề nhau.
– Em nghĩ đã.
Tiếng cười hóm hỉnh:
– Mày sợ xa thằng Dậu, hả?
– Chị cứ nói thế.
– Tao nói gì đâu. Bộ mày tưởng chỉ có thằng Dậu mới đưa nổi mày về quê thôi à?
Hường chớp mắt:
– Anh ấy thương em. Tiếng nhéo bạn một cái:
– Biết mà, mày mê nó.
– Mê là gì hả, chị?
– Mê là mày sẽ lấy nó làm chồng.
Hường thấy đôi tai nó ran ran nóng. Nó ngớ ngẩn:
Anh ấy không nói vậy. Tiếng hỏi:
– Nó nói sao?
– Anh ấy bảo đóng chiếc thuyền mới, ra khơi đánh cá và ở lại với em.
– Vậy là nó sẽ lấy mầy làm vợ đó.
– Em còn nhỏ.
– Rồi mày sẽ lớn.
– Lớn là phải lấy chồng hả, chị?
– Ừ.
– Lấy chồng để làm gi
– Tao không biết. Tiếng dỗi yêu:
– Thôi tao chả thèm rủ mày về Bến Lức nữa. Tao về một mình. Thằng Dậu sẽ đưa mày về quê mày.
Hường nắm chặt tay Tiếng:
– Chị đừng bỏ em. Chị hứa đưa em về quê mà. Tiếng gỡ tay Hường ra.
– Đã có thằng Dậu.
– Em muốn cả chị lẫn anh Dậu đưa em về. Quê em có biển. Biển đẹp lắm chị ơi!
– Tao phải về Bến Lức. Tao nhớ quê tao quá rồi. Quê tao cũng đẹp lắm. Quê tao có hàng dừa. Mày đã uống nước dừa chưa? Nước dừa quê tao ngọt lịm. Nhà tao có mấy cây xoài, trái thơm phức. Mùa xoài, tao ăn cơm với cá lóc kho tiêu và xoài chín. Tao sợ mấy cây xoài ở nhà tao bị đạn chết khô rồi. Tao phải về sớm để trồng xoài. Tao muốn trồng lại xoài, mày ạ!
Hường lại chộp cánh tay Tiếng:
– Chị có bằng lòng cho anh Dậu về Bến Lức không? Tiếng không gỡ tay Hường ra nữa:
– Nó khoái Sàigòn, nó không thèm đi đâu.
– Anh ấy thích đi mà.
– Sao mày biết?
Để em hỏi anh ấy nhé!
– Ừ, mày hỏi đi, nó bằng lòng thì đi đàng hoàng, khỏi phải trốn.
– Em chắc anh Dậu bằng lòng.
Hai đứa thôi nói chuyện. Mụ Hai đã the thé cái giọng quát tháo lũ cốc thức dậy, đi kiếm ăn buổi chiều. Dạo này, mụ Hai bắt tụi lỏi xin tiền lính Mỹ. Lính Mỹ ít cho tiền ăn mày nhưng anh nào cho thì đều cho sộp. Tụi lỏi lai vãng trước cửa các quán ăn có nhiều lính Mỹ. Hường và Tiếng đã ngồi dậy, sửa soạn lên phố. Lát sau, mỗi đứa một ngả đường. Gần tối, có một tiếng nổ thật lớn. Rồi xe cứu thương, xe cứu hỏa rú còi chạy như bay trên đường. Hường không biết có chuyện gì. Nó tưởng xe cứu hỏa đi cứu đám cháy.
Hường chẳng cần biết tại sao có tiếng nổ. Nó đã nghe nhiều tiếng nổ dữ dội ở quê nhà nó. Tiếng nổ vừa rồi có thấm gì. Tuy thế, Hường vẫn thắc mắc về tiếng nổ. Sàigòn cũng có tiếng nổ sao? Từ ngày nó vô Sàigòn, nó chỉ nghe tiếng nổ xa xôi vọng về đêm khuya chứ chưa hề nghe tiếng nổ ngay trong thành phố. Nay chiến tranh đã tràn về Sàigòn? Hường không tin rằng Sàigòn có chiến tranh. Nó thơ thẩn về vỉa hè quen thuộc của nó, nộp tiền cho mụ «trùm cốc» và ngồi chờ Tiếng. Chiều nay nó dấu được bốn chục đồng. Nó sẽ trả tiền cơm giùm Tiếng, gửi Dậu mười đồng thôi. Hường tưởng tượng đĩa cơm cà ri. Chao ôi, ngon ghê quá!
Nhưng thành phố lên đèn đã lâu, bọn cốc đi ăn cơm hết cả rồi mà Tiếng chưa chịu về. Con bé ngồi dựa lưng vào tường chờ bạn. Một lúc khá lâu, Dậu hớt hơ hớt hải chạy tới chỗ Hường đang ngồi buồn hiu.
– Mày có nghe tiếng nổ hồi chiều không? Hường nhoẻn miệng cười:
– Có anh ạ! Tiếng nổ nhỏ xíu à... Dậu thở hổn hển:
– Tao vừa ở đó về. Tao sợ muốn chết. Người ta chết vô số. Mìn nổ mày ơi!
– Mìn!
– Ừ, mìn. Có người chết lòi cả bộ đồ lòng, có người vỡ đầu phọt óc máu chảy tùm lum. Lính Mỹ không chết thằng nào, toàn người Việt mình, mấy đứa đánh giầy quen tao bị thương nặng, xe cứu thương hốt chúng nó đến bệnh viện cả rồi. Tao sợ mày bị chết, lách lính vô coi xác, bị đạp ngã chúi.
Hường hốt hoảng:
Chị Tiếng! Dậu hỏi:
– Sao?
– Chị Tiếng chưa về.
Dậu không nghe thấy Hường nói vì con bé nói thật nhỏ. Nó khoe:
– Tao biết chiến tranh rồi. Tao biết cả đứa gài mìn giết người ta nữa.
Hường vùng dậy:
– Ai, ai hả, anh?
Dậu trợn mắt, lắc đầu:
– Ghê khiếp được, người ta chết rùng rợn. Bây giờ tao biết bên nào giết mẹ mày rồi.
Hường bỗng nhìn rõ Tiếng dẫy dụa trên vũng máu.
Mắt nó hoa lên. Nó thất thần:
– Chị Tiếng!
– Sao?
– Anh có thấy chị Tiếng chết không?
– Nhiều người bị tan xác, đầu văng xa một nơi, tay chân văng xa một nơi nhưng tao không thấy con Tiếng.
Hường mếu máo:
– Liệu chị ấy có chết không? Dậu chớp mắt:
– Tao đâu biết.
– Chị ấy mãi chưa về. Mọi hôm chị ấy về sớm. Anh biết không, cuối tháng này chị Tiếng rủ em và anh về Bến Lức rồi yên ổn, chị ấy đưa em về quê.
– Hay nó bỏ mày trốn về Bến Lức rồi?
Hường òa lên khóc. Dậu cuống quít, chẳng hiểu phải dỗ dành Hường ra sao. Nó đứng chôn chân trên vỉa hè xi măng. Hường khóc lớn hơn. Nó khóc như ngày nó khóc mẹ nó chết cháy. Hường lăn lộn, dẫy dụa. Dậu đâm ra sợ sệt. Nó lảng xa, dặn với:
– Để tao đi hỏi thăm. Lát tao về cho mày hay tin con Tiếng.
Và nó ù té chạy, mặc Hường khóc lóc thê thảm tưởng chừng con Tiếng đã chết tan xác vì mìn.
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo