Số lần đọc/download: 5951 / 32
Cập nhật: 2014-11-20 18:34:08 +0700
Chương 9 -
Đ
ang chăm chú theo dõi tập phim "nỗi lòng thấu trời xanh" của Trung Quốc, được chiếu trên tivi. bà Tâm An vội bấm volume và đứng lên mở cửa phòng khách - Bà ngạc nhiên đến sựng người:
- Chú... út! Chú từ đâu về đây vậy?
Ông Bảy Hoàn cười lớn:
- Tưởng chị không còn nhận ra thằng em này nữa chứ - Bà Tâm An bối rối:
- Chú ngồi xuống đi. chị em ở chung nhà với nhau cả ba năm trời. Có đâu tôi lại quên chú được. Độ này chú trẻ và khỏe hơn hồi xưa. Gặp ngoài đường ắt khó nhận ra chú - Ông Bảy Hoàn nhìn quanh:
- Thằng Tuấn không có nhà hả chị?
- Bà Tâm An chép miệng:
- Chú Út uống nước đi. Nó đi suốt ngày chú ơi. Nhiều khi tôi muốn tìm nó, phải dùng máy điện thoại gọi, nó mới về - Ông Bảy Hoàn cười cười:
- Tụi trẻ bây giờ khác xa thời chị em mình. Công việc làm ăn của nó tốt không chị hai?
- Bà Tâm An gật đầu:
- Chị nghe thằng Tuấn nói, hàng vải luạ của công ty nó dệt ra rất được khách hàng ưa chuộng. Nhất là loại vải trắng dùng may áo dài nữ sinh -ÔNg Bảy Hoàn gật gù:
- Ở hà nội, em có nghe các doanh nghiệp nhắc đến tênThái Tuấn. Sau này mới biết nó là cháu mình. Đầu óc nó hơn hẳn lớp cha chú - Bà Tâm An vui vẻ:
- Chú vô Sài Gòn công tác? Hay đi du lịch - Chị hiểu sao cũng được. Chủ yếu là em vào thăm chị. Luôn tiện hỏi thăm chị về tình hình thằng Tuấn. Nó cũng gần ba mươi tuổi. Chị đã nhắm cho nó đám nào chưa?
- Bà Tâm An trầm ngâm:
- Chú nhắc, tôi mới nói. Tôi định hỏi con gái ông Văn Thế Nguyện cho thằng Tuấn. Hai đứa quen nhau cũng năm sáu năm rồi. Vậy mà, tôi nói chuyện nghiêm túc với Thằng Tuấn, nó cứ lửng lơ, khiến tôi tức chết được. Bây giờ chú vô đây, hay chú giúp tôi thuyết phục nó. Trước nay nó vốn nghe lời chú - Ông Bảy Hoàn cau mày:
- Ông Thế Nguyện, phải ngày trước cùng sư đoàn với Hai không chị?
- Bà Tâm An gật đầu:
- Thì ổng chớ ai. Tình nghĩa đồng đội cũ giữa ba thằng Tuấn với ổng. Được ổng qúy nó như con. Bây giờ ổng làm giám đốc ngân hàng phát triển công thưƠng nghiệp. Giàu có, đia. vị lắm chú ơi. Người ta chỉ duy nhất môt. đứa con gái. Con bé xinh xắn, học năm cuối học viện ngân hàng. Tương lai như thế. Chả hiểu sao thằng Tuấn không chịu - Ông Bảy Hoàn từ tốn:
- Bọn trẻ bây giờ, không thể dùng quyền cha chú để ép chúng chuyện hôn nhân đâu chị. Như chị nói, hai đứa từng quen nhau năm sáu năm. Có lý đâu thằng Tuấn lại phụ tình người ta. Tính nết nó vốn lạnh lùng, nghiêm khắc. Em nghĩ, phải có nguyên nhân chị a.
- Bà Tâm An rầu rĩ:
- Tôi hỏi tới hỏi lui, nó vẫn một mực "Con chỉ coi Vân Phượng như em gái, con không hợp tính cô ấy. Con gái đỏng đảnh qúa, con không chiều được.." Ôi dào, trăm lý do. Chú xem, ngày xưa chị em mình biết yêu đương hẹn hò đâu. Tận hôm cưới mới biết mặt nhau. Sao vẫn ở với nhau trọn đời được. Tôi không hiểu chú a.
- Ông Bảy Hoàn từ tốn:
- Chị không cần lo lắng qúa cho nó. Cả một công ty hàng chục ban nghành, gần ngàn công nhân, nó còn điều hành tốt. Thì hạnh phúc của nó, chắc chắc nó sẽ lựa chọn được thôi. Lớp trẻ bây giờ ưa se sua chưng diện. Càng giàu có không chú ý tới giáo dục con cái càng dễ hư hỏng, chúng ta không thể chép miệng rằng "còn trẻ, có tiền, để nó tự do" Tệ nạn xã hội thì nhan nhản. Thái Tuấn đắn đo cân nhắc tìm bạn đời của nó cũng phải. Chị cứ từ từ, coi nó chọn ai - Ôi! Tôi không an tâm chú ạ. Thời nay, con gái nhà lành hiếm lắm. Gái quê thì có đấy, nhưng quê mùa, cục mịch qúa, lại e không hợp với địa vị của nói. Tôi chịu mỗi con bé này - Ông Bảy hoàn thở dài:
- Thằng Cường con chị Ba cũng y như thằng Tuấn. Suốt ngày cứ chúi đầu vào hồ sơ can phạm. Chị Ba vò võ môt. mình, tôi thấy bất nhẫn ghê. Nhưng chịu, không biết phải làm sao - Bà Tâm An nhăn tít vầng trán:
- Chú Út! Chú vừa nói, chị Ba nào vậy? Nhà mình ngoài ba thằng Tuấn và chú ra. Tôi đâu còn thấy ai khác?
- Ông BảY Hoàn nặng nề:
- Tôi xin lỗi chị. Tôi đã giấu chị suốt mấy chục năm nay -Giấu tôi? Chã lẽ ba thằng Tuấn?...
- Bà Tâm An thảng thốt:
- Ông Bảy Hoàn trầm giọng:
- Chị còn nhớ chiến dịch mậu thân 68. Sư đoàn của anh Hai bị kẹt ở Đồng Xoài không? Và anh Hai đã bị thưƠng nặng trong trận ấy. Đơi vị rút lui, nhưng không tìm được số thương binh còn lại. Anh HAi đã được hai cha con một gia đình nghèo, sống bằng nghề làm thuê cuốc mướn cứu, đem về nuôi tại nhà. Họ đã vất vả hàng ba tháng trời mới cứu được anh Hai sống. Chính thời gian cận kề chăm sóc vết thưong cho anh Hai dưới hầm bí mật. Cô con gái chủ nhà (cũng chính là một cán bộ phụ nữa huyện lúc ấy) đã đem lòng yêu thương anh Hai. Ngày chuyển anh Hai về chiến, anh Hai không hề biết anh đã để lại một giọt máu với ngu8ời con gái ấy. Miền Nam giải phóng, anh Hai về Đồng Xoài để tìm gia đình đã nuôi anh khi hoạn nạn. Được biết, ông già đã hy sinh ngay đêm chuyể anh Hai đi, bọn giặc phát hiện, đuổi theo bị Ông chặn lại. Còn cô gái rút lên chiến khu, rồi ra Hà Nội công tác - Ông Bảy Hoàn nhìn bà Tâm An một thoáng:
- Chị Hai. Chị không trách anh Hai em chứ?
- Giọng bà Tâm An như lạ lẫm:
- Sau đó thế nào? Chú kể tiếp đi - Ông Bảy Hoàn nghẹn lời:
- Họ cũng không gặp nhau. Và cũng không có điều kiện sống chung. Chỉ mãi ngày cuối cùng của anh Hai, khi anh ấy nằm ở viện Việt Đức. Chị Ba mới xuất hiện. Chị ấy không lấy chồng, dắt theo một đứa con trai nhỏ hơn Thái Tuấn vài ba tuổi vào gặp anh Hai. Chị Ba đồng ý cho anh Hai nhận con trai. Nhưng cưƠng quyết không chịu nhận bất cứ phần tài sản nào anh Hai muốn dành cho thằng nhỏ. Anh Hai mất, chị ấy lập bàn thờ tại nhà. Cũng không kể cho con trai biết gì hơn về cha nó - Câu chuyện là thế. Chị Ba không có ý tranh giành hạnh phúc cu/a chị. Chiến tranh, tuổi trẻ và tình yêu chị ấy còn lại, là đứa con trai ấy - Ông Bảy Hoàn ngưng câu chuyện môt. lúc lâu, sau đó, bà Tâm An mới thẩn thờ đưa tay quẹt nươc mắt:
- Mẹ con cô ấy, bây giờ ở đâu? Cuộc sống có đủ đầy không chú?
- Ông Bảy Hoàn thận trọng:
- Vẫn sống ở hà Nội. Chị Ba có một gian hàng tạp hóa nhỏ, đủ đắp đổi qua ngày, chiến tranh đã cưỚp đi của chị ấy một con mắt. Nhà nước có phụ cấp mỗi tháng cho chị. Còn thằng nhỏ, nó đã là luật sư thuộc nghành tư pháp - Bà Tâm An thở dài:
- Rốt cuộc, thì chỉ còn lại hai người đàn bà đơn độc, cùng hai đứa con không cha. Tôi muốn gặp thằng nhỏ, chú Út à - Ông Bảy Hoàn hắng giọng:
- Chị... sẽ không...
- Bà Tâm An xua tay:
- Chú đừng đánh giá tôi thấp như thế. Dù sao cũng nên cho tụi nhỏ biết nhau. Môt. mình đơn độc lắm. Thêm nữa, phần tài sản của anh Hai chú, phải cho thằng nhỏ hưởng, nó thiệt thòi nhiều - Tôi nghĩ, mẹ con chị ấy không nhận đâu. Sau ngày giải phóng, chị ấy mới biết mình còn anh chị và cô, dì ruột. bây giờ họ đều giàu có, đia. vi. Chị ấy không chịu sự giúp đỡ của ai - Bà Tâm An dằn dỗi:
- Tôi không biết. Tất cả tôi mặc kệ chú đấy. Đã không biết thì thôi. Biết rồi, tụi nhỏ cùng cha ruột, tôi không muốn mình ích kỷ. chú phải thu xếp để chúng tôi gặp nhau. nếu không tôi sẽ tự ra hà nội. Tôi không tin bạn bè ba thằng Tuấn, không biết gì về mẹ con cô ấy - Ông Bảy Hoàn cười cười:
- Được rồi, chị Hai. Thủng thẳng tôi ra ngoải, làm công tác tư tưởng cho chị Ba coi sao. Vừa rồi thằng Cường cũng vô sài gòn để tìm thêm chứng cớ cho can phạm mà nó nhận bào chữa - Bà Tâm An nhìn ông Bảy:
-Nó còn ở đây không chú?
- Nó về Hà nội sáng nay rồi chị. Tương lai nó nhận Sài Gòn là quê hưƠng thứ hai đấy - Bà Tâm An định hỏi thêm câu gì đo. Nghĩ sao bà lại trầm ngâm. Bà đâu còn trẻ trung gì nữa mà ghen tuông. Nhất là ba Thái Tuấn cũng mất sáu, bảy năm nay rồi. Công bằng mà nói, sự thua thiệt người phụ nữ kia phải gánh qúa nhiều. Bà nên mở rộng vòng tay cho anh em nó nhận nhau. Thêm anh em không hơn hay sao. Bà bât giác nghĩ đến bộ phim bà vừa coi. Lạy trời cho anh em Thái Tuấn đừng như anh em nhà họ Triển kia! Bà không thể là người mẹ độc ác như bà mẹ kế của Vân Phi! Không bao giờ như Vậy!