Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Helen Trinh
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2880 / 60
Cập nhật: 2014-12-04 16:37:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
ó hoàn toàn là lựa chọn của cô, y tá Langtry làm việc cả hai ca. Hồi khu X mới thành lập, ngay sau Cứ 15 độ một năm trước, có hai y tá thay ca chăm nom các bệnh nhân theo bảng phân công của viện trưởng. y tá thứ hai kia là người yếu đuối và luôn có ác cảm, không có được tính khí ôn hoà mỗi khi phải đối mặt với kiểu lên cơn của bệnh nhân điều trị. Chị này cầm cự được một tháng và được thay thế bằng một y tá to béo, phốp pháp và lanh lợi nhưng tâm tính lại vẫn đỏng đảnh như một cô trò nhỏ. Mới làm một tuần, cô ta đã nằng nặc đòi chuyển công tác, không phải có chuyện gì xảy ra với cá nhân cô ta, chỉ vì sau khi chứng kiến tận mắt y tá Langtry giải quyết một tình huống đấm đá điên loạn của một bệnh nhân. Cô gái thứ ba thì nóng nảy và không khoan dung. Cô ta cũng chỉ thọ được chừng mươi ngày, và theo yêu cầu của y tá Langtry, cô ta bị chuyển đi. Đầy những lời xin lỗi, bà viện trưởng hứa hẹn sẽ cử xuống một ai đó ngay khi tìm ra được người thay thế phù hợp. Nhưng rồi bà ta chẳng gửi ma nào xuống giúp cả, có lẽ bà ta không tìm được ai hay đơn giản là quên mất rồi, ngoài cách đó y tá Langtry không tìm ra được lời giải thích nào xác đáng hơn.
Với y tá Langtry, công việc của khu X phù hợp với bản thân, đàng nào cũng mất mát vì công việc làm hao mòn sức khoẻ, cướp trắng những giấc ngủ của cô, nên cô không bao giờ thúc giục đòi hỏi một y tá thứ hai nào nữa. Nói cho cùng, người ta có thể làm gì trogn những ngày nghỉ ở cái chốn khỉ ho cò gáy như Cứ 15 này? Thực sự chẳng có chỗ nào ra hồn mà đến. Vì cô không thuộc loại người thích tiệc tùng hay thích tắm nắng, hai trò tiêu khiển duy nhất mà Cứ 15 đề ra chẳng hấp dẫn y tá Langtry cho lắm, không giống các bệnh nhân của cô. Cho nênsau ba mẫu đồng nghiệp trên cô làm việc đơn độc, thanh thản nhận ra cách khôn ngoan nhất là để bệnh nhân được đứng trước một người phụ nữ, một nguyên tắc và một con đường mà thôi. Sứ mệnh của cô quá rõ ràng, cô không phải một phần kết quả của cuộc chiến để phục vụ những sở thích cá nhân, hay nuông chiều bản thân quá mức, là một bày tôi trung thành của đất nước, trong hoàn cảnh đất nước lâm nguy, cô phải cống hiến hết mình, tận tâm với công việc bằng khả năng lớn nhất có thể.
Dù là trong tâm tưởng cô chưa bao giờ mảy may có ý thắt chặt quyền lực của mình thâu tóm việc điều hành khu điều trị, không một ý nghĩ đen tối dù chỉ thoáng qua trong đầu cô là mình đang phạm phải sai lầm với bệnh nhân. Nhờ được giáo dục đầy đủ nên bằng một trái tim nhân hậu cũng như một tâm hồn nhiệt huyết mà cô có thể thấy được mình nên làm điều gì có lợi cho một người như Luce Daggett, cho nên sự thiếu kinh nghiệm đã ngăn cô nhìn sang tất cả các khía cạnh khác của khu X, nghĩa vụ của cô gói trọn trong nó, và mối quan hệ thực sự với các bệnh nhân của cô. E rằng cô sẽ thành một y tá chính quy cho công việc ở khu vực nào đó hơn cả khu X, hoạ hoằn lắm y tá Langtry mới nổi cáu. Có lần phải đi công tác xa một tháng, cô giao khu điều trị cho người thay thế một cách thờ ơ, không đến nỗi nhức óc, thế nhưng khi trở về cô thấy gần như toàn những khuôn mặt mới, cô sững người trước cái nơi mới tạm xa rời ấy.
Một ngày bình thường của cô bắt đầu ngay khi bình minh ló rạng, có khi còn sớm hơn thế, nằm trong vĩ tuyến này, ngày đông và hè dài ngắn khác nhau, mà điều này rất tuyệt. Mặt trời lên cao cô đã có mặt trong khoa điều trị bận rộn lên thực đơn với nhà bếp xem có ai định ăn sáng không. Sau đó nhà bếp sẽ chuẩn bị ngay những món này. Nếu chưa ai chịu dậy, cô pha sẵn cho họ một bình trà cùng với một lát bánh mì kẹp bơ, rồi khuấy động đánh thức họ. Cô cũng tham dự bữa điểm tâm với họ bằng một tách trà, rồi đi rửa bát đĩa và sang phòng khách trong khi hội đàn ông nhảy vào phòng tắm để tắm rửa và cạo râu. Cấp dưỡng chưa kịp nhen lửa thì cô đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. quãng chừng tám giờ cô ăn sáng cùng họ sau đó cô phải điểm danh, chắc chắn tất cả họ đã sẵn sàng cho một ngày mới, cùng dọn giường, giám sát một trong hai tên cầm đầu là Neil hoặc Luce làm nhiệm vụ biến hoá tấm rèm phức tạp thành màn tránh muỗi. Đích thân viện trưởng đã phát minh ra kiểu xếp màn cho ban ngày này, và thực tế ai cũng biết rằng với điều kiện khi tới thanh tra khoa mà thấy màn muỗi gấp đàng hoàng, thì bà ta không moi móc được gì khác.
Trong khoa điều trị lưu toàn bệnh nhân tự đi lại được cho nên công việc dọn dẹp không khó khăn gì, và cũng không đòi hỏi có sự giúp đỡ của hộ lý. Họ giữ gìn vệ sinh cho chính mình, dưới con mắt giám sát tỉ mỉ và có nghề của Langtry. Cứ để các hộ lý tới nơi nào cần thiết nhất, chứ ở đây họ sẽ là một mối phiền hà.
Những bực bội nho nhỏ bởi công trình xây dựng, khu X con rơi lâu nay đã được xử lý thoả đáng. Neil, là sĩ quan, được hưởng một phần tư căn phòng cũ kỹ, một ô riêng nho nhỏ có diện tích 1,8 tớ 2,5 mét, sát nách phòng làm việc xinh xắn của y tá Langtry. Không ai trong khoa điều trị cần ưu đãi y tế, và cũng không có chuyên gia thần kinh chữa trị cho họ theo kiểu siêu hình. Cho nên phòng điều trị sẵn sàng biến thành nhà cho những bệnh nhân sĩ quan hiếm hoi. Mỗi bận y tá Langtry cần kiểm tra những bệnh vặt thường gặp như viêm lợi, mụn nhọt, nổi hạch và viêm da, cô thường sử dụng phòng làm việc của mình. Sự xuất hiện định kỳ của căn bệnh sốt rét và hàng loạt các bệnh sốt huyết đường ruột nhiệt đới của bệnh nhân đều được chăm sóc và chữa trị ngay tại giường, dù sao nếu gặp phải trường hợp ở dạng cấp tính thì bệnh nhân đó sẽ được chuyển tới một khu điều trị khác có kỹ năng chạy chữa cao hơn.
Không có phòng vệ sinh khép kín trong phòng bệnh nhân cũng như nhân viên. Với nhu cầu vệ sinh thì các bệnh nhân có khả năng đi lại và toàn bộ nhân viên trong Cứ 15 sử dụng những nhà xí có rãnh sâu được xây từng quãng xuyên suốt dãy nhà, chúng được tẩy uế hàng ngày và được đốt xăng hoặc dầu hoả theo định kỳ để phòng chống và tiêu diệt sự sinh sôi nảy nở của côn trùng. Các bệnh nhân vệ sinh tắm rửa trong khoang riêng được gọi là nhà tắm, khu vực nhà tắm nằm sau lưng kho điều trị, cách chừng hai trăm feet, và ngày trước nó từng được sáu khoa khác cùng sử dụng. Các khoa kia đóng cửa từ sáu tháng nay, nên toàn bộ khu nhà tắm lúc này thuộc về những người đàn ông của X, khu vệ sinh cũng vậy. buồng chưá nước trong khu X chứa các thùng nước thải, bô vệ sinh cho người bệnh, nắp đậy, một số vật dụng nghèo nàn và một thùng thuốc tẩy cho vệ sinh cá nhân, buồng này chỉ được sờ tới khi cần. Nguồn nước sạch phục vụ khoa được lưu trữ trong một bể nước chắc chắn, nước được bơm đầy mấp mé miệng bể cung cấp dư thừa cho phòng khách, phòng vệ sinh và phòng điều trị.
Sau khi mọi việc đâu vào đấy, y tá Langtry rút về phòng làm việc của mình để xem xét giấy tờ, mọi thứ từ mẫu biểu, các yêu cầu và danh sách giặt ủi cho tới việc vào sổ sách hàng ngày diễn biến từng ca. Nếu sáng nào phải đi kiểm tra kho lưu trữ, khu vực được khóa kín và trực thuộc hậu cần, cô và một bệnh nhân đi rà soát tất cả mọi thứ. Cô nhận thấy Nugget là người hộ tống coi kho tuyệt vời nhất, cậu luôn có vẻ vô tâm vô tính, nhưng khi về đến khu X, cậu ta thản nhiên trút khỏi thân hình khẳng khiu của mình đủ thứ trần đời, từ những thỏi chocolat cho tới những hộp pudding hay bánh ngọt, muối tinh, xà phòng bột, thuốc sợi, giấy cuộn thuốc và những que diêm.
Những cuộc thăm viếng của nhóm người gồm viện trưởng, đại tá Râu Xanh và đại tá mũ đỏ là thanh tra viên, cùng vài nhân vật khác nữa, thường xuất hiện vào tầm trưa. Còn cả buổi sáng họ không làm phiền các bệnh nhân của cô, gần như hôm nào cũng vậy, giờ đó cô ngồi ngoài hiên trò chuyện với các bệnh nhân, hay thậm chí có thể nói đó là cuộc thanh tra bí mật.
Sau khi bữa trưa được dọn ra quãng chừng mười hai rưỡi, nói chung phụ thuộc vào nhà bếp, cô rời khoa và lao đầu về chỗ ăn ca của mình để ăn trưa. Buổi chiều với cô tĩnh lặng, thường ở trong phòng, có thể đọc sách, mạng lại các đôi tất, sơ mi, đồ lót cho các cậu chàng, thi thoảng khi thời tiết mát mẻ và khô ráo cô sẽ lên giường chợp mắt một lát. Khoảng bốn giờ cô có thể lao sang phòng y tá dùng trà và tán gẫu chừng một tiếng với bất cứ ai xuất hiện ở đó, đây là mối giao tiếp xã hội duy nhất của cô với các bạn đồng nghiệp, vì các bữa ăn ca luôn ngắn ngủi và vội vã.
Năm giờ - cô trở lại khu X để giám sát bữa tối của bọn họ, đến sáu giờ mười lăm – trở lại nhà ăn ca của y tá để ăn tối, bảy giờ - cô tất tả ngược lại khu X, đây là khoảng thời gian cô cảm thấy thú vị nhất trong ngày. Một cuộc thăm hỏi, làm một điếu thuốc với Neil trong văn phòng cô, gặp gỡ và trao đổi với những người khác kh họ cảm thấy cần hay khi cô cảm thấy họ cần được thổ lộ. Sau đó cô ghi chép lại những sự kiện lớn trong ngày. Trước chín giờ - một người trong số họ sẽ pha trà, cô cùng uống với họ bên bàn ăn trong khoa, phía sau những bức bình phong. Mười giờ - các bệnh nhân của cô đến lúc lên giường. Mười rưỡi, cô ra khỏi khoa.
Hiển nhiên những việc trong ngày với cô là một cuộc sống dễ dàng ở chừng mực nào đó. Hồi còn nhộn nhịp cô dành khá nhiều thời gian trong khoa, và trước khi đi cô thường phát thuốc giảm đau cho họ. Trong trường hợp có bệnh nhân nào đó lên cơn, luôn có một hộ lý hay một y tá thay thế túc trực cả đêm, nhưng những sự việc đáng tiếc ấy không kéo dài nếu như không có một sự cải tiến thích đáng. Khoa điều trị thoáng mát được là nhờ nỗ lực của cả nhóm, mà chính bệnh nhân là phần đóng góp đáng kể nhất, từ trước đến giờ trong khoa luôn có ít nhất một bệnh nhân được cô tin cậy, giao phó công việc khi cô vắng mặt, và cô nhận thấy những bệnh nhân đó giúp ích cô nhiều hơn là nhận thêm một nhân viên mới.
Cô thiết nghĩ nỗ lực của cả nhóm mới là điều quan trọng nhất, vì cấp trên e rằng cô thấy ngày tháng trống rỗng vô nghĩa kh phải quanh quẩn bận bịu bên những anh chàng của khu X. Vì từ đầu đến cuối giai đoạn chuyển biến bệnh tình, người bệnh phải đôi mặt hàng tuần với tình trạng chuyển biến chậm chạp trước khi được xuất viện. Chẳng có việc gì ở đây! Những người như Neil Parkinson, tình trạng bệnh khá hơn nhiều nhờ có cơ hội trổ tài, mà nhờ khéo tay nên họ tự làm các việc dễ dàng, nhưng những hoạ sĩ như thế thì hiếm. Tiếc rằng y tá Langtry không có hoa tay làm các đồ thủ công, thậm chí ngay cả khi kiếm được ối chất liệu. Cũng may mà đàn ông tỏ ra thích thú công việc gọt đẽo, hay đan lát, may vá, và đó là điều cô có thể khuyến khích họ. Nhưng nỗ lực cách nào đi nữa thì người ta vẫn nhìn nhận khu X là chỗ của lũ đần độn. Cho nên càng thuyết phục được các bệnh nhân tham gia vào công việc hàng ngày của khoa thì càng tốt cho họ.
Trong cái đêm Michael nhập khoa, cũng như trong bao đêm khác, cứ mười giờ mười lăm, y tá Langtry bước ra khỏi phòng làm việc,tay phải xách đèn pin. Các ngọn đèn trong khoa đã tắt duy chỉ còn ngọn đèn phía cuối bàn ăn vẫn thắp sáng. Đích thân cô bấm công tắc tắt đèn ở chỗ tiếp giáp giữa hành lang và khu chính. Cùng lúc này cô bật đèn pin và hướng những tia sáng leo lét của nó xuống nền nhà.
Mọi vật tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng xào xạc nhè nhẹ của sự sống quanh cô trong cảnh tranh tối tranh sáng. Lạ thật, không phải tiếng ngáy của một bệnh nhân nào đó, đôi khi cô tự hỏi liệu đây có phải là một trong những nguyên nhân chính vì sao thay cho tính khiêu khích và thái độ kỳ quặc họ lại cố hoà hợp với nhau. Ít ra trong giấc ngủ, họ không chọc ngoáy đời tư của nhau, có thể tránh xa người khác. Hay là Michael ngáy? Cầu trời, cô hy vọng không phải vậy. Nếu đúng là tiếng ngáy của anh có thể họ chán ghét anh mất.
Toàn khoa tối đen như mực khi cô tắt công tắc điện. Cô để ngọn đèn trong hành lang phía sau sáng cả đêm, vì ngọn đèn trên bậc cầu thang cao nhất này có thể dọi tới tận nhà tắm và nhà vệ sinh, những tia sáng dọi qua cửa sổ bức tường đối diện giường của Michael, vì ngay sát chân giường là cửa ra vào dẫn ra các bậc thang.
Tất cả các giường đều đã buông màn và được ghém ngay ngắn như những nhà táng. Thực tâm mà nói, có gì đó giống khu hầm mộ, một loạt những chiến binh đang ngủ giấc ngàn thu và những giấc ngủ hoàn hảo nhất, bên trên lập lờ những đám mây xám xịt như làn khói ma quái trên giàn thiêu.
Với thâm niên trong nghề, y tá Langtry chuyển tay cầm đèn, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên che cho khỏi lóa, làm giảm bớt tia sáng đỏ quạch loang loáng và những tia sáng trắng nhấp nháy đan giữa những ngón tay cô cầm.
Cô đến giường Nugget đầu tiên và chiếu ánh sáng le lói qua màn. Như một đứa trẻ, anh ngủ say như chết, thế nhưng sáng mai thức dậy, anh ta sẽ lại than với cô chuyện thao thức mất ngủ cho mà xem. Chiếc áo pajamas cài khuy kín tới cổ ấm áp, chiếc chăn đơn gấp gọn dưới cánh tay. Nếu anh ta không bị táo bón thì cũng bị tiêu chảy, nếu cái đầu để cho anh ta được yên thì đến lượt cái lưng giở chứng, nếu chứng bệnh ngoài da không phát tác thành những đốm rỉ máu như miếng thịt sống, thì những chấm nhọt lại tung hoành chi chít trên lưng như tổ ong. Anh không thể yên ổn chừng nào anh còn bị những vết đau hành hạ tra tấn, cả những vết đau có thực lẫn tưởng tượng. Vật bất ly thân của anh là cuốn từ điển y khoa cũ kỹ mà anh xoáy đâu đó trước khi đến khu X, anh nghiên cứu và rất am hiểu nó. Như mọi đêm, đêm nay cô ân cần, ái ngại cho anh, mong muốn trò chuyện vui vẻ cùng anh về các triệu chứng bệnh luôn là trên hết, mong muốn chữa hết, làm giảm đau, xoa dịu cho anh, sau hết anh chọn cách ngoan ngoãn vâng lời. Nếu đôi lúc nào đó anh nghi ngờ những viên thuốc, những liều thuốc hỗn hợp và những mũi kim tiêm cô dùng để chữa trị cho anh là loại thuốc an thần, thì anh cũng không bao giờ nói ra. Y như con nít!
Giường Matt liền kề đó. Anh đang say sưa ngủ. Ánh sáng đỏ rực từ cây đèn lan tới đôi mắt nhắm nghiền, hiện ra những nét cứng cỏi đàn ông của anh. Anh làm cô buồn, vì cô chẳng thể làm điều gì cho anh, hay với anh. Cửa sổ tâm hồn và đôi mắt anh vẫn khép chặt không cho phép sự giao tiếp nào. Cô đã thử thuyết phục anh đến các buổi kiểm tra thần kinh hàng tuần chỗ đại tá Râu Xanh, nhưng Matt khước từ, anh bảo, nếu đó là sự thực thì trước sau gì anh chẳng chết, còn nếu như đó là điều họ tưởng tượng ra thì việc gì phải lo lắng? một bức ảnh đặt cạnh đồng hồ bàn của anh, hình một người phụ nữ, quãng chừng ba mươi, mái tóc quăn lượn sóng ốp theo kiểu mốt Hollywood, chiếc váy sẫm màu bó thân trên, cổ áo trắng xinh xắn Peter Pan. Ba bé gái cũng mặc những chiếc váy cổ trắng Peter Pan giống hệt nhau vây quanh làm chị ấy nổi bật, đứa trẻ thứ tư ngồi trên đùi chị cũng là bé gái, chừng hơn một tuổi. Lạ ở chỗ một người không thể và cũng không bao giờ có thể nhìn được bức hình như anh mà vẫn nâng niu, giữ gìn hình ảnh những người thân yêu như kho báu. Dù sao cả quãng thời gian phục vụ trong khu X cô nhận thấy rằng không có người thân bên cạnh hay không có hình ảnh những người mình yêu mến là chuyện bình thường, không như ở những khoa khác.
Benedict ngủ không giống như khi thức. Khi thức anh ta it nói, lặng lẽ, nghe ngóng, thu mình. Lúc ngủ, anh ta lăn lộn, gập người, lại còn ú ớ mê sảng. trong tất cả bệnh nhân, cô lo nhất cho anh, cái cách ăn của anh dường như cô không thể điều khiển cũng như bắt anh dừng lại được. Cô không tài nào nắm bắt được anh, không phải anh chống đối, vì anh không bao giờ như thế nhưng dường như anh chẳng thèm nghe cô, hay giả như có nghe, thì anh dường như cũng chẳng hiểu gì cả. Bản năng giới tính là điều làm anh đau đớn nhất. Cô đã từng hoài nghi thử thách anh, khi cô hỏi anh có người bạn gái nào chưa, anh ta trả lời cộc lốc một từ "Không". "Tại sao không?" cô gặng hỏi rồi giải thích cho anh ta hiểu bạn gái không có nghĩa là để ngủ cùng, chỉ là một người quen biết nào đó và dần dà trở thành bạn bè rồi có thể tính tới hôn nhân. Benedict đơn giản chỉ nhìn cô, khuôn mặt anh méo xệch nhăn nhúm thành một sân phơi bày tâm trạng. "Lũ con gái bẩn thỉu, dơ dáy!" Anh gắt lên thế và không nói thêm một lời nào nữa. Đúng là cô rất lo cho anh, vì chuyện đó và còn bao nguyên nhân khác nữa.
Trước khi đến kiểm tra giường Michael, cô kiểm tra các bức bình phong quanh bàn ăn vì chúng quá sát giường Michael, phòng khi anh trở dậy lúc nửa đêm. Phải cuộn chúng lại như chiếc quạt gấp, đẩy ra xa dựa vào tường. Điều này cũng đã từng xảy ra với những người nằm giường đó, cũng không thường xuyên lắm nhờ có đèn trên cửa sổ dọi sáng.
Cô hài lòng khi thấy Michael đang say giấc nồng mà không mặc pajamas. rất nhạy cảm với khí hậu nơi này! Cô băn khoăn vì Matt và Nugget cứ khăng khăng giam mình trong bộ quần áo đó suốt đêm. Cô không thể tìm lời giải thích thuyết phục Matt cũng như Nuggett từ bỏ thói quen cài kín nút áo. Cô tự hỏi không biết có phải vì hai người bọn họ bị ảnh hưởng bởi những phụ nữ luôn tuân thủ những lề thói phép tắc và bình dị của một thế giới văn minh, một thế giới khác xa với khu X: vợ, mẹ.
Michael nằm quay mặt vào tường, đương nhiên anh không bị ánh sáng chiếu vào mặt làm nhiễu giấc ngủ. Thế là tốt, vậy là anh không lạ giường lạ chiếu. Phải vòng sang phía bên kia mới thấy được khuôn mặt bị khuất, nhưng cô ngại ngó nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh nên cứ đứng tại chỗ. Ánh sáng dịu dàng mơn man làn da trần của lưng và vai, loá lên ánh bạc của sợi dây chuyền anh đeo trên cổ có tích kê nhận dạng, hai mảnh bạc phếch của một loại vật liệu dát mỏng, một miếng trượt xuống dưới, miếng kia vắt trên gối sau gáy anh. Đó là cách nhận dạng anh nếu thi thể còn nguyên vẹn để mà giữ được tích kê nhận dạng, có lẽ họ sẽ chặt đứt miếng bên dưới để gửi về gia đình cùng các vật dụng khác của anh, chôn anh cùng miếng kia vẫn đeo trên cổ…Điều đó giờ không thể xảy ra nữa, cô tự nhủ. Chiến tranh qua rồi. Điều đó không còn khả năng xảy ra.
Anh ta đã nhìn cô như thể thấy khó nắm bắt cô một cách nghiêm túc, như thể cô bước ra khỏi thiên chức tự nhiên và lầm đường lạc lối thế nào ấy. không hẳn là Chạy Trốn để chơi, cô bé ơi, mà là Chạy Trốn để giải quyết những kẻ tội nghiệp cần đến cô, tôi không cần, và sẽ không bao giờ cần đến cô. Anh ta đột nhiên như đâm phải bức tường gạch. Hay đang đối mặt một thế lực liên minh. Những người kia cũng cảm nhận được điều này, nhận ra Michael không thuộc về X.
Cô đứng bên anh khá lâu mà không biết, cây đèn vẫn chiếu nguyên không trệch sang phía khuôn mặt, bàn tay trái của cô duỗi ra, nhè nhẹ vuốt ve màn.
Có tiếng động khẽ bên kia. Cô nhìn lên, có thể thấy được giường Luce nằm dọc tường khi dịch chuyển những bức bình phong ra khỏi bàn ăn. Luce đang ngồi ở mép giường, cởi trần, một chân co lên, hai cánh tay bó gối, hắn đang quan sát cô nhìn Michael. Cô đột nhiên cảm thấy như bị bắt quả tang khi đang hành động lén lút, không đứng đắn, song mừng thầm vì cả khu điều trị đã chìm trong bóng tối nên không lộ khuôn mặt đang đỏ bừng.
Cô và Luce nhìn nhau chằm chặp ở khoảng cách đó, như đọ mắt nhau một lúc. Rồi Luce cũng thay đổi tư thế của mình, anh ta duỗi chân ra còn tay thì hạ xuống và giơ một tay lên chế giễu cô. Anh ta ghép lại mép màn phía kia và rồi khuất. Di chuyển khá tự nhiên, cô nhẹ nhàng đi sang và cúi xuống ghép lại màn cẩn thận cho anh ta. Nhưng cô không dám nhìn đâu đó gần khuôn mặt hắn.
Cô không có thói quen kiểm tra Neil, trừ phi anh ta gọi cô, mà anh ấy chưa bao giờ gọi, vì anh giấu kín cuộc đời cho riêng mình. Cô có thể giúp Neil tội nghiệp nhiều hơn.
Tất cả đều ổn, y tá Langtry dừng lại ở văn phòng để cởi giầy, xọc chân vào đôi bốt và đội mũ lên đầu. Cô cúi xuống nhấc chiếc giỏ, đặt vào đó hai đôi tất mà cô chọn từ bộ của Michael vì chúng cần được mạng lại. đến cửa trước không một tiếng động, cô lướt qua tấm màn gió, và ra hẳn bên ngoài. Chiếc đèn của cô lúc này mặc sức toả sáng, cô đi xuyên qua dãy nhà về khu của mình. Mười rưỡi. Chừng mười một giờ, cô tắm táp và chuẩn bị đi ngủ. mười một rưỡi, cô yên tâm đắm mình vào giấc ngủ một mạch sáu tiếng cho đến sáng.
Các chàng trai của khu X không hề thiếu hẳn sự trông nom khi cô vắng mặt, nếu chuông báo động trong khoa rung lên, cô sẽ lao ngay tới đó trong đêm, và đề nghị y tá trực đêm để mắt đặc biệt tới khu X trong lúc tuần tra các khoa. Thậm chí ngay cả khi không được y tá Langtry báo trước, y tá trực đêm vẫn luôn phải có trách nhiệm với công việc. Còn nếu trong trường hợp xấu nhất, đã có điện thoại. Thế là cũng đã ba tháng kể từ cái bận xảy ra sự cố ban đêm, cho nên những giấc mơ của cô dạo này đến khá dễ dàng.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Colleen Mc Cullough Ám Ảnh