Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Lewis Carroll
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Thị Oanh
Biên tập: nguyen thi hoa
Upload bìa: nguyen thi hoa
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1674 / 102
Cập nhật: 2017-05-20 09:07:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rước cửa nhà có một cái cây và cạnh đó có một cái bàn. Thỏ rừng và người làm mũ đang ngồi quanh chiếc bàn đó uống trà. Giữa họ là Chuột sóc đang ngủ, còn Thỏ rừng và Người làm mũ thì tì khuỷu tay vào Chuột sóc và nói chuyện với nhau qua đầu nó. Alice nghĩ: “Cứ bị tì vào người thế kia thì chắc Chuột sóc khó chịu lắm đây. Nhưng vì nó đang ngủ nên có lẽ nó không cảm thấy gì.”
Cái bàn thì rộng, nhưng cả ba lại ngồi túm tụm ở một góc.
- Không có chỗ đâu! Không có chỗ đâu! - Thỏ rừng và Người làm mũ gào lên khi thấy Alice đi tới.
- Vẫn còn nhiều chỗ đấy chứ! - Alice tức tối nói và cô ngồi xuống chiếc ghế bành to kê ở đầu bàn.
- Cô uống chút rượu nhé. - Thỏ rừng nói bằng một giọng khích lệ.
Alice nhìn quanh bàn, chẳng có gì khác ngoài nước trà.
- Tôi có thấy rượu đâu? - Cô nói.
- Đúng là không có tí rượu nào cả. - Thỏ rừng nói.
- Thế mà anh lại mời tôi. Như thế chẳng lịch sự chút nào. - Alice giận giữ nói.
- Cô đã ngồi xuống khi chưa được mời. Như vậy cũng chẳng lịch sự chút nào. - Thỏ rừng nói.
- Tôi không biết cái bàn này là của anh. Bàn này có chỗ cho nhiều người chứ đâu phải chỉ có ba.
- Tóc cô cần phải cắt rồi đấy. - Người làm mũ đột nhiên lên tiếng. Đó là câu phát biểu của anh ta sau khi tò mò nhìn Alice một hồi.
- Anh không nên đưa ra những nhận xét mang tính cá nhân như thế. Như vậy là khiếm nhã. - Alice nghiêm khắc nói.
Nghe vậy, Người làm mũ trợn tròn mắt, nhưng anh ta chỉ nói:
- Tại sao một con quạ lại giống một cái bàn viết?
“Xem nào, sắp có trò vui đây. Mình rất mừng vì họ đã bắt đầu đưa ra những câu đố rồi đấy.” Nghĩ vậy, Alice nói to:
- Tôi tin rằng mình có thể giải được câu đố đó.
- Cô cho rằng cô có thể tìm ra câu trả lời ư? - Thỏ rừng nói.
- Đúng thế.
- Thế thì cô hãy nói ra điều cô đang nghĩ đi.
- Được thôi. - Alice vội vã đáp - ít ra… tôi cũng đang nghĩ về những gì tôi sẽ nói. Các bạn biết đấy, chúng giống nhau mà.
- Chẳng giống nhau chút nào! - Người làm mũ chen vào - Cô có thể nói “Tôi nhìn thấy những gì tôi ăn” thì cũng giống như cô nói “Tôi ăn những gì tôi nhìn thấy!”
- Cô có thể nói - Thỏ rừng tiếp lời - rằng: “Tôi thích cái tôi lấy” Cũng giống như “Tôi lấy cái tôi thích!”
- Cô có thể nói - lại đến lượt Chuột sóc và nó nói như đang mê ngủ - rằng “Tôi thở khi tôi ngủ” cũng giống như “Tôi ngủ khi tôi thở!”
- Cũng tương tự như cô nói thôi. - Người làm mũ nói và đến đây thì cuộc đối thoại tạm ngừng. Trong giây lát, tất cả đều im lặng. Alice cố nhớ những gì cô biết về con quạ và cái bàn viết, nhưng cô chẳng nhớ được mấy.
Người làm mũ là kẻ đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? - Anh ta quay về phía Alice hỏi rồi rút từ túi áo ra chiếc đồng hồ quả quýt. Anh ta nhìn đồng hồ và có vẻ đang nghĩ ngợi mông lung. Thỉnh thoảng anh ta lại lắc lắc chiếc đồng hồ rồi đưa lên tai nghe.
Alice nghĩ một lát rồi nói:
- Là ngày mồng bốn.
- Sai mất hai ngày! Tôi đã bảo ảnh rồi, loại bơ đó không thích hợp để dùng vào việc đó đâu! - Người làm mũ nói và cáu kỉnh nhìn Thỏ rừng.
- Đó là thứ bơ tốt nhất đấy. - Thỏ rừng từ tốn đáp.
- Phải, nhưng một ít vụn bánh mì đã lẫn trong đó. Anh không nên cắt bơ bằng con dao cắt bánh mì. - Người làm mũ cằn nhằn.
Thỏ rừng cũng lại rút một chiếc đồng hồ quả quýt ra và rầu rĩ nhìn nó. Đột nhiên nó nhúng cả chiếc đồng hồ vào tách nước trà rồi lại nhìn, nhưng nó chẳng nghĩ được điều gì hay hơn là câu nói ban đầu:
- Đó là loại bơ tốt nhất đấy, anh biết thế mà.
Alice tò mò nhìn qua vai Thỏ rừng.
- Cái đồng hồ này lạ thật đấy. Nó chỉ ngày nhưng lại không chỉ giờ! - Cô nhận xét.
- Sao nó phải như thế chứ? - Người làm mũ lẩm bẩm - Thế đồng hồ của cô thì chỉ năm à? - Tất nhiên là không rồi! Đơn giản là vì đồng hồ mà chỉ năm thì đợi nó chỉ sang năm khác lâu lắm. - Alice quả quyết.
- Thế thì nó cũng giống cái đồng hồ của tôi thôi. - Người làm mũ nói.
Alice cảm thấy rối tinh rối mù. Những lời nói của Người làm mũ hình như chẳng có ý nghĩa gì cho dẫu đó là Tiếng Anh.
- Tôi chẳng hiểu gì cả. - Alice lịch sự nói.
- Chuột sóc lại ngủ rồi. - Người làm mũ lịch sự nói và anh ta rót một ít trà nóng lên mũi nó.
Chuột sóc khó chịu lắc đầu. Nó nói, mắt vẫn nhắm nghiền:
- Tất nhiên, tất nhiên, đó chính là điều mà tôi sẽ đích thân nhận xét đấy.
- Cô đã giải được câu đố chưa? - Người làm mũ quay sang Alice hỏi.
- Chưa. Tôi chịu thua rồi. Thế câu trả lời thế nào? - Tôi chẳng đoán được gì cả. - Người làm mũ nói.
Thỏ rừng tiếp lời:
- Tôi cũng vậy.
Alice thở dài ngán ngẩm.
- Tôi nghĩ các anh nên làm những gì hữu ích hơn là mất thời gian vào việc đưa ra những câu đố không có lời giải.
- Nếu cô hiểu rõ Thời gian như tôi, thì cô đã không nói tới việc lãng phí hắn. Chính là hắn. - Người làm mũ nói.
- Tôi không hiểu anh nói gì.
- Tất nhiên cô không hiểu gì cả! Tôi dám nói rằng cô chưa bao giờ nói chuyện với gã thời gian! - Người làm mũ vừa nói vừa liên tục lắc lư đầu.
- Có lẽ thế. Nhưng tôi biết tôi phải đánh nhịp khi học nhạc. - Alice thận trọng đáp. - Ầy, đó là vấn đề đấy. Thời gian sẽ nổi cơn tam bành khi bị đánh đấy [14]. Nếu cô có quan hệ tốt với Thời gian, hắn sẽ làm hầu hết những gì cô thích. Thí dụ, bây giờ là chín giờ sáng, là giờ bắt đầu phải học bài, nhưng cô chỉ cần nói thầm một điều gì đó với Thời gian thế là cái đồng hồ sẽ quay nhanh như chớp! Một rưỡi, đã đến giờ ăn trưa!
(“Tôi chỉ mong sao được như vậy” Thỏ rừng lẩm bẩm một mình.)
- Điều đó hay đấy, chắc chắn là thế. Nhưng lúc đó… anh thấy đấy, tôi sẽ không thấy đói. - Có thể lúc đầu cô không thấy đói nhưng cô có thể giữ cho Thời gian ở điểm một giờ rưỡi bao lâu cũng được mà. - Người làm mũ nói. - Anh vẫn làm như thế à? - Alice hỏi.
Người làm mũ rầu rĩ lắc đầu:
- Không phải tôi! Tháng ba vừa rồi chúng tôi cãi nhau, ngay trước lúc anh ta hóa điên, cô biết đấy (Người làm mũ cầm cái thìa uống trà chỉ vào Thỏ rừng). Đó là buổi hòa nhạc lớn do bà Hậu Cơ tổ chức và tôi thì phải hát như thế này:
“Lấp lánh, lấp lánh, kìa dơi nhỏ!
Em là ai tôi tự hỏi thầm!”
Có lẽ cô biết bài hát này?
- Tôi có nghe một bài cũng từa tựa như thế. - Alice nói.
- Cô biết đấy, bài hát tiếp tục như thế này. - Và người làm mũ hát tiếp:
“Mãi trên cao em bay bay mãi,
Như khay trà ở giữa bầu trời
Lấp lánh, lấp lánh…”
Đến đây, Chuột sóc bỗng lắc người và bắt đầu hát trong giấc ngủ.
- Lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh…
Chuột sóc cứ kéo dài mãi điệp khúc đó đến nỗi Người làm mũ và Thỏ rừng phải véo nó một cái để nó dừng lại.
- Thế rồi tôi chưa hát xong đoạn đầu - Người làm mũ nói tiếp - thì Hoàng hậu đã nhảy lên và oang oang ra lệnh: “Hắn đang giết thời gian! Chặt đầu hắn đi!” - Sao mà độc ác thế! - Alice kêu lên.
- Rồi từ đó - Người làm mũ tiếp tục giọng đau xót - hắn không làm bất kỳ việc gì mà tôi yêu cầu nữa! Lúc nào đồng hồ cũng chỉ sáu giờ như thế này.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Alice. Cô hỏi:
- Có phải vì thế mà có rất nhiều bộ tách uống trà được bày ra ở đây?
- Đúng là như thế. - Người làm mũ thở dài - Vì lúc nào cũng là giờ uống trà và chúng tôi chẳng có thời gian để rửa ấm chén.
- Thế là các anh cứ đi vòng quanh cái bàn để sử dụng hết bộ ấm chén này đến bộ ấm chén khác phải không?
- Đúng thế đấy! Bởi vì tất cả các bộ ấm chén đều phải được sử dụng. - Người làm mũ nói.
- Nhưng nếu các anh lại bắt đầu một vòng mới thì làm thế nào? - Alice hỏi.
- Thôi chúng ta chuyển chủ đề đi - Thỏ rừng ngáp dài - Tôi chán ngấy cái trò này rồi. Tôi tán thành để cô bé này kể cho chúng ta nghe một câu chuyện nào đó.
- Nhưng tôi chẳng biết chuyện nào cả. - Alice nói, cô hơi hoảng trước đề nghị đó. - Thế thì Chuột sóc vậy! - Thỏ rừng và Người làm mũ cùng nói. Cả hai cùng cấu hai bên sườn Chuột sóc và gọi:
- Dậy đi nào! Chuột sóc!
Chuột sóc từ từ mở mắt:
- Tôi có ngủ đâu. Tôi nghe rõ từng lời các anh nói đấy chứ. - Giọng Chuột sóc khàn khàn yếu ớt.
- Thế thì hãy kể cho chúng tôi nghe một chuyện nào đó đi! - Thỏ rừng bảo.
- Đúng đấy, kể đi nào! - Alice cũng nài nỉ.
- Kể nhanh lên kẻo chú mày chưa kịp kể đã lại ngủ tiếp đấy. - Người làm mũ nhắc.
Thế là Chuột sóc vội vã bắt đầu:
- Ngày xửa ngày xưa có 3 chị em tên là Elsie, Lacie và Tillie. Họ sống dưới đáy một cái giếng.
- Họ sống bằng gì? - Alice hỏi vì cô luôn quan tâm đến việc ăn uống.
- Họ sống bằng đường mật. - Chuột sóc nói sau vài phút suy nghĩ.
- Họ không thể sống như thế được! Bạn biết là như thế thì họ sẽ ốm mất. - Alice nhẹ nhàng nhận xét.
- Đúng vậy, họ ốm và ốm rất nặng. - Chuột sóc nói.
Alice cố tưởng tượng ra cuộc sống đặc biệt đó như thế nào nhưng càng nghĩ càng rối tinh lên. Thế là cô tiếp tục hỏi:
- Nhưng tại sao họ lại sống ở đáy một cái giếng?
- Cô uống thêm ít trà nữa nhé? - Thỏ rừng sốt sắng hỏi.
- Tôi có gì đâu mà uống - Alice đáp bằng một giọng khó chịu - Vì thế tôi không thể uống thêm.
- Ý cô là cô không thể uống bớt chứ gì? - Người làm mũ nói - Lấy thêm cái gì đó thì bao giờ cũng dễ hơn là chẳng có gì mà lấy.
- Có ai yêu cầu anh nói ý kiến của mình đâu. - Alice nói.
- Thế giờ ai là người đưa ra những nhận xét mang tính cá nhân đấy? - Người làm mũ hỏi, giọng đắc thắng.
Alice không biết phải nói lại thế nào. Thế là cô tự rót cho mình một chút nước trà và ăn ít bánh phết bơ rồi cô quay sang Chuột sóc và nhắc lại câu hỏi:
- Tại sao họ lại sống ở đáy giếng?
Chuột sóc ngẫm nghĩ vài phút rồi nói:
- Đó là một cái giếng chứa đầy đường mật.
- Làm gì có cái giếng nào như thế! - Alice bắt đầu nổi cáu, nhưng Người làm mũ và Thỏ rừng ra hiệu bảo cô im lặng còn Chuột sóc giận dỗi bảo Alice:
- Nếu cô không thể cư xử lịch sự thì tốt hơn hết với cô câu chuyện sẽ kết thúc tại đây. - Ồ không, bạn kể tiếp đi! Tôi sẽ không ngắt lời bạn nữa đâu. Tôi dám nói là có thể có một cái giếng như thế. - Alice vội nói.
- Chứ sao nữa, có một cái giếng như thế! - Chuột sóc có vẻ phẫn nộ. Tuy nhiên nó cũng bằng lòng kể tiếp.
- Thế rồi ba chị em nhà ấy đi học kéo…
- Họ kéo gì? - Alice hỏi, quên khuấy mất lời hứa lúc nãy.
- Họ kéo đường mật! - Chuột sóc nói, lần này thì nó trả lời ngay không nghĩ ngợi gì cả. - Tôi muốn có một cái chén sạch. - Người làm mũ ngắt lời - chúng ta hãy dịch sang một chỗ.
Anh ta vừa nói vừa chuyển sang một chỗ bên cạnh, Chuột sóc chuyển vào chỗ của Người làm mũ, Thỏ rừng chuyển vào chỗ của Chuột sóc và Alice miễn cưỡng phải ngồi vào chỗ của Thỏ rừng. Người làm mũ là kẻ duy nhất có lợi từ việc chuyển chỗ này và Alice là người chịu thiệt, bởi vì Thỏ rừng vừa dốc ngược cả bình sữa vào đĩa của nó.
Alice không muốn lại làm Chuột sóc khó chịu, nên cô hết sức thận trọng hỏi:
- Nhưng tôi không hiểu họ kéo đường mật ở đâu?
- Cô có thể kéo nước từ một cái giếng nước - Người làm mũ nói - Vậy thì tôi cho là cô cũng có thể kéo đường mật từ cái giếng mật đường chứ sao. Hứ, sao mà tối dạ thế? - Nhưng họ đang ở trong giếng cơ mà? - Alice không để tâm đến nhận xét của Người làm mũ, cô băn khoăn hỏi Chuột sóc.
- Tất nhiên họ đang ở trong giếng. - Chuột sóc nói.
Câu trả lời của Chuột sóc càng làm Alice thêm rối trí và cô đành để Chuột sóc kể tiếp câu chuyện mà không cắt ngang nữa.
- Họ đang học kéo. Họ kéo tất cả mọi thứ và mọi thứ đều bắt đầu bằng chữ M. - Chuột sóc tiếp tục kể, vừa kể vừa dụi mắt, rồi ngáp. Nó buồn ngủ quá.
- Sao lại bằng chữ M? - Alice hỏi.
- Sao lại không? - Thỏ rừng vặn lại.
Alice im lặng.
Lúc này, Chuột sóc đã nhắm tịt hai mắt lại và bắt đầu ngủ, nhưng bị Người làm mũ véo một cái, nó choàng dậy, hét một tiếng nhỏ rồi lại tiếp tục kể.
- Bắt đầu bằng chữ M, thí dụ như cái bẫy chuột, mặt trăng, ký ức [15] và nhiều thứ giống như thế. Cô biết đấy, cô vẫn nói những thứ này “giống hệt nhau” vậy cô đã bao giờ nhìn thấy một vật giống y như cái vật cô kéo chưa?
- Thật ra… Bây giờ mà anh hỏi tôi thì… - Alice vô cùng hoang mang - Tôi không nghĩ… - Thế thì cô cũng đừng nói chuyện nữa. - Người làm mũ chen vào.
Cái kiểu nói năng thô lỗ như thế của Người làm mũ khiến Alice không thể chịu nổi. Cô đứng dậy tỏ thái độ phẫn nộ và bỏ đi. Chuột sóc lập tức ngủ luôn. Thỏ rừng và Người làm mũ đều không mảy may để tâm tới việc Alice bỏ đi mặc dù cô đã mấy lần ngoái lại nhìn họ hy vọng họ sẽ gọi cô lại, nhưng cô chỉ thấy họ đang cố ấn Chuột sóc vào ấm trà.
- Dù thế nào thì mình cũng sẽ không bao giờ trở lại đây nữa! - Alice nói trong lúc đi xuyên qua cánh rừng cạnh đó - Cả đời mình, mình chưa thấy một buổi tiệc trà nào toàn chuyện ngu xuẩn và tẻ ngắt đến thế!
Nói đến đây, Alice bỗng phát hiện ra một cái cây có cửa dẫn vào trong thân. “Kỳ lạ chưa! Nhưng ngày hôm nay cái gì mà chẳng kỳ lạ. Có lẽ mình nên vào trong đó xem sao.” Nghĩ vậy Alice bước qua cửa và tiến vào trong thân cây.
Một lần nữa, Alice lại thấy mình đang đứng giữa gian sảnh dài ngay cạnh cái bàn thủy tinh nhỏ. “Lần này mình sẽ làm mọi việc tốt hơn.” Cô tự nhủ và bắt đầu bằng việc cầm lấy chiếc chìa khóa nhỏ bằng vàng và mở cánh cửa dẫn vào khu vườn. Thế rồi, cô lại cắn một miếng nấm (cô vẫn giữ miếng nấm trong túi) và nhấm nháp cho tới khi cô cao khoảng 1 foot. Sau đó, cô men theo lối đi nhỏ và cuối cùng cô đã đứng giữa khu vườn tuyệt đẹp, xung quanh là những bông hoa rực rỡ và đây đó là những đài phun nước mát lạnh.
Alice Ở Xứ Sở Diệu Kỳ Alice Ở Xứ Sở Diệu Kỳ - Lewis Carroll Alice Ở Xứ Sở Diệu Kỳ