Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2659 / 73
Cập nhật: 2015-08-06 19:10:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Gẫy Cành Thiên Hương
uyên Hương lái xe vào một tòa nhà trệt nằm giữa khu vườn rộng gần trạm xăng Trương Minh Giảng. Cửa cổng được khép chứ không khóa nên khi nàng đụng càng xe thì nó mở ra từ từ. Nàng quay đầu xe, bước xuống đóng cửa cổng.
Tòa nhà chìm trong cảnh im lặng tuyệt đối. Không một tiếng động nhỏ kể cả tiếng dế rỉ rả. Tòa nhà này là một trong nhiều biệt thất của Sở rải rác trong thành phố. hiện nó được dùng làm trung tâm huấn luyện nữ nhân viên ban Biệt Vụ. Khóa học chỉ diễn ra ban ngày, ban đêm chỉ có một số nhân viên trực canh gác. Riêng đêm nay, theo chỉ thị của ông Hoàng, toán trực đã rút đi nơi khác. Trong khu vườn rộng mênh mông chỉ còn một mình Nguyên Hương với chiếc Honda đua 800-SS giấu trong bụi rậm bên cạnh lối đi trải đá cuội trắng xóa.
Nguyên Hương đã thi hành đúng kế hoạch của ông Hoàng. Nàng cúp hơi điện đúng 4 phút, thời gian đủ để ông lọt vào trong câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội rồi trả lại sáng như cũ. Xong xuôi, nàng về tòa nhà trệt của Sở.
Mặc dầu ông Hoàng đã bố trí chu đáo, ruột gan Nguyên Hương vẫn nóng như lửa đốt. Nàng luôn luôn ghé tai vào cái máy vô tuyến bỏ túi, loại nhỏ nhất thế giới, chỉ lớn bằng cái quẹt máy Zippo mà tầm hoạt động lại xa đến 15 cây số, nói cũng như nghe đều rõ mổn một như thể đối thoại với người ngồi bên. Khi ông tổng giám đốc quyết định đột nhập câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội, bất chấp sự can gián của nàng, nàng bèn xin được đi theo. Nhưng một lần nữa, ông Hoàng lại lắc đầu:
- Không được. Cô phải ở bên ngoài để trợ ứng. Khi nào cần, cô can thiệp cũng không muộn. Vả lại, cặp chó Tôsa của tôi đã đủ khả năng đối phó trong trường hợp khó khăn nhất. Tôi không tin là chúng bị thua. Chúng có thể đấu ngang ngửa với hàng chục võ sĩ đai đen, vì ngoài thiên bẩm của loài thú tinh khôn, chúng còn được học võ, những thế võ bí truyền vô cùng lợi hại. Ngoài ra, như cô đã biết, tôi đã mang theo nhiều khí giới hóa học mới được chế tạo. Những khí giới này có thể đánh lui cả một tiểu đoàn binh sĩ võ trang tối tân.
Tôi dấn thân vào hành động đêm nay không hẳn vì Văn Bình, Lê Diệp và Triệu Dung vắng mặt. Sở không thiếu nhân viên hữu tài, và tuy chưa ai sánh nỗi Văn Bình, ban Biệt Vụ vẫn có những nữ nhân viên đủ điều kiện hoàn thành kế hoạch Luân Vũ, mang lại phần thắng cho Sở.
Lý do hành động trực tiếp của tôi cũng giống như lý do của các nhà khoa học khi tìm ra một dụng cụ hoặc môn thuốc mới. Trước khi thí nghiệm cho nhân viên, và cho người ngoài, phải thí nghiệm cho bản thân. Tôi tin chắc sẽ thành công. Sự thành công của tôi sẽ đánh dấu một khúc quanh quan trọng trong lãnh vực điệp báo. Từ trước đến nay, nhân viên điệp báo phải là võ sĩ tuyệt luân, trình độ kiến thức phải cao hơn sinh viên đại học chuyên nghiệp.
Ông Hoàng vừa nhắc đến một nguyên tắc căn bản: thật vậy, muốn gia nhập Sở Mật Vụ, phải có cấp bằng Tú Tài toàn phần trở lên. Những ứng cử viên điệp báo hành động phải có cấp bằng Cử Nhân trở lên. Trung bình, lớp huấn luyện nhập môn kéo dài từ 6 tháng đến một năm. Huấn luyện sơ cấp từ một đến hai năm. Huấn luyện trung cấp từ hai đến ba năm.
Nghĩa là muốn trở thành nhân viên điệp báo hành động thực thụ phải trải qua trình độ huấn luyện kéo dài từ ba năm rưỡi đến sáu năm. Chức vụ chỉ huy dành cho nhân viên đã học lớp huấn luyện cao cấp. Sau trình độ cao cấp còn ba trình độ khác nữa: trình độ đặc biệt và trình độ chuyên vụ. Nghĩa là trung bình một nhân viên điệp báo tài giỏi phải trải qua từ 6 đến 10 năm huấn luyện. Lệ thường, sinh viên tốt nghiệp Cử Nhân, nhất là Cử Nhân Toán - điều kiện để được ưu tiên kết nạp - sau 15 năm đèn sách. Học thêm 10 năm điệp báo hành động nữa, vị chi là 25 năm. Khi tốt nghiệp điệp báo thì đã trên 30 tuổi. Chỉ phục vụ được 5, 10 năm là già.
Vì vậy, ông Hoàng đã trình bày trước một đại hội thu hẹp các lãnh tụ điệp báo thế giới tự do một dự án thay thế nhân viên bằng xương thịt với máy móc và dụng cụ điện tử. Điệp viên không cần học võ thuật, chỉ cần được trang bị một số khí giới đặc biệt, có thể bỏ gọn trong túi áo. Không phải dùng súng, dùng dao kềnh càng, mất công học tập lôi thôi, chỉ cần cái quẹt máy, điếu thuốc, cái bút... Nhảy qua tường cao thì có máy phản lực cá nhân nặng 15 kilô, trèo tường trơn trượt thì có những đôi giày riêng, đụng tường là dính như con thạch sùng, giết người chỉ cần bấm nút....
Đại hội hoàn toàn tán thành dự án của ông Hoàng, song tỏ vẻ hoài nghi về triển vọng thực hiện. Ông Hoàng lặng lẽ thiết lập một trung tâm khảo cứu, quy tụ những bộ óc phát minh hữu danh nhất nhì hoàn vũ, để bắt tay vào công cuộc điện tử hóa ngành điệp báo. Và ông đã thu lượm được kết quả cụ thể.
Và cũng chính ông đích thân thí nghiệm từng dụng cụ một trước khi chế tạo hàng loạt để phân phát cho nhân viên và phổ biến trong các cơ quan bạn.
Sự tin tưởng và hăng say thành công đã biến ông già tổng giám đốc Sở Mật Vụ thành con người bướng bỉnh nhất thế giới. Ai can gián, ông cũng không nghe, kể cả Nguyên Hương. Và Nguyên Hương chỉ có thể phản kháng bằng cách thở dài một mình.
Từ tối đến giờ, nàng thở dài không biết bao nhiêu lần rồi. Chưa bao giờ nàng thở dài nhiều như vậy. Chẳng phải vì đời nàng gặp ít ngang trái, mà vì tâm trí nàng luôn luôn bị ám ảnh bởi lời dặn ngày xưa của bà cô. Gia đình nàng chỉ có một bà cô trẻ. Bà chết sớm và gặp giờ linh nên rất thiêng. Mỗi khi thấy nàng, bà đều nói:
- Cháu nghịch quá, nghịch như con trai ấy. Phải trang nghiêm hơn chút nữa đi cháu.
Khốn khổ cho co bé nhỏ xíu còn mài đũng quần trên ghế tiểu học nào biết nghiêm trang là gì! Nàng bèn thở dài. Bà cô bèn quắc mắt, rồi nhìn ngang nhìn ngửa như sắp làm việc quốc cấm:
- Chết, tạo sao cháu lại thở dài? Ai dạy cháu thở dài như thế? Từ nay trở đi, không được thở dài nữa, nghe cháu.
- Tại sao hả cô?
- Cháu ngu lắm. Cổ nhân có câu "gái thở dài, trai nằm sấp" khi nào con gái thở dài là bắt đầu thích trai, thèm chồng. Việc đó dành cho người lớn.
Nguyên Hương chẳng hiểu gì cả. Nàng chỉ biết vâng lời cô, nhiên hậu không dám thở dài nữa, hoặc muốn thở dài thì trốn ra vườn, núp dưới bụi rậm thở dài một dây một hồi. Lớn lên, cái bệnh thở dài lén lút ăn sâu vào xương tủy của nàng. Một hôm, nàng đi coi bói bài, thấy bói nghe nàng thở dài nhè nhẹ cũng thở dài theo:
- Ừ, cô hay thở dài nên lận đận tình duyên là đúng! Cứ theo con bài thì cô khó thể lấy chồng sớm mặc dầu cô có nhan sắc mặn mà, hơn chị hơn em rất nhiều. Và tôi sợ cô sẽ ở vậy mãi. Đức năng thắng số, cô ạ, cô cứ cầu nguyện đi, may ra số sẽ thay đổi. Cô phải sống độc thân không phải vì cô thiếu người yêu. Mai kia, có hàng chục hàng trăm người đàn ông có tài, có danh phận, có đức độ ao ước tranh dành để được hỏi cô làm vợ, nhưng cô đều khước từ. Vì cô chỉ yêu một người, người ấy cũng yêu cô nhưng không hiểu tại sao hai người vẫn phải xa nhau...
Hôm ấy, Nguyên Hương thở dài thật nhiều.
Cũng thở dài thật nhiều như đêm nay...
Đột nhiên, sau khi thở dài, nàng cảm thấy cõi lòng ấm lại. Đã lâu nàng không được Văn Bình hôn. Chàng bận hết công việc này đến công việc khác, phi cơ vừa đáp xuống Tân Sơn Nhứt chàng chỉ kịp đến Sở tường trình kết quả công tác là đã hối hả trở lên Tân Sơn Nhứt để xuất ngoại. Một phần cũng vì nàng tìm cách tránh mặt chàng từ khi chàng có con riêng với Quỳnh Loan, cô bé nhí nhảnh của ban Biệt Vụ. Tuy vậy, nụ hôn đằm thắm của ngày xa xưa vẫn còn đọng hương trên môi, trên tóc, trên da thịt nàng. Toàn thân nàng rung chuyển mãnh liệt như thể bàn tay êm dịu của Văn Bình đang mơn man cổ nàng, luồn vào trong áo để tìm xuống bộ ngực căng phồng và rắn chắc....
Văn Bình đang nằm trên giường bệnh. Ông Hoàng, người đàn ông già nua khả kính được nàng coi như cha đang lăn lưng vào nguy hiểm.
Nóng ruột, Nguyên Hương ấn nút phát âm của máy vô tuyến. Máy thu âm của ông Hoàng được thu nhỏ bằng cái ruột bút chì nguyên tử, gắn chìm trong gọng kiếng cận thị. Trong tai ông Hoàng vừa nổi lên ba âm thanh đều đặn, tút, tút, tút... Có nghĩa là Nguyên Hương muốn biết ông Hoàng an toàn không.... Ông Hoàng cho tay vào túi, ấn nút cái quẹt máy để trả lời. Nguyên Hương nghe ba tiếng tít, tít, tít. Nghĩa là ông Hoàng vẫn an toàn.
Nhưng chỉ một phút sau khi ông báo tin an toàn thì cây thịt 90 kí sần sùi và dữ tợn hiện ra sừng sững.
- Ê, đi đâu đấy?
Hắn vừa nói vừa hươi nòng súng máy M-16 gần ngực ông Hoàng. Súng M-16 được coi là hung thần trong làng súng tự động. Nó bắn rất chính xác và nguy hiểm dầu chỉ phát ra một âm thanh nhỏ. Đạn M-16 xuyên vào thịt bằng một lỗ nhỏ xíu nhưng khi phá ra lại khoét một lỗ loe tròn như cái phễu. Chỉ lãnh một viên là đủ táng mạng, chứ không cần 2, 3 viên như đối với súng cạc-bin.
Hơn ai hết, ông Hoàng đã hiểu rõ tác dụng của súng M-16. Ông đã đích thân yêu cầu ban Chuyên Môn dựa vào kinh nghiệm và thành tích của súng M-16 để chế tạo một loại súng ngắn, có thể dấu gọn trong người.
Ông thấy rõ ngón tay của tên gác khổng lồ đặt trên cò súng. Song ông không lo sợ. Thậm chí nét mặt ông vẫn thản nhiên như thể đang đứng trước khẩu súng bắn nước của trẻ con.
Ông nhún vai:
- Đi tìm người quen. Cất súng đi, anh làm trò gì thế?
Tên gác nhe hàm răng cải mả:
- Này bồ, đừng giả vờ ngây thơ nữa. Giơ hai tay lên đầu mau lên kẻo cả xạc-giơ 20 viên đạn lại cắm vào người bây giờ.
Ông Hoàng cau mặt:
- Anh là người gác?
- Dĩ nhiên. Ông đã lên lầm cầu thang.
- Vậy anh để tôi xuống.
- Không được. Trước khi xuống, ông phải vài trình diện ban An Ninh. Nếu ông lên đây vì lạc đường, hoặc vì sự tình cờ, người ta sẽ cho ông ra về thong thả. Còn như ông cố ý....
- Bọn anh sẽ bắn chết?
- Đó là cái chắc. Thôi đừng ví von làm gì, vô ích. Giơ hay tay lên đi.
Ông Hoàng từ từ giơ hai tay lên.
Sự phản công của ông Hoàng đã diễn ra nhanh như làn sóng điện. Ông không phản công bằng bát quái quyền như Nguyên Hương, hoặc bằng siêu atêmi như Văn Bình.
Mà là phản công bằng một khí giới kỳ lạ vừa được phát minh. Khí giới kỳ lạ này là cái bút máy nhỏ, bề tròn và bề dài chỉ bằng một phần ba bút máy Pạc-ke 75 nằm gọn trong lòng bàn tay răn reo của ông tổng giám đốc. Khi ông giơ tay lên thì một làn hơi từ đầu bút máy vọt ra,vô hình, không màu sắc, không mùi vị, song sức công phá lại mạnh gấp đôi phát atêmi của điệp viên Z.28. Làn hơi trúng giữa mặt tên gác. Hắn tối mắt, đầu đau nhói như hàng chục mũi kim nhọn đâm thấu óc. Hắn buông khẩu tiểu liên xuống nền gác rồi ôm mặt loạng choạng, gục đầu vào tường.
Trong giây phút, hắn đã mê man hoàn toàn. Hành lang vắng ngắt. Đoàn vũ nữ khỏa thân dưới sân khấu đang trình diễn đoạn chót, cử tọa nghẹt thở chỉ chú ý đến những tấm thân kiều diễm phơi trần dưới ánh đèn pha. Khi ấy, nếu bom nặng một tấn rớt giữa mái nhà họ cũng không nghe tiếng, huống hồ tiếng kêu của khẩu súng và cây thịt rớt trên nền gác quá nhỏ bé....
Ông Hoàng lôi sểnh sệch gã đàn ông bất tĩnh vào căn phòng mang số 12 ở cuối hành lang. Ông dùng thuật kuatsu, ấn vào huyệt màng tang cho hắn tỉnh dậy.
Mở mắt ra thấy ông, tên gác há miệng toan kêu. Song ông Hoàng đã gõ ngón tay vào trán hắn:
- Im miệng. Kêu thì chết.
Tên gác thều thào:
- Ông là ai? Ông muốn gì?
Ông Hoàng cười nhạt, dí ngòi bút máy vào khớp xương vai, bấm nhẹ một cái. Tên gác có cảm giác như xương quai xanh bị vỡ nát bởi hàng trăm mảnh lựu đạn. Cơn đau làm hắn mụ người, mắt mở thao láo, nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng.
Ông Hoàng hỏi hắn:
- Còn muốn lộn xộn nữa không?
Hắn nằm im không đáp. Ông Hoàng lại giơ bút máy lên? Hắn vội rên rỉ:
- Lạy ông, tha cho tôi. Tôi đau lắm.
- Thế hả? Nếu muốn khỏi đau, anh phải trả lời câu hỏi của tôi. Nguyễn Chấn ở phòng nào?
- Nguyễn Chấn là ai, tôi không biết.
- Vậy anh phải biết cô Túy Vân.
- Cô ta đang trình diễn dưới nhà.
- Bao giờ lên?
- Sắp sửa.
- Túy Vân lên phòng nào?
- Phòng số 7.
Ông Hoàng đã biết xong điều cần biết. Hắn là nhân viên cấp dưới nên không đáng chết. Tuy nhiên, ông Hoàng không thể cho hắn tự do. Hắn cần nằm ngủ một lát. Một lần nữa, ông Hoàng bơm hơi chứa trong bút máy vào mặt tên gác. Loại súng hơi này bắn được 10 phát. Tùy theo để súng xa hay gần, bắn một viên hay nhiều viên, người bắn có thể biết trước nạn nhân bị ngã bất tỉnh trong bao nhiêu lâu. Thời gian mê man được tính sẳn: ít nhất là 5 phút, và lâu nhất là 2 tiếng đồng hồ. Chất hơi độc trong bút máy gần giống hơi Mace do Hoa Kỳ chế tạo dùng vào việc chống biểu tình, tuy nhiên, nó được gạn lọc tinh vi hơn, tác động của nó lại nhanh hơn và mạnh hơn.
Ông Hoàng bỏ mặc nạn nhân nằm dưới đất, mở hé cửa nhìn ra ngoài. Vẫn không có ai. Ban nhạc dưới nhà đang chơi những nốt cuối cùng.
Phòng số 7 ở giữa hành lang. Như ông Hoàng đoán trước, phòng nào cũng không khóa cửa. Mỗi vũ nữ thoát y đều có phòng riêng để sửa soạn.
Lâu lắm, ông Hoàng chưa bước vào phòng phụ nữ, nhất là phòng riêng của phụ nữ trẻ. Phòng đàn bà thường khác đàn ông, cách trang trí của nó khác hoàn toàn, mùi bàn ghế, mùi giường nệm cũng khác hoàn toàn. Nó phảng phất một mùi lạ, không biết ở đâu đưa tới, một mùi xa xôi mà gần gũi lạ lùng mà quen thuộc, lờm lợm mà ngây ngất. Nó là mùi tóc, mùi da thịt, mùi bồ hôi, mùi son phấn.
Hồi xưa, ông Hoàng còn trẻ, thế kỷ 20 mới khởi đầu, phòng riêng đàn bà thường đượm mùi dầu dừa, mùi hoa nhài, hoa bưởi, trộn với mùi băng phiến và mùi thuốc nhuộm quần áo mới. Với những biến chuyển hậu chiến xâu sa, phòng đàn bà đã có những mùi vị mới. Mùi nước hoa, mùi son phấn mỗi ngày một thơm song mùi da thịt, mùi bồ hôi mỗi ngày một hôi thêm. Muốn biết nữ chủ nhân đẹp hay xấu, hoặc đẹp đến mức độ nào thì chỉ cần đột nhập vào phòng riêng được đóng kín. Và không cần gặp mặt, chỉ cần dùng mũi cũng đủ.
Mùi đàn bà trong phòng ùa vào mũi vào miệng ông Hoàng. Ông vội đứng lại, buồng phổi căng lên như muốn rách vỡ. Ông nhắm mắt lại một giây cho tâm thần lắng xuống rồi từ từ mở ra. Căn phòng nhỏ có một cửa sổ nhìn xuống vườn, được đóng chặt và kéo riềm dầy.
Đồ đạc đều bằng lát-tích bơm hơi. Ở góc phòng, gần cửa ra vào, là cái bàn và hai cái ghế xa-lông lùn và rộng với hàng chục màu sặc sỡ chói mắt. Bộ xa-lông này tháo hơi ra có thể bỏ gọn vào cặp da xách tay. Ở góc phòng đối diện, ông Hoàng thấy một cái giường cũng bằng túi lát-tích thổi phồng.
Phòng được ngăn làm đôi bằng một tấm bình phong bằng sơn mài trên vẽ hình thanh niên tóc dài và đàn bà trần như nhộng. Phía sau là bàn phấn. Còn bên trái là cửa vào buồng tắm.
Ông Hoàng đi sâu vào trong phòng, dừng thật lâu trước bàn phấn. Ông ngồi xuống, rút ngăn kéo ra. Bên trong đầy ắp thư từ và hình ảnh. Ông Hoàng quan sát kỹ lưởng từng tấm ảnh. Nếu ai ngồi gần sẽ thấy mặt ông hơi khác.
Rồi ông đứng dậy, bách bộ trong phòng với điếu xì-gà Ha-van ngất ngưởng trên môi. Mùi xì-gà thơm phức quyện lấy không khí trong phòng. Đứng ngoài hành lang, người bị tịt mũi cũng ngửi được mùi xì-gà đặc biệt ấy. Dường như ông Hoàng không quan tâm đến việc bị bại lộ. Ông ung dung rít từng hơi thuốc, nhả khói lên trần nhà.
Tiếng giầy phụ nữ cao gót đến trước cửa phòng số 7 thì dừng lại.
Ông Hoàng định ngồi xuống ghế bỗng thay đổi ý định. Ông hé cửa buồng tắm bước vào, tuy nhiên điếu xì-gà vẫn tiếp tục cháy và tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Cửa phòng mở ra. Một cô gái tuyệt đẹp đứng giữa ngưởng cửa, miệng cũng phì phèo thuốc lá. Nàng chỉ trạc 20, gương mặt và thân hình phảng phất vẻ đẹp đẫy đà và khêu gợi của Tây phương. Nàng mới trình diễn thoát y xong nên trên người không mặc gì hết, ngoại trừ tấm áo choàng bằng voan kim tuyến khoác trên vai, để lộ 3 ngôi sao đỏ bằng giấy lân tinh dán vào những điểm xung yếu trên tấm thân cân đối, nẩy nở và trắng nõn nà.
Ông Hoàng nhìn thấy bóng nàng trong gương kê gần cửa buồng tắm. Tuy đã lớn tuổi, niềm ham muốn tắt từ lâu vì công việc bộn bề, ông cũng cảm thấy bồi hồi. Ông nhấc điếu xì-gà ra khỏi miệng để có thể tập trung sự quan sát vào bức tượng khỏa thân bằng xương bằng thịt đang ưỡn ẹo trong tấm gương cao hơn đầu người lấp loáng ánh đèn nê-ông.
Làn da trơn bóng và căng phồng của nàng không có vết thẹo, mụn cá hoặc tàn nhang. Phần đông vũ nữ thoát y đều săn sóc thân thể không kém gì dung mạo, tuy nhiên thân thể của cô gái vừa bước vào phòng đã có những đường cong hấp dẫn kỳ lạ. Ngắm nàng, ông Hoàng thấy ngưa ngứa ở cổ họng. Ông phải thu hết can đảm mới khỏi ho bật lên thành tiếng.
Nàng đóng cửa lại, vứt điếu thuốc xuống đất, rổi tiến đến gương, sắp sửa ngồi xuống ghế. Nhưng có tiếng người đập cửa ầm ầm.
Cô gái cau mặt:
- Ai đấy?
Tiếng bên ngoài:
- Mở ra. Có việc quan trọng.
Mặt cô gái hơi biến sắc.
Nàng nhìn lấm lét quanh phòng khi nhận ra người gõ cửa là Nguyễn Chấn. Nguyễn Chấn đi thẳng ra xa-lông rồi dừng lại giữa nhà, ngẩng mặt hỏi cô gái:
- Cô có nhận được mẩu giấy của tôi không?
Cô gái gật đầu:
- Có.
- Tại sao cô không lên phòng ngay?
- Em đang bận trình diễn. Phải hết bản nhạc em mới ngưng được. Hồi nãy em ngưng sớm hơn mọi bữa 5 phút mà khách cũng la hét om sòm.
- Khách la hét không bằng tôi.
- Em xin lỗi anh.
- Tôi đến đây không phải để nghe cô xin lỗi.
- Trời đất ơi, tại sao hôm nay anh lại gay gắt với em như vậy? Anh quên đêm chủ nhật tuần trước rồi ư?
- Không, tôi không quên. Sở dĩ tôi không muốn nhắc lại là vì tôi cho đó là chuyện thông thường.
- Anh là người đàn ông bội bạc. Khi chưa chinh phục được em, anh gạ gẫm, quà cáp, tìm đủ cách mua chuộc, nhưng đến khi đã chiếm xong rồi thì coi là chuyện thông thường.
- Cô lôi thôi quá! Đàn ông ngủ với đàn bà không là chuyện thông thường thì còn là cái gì nữa? Theo cô, nó là vụ nổ bom nguyên tử 100 mêgaton chắc? Thôi, tôi xin cô, nếu cô còn là cành vàng lá ngọc, kín cổng cao tường thì than phiền cũng đúng, đằng này trước khi ôm ấp tôi cô đã ôm ấp nhiều người khác... Nghe cô trách tôi bội bạc, suýt nữa tôi không còn nhớ cô là nhân viên nòng cốt trong "đoàn vũ khỏa thân" của ông chủ tịch nữa.
- Thật tôi không ngờ anh tàn ác đến mực độ ấy. Trong Tổ Chức, mỗi người một nhiệm vụ, anh là đàn ông khỏe mạnh, giỏi võ nên dùng sức lực, còn tôi là đàn bà... tôi chỉ có một khí giới: thân thể. Chính anh bố trí bắt các nhà bác học đem về, và thuyết phục tôi ngủ với họ.... Cũng chính anh thuyết phục tôi lừa phỉnh Phạm Thiên.
- Túy Vân, tôi cấm cô...
- Tôi cũng cấm anh gọi tôi là Túy Vân.
- Ừ, cô tha hồ cấm, nhưng cô cũng đừng quên rằng cô chỉ có thể cấm tôi gọi cô bằng những tên cô ghét, hoặc cấm tôi rờ mó vào da thịt cô. Chứ cô không thể cấm tôi ra lệnh cho cô. Vì tôi là thượng cấp trực tiếp của cô. Cô đã uống máu ăn thề khi gia nhập Tổ Chức. Trái lệnh thượng cấp là tử hình...
Cô gái rùng mình. Nguyễn Chấn nói đúng: nàng đã uống máu ăn thề, và trái lệnh thượng cấp là bị tử hình...
Đêm ấy, một đêm mưa to gió lớn trong khu rừng đầy cọp dữ và rắn độc gần Luang Prabang, đế đô Ai Lao, nàng được đưa vào một cái đền nhỏ nằm vắt vẻo trên đỉnh núi. Nàng ra đi từ chập tối mà đến nửa đêm mới lên đến nơi.
Nhìn cách kiến trúc của ngôi đền và cách bài trí bên trong, nàng biết không phải là chùa thờ Phật, như hàng trăm hàng ngàn ngôi chùa trên đất Lào. Trong đền, không có ai, ngoại trừ một người đàn ông đeo mặt nạ, đứng bên bàn thờ, tay cầm thanh mã tấu còn ướt máu tươi.
Ngoài trời mưa vẫn tuôn xối xả. Trời tối om như mực tàu. Trong đền chỉ có hai ngọn bạch lạp cháy leo lét. Trên bục thờ, nàng thấy một tờ sớ bằng giấy vàng trên viết tên tuổi của nàng và lời thề. Bên cạnh tờ sớ là con gà mái bị trói thúc ké, nằm ngoan ngoãn chờ chết trên cái đĩa gỗ sơn son.
Theo lệnh người đeo mặt nạ, nàng cầm dao cắt cổ gà, hứng máu vào ly rượu. Nàng uống một hớp, người đeo mặt nạ, đại diện Tổ Chức, uống một hớp. Đoạn, nàng cởi áo ngoài, chìa cánh tay trần cho người đeo mặt nạ chích cây kim vào gân bả vai, nặn máu vào chén rượu vừa uống dở. Như vậy là máu nàng đã được hòa với máu con vật tế thần. Xong xuôi, người đeo mặt nạ bưng trên bệ cao xuống một cái hộp hình tròn bằng đồi mồi, nạm vàng và cẩn kim cương óng a óng ánh. Hình cái hộp như cối pháo 5 thước.
Mở lên, bên trên toàn bọc bằng nhung đen. Giữa hộp có một cái ve nhỏ. Đó là rượu pha máu của mọi cá nhân gia nhập Tổ Chức.
Người đeo mặt nạ lâm râm khấn vái rồi tháo dấu xi trên cổ ve rượu máu. Y thận trọng rót một giọt vào ly rượu uống dở trước khi lấy ống hút một phân khối rượu đựng trong ly này bỏ vào cái ve.
Y nghiêm mặt ra lệnh cho nàng:
- Quỳ xuống!
Nàng quỳ hai gối xuống cái chiếu cạp điều sờn mép, cái chiếu từng được dùng từ nhiều năm cho lễ tuyên thệ đồng sinh đồng tử. Người đeo mặt nạ cất tiếng sang sảng:
- Cô hãy uống cạn ly rượu này. Bắt đầu từ đây, cô được chính thức gia nhập Tổ Chức. Toàn thể anh chị em trong Tổ Chức được gắn bó với cô thắm thiết còn hơn ruột thịt, và sẽ bảo vệ cô, giúp đỡ cô trong mọi trường hợp. Tổ Chức sẽ lo cho cô sống sung túc về vật chất. Nếu cô mệnh một, Tổ Chức sẽ lo cho gia đình. Để xứng đáng với sự ân cần của Tổ Chức, cô phải luôn luôn cố gắng. Và nhất là trung thành. Trung thành vô điều kiện. Trung thành tuyệt đối.
Mọi ý định hành động bất trung thành đều bị phạt tử hình.
Sau khi bị hành quyết, tử tội sẽ bị đốt xác ra tro, bỏ xuống Ma Huyệt gần Luang Prabang. Những kẻ bị vứt xác xuống huyệt này sẽ đời đời kiếp kiếp làm ma, không được đầu thai lên dương thế làm người, đời đời kiếp kiếp con cháu sẽ sống trâu ngựa.
Run rẩy, nàng đỡ lấy chén rượu. Lời thề đã được hòa trong máu. Cho đến chết, nàng phải nhớ. Tác dụng của lời thề vẫn còn lại sau khi chết...
Cô gái rùng mình. Nguyễn Chấn nhìn trừng trừng vào mắt nàng:
- Nhân danh thượng cấp, tôi yêu cầu cô thu xếp hành trang để rời Sàigòn nội sáng mai.
Cô gái tỏ vẻ ngơ ngác:
- Em phải rời Sàigòn?
- Phải.
- Rời Sàigòn đi đâu?
- Cô được thuyên chuyển tới một nơi khác ở xa Việt Nam.
- Tại sao? Em có phạm lỗi lầm nào đâu?
- Đây không phải lỗi lầm cá nhân. Mà là an toàn của Tổ Chức.
- Nghĩa là bị lộ?
- Phải, chúng ta đã bị lộ. Người ta đang tìm cách gặp em. Từ em, họ sẽ phăng ra toàn bộ kế hoạch của Tổ Chức.
Giọng nói của Nguyễn Chấn dịu hẳn. Tia mắt hắn cũng trở nên trìu mến khác thường. Hắn đặt bàn tay lên bờ vai trần tròn trịa và láng bóng của nàng:
- Em ra đi, người chịu thiệt thòi nhất là anh. Song anh không còn cách nào khác nữa. Cũng như em, anh phải tuân theo mạng lệnh của Tổ Chức. Có lẽ em được cử đi Nhật. Chừng nào xong việc anh sẽ xin phép qua đó thăm em và sống với em một thời gian. Gần sáng, anh sẽ có đầy đủ giấy tờ và tiền nong cho em. Hết giờ giới nghiêm, em xuống ga-ra, mở cốp xe sẽ thấy một cái va-li nhỏ bên trong đựng thông hành và ba ngàn đô-la. Em sẽ đáp máy bay 8 giờ sáng. Bây giờ em muốn hỏi thêm điều gì nữa không?
Cô gái ngần ngừ một phút. Nàng ngồi xuống ghế bàn phấn, vẻ mặt mất thần.
Rồi nàng ngẩn đầu lên, giọng rụt rè:
- Em muốn xin phép anh hoãn lại 24 giờ đồng hồ.
Giọng Nguyễn Chấn xoắn chặt:
- Để làm gì?
- Em muốn chào mẹ em. Lâu lắm, em chưa được gặp bà cụ. Nhân tiện để biếu bà cụ một món tiền.
- Em cứ để tiền trong hộc xe hơi. Em đậu xe bên ngoài phi cảng. Buổi trưa, anh sẽ lên lấy xe và mang tiền về trao lại cho bà cụ. Em phải đi ngay vì sợ sáng mai nhân viên Mật Vụ sẽ vào câu lạc bộ tìm em thì hỏng chuyện. Em đã hiểu chưa?
- Hiểu rồi. Em xin nghe lời anh.
Nguyễn Chấn nhoẻn miệng cười. Hắn rút trong túi quần ra một ve rượu huýt-ky dẹt cở nhỏ rồi nói:
- Em uống đi cho khỏe.
Nguyễn Chấn bước ra cửa, nhưng cô gái gọi giật lại:
- Trước khi đi, em còn gặp lại anh nữa không?
Nguyễn Chấn lắc đầu:
- Không. Em cũng không được tiết lộ cho ai biết. Anh sẽ nói với họ là em bị mệt, ra Cấp đổi gió một vài tuần. Thôi, chúc em đi thượng lộ bình an...
Nguyễn Chấn ra đến cửa, cô gái vội chạy theo:
- Này anh?
Hắn gỡ tay nàng ra:
- Cái gì thế?
- Em ngửi thấy mùi lạ lắm.
Nguyễn Chấn cười hô hố:
- Dĩ nhiên. Trong phòng đàn bà thì thiếu gì mùi lạ.
- Em nói thật đấy. Anh ngửi mà xem. Mùi này là mùi xì-gà. Loại xì-gà Ha-van đắt tiền.
- Không lẽ trong câu lạc bộ Ngũ Nhật Hội khách lại hút thuốc lào và thuốc rê...
- Khổ quá, anh cứ đùa mãi. Em sợ có người núp trong này.
Ông Hoàng vẫn đứng trong buồng tắm, ung dung hút xì-gà. Cô gái nói không sai: điếu xì-gà Ha-van đắt tiền, người hút không rát lưỡi, khô cổ, khan giọng, người ngửi lại cảm thấy tâm thần sảng khoái. Ông nghe cô gái nói mà nét mặt không thay đổi. Ông vẫn tiếp tục hút, tiếp tục ngắm hai con chim bồ câu đang rỉa cánh cho nhau trên một cành cây nhân tạo bên cửa sổ. Từ nãy đến giờ, đôi chim vẫn nhìn ông bằng luồn mắt bình thản, và trong khi ônghút xì-gà chúng bình thản tỏ tình với nhau.
Cặp bồ câu đang rỉa lông giúp ông Hoàng tìm ra một ý kiến mới lạ. Ông mỉm cười một mình, rồi ngửa cổ thở khói về phía đôi chim uyên ương.
Mùi xì-gà ngạt ngào lại ngạt ngào thêm. Bên ngoài Nguyễn Chấn khịt khịt cái mũi rồi nói:
- Ừ, mùi xì-gà thơm thật đấy. Nhưng thứ xì-gà anh hút còn thơm hơn nhiều.
- Anh Nguyễn Chấn, anh làm sao thế?
- Chẳng sao cả. Nếu em nghi có người lạ trong phòng thì mở tủ tìm xem.
- Cái tủ của em nhỏ xíu, con nít núp cũng không lọt huống hồ người lớn.
- Vậy em nên tìm trong buồng tắm.
- Anh cùng vào với em. Em sợ lắm.
Nguyễn Chấn lại cười:
- Anh cũng sợ như em.
- Lạy anh...
- Thôi, đừng ngây thơ... cụ, nữa cô. Đàn bà đẹp không khi nào biết sợ. Hiện nay cô không mặc quần áo, cục sắt nhìn thấy cô cũng phải nhổm dậy, huống hồ con người. Giá trong buồng tắm có người lạ, hắn cũng mê man bất tỉnh trước nhan sắc tuyệt vời của cô. Với lại, tôi không tin trong phòng này có người. Chẳng qua cô bị ám ảnh. Câu lạc bộ được phòng vệ vô cùng kiên cố, còn kiên cố hơn dinh Tổng Thống nữa, một con chim bay vào không lọt, trừ phi có phép tàng hình mới nhảy qua được hàng rào truyền điện, rồi đối phó với đàn bẹt-giê, với đà điểu, với người gác, với hệ thống canh phòng điện tử tân tiến... Cô làm tôi mất thời giờ nhiều quá. Rượu đấy, tôi chọn toàn thuốc tốt để ngâm cho cô. Cô chỉ uống một ngụm là quên hết sự đời.
Cô gái thở dài:
- Cám ơn anh.
Nguyễn Chấn hôn gửi rồi đóng cửa phòng. Nghe tiếng cửa kêu sầm, cô gái gieo mình xuống ghế, khóc thút thít.
Khi nàng ngoảnh lại thì một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nho nhã, phục sức sang trọng đã ngồi trên, ghế đi-văng sau lưng nàng không biết từ bao giờ. Nàng hẫng người như đang đi trên bãi cát bị cơn gió biển xô suýt ngã. Ông Hoàng vẫn hút điếu xì-gà Ha-van bất hủ.
Cô gái nhìn ông Hoàng rồi nhìn điếu xì-gà Ha-van, lắp bắp:
- Ông là ai?
Ông Hoàng gạt tàn vào cái đĩa lát-tích màu tím cà:
- Bạn thân của cô.
- Ông núp ở đâu?
- Trong phòng cô. Nói đúng ra, tôi không hề ẩn náu lén lút. Bằng chứng là tôi hút xì-gà và cô đã ngửi thấy mùi thơm.
- Ông đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa tôi và Nguyễn Chấn?
- Đúng.
- Vậy ông là... nhân viên Công an.
- Ồ, công việc này không liên hệ đến Công An.
Cô gái há hốc miệng khi thấy ông Hoàng từ từ tháo cái mặt nạ bằng cao su porotherme ra. Cách đây ba bốn năm, mặt nạ cao su này phải gồm nhiều miếng rời, dán chận lên nhau, khi gỡ ra rất mất thời giờ và nhiều khi còn làm da thịt trầy trụa. Nhưng mặt nạ porotherme của oông Hoàng được chế tạo theo một công thức bí mật đặc biệt nên chỉ gồm nguyên một miếng, dính chặt vào mặt, gỡ ra lạidễ dàng.
Xoạc... xoạc.... cái mặt nạ cao su rớt xuống bàn. Ông Hoàng hỏi cô gái, giọng hiền từ:
- Cô biết tôi là ai chưa?
Cô gái gật đầu, mặt xanh mét như tàu lá:
- Thưa biết.
- Cô phải biết, vì toàn thể nhân viên trong Tổ Chức của cô đều được coi kỹ tấm hình của tôi. Cô gia nhập Quốc Tế Đặc Vụ đã lâu chưa?
- Thưa... cụ...
- Không sao, cô gọi tôi là ông cũng được. Tiếng cụ già quá, phải không cô?
- Thưa ông... tôi không thể nói được.
- Tại sao?
- Tôi đã thề trung thành đến phút cuối cùng.
- Cô chỉ thề trung thành với Tổ Chức chứ không thề trung thành với cá nhân Nguyễn Chấn.
- Vâng. Nguyễn Chấn là đại diện của ông chủ tịch.
- Giả sử Nguyễn Chấn lợi dụng sự trung thành của cô để đưa cô vào chỗ chết?
- Thưa ông, không khi nào. Giữa Nguyễn Chấn và tôi, ngoài tình đảng viên ra còn tình bạn, tình yêu thắm thiết nữa. Ông là ông Hoàng, ông chủ tịch Quốc Tế Đặc Vụ có lần nói với tôi rằng ông Hoàng là lãnh tụ gián điệp cừ khôi nhất nhì thế giới, không bao giờ lầm lẫn. Nhưng ông Hoàng ơi, lần này ông đã lầm lẫn một cách tai hại. Tôi có thể đoan chắc với ông là Nguyễn Chấn không khi nào tìm cách hại tôi. Tổ Chức luôn luôn biệt đãi tôi. Sở dĩ tôi phải xuất ngoại vì nội vụ bị bại lộ.
- Cô đoan chắc mấy chục phần trăm?
- Một trăm phần trăm.
- Thật đáng buồn. Tôi vượt qua hàng rào truyền điện, triệt hạ thú vật, nhân viên và dụng cụ điện tử canh phòng, vào đây với một mục đích duy nhất, cứu cô. Phải, cứu cô ra khỏi cái chết. Vậy mà cô không tin tôi. Cô còn tin tưởng tuyệt đối vào Nguyễn Chấn, vào sự ngay thẳng của Quốc Tế Đặc Vụ.
- Thưa ông... từ lâu tôi vẫn kính trọng ông. Và không riêng tôi, mọi người đều kính trọng ông. Kính trọng về tuổi tác. Kính trọng về đức độ. Kính trọng về tài ba. Ông đừng nói nữa kẻo sự xảo ngôn của ông sẽ làm tôi hết kính trọng.
- Nghĩa là cô cho tôi nói láo.
- Tôi đâu dám dùng chữ "nói láo" hỗn xược ấy với một người đáng tuổi cha, đáng tài thầy như ông. Mặc dầu sự thật cũng gần như vậy.
Nói đoạn, cô gái cầm chai rượu thuốc nâng lên mắt, ngắm một cách say sưa. Dường như nàng quên bẳng trong phòng có ông Hoàng. Nàng chỉ nghĩ đến chai rượu.
Ông Hoàng hỏi:
- Rượu thuốc?
Cô gái đáp:
- Vâng. Đây không phải rượu thuốc thông thường. Mà là rượu ngâm với rễ cây tột quý gọi là trường-duyên-thảo. Uống vào thì đàn bà giữ được trẻ mãi, nhan sắc còn nguyên không sợ tàn tạ vì năm tháng. Ngoài ra, nó còn mang lại sức khỏe, và sức chịu đựng dẽo dai. Mỗi đêm nhảy múa 5, 6 giờ đồng hồ liên tiếp dưới ánh đèn một ngàn nến, nếu không có rượu thuốc trường-duyên-thảo này thì chắc tôi đã vào bệnh viện từ lâu rồi. Ông biết một ve rượu thuốc nhỏ xíu như vậy trị giá bao nhiêu không?
Ông Hoàng lặng thinh. Cô gái nói tiếp, giọng hãnh diện:
- Một ngàn đô-la. Mỗi tuần, Nguyễn Chấn mang biếu tôi một ve. Vị chi bốn ngàn đô-la một tháng. Sở dĩ trường duyên-thảo đắt như vàng vì trên thế giới nó chỉ được tìm thấy ở một giải núi ở Tây-Bắc Phi châu. Chạy dài suốt ba quốc gia Marốc, Angiêri và Tuynidi. Muốn hái trường-duyên-thảo, người ta phải trèo lên đỉnh núi cao nhất, nghe đâu đến ba, bốn ngàn thước.
Ông tổng giám đốc Mật Vụ vẫn lặng thinh. Ông không muốn nói vì tỏ ra ông biết quá nhiều. Là yếu nhân điệp báo thế giới, ông không thể không biết đến trường-duyên-thảo. Dược tính của nó là đảm bảo cho nam nữ một sức khỏe bất tận trong phòng the.
Các cơ quan điệp báo quốc tế đã dành khá nhiều thời giờ và công phu để tìm trường-duyên-thảo. Vì khoa học đã khám phá ra nhiều môn thuốc làm gia tăng khả năng yêu đương, song khả năng này lại có hạn, chứ không vô hạn như trường-duyên-thảo. Hơn nữa, nó lại không di hại cho cơ thể như các viên thuốc hóa học bày bán ngoài thị trường. Nó còn làm cho người uống biến đổi da thịt, tóc bạc hóa xanh, mặt nhăn nheo hóa trơn tru, răng đang lung lay được cứng lại, áp huyết cao được giảm xuống mực bình thường, mọi bệnh tạng phủ như bệnh tim, bệnh... già được hoàn toàn chữa khỏi như có thuốc tiên.
Tuy nhiên, kiếm được trường-duyên-thảo không phải dễ. Nó chỉ mọc nơi cao nhất. Trên thế giới, chỉ có hai nơi có. Thứ nhất là ở trên ngọn núi Tizi cao khoảng 4000 thước 1, thứ hai là ở một mỏm núi thấp hơn đỉnh Everest thuộc Hy mã lạp sơn, nhưng khó trèo hơn Everest nhiều.
Trường-duyên-thảo là một loại cây lùn thấp, bò sát mặt đất, như rau sam của ta, màu nó xanh biếc, cọng và lá nó trong suốt, tưởng bằng lát-tích. Nó chỉ mọc trong thạch động, hễ mang ra trồng ngoài ánh mặt trời là chết ngay. Người ta cũng tìm cách bứng gốc mang về trồng trong tủ gương được điều hòa khí hậu song cách trồng này đã làm trường-duyên-thảo mất hết dược tính. Cho đến nay vẫn chưa rõ nguồn gốc của trường-duyên-thảo, từ đâu mà ra, tại sao mà có. Theo tương truyền thì ngày xửa ngày xưa trên đỉnh núi Tizi và Hy mã lạp sơn có một giống người sinh sống. Họ chẳng làm gì cả. Không phải trồng trọt để lấy lương thực vì hồi ấy loài người còn quá hiếm, lương thực thiên nhiên lại đầy rẫy trong vùng. Họ chỉ bước ra cửa động là có trái cây tha hồ. Họ cũng không phải dệt vải để may mặc vì lẽ giản dị, hồi ấy họ chưa biết dệt vải, cũng như chưa biết may mặc. Quần áo của họ chỉ gồm một cái lá hoặc chẳng có gì hết.
Thời tiết quanh năm lại không lấy gì làm ấm áp nên quanh năm họ chỉ ở lì trong thạch động. Và hoạt động thường trực của họ là tình yêu. Trong một cơn đại biến thiên nhiên, có lẽ vì núi sập, giống người đa tình này bị chết hết.
Tuy vậy, họ không bị tuyệt chủng. Vì máu họ thấm vào đất, sinh ra trường-duyên-thảo 2.
Cô gái mở nút ve rượu, ghé mũi vào ngửi, hai mắt lim dim, vẻ hoan lạc hiện rõ trên mặt, như thể vừa được chích bạch phiến. Rồi nàng run run đưa cổ chai lên, sửa soạn uống.
Ông Hoàng ngăn lại:
- Thong thả.
Cô gái tỏ vẻ sửng sốt như từ trên trời rơi xuớng:
- Ông làm gì thế?
Ông Hoàng ung dung đáp:
- Vì trong ve rượu có độc.
Nói đoạn, ông Hoàng dằng lấy ve rượu, quay lưng lại, đặt trên tủ buýp-phê. Cô gái đứng dậy, phản đối:
- Ông nói bậy. Ông trả chai trường-duyên-tửu cho tôi. Không bao giờ Nguyễn Chấn đầu độc tôi đâu.
Ông Hoàng nghiêm mặt:
- Nếu cô không tin, tôi sẽ cho cô thấy rõ sự thật.
Ông Hoàng bước nhanh vào buồng tắm. Cô gái chạy theo, giọng hớt hơ hớt hải:
- Ông vào buồng tắm làm gì?
- Để mượn cô đôi bồ câu.
- Không được. Cặp chim này rất quí. Chúng là bạn thân nhất đời của tôi.
- Như vậy nghĩa là cô sợ trong rượu có thuốc độc. Cô sợ đôi chim của cô chết.
- Tôi không sợ. Vì tôi biết....
- Vậy đôi chim của cô sẽ chẳng việc gì hết.
Con chim đực ngoan ngoãn nằm trong tay ông Hoàng. Ông vuốt đầu nó một cách thân mật rồi đi ra phòng ngoài. Con cái vỗ cánh sành sạch bay theo.
Như bị thôi miên, cô gái chằm chằm ngó ông Hoàng rót rượu vào cái đĩa sâu lòng bằng sứ Nhật Bản. Ông rót một cách thận trọng, còn thận trọng hơn cả rót át-xít, tưởng như hơi rượu cũng có thể làm cho người ngửi thiệt mạng. Màu rượu vàng như rơm. Rót ra nó thoang thoảng một mùi hương quyến rũ, mùi huoonư của rượu huýt-ky chính cống Ái Nhĩ Lan đựng trong thùng gỗ sồi cất giữ từ đời cha đến đời con dưới hầm mát.
Nàng vươn tay ra:
- Ông ơi!
Ông Hoàng ngẩng lên:
- Cô chịu khó chờ tôi một phút.
Cô gái nói luôn một hơi, như thể sợ nói chậm thì quên:
- Ông ơi, trả con bồ câu lại cho tôi. Nó không quen uống rượu trường-duyên-thảo.
Không trả lời, ông Hoàng bưng đĩa rượu đặt dưới mỏ con chim. Nó chiêm chiếp một tiếng rồi gục xuống uống. Ông Hoàng coi đồng hồ:
- 2 phút đồng hồ. Phiền cô đợi đúng 2 phút.
Cô gái chắp hai tay:
- Lạy trời!
Nàng định khấn vái thêm song miệng nàng bị cứng lại. Vì nàng vừa thấy con chim bồ câu đực thân yêu ngước cặp mắt óng a óng ánh nhìn nàng rồi nhìn con cái... Có lẽ đọc được tư tưởng của con đực, con cái vội nhảy tới kêu chiêm chiếp một cách thảm thiết.
Đúng như ông Hoàng dự tính, sau 2 phút, con chim đực ngã lăn xuống bàn.
Và chết.
Cô gái khóc ré lên. Nàng vồ lấy con chim còn nóng hổi, hôn lung tung vào bộ lông láng mượt. Nhưng ông Hoàng vội gỡ tay nàng ra, giọng nghiêm nghị:
- Không được. Cô đụng vào thì khốn. Con chim bị chết vì một chất độc cực mạnh chế bằng nhựa cây curare. Nước rãi của con chim bị chết vương vào da cô có thể làm tay chân cô tê liệt. Nếu da có chỗ xây xát, nó sẽ ngấm vào máu, nguy hại đến tính mạng.
Ông Hoàng lấy con chim chết ra khỏi tay cô gái rồi dìu nàng ngồi xuống ghế. Nàng vẫn ôm đầu khóc sụt sùi. Nếu có tài nhìn thấu tâm can ông Hoàng, nàng sẽ không khóc nữa. Vì sự việc vừa xảy ra hoàn toàn do sự sắp xếp khéo léo của ông tổng giám đốc Mật Vụ.
Ông Hoàng chỉ cần một thời gian vi ti để thực hiện kế hoạch. Thừa cơ dằng lấy ve rượu và quay lưng lại, ông đã mở nút, bỏ vào một viên thuốc màu trắng nhỏ xíu. Viên thuốc này tan ngay trong rượu. Nó chứa một thứ độc dược cực mạnh, có thể giết người trong chớp nhoáng. Tuy nhiên, nó sẽ trở thành một hóa chất vô hại nếu kẻ uống lầm được uống thuốc giải. Thuốc mầu xanh, hình bầu dục, bỏ vào rượu pha viên thuốc trắng sẽ biến tất cả thành màu đỏ.
Dầu quan sát kỹ lưỡng, nàng cũng vẫn không khám phá nổi sự khéo tay của ông Hoàng. Văn Bình nổi tiếng là khéo tay mà cũng phục ông sát ván. Trong ban Chuyên Môn dưới quyền của ông, có một phần vụ đặc biệt, chuyên dậy nhân viên cách làm quỷ thuật. Nhân viên điệp báo phải giỏi cách làm quỷ thuật vì khi cần đến họ phải móc túi lấy đồ, nhanh nhẹn và tài tình như kẻ móc túi thiện nghệ. Phần vụ huấn luyện quỷ thuật này áp dụng phương pháp của John Scarne, chuyên viên quỷ thuật của quân lực Hoa Kỳ 3.
Sự khéo tay của ông Hoàng đã dẫn đến nhiều giai thoại lý thú. Trong những ngày đầu thế chiến, nước Pháp bị chiếm đóng, ông điều khiển một cơ sở của đồng minh ở vùng Ba Lê. Một hôm, ông nhận được một cuộn phim vi-ti, chưa kịp rời khỏi tiệm cà-phê thì bị Phản Gián Đức ập vào bắt, vì nội phản. Không hiểu ông xoay sở cách nào mà cuộn phim nhựa lại nằm gọn trong túi áo vét-tông của tên trưởng toán Phản Gián quốc xã. Hắn lục soát khắp người ông, không tìm thấy tang vật, trong khi ấy ông Hoàng một mực kêu oan. Tuy vậy, ông vẫn bị còng tay, đưa lên xe cây. Ông đã úm ba la móc túi được chia khoá còng, bình thản mở còng cho toàn thể mọi người, mở luôn khóa cửa. Thấy động, bọn quốc xã đậu xe lại nhưng những người bị bắt đã tông chạy. Ông Hoàng cố tình ở lại đánh ngã tên trưởng toán, đoạt lại cuốn phim vi-ti và khẩu súng tiểu liên rồi mới chịu tháo lui.
Tuổi tác không làm sự khéo tay của ông Hoàng giảm sút. Hai năm trước, ông đã dùng nghề mọn để lỡm một ông bộ trưởng vốn có thành kiến với hoạt động điệp báo. Ông bộ trưởng này cho rằng Sở Mật Vụ của ông Hoàng là một cơ quan ma, không làm được việc gì xứng đáng để có thể nhận lãnh trợ cấp của phủ Thủ Tướng. Ông Hoàng không thể đưa thành tích và tài liệu ra chứng minh. Vả lại, từ nhiều năm nay, ông vẫn giữ thái độ im lặng đối với những luận cứ chỉ trích.
Ông bộ trưởng này có khá nhiều ảnh hưởng và tài thuyết phục nên đã yêu cầu được Hội Đồng Nội Các nhóm họp, với sự tham dự của ông Hoàng để nghe một bản phúc trình về việc nên giải tán Sở Mật Vụ. Bản phúc trình được soạn thảo rất công phu, dài gần 20 trang đánh máy li ti, kể hết tội trạng của ông Hoàng và nhân viên dưới quyền. Ông Hoàng dư biết Thủ Tướng cũng như Hội Đồng Nội Các sẽ bác bỏ bản phúc trình hàm hồ này, tuy vậy, ông cần cho đương sự một... bài học.
Ông Hoàng đến sớm, ngồi chờ ông bộ trưởng. Ông bộ trưởng xuống xe, gương mặt trịnh trọng, bắt tay ông Hoàng qua loa rồi tiến lại ghế dành riêng cho thuyết trình viên. Ông mở đầu bằng những lời lẽ chắc nịch, công kích Sở Mật Vụ là một tổ chức vô bổ rồi nói:
- Tôi xin mời quý vị nghe bản phúc trình sau đây với đầy đủ lý lẽ xác đáng và chi tiết cụ thể.
Dứt lời, ông cho tay vào túi trong áo vét-tông lấy ra cuộn giấy. Ông hất cặp kiếng bị trễ xuống mũi, rồi cất tiếng đọc bằng giọng trang nghiêm như tuyên thệ nhậm chức:
- Em Hường ơi, anh nhớ em quá... Đêm nay, xong phiên họp với cái cục nợ Thủ Tướng, anh sẽ đến với em. Nhớ tắm nước nóng pha nước hoa anh mua cho thơm đấy, nghe cưng... Em...
Ông bộ trưởng hảo ngọt đột nhiên ngậm miệng, mặt tái mét, không bấm ra được một hột máu. Ông chợt nhớ ra tờ giấy ông đang đọc không phải là đoạn đầu của bản phúc trình chỉ trích Sở Mật Vụ mà là đoạn cuối của bức thư tình ông viết hồi trưa, gởi cho cô bé xinh như mộng, trẻ hơn ông gần hai giáp.
Ông vốn mắc bệnh đãng trí và cẩu thả nên đã trở thành trò đùa cho ông tổng giám đốc Sở Mật Vụ. Thừa dịp bắt tay chào, ông Hoàng đã đánh tráo một xấp giấy tương tự vào túi trong của ông bộ trưởng. Luồn tay vào túi trong một nhân viên cao cấp có tiền hô hậu ủng để móc trộm một văn kiện quan trọng đã là khó, thay thế bằng một tờ giấy khác còn khó hơn nữa. Vậy mà ông Hoàng đã làm được.
Không những thế, nhân viên của Sở lại còn chụp hình được bức thư mới viết cho người yêu của ông bộ trưởng. Những thành tích ấy chứng tỏ Sở Mật Vụ không phải là tổ chức vô bổ. Kết quả là mọi người quanh bàn họp được một mẻ cười no nê. Ông Thủ Tướng là nhân viên quảng đại song vẫn không vui vì bị cộng sự viên gọi là "cục nợ". Thượng bất nghiêm, hạ tắc loạn, ông bộ trưởng dại gái và đãng trí phải lặng lẽ đút đơn xin từ chức. Từ đó Sở Mật Vụ và ông Hoàng vững như bàn thạch.
Đối với những việc gay go như ăn cắp chìa khóa hoặc công khai rút trộm bản phúc trình mật, ông Hoàng còn làm dễ như chơi thì việc bỏ viên thuốc độc vào ve rượu trường-duyên-thảo chẳng có gì là khó. Cho nên cô gái tưởng lầm là kẻ địch đầu độc nàng là Nguyễn Chấn.
Đang khóc, nàng ngẩng phắt lên, giọng ráo hoảnh:
- Hừ, họ tệ thật!
ông Hoàng ngồi xuống bên vỗ về:
- Tôi đã bảo mà... Nguyễn Chấn rắp tâm giết hại cô. Cô đã hiểu tại sao chưa?
Nàng lắc đầu, ai oán:
- Chưa.
- Vì cô biết được một số bí mật. Hắn phải thủ tiêu cô để phi tang.
- Phi tang. Thưa ông, tôi có làm gì lén lút đâu mà ông dùng danh từ "phi tang"?
- Cô thử nhớ lại xem.
- Chắc ông muốn nhắc đến vụ cha tôi mất tích. Thú thật với ông, tôi chẳng biết gì hết. Cũng như cha tôi, tôi chỉ là nạn nhân.
- Vậy tên cô là Túy Vân?
- Trời ơi, tôi cứ đinh ninh là ông biết rõ tên tôi. Vâng, tôi là Túy Vân, con gái của bác sĩ Phạm Thiên. Vì không được cha nuôi nấng từ tấm bé, hoàn cảnh sinh sống lại eo hẹp nên tôi đã phải làm nghề vũ nữ, một nghề...
- Nói bậy. Vũ nữ không phải là nghề xấu. Chỉ có người xấu chứ nghề không xấu.
- Thưa ông, ông phải là đàn bà mới hiểu được nổi khổ tâm của chúng tôi đêm đêm cởi bỏ quần áo cho đàn ông ngắm nghía. Tôi muốn thoát ly từ lâu mà chưa tìm ra cơ hội.
- Tôi sẵn sàng giúp cô. Miễn hồ cô giúp chúng tôi khám phá ra tung tích của bác sĩ Phạm Thiên.
- Như đã nói với ông, tôi chẳng biết gì hết. Người chủ trong mọi việc là mẹ tôi.
- Bà Túy Ngọc?
- Phải. Mẹ tôi là Túy Ngọc.
- Cô hãy đưa tôi lại gặp bà.
- Thưa ông, cho đến phút này tôi không biết mẹ tôi đã dọn nhà đi đâu.
- Hồi nãy, cô xin phép Nguyễn Chấn hoãn cuộc hành trình 24 giờ để từ biệt bà Túy Ngọc. Vậy là cô không thành thực.
- Ồ, ông đã hiểu lầm. vâng, hồi nãy tôi đã xin phép Nguyễn Chấn. Nhưng người đàn bà tôi định gặp không phải là mẹ ruột. Năm tôi lên 2 tuổi, mẹ ruột tôi đem giao cho viện mồ côi. Sau đó, vì biến cố chiến tranh, viện bị tàn phá, nhân viên trong viện thiệt mạng gần hết, tôi trở thành con nuôi của một cặp vợ chồng không có con trong vùng. Ông chồng đã chết, chỉ còn lại bà vợ, mẹ nuôi của tôi. Bà đối với tôi rất tốt, tốt như đối với con đẻ. Nếu ông muốn, tôi sẽ đưa ông tới gặp bà.
- Cám ơn cô. Tôi chỉ muốn gặp ai có thể giúp tôi tìm ra bác sĩ Phạm Thiên.
- Em, à xin lỗi ông, tôi chỉ được giáp mặt cha tôi một tiếng đồng hồ.
- Tại đâu?
- Ngay tại đây.
- Ai đưa bác sĩ Phạm Thiên đến?
- Nguyễn Chấn. Hắn hứa cho cha con tôi xum họp, nhưng từ mấy tuần nay không nói gì đến nữa.
Ông Hoàng bâng khuâng nhìn làn khói xi-gà xanh biếc. Rồi ông đứng dậy:
- Thôi, tôi về đây. Mai tôi sẽ gặp lại cô.
Cô gái giật mình:
- Sao? Ông về ư?
- Đêm đã khuya, tôi muốn về ngủ một lát.
- Lạ thật, tôi không ngờ một lãnh tụ điệp báo nổi danh thế giới như ông mà lại có thể dửng dưng, đùa bởn, trước cái chết của một người đàn bà yếu ớt...
- Nghề điệp báo tàn nhẫn lắm cô ạ! Đối với tôi thì một người chứ cả trăm người chết nữa cũng không làm tâm hồn tôi rung động.
- Nhưng ông đã hứa giúp tôi.
- Trên đời, có đi có lại mới toại lòng nhau, cô ạ! Tôi sẵn sàng cứu cô, bằng chứng là đã ngăn cô uống trường-duyên-tửu. Nghĩa là trước đây 5 phút, cô đã được tôi cứu khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc... Tôi trông đợi thiện chí hợp tác của cô, song cô vẫn tiếp tục bưng bít sự thật. Vì vậy, tôi không còn cách nào khác, ngoài cách bỏ mặc cô ở lại đối phó với Nguyễn Chấn. Lát nữa, biết cô còn sống, hắn sẽ trở lại. Và tôi tin rằng lần này hắn sẽ không cần pha thuốc độc vào rượu nữa.
- Ông Hoàng ơi, tôi van ông... Tôi sẽ khai hết những điều ông muốn biết.
Ông Hoàng coi đồng hồ:
- Đang còn sớm chán. Nào, cô ngồi xuống đây, kể lại cho tôi nghe về cô, về Quốc Tế Đặc Vụ, về thiếu tướng Sulivông.
Mặt cô gái tái xanh:
- Thưa ông... xin ông đưa tôi ra khỏi nhà này sớm phút nào hay phút ấy. Nguyễn Chấn trở lại thì chết.
Ông Hoàng mỉm cười.
Nụ cười lạ lùng, gần như quái đản.
Thì vừa khi ấy, cửa phòng mở tung.
Người xô cửa là Nguyễn Chấn.
Với khẩu súng trên tay.
Chú thích:
1 Đỉnh Tizi cao 14784 bộ (tức là khoảng 3.700 thước), thuộc giải núi Atlas dài 2.400 cây số.
2 Trường-duyên-thảo đã được nhắc tới trong cuốn Gensan-thropeia, một cuốn sách giáo khoa bằng tiếng la-tinh, tác giả là Johannes Benedict Sinibaldus, giáo sư Y Khoa người Ý, xuất bản tại La mã năm 1642. Nhiều đoạn trong cuốn sách này nói đến các môn thuốc tình yêu. Tuy vậy, Sinibaldus chỉ thuật lại là trên đỉnh núi Atlas có một loại cây tình yêu, chứ không nói rõ là trường-duyên-thảo. Scaliger, một khoa học gia thời Trung Cổ cũng nhắc đến loại cây kỳ lạ này, và nói là nó mọc ở Ấn Độ. Dường như một số vua chúa Trung Hoa cổ xưa đã biết dùng trường-duyên-thảo. Có lẽ vì vậy mà họ có thể đương đầu với tam cung lục viện.
3 John Scarne phục vụ cho Bộ Chiến Tranh Mỹ trong thế chiến thứ hai, sau đó trở thành chuyên viên quỷ thuật tại Ngũ Giác Đài, cố vấn về các mánh khóe lừa bịp của dân đổ bác, dân quỷ thuật quốc tế. Kỹ thuật của Scarne được viết thành sách, ngày nay, nhiều cơ quan điệp báo đã học kỹ thuật này.
Z.28 Đoàn Vũ Khỏa Thân Z.28 Đoàn Vũ Khỏa Thân - Người Thứ Tám Z.28 Đoàn Vũ Khỏa Thân