Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
êm ấy trời mưa to. Cả ngày sau mưa rả rích suốt ngày. Nước bắt đầu dâng lên.
Nhìn mưa, Uyển Mi chợt thấy nhớ mẹ. Cô thấy bồn chồn trong dạ. Việt Thanh chìa cho cô mấy múi bưởi năm roi đầy nước bóng mượt:
– Sao nhớ gia đình rồi hả chị Uyển Mi?
Nhoẻn cười Uyển Mi chối:
– Đâu có, chỉ tại mưa...
– Nhớ người yêu phải không?
– Không mà.
– Ảnh mới sang nhà bác Hai, chú Tử giúp họ dựng lại nhà. Đêm qua gió lốc em run quá trời. Chị có sợ không? Nhà của bà con bị sập năm bảy căn.
Uyển Mi tròn mắt:
– Ghê vậy sao Việt Thanh?
– Dạ, bão lốc ở đâu cũng có. Ở vùng Đồng Tháp Mười này xảy ra thường xuyên hơn.
Năm nào cũng có em quen rồi.
– Nhà ta không lo à?
– Có nhưng ba mẹ cất ở chỗ cao ráo chắc chắn không có vấn đề gì.
– Anh Việt Dũng đi đâu từ sớm vậy Việt Thanh?
Việt Thanh lột thêm trái bưởi khác vừa làm vệc cô vừa nói:
– Anh ấy bị bắt cóc từ sáng chị không hay à?
Uyển Mi cười bối rối:
– Chị đâu có giữ ảnh.
Việt Thanh tròn mắt:
– Trời ơi! Anh hai có số đào hoa lắm đó. Chị không giữ xác thì cũng giữ hồn. Anh ấy được các cô gái ở đây ngấp nghé. Người nào cũng thích ảnh cả!
Cầm mấy múi bưởi trong tay, Uyển Mi ngắt từng tép nhỏ đặt vào lòng bàn tay và ăn nhỏ nhẻ. Cô thấy lo lắng lạ. Thì ra ở làng quê hẻo lánh này, Việt Dũng là chàng trai lý tưởng:
– Vậy à?
– Chị không sợ mất hả?
– Cái gì của mình là của mình, phần nào thuộc người khác thì mình không nên tranh giành Việt Thanh ạ.
Việt Thanh cười tủm tỉm:
– Em biết chị có cách giữ trái tim anh ấy nên chị không lo. Cho em biết bí quyết đi.
Trời ạ! Con bé hỏi cắc cớ. Bí quyết gì chớ. Chị đang lao đao vì yêu đây có cách nào hay ho đâu mà hỏi. Uyển Mi nghĩ thầm rồi tươi vẻ mặt lên ngay:
– Thật ra chị nghĩ đó là sự thành thật, yêu hết mình em à. Nhưng em còn nhỏ tò mò làm gì, anh Việt Dũng biết rầy chị chết.
Nhìn Uyển Mi một lúc, Việt Thanh à lên như chợt hiểu. Cô cười hì hì:
– Hiểu rồí, vũ khí để chị giữ chân Việt Dũng là chị ngoan, biết chìu chuộng ảnh đúng không?
– Uyển Mi đáp bừa:
– Có lẽ là vậy!
– Em sắp có chị dâu rồi. Vui nhỉ!
Uyển Mi giật thót:
– Cái gì hả?
Việt Thanh chỉ vào trong nhà:
– Ngày kia mẹ em tổ chức bữa cơm gia đình để mừng anh ấy đưa cô dâu tương lai về ra mắt.
Uyển Mi thấy toát mồ hôi, tay chân lạnh ngắt. Điều cô dự đoán không sai:
– Nhưng...
Việt Thanh chưng hửng:
– Bộ chị không mừng à?
Uyển Mi cảnh giác:
– Ai là chị dâu của em hả Thanh? Em thích ai!
– Sao chị hỏi lạ vậy?
Uyển Mi nhìn ra màn mưa dày đặc vẫn ở phía xa. Hết cơn mưa này qua cơn khác không dứt.
– Vì chị sợ ba mẹ em không chấp nhận cô dâu ở thành phố. Chị dở đi mưa, đi bùn lắm.
Việt Thanh nhảy chân sáo đi lấy muối ớt. Cô bày thêm những quả khế ngọt vàng lên đĩa lí lắc bảo:
– Hôm nay ba mẹ đi xem tuổi anh chị rồi mới tính tiếp.
– Xem ở đâu?
– Trên tỉnh.
– Thầy bói à?
– Không phải thầy xem tuổi cưới vợ, làm nhà. Chỗ ấy người ta gọi là thầy tướng số.
– Ôi! Bây giờ nam nữ yêu nhau thì đến với nhau, tuổi tác hạp mà chẳng yêu thương thì cũng không hạnh phúc.
– Chị nghĩ giống anh Hai em quá hèn gì hai người chẳng đề ý nhau và rất hợp gu.
– Em biết gì mà nói!
Uyển Mi khẽ lắc đầu. Việt Thanh vẫn không buông tha:
– Biết chứ. Anh Hai em khen chị hoài.
– Thật à? Sao chị nghe gia đình bảo việc anh ấy đưa chị về rất bất ngờ.
Bị lật tẩy, Việt Thanh cười rúc rích:
– Thì em đoán vậy mà.
Uyển Mi chợt kéo tay Việt Thanh. Hai cô gái mới quen đã nói chuyện khá hợp, cô hỏi Việt Thanh:
– Em có nghe anh Việt Dũng nói bao giờ cưới vợ không?
Việt Thanh ngó cô sửng sốt:
– Anh ấy không hỏi ý kiến chị à? Chị không hỏi ảnh lại hỏi em.
Việt Thanh đùa đùa. Uyển Mi biết mình hỏi thừa liền chuyển đề thi:
– Anh và chị ít bàn đến chuyện này.
Điều Uyển Mi vừa nói làm cho Việt Thanh kinh ngạc:
– Yêu nhau mà không cưới. Lạ nhỉ? Sao chị và anh Hai lại giống nhau quá. Lúc có người yêu mà không cưới. Em không hiểu nổi.
– Có gì đâu. Vì công việc cuốn hút nên anh chị chưa tính.
Việt Thanh lắc đầu:
– Em bảo đảm hai người phải cưới gấp vì cha mẹ đã bàn tính rất dữ rồi. Lần này đừng hòng cãi họ chị ạ.
– Bộ cha mẹ em khó lắm hả?
Việt Thanh đưa ngón tay lên dứ dứ trước mặt:
– Không khó lắm nhưng số một về thành kíến nặng nề đó.
– Là sao chị không hiểu?
Việt Thanh đứng lên đi tới đi lui. Vừa nói vừa làm điệu bộ như mẹ mình:
– Tôi nói con gái lớn lên phải lấy chồng, con trai lấy vợ. Già cằn rồi ai thèm, cả dòng họ cười chê.
Cười khúc khích, Uyển Mi che miệng mình lại không dám lớn tiếng:
– Ôi! Chị hiểu rồi. Em cũng bị ép lấy chồng à?
– Tất nhiên. Nhưng em có mơ ước riêng của mình không ai biết cả.
– Mơ ước em muốn làm gì? Em thích sau này trở thành bác sĩ, kỹ sư hay kiến trúc sư hả?
Ngồi sát vào Uyển Mi, Việt Thanh ra vẻ bí mật:
– Chị nhớ đừng cho anh Việt Dũng biết nha!
– Sao vậy Việt Thanh?
– Ảnh không bằng lòng.
– Em làm gì mà quan trọng quá vấn đề. Nghề nào cũng tốt cả miễn mình đừng làm bậy thì thôi.
Việt Thanh gật đầu tán thưởng:
– Em thích chị lắm. Nói như chị thì em đâu có lo. Em rất thích thời trang và nghề làm người mẫu, chị thấy thế nào?
Uyển Mi suýt kêu lên vì mừng. Cô nói nhỏ:
– Chị rất mê nghề này, anh Việt Dũng thiết kế cho chị những trang phục để đi biểu diễn. Rất ấn tượng.
Mở tròn mắt ngạc nhiên, Việt Thanh nhìn Uyển Mi từ đầu đến chân, cô reo lên:
– Thì ra chị là người mẫu. Ôi vui quá. Em có đồng minh rồi.
Vừa mới mừng vui chợt Việt Thanh ỉu xìu ngay:
– Nhưng ba mẹ em lại rất ghé chị giúp em đi.
Uyển Mi lỡ lời. Không hiểu sao ông bà Việt Thắng lại không thích nghề này. Cô hối hận vì lỡ nói ra sự thật. Nếu hỏi về nghề nghiệp cô sẽ bị loại ra ngay.
Thấy Uyển Mi ngồi thừ ra Việt Thanh hỏi:
– Sao chị buồn vậy?
– Đâu có, em vừa nói là hai bác không thích người mẫu vì sao vậy?
– À, chị đừng lo, ba mẹ nói dữ nhưng không bao giờ “hùm dữ ăn thịt con”. Em tin anh hai chọn ai thì ba mẹ sẽ bằng lòng. Chị là người đẹp, dịu dàng không phải như ba mẹ em tưởng tượng đâu.
Gượng cười, Uyển Mi nhẹ giọng:
– Hai bác tưởng tượng điều gì?
– Ba mẹ em bảo người mẫu thay người yêu như thay quần áo, sống không nghiêm túc, buông thả, rượu chè, không biết lo cho gia đình. Cô Lan ở xóm trên rất đẹp từ ngày làm người mẫu trở nên kiêu căng, dẫn người yêu về nhà như thay đổi trang phục hàng ngày.
Thấy thế ba mẹ em ngán.
Phì cười, Uyển Mi thở dài:
– Vậy hả? Thật ra chị chỉ trình diễn trang phục và dự các cuộc thi. Chị làm nghề khác.
– Nghề gì hả chị?
– Chị sẽ buôn bán hay thành nhà thiết kế thời trang.
– Làm nghề người mẫu vui không chị?
– Vui nhưng cũng có nhiều điều đáng buồn lắm. Nhất là tranh giành bon chen trong việc tìm danh vọng.
– Ừ, em hiểu rồi.
– Thôi, chúng ta làm cơm đi Vlệt Thanh.
– Chị biết nấu nướng không?
Uyển Mi cười cườí:
– Biết chút chút.
– Phải biết nhiều chứ, biết chút chút mẹ chê ngay.
Uyển Mi đùa tiếu:
– Có lẽ chị không hi vọng làm chị dâu em rồi.
Uyển Mi bước đi. Việt Thanh nắm bàn tay cô vuốt nhè nhẹ:
– Chị yên tâm đi, ba mẹ không thắng nổi anh Việt Dũng đâu. Anh ấy lì nhất nhà đó.
Cả hai cười vang rộn ngôi nhà. Ngoài kia trờì vẫn mưa không dứt hạt. Bầu trời vần vũ, u ám, nặng trĩu. Cả cành đồng mênh mông nước.
Mới có một đêm mà bao nhiêu là thay đổi. Uyển Mi đứng tựa cửa sổ nhìn màn mưa trắng trắng bao phủ, lòng chợt nỗi lên khúc nhạc buồn. Có lẽ vắng Việt Dũng nên cô buồn chăng? Cô nhớ mẹ, nhớ thành phố hay cô nhớ anh. Không có anh ở nhà tự nhiên Uyển Mi thấy cô đơn lạ lùng, nỗi trống vắng mênh mông như bầu trời kia.
Thở dài, cô xuống bếp phụ Việt Thanh làm cơm. Có phải chỉ đang tập sự làm dâu đảm đang hay cô đang bước vào vườn hoa tình yêu thật sự mà cô chẳng hề hay biết. Tất cả đang rất nhập nhằng.
Buổi chiều, Việt Dũng đội chiếc áo mưa bước vào nhà. Người anh ướt sũng, da anh xanh mét, môi run run. Uyển Mi chờ anh, cả buổi cô ngóng trông nôn nao mà không dám hỏi. Vừa trông thấy anh, Uyển Mi chạy ra nói:
– Anh đi đâu lâu vậy Việt Dung? Trời ơi anh sao lạnh ngắt như thế này.
Việt Dũng nhìn cô đăm đăm. Hình như anh muốn gởi hết nỗi nhớ mong vào đôi mắt ấy. Uyển Mi cầm lấy chiếc áo mưa đặt lên chiếc xích đu.
– Em mong anh lắm hả? Anh phải phụ mọi người lợp lại mái nhà cho bà con bị lũ quét.
Ở nhà buồn không Uyển Mi? Ách xì... ách xì...
Chưa nói hết lời Việt Dũng ách xì liên tục. Ông Việt Thắng bước lên nhà thấy Việt Dũng liền lên tiếng:
– Dũng! Con về sao không vào thay đồ đi. Cảm lạnh bây giờ.
Việt Dũng co ro trong chiếc áo ướt sũng. Anh mở nút áo ra:
– Con lạnh cóng rồi này. Nếu mà lợp thêm một mái nhà nữa cớ lẽ con sẽ không về nổi.
Nghe anh than, Uyển Mi vội vịn tay anh thúc giục:
– Anh mau đi thay đồ nhanh lên, cả người run bần bật kìa. Cả ngày dầm nước sao chịu nổi.
Bà Việt Thắng lo lắng:
– Cháu mau giúp Việt Dũng thay đồ đạc.
Việt Đũng dè dặt:
– Em mau vào phòng anh lấy cho anh một bộ đồ đi.
Uyển Mi bước đi nhanh. Vào phòng anh cô run lạ. Cô tìm bộ quần áo cho anh. Chiếc áo thoảng mùi hương quen quen làm cô ngượng vô cùng. Uyển Mi chạy ra khỏi phòng.
Anh nhìn cô mỉm cười, nụ cười tái ngắt vì lạnh.
– Anh lau khô người nha. Em giúp cho.
– Không được để anh tăm cái đã.
Bà Thắng kêu lên:
– Mau tắm rửa rồi nghỉ đi con, mắc mưa cả ngày.
– Dạ.
Việt Dũng bước ra. Anh lại ách xì liên tục. Giọng anh nói nghẹt như cây kèn bị nhiễm nước bọt. Anh ngồi xuống ghế run rẩy.
– Con làm sao vậy?
– Có lẽ con bị cảm lạnh rồi mẹ ạ. Lạnh run mà đầu óc lại bắt đầu nhức nhối khó chịu.
– Con đi đâu vậy?
Uyển Mi đứng lên cạnh anh:
– Hãy để em đánh gió cho.
– Không được, cảm lạnh cháu phải cho nó xông hơi sẽ đỡ hơn.
– Để con nấu nồi nước hơi cho anh ấy bác ạ.
Uyển Mi thoăn thoắt bước đi. Lát sau cô bé mang nồi xông lên lễ phép hỏi bà Thắng:
– Cháu nấu xong rồi bác ạ.
– Ừ mau mangvào phòng Việt Dũng đi. Tội nghiệp nó nằm vùi rồi. Giúp người bệnh hoạn...
– Dạ.
Cánh cửa phòng đóng im ỉm. Uyển Mi gọi nhỏ:
– Anh Việt Dũng dậy xông giải cảm đi anh.
Việt Dũng rên nhỏ rồi im bặt. Anh làm cô lo lắng. Gõ cửa mạnh hơn. Cửa phòng vẫn im đóng.
– Bác ơi, anh ấy có sao không? - Cô nhìn bà Thắng lo lắng.
– Để bác gọi cho. Dũng à, dậy ăn chút cơm, uống thuốc con à.
– Con không ăn mẹ ạ. Mẹ lo cho Uyển Mi giúp con. - Tiếng anh khe khẽ.
– Mau mở cửa cho Uyển Mi vào đi con.
Anh uể oải cố ngồi đậy, nhưng cả thân người cứ run lên bần bật, đầu nặng trịch quay cuồng. Cố mở chốt cửa, bà Thắng lo ngại:
– Con thấy trong người thế nào?
Việt Dũng run đôi môi hé chăn ra nhìn mẹ. Uyển Mi đứng sau lưng bà.
– Con không muốn ăn uống gì cả. Mẹ và Uyển Mi đừng bận tâm. Em lo cho mình nha Uyển Mi.
Có mặt cô anh ngại, cố ngóc đầu ngồi dậy. Uyển Mi nhanh tay đỡ anh lên:
– Anh gắng ngồi trong chăn em đưa nồi xông vào nha.
– Anh sợ xông lắm.
Bà Thắng trừng mắt:
– Con biết Uyển Mi nấu cho con cực khổ lắm không? Nguội hết bây giờ. Tội nghiệp cô ấy.
Nghe mẹ nói, Việt Dũng đưa mắt về phía Uyển Mi thầm cảm ơn:
– Mẹ nghỉ đi, để cô ấy lo cho con.
– Ừ, mẹ ra ngoài!
Bà Thắng khép hờ cửa lại với lời dặn:
– Lát nữa con mang cho Việt Dũng bát cháo gừng, bác nấu để ở dưới bếp nha!
– Dạ, cháu biết rồi ạ.
Quay lại cô thấy Việt Dũng cứ nhìn cô chăm chú, Uyển Mi cười duyên, bối rối liếc nhẹ anh:
– Sao định làm nũng hả ông tướng?
Việt Dũng ngước đôi mắt như chứa đựng cả trời yêu thương đăm đăm nhìn Uyển Mi.
Cô la nhỏ:
– Anh đang đùa hay bệnh thật vậy. Em ra ngoài à? Người ta lo lắng mà anh cứ như đang giỡn chơi hỏng bằng.
Anh nhếnh môi, đôi môi khô ráp, cười hiền:
– Em chẳng bíết cái gì thật cái gì giả sao Uyển Mi?
Cô cười tủm tỉm:
– Biết chứ! Bệnh thì thật tuy nhiên anh cố giả vờ làm sao hết bệnh?
– Được anh sẽ xông. Nhưng em phải ở cạnh anh nha!
– Anh phiền quá hà. Em...
Việt Dũng chợt nắm bàn tay Uyển Mi. Tay anh lạnh ngắt làm cô rùng mình.
– Em không thích anh hà Uyển Mi?
– Thích? Anh muốn hỏi chuyện gì ạ?
Nhìn ánh mắt gợn buồn của Việt Dũng, một cảm giác lạ xâm chiếm lấy cô. Hồi hộp, nôn nao, vui mừng, lo sợ.... đủ cả.
– Uyển Mi em trả lời anh đi. Em không tội cho anh sao?
Tiếng gọi dịu dàng đầm ấm khiến Uyển Mi giật thót. Trái tim vốn sai nhịp của cô bây giờ lại tăng nhịp đột ngột. Đôi mắt Uyển Mi mở thật to, miệng không thốt ra lời:
– Anh... ngồi yên trùm chăn lại, cấm nghĩ bậy nghe chưa.
Việt Dũng nghe hơi ấm từ sự quan tâm chăm sóc của cô. Hình như anh bớt lạnh:
– Hãy ở lại cạnh anh, em đi mùa hè đi theo đó.
– Anh này! Hôm nay tự dưng thơ mộng lãng xẹt hà.
Ngồi trong chăn nồi xông bốc hơi của hương xả, hương lá bưởi, hương bồ bồ hoà lẫn và cả hương... con gái ở bên ngoài chăn, Việt Dũng thấy ấm áp dần. Cơn lạnh bị xua đi từ từ. Anh có cảm giác dễ chịu. Cái nhức đầu cũng tan đôi chút. Anh nói vọng ra:
– Uyển Mi, em biết lúc này anh nghĩ gì không?
Uyển Mi dịu dàng:
– Gì hả anh?
– Hai tuần trước anh quyết không lay vợ. Nhưng bây giờ có bàn tay của người phụ nữ chăm sóc, thật quí giá vô cùng!
– Anh chẳng được mẹ mình chăm sóc yêu thương đó sao?
– Mẹ hả? Đó là một phụ nữ tuyệt vời. Anh nghĩ ngoài mẹ còn một người khác cũng tuyệt vời không kém. Em biết rồi còn gì.
Uyển Mi bối rối:
– Không! Em làm sao biết với anh ai là người quan trọng.
– Là vợ đó... Người yêu đó.
– Bây giờ anh quyết định lấy vợ à?
– Có lẽ như vậy!
– Tuỳ anh.
Giọng cô buồn buồn lạ. Việt Dũng ngỡ cô bỏ đi ra ngoài liền hỏi.
– Sao lại tuỳ anh?
Cô giận dỗi:
– Hổng lẽ em cưới vợ cho anh được? Mượn người ta đóng giả người yêu. Bây giờ phải góp ý cho anh lấy vợ, anh có thấy quá đáng không?
– Có gì mà em giận dỗi. Anh vừa có ý nghĩ có người yêu khi anh bị bệnh thôi. Người yêu thật sự để anh cưới làm vợ chứ không phải là người yêu giả đâu. Vì em giúp anh rồi một ngày nào đó em sẽ rời anh mà đi lấy chồng. Em nghĩ trái tim anh đau đớn cỡ nào.
Nghe lời tâm sự chân thành của Việt Dũng, cô cũng giật mình, tim đập loạn xạ. Hình như anh ấy bị bệnh nhảm hay tâm thần rối loạn vậy. Không thể tin được anh có ý nghĩ về cô. Lời anh bao gíờ cũng bóng gió xa xôi, ánh mắt anh kỳ quặc lạ lùng vừa như chan chứa vừa yêu thương đằm thắm gởi trao. Uyển Mi chỉ sợ mình đánh giá sai về anh, để rồi một ngày nào đó cô sẽ đau khổ vô cùng.
– Được chưa Uyển Mi?
Vừa nói anh vừa tốc chăn ra, mồ hôi nhễ nhại. Uyển Mi giật mình, cô vội lấy khăn thấm nhanh những giọt nước đọng trên người anh. Đúng lúc đó, Việt Dũng định lấy chiếc khăn, anh vô tình nắm bàn tay cô:
– Để em lau cho.
– Đưa cho anh. Phiền em quá.
Cả hai nhìn nhau một thoáng yên lặng, cảm giác được yêu thương chăm sóc mơn man trên da thịt. Uyển Mi ngượng ngùng. Thấy vậy, Việt Dũng nửa đùa nửa thật:
– Em thực tập tốt lắm. Có thể làm người yêu thật của người ta rồi đó. Có thể làm một người vợ đảm đang chăm sóc cho chồng.
Cô phủi nhẹ lưng anh. Không hiểu sao Việt Dũng lại có thể ngồi yên cho một cô gái chăm sóc mình như em bé. Trước nay anh rất ngại ngùng. Còn Uyển Mi có tâm trạng giống anh không?
– Ai thèm! Thật... Hỏng biết nữa.
Bà Thắng bưng tô cháo bước vào. Tận mắt bà thấy Uyển Mi lau nhẹ giọt mồ hôi trên lưng con trai. Hai người có vẻ rất thân thiết. Bà đứng yên...
– Buông tay em ra đi! Anh...
– Cháo nóng này con. Ngồi dậy nổi rồi à. Khoẻ chưa?
Bà Thắng sợ bị cho là mất lịch sự liền hỏi với vẻ thanh minh làm cho Uyển Mi cũng giật mình ngẩng lên, cô nói thay cho Việt Dũng:
– Anh ấy đỡ rồi bác ạ.
Bà Thắng nhìn cô khen:
– Cháu tài thật Uyển Mi.
– Chuyện chi hả bác?
– Việt Dũng chưa bao giờ chịu ngồi bên nồi xông nóng. Nó ghét lắm.
Rồi bà cười tủm tỉm tiếp:
– Hôm nay, tự cảm theo cách này con thấy thế nào?
Việt Dũng nháy mắt với mẹ đùa đùa:
– Thần dược này mẹ. Con không ngờ nổi thuốc dân gian này công hiệu thật.
Cười cười bà Thắng gật đầu. Cả hai đều đưa mắt về phía Uyển Mi:
– Mẹ thấy như con vậy. Công hiệu không phải chỉ do thuốc mà còn do ở bàn tay khéo léo của Uyển Mi. Con nên cám ơn cô ấy.
Uyển Mi ngượng đỏ mặt:
– Bác à, chuyện này... Không có gì đâu.
– Ơ, vậy bác nhờ cháu giúp một chuyện nữa được không?
– Dạ, được ạ. Chuyện gì hả bác?
– Chỉ là giúp bác... làm thế nào cho Việt Dũng ăn hết tô cháu thịt bằm này bác mới yên lòng.
Cô liếc mắt nhìn anh. Việt Dũng ngồi im vờ như không để ý lời mẹ:
– Con không thích ăn cháo. Mẹ dư biết mà.
Bà Thắng trừng mắt:
– Đừng có nhỏ nhen nữa! Con bị cảm lạnh, xông hơi và ăn cháo sẽ giúp giải cảm rất nhanh. Bệnh nằm dài ra đó... ai lo giúp hàng xóm?
– Nhưng con... thích bệnh hơn.
Nở nụ cười ý vị trên môi, Việt Dũng định đứng lên. Anh bị Uyển Mi ấn ngồi trở lại giường:
– Anh mặc áo vào đi, kẻo lạnh.
– Đưa cho anh. À không mặc vào giúp anh đi!
Được dịp làm nũng, Việt Dũng phát huy hết trước mắt mẹ. Bà Thắng rất hài lòng khi thấy Uyển Mi tận tình chăm sóc cho con trai.
Chờ cho bà Thắng ra ngoài, Uyển Mi nghênh mắt:
– Nè, tự ăn đi, đừng có lợi dụng cơ hội nha. Em không phải người yêu thật đâu.
Việt Dũng ngã đùng xuống giường. Lấy chăn trùm kín đầu:
– Nếu không thích thì em cứ mặc anh. Em không cần phải tỏ ra quan tâm anh, hay chứng tỏ mình là người vợ đảm đang, người yêu thương anh làm gì.
Uyển Mi thấy hồn mình chơi vơi. Thật ra cô cũng không hiểu mình đang làm gì. Vì cái gì mà cô tỏ ra ngoan hiền, biết chăm lo cho người khác như vậy? Vì ai mà cô phải đảm đang, chịu khổ cực mấy ngày nay. Cô chịu lội bùn, ngắm mưa, sống đìu hiu một mình vì đâu. Uyển Mi có cảm giác mình đang làm một chuyện không tưởng. Tại sao cô lại nhận lời giúp anh để rồi đằng sau chuyện giúp đỡ ấy là cái gì?
Lần đầu tiên cô thấy Việt Dũng giận dỗi. Cả ngày không ăn chắc anh ấy đói lắm.
Người gì như con nít. Cô hay giận hờn không ngờ anh chàng này càng chúa giận. Sợ bà Thắng vào bất ngờ, cô vỗ nhẹ vào người anh dỗ dành:
– Đừng làm khó em mà Việt Dũng. Em nhận lời giúp anh, em sẽ giúp đến cùng. Những người trong gia đình anh xem em như người nhà em vui lắm. Mới đùa một chút anh giận ư?
– Nhưng em làm tốt quá. Mai mốt cha mẹ anh bằng lòng em thì sao?
Uyển Mi cũng cho là anh nói đúng. Cô thở dài:
– Anh nói tới đâu tính tới đó mà.
– Bây giờ anh tính sao khi mọi thứ em diễn quá hoàn hảo, khiến anh cứ tưởng là thật.
Anh cứ nghĩ mình đang mơ.
Uyển Mi hiểu được lòng anh. Cô thấy chơi vơi cái cảm giác được người khác quan tâm, yêu thương. Trong thâm tâm cô khao khát một lời nói chân thành, một tình yêu mãnh liệt từ miệng Việt Dũng nói ra. Nhưng có bao giờ anh nói gì với cô. Tất cả chỉ là ước đoán. Uyển Mi rất thực tế. Cô sợ ước mơ của mình bay bổng cao xa.
Việt Dũng nhắm mắt lại. Anh chợt thấy hình ảnh yêu kiều, bé bỏng của cô bé có khuôn mặt xinh xắn. Đã hai lần anh ôm cô trong vòng tay. Sự gần gũi ấy thoáng qua sao cứ lởn vởn trong đầu anh một điều khao khát. Hình ảnh Uyển Mi bắt đầu đi vào tâm trí anh. Nó ngự trị trong tim và quán xuyến cả tình cảm của anh tự bao giờ.
Anh khó nhận ra. Và bây giờ lúc anh nhận ra thì anh lại sợ sẽ mất đi vĩnh viễn. Đây có phải là cơ hội ngàn vàng để anh tỏ bày tỉnh cảm của mình với người thầm nhớ trộm mong? Tại sao anh không dám mở lời? Ngày kia anh và Uyển Mi trở lại thành phố. Tất cả lại như xưa. Ba mẹ anh lại buộc anh lấy vợ. Anh không còn cách nào từ chối. Anh phải lấy người không yêu và sống suốt đời với người ấy chăng?
Không đau khổ nào bằng, Việt Dũng bất giác thở dài não ruột. Mỗi người mang một tâm trạng riêng tư, khó to cùng ai và chẳng ai hiểu rõ lòng nhau. Uyển Mi đưa mắt nhìn Việt Dũng cô cứ nghĩ là anh ngủ say. Cô lưỡng lự không dám gọi và cũng không dám đi ra ngoài. Tô cháo trên tay cô bắt đầu nguội dần. Uyển Mi lo lo, cô mạnh dạn sờ trán anh.
Việt Dũng mở mắt ra nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, yêu thương đầy ấp. Cô bắt gặp ánh mắt ấy định quay đi. Anh chụp vội tay cô đặt lên ngực mình:
– Anh đang đau ở chỗ này, em biết không?
Bàn tay Uyển Mi hơi rụt lại, Việt Dũng vẫn giữ chặt:
– Anh buông tay em ra đi. Kỳ quá hà!
– Anh... muốn hỏi em một lần nữa nha Uyển Mi. Em phải nói thật em nhận lời giúp anh vì lý do gì để giờ này anh khổ.
Nhíu đôi mày cong tuyệt đẹp, Uyển Mi nhìn anh không chớp mắt:
– Thật ra tình cảm của con người khó hiểu quá phải không anh. Anh đừng.bắt em trả lời vội có được không Việt Dũng. Hãy bằng lòng với hiện tại mình đang có. Và chờ đợi tương lai sẽ đến.
– Anh sợ tương lai ấy...
– Không! Anh vẫn có quyền hi vọng.
Việt Dũng thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn còn cơ hội nhiều ư. Có lẽ là Uyển Mi nói đúng. Chớ giục tốc bất đạt. Người xưa từng dạy mà.
Vuốt ve bàn tay Uyển Mi anh ủ ấm trong tay mình nghe lòng lâng lâng một niềm vui khó tả. Đây mới chỉ là khúc dạo đầu cho một bản tình ca, anh có viết tiếp được không là chờ ở khả năng anh. Việt Dũng muốn nhìn mãi cô không chán. Uyển Mi cũng đáp lại cái nhìn ấy một cách âu yếm. Ánh mắt hai người thay cho ngàn lời nói lúc này. Bỗng Uyền Mi lườm anh:
– Anh gạt người ta hả?
Việt Dũng chưng hửng:
– Anh gạt gì em cơ?
– Bảo dẫn về đây đưa em đi hái sen ngắm trời nước. Bây giờ nằm bẹp dí một chỗ còn bày đặt giận hờn, thấy ghét thí mồ.
Việt Dũng cười nhếch môi:
– Anh đâu muốn... tại ông trời mưa bất ngờ mà.
– Ừ thì mưa anh mới bị bệnh nhõng nhẽo vậy mà.
Anh siết chặt tay cô:
– Anh gắng hết bệnh ngày mai đưa em đi chơi.
Uyển Mi lườm anh:
– Rủi ngày mai lại mưa?
– Thì ngày kia vậy.
– Ông trời mưa cả tuần.
– Anh sẽ ở cạnh em chịu không?
Uyển Mi cười khúc khích:
– Anh khôn thí mồ. Em định vài ngày nữa về, đi lâu mẹ mong đó.
Việt Dũng sờ túi tìm điện thoại. Thấy anh loay hoay cô ngạc nhiên:
– Anh tìm gì hả?
– Điện thoại em à!
– Ở đâu? Em lấy cho nhưng anh gọi ai mà nôn nao vậy?
Việt Dũng nhướng mắt:
– Em mở chiếc va li của anh ra xem.
– Đây rồi! Nè anh.
Việt Dũng bấm máy vội vàng. Anh không gọi mà trao cho Uyển Mi làm cô ngỡ ngàng:
– Em nghe đi!
– Ủa, sao lại em nghe?
– Thì gọỉ cho má đó! Kẻo bà ấy trông.
Tiếng má kéo dài của Việt Dũng làm cô phì cười:
– Alô mẹ hả? Con Uyển Mi đây.
Giọng mẹ cô vui vẻ:
– Sao con ổn chứ?
– Dạ bình thường mẹ ạ. Nhưng ở đây buồn lắm.
– Ừ, đi xa sẽ buồn như vậy con à. Chắc mẹ không đồng ý gả chồng xa cho con đâu.
Uyển Mi tươi cười:
– Ai cưới đâu mà mẹ đòi gả?
– Ừ, mẹ nhắc con thôi chứ tuỳ con nha con gái.
– Dạ! Con nhớ mẹ lắm.
– Thôi đi cô nương tập sự dần rồi ngày nào đó cũng xa mẹ hà.
– Ai chịu xa mẹ?
– Không chịu cũng không được. Việt Dũng tốt với con chứ?
Cô liếc về phía anh, Việt Dũng hé môi cười cười làm cô ghét ghét làm sao ấy. Cô nói:
– Anh ấy không có ở nhà! Con chơi với em gái anh ấy vui lắm mẹ ạ.
– Vậy à? Nó đi đâu?
– Đi chơi rồi ạ.
– Chà! Sao con không đi với Việt Dũng?
– Anh ấy không cho.
– Kỳ vậy kìa. Việt Dũng hứa với mẹ hay là... để mẹ gọi cậu ấy mắng cho một trận mới được!
Nhăn nhó, Việt Dũng lắc đầu, Uyển Mi cười:
– Thôi nha mẹ. Ở đây mưa nhiều lắm máy con không có sóng.
– Ừ!
Việt Dũng giật máy trên tay cô:
– Alô... alô!
– Ủa cháu đó hả Dũng?
– Cháu đây bác ạ.
– Cháu đang làm gì vậy? Sao Uyển Mi bảo cháu đi chơi? Đừng có bỏ bê Uyển Mi nó yếu đuối lắm cháu à.
Việt Dũng lườm cô:
– Cô ấy đùa với bác đó. Cháu đang ở cạnh cô ấy, bác đừng lo.
– Ơ, con nhỏ nay không chưa cái tính tinh nghịch.
– Mai cháu hứa đưa cô ấy đi chơi, có thể vài ngày nữa cháu và Uyển Mi mới về bác đừng mong.
– Ôi! Cháu tốt với Uyển Mi là bác vui rồi. Nhớ điện cho bác thường bác lo lắm đó.
– Dạ.... cháu nhớ rồi ạ. Chào bác.
– Ồ! Khoan đã. Cháu nhớ chăm sóc Uyển Mi giùm bác nha. Bác rất cám ơn.
– Dạ.... dạ....
Uyển Mí nguýt dài. Cô nghênh mắt:
– Đáng đời bị mẹ rầy. Hứ bắt người ta chăm sóc mà bảo chăm sóc người ta, anh không biết ngại miệng à.
Việt Dũng chúm chím đôi môi:
– Ngại gì chứ? Người ta tố cáo ẩu lại không chút lo lắng, thương tiếc kìa.
Uyển Mi đỡ lấy vai anh, cất giọng mềm mại:
– Hoà nhé. Bây giờ ngồi dậy ăn hết tô cháo này cho hết bệnh, ngày mai còn đưa em đi chơi đó. Lần này hứa cuội em nghỉ chơi với anh luôn.
Việt Dũng nhăn nhó:
– Anh rất ghét món này nhưng vì em anh ráng ăn.
Phì cười Uyển Mi lắc đầu:
– Thì ra anh no đói cũng vì em lạ thật đó.
Liếc sang Uyển Mi anh thấy cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh yên tâm cho từng muỗng cháo vào miệng. Được vài muỗng, anh ngước lên hỏi:
– Ai nấu món này vậy Uyển Mi?
– Bác chứ ai?
– Không phải mà. Mẹ anh nấu đâu có ngon như vậy!
Uyển Mi trừng mắt:
– Anh dám nói bác nấu ăn dở à. Em đang lo đây. Thôi ăn nhanh giùm em đi.
Nhưng anh đặt muỗng ngập ngừng. Uyển Mi giật cái muỗng trên tay bảo:
– Đưa em đúc cho anh ăn nha!
Việt Dũng bình thản:
– Nếu em muốn... hãy làm nhiêm vụ của mình đi.
– Nhiệm vụ gì chứ?
– Đóng vai người yêu phái tròn vai tuồng.
– Được em sẽ cố gắng. Nhưng em cho anh ăn vì sợ anh bệnh không hết em muốn anh mau khoẻ lại. Nằm ỳ ở đây chán lắm. Há miệng ra.
Uyển Mi hét nhỏ. Cô làm anh giật mình rồi ngoan ngoãn ăn ngon lành. Cô hơi quay đi cười tủm tỉm.
Việt Dũng nhìn cô đăm đăm, ánh mắt anh thật lạ lùng, lại vừa như giễu cợt trêu đùa cô. Uyển Mi liếc mắt anh một cái:
– Bộ em lạ lắm sao anh nhìn dữ vậy?
Việt Dũng buông gọn:
– Uyển Mi à, mỗi khi em hét to là anh run rẩy thế đó. Nếu em không nhìn anh sao biết anh nhìn em chứ?
– Anh thật đáng ghét! Cho ăn còn chọc quê người ta.
– Cho anh biết lý do ghét để anh tự sửa thành người đáng yêu xem.
– Hừ! Người gì mà không hiểu biết gì cả. Em chẳng thèm nói đâu.
Uyển Mi dùng dằng bước ra ngoài.Anh định buông lời cám ơn cô dịu dàng. Thế mà, chẳng hiểu sao anh lại chọc cho cô giận, câu nói ngọt ngào định mở ra trở thành khó khăn, cộc lốc:
– Cám ơn nha!
– Để em lấy thuốc cho anh.
Nhìn theo dáng đi của Uyển Mi, Việt Dũng thấy lòng mình bất ổn với bao tâm trạng ngổn ngang. Anh lặng người trên chiếc giường êm ái, mắt dõi theo bóng cô vừa đi khuất chỉ vài phút mà sao thương nhớ đong đầy.
Và Việt Dũng chợt thở hắt ra. Chết anh rồi! Cái tâm trạng phất phơ của anh đều do dáng hình yểu điệu kia mà ra. Anh bỗng nhận ra rằng mỗi ngày đi qua, nếu anh không một lần gặp Uyển Mi cãi vã cự nự nhau hình như cuộc sống sẽ rất nặng nề. Ôi, còn đâu một Việt Dũng cao ngạo, quyết chẳng luỵ vì một con tim. Thế mà bây giờ anh lại nhớ, lại mong cái cười rất duyên của cô người mẫu. Việt Dũng nhắm mắt lại, anh lắng nghe trái tim mình đập thật xôn xao.
Yêu Cô Người Mẫu Yêu Cô Người Mẫu - Hoàng Thu Dung Yêu Cô Người Mẫu