Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 8 - Hoàng Tử Bé Câm Điếc?
T
hưa bác, chúng cháu vừa nhận được tin bác nhắn về ngay.
Hải khòm bối rối gãi đầu, Minh móm thì sờ sẫm cái cằm móm sọm của hắn. Người đàn ông ngồi trước mặt chúng là ba của Kim Thúy.
- Mấy đứa có thấy Kim Thúy đi đâu từ sáng đến giờ không? Con gái con đứa... thiệt là khổ, đi đâu miết mà không báo cho gia đình hay biết gì!
Minh móm vừa lắp bắp vừa liếc Hải khòm:
- Dạ... không... có! Dạ... tụi cháu không có biết ạ!
Ba Kim Thúy giận dữ:
- Không với có! Tôi biết con bé nhà tôi hay sang chỗ các cậu để chơi vi tính. Còn bây giờ, các cậu cũng không biết nó ở đâu nữa thì... thì... tôi chỉ còn nước báo cho công an đi tìm vậy!
Mẹ Kim Thúy từ nhà trong ra, hai mắt đỏ hoe:
- Ông bớt giận đi mà! Các cháu, các cháu nói thật bác nghe! Sáng giờ có thấy Kim Thúy đâu không? Các cháu làm ơn giúp bác với... Hu hu... Kim Thúy ơi, con đi đâu mà tới giờ chưa về... hu hu...
Minh móm cúi gằm mặt nhìn xuống đất, bỗng những tiếng “hu hu” cũng phát ra từ miệng nó. Nó ngước cái mặt ròng ròng nước mắt lên, cố bặm môi để giữ cái khí khái đàn ông, nhưng càng cố nín, cái cằm móm sọm của nó càng đưa ra phía trước, nhọn hoắt. Rồi như cái nút chai sâm banh bị nổ bắn ra, cái mồm nó ngoác rộng hết cỡ:
- Hu hu hu... Kim Thúy ơi... Kim Thúy của... hai bác ơi!
Ba Kim Thúy nhìn Hải khòm, hỏi:
- Thằng Minh làm cái gì vậy?
Hải khòm tỉnh bơ:
- Dạ, thằng này nó pêđê lắm, hễ thấy ai khóc là nó khóc theo liền.
Quay sang vợ, ba Kim Thúy nói:
- Má Kim Thúy này, chắc mình đi báo công an thôi! Tôi với bà tìm khắp nơi rồi, chẳng còn cách nào khác!
Hải khòm mắm môi nghĩ: “Chà! Vậy là lớn chuyện rồi đây! Các chú công an thế nào cũng trách bọn mình sao biết chuyện mà không báo từ đầu!”. Hắn kéo tay Minh móm:
- Chúng cháu xin phép hai bác ạ!
Không đợi được phép, hai thằng chạy ù ra ngoài, dông lẹ.
o O o
Kim Thúy buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ có những chiếc chấn song to bằng cổ tay của cô. Ngoài kia, phong cảnh rất dẹp, cả một rừng thông bạt ngàn thoai thoải đổ dốc như đang chạy đua về phía thung lũng dưới kia. Xa xa tận cuối chân trời, vầng mặt trời yếu ớt đang cố gắng chiếu những tia nắng nhợt nhạt qua làn sương mù trắng đục. Cảnh đẹp thật, nhưng lòng dạ đâu mà Kim Thúy ngắm nghía. Đến bây giờ, khi bị đưa đi giam giữ tận chốn rừng núi thâm u này, Kim Thúy biết rằng sự việc xảy ra với cô rất là nghiêm trọng, sinh mạng cô giờ đây ở trong tay gã Gấu đen đần độn và nguy hiểm này. Mải nghĩ ngợi miên man, Kim Thúy không hay gã đầu gấu đã đứng ngay sau lưng, cô giật mình vì hơi thở phì phò của gã phun vào tóc cô những làn hơi nóng hổi. Kim Thúy quay phắt lại:
- Anh làm gì vậy, anh Gấu?
Gấu đen vội giấu hai tay ra sau lưng, cười gượng gạo:
- Làm... làm gì đâu? Anh thấy... cảnh đẹp quá tính tới ngắm cảnh với em!
- Ủa, anh cũng thích ngắm cảnh rừng núi hả? A, anh là gấu mà, gấu là của rừng núi... Này, anh giấu cái gì sau lưng vậy?
- À, ờ... có gì đâu!
Kim Thúy mỉm cười:
- Thôi, hổng giỡn với anh gấu nữa, em thèm sô-cô-la quá, anh Gấu lấy cho em đi, không thôi em giận cái việc anh cho em uống thuốc ngủ hồi sáng à!
Những lời hăm dọa rất đường mật làm Gấu đen quay ngoắt lại, đi đến chiếc tủ lạnh ở góc phòng. Hắn quả thật là một tên đần độn nên khi quay lưng về phía Kim Thúy hắn vẫn giấu hai tay sau lưng. Kim Thúy chợt thót tim khi nhìn thấy trên tay Gấu đen là một con dao inox nhọn hoắt, bén ngót và lấp lánh một cách lạnh lùng.
Gấu đen đã cất con dao vào người, gã trở lại đưa miếng sô-cô-la cho Kim Thúy, cô bẻ một góc miếng kẹo, đưa cho hắn, ra lệnh:
- Anh ăn trưóc đi!
Sau lần uống phải thuốc mê, Kim Thúy trở nên rất cảnh giác đối với con gấu kinh tởm này. Khi thấy hắn nhồm nhoàm nhai kẹo, nuốt vô bụng, cô mới đưa kẹo lên miệng bắt đầu nhấm nháp. Gấu đen say sưa đứng xem Kim Thúy ăn kẹo. Xong miếng kẹo, Kim Thúy chợt ôm bụng:
- Anh Gấu ơi! Em đau bụng quá, anh chỉ em nhà vệ sinh đi!
Gấu đen hốt hoảng:
- Vậy hả? Chắc tại kẹo để trong tủ lạnh lâu ngày! Xin mời theo anh!
Hắn dẫn Kim Thúy vòng vèo qua mấy lần cửa gỗ, chiếc nào chiếc nấy to và dày như cửa thành quách hồi xưa. Đến trước nhà vệ sinh, hắn lịch sự:
- Mời em, anh sẽ đợi ở đây!
Kim Thúy đẩy cửa bước vô. Cô lọt vào một gian phòng vệ sinh rộng thênh thang, trang hoàng rất sang trọng. Gương mặt cô trở lại bình thường, cô chỉ đau bụng giả vờ. Cô biết rằng chỉ có vào đây thì gã đầu gấu mới chịu rời cô ra. Kim Thúy quan sát khắp gian phòng kín bưng, một cửa sổ bằng kính màu nằm tít trên cao. Kim Thúy thất vọng nhìn ô cửa sổ duy nhất đó. Nhung cô đã quyết định, dù nguy hiểm mấy cũng phải thoát khỏi bàn tay tên Gấu đen hung ác này. Kim Thúy bước đến chiếc bồn rửa mặt, cô vặn hết sức lực vặn cái đầu vòi nước, lấy nó ra khỏi đường ống, nước phun ào ào vào bồn. Cô tót đứng trên cái bồn cứng cáp, mặc cho nước bắn tung tóe vào hai chân. Kim Thúy với tay bám vào đường ống nước chạy ngang trên đầu. Đu người lên bằng một tay như con vượn, tay còn lại cô cố sức với lên dùng cái vòi nước bằng đồng đập vở cửa kính, Thật may mắn, đó là thứ kính hiện đại, khó vỡ, nhưng khi vỡ thì vỡ cả tấm, thành từng hạt nhỏ không có miểng. Mãi đến lần thứ ba, Kim Thúy mới cố sức đu được lên thành cửa sổ. Cô ráng sức để nhoài người qua khung cửa nhỏ xíu. Ra được bên ngoài, Kim Thúy sợ hãi nhìn xuống khoảng trống phía dưới. Thật may mắn, bên dưới là một thảm cỏ bỏ hoang nên mọc rất cao và rất dày. Cô xoay người lại bám hai tay vào thành cửa, buông người rơi xuống..
o O o
Hải khòm nằm dài trên giường nệm, vừa nhai bắp rang vừa thở dài:
- Minh móm, hồi nãy đi học mày có thấy cả trường xôn xao lên về vụ Kim Thúy mất tích không?
Minh móm ủ dột ngồi xuống như miếng giẻ rách trên ghế:
- Ừ! Hải khòm này, lúc nào tao với mày thử “mất tích” xem có ai xôn xao không hả?
- Có chứ!
- Ai vậy?
- Mấy con ma dưới âm phủ chứ ai! Mày tưởng bở hử! Tại Kim Thúy là học sinh giỏi nhất trường nên cả ban giám hiệu mới cuống cuồng lên, chứ cỡ tao với mày mà biến mất chắc cô hiệu trưởng còn cúng ông địa nữa đó!
Minh móm vừa buồn rầu vừa quê xệ nên ngồi im như thóc. Chiếc máy điện thoại trên cái bàn trước mặt nó chợt reo lên ầm ĩ. Minh móm chộp lấy:
- A lô, nhà Hải đây! A! Thông bác học hả, tao Minh móm đây, có tin tức gì mới không? Hả, tin lạ đăng báo hả? Ờ, tờ báo đó đang có trên bàn đây, để tao với Hải khòm đọc thử coi. Bye!
Minh móm quay lại cầm tờ báo nói với Hải khòm:
- Có tin lạ đăng báo... Để coi... trang chuyên đề tin học. Đây rồi! Để tao đọc mày nghe nghen! “Một hiện tượng đáng trách của tin học chăng? Phóng viên bản báo chúng tôi đã từng đưa tin về cậu bé Hoàng Thân, mồ côi cha mẹ, sống đơn độc, tự tìm kế sinh nhai để đi học, tuy mới học lớp mười nhưng đã trở thành một tài năng tin học hiếm có. Sau khi nhận huy chương vàng tài năng tin học toàn quốc, cậu bé đã trở lại cuộc sống bình thường và điều đáng ngạc nhiên là cũng cậu bé ấy bây giờ lại chẳng còn chút “tài năng tin học” nào nữa, thậm chí một cái lệnh Dos cũng không nhớ! Điều tệ hại hơn, Hoàng Thân đã trở nên câm điếc. Dư luận đặt vấn đề: phải chăng tin học đã biến một cậu bé có tài, học giỏi thành một cái đầu rỗng tuếch? Hiện nay, các chuyên gia y học đang theo dõi hiện tượng kỳ lạ này. Có chuyển biến mới, phóng viên bản báo sẽ thông tin đến ngay quý độc giả”.
Hải khòm bật ngồi dậy:
- Ê! Minh móm, cái tin này lạ thiệt. Tao nghĩ dám nó có liên quan gì tới thằng Hoàng Tử Bé kia lắm!
Minh móm đưa tờ báo xuống cho Hải khòm:
- Đây nè, báo có đăng hai tấm hình “Tài năng tin học” Hoàng Thân nữa. Một tấm lúc nó nhận huy chương và tấm kia là thằng Hoàng Thân câm điếc hiện nay!
Hai thằng chúi mũi săm soi hai tấm ảnh chân dung Hoàng Thân trên báo. Hải khòm thất vọng:
- Đúng là một thằng, mà sao lạ vậy? Chẳng lẽ tự nhiên đang là tài năng bỗng dưng “đứt dây thiều” trở nên ngu như... mày!
Minh móm giãy nảy:
- Như mày thì có! Ê, mà hình như thằng Thông bác học là thằng ngu nhất!
- Sao vậy?
- Tại vì nó đọc cái tin này mà nó không liên tưởng tới vụ Hoàng Tử Bé như tụi mình!
- Mày mới ngu! Nó không liên tưởng tới Hoàng Tử Bé thì gọi điện thoại báo mình biết làm gì? Quay số của nó cho tao nói chuyện đi! A lô! Thông bác học hả? Tao nghĩ ra cái này, bọn mình đi tìm thằng Hoàng Thân hỏi chuyện nó coi nó với thằng Hoàng Tử Bé có liên can gì không? Ơ, mày nói đúng, nó câm điếc thì làm sao nói chuyện! Trời, lại bế tắc nữa rồi!
Minh móm lại mếu máo:
- Kim Thúy ơi, Kim Thúy của hai bác... ủa của Minh móm ơi... hu hu... Bế tắc rồi hả Hải khòm?
Hải khòm thẳng cái lưng khòm tên, mỗi khi hắn làm động tác đó nghĩa là hắn vừa có sáng kiến hay ho.
- Đừng lo, Minh móm, tao nghĩ ra rồi!