Số lần đọc/download: 2273 / 39
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:10 +0700
Chương 8
Đ
oàn xe ba chiếc rời khỏi con đường lớn và tiến lên con đường núi dốc ngoằn ngoèo.
- Hãy nói với chúng tôi khi đến chỗ đó, Evelyn. - Mason nói.
- Được. Tôi không chắc lắm về... tôi nghĩ đó là... chờ một chút, ngay ở gần chỗ cua này... chạy chậm một chút khi chúng ta quẹo cua vì đó là...
- Ê, coi kìa! - Ferron nói - Mọi người có thấy không?
- Cái gì vậy? - Mason hỏi.
- Cái lan can đường kìa.
- Tôi không thấy gì.
- Đó, nó bị bể rồi. Ngừng một chút! Nhớ kéo thắng tay nhé. Đây là con đường dốc đấy.
Mason ra hiệu cho chiếc xe đàng sau trong khi Evelyn Bagby thắng xe ngừng lại.
Ferron ra khỏi xe và biến vào bóng đêm.
- Ông có nhìn thấy gì không, ông Mason? - Evelyn Bagby hỏi.
- Tôi có thể quay lại và nhìn thấy - Mason nói - Hình như có chiếc xe nào đã tông qua lan can đường.
Cánh tay của Evelyn Bagby bất chợt rung lên vì sợ hãi, Mason cảm thấy rõ ràng điều này vì tay cô ta tỳ lên bàn tay của ông.
- Ồ, ông Mason, có thể có một người nào đó đã thế chỗ của tôi? Có thể hắn đã đợi một phụ nữ nào khác chạy qua và hắn đã ép quá mạnh lên xe của cô ta đã tông qua lan can đường. Có nghĩa là... nếu tôi không có khẩu súng tôi đã ở dưới đó rồi!
Mason nói nhỏ:
- Hãy ngồi yên và đừng nói gì cả. Nếu có điều gì xảy ra dưới đó thì cô phải làm như đã kiệt sức rồi, để mọi việc cho tôi lo.
Ferron từ phía dưới chạy trở lại xe.
- Ông chờ ở đây nhé, ông Mason - Ferron nói - Một chiếc xe chắc chắn đã nhào xuống cái dốc kia. Rõ ràng là nó đã tông qua lan can chắn đường. Tôi và người cộng sự của tôi sẽ lấy một đèn pin và xuống đó xem, có thể tìm thấy gì đó. Tốt hơn hết là ông nên để chiếc xe lại và để bánh sau lấn vào lề đường. Chỗ này khá dốc nếu dùng thắng không thì cũng không an toàn lắm đâu.
- Tôi có thể giúp gì ông không? - Mason nói.
- Chưa cần đâu, đợi xem sao đã, rõ ràng là tên cướp đường đó đã muốn ép một người nào đó xuống chỗ dốc, có thể hắn đã lầm cô Bagby với ai đó, hoặc hắn đã cố gắng ép cô gái đó ngừng lại và... dầu sao chúng ta sẽ biết câu trả lời ngay thôi mà.
Ferron lại lẫn vào trong bóng tối.
- Bây giờ hãy nhớ đây Evelyn - Mason nói - hãy bình tĩnh, nhưng khi cần có thể sử dụng tất cả mưu ma chước quỷ của phụ nữ như khóc lóc, làm mình làm mảy, phong giựt, ngất xỉu và v.v...
Ferron và người cộng sự lái chiếc xe của họ sát lề đường, lấy ra một chiếc đèn pha rọi và đứng ở chỗ lan can bể, chiếu một luồng sáng xuống chỗ dốc cạnh sườn núi.
Delia Street đi lên gặp Mason và Evelyn Bagby cô hỏi.
- Cô không ngắm kỹ chứ?
- Trời! Không đâu, tôi chỉ đưa khẩu súng qua cửa xe và bắn bừa thôi. - Mason bắt gặp ánh mắt của Della, nói.
- Tôi sẽ đi coi xem, Delia, cô ở đây nói chuyện với Evelyn.
Mason đi tới chỗ lan can bị bể.
- Thấy gì không? - Mason hỏi.
- Có, có một chiếc xe dưới khe núi - Ferron nói - Chúng ta sẽ lấy một sợi dây thừng cột vào trụ lan can, như vậy chúng ta có thể lần xuống mà khỏi sợ té. Ô kê, đây rồi.
Người cộng sự của Ferron xuất hiện với một cuộn dây thừng. Hắn cột chặt một đầu vào chiếc trụ lan can và ròng sợi dây xuống theo sườn núi.
- Chúng ta đi nào. - Ferron nói.
Hai người lần theo sợi dây đi xuống, Mason liếc nhìn lại chiếc xe của Evelyn, ông có thể nghe thấy Delia Street đang nói chuyện với Evelyn Bagby cố gắng làm cho cô ta không còn để ý đến những gì đang xảy ra bên ngoài.
Mason có thể thấy luồng ánh sáng rọi qua lại ở phía dưới. Thỉnh thoảng ông lại nghe thấy giọng kích động ở dưới đưa lên nhưng không hề báo cho họ biết được tìm thấy gì. Hình như họ đã quên mất những người ở trên này đang chờ đợi.
Mason nắm lấy sợi dây thừng lên qua lan can và từ từ lần xuống sườn dốc. Đêm tối đen như mực. Chỉ có luồng ánh sáng do ngọn đèn rọi qua lại và ánh sáng phản chiếu yếu ớt của những bảng hiệu và đèn nhấp nháy của Hollywood ở xa xa. Lấy bàn tay che trên mắt, Mason có thể thấy trong bóng tối dấu của bánh xe đã để lại, sau đó xe quay ngang và bay đi khoảng mười lăm, hai chục thước và đâm xuống khoét một mảng bên sườn đồi.
Mason tiếp tục nắm dây lần xuống một cách thận trọng. Những tiếng nói dưới khe núi đã rõ hơn và Mason có thể nghe thấy lời bình phẩm.
-... Thật là một công việc hoàn hảo, nếu anh hỏi tôi.
- Chắc phải đi qua... cửa bên phải... mở...
- Tốt hơn nên gọi đội hình sự... Đây nằm trong phạm vi thành phố.
Mason lần qua những bụi ngải đắng và tới đáy cửa khe núi, ở đây những bụi cây dày rậm rạp đã cản lại sức va chạm của chiếc xe lăn xuống.
- Sao, các ông tìm thấy gì vậy? - Mason nói.
Giọng của Ferron bất chợt trở nên khô khan, ông ta lên tiếng:
- Ông đến một mình chứ?
- Đúng vậy, các cô gái còn ở trong xe bên kia. - Mason nói.
- Hình như cô ta đã bắn trúng tâm điểm. - Ferron nói.
- Quỷ thật! - Mason la lên.
Ông ta đi lần theo con đường đã được hai người chặt bớt cây chung quanh chiếc xe. Chiếc xe bị lật ngược, bốn bánh chổng lên trời.
Chùm sáng của chiếc đèn rọi chiếu qua khung cửa kính chắn gió đã bể nát cho thấy một hình đầu người méo mó được chùm bởi một cái áo gối. Có hai lỗ được khoét cho cặp mắt và một bên áo gối đã ướt sũng máu.
- Chiếc cửa bên mặt đã mở - Ferron giải thích - nhưng nó lại ở phía dưới. Chiếc xe bị lật ngược nhưng hơi lăn tới nên phía bên trái xe cao hơn phía bên mặt. Chúng tôi đã phải chặt phá một con đường để có thể đi quanh xe. Chúng ta phải làm sao mở được một cửa xe. Hắn rõ ràng là đã chết cứng rồi. Nhưng chúng ta cũng phải chắc chắn đã, trước khi báo cho nhân viên điều tra về cái chết bất thường. Và tôi nghĩ chúng ta cũng cần phải báo cho đội hình sự. Không hiểu cô gái đó sẽ như thế nào khi cô biết đã xảy ra chuyện gì.
Mason nói.
- Ông muốn nói rằng cô ta chỉ bắn bừa với tay trái mà đã trúng đích như vậy à?
- Đó là cách bắn nguy hiểm nhất - Ferron nói - những cuộc điều tra cho biết khi một người bị kích động, họ sẽ bắn theo bản năng, giống như lấy tay mà chỉ vậy.
Người cộng sự của Ferron nói:
- Chúng ta có thể nạy cái cửa này ra, Bill hay chúng ta đập bể kiếng.
- Tôi ghét đập bể kiếng, hãy thử nạy cái cửa coi!
- Cái trước thì bị kẹt cứng rồi, chúng ta có thể mở cái sau.
Dùng cái rìu chặt cây, họ đã mở tung được cái cửa sau phía trái xe. Ferron lách mình vào và lấy tay bắt mạch cái xác - mạch không đập. Ông ta nói:
- Hắn đã chết rồi - Ông với tay lấy phiếu đăng ký xe ở cái trục cùa vô lăng có được không?
- Tôi sẽ cố gắng. Hãy giữ yên cái cửa mở. Tôi nghĩ tôi có thể lấy được.
Ferron nhoài người tới cho đến khi tay ông ta với tới cái phiếu đăng ký xe treo ở trục của vô lang. Ông lấy tay gỡ lấy phiếu kiểm soát và bò lùi ra khỏi xe.
- Úi chà! - Ông ta nói trong khi lấy tay phủi quần áo - Tôi muốn ngộp thở luôn, chui vào chui ra khó quá. Gân cốt muốn dãn hết ra rồi.
- Anh đã lấy được cái gì thế? - Người cộng sự hỏi Ferron.
- Xe được đăng ký với tên Oscar B.Loomis - Ferron nói - Chúng ta có địa chỉ ở địa phương này, không hiểu liệu tên này có phải là Loomis không?
- Khó nói lắm! Có thể là một cái xe ăn trộm. Thôi chúng ta quay lên đi và... ồ ồ. Mưa tới rồi.
Trong lúc anh ta nói thì những giọt mưa đầu tiên đã lách tách rơi xuống chiếc xe bị lật ngược.
- Những hạt mưa thật lớn - Ferron nói - Khi nói bắt đầu thế này có nghĩa là trận mưa lớn sẽ ấp đến tới ngay. Thử coi xem chúng ta có thể quay trở lên kịp trước khi sợi dây bị dính đất ướt và trơn trượt.
- Nếu trời mưa thì thật là khó khăn khi kéo cái xác chết ra khỏi xe và kéo chiếc xe lên con đường.
- Chúng ta sẽ kéo cái xác ra khỏi xe. - Ferron nói với người cộng sự - Còn chiếc xe thì để công ty trục kéo lo.
- Ông nghĩ sự việc đã xảy ra như thế nào? - Mason hỏi.
- Cũng dễ hiểu thôi - Ferron nói - kính cửa phải của chiếc xe được hạ xuống - tên này trong lòng chắc cũng thấy hứng khởi nên hắn đã định ép cô ta sát vào lề đường để bắt cô ta rời khỏi xe và lên xe của hắn. Đây là điều hắn đã làm. Phát đạn của cô ta bắn đúng ngay phía đầu phải của hắn. Thân hình hắn chồm tới đè lên vô lăng xe. Cô ta đã tả chiếc xe chao đảo do hắn đạp thắng mạnh, thật ra tôi nghĩ chiếc xe đã đụng lề đường bị bật ra rồi lại nhảy lên trên lề, tông qua lan can và lao xuống dưới.
Mưa mỗi lúc càng nặng hạt.
Mason nói:
- Thôi, tôi lên đây, các ông không muốn lên trước chứ?
- Không, ông lên trước đi. - Ferron nói, Mason lần theo sườn dốc tới chỗ sợi dây, bất chợt mưa đổ ào ào xuống như suối.
Mason nói.
- Hay các ông lên trước đi và.
- Không, ông lên đi - Ferron nói - Có điều nên cẩn thận, đừng để trượt tay vì sợi dây ẩm ướt. Đây là một sườn đồi dốc nếu té thì rất nguy hiểm.
Mason lần theo sợi thừng leo lên một cách hết sức cần thận. Đất bụi dính vào sợi thừng gặp nước thành một thứ bùn trơn trượt.
- Quỷ ơi! - Ferron nói - Đáng lẽ chúng ta phải mặc áo mưa.
- Tôi nghĩ không còn xa lắm đâu. - Mason nói.
- Mang chiếc đèn rọi này thật mệt - Người cộng sự của Ferron cằn nhằn - Tôi đã quàng nó qua vai đeo trên lưng thế mà nó cứ đập vào lưng và...
- Chúng ta gần tới rồi - Mason nói - Tôi đã thấy rõ cái lan can ở trên đầu rôi. Đây tôi đã tới rồi. Đưa đèn rọi tôi cầm cho.
- Thôi, cám ơn, còn một hai bước nữa thôi.
Mọi người đã lên đến mặt đường, cơn mưa đang trút xuống làm nổi bong bóng trên lề đường.
Mason lật cổ chiếc áo choàng lên, nói:
- Thôi được, các ông biết có thể kiếm tôi ở đâu rồi. Evelyn Bagby ở Crown Crest Tavern. Chúng tôi tới đó bây giờ đây.
- Đi đi - Ferron nói - Chúng tôi sẽ trở về xe dùng bộ đàm để báo cho cảnh sát thành phố và pháp y tới khám nghiệm tử thi.
Họ chia tay nhau và chạy dưới mưa về xe của mình.
- Anh! - Della la lên - Anh ướt hết rồi, và muốn tắt thở luôn.
Mason nói:
- Đó là một sườn đồi dốc.
Mason ngừng một chút, thở hổn hển nói:
- Delia, cô chạy thẳng lên Crowncrest Tavern với Evelyn, như vậy cô sẽ không bị ướt, tôi sẽ chạy xe tôi và chạy theo các cô ngay.
- Không anh đã ướt hết rồi. Anh phải...
- Đi đi. - Mason nói với cô ta và chạy ngược xuống xe của mình ở dưới, khi chạy qua xe của hai sĩ quan cảnh sát, ông thấy họ đang gọi cho văn phòng quận trưởng, đèn trên trần xe mở sáng.
Mason chạy với chỗ chiếc xe của ông mà Delia Street đã đậu, ông mở vội cửa và lết vào chiếc ghế chỗ tay lái. Xe của Evelyn Bagby đã từ từ chạy lên dốc. Mason mở máy bật đèn pha. Ánh đèn sáng cho thấy con đường nhỏ hẹp, như được che phủ bằng một tấm màu xám nước mưa.
Mason đạp ga tiến tới, hai cái gạt nước mặc dù được để ở tốc độ nhanh nhưng cũng không gạt kịp nước để có một tầm nhìn tốt.
Với Evelyn Bagby dẫn đầu, hai chiếc xe từ từ tiến đến con đường dốc ngoằn ngoèo, cuối cùng đã lên tới đỉnh và nhập vào xa lộ Mulholland Drive. Và cách đó chục thước là ánh đèn bảng hiệu Crownerest Tavern sáng trưng dưới màn mưa.
Mason đậu xe gần cửa. Evelyn lái xe vòng ra phía sau và đậu vào bãi dành riêng cho nhân viên của quán.
Mason chạy nhanh tới cửa chính gặp Joe Padena đứng đón.
- Chào Joe - Mason nói - thời tiết thật tốt cho mấy con vịt.
- Cơn mưa này - Joe càu nhàu nói - đừng tưởng nó mưa từ một hai giờ sáng và sẽ ngưng lúc mười, mười một giờ, không đâu, nó bắt đầu từ sáu, bảy, tám, chín giờ. Ra đã mưa nó mưa như trút cho đến khi cửa hàng đóng cửa. Sau đó nó ngừng, sáng hôm sau mặt trời lại sáng, trời xanh mà đồ ăn thì hư thúi.
Tối nay tôi đã định làm một món đặc biệt: sườn bò chiên. Như vậy ông có biết món ăn cho trưa mai là gì không? Để tôi nói cho ông nghe. Sườn bò chiên lạnh và hôm sau nữa thịt bò bầm chiên.
Những đêm như thế này thì cả đống thức ăn phải đổ vào thùng rác. Tiền lời bay qua cửa sổ hết. Không ai lên trên này khi trời mưa cả.
- Thật là đáng buồn nhỉ? - Mason tỏ ra thông cảm.
Evelyn Bagby và Delia Street đi vào bằng cửa bên. Joe Padena nhìn đồng hồ tay.
- Cô ta chậm trễ, nhưng đó là lỗi tại tôi - Mason nói - Cô ta làm việc thế nào?
- Được lắm, trưa nay cô ta đã làm rất tốt. Một cô gái xinh đẹp, cô biết sử dụng nụ cười và kiếm được tiền boa khá. Đó chính là một nghề đấy. Cười quá lố, họ sẽ buồn phiền, đùa rỡn với họ nhưng có giới hạn. Đó là điều tôi vẫn nói với mấy cô gái. Khi họ đã ngà ngà say, hãy làm như thật bận rộn để chuồn đi, anh không thể tán tính gạ gẫm một cô gái khi cô ta đang bận làm. Khi họ dễ thương, có thể ngồi lâu hơn, hãy làm cho mọi người được sung sướng vui vẻ. Như vậy cửa hàng sẽ phát đạt và tiếp viên kiếm được nhiều tiền boa. Cô ta là một cô gái tốt.
Mason tiến về phía hai cô gái:
- Ông muốn ăn chứ? - Padena hỏi một cách hy vọng.
- Rất tiếc, Joe. Chúng tôi mới ăn xong. - Mason nói.
Padena khẽ nhún vai và làm bộ mặt tiếc nuối.
- Tuy nhiên, - Mason nói - tôi sẽ uống vài ly rum nóng tại quầy rượu.
- Tốt lắm!
- Và tôi muốn nói chuyện với Evelyn Bagby và...
- Đừng uống rượu trước khi anh nói chuyện với cô ta - Padena nói - nếu không cô ta sẽ là gái loại B. Anh muốn nói chuyện với cô ta, hãy lên đây uống rum hâm nóng - OK - Mason nói.
Ông đi tới chỗ Delia Street và Evelyn Bagby đang đứng.
- Tôi muốn nói chuyện với cô một lúc. Evelyn - Mason nói - Joe yêu cầu tôi nên nói chuyện với cô ở trong phòng của cô. Không sao đâu. Tôi đã nói với ông ta cô về muộn là lỗi tại tôi.
Cô gật đầu và dẫn đường đi qua phòng ăn trống trơn tới một hành lang có mái che và mưa vẫn ào ào rơi trên mái. Tới một cái cửa cô mở ra, bước xuống một cầu thang, quẹo trái vào một hành lang khác, tới cuối đường cô mở một cánh cửa và nói:
- Xin mời vào tệ xá!
Mason đứng tránh sang một bên nhường cho Delia Street vào trước, sau đó ông bước vào và bất thình lình.
- Gì vậy anh? - Cô hỏi.
Mason chỉ tay về phía cửa sổ lớn nằm ở hướng đông cuối căn phòng mở nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
- Cái gì vậy? - Evelyn Bagby hỏi.
- Cái cửa sổ đó - Mason nói - Hãy kéo màn che lại.
Cô ta tiến tới nắm một sợi dây và kéo màn che cửa sổ lại.
- Đây là lần đầu tiên nó được kéo màn che?
- Ông muốn nói từ khi tôi đến ở đây?
Mason gật đầu.
- Vâng. Tuy nhiên không có ai có thể nhìn vào phòng được nếu không kê một cái thùng hay cái gì đó để đứng lên.
- Nhưng tại sao lại phải treo màn ở cửa sổ nếu không ai nhìn vào được bên trong phòng?
- Ồ - Cô nói - nếu nói như ông thì có một khoảng đất cách đây độ trăm mét ở đó họ đang xây cất những căn nhà mới. Nếu người nào đó dùng ống nhòm để nhìn thì có thể thấy rõ trong phòng. Nhưng một người con gái đang ở một căn phòng như tôi đây thì chẳng còn bao nhiêu đức tính rụt rè, e lệ nữa.
Tôi rất ghét bị quấy rầy bởi những kẻ dán mũi vào cửa sổ để nhìn, nhưng có ai đó muốn nhìn trộm tôi, cách xa cả trăm thước bằng ống nhòm khi tôi đang thay quần áo, thì tôi thấy hắn cũng xứng đáng được hưởng một chút bù đắp cho công lao của hắn.
Cô ta cười lớn.
Mason không cười. Ông nói:
- Chỉ cho tôi chỗ cô tìm được khẩu súng.
Cô ta mở một cái ngăn kéo com-mốt.
- Bây giờ ở đây đã có nhiều đồ hơn là khi tôi tìm thấy khẩu súng, tôi đã để thêm đồ vào sau đó. Như ông biết tôi đã đi mua thêm đồ với một trăm đô-la ông đưa tôi, ông Mason.
- Cô sẽ quay lên làm việc ở lầu trên. - Mason nói - Cô có thể được mời đến để trả lời vài câu hỏi.
- Loại câu hỏi như thế nào? - Cô hỏi.
- Có một điều - Mason nói - cô có thể bị hỏi đi hỏi lại là đúng điều gì đã xảy ra lúc chiếc xe phóng tới sát đằng sau xe của cô.
- Được rồi, cứ việc thôi. - Cô nói.
- Có một xác chết ở trong chiếc xe rớt xuống khe núi, cái xác của một người đàn ông đã bị bắn trúng một viên đạn vào phía đầu bên phải. Đầu xác chết được bịt kín bằng một cái áo gối và...
- Cảnh sát nghĩ rằng phát đạn thứ hai của cô đã đi qua cửa bên mặt của chiếc xe và đã giết hắn. Hiện nay thì họ cảm thấy cô như một anh hùng. Và rất cám ơn cô.
Cô ta đứng nhìn ông hai mắt mở lớn và kinh ngạc.
- Ông Mason, cứ nghĩ rằng tôi... đã giết một người, dù là tôi... tôi không cố ý...
- Điều đó làm cho cô cảm thấy như thế nào? - Mason hỏi.
- Tôi không biết, tôi chưa thể quen với ý nghĩ đã giết người. Tôi không thể tin nổi... tại sao ông nhìn tôi như vậy, ông Mason?
Mason nói.
- Ngay bây giờ như tôi đã nói, cô là người được cảnh sát rất cám ơn, họ nghĩ rằng cô đã khử đi một tên cướp đặc biệt ghê tởm và tàn nhẫn chuyên môn rình rập các xe đỗ trên đường vắng, để cướp của những người đàn ông và hãm hiếp đàn bà. Nhưng về sau này thì có thể họ không dám chắc chắn lắm.
- Ông muốn nói gì ông Mason?
- Một điều mà họ chưa để ý đến.
- Điều gì vậy?
- Đèn không được mở trong chiếc xe nằm ở khe núi.
- Thẽ thì có thể nó không phải là cái xe đó...
- Nhưng cái xác đã đúng như là người mà cô tả hình dáng. Hắn có cái áo gối phủ lên đầu, được khoét hai lỗ cho hai con mắt và đã được giữ chặt bằng một sợi dây cao su.
- Thế thì có thể đúng là hắn. Có điều tôi không biết làm sao tôi có thể bắn trúng hắn, ông Mason. Tôi đã bắn bừa đi phát thứ nhất tôi biết là ở trước chiếc xe. Tôi chỉ đưa súng ra khỏi cửa và bắn, phát thứ nhì tôi hướng súng về phía sau một chút. Phát thứ nhì trúng cái gì nghe “keng” một tiếng.
- Cô có nhìn về hướng mũi súng không?
- Không, tôi đã nói với ông là lúc đó tôi cầm súng bằng tay trái và tay phải cầm vô lăng.
- Và chiếc xe của tên cướp chạy ngang hàng với xe của cô trong lúc đó?
- Không hẳn ngang hàng lắm, nhưng khá gần, đúng như vậy.
- Và cô đã có thể bắn vào đầu của hắn?
- Được, nếu... nếu cảnh sát nói tôi đã bắn, thì có thể tôi đã làm điều đó, nhưng... tại sao ông lại có thái độ đó, ông Mason? Có thể nào cái đèn đã bị tắt khi nó nhào xuống sườn núi đó, có thể bình điện đã bị bật ra hoặc dây cáp điện bị hỏng...
- Có thể như vậy - Mason nói - nhưng tôi không nghĩ là như vậy.
- Tại sao?
- Vì tôi đã có dịp nhìn thấy một thứ mà lúc đó các sĩ quan cảnh sát không để ý đến. Tôi đã nhìn công tắc đèn và thấy nó không được mở.
- Họ... họ không để ý đến điều đó.
- Lúc đó thì không - Mason nói - tôi biết chắc như vậy, trừ khi hắn tắt đi khi tôi bắn bởi vì hắn...
- Hắn đã không làm gì sau khi viên đạn bắn trúng hắn. - Mason nói.
- Vậy thì... phải có một điều nhầm lẫn nào đó. Chắc chắn là như vậy.
Mason đi về phía đầu chiếc giường, ông lật tấm phủ giường ra. Một chiếc gối có áo gối, một chiếc gối không.
- Chúa ơi! - Evelyn Bagby thốt lên.
- Một chiếc áo gối nữa đâu? - Mason hỏi.
Cô ta chỉ lắc đầu.
- Nó có được bọc áo gối khi cô đến đây không?
- Trời! Ông Mason, tôi không biết. Tôi không nhìn đến cái giường nữa. Tôi vào đây, tôi vào đây, tháo đồ của tôi và đọc tờ báo, sau đó tôi đi ra ngoài để gọi điện và ông Mason, ông có nghĩ rằng họ sẽ chấp thuận khả năng là tôi... là tôi đã nói dối.
Bất chợt cô có một quyết định.
- Chỉ có một việc phải làm.
- Điều gì đó?
- Lấy một cái áo gối khác trong tủ đựng chăn màn và lồng vào cái gối đó. Tôi nghĩ tôi biết chỗ để và...
Evelyn đi ra phía cửa. Mason nắm lấy tay cô và đẩy cô trở lại.
- Tại sao không? - Evelyn hỏi.
- Cô đang mua vé đi tới phòng hơi ngạt đó. - Mason nói.
- Nhưng, ông Mason, chúng ta không để họ biết được, chúng ta... tại sao vậy. Ông không thấy vị trí của tôi bây giờ như thế nào à? Có vẻ như là tôi đã giết một người. Sau đó chùm một cái áo gối vào đầu của hắn, đẩy chiếc xe nhào xuống khe núi, và nói với ông là tôi đã bất ngờ tìm thấy khẩu súng được để trong hộc tủ và bịa ra tất cả câu chuyện này, về vụ bị săn đuổi và tại sao đã bắn hai phát súng.
- Đúng như vậy. - Mason nói.
- Và nếu... Chúa ơi! Nếu đó hóa ra là một người...
Evelyn chợt ngừng lại.
- Tiếp tục đi. - Mason nói.
- Giả sử - Cô nói - nếu đó là một người mà tôi biết.
- Đó cũng là điều tôi đang nghĩ. - Mason nói.
- Ồ, trời ơi!
- Vì vậy - Mason nói - ngay phút đầu cô bắt đầu ngụy tạo ra một bằng chứng, cố gắng làm cho mình ở một vị trí tốt hơn thì có thể cô đang bước thẳng vào phòng hơi ngạt.
- Nhưng với những sự việc hiện thời, tôi không cách gì chứng minh cho câu chuyện của tôi... tôi không...
- Đó là điều đang làm phiền tôi. - Mason nói.
- Ông không nghĩ rằng tôi đã có tội vì ngụy tạo ra những chứng cứ đó, bịa ra một câu chuyện không thể có và đã phạm tội giết người một cách lạ lùng.
- Tôi đang cố giữ một đầu óc phóng khoáng trong lúc này. Bây giờ liệu cô có thể đóng vai một phụ nữ quá kích động, bị suy nhược thần kinh nặng, và đã hoàn toàn mất trí nhớ vì cô biết có thể cô đã giết ai đó? Liệu cô có thể đóng vai này đến nỗi một bác sĩ cũng phải tin là thực và phải chích cho cô một mũi an thần và bắt cô phải nghỉ ngơi đến trưa mai?
- Tôi có thể thử! Tôi nghĩ tôi là một diễn viên khá.
- Được rồi - Mason nói - như vây tôi đã nói với cô là có thể cô đã giết một người đàn ông, bây giờ cô làm như quá kích động đi và tinh thần sụp đổ hoàn toàn. Hãy gọi bà Padena. Đưa bà ta xuống đây - hỏi bà ta xem hai cái gối đều có áo không.
- Ông nghĩ cái áo gối chùm trên đầu người đó... là lấy ra từ giường này?
- Tại sao không? - Mason nói - Họ đã gài cô vào mọi việc từ trước đó. Họ đã để khẩu súng giết người vào tay của cô và để cô đã phải thú nhận là đã bắn hai phát súng. Nếu họ đã cố gắng gài cô vào tình trạng này được thì tại sao họ lại không thể lấy cái áo gối ở trên giường này? Chắc chắn là có kẻ nào đã làm điều này.
- Tôi chắc không cần phải đóng kịch bị kích động nặng. Sự việc này thật sự đã quật ngã tôi.
- Được rồi, hãy làm đi. Đưa bà Padena xuống đây. Hãy chỉ cho bà ta thấy những chiếc gối. Rồi Delia Street sẽ đẩy cô vào xe của cô và đưa cô tới gặp một bác sĩ, bạn của tôi. Ông ta sẽ biết phải làm gì. Ông ta sẽ chích cho cô một mũi để cho cô bình tĩnh lại. Cô sẽ biến mất trong một, hai giờ đồng hồ. Có điều trước khi rời khỏi đây, cô nên gọi điện thoại cho văn phòng quận trưởng và nói với họ về cái áo gối bị đánh cắp. Cô phải tỏ ra khá bị kích động khi nói qua điện thoại. Cô cũng sẽ nói cho văn phòng quận trưởng là cô mới được tôi cho biết tin là có thể cô đã giết một người. Cô có thể làm điều này không?
- Tôi có thể thử!
- Khả năng diễn xuất của cô bắt đầu được thử thách từ bây giờ. Nếu muốn thành công cô phải làm thật tốt. - Mason nói.
- Tôi... tôi sẽ cố gắng.
- Băy giờ còn một điều nữa cần phải nhớ - Mason nói - Ngay sau khi cô tỉnh dậy, cảnh sát sẽ tìm thấy cô. Trong những trường hợp bình thường tôi sẽ nói với thân chủ của tôi đừng nói gì với cảnh sát phóng viên và báo chí. Trong trường hợp của cô thì khác. Khi cô được hỏi đến thì phải thật ba hoa chích chòe. Hãy nói. Nói tất cả những gì cô biết.
Mason quay sang Delia Street.
- Cô biết phải làm gì chứ, Delia.
Della gật đầu.
- Nói với bác sĩ cô ta cần một giấc ngủ một hai tiếng - Mason nói với cô ta - Sau khi cô đã đặt Evelyn Bagby lên giường, lấy taxi đi ngay về văn phòng của Paul Drake. Tôi sẽ chờ cô ở đó. Đừng cho ai biết tôi ở đâu.
Cô lại gật đầu.
- Và sau đó ông sẽ ở đâu? - Evelyn Bagby hỏi.
- Tôi sẽ ra ngoài tìm kiếm những câu trả lời cho những câu hỏi mà cô sẽ bị hỏi - Mason nói với cô - Nhưng cô đừng lo về việc tôi ở đâu. Lúc đó cô như đã chết rồi đâu cần biết gì nữa.