Số lần đọc/download: 1905 / 49
Cập nhật: 2015-11-19 23:02:11 +0700
Chương 8
Cô Blandish lăn lộn trên chiếc đi văng rộng lớn, nhìn lên trần với đôi mắt trống rỗng.
Giá như vào lúc khác, Rocco phải cho rằng sự hiện diện của một cô gái đẹp như thế này là một điều quá sức mong muốn nhưng hắn thấy điếng người vì một người mẫu bầy trên tủ kính đối với hắn còn gợi cảm hơn so với cô gái tóc hung có đôi chân thon dài này.
Khi hắn thành công trong việc thuyết phục cô Blandish đi về nhà, hắn tự nhủ cần phải thật mưu mẹo. Báo cho bọn cớm thì không hòng nước non gì. Cần phải liên hệ trực tiếp với Blandish. Đó là niềm hy vọng duy nhất của hắn để có thể sờ được mười lăm ngàn đô la. Nếu hắn cho bọn cớm biết, chúng sẽ tìm cách hớt tay trên số tiền thưởng.
Hắn giở quyển danh bạ điện thoại tìm số điện của Blandish nhưng không có. Hắn xin Tổng đài nhưng người ta không thể hay không muốn cho hắn biết. Một nhà triệu phú không khi nào đăng ký trên cuốn danh bạ điện thoại. Một chi tiết mà hắn không lường trước. Vào lúc hắn liên tiếp gọi điện đến những Câu lạc bộ chính thức và những nhà băng sang trọng trong thành phố để hỏi Blandish, hắn bắt đầu cảm thấy lo ngại thực sự. Nếu không mau chóng liện lạc được với Blandish thì mọi chuyện có thể tiêu tùng. Hắn luôn luôn nghĩ đến Slim. Slim không thể nào đoán nổi hắn bắt cóc Cô Blandish nhưng biết đâu đấy, lỡ tình cờ Slim biết thì sao? Rocco cảm thấy không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn cố gắng khêu gợi trí nhớ của cô gái bằng cách đưa cho xem những tờ báo cũ viết về vụ bắt cóc. Trong khi hắn gọi điện, cô lơ đãng giở từng tờ một nhưng không thể nào liện hệ nổi giữa bản thân cô và những hình ảnh cùng các bài báo.
Hắn quan sát cô. Cô vẫn tiếp tục nhìn lên trần với đôi mắt người nghiện.
- Ôi cô em! - Rocco nói và chợt nhận thấy hắn đưa cô gái về phòng đã hơn hai tiếng rồi. - Cố gắng một chút nào. Làm thế nào tôi nói chuyện được với ba cô? Tôi đã gọi tất cả những số điện còn nhớ trong đầu nhưng chịu chết không sao liên hệ được với ông.
Đôi chân dài của cô ngọ nguậy nhưng đôi mắt vẫn nhìn trần nhà.
Hình như cô không thấy được Rocco có mặt trong phòng.
Hắn cáu kỉnh thực sự, bước lại gần nắm cánh tay cô.
- Này đừng nằm lờ đờ mãi như thế!
Bàn tay hắn chạm vào người cô gây ra một phản ứng khiến hắn hoảng lên. Cô Blandish lùi lại nép sát tường, đôi mắt mở to vì khiếp sợ.
- Không sao, không sao, - Rocco nói giọng vỗ về. Cô đừng sợ tôi. Cô có nghe tôi nói không? Tôi cố tìm ba cô. Điện thoại của ba cô số mấy?
Cô Blandish co rúm người lại để tránh đụng chạm vào hắn. Cô thì thầm:
- Để tôi yên. Đừng sờ vào người tôi.
Rocco cố chế ngự nỗi kinh hoàng đang xâm chiếm người hắn.
- Nếu tôi không tìm thấy ba cô thì cả tôi và cô đều nguy mất. Cô hiểu không? Slim sắp đến đây. Làm thế nào tôi liên lạc được với ba cô?
Bất thình lình cô nhào ra khỏi giường, chạy vội tới cửa. Cô cầm được tay nắm thì Rocco đuổi kịp.
- Ra chỗ khác, - cô la toáng lên. - Để tôi đi!
Mồ hôi đầm đìa, Rocco đẩy cô ta về phía giường. Hắn quì trên giường, một tay bịt miệng cô.
- Câm mồm! - hắn lắp bắp. - Cô thích để Slim tìm thấy cô à?
Cô ngừng giãy giụa và trong suốt hai tiếng đồng hồ ở trong phòng Rocco, đây là lần đầu tiên mắt cô sáng lên, mất hẳn vẻ lờ đờ. Rocco buông tay.
- Phải, tôi muốn gặp Slim. - cô tuyên bố. - Tôi muốn anh ấy đến đây.
- Cô nói mà không suy nghĩ, - Rocco nhìn cô với vẻ sửng sốt. - Cô không muốn về nhà cô sao? Tại sao cô có ý nghĩ thế?
- Tôi không muốn về nhà tôi. Tôi không có ai là người thân cả. Tôi muốn Slim.
Rocco đứng lên:
- Tôi gọi Cảnh sát vậy. Tôi thấy nản quá.
Hắn đi về phía bàn máy điện thoại và tự nhủ thật là một điều bất hạnh vô cùng nếu họ ngăn cản hắn lĩnh số tiền thưởng nhưng trong tình hình này thì để Cảnh sát đến trước Slim còn hơn.
Hắn bắt đầu quay số. Thình lình cô Blandish nhào tới dứt đứt dây điện thoại.
Trong một lát, Rocco nhìn trừng trừng. Cô Blandish, tay vẫn nắm chặt ống liên hợp lúc này hết tác dụng. Hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
- Đồ điên khùng, - hắn mắng. - Tại sao làm thế?
Cô lùi dần ra xa.
- Cần phải cho anh ấy biết chính ông đưa tôi đến đây. - những ngón tay cô xoắn vào nhau trong khi nói. - Có phải ông sẽ cho anh ấy biết tôi không muốn theo ông không?
- Nhưng... cô... cô... (Rocco nghẹn lời) Trời đất! Sao có ý nghĩ như vậy? Tôi chỉ muốn giúp cô. Cô không muốn thoát khỏi tay Slim sao?
Cô dựa lưng vào tường khóc nức nở.
- Tôi không thể thoát khỏi anh ấy. Tôi muốn sống với anh ấy cho tới khi tôi chết.
- Cô điên rồi. - Rocco la lên. - Tôi đi gọi bọn cớm.
Cô chạy dọc theo tường đứng chắn ngang cửa.
- Không, ông phải chờ anh ấy! - Cô thét lên nghe chói tai. - Ông phải cho anh ấy biết ông cưỡng bức tôi đến đây!
Lộn tiết, Rocco nắm lấy tay kéo mạnh và đẩy cô ngã sấp xuống giường. Khi hắn vừa quay lại định bước ra ngoài, cô chồm dậy, vớ một chiếc gạt tàn thuốc to tướng bằng thủy tinh để trên bàn ngủ thẳng cánh ném trúng ngay vào thái dương làm hắn ngã chổng bốn vó lên trời, choáng váng gần ngất xỉu.
Cô Blandish dựa lưng vào tường nhìn hắn. Rocco cố gượng đứng dậy nhưng lại ngã xuống, hai tay ôm đầu, miệng rên rỉ. Một tiếng mở khóa khiến cô Blandish quay đầu. Đó là phía bên phòng tắm. Cô gái cứng người. Cửa mở rộng, Slim bước vào.
Gã leo lên bằng thang cấp cứu và luồn vào trong căn hộ qua cửa sổ nhà tắm. Hai con mắt vàng ệch loang loáng nhìn cô gái trước tiên rồi quay sang Rocco đang quằn quại dưới sàn.
Mặc dù đang ở trạng thái gần ngất, Rocco vẫn cảm thấy mối nguy hiểm. Linh tính báo cho hắn biết cuộc sống của hắn chỉ còn được tính từng phút. Hăn lăn lộn trên sàn, hai tay khua khua trong không khí như muốn chống đỡ một cách tuyệt vọng.
Slim bước tới. Gã mỉm cười.
Cô Blandish nhìn thấy con dao lấp lánh trong tay gã vội nhắm mắt quay mặt đi. Cô nghe thấy Rocco van vỉ.
Những tiếng động tiếp theo, đó là tiếng đùng đục của mỗi nhát dao thọc sâu vào người Rocco khiến cô rùng mình khuỵu xuống, hai tay bịt chặt lỗ tai.
VI
Anna Borg bị nhốt một mình trong xà lim ở dưới tầng hầm của Sở Cảnh sát thành phố trong hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc. Cô kiệt sức và khiếp vía. Trong giờ đầu tiên cô còn phản kháng la hét, quát tháo nhưng không một người nào đến. Cô có cảm giác như mình bị chôn sống giữa bốn bức tường và thấy kiệt lực.
Cô luôn tự hỏi vì lý do nào họ giữ cô và giam trong xà lim. Lúc Eddie đi gặp Măng để thông báo về chuyện Johnny, cô đã quyết định buông hết. Cô chán Eddie và Câu lạc bộ Thiên thai lắm rồi. Ngay khi nghe tiếng khởi động của xe hắn, cô vơ vội ít quần áo nhét vào vali, lấy hết số tiền Eddie để trong tủ và nhảy lên taxi ra ga.
Cô định đến New York, tin rằng mình sẽ tìm được một việc làm tạm thời trong một nhà hát hạng xoàng trong khi chờ đợi kiếm một công việc tốt hơn. Cô thấy dự định đó còn tốt đẹp hơn là sống chung với Eddie. Cô rất sợ mình bị lôi cuốn vào một vụ bẩn thỉu vì Măng Grisson và đứa con đốn mạt của mụ.
Trong khi cô giả tiền taxi, hai gã cao lớn từ đâu vụt xuất hiện kèm hai bên cô. Một gã dí vào mặt cô chiếc huy hiệu.
- Anna Borg?
- Ông không thể nói thêm chữ "Cô" à? - Anna quắc mắt nhìn hai viên thanh tra.
Mặc dầu vẻ bề ngoài tỏ vẻ hung hăng nhưng trong lòng cô không thấy yên tâm chút nào. Chẳng lẽ hai gã cô hồn này định bắt cô?
- Này cô nàng, ông Cảnh sát trưởng muốn nói chuyện với cô, - một trong hai viên thanh tra nói. - Không làm cô mất thì giờ nhiều đâu.
Một chiếc xe Cảnh sát vừa đậu sát lề đường. Những khách bộ hành xúm lại xem với vẻ tò mò thích thú.
- Tôi phải lên tàu, - cô nói với giọng gay gắt. - Cứ về bảo cái mặt thớt nhà ông đến đây mà hỏi.
Một bàn tay to bè đặt lên vai cô.
- Nào đi thôi, cô nàng. Cô không gặp chuyện gì rắc rối đâu. Một lát thôi.
Cô ngần ngừ nhưng hai viên thanh tra kèm sát hai bên nên cô đành phải bước lên xe.
- Cả hai ông, các ông đều phải trả giá về việc này, - Cô đe dọa, - Luật sư của tôi sẽ tính sổ với các ông!
Viên thanh tra có tuổi cười nhạo:
- Cô em, đừng có giở trò con nít. Câm miệng đi!
Anna chửi rủa nhưng rồi cũng phải im lặng chui vào xe. Cô thấy hoảng hốt thực sự. Chẳng có lẽ họ khám phá ra cô dúng tay vào vụ giết Alvin Heinnie sao? Cái ngày cô phát hiện Heinnie cùng ở trọ trong một khách sạn cô đang ở và chính gã đã mật báo tin tức rằng Riley đã chìm vào dĩ vãng xa lắc xa lơ. Một niềm oán giận mê muội đã thúc đẩy cô đến phòng Heinnie và hạ sát hắn ngay khi cửa vừa mở. Từ ngày đó cô không ngừng hối hận về hành động của mình nhưng cô tin chắc không bị ai nghi ngờ. Nhưng lúc này cô thấy hoang mang thật sự.
Ở Sở Cảnh sát thành phố, cô đề nghị được nói chuyện với luật sư nhưng viên thanh tra phụ trách việc giam giữ nhìn cô với vẻ bực mình và phẩy tay ra hiệu cho một nữ nhân viên, gương mặt thật đanh ác. Người này nắm tay cô lôi xềnh xệch đi mặc cô la hét, phản đối rồi tống cô vào xà lim. Cửa đóng sập lại, có tiếng vặn ổ khóa.
Sau hai giờ, Anna trở lại bình tĩnh. Khi ổ khóa quay một lần nữa và cửa mở, cô nhồm dậy với vẻ lo lắng.
Người gác ra dấu cho cô đi theo.
- Đi theo tôi. Ông đại úy muốn gặp cô.
- Tôi cam đoan là họ phải trả giá cho chuyện này. - Tuy nhiên Anna không tin tưởng ở lời nói của mình lắm.
Người gác bảo cô đi lên cầu thang qua phòng gác và vào văn phòng Brennan. Cô vụt đứng phắt ở ngưỡng cửa khi nhìn thấy Fenner đứng dựa lưng ở cửa sổ. Brennan ngồi sau bàn làm việc. Hai viên thanh tra hờ hững đứng dựa lưng vào tường. Cô nhấp nháy đôi mắt nhìn Fenner với vẻ căm giận.
Người gác đẩy mạnh cô vào và sập mạnh cửa sau lưng cô. Cô quát lên với Brennan:
- Tôi cam đoan ông phải trả giả đắt cho cái trò đùa này! Tôi muốn gặp luật sư của tôi.
- Anna, ngồi xuống! - Brennan điềm tĩnh nói. - Chính tôi mới là người hỏi cô.
- Ai cho phép ông được gọi tôi là Anna? Phải gọi là cô Borg.
- Ngồi xuống và câm mồm đi! - Một người thanh tra mắng.
- Đồ khỉ đột!... Anna giận dữ mắng trả lại nhưng cũng ngồi xuống, lo lắng hết nhìn Brennan lại nhìn Fenner.
- Chúng tôi có nhiều lý do để tin rằng cô Blandish - cô gái bị bắt cóc cách đây ba tháng - đang bị giam giữ ở Câu lạc bộ Thiên Thai. - Brennan trình bày.
Anna có vẻ ngạt thở.
- Này, ông không khùng đấy chứ? Mọi người đều biết chính Frankie Riley đã bắt cóc cô ta. Ông quay cái đĩa hát này để làm gì vậy?
- Lúc trước chúng tôi cũng nghi ngờ như thế nhưng bây giờ chúng tôi biết không phải. Băng Grisson đã hớt tay trên của Riley. Chúng tôi tin chắc cô gái đó hiện nay đang ở Câu lạc bộ.
- Một cú sắp đặt trước để chống Eddie à? - Anna nói với giọng nghi ngờ. - Các anh cớm, đừng có hy vọng tôi giúp đỡ gì. Tôi không bao giờ nghe thấy bất kỳ một vụ bắt cóc nào.
- Mất thì giờ quá, Brennan. - Fenner can thiệp. - Cho cô ta xem bằng chứng buộc tội đi. Khi cô ta đã nhìn thấy rồi mà vẫn không thay đổi thái độ thì đúng là ngoan cố hết mực.
Brennan đồng ý và ra dấu cho một người thanh tra lại gần Anna.
- Đi theo tôi, cô em. Tôi cho cô xem cái này.
Anna lo ngại nhìn Brennan.
- Tôi muốn gặp luật sư. Ông không có quyền...
- Đừng nhiều lời nữa, đi thôi, - viên thanh tra nói.
Anna đứng lên bước ra khỏi phòng cùng với viên thanh tra. Fenner và Brennan nhìn nhau.
- Tôi có cảm tưởng cô ta không biết gì hết,- Brennan nói. - Có thể chúng ta mất thì giờ vô ích thôi.
- Cứ thử xem. - Fenner bình thản nói và lấy thuốc ra hút.
Mười phút sau cánh cửa lại mở, viên thanh tra dìu Anna vào. Gương mặt người phụ nữ trẻ tái mét, hai mắt ánh lên vẻ kinh hãi. Cô buông mình xuống ghế, hai tay ôm mặt.
- Cô nhận ra rồi chứ? - Brennan hỏi. - Phải chính Riley không?
Anna rùng mình.
- Bọn giết người khốn nạn! Tại sao ông lại hành hạ tôi như vậy?
Fenner bước lại gần cô.
- Một hình ảnh không đẹp mắt phải không? Chính bọn cướp Grisson đã làm cho hắn đến nông nỗi này. Chúng tôi đã tìm thấy xác ba người: Riley, Bailey và già Sam. Măng Grisson xuống tay cái cú này thật tuyệt và Eddie cười vỡ bụng khi thấy cô nghĩ Riley cho cô rơi. Riley bị qui là thủ phạm trong khi hắn đã chết chôn dưới đất rồi. Thế còn số tiền chuộc thì sao? Cô có được ngửi thấy mùi vị nó không? Tôi đoán là không. Tất cả cô nhận được chỉ là tiết mục "truổng cời" ở Câu lạc bộ và hai chân giơ cao với Eddie. Thế đấy, đây là dịp để cô thanh toán sòng phẳng. Sao? cô bé nghĩ sao?
- Để tôi yên, - Anna hét lên. - Tôi không biết gì hết.
- Nên hiểu biết một chút. - Fenner nói. - Cho tới lúc này người ta chưa làm rầy rà gì đến cô... cô nên cố để tiếp tục như vậy thì hơn. Nếu cô biết điều với chúng tôi thì chúng tôi cũng đối xử tử tế với cô. Bây giờ cô nghe này. Chúng tôi chỉ muốn biết con nhỏ có ở trong Câu lạc bộ không? Chúng tôi suy ra như vậy nhưng chúng tôi cần phải chắc chắn. Cô ta ở lầu một trong căn phòng bị khóa phải không?
Mặt tái mét và run rẩy, Anna giận dữ liếc nhìn anh.
- Ông tự xoay xở một mình!
- Cô thử đặt mình vào địa vị cô ta xem! - Brennan vươn người về phía cô. - Cô có thích bị nhốt có một thằng đốn mạt như Grisson ở trong đó không? Nào Anna, nếu cô biết điều thì nói ra đi. Có một giải thưởng mười lăm ngàn đô la và tôi sẽ đích thân lo cho cô nhận được số tiền đó.
- Các ông đi chơi chỗ khác! Tôi chưa bao giờ khai với một anh cớm và không phải ngày hôm nay tôi thay đổi ý kiến.
- Để tôi nói chuyện riêng với cô bé này vài phút. - Fenner đề nghị.
Brennan ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng đứng lên. Thời gian đang tính từng giây một. Ông bước ra ngoài và ra hiệu cho hai viên thanh tra đi theo.
Anna nhìn Fenner với dáng thách thức.
- Ông phí lời thôi. Tôi không có gì để nói với ông cả.
- Tôi nghĩ có đấy. - Fenner thản nhiên nói. - Dẫu sao tôi cũng cho cô biết chuyện này. Anna, tôi đã mở một cuộc điều tra nhỏ về cô. Brennan không biết cô trọ ở khách sạn Palace đúng vào buổi tối hôm Heinnie bị hạ sát. Ông ta không biết cô có một khẩu súng tự động cỡ 25 nhưng ông ta biết Heinnie bị giết chết vì viên đạn cỡ 25. Nếu tôi để lộ cho ông ta biết, ông ta chỉ việc cộng nhẩm 2 với 2 và sẽ gắn vào đầu cô một vụ án giết người. Cô có đầy đủ lý do, hoàn cảnh, vũ khí. Nếu cô giúp tôi, tôi sẽ lờ chuyện này. Nếu không, tôi báo cho Brennan biết cô ở khách sạn vào buổi tối hôm đó và để mặc cô tự xoay xở.
Ánh mắt Anna quay đi.
- Cô quyết định thế nào? Đừng nên để mất thì giờ. Cô Blandish ở Câu lạc bộ phải không?
Anna ngần ngừ, cuối cùng nói:
- Tôi không biết gì về chuyện này nhưng có một cô gái bị nhốt trong một phòng. Tôi không nhìn thấy cô ta nên không dám chắc có phải đó là cô Blandish không.
Fenner mở cửa gọi Brennan vào và báo tin:
- Cô ta thay đổi ý kiến. Cô ta biết có một cô gái ở trong phòng khóa cửa nhưng chưa bao giờ gặp cô gái cả.
- Làm sao cô biết có cô gái ở trong phòng nếu cô chưa bao giờ nhìn thấy? - Brennan hỏi.
- Tôi nghe thấy bọn chúng xì xào với nhau, - Anna đáp với giọng rầu rĩ. - Tôi thấy Măng mang quần áo lên do người giặt là đem tới. Tôi nhìn thấy Slim bước vào phòng, tay ôm những bọc mua từ những cửa hàng sang trọng.
- Bây giờ cô suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi. - Brennan nói. - Làm thế nào để đột nhập vào Câu lạc bộ, tiếp cận với cô gái trước khi cô ta nhận một đòn chết người?
Anna nhún vai:
- Chuyện này tôi hoàn toàn không biết gì. Tôi đâu có phải là người điều hành cái Sở Cảnh sát thối nát này mà hỏi ý kiến tôi. Đây là việc của ông.
- Trong những giờ Câu lạc bộ mở cửa, liệu có thể xông vào được không? - Fenner hỏi.
- Tuyệt đối không. Chúng đã đề phòng đủ mọi cách về phía này. Những hội viên Câu lạc bộ đều đã quen mặt và người ta không bao giờ mở cửa trước khi chưa biết kẻ đó có nên cho vào không.
- Có còn lối vào nào khác không?
- Tôi không biết.
Fenner và Brennan nhìn nhau. Fenner nhún vai còn Brennan nói:
- Thôi được. (Ông mở cửa và gọi người gác). Dẫn cô gái này vào phòng của Doyle và canh chừng cô ta.
- Ê! - Anna kêu lên và nhảy ra khỏi ghế ngồi. - Ông không có quyền giữ tôi! Ông nghe này...
- Cô bị giữ ở đây chừng nào chúng tôi chưa tìm ra cô gái. - Brennan nói. - Đưa cô ta đi.
Người gác dẫn cô đi bất chấp những lời phản đối quyết liệt. Khi tiếng la hét không còn nghe thấy nữa. Brennan nhận xét:
- Cô ta không cho chúng ta biết được điều gì.
- Có chứ. Rõ ràng có một cô gái bị nhốt trong căn phòng có khóa và ai dám bảo cô gái đó không phải là cô Blandish? Nhưng làm thế nào ta đưa được cô ta ra?
- Nếu chúng ta quyết định dùng vũ lực xông vào, Brennan nói. - thì cần phải kiểm tra chắc chắn trong đó không có khách hàng. Việc thứ nhất phải làm là bao vây ngôi nhà và ngăn cản không cho ai vào. Nhà hàng mở cửa lúc mười giờ. (Ông nhìn đồng hồ). Bây giờ chưa đến tám giờ. Nếu chúng ta chộp gáy một trong những tên thuộc băng cướp Grisson, ta sẽ bắt nó khai ra. Cái cửa sắt đó chắc không phải lối ra vào duy nhất. (Ông cầm máy quay số). Alô! Doyle hả? Tôi cần một gã trong bọn cướp Grisson và khẩn trương lên... Không, bất kỳ gã nào. Tóm hết được chúng thì càng tốt nhưng ít ra phải là một đứa thật nhanh... Đồng ý. (Ông cúp máy). Nếu có gã nào lang thang ngoài phố ta sẽ túm được. Trong khi chờ đợi, tôi thấy không còn có việc gì làm thêm nữa.
- Cần phải báo cho Blandish biết. - Fenner gợi ý. - Dẫu sao cũng là con gái ông ta.
Brennan lưỡng lự rồi cuối cùng chấp thuận. Ông hất hàm về phía máy điện thoại:
- Đồng ý! Gọi đi!
VII
Eddie chợt hiểu hắn không cứng rắn như hắn vẫn tưởng. Bộ phim thật đặc sắc nhưng hắn không thấy hay.
Hắn luôn luôn nghĩ tới cô Blandish. Chắc lúc này cô ta chết rồi. Măng làm gì với xác cô ta? Lại đến tay Eddie và Flynn làm công việc khổ sai này. Slim phản ứng ra sao? Dù có chất vàng lên người, Eddie cũng không muốn ở vào địa vị của Măng.
Bất chợt hắn cảm thấy không chịu nổi bóng tối của rạp ciné. Hắn đứng lên lách qua hàng ghế đi ra ngoài. Lúc này là tám giờ ba phút. Eddie thấy thèm một ly rượu. Hắn băng qua đường vào một quán bar gọi một ly đúp whisky. Chưa vội uống, hắn bước vào cabin điện thoại gọi về nhà. Hắn định bảo Anna đến tìm hắn ở quán rượu này và hai người cùng đi ăn tối. Hắn cảm thấy khá cô đơn.
Không ai trả lời làm hắn lo ngại. Thông thường Anna chưa bao giờ bước ra khỏi nhà trước chín giờ. Vậy cô ta đi đâu? Hắn quay lại quầy trả tiền và bước ra ngoài để lại ly rượu chưa nhấp môi. Hắn quyết định nhảy lên xe phóng về nhà. Có thể Anna vắng vài phút và đã trở về.
Đến trước cửa nhà, hắn đậu xe và chạy vào tiền sảnh. Người gác cổng, một gã da đen to con đang ngồi chúi đầu vào tờ tạp chí.
- Chào Tóc xoăn. Anh có thấy cô Borg ra phố không?
- Thưa ông Schultz, cô Borg đi sau ông khoảng mười phút. (Gã lén lút và lo ngại nhìn Eddie). Cô mang cả va li đi.
Eddie cau mày:
- Cảm ơn Tóc xoăn.
Hắn dùng thang máy đi lên căn hộ mở cửa bước vào, thẳng đến buồng ngủ. Cánh cửa tủ áo mở toang. Chỉ cần liếc sơ qua cũng đủ biết phần lớn quần áo của Anna không còn nữa.
Hắn nghiến răng chửi thề. Cô ta chuồn rồi! Có nên báo cho Măng biết không? Hắn lưỡng lự. Dẫu sao bà ta phải được biết chuyện này. Hăn định bốc máy điện thoại thì chuông cửa reo.
Ai vậy, hắn lo ngại tự hỏi. Hắn luồn tay dưới làn áo vét nắm chặt báng súng rồi bước lại gần cửa.
- Chuyện gì thế? - hắn hỏi to.
- Thưa ông Schultz, có thư của cô Borg. - tiếng người gác cổng trả lời.
Eddie vội vã xoay tay nắm và cửa bật tung. Hắn lảo đảo lùi lại, chưa kịp lấy lại thăng bằng thì hai người cao lớn bước vào, chĩa súng uy hiếp hắn.
- Schultz, đừng làm ồn! - một người nói. - Không một cử động dại dột nào nhé.
Người gác cổng mở to mắt rồi lủi mất.
Eddie đối diện với hai viên thanh tra. Một cảm giác lạnh lùng đáng ghét làm hắn nôn nao. Hắn nói:
- Các ông không có lý do gì giữ tôi. Ai cho phép các ông xông vào nhà tôi?
Một trong hai người bước ra sau lưng hắn tước khẩu súng.
- Schultz, mày có giấy phép sử dụng súng không?
Eddie không đáp.
- Đi, nhớ đừng có gây rối. Mày mà gây rối thì chỉ có mà ăn đòn, ích gì đâu.
- Tôi không đi với các ông. - Eddie càu nhàu nói. - Các ông không thể trách cứ tôi điều gì.
- Mày đúng là thằng ngoan cố loại chúa! Đi nào!
Eddie lưỡng lự nhưng cũng phải chui vào cabin thang máy. Ba người bước vào một chiếc xe cảnh sát đậu ở trước tòa nhà và mười phút sau, hắn đối diện với Brennan và Fenner trong văn phòng của viên đại úy.
- Cái chuyện rắc rối này nghĩa là gì vậy? - Eddie phách lối la hét. - Ông không có quyền đưa tôi đến đây. Tôi muốn nói chuyện với luật sư.
- Cho hắn xem bằng chứng kết tội, - Brennan nói, - rồi đưa hắn quay trở lại đây.
Eddie nhún vai bước ra ngoài cùng với hai viên thanh tra. Hắn vô cùng bối rối tuy không muốn để lộ ra ngoài. Vì lý do họ bắt Anna? Thực ra cô ta đã biết được những chuyện gì? Cô ta đã khai chưa?
Năm phút sau, hắn quay lại, khuôn mặt trắng bệch như ga trải giường và run lên như một tàu lá. Brennan tuyên bố:
- Chúng tao biết mày và đồng bọn đã hạ sát ba tên đó. Trước khi bị giết, Johnny đã khai ra. Chúng ta lại biết chính mày cùng đồng bọn đã bắt cóc cô gái Blandish. Schultz, mày còn có một cơ may để cứu cái mạng mày. Chúng tao muốn đưa con nhỏ ra khỏi Câu lạc bộ. Nếu mày cho chúng tao biết cách nào đột nhập được thì tao tránh cho mày khỏi vào phòng hơi ngạt. Mày chỉ bị mười, mười lăm năm tù nhưng mày còn sống. Xong chưa?
- Ông cớm, tôi không hiểu ông định nói gì, - Eddie đáp cứng nhưng mặt đẫm mồ hôi. - Tôi không bắt cóc cô gái... Tôi không biết những tên đó... Tôi muốn gặp luật sư.
- Schultz, tao không có thì giờ nói chuyện với mày, - Brennan nói. - Hy vọng duy nhất của mày là phải khai hết ra và ngay lập tức, nếu không mày sẽ hối tiếc.
- Tôi đã nói với ông tôi không biết gì hết! Tôi muốn nói chuyện với luật sư.
Brennan nhấc máy điện thoại.
- Bảo O-Flagherty và Doogan đến gặp tôi ngay, - ông nói, - (Ông cúp máy rồi giải thích với Eddie). Hai anh này bị bọn khốn nạn thuộc lũ chúng mày quần cho một trận mê tơi. O-Flagherty phải nằm bệnh viện bốn tháng còn Doogan bị hỏng một mắt. Họ không biết làm gì trong cuộc sống thường dân nên chúng tao giữ họ lại, nhưng họ không còn khả năng nhiều nữa. Tuy nhiên họ vẫn có ích. Họ rất ghét bọn găngxtơ chúng mày. Đôi khi có một thằng cứng đầu thuộc loại mày rơi vào tay tao mà không muốn cộng tác thì tao giao cho họ và thế là xong. Tao cóc cần biết họ làm gì nó nhưng sau hai giờ hay ít hơn qua tay họ, chắc chắn nó phải khai ra hết. Khi nó quay lại đây ca bài ảo não, trông nó thật thê thảm nhưng tao không động lòng đâu vì hai người của tao còn ở trong tình trạng đáng thương hơn nhiều khi chúng tao tìm thấy họ đúng vào ngày găngxtơ tra tấn họ.
Eddie cũng được biết chuyện về O-Flagherty và Doogan. Bạn bè hắn đã tra tấn tàn nhẫn hai người thám tử và hồi đó tin này làm hắn thích thú nhưng bây giờ ý nghĩ rơi vào tay hai con khỉ đột này cũng đủ làm cho hắn lạnh xương sống.
- Ông không thể nào bắt tôi chịu đựng như vậy! - hắn la lên. - Tôi quen biết nhiều! Nếu họ đụng đến tôi, tôi kiện ông mất chức.
Brennan nở nụ cười chết người.
- Mày luôn luôn nói chuyện lãng xẹt, thằng ăn cướp khốn nạn... Tuy nhiên tao vẫn ngồi ở chỗ này.
Cửa bật mở và hai người bước vào. Họ mặc áo lót và quần đồng phục. Cứ nhìn những bắp thịt khổng lồ cuồn cuộn dưới lằn áo và cái mõm thật dữ dằn Eddie cũng đủ thấy hết vía.
Họ đứng dừng ở cửa, ngắm nhìn con mồi. Hố mắt đỏ và trống rỗng của Doogan hình như ngắm nhìn Eddie, hai bàn tay to khủng khiếp của gã nắm lại, O-Flagherty khuôn mặt đầy sẹo, cái mũi bẹp đi liếc nhìn Brennan đầy hy vọng.
- Các chú mày, - Brennan nói, - anh giới thiệu với hai chú mày đây là Eddie Schultz. Chúng ta biết hắn nhúng vào vụ bắt cóc cô gái Blandish. Hắn huênh hoang rằng trong Sở Cảnh sát chúng ta chỉ toàn là những tay gầy gò ốm yếu, không ai có khả năng bắt hắn phải khai ra. Các chú có muốn thử không?
O-Flagherty cười để lộ cái lợi gãy hết răng. Gã nhìn Eddie như một con hổ nhìn con cừu hiền lành.
- Đại úy, sao chúng tôi lại không thích thử sức? Nó không có dáng cứng cổ đâu.
Doogan bước lại gần Eddie.
- Nào chú em dễ thương, chú em không phải là tay bất trị chứ? - Gã hỏi và giương con mắt còn lại uy hiếp hắn.
Bàn tay phải xé gió, đập vào mặt Eddie như một chiếc búa máy. Eddie bắn tít ra góc phòng, ngã chổng bốn vó, đầu ong ong, khuôn mặt bừng như tóe lửa.
- Này, đừng có rỡn trong phòng tôi! - Brennan ngăn cản, - Tôi không muốn máu dây ra khắp phòng. Dẫn nó đi!
Eddie nặng nề cố gượng đứng lên. Hắn hoàn toàn mất tinh thần khi Doogan và O-Flagherty cặp nách hắn.
- Bảo họ dừng lại, - hắn la lên. - Tôi xin nói. Bảo họ đừng chạm vào người tôi!
- Chờ một phút, các chú em, - Brennan đứng lên nói.
Hai người thám tử rời Eddie và nhìn hắn với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.
- Tôi xin nói, - Eddie nhắc lại và lấy tay xoa má xưng vù. - Đừng để họ chạm vào người tôi.
- Chà, mày làm tao ngạc nhiên đấy! - Brennan khoái chí cười lớn. - Tốt rồi, các chú em, cứ đứng chờ ngoài hành lang. Nếu tôi thấy nó cần sự khích lệ thì lại gọi các chú em vào.
Doogan giơ mu bàn tay quệt ngay mũi tỏ dấu khinh bỉ.
- Đại úy, cho tôi quại thêm một quả nữa nhé? Có mỗi cú thôi à? - gã cầu xin và nắm chặt tay lại.
- Lúc này thì chưa. Có thể lát nữa.
Hai viên thám tử miễn cưỡng bước ra. Brennan nói:
- Ngồi xuống!
Eddie gục trên ghế đối diện với viên đại úy.
- Con nhỏ Blandish có ở trong Câu lạc bộ không?
Eddie liếm môi.
- Ông đại úy, lời đề nghị của ông vẫn còn đấy chứ? Ông có thể thu xếp để tôi không bị đưa vào phòng hơi ngạt không?
- Tao vẫn giữ ý kiến đó. Con nhỏ có đấy không?
- Có.
- Làm sao chúng tao có thể vào được?
Eddie ngần ngừ một giây rồi phải thú thật:
- Thưa ông đại úy, cô ta chết rồi... Tôi không thể nào ngăn cản được... Chính Măng... Bà buộc Doc phải khử cô ta.
Fenner và Brennan đứng phắt dậy.
- Mày có nói dối không đấy? - Brennan lạnh lùng hỏi.
- Tôi đã nói với ông tôi không dính gì hết vào chuyện này. - Eddie ấp úng nói, - Măng luôn luôn muốn loại cô ta nhưng Slim cứ muốn bám lấy con nhỏ. Khi người ta được biết cái ông này (hắn chỉ vào Fenner) đi đến nhà Johnny, Mang ra lệnh cho Slim và hai gã nữa đến khử ông già. Vì Slim đi vắng nên Măng quyết định khử luôn con nhỏ. Tôi cố ngăn không được. Măng bảo Doc tiêm cho cô ta một mũi.
Brennan quay về phía Fenner, anh tỏ vẻ bất lực. Ngay từ khi bắt tay vào cuộc điều tra, anh đã chờ đợi tin cô Blandish chết nên khi Eddie cho biết, anh không lấy làm ngạc nhiên lắm.
- Ngoài cửa ra vào bằng sắt đó còn có lối nào khác vào Câu lạc bộ nữa không? - Brennan hỏi.
- Qua nhà kho kề bên. - Eddie đáp. - Có một cái cửa nhỏ ẩn trong một bức tường nằm ở bên trái đi vào.
Brennan gọi Doogan:
- Nhốt thằng này lại nhưng đừng có tẩn nó, hiểu không?
Doogan nắm tay Eddie kéo ra ngoài. Fenner nói:
- Chết như thế lại hay hơn. Ngay chính ông già cũng cầu mong cho cô chết đi. Tôi nên báo cho ông ta.
- Phải... Con mụ già sắp đền tội. Anh có đi theo chúng tôi không?
- Tôi gọi điện cho Blandish rồi đến với anh.
Trong khi Fenner nhấc máy, Brenna vụt chạy như ma đuổi và ra lệnh cho viên trung sĩ tập hợp đội xung kích.