Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 7 - Những Dấu Vết
L
iệu bây giờ có phải lúc để làm việc này không?” Julia nhìn em trai đầy lo ngại. “Một lát nữa chúng ta phải đi rồi.”
“Em sắp xong rồi,” Jason trả lời cực kỳ nghiêm túc. “Em đang làm theo những gì được viết ở trang 65.”
Trong tích tắc, Julia nghĩ tới việc kiểm tra cuốn sách xem liệu có đúng trong đó viết rằng hãy quết lòng trắng trứng lên cửa nhà và rắc bột vào hành lang. Rồi cô bé quyết định thẳng thừng ngăn cậu em trai.
“Mẹ sẽ điên tiết lên đấy.”
“Mẹ sẽ chẳng nhận ra đâu.” Jason lắc đầu. “Dù sao bọn mình sẽ về nhà trước mẹ và có thể xóa những cái bẫy này trước khi mẹ kịp nhận ra chúng.”
“Bẫy dành cho ma”. Julia nhủ thầm. Đó chính là thứ Jason đang rải khắp nhà.
“Còn ông Nestor? Ông ấy sẽ nói gì đây?”
“Chị đừng lo. Ông ấy đồng tình mà.”
Jason đã quét xong cánh cửa phòng tắm, sau đó tiến lại gần chị gái và giật một sợi tóc của cô bé.
“Ái! Em làm cái gì vậy?”
“Em cần tóc dài,” Jason phân trần. Cậu dính sợi tóc của Julia vào rầm cửa trát đầy lòng trắng trứng và ngắm nghía tác phẩm của mình đầy mãn nguyện. “Hoàn hảo! Một cái bẫy ma hoàn hảo!”
“Jason... chị nghĩ là...”
“Dừng lại! Nếu không chúng ta sẽ không bao giờ lấy được dấu vết của nó đâu!”
Cậu chỉ cho cô bé lớp bột mỏng trên sàn nhà, mà theo cuốn Cẩm nang những tạo vật đáng sợ lớp bột đó chính xác dùng để tóm “dấu vết” của ma.
“Ôi dào! Cứ làm những gì em cho là đúng!” Julia gào lên và nhảy qua lớp bột. “Nhưng xuống ngay nhé. Ngay khi Rick tới, bọn mình sẽ đi luôn.”
“Chị có thể cho em hai sợi tóc nữa được không?”
Vài phút sau đó, Rick tới Biệt thự Argo, cậu tháo chiếc đồng hồ bố tặng khỏi chiếc xe đạp và tới chỗ Julia. Cô bé đang rầu rĩ nhìn chằm chằm vào những bậc thang dẫn xuống biển.
“Mọi chuyện ổn chứ?”
Julia ngoảnh mặt lại, cô thích cách Rick quan tâm tới suy nghĩ của mình.
“Jason đang ở tầng trên chuẩn bị những cái bẫy dành cho ma,” cô bé nói, có đôi chút thờ ơ. “Rốt cuộc bây giờ nó cũng tin là ông chủ cũ đã chết, và chắc chắn trong nhà vẫn còn hồn ma của ông ấy, hoặc của bà Penelope.”
“À... chuyện thú vị đấy.” Rick trả lời.
Julia dẫn cậu bé tới hiên nhà, chúng đi qua bức tượng cô gái đang miệt mài vá tấm lưới đánh cá. Làn hơi ấm dễ chịu xuyên qua bức tường kính. Nếu chúng không phải du hành ngược trở về vài thế kỷ thì hôm ấy sẽ là một ngày lý tưởng để tắm biển ở bãi dưới.
“Không biết thời tiết ở Venice sẽ thế nào...” Rick lẩm nhẩm.
“Không biết bọn mình có đến được đó không, đến Venice ấy.” Julia nói thêm vào.
Ở trong bếp, cô chỉ cho Rick những thứ hai chị em tìm thấy trong chiếc rương và múc vào đĩa của Rick phần thịt hầm của mình.
“Nó hơi nguội một chút, nhưng...”
“Cậu đừng lo, thế là quá ổn rồi. Cháu chào ông Nestor!”
“Chào cháu, Rick.”
“Cháu mới khám phá ra ông tên là Mac Douglas đấy!”
“Tuyệt thật.” Người làm vườn già đi tới chỗ bồn rửa để đổ đầy nước vào bình tưới màu xanh ngọc bích, sau đó ông đi thẳng ra không nói một lời.
“Chuyện gì vậy? Ông ấy tự ái à?”
“Tớ nghĩ ông ấy không hoàn toàn đồng tình với những trò Jason đang làm ở tầng trên,” Julia nhún vai. “Nó dính tóc để đặt bẫy hồn ma, rắc bột than chì lên gương và...”
“Bột than chì á?”
“Theo cuốn sách của Jason, nếu một hồn ma soi mình vào bột than chì, hình ảnh của nó sẽ in lên đó. Thế là nó đập vụn tất cả bút chì trong nhà và rắc bột chì lên cánh cửa gương phòng làm việc của ông Ulysses Moore.”
“Nhân tiện nhắc tới ông Ulysses Moore, tớ đã tìm thấy một vài thứ rất thú vị ở trong làng...” Rick cho Julia xem những tờ giấy cậu lấy được ở chỗ Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ và giải thích làm sao để kiếm được chúng. “Tờ đầu tiên là danh sách tổ tiên của ông ấy. Có lẽ đáng để đối chiếu nó với những bức chân dung treo trên cầu thang. Còn tờ thứ hai là kết quả tìm kiếm về ông Peter Dedalus mà tớ đã nhờ chú Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ.”
“Điều đó có nghĩa là sao?”
“Cả hai chú cháu cũng tự hỏi như vậy.”
Trên tờ giấy về ông Peter Dedalus có viết:
Chúng tôi rất tiếc, nhưng chiếc máy này không được phép cung cấp thông tin về người các bạn đang tìm kiếm. Nếu muốn liên lạc với người đó, các bạn có quyền tự do làm vậy miễn là sử dụng đúng chiếc chìa khóa và các bạn hãy viết: DEDA. Để tránh những hiểu lầm đáng tiếc khác, chúng tôi xin lưu ý rằng chiếc chìa khóa đúng không nằm bên dưới.
“Tớ và chú Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ đã thử viết DEDA thay vì DEDALUS, thế nhưng...” Rick giải thích, “bọn tớ chẳng tìm thêm được gì.”
Chúng lên tầng trên để cập nhật tình hình cho Jason. Rick cũng nói cho hai chị em sinh đôi biết về lăng mộ trên đồi, nơi chôn cất tất cả những người trong dòng họ Moore.
“Mình muốn đi kiểm tra xem khu lăng mộ đó có thực sự tồn tại không, nhưng...”
“Nhiệm vụ ở Venice gấp gáp hơn mà,” Julia nói nốt hộ cậu và ném ánh nhìn đầy hăm dọa về phía em trai mình. “Và không còn thời gian để sao lãng thêm nữa.”
Ba đứa xuống chào ông Nestor, lấy những vật dụng đã chuẩn bị ở trong bếp và kiểm tra xem liệu mọi thứ đã sẵn sàng để lên đường chưa.
Julia lấy từ túi quần bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian và tuyên bố dõng dạc:
“Nhân danh những Hiệp sĩ của Kilmore Cove... tất cả những gì chúng ta cần làm là lên đường!”
Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.
Bốn chiếc chìa khóa bật mở những ổ khóa của Cánh cửa Thời gian trầy xước cháy đen.
Phía bên kia ngưỡng cửa, không khí lành lạnh.
Jason đi đầu. Lần này, thay vì những mẩu nến, cậu bé bật đèn pin và chiếu sáng lối đi dẫn tới căn phòng hình tròn.
“Liệu có bao giờ ánh sáng lọt được vào đây không nhỉ?” Rick tự hỏi và theo sau Jason cùng chiếc ba lô và sợi dây.
Julia đi cuối cùng, không nói lời nào. Cô ngoảnh mặt lại để chào ông Nestor, ông nở một nụ cười động viên.
“Hứa là các cháu phải cẩn thận nhé?”
“Vâng ạ.” Cô trả lời.
“Nếu các cháu không tìm thấy Peter thì hãy quên việc đó đi và quay về ngay nhé!”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
Jason dừng lại ở chính giữa căn phòng, từ đó tỏa ra bốn hành lang. Một dẫn tới Biệt thự Argo. Một dẫn xuống phía dưới. Hai cái còn lại, theo bài thơ có vần điệu trên cuộn giấy da mà chúng tìm thấy cùng bốn chiếc chìa khóa, dẫn tới cái chết.
“Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết. Và một trong bốn dẫn xuống bên dưới...” Jason nhắc lại, một cơn rùng mình nhè nhẹ chạy dọc sống lưng cậu.
Ánh đèn pin xua tan bóng tối, phơi bày những cột dầm bằng đá được chạm khắc những con cá, đom đóm, bò tót, và phía trên lối ra dẫn tới Biệt thự Argo là những chú chim hải âu lớn.
Sau lưng ba người bạn, ông Nestor đứng ở cánh cửa gọi với theo chúng lần cuối:
“Âm nhạc, các cháu! Hãy nhớ rằng Peter phát cuồng vì âm nhạc! Nó có thể có ích... Các cháu? Có nghe thấy ta không?”
Nhưng Rick, Jason và Julia không thể trả lời ông. Một luồng gió mạnh từ cầu thang Biệt thự Argo thổi xuống cuốn lấy Nestor khiến ông suýt trượt chân. Người làm vườn đành bỏ cuộc để khỏi bị ngã.
Rồi, rầm một cái, Cánh cửa Thời gian khép lại.