Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Lần Theo Dấu Vết Tấm Bản Đồ
ột giọng nữ lanh lảnh trả lời từ bộ đàm gắn trên cửa. Khi ba đứa trẻ hỏi xem liệu chúng có thể nói chuyện với bác sĩ Bowen không thì một âm thanh điện tử bzzz phát ra và cánh cổng cửa mở ra cho chúng bước vào một con đường nhỏ lát sỏi trắng.
“Nhà này thích người lùn, tớ đảm bảo đấy!” Julia nhận xét khi nhận ra trong vườn nhà ông bác sĩ xuất hiện đầy những bức tượng chú lùn bằng xi-măng.
Và còn có cả một chiếc xích đu gắn những chiếc nơ nhỏ xinh trên dây, một cái giếng tròn có chiếc gầu nhỏ nối với sợi xích và một xe cút kít giả bằng gỗ đầy ắp hoa dừa cạn.
“Ôi, ôi, các cháu, phía này!” Từ cánh cửa ra vào ngân lên chính giọng nói lanh lảnh đã trả lời qua bộ đàm lúc trước.
Con đường nhỏ lát sỏi trắng muốt chuyển thành một con đường mòn ngay ngắn lát gạch hình chữ nhật. Từ cánh cửa khép hờ vẳng lại tiếng chuông gió kiểu Á Đông tinh tế, xuất hiện một người phụ nữ xanh xao và hốc hác, mái tóc bồng bềnh được uốn cầu kỳ trông như mũ của phi hành gia. Cầm trên tay hai đôi dép vải màu xanh da trời để đi trong nhà, bà reo lên ngay khi nhìn thấy bọn trẻ:
“Ôi!”
Và quay đi rồi quay lại chớp nhoáng, bà lấy thêm đôi thứ ba.
Jason và Rick lùi lại một bước nhỏ, nhường nhiệm vụ tự giới thiệu cho Julia.
“Cháu chào bác,” cô chị mở đầu cuộc trò chuyện. “Xin bác thứ lỗi vì sự quấy rầy của bọn cháu. Bọn cháu đang tìm bác trai để...”
“Có quấy rầy gì đâu, các cháu yêu...,” người phụ nữ trả lời lảnh lót. “Các cháu có phiền không nếu chỉ được đi dép vải vào trong nhà? Ta vừa đánh bóng sàn nhà.”
“Đương nhiên là không rồi ạ!”
Bà Bowen vẫn đứng đó, xem ba đứa trẻ cởi giày thể thao rồi xỏ đôi dép vải vào.
“Cháu có chuyện gì vậy cưng?” Bà vừa nhìn Jason đầy lo lắng vừa hỏi, đúng hơn là nhìn cái quần với chiếc áo phông bết dính của cậu nhóc.
Jason giải thích ngắn gọn với bà về cú ngã xe. Bà Bowen lắc đầu buồn phiền rồi thốt lên:
“Ôi trời ơi! Vậy thì chờ ta một lát!”
Rồi bà quay vào nhà.
“Cậu thấy kiểu đầu của bà ấy không, trông như một cây nấm ấy nhỉ,” Jason nói với Rick và nhận ngay lại một cú huých cùi chỏ.
“Mình nghĩ bà ấy ưa sạch sẽ,” Julia thì thầm, cô bé đã kịp liếc nhìn vào bên trong ngôi nhà. Sàn nhà bóng đến mức soi gương được ý.
Bà Bowen trở lại với một chiếc áo choàng tắm bằng vải bông trắng và đưa cho Jason.
“Cháu ngồi xuống và mặc cái này vào nhé.”
Cậu cầm lấy chiếc áo choàng và mặc nó vào với vẻ cẩn trọng như thể đó là áo của người mắc bệnh truyền nhiễm. Sau đó Jason đi theo chủ nhà cùng hai đứa kia vào bên trong ngôi nhà gỗ của gia đình Bowen. Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm:
“Dù sao cháu cũng không bị chảy máu. Cháu cảm ơn vì bác đã quan tâm...”
Bên trong ngôi nhà trắng toát và sạch sẽ đến mức chói cả mắt. Bọn trẻ, giờ đã quá quen với những căn phòng ở Biệt thự Argo, với trần nhà ốp đá, ốp gạch hay có vẽ tranh trang trí, thực sự bị choáng ngợp trước những bức tường trắng sáng như ở phòng khám và sàn nhà bằng gỗ cũng sáng bóng chẳng kém.
Có rất ít đồ đạc và tất cả chúng đều mang một vẻ lạc lõng so với khung cảnh. Những chiếc ghế thô kệch với họa tiết hoa lá như được lôi thẳng về từ một ngôi nhà gỗ trên núi. Những chiếc bàn nếu không phải mặt kính thì cũng bằng nhôm sáng choang, càng làm tăng cảm giác bọn trẻ đang lạc vào một bệnh viện nào đó. Còn về đèn đóm, thay vì những chao và chùm đèn bằng pha lê hay đồng thau như ở Biệt thự Argo, ở đây chỉ toàn những ngọn đèn nhỏ màu trắng lạnh lẽo, như những người ngoài hành tinh nhỏ bé nhô ra từ bốn góc nhà.
Bác sĩ Bowen đang ở trong phòng khách. Yên vị trên một chiếc ghế bành kiểu vùng Ti-rôn, ông đang mê mải đọc một cuốn tạp chí chuyên về ô chữ. Đó là một quý ông trung niên với ánh mắt cam chịu của một đứa trẻ chưa từng được vầy bùn với đám bạn bao giờ.
Ít ra đây là tất cả những gì Jason nghĩ.
“Chào các cháu,” ông niềm nở chào bọn trẻ. “Ngọn gió lành nào mang các cháu đến đây vậy?”
Bà Bowen tóm tắt lại chi tiết mọi việc mà không cho chúng cơ hội nào để mở mồm. Rồi bà nhìn chúng như thể chờ đợi một lời khen cho việc bà đã kể giỏi thế nào.
“Thế xe đạp của cháu giờ sao rồi?” Ông bác sĩ hỏi Jason, mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.
“Nó bị rơi xuống hố, ngay trước cổng nhà. Giờ thì cháu không dùng nó được nữa rồi.”
“Tệ thật, tiếc quá.”
“Nhưng quan trọng là cháu không bị thương!” Jason nhắc tất cả mọi người.
“Ồ, điều này thì ta thấy rất rõ! Edna ơi?” Ông bác sĩ hỏi vợ. “Nhà mình còn giữ chiếc xe đạp cũ của con gái không nhỉ?”
Giọng nói của bà Edna lộ rõ vẻ lo lắng.
“Dĩ nhiên là còn! Nó ở trong gara. Em đã đóng nó vào thùng cẩn thận để cất đi mà.”
“Con gái ta 40 tuổi rồi và nó đang sống ở London,” ông bác sĩ giải thích. “Ta không nghĩ nó sẽ dùng đến chiếc xe đó nữa đâu.”
Ông quay sang phía vợ mình gợi ý:
“Chúng ta có thể cho mấy bạn trẻ này mượn xe, em thấy sao?”
“À!” Người vợ chỉ nói chừng ấy, nhưng rõ ràng ý tưởng đó không làm bà thích thú chút nào.
“Sao em không đi lấy nó ra đây nhỉ? Đằng nào nó ở trong gara cũng chỉ tổ bám bụi.”
Bà Bowen cố tỏ thái độ ngập ngừng lần cuối, nhưng ông chồng không hề lay chuyển. Sau khi liếc nhìn ông với ánh mắt kiểu: “Ngay khi chỉ còn lại chúng ta, tôi sẽ cho ông biết tay,” bà Bowen quay người bỏ đi. Mái tóc bự chảng của bà rung rinh như cái bánh put-đinh.
Ông Bowen chờ nghe tiếng hai cánh cửa đóng sầm, rồi trở lại nói chuyện với bọn trẻ.
“Các cháu bảo ông Nestor không khỏe, ông ấy ốm sao?”
“Chính xác ạ! Ông ấy ho liên tục, hắt xì và nước mắt lúc nào cũng chực trào ra.”
“Có khi ông phải lên đó để khám cho ông ấy ạ...”
Bác sĩ Bowen cười.
“Khám à? Các cháu đùa ư! Chưa có bác sĩ nào từng lại gần được ông ấy. Ta không nhớ đã từng bán một viên aspirin nào cho những người sống ở Biệt thự Argo. À, không...” Ông bác sĩ chữa lại. “Một lần Nestor có đến mua kem chống nắng. Ông ấy bảo là mua cho bà chủ.”
Một lần nữa, ông lại khúc khích cười.
“Ta còn nhớ ông ấy lấy loại mạnh nhất, có thể chống chọi với ánh nắng trên sa mạc Sahara. Bà Moore hẳn là có một làn da cực kỳ mẫn cảm thì mới có thể bị cháy nắng dưới ánh mặt trời của Kilmore Cove.”
“Thực sự là vậy...” Jason và Rick cười căng thẳng.
“Và một lần khác ông ấy lấy một lọ huyết thanh phòng nọc rắn. Đúng vậy rồi! Nhưng, ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác. Cho nên ta nghĩ khó có thể đưa thứ gì mà ông ấy sẽ chấp nhận dùng cả. Tâm trạng ông ấy thế nào? Ông ấy vốn đã cứng đầu cứng cổ từ hồi còn ông bà chủ... Ta cũng chẳng muốn hình dung giờ ông ta thế nào.”
“Chỉ cần biết làm đúng cách là được...” Julia thanh minh cho ông.
“Lão Nestor đó là kiểu người cổ hủ,” ông bác sĩ nói tiếp. “Ông ấy không tin vào thuốc men và bác sĩ. Ta nghĩ ông ấy giận họ vì cái chân. Các cháu thấy ông ấy đi khập khiễng phải không? Đó là kiểu khập khiễng điển hình của những người từng trải qua một cuộc phẫu thuật gãy xương không thành công. Dù vậy điều này cũng không cản trở ông ấy chăm nom vườn tược suốt ngần ấy năm, kể cả việc đạp xe vào làng để đi chợ và thông báo tin tức của gia đình Moore, bởi vì chẳng có ai lui tới chỗ họ bao giờ.”
“Bác chưa từng lên Biệt thự Argo ạ?”
“Ồ, thỉnh thoảng cũng có, nhưng ta chưa từng vào bên trong. Khi Edna còn ham mê trekking... các cháu biết đấy, cái trò mà giống như đi dạo, nhưng sẽ phải mua một loại giầy đặc biệt... Chúng ta thường đi dạo dọc theo mỏm đá và thỉnh thoảng cũng thấy cổng Biệt thự Argo để mở. Lúc đó chúng ta cũng nói dăm ba câu chuyện với Nestor về thời tiết hoặc về thời điểm tốt nhất để trồng dừa cạn. Đôi khi ta chào ông bà Moore từ xa khi họ xuống bãi biển riêng của nhà mình.”
“Họ là những người như thế nào ạ?” Rick hỏi han.
“Cực kỳ kín tiếng và rất gắn bó với nhau. Nếu không có Nestor xuống làng đi chợ mua sắm cho cả ba người thì cứ như thể họ chưa từng sống ở Kilmore Cove này vậy.”
Khi nghe câu đó, Jason đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu cảm thấy không thoải mái trong chiếc áo choàng tắm bằng vải bông và di di đôi dép trên sàn gỗ.
Trong khi bác sĩ Bowen kể một vài chi tiết về sự kín tiếng đến cực đoan của gia đình Moore, cậu nhìn xung quanh, cố tìm trên những bức tường một vài manh mối có thể kết nối vị bác sĩ điềm tĩnh ngồi lún sâu trong chiếc ghế bành Ti-rôn với tác giả của tấm bản đồ bí ẩn mà chúng tìm lại được ở Xứ Punt. Nhưng dù có nhìn đâu đi nữa, những bức tranh duy nhất mà nó thấy chỉ là các tác phẩm móc sợi được đóng khung.
“Thực ra thì còn một lý do nữa khiến chúng cháu đến tận đây tìm bác vào ngày Chủ nhật...” Cậu nhóc thú nhận sau khi ngó qua ngó lại tìm kiếm vô ích không biết bao nhiêu lần.
“Lý do gì vậy?”
“Cái tên Thos Bowen có nói lên điều gì với bác không ạ?”
“Thos Bowen ư?”
Bác sĩ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ông trả lời:
“À, một cụ tổ nhà ta cũng có tên như vậy.”
Bọn trẻ nhìn nhau thêm vững tin.
“Ông cụ là kiểu người lập dị, làm nghề vẽ bản đồ.”
“Đúng là ông ấy rồi!” Đến lúc ấy Jason không kiềm chế được nữa, nó reo lên.
Bác sĩ Bowen nhìn nó, rất đỗi ngạc nhiên.
“Ta có thể hỏi vì sao các cháu lại biết cụ tổ nhà ta không? Mà thực ra, đây chính là nhà cụ ngày xưa đấy...”
“Tuyệt quá!” Rick thốt lên.
“Bác có lưu giữ một vài công trình nào của cụ không ạ... một vài tấm bản đồ chẳng hạn?” Jason đánh liều hỏi.
“Ồ không. Tất nhiên là không,” vị bác sĩ trả lời nhanh gọn. “Khi chúng ta chuyển đến đây, Edna không muốn sống trong một ngôi nhà cũ kỹ bụi bặm, toàn côn trùng và đôi khi có cả những con vật lạ lùng.”
“Nhưng... nếu đây là nhà của cụ Thos Bowen...”
“Dĩ nhiên, nhưng kể từ khi cụ sống ở đây thì đã quá nhiều năm trôi qua rồi. Các cháu nghe nhé: ngôi nhà này được xây dựng vào thời Napoléon Bonaparte. Chính là Hoàng đế Napoléon đấy các cháu! Giờ thì ông ấy chỉ còn xuất hiện trong các cuốn sách lịch sử thôi. Khi vợ chồng ta chuyển tới đây, chúng ta đã san phẳng ngôi nhà lụp xụp và xây ngôi biệt thự mới này, với tất cả tiện nghi của thế giới hiện đại. À, thực ra thì gần như tất cả, bởi chẳng ai ở Kilmore Cove này biết cách làm cho một chiếc vô tuyến vệ tinh hoạt động...”
Jason ngồi phịch xuống đi-văng.
Nó nghe thấy tiếng sột soạt của vải bông.
“Ý bác muốn nói là ở đây chẳng còn thứ gì thuộc về cụ Thos Bowen sao?”
“Thật may là không! Có đến vài tạ giấy vụn và tài liệu bụi bặm. Những chiếc rương, quần áo cũ và đủ thứ kinh khủng. Edna thậm chí còn không muốn đụng vào chúng, kể cả có đeo găng tay. Chúng ta đã dọn sạch đi rồi.”
“ÁAAAAA!” Jason rền rĩ kêu lên rồi đổ phịch xuống mấy chiếc gối tựa. Không thể tin nổi! Cháu cảm thấy khó ở quá!
Ánh mắt lãnh đạm của ông bác sĩ nhìn Jason ngất lịm đi như thể đó chỉ là một hành động cường điệu đơn thuần.
“Ta có thể biết cậu bạn của các cháu có vấn đề gì không?”
“Cũng hơi khó để giải thích ạ...” Julia đánh liều. Là vì bọn cháu hy vọng có được vài thông tin về một tấm bản đồ do cụ tổ nhà bác vẽ.
“Một tấm bản đồ về Kilmore Cove,” Rick nói thêm.
“À, cái tấm bản đồ treo trong bếp!” Lúc này ông bác sĩ mới thốt lên.
Jason đột nhiên mở mắt thao láo:
“Ở trong bếp ạ?”
Ông bác sĩ khó nhọc nhấc mình khỏi chiếc ghế bành Ti-rôn để dẫn bọn trẻ vào phòng bếp, một không gian sáng choang và được khử trùng đến mức tưởng như mới được lôi ra từ trong cuốn catalog về trang trí nội thất. Đồ vật duy nhất lạc lõng ở đó là một bức tranh màu nước vẽ cảnh vịnh Kilmore Cove lồng trong chiếc khung thanh lịch bằng vàng treo phía trên bàn ăn sáng.
“Nó từng được treo ở chỗ bức tranh này...” Ông giải thích. “Ta còn nhớ rất rõ tấm bản đồ đó. Từ trên cao có thể nhìn thấy tất cả bờ biển và những ngôi nhà cũ ở Kilmore Cove.”
“Chính là nó,” Jason nghĩ thầm.
“Còn bây giờ nó ở đâu ạ?”
“À, chuyện này xưa lắm rồi. Ta cũng chẳng còn nhớ nữa...”
“Cháu xin bác, có thể điều đó sẽ rất quan trọng đối với chúng cháu!”
Đúng lúc đó, bà Edna Bowen bước vào phòng bếp.
“Ta đã chuẩn bị xong xuôi chiếc xe đạp rồi đấy... nó ở ngoài kia rồi,” bà gắt gỏng nói.
Rồi bà đi rửa tay, giận dữ kỳ cọ chúng bằng xà phòng.
“Đây rồi, Edna này, em đến thật đúng lúc. Em còn nhớ tấm bản đồ mình từng treo trong bếp đâu rồi không?”
“Cái bức vẽ cũ kỹ khó hiểu đó hả? Dĩ nhiên rồi! Vài năm trước chúng ta đã tặng nó cho người gác ngọn hải đăng. À không, cho bà Penelope Moore chứ!”
“À, phải rồi! Sự kiện cá sấu cắn người! Đầu óc anh giờ lơ đãng quá, anh đã quên mất điều đó...”
Bọn trẻ nuốt từng lời của họ.
“Chuyện ít nhiều là như vậy đó, các cháu có biết người gác ngọn hải đăng không?”
“Hai cậu ấy không biết đâu ạ,” Rick trả lời. “Họ mới đến Kilmore Cove. Nhưng cháu thì có, là bác Minaxo.”
“Ra thế, thảo nào mà ta không nhận ra chúng!” bà Edna thầm thì.
Sau đó, một ý nghĩ chợt lóe lên, bà hỏi:
“Các cháu là hai chị em sinh đôi người London phải không?”
“Chính xác ạ,” Julia trả lời.
“Anh hiểu ra chưa, Roger? Hai đứa trẻ này là con của những người đã mua Biệt thự Argo. Gwendaline đã nói với em hôm qua lúc cô ấy đến cắt tóc cho em...”
“Nếu các cháu muốn biết bất cứ điều gì về ngôi làng, hãy hỏi cô thợ cắt tóc ấy!” Bác sĩ Bowen trêu chọc, rồi ông mở lời khen ngợi ngôi nhà mới của Julia và Jason.
Bọn trẻ cười trừ rồi trở lại với chủ đề chúng quan tâm hơn.
“Hai bác kể về người gác ngọn hải đăng đi ạ...”
Bà Edna lau tay rồi nói tiếp:
“Ông ấy từng bị thương nặng ở một cánh tay, do cá mập cắn.”
“Thực ra vết thương đó ở mắt,” ông bác sĩ nói rõ.
“Mà hôm đó còn là Chủ nhật, nhưng Roger vẫn đến chữa cho ông ấy.”
“Lúc đó ông ta có nguy cơ mất cả con mắt còn lại! Máu chảy khắp nơi và... các cháu có đoán được không: chính bà Moore đã đưa ông ta tới đây. Họ đến bằng một chiếc xe thùng, từ tận dưới mỏm đá. Bà ấy kể với ta... à... bà ấy kể gì với ta nhỉ? Rằng họ tìm thấy ông ta trên bãi biển. Đó là một ca phẫu thuật vô cùng khó, nhưng ta đã cứu được con mắt còn lại cho ông ấy. Và ta đã khâu má cho ông ấy một cách khéo léo nhất có thể. Dĩ nhiên đó không phải một tác phẩm hoàn mỹ, nhưng ít ra ông ấy đã sống sót.”
“Và Roger cũng không bắt họ phải trả tiền. Ông ấy là vậy đấy. Ông ấy hào phóng cả khi không cần thiết.”
Bà Edna vừa nói vậy vừa nhìn chiếc xe đạp sáng bóng đang dựng trong khu vườn cạnh bức tượng nhỏ Brontolo.
“Nhưng ông bà Moore rất tử tế. Tuần sau đó, họ quay lại đây trên chiếc xe thùng. Ulysses ở ngoài, quàng chiếc khăn trắng che kín tới tận mũi và đội một chiếc mũ bảo hiểm kỳ cục dành cho người đi mô tô, trông như vừa bước ra từ Thế chiến thứ hai vậy. Còn Penelope thì vào trong nhà, mang cho ta bức tranh các cháu đang thấy ở trên tường, cả ta và Edna đều không biết phải treo nó ở đâu.”
Bà Edna giải thích:
“Tranh xấu thì chỉ tổ bám bụi. Còn tranh đẹp thì khác nào mời lũ đầu trộm đuôi cướp đến đập phá để cuỗm nó đi. Mẹ ta từng gặp chuyện như thế đó, hồi chúng ta còn ở Clonakilty.”
Rồi bà thở dài:
“Nhưng chúng ta đành lòng phải treo nó thôi, bởi chính bà Moore đã vẽ nó.”
Julia nhảy lên phía trước nhìn kỹ bức tranh màu nước vẽ vịnh Kilmore Cove.
“Hai bác bảo là chính bà Penelope Moore đã vẽ nó ư?”
“Ồ phải. Không tệ phải không?” Ông bác sĩ nhìn bức vẽ thoáng chút u sầu. Bà ấy thật giỏi giang... và họ yêu thương nhau nhiều biết nhường nào! Chà, chuyện của họ thật là một câu chuyện không may!
“Còn tấm bản đồ thì sao ạ?” Jason nhất định hỏi thêm.
“Phải rồi, tấm bản đồ! Chúng ta đã tặng nó cho Penelope, để đáp lại bức tranh,” bà Edna giãi bày. “Như vậy, ít nhất ta đã bỏ được một trong hai thứ!”
Ba đứa trẻ nhìn nhau, há hốc mồm.
“Dù rằng món quà này chẳng phải ngẫu nhiên mà có. Bà Moore đã nhìn thấy tấm bản đồ treo trong bếp lúc Roger phẫu thuật cho người gác ngọn hải đăng. Bà ấy đã hỏi ta cả đống câu hỏi về tấm bản đồ đó. Có thể thấy bà ấy quan tâm đến nó... Cho nên, khi bà ấy đến tặng vợ chồng ta bức tranh kia... ta đã tận dụng luôn cơ hội đó.”
“Đổi một thứ gì đó của gia đình ấy lấy thứ gì đó của gia đình ta,” ông bác sĩ nói.
Jason lắc đầu. Nó không hiểu. Nó hoàn toàn không hiểu có sự liên quan nào giữa tấm bản đồ, bà Penelope Moore và... ả Oblivia Newton.
“Sao ai cũng chăm chăm quan tâm đến một tấm bản đồ đơn giản về Kilmore Cove như vậy nhỉ?” Nó vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ miên man.
“Chính ta cũng luôn tự hỏi mình câu đó,” bác sĩ Bowen nói. “Một lần chúng ta cũng nói như vậy với cô đó. Cái cô... Cô ấy tên gì mình nhỉ?”
“Gwendaline gọi cô ấy là Quý cô Precisini! Một cô nàng tỷ phú,” bà Edna tiết lộ. “Rõ ràng là chẳng có gì đáng nói, nhưng...”
“Là Oblivia Newton ư?” Julia hỏi.
“Các cháu cũng biết cô ấy à?”
“Oblivia Newton từng đến đây ạ?! Khi nào ạ?”
“Lúc ấy là khi nào Edna nhỉ?”
Bà Edna kiểm tra trong quyển lịch treo phía trên tủ lạnh.
“Ta nghĩ là... tháng trước.”
“Cháu cược là cô ta cũng hỏi hai bác về tấm bản đồ.”
“Đúng vậy.”
Bà Edna còn nói thêm:
“Vợ chồng ta mà biết trước nó quan trọng đến thế, có thể chúng ta đã giữ nó lại. Có lẽ nó đáng giá cả đống tiền ấy chứ.”
“Cô Newton nói với chúng ta đó là bản độc nhất vô nhị,” bác sĩ Bowen đùa.
“Cô ấy kể là không thể tìm được tấm bản đồ nào khác về Kilmore Cove ở nước Anh. Chẳng ở đâu có, kể cả ở London. Dù có trả cả triệu bảng Anh cũng chẳng mua nổi đâu! Nhưng rõ ràng lúc đó cô ấy chỉ đùa thôi,” ông nói thêm.
“Biết đâu là không...” Jason lầm rầm trong lúc miên man miên man suy nghĩ.
Nó xỏ một tay vào túi áo choàng tắm thì sờ thấy một cái lô uốn tóc.
“Bác có biết cô Newton sống ở đâu không ạ?” Lúc ấy Rick mới lên tiếng hỏi, trước đó nó chỉ toàn im lặng.
“Ta ư?” bà Bowen nói. “Ồ, không. Ta không biết. Nhưng các cháu có thể hỏi Gwendaline, thợ làm tóc trong làng. Cô ta vẫn thường đến đó cắt tóc.”
“Vậy thì cô Oblivia sống ở Kilmore Cove phải không ạ?”
“Không hẳn vậy. Nhưng chắc cũng ở đâu đây không xa lắm. Đúng không anh Roger?”
“Hình như vậy,” ông bác sĩ mỉm cười thân thiện, có vẻ muốn quay lại với tờ báo yêu thích càng sớm càng tốt. “Dù sao cũng chẳng thể biết được một người có sống ở Kilmore Cove hay không. Các cháu đã bao giờ nhìn thấy tấm biển nào có đề: Ở đây là địa phận Kilmore Cove hay chưa?”
“Cái đó thì...” Rick lưỡng lự. “Thực ra là chưa ạ.”
“Đương nhiên là không hề có. Nhưng cũng có vấn đề gì đâu... Quan trọng là có một con đường!”
“Vậy chúng cháu có thể tìm cô Gwendaline ở đâu ạ?” Jason hỏi.
“Cái này thì mình biết,” Rick trả lời.
“Cô ấy có một tiệm uốn tóc trong làng tên là Uốn Tóc Thượng Hạng,” bà Bowen vừa nói xen vào vừa lúc lắc bộ tóc. “Tiệm đó mở cửa cả Chủ nhật đấy.”
“Cháu có thể ngắm bức tranh gần hơn một chút được không ạ?” Julia hỏi, khi cuộc nói chuyện có vẻ đã đi đến hồi kết.
“Dĩ nhiên là được rồi!”
Trong khi Rick và Jason vẫn tiếp tục trò chuyện với ông bà Bowen, Julia tiến lại gần bức tranh màu nước của bà Penelope. Bà chủ cũ của ngôi biệt thự đã phác hoạ vịnh Kilmore Cove bằng những màu sắc nhẹ và êm dịu hòa trộn vào nhau tạo nên một sự hài hòa tuyệt vời. Biển màu lam đậm, sâu thăm thẳm và lăn tăn sóng. Bầu trời không có đường chân trời. Những con chim mòng biển nhỏ xíu như những dấu phẩy màu trắng, đường nét những ngôi nhà hiện lên qua những vệt cọ xanh da trời, hồng và vàng hệt như những bông hoa.
Julia cảm giác dường như có một hương thơm đặc biệt tỏa ra từ bức tranh đó. Cô gí mũi sát vào bức tranh.
Nó quả thật là tuyệt đẹp.
Julia đứng nhìn nó một lúc lâu, nán lại nhìn hai chữ cái của chữ ký viết nghiêng: P.S.
“P.S. là ai thế ạ?” Cô hỏi lớn.
“Penelope Sauri,” bà Bowen trả lời ngay. “Đó là tên thời con gái của bà Moore. Bà ấy là người Ý.”
Julia gật đầu, vẫn bị mê hoặc bởi bức tranh.
“Cháu có thể không ạ?” Cô bé hỏi, như được trực giác mách bảo.
Julia từ từ nhấc khung tranh ra khỏi tường.
Trống ngực đập thình thịch, cô bé nhận ra có thứ gì đó dính vào sau mặt toan của bức tranh, một đồ vật nhỏ được giữ cố định bằng băng dính. Cô gỡ nó ra rất thận trọng.
Những người khác bước lại gần.
“Cậu tìm thấy gì vậy?”
Julia lật lại trong lòng bàn tay một vật trông giống như cái bánh răng, cái bu-lông, hoặc...
“Gì vậy?” bà Edna hỏi.
Rồi bà lấy một chiếc khăn lau từ bồn rửa, và bà bắt đầu lau chùi khung tranh một cách lo lắng.
Vật đó có phần đế bằng nhung màu xanh lá cây. Nó dài bằng nửa ngón tay, hình xoắn như lò xo và trên cùng là một thứ giống như vương miện nhỏ.
- Theo mình đây là một quân cờ, “Rick quan sát kỹ lưỡng rồi nói.”
“Có thể lắm,” Jason khẳng định. “Một quân cờ làm từ một chi tiết của ô tô.”
“Mình nghĩ là một quân hậu. Một quân hậu trong cờ vua.”
Jason trầm ngâm gãi mũi.
“Một quân hậu trong cờ vua giấu sau tấm vải vẽ của bức tranh mà bà Penelope Moore đã tặng để cảm ơn ca phẫu thuật cho người gác ngọn hải đăng. Hừmm...”
“Vậy thì tất cả những điều này dẫn chúng ta tới đâu?” Rick hỏi.
“Chỉ một nơi thôi: ngôi làng đó.”
Bọn chúng mượn quân cờ của ông bà Bowen rồi đi ra theo lối khu vườn.
Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương