Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 90 / 21
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Mưu Thần Chước Quỷ
ăn Bình mở choàng mắt. Chàng đang nằm dài trên sàn xi măng ướt át. Quần áo chàng đầy nước, có lẽ bọn Huk đổ nước lạnh vào người cho chàng tỉnh lại.
Câu nói hăm dọa còn văng vẳng bên tai. Khi chàng quay mặt vào tường, một tiếng chát chúa nổi lên:
- Mày phải chết!
Đó là tiếng nói của gã đứng tuổi. Khi ấy, chàng định ngồi vụt dậy, sử dụng võ nghệ tuyệt luân để quật ngã đối thủ. Linh tính báo cho chàng biết tung tích đã bị bọn Huk phanh phui. Chàng co chân, sửa soạn phản công thì một tiếng quát thứ hai rền vang:
- Nằm yên, không được nhúc nhích.
Chàng đành duỗi chân ra. Gã đứng tuổi dí súng lục vào lưng chàng giọng nhỏ nhẹ nhưng sắc như lưỡi dao cạo Di-lết:
- Hừ, tạm gọi anh là Cáclốt, sau này sẽ hay. Nằm yên!Viên kẹo đồng này nhọn lắm.
Santô tra còng vào cổ tay nõn nà của Rôsita. Nàng còn bối rối chưa định xử trí ra sao thì một quả đấm đã bay vèo vào cằm. Nàng ngã nhào xuống ghế. Santô bồng nàng ra bao lơn. Văn Bình cũng bị đánh ngất bằng bá súng côn. Anbinô đợi cho người chàng mềm nhũn mới ghé vai cõng xuống vườn.
Urê - tên gã đứng tuổi - đi sau cùng, tay lăm lăm khẩu súng nạp đạn sẵn. Cả bọn rút vào nhà xe. Bức tường hậu của ga ra ăn thông với biệt thự phía sau. Urê ấn nút, bức tường hậu tách đôi, để lộ cánh cửa bí mật. Phía sau cũng là nhà để xe. Và bên trong cũng có hai cái xe Nash sơn đen tương tự.
Từ phút ấy, Văn Bình không hay biết gì nữa.
Đảo mắt tứ phía, chàng không thể nhận ra đây là đâu, là dưới nhà hay trên lầu. Không thấy cửa sổ - trừ cửa ra vào duy nhất - chàng đoán phỏng là đang bị nhốt dưới hầm một tòa nhà lớn.
Urê đứng chống nạnh trước mặt. Hắn nhếch mép cười, ngạo man:
- Anh tĩnh rồi ư? Nếu anh không phản đối, tôi sẽ nói một câu chuyện lý thú.
Văn Bình không thèm đáp. Chàng đã quen lối ăn nói ngọt ngào mà đểu giả của bọn điệp viên quốc tế. Urê nói tiếp:
- Anh cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Urê, cán bộ Huk cao cấp. Còn anh là ai? Dĩ nhiên, anh sẽ không nhận bừa là Cáclốt nữa.
Văn Bình bĩu môi:
- Tôi quên mất tên thật rồi. Vì thú thật với anh, tôi có nhiều tên quá. Anh cứ gọi tôi là Cáclốt cho tiện. Cũng như tôi tạm gọi anh là Urê.
- Urê là bí danh của tôi. Phản gián Phi Luật Tân không lạ gì Urê. Song Urê không sợ ai cả.
- Phải rồi, đến cái chết còn khinh thường, thì bọn mình còn sợ ai. Urê, bây giờ anh muốn gì?
- Muốn gì hả? Đúng ra, tôi chẳng muốn gì với anh. Chẳng qua các anh gây ra trước. To gan, lớn mật thật, các anh dám bày mưu, lập kế, hòng phỉnh gạt chúng tôi. Lẽ ra, tôi moi gan, xẻ mật anh, nhưng vì tình nhân đạo tôi đã nhẹ tay đối với anh. Nếu anh ngoan ngoãn, tôi còn chăm chước thêm nữa.
- Châm chước như thế nào?
- Ồ, anh sẽ được tha, và thưởng một số tiền xứng đáng.
- Cám ơn anh. Tôi đã nghe nhiều lời hứa hão rồi.
- Cà cuống chết đến đít còn cay! Rồi xem anh còn dám nỏ mồm nữa không? Tôi mong anh nghĩ lại, và trả lời một cách thành thật, không giấu diếm.
- Giả sử tôi từ chối?
- Tôi không tin anh dám từ chối. Anh sẽ cho tôi biết Cáclốt hiện ở đâu, tại sao anh trá làm Cáclốt. Tôi chỉ cần biết thế thôi. Nào tôi có nêu ra câu hỏi khó khăn, vượt qua tầm hiểu biết của anh đâu.
Văn Bình khấp khởi mừng thầm. Xuyên qua lời Urê, chàng biết là Rôsita chưa chịu cung khai. Nếu nàng cung khai, Urê đã rõ tên chàng là Văn Bình, và Cáclốt thực thụ đã tan thành nước trong bồn tắm bệnh viện Trung ương. Urê lại lầm chàng là điệp viên không quan trọng. Nắm được yếu điểm của địch, chàng bèn dục hoãn cầu mưu. Kéo dài thời giờ... may ra Lê Diệp phăng ra được trụ sở bí mật của bọn Huk. Nghĩ vậy, chàng đáp:
- Không giấu gì anh, tôi có thể trả lời câu hỏi của anh. Tuy nhiên. tôi cần được bảo đảm... Nghĩa là anh đừng giết tôi... và trước khi tôi cung khai, anh phải phóng thích Rôsita.
Urê lắc đầu:
- Tôi đã hứa là không giết anh. Mặt khác tôi còn hứa cho tiền nữa. Nhưng tôi chưa thể tha cô Rôsita được. Anh phải khai đã. Xong rồi, xét giá trị của lời khai, vấn đề phóng thích cô Rôsita mới có thể được đặt ra. Để tỏ thiện chí, anh trả lời đi.
- Anh cho phép tôi suy nghĩ một thời gian.
Urê nhếch mép một cách miệt thị:
- Một thời gian là bao lâu? Một phút, một giờ, một đêm hay là một cách kéo dài thời giờ? Kế này cũ lắm rồi. Tôi không bị lừa đâu. Đừng thủ đoạn vặt nữa. Khi cần, Urê này còn hung dữ hơn quỷ Sa tăng.
Urê cầm cái chuông nhỏ trên bàn, rung một tiếng thánh thót. Santô mở cửa bước vào, khẩu súng nghênh ngang trên tay. Urê ra lệnh:
- Dẫn con bé vào đây.
Văn Bình biết bọn Huk sắp sửa tra tấn Rôsita trước mặt chàng, gây áp lực bắt chàng khai. Chàng cố đứng dậy, nhưng hai ổng chân bị đau thấu xương. Trong khi chàng bất titnh, bọn Huk dùng roi chì bọc cao su đánh vào khớp xương cho chàng kiệt sức.
Rôsita bị xô vào trong phòng. Chàng có cảm tưởng như vũ trụ quay cuồng. Quần áo nàng bị xé rách tả tơi, gần như trần truồng. Làn da êm mát của nàng rướm máu ở ngực và bụng. Núm vú bên phải bị sưng đỏ, chắc nàng bị tra điện. Gặp chàng, Rôsita nheo mắt lại để nhìn cho rõ, cử chỉ này chứng tỏ nàng bị giam trong phòng kín.
Urê đập tay vào vai Văn Bình:
- Đây mới là một phần mười của hình phạt mà chúng tôi thường dành cho những kẻ không chịu hợp tác. Vì cảm tình riêng đối với anh, tôi chưa ra lệnh hãm hiếp người yêu của anh. Nếu anh tiếp tục bướng bỉnh, miễn cưỡng tôi phải rạch mặt nàng.
Rosita ngắt lời, giọng yếu ớt nhưng rắn rỏi:
- Đừng anh. Em không khi nào khai đâu.
Santô tát trái vào mặt nàng. Bị đánh bất thần, nàng ngã chúi xuống vũng nước bẩn thỉu. Đột nhiên, Văn Bình có mội sức khỏe vô song. Chàng dùng thế mae geli, ngọn độc cước giản dị nhưng nguy hiểm của võ karatê - đá trúng bụng Santô. Dưới cái đá ghê gớm của chàng, Santô thét lên một tiếng, rồi ngã chúi vào tường.
Urê vẫn chấp tay sau đít, ra vẻ không quan tâm đến phản ứng mạnh mẽ của Văn Bình. Hạ xong Santô, chàng định tấn công Urê, song đầu chàng bỗng nặng chình chịch như đeo tảng chì, và tứ chi chàng không tuân theo lệnh của thần kinh hệ nữa. Chàng ngồi phịch xuống ghế. Té ra bọn Huk đã tiêm thuốc ngủ phòng xa cho chàng!
Nhìn chàng thở dốc Urê cười ngặt nghẽo:
- Hết gân sức rồi hả? Dầu sao cặp mắt cũng còn sáng. Anh còn chứng kiến đươc tấn kịch mà tôi sắp bày ra để nghênh tiếp cô Rôsita.
Nói đoạn, hắn rút một hộp gỗ ra khỏi ngăn kéo. Mở nắp ra, bên trong là hai cây kềm. Chàng đăm đăm nhìn Rôsita, vẻ thương xót vô biên cuồn cuộn trong tia mắt. Nàng cũng nhìn chàng, một giọt lệ từ từ lăn trên gò má.
Urê chìa một cây kềm cho Santô:
- Anh cầm đồ nghề, biểu diễn cho ông khách quí xem. Thế nào, anh bạn Cáclốt giả hiệu? Anh muốn khai mạc bằng trò chơi nào? Chà, hàm răng người đẹp đều quá, trắng quá! Giá được cái răng cửa tuyệt diệu ấy cất làm bảo vật thì hân bạnh biết bao! À, bàn tay lại có những ngón thuôn thuôn, khả ái nữa! Anh đã nhìn rõ những ngón tay bất hủ chưa? Cô Rôsita phải tốn nhiều thời giờ và tiền bạc, 10 móng tay này mới dài, gọt rũa tròn trịa, và tô đỏ chót. Để tôi sai Santô nhổ biếu anh một cái làm quà tri ngộ.
Giọng nói riễu cợt của Urê như lưỡi dao cạo cứa vào da thịt Văn Bình. Đem chàng ra tùng sẻo, có lẽ chàng không đau đớn bằng. Làm điệp viên, bị địch bắt, bị tra tấn, là thường, song ít điệp viên giữ được thái độ dửng dưng trước cảnh một thiếu nữ bị nhổ răng, nhổ móng tay... Vì chang, Rôsita bị cực hình. Chàng không thể bỏ mặc.
Rôsita quay mặt ra chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền. Nàng không dám nhìn chàng, sợ chàng mủi lòng. Urê dằn từng tiếng:
- Santô, bắt đầu đi. Nhổ móng tay trước, cái móng tay đeo nhẫn ấy, để người đẹp nhớ mãi. Rồi nhổ đến răng. Thong thả mà làm... Thời giờ còn nhiều... cả thảy 10 móng tay, 10 móng chân, 32 cái răng...
Santô ngoảnh sang phía Văn Bình:
- Xin phép anh.
Rồi hăm hở bước lại chỗ Rôsita. Hai tay nàng vẫn bị còng. Nàng đứng yên như pho tượng. Văn Bình cũng nhắm mắt lại để khỏi nhìn tấm thân lõa lồ và ngón tay đẫm máu.
Urê cười khẩy:
- Ông bạn không dám nhìn ư? Tôi xin báo trước là nhổ móng tay đau lắm. Nàng sẽ rú lên, và ông bạn sẽ phải mở mắt.
Văn Bình thừa hiểu bọn Huk không ngần ngại thi hành thủ đoạn tàn bạo. Vì nhiệm trụ, chàng không được quyền đầu hàng. Tuy nhiên… Chàng nhớ lại cái hôn đằm thắm trong bệnh viện… Chàng phải tìm kế hoãn binh. Giọng chàng khản đặc:
- Urê?
Urê nhún vai:
- Anh bằng lòng khai chưa?
Chàng gật đầu. Santô rút kềm га khỏi móng tay Rôsita. Urê mỉm cười, ra lệnh cho Santô:
- Đưa nàng về phòng giam.
Nàng nghẹn ngào:
- Khổ quá, anh đừng khai. Em không sợ đâu.
Văn Bình cố tránh luồng mắt cầu khẩn của nàng. Nàng biết một mà chưa biết hai. Nàng là điệp viên trung thành, nhưng không quyền biến.
Đợi nàng ra ngoài, Urê ôn tồn nói:
- Giờ đây trong phòng chỉ còn anh và tôi. Anh nói đi, tôi sẽ làm anh vừa ý.
Làm ra vẻ thiểu não, Văn Bình đáp, giọng nhát gừng:
- Thôi, tôi đành khai vậy. Thật ra... tôi chẳng biết gì hết. Tôi.. Chỉ là nhân viẻa hành động cấp dưới.
Urê gật đầu đắc chí:
- Tôi hiểu lắm. Nên tôi không muốn giết anh. Thượng cấp của anh là ai?
Chàng đáp không nghĩ:
- Ramirê.
Chàng vừa nhớ lại cuộc tiếp xúc với ông Hoàng trong khách sạn Senbơn. Ông Hoàng đã nhắc đến vai trò của Ramirê. Theo lời ông, Ramirê được một tổ chức chống bọn Huk mua chuộc để lừa chiếc Caraven do Vitô lái đâm vào phi cơ quân sự.
Urê lẩm bẩm:
- Ramirê? Ramirê?
Hắn đi đi lại trong phòng, đế giầy kếp trơn trượt trên nền nhà nước bắn tung tóe. Bỗng hắn hỏi chàng:
- Ramirê làm tại đài kiểm soát phi trường phải không?
- Phải.
Cửa xịch mở, Anbinô bước vào. Urê hất hàm:
- Xong chưa?
Anbinô cười thỏa mãn:
- Thưa, xong hết rồi.
Urê ra hiệu cho Văn Bình đi theo. Lúc này, chàng mới quan sát được rõ ràng đồ đạc trong phòng và địa thế ngôi nhà. Có lẽ đây là hầm chứa rượu dưới biệt thự, căn cứ vào tường xây đá ong, và trần nhà bê tông, chẳng chịt nhiều xà ngang.
Chàng được dẫn vào căn phòng nhỏ kế bên. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn điện tù mù và cái giường sắt khẳng khiu tróc sơn. Trên tường là một khung cửa bán nguyệt, bịt lưới sắt kiên cố, dường như để thông hơi. Chỉ giường sắt, Urê bảo chàng:
- Nằm xuống, ngủ một lát cho lại sức. Nội ngày nay, nếu anh khai đúng, tôi sẽ trả tự do.
Văn Bình thản nhiên nhìn cánh cửa nặng nề đóng chặt lại. Tiếng khóa sắt kêu rỏn rẻn bên ngoài. Toàn thân ê ẩm, bao tử lép kẹp, chàng cảm thấy mệt mỏi và cồn cào ruột gan. Chàng thở dài, ngả lưng trên chiếc giường xiêu vẹo.
Ngoài kia, chắc Urê đang ra lệnh cho bọn ngưu đầu mã diện lùng bắt Ramirê. Dầu sao Văn Bình cũng còn hy vọng sống nốt ngày nay. Chàng bâng khuâng nghĩ đến tấm thân nõn nà dính máu của Rôsita, và bộ ngực đồ sộ của Luz, người đàn bà kỳ dị đang chờ chàng trong phòng Khách sạn thơm mùi nước hoa Ba Lê quí phái.
Giấc ngủ từ từ đến với chàng.
..................................................................................................................................................................
Tách cà phê đen trước mặt chàng đã nguội từ lâu. Lê Diệp chưa hề uống ngụm nào. Chàng cũng quên bỏ đường. Dúng thìa vào cà phê, chàng thờ thẩn vẽ nguệch ngoạc vào khăn ăn. Tình cờ, chàng viết thành chữ A. Chàng lẩm bẩm:
- Anbinô! Hừ, mày là Anbinô!
Giòng chữ mà Anbinô viết trên tường bằng thỏi son múa nhảy trước mắt Lê Diệp. Chàng ăn cơm trưa một cách miễn cưỡng, miệng nhạt phèo như người nhuốm bệnh. Tuy ghét rượu, chàng đã uống một hơi ba lyv huýt ky. Uống huýt ky không phải vì chàng cần say để quên thất bại chua chát, mà chính vì huýt ky làm chàng nhớ Văn Bình nhiều hơn. Văn Bình, bạn thân độc nhất vô nhị trong đời tình báo của chàng, là đệ tử trung thành của thần huýt ky. Vào giờ này chắc Văn Bình đang bị giam trong một sà lim tối tăm, đầy rẫy hình cụ và chết chóc.
Sau khi rời khách sạn Bay View, chứng kiến cái chết của Pôlin, chàng định gọi giây nói cho ông Hoàng, tổng giám đốc Mật vụ. Song chàng nhấc điện thoại lên rồi đặt xuống. Chàng không biết ông Hoàng còn ở lại Mani hay đã trở về Sài Gòn. Dầu ông chưa về Sài Gòn, chàng cũng không dám tường trình với ông những thất bại đau đớn, thất bại mà người gián điệp lành nghề như chàng không được quyền vấp phải.
Hai lần bị lừra trong một đêồm! Lần thứ nhất, bị bọn Huk cho ăn bụi. Lần thứ hai, vào lọt trong trụ sở Huk, chàng đã bị phỉnh gạt dễ dàng. Sáng nay, chàng bị lừa lần thứ ba. Nếu ông Hoàng biết chàng bị lừa ba lần trong vòng 12 tiếng đồng hồ, ông sẽ ra lệnh đình chỉ công tác, dẫu ông có nhiều thiện cảm với chàng.
Gáy chàng nóng ran. Đình chỉ công tác là một sự xấu hổ. Chàng cúi gằm xuống chén cà phê, như muốn tránh những cặp mắt vô hình đang hướng vào chàng. Một cô bồi bàn thỏ thẻ vớởi Lê Diệp:
- Thưa ông, cà phê nguội rồi. Em thay ly khác cho ông nhé?
- Cám ơn cô, tôi quen uống nguội.
Khách sạn Senbơn đông nghịt. Lê Diệp uể oải đứng dậy. Bỗng chàng để ý tới một thanh niên trạc 25 vừa rời bàn ăn. Hắn có thân hình to cao, da ngăm ngăm, mắt đen và sâu. Nét mặt quen thuộc làm chàng ngờ ngợ.
Thốt nhiên, chàng nhớ ra: Ramirê. Ông Hoàng tiên đoán Ramirê sẽ là cái đích cho các cuộc theo dõi, đuổi bắt và giành giật. Hồ sơ về Ramirê gồm một đoạn như sau:
“Ramirê có thói quen bất di dịch: đó là tới khách sạn Senbơn, ít ra mỗi ngày mật lần. Hắn tới đây để ăn món tôm chiên nổi tiếng. Đầu bếp Senbơn làm món này ngon nhát Mani. Hầu gái ở Senbơn cũng nổi tiếng xinh đẹp nhất nhì Mani:.
Chàng theo Ramirê ra đường. Trời trưa ở Mani nắng như trong lò nướng bánh. Đang ở nơi mát lạnh ra phơi thân dưới nắng thiêu đốt, Lê Diệp bàng hoàng cả người. Cách chàng mấy thước, Ramirê vẫn thoải mái trong bộ com lê trịnh trọng. Mặc quần áo chỉnh tề ở Mani được coi là ngoại lệ. Vì Mani nóng bức quanh năm. Trừ một số nhân viên ngoại giao, hoặc viên chức cao cấp, là đa mang com lê dày cộm, hầu hết đều mặc sơ mi ngắn bỏ ngoài quần.
Một tia sáng lóe trong óc Lê Diệp. Ramirê phục sức đứng đắn là để… Hắn vẫy tắc xi. Lê Diệp trèo lên bình bịch Hạc lây.
Tắc xi chở Kamirê tắt máy trước một lữ quán tầm thường trong khu San-mighen (l). Gọi là lữ quán e quá đáng, vì đây là một ngôi nhà cổ, được ngăn ra nhiều phòng, cho người ít tiền thuê tháng. Phòng của Ramirê ở đầu cầu thang. Không cần đi theo, Lê Diệp cũng biết. Bản tài liệu của ông Hoàng ghi rõ phòng Ramirê dài 5 thước rưỡi, rộng 4 thước, kê một bàn viết, một cái tủ đựng quần áo và cái giường gỗ lớn có thể nằm được ba người.
Tắc xi vẫn neo ngoài đường. Lê Diệp giả vờ loay hoay với một bộ phận của xe mô tô. Ba phút sau, Ramirê từ trong đi ra, hối hả lên xe. Tắc xi quay ra bờ biển, và lần này đến khách sạn sang trọng Manila Hotel.
Ramirê trả tiền, đi thẳng một mạch không ngó lại sau nên Lê Diệp theo dõi dễ dàng. Chàng đợi hắn vào thang máy mới xốc lai cổ áo, chững chạc tiến vào phòng khách rộng mênh mông. Nhìn ngọn đèn số 3 ở thang máy bật sáng, chàng biết Ramirê dừng ở lầu ba. Chàng đặt chân lên cầu thang bê tông, cử chỉ khoan thai. Nhưng đến chỗ khuất chàng nhảy 4 bậc một, chạy thật nhanh.
Ramirê gõ cửa căn phòng đối diện với thang máy. Tuy đứng xa, Lê Diệp nghe rõ mồn một: hắn gõ ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, cửa mở ra nhè nhẹ.
Chàng định lại tận nơi, áp tai vào ổ khóa nghe ngóng, song lại bỏ ý định này. Cánh cửa được làm bằng gỗ dày, lót da ngăn tiếng động, người rất thính tai cũng không nghe được tiếng nói trong phòng.
Chàng đợi Ramirê không lâu. Đúng 5 phút sau, hắn trở ra, dáng điệu hơi bối rối. Lê Diệp tuột xuống đường trước. Trèo lên tắc xi, Ramirê nhớn nhác quan sát tứ phía, mặt tái mét. Đến khi chắc chắn không bị ai theo, hắn đóng cửa xe. Lê Diệp chờ tắc xi chạy một quãng mới nổ máy bình bịch.
Tài xế xuyên qua khu Qui-a-pô về San-mi-ghen. Đoán phỏng Ramirê về nhà, Lê Diệp phóng qua tắc xi. Điện Malacanang, dinh thự của tổng thống Phi nằm dài bên đường, bộ mặt trắng xóa, điểm màu xanh tươi của cây cối, trên một khoảnh đất rộng rãi, mát mẽ và thanh tịnh.
Nhà Ramirê ở cuối đường Ađêla. Lé Diệp tắt máy trong hẻm, đoạn đi băng đến ngôi nhà cổ. Cầu thang nửa tối, nửa sáng, tuy bên ngoài trời nắng chang chang.
Chàng nghe tiếng phanh xe hơi nghiến ngoài cửa, rồi tiếng giày đế da lộp cộp dẫm lên bực thang ọp ẹp. Lê Diệp nhanh chân ẩn sau một tấm riềm cửa. Ramirê tra chìa khóa vào ổ. Dường như hắn đang xúc động mãnh liệt vì ngón tay hắn luống cuống, xoay xở một hồi mới mở được ổ khóa tầm thường.
Cầu thang gỗ lại rít lên. Tiếng rít có vẻ nặng nề, chứng tỏ hai người đàn ông lực lưỡng đang trèo lên. Núp sau riềm. Lê Diệp cảm thấy túi đao lá liễu đeo trong người truyền cho chàng một hơi ấm đặc biệt.
Hai gã cao lớn, đồ sộ, dừng lại gần phòng Ramirê. Họ thì thào bằng thổ ngữ tagalog, Lê Diệp chỉ hiểu lõm bõm:
- Hắn về rồi. Bây giờ làm được chưa?
- Thong thả.
Một người tuôn ra tràng tiếng Anh:
- Thong thả đến khi nào?
Người thứ nhi cũng đáp lại bằng tiếng Anh:
- Trời còn sáng lắm. Dưới đường lại đông nghẹt. Lộ tẩy thì hỏng hết. Chờ đến tối, tiện hơn.
Hai người vượt qua nơi Lê Diệp núp. Nhìn xuống nền gác, chúng sẽ phăng ra ống quần và đôi giày của chàng. Chàng nín thở cố thu hình trong góc.
Họ lại rì rầm:
- Từ giờ đến tối, chúng mình đợi ở đâu?
- Chẳng cần. Hắn như con cá nằm trên thớt, muốn chặt lúc nào cũng được. 8 giờ tối, chúng mình quay lại còn kịp chán.
- Bọn nào phỗng tay trên thì nguy.
- Cứ lo hão huyền! Chúng mình làm kín, không ai biết đâu.
- Lạc quan tếu như anh rồi thất bại lại bứt tóc, đấm trán ầm ỹ.
- Ồ, có bọn nào đến tranh phần cũng chẳng sao! Dân trong nghề ở Mani phải nghe danh Anbinô. Anbinô chưa bao giờ thất bại. Kẻ nào đụng vào Anbinô cũng tan xác.
Lê Diệp giận sôi lên. Anbinô là kẻ giết Pôlin, Menđôda, Vitô và nhiều nạn nhân vô tội. Hung thủ đang nhởn nhơ trước mặt chàng. Chàng chỉ cần cho tay vào trong mình, rút ngọn hổ đao, phất lên một cái là kết liễu cuộc đời bạo ngược của Anbinô.
Song Anhỉnô đã khệnh khạng xuống thang gác. Chờ một lát, Lê Diệp rời chỗ núp, lẻn lối sau xuống sân.
Đây là buổi chiều thứ hai của chàng ở Mani. Du khách quốc tế thường ca tụng vẻ đẹp phi phàm của thủ đô Phi dưới ánh hoàng hôn song Lê Diệp chỉ thấy quang cảnh ủ dột và tẻ lạnh.
Tình cờ, chàng bước qua rạp chiếu bóng. Như cái máy, chàng rẽ vào mua vé. Vào bên trong tối om, chàng chọn cái ghế khuất ở góc, ngả lưng xuống, nhắm mắt ngủ. Chàng không dám về khách sạn nửa. Thuê phòng khác là chuyện mất thời giờ. Cũng như Văn Bình, chàng có thói quen chợp mắt giữa hai công tác hiểm nghèo, và thường dùng rạp xi nê gắn máy lạnh làm giường ngủ yên ổn.
Trên màn ảnh đại vĩ tuyến, hai tướng lãnh thời trung cổ đang thúc ngựa vào nhau, kẻ gươm người búa xung đột loạn xạ. Một giai nhân đứng nhìn, nét mặt thản nhiên. Nàng thản nhiên vì một trong hai hiệp sĩ đa tình phải chết, và kẻ thắng chiếm nàng làm vợ.
Lê Diệp mắt ra rồi nhắm lại. Cảnh giết chóc vì tình trên màn bạc là liều thuốc ngủ kiến hiệu đối với chàng. Cả rạp vỗ tay vang dậy. Trận đấu vừa kết thúc. Riêng Lê Diệp không vỗ tay. Vì chàng ngủ say từ nãy.
..................................................................................................................................................................
Valếp khoát tay ra hiệu cho con bẹt-giê. Con chó to lớn, lông nâu dài lê thê, từ ngưỡng cửa nhảy vọt lại phía chủ, và quỳ mọp xuống đợi lệnh. Valếp vuốt ve:
- Mel gần về chưa?
Con bẹt giê gật đầu. Loại chó Schnauzer này được dạy dỗ công phu nên có trí khôn như người. Trong nhiều trường hợp, nó còn hơn người, như đánh hơi gian phi từ xa, hoặc biết trước người quen sắp về. Valếp ôm con bẹt giê thân yêu vào lòng. Hắn quý con chó như con đẻ. Từ nhiều năm nay, con bẹt giê theo chủ tới khắp nơi trên thế giới.
Con bẹt giê thè lưỡi, liếm tay chủ, dáng điệu âu yếm. Bỗng nó đứng thẳng lên, bương ra cửa, sủa một tiếng ngắn vui vẻ. Một phút sau, tiếng động cơ xe hơi vang lên ngoài cổng. Valếp nhìn qua cửa sổ vườn: Mel đẵ về.
Con chó lễ mễ ngoạm gói thuốc lá và cái quẹt máy đặt trên bàn mang lại cho chủ, Valếp phì khói thuốc thơm lên trần nhà, cặp mắt đờ đẫn như người say. Quen thái độ của chủ, con schnauzer nằm cuộn tròn dưới chân một cách ngoan ngoãn.
Mel từ ngoài bước vào. Valếp nhe hàm răng khấp khểnh, ám vàng khói thuốc lá:
- Xong chưa?
Mel tươi cười đáp:
- Thưa, cá cắn câu rồi.
Valếp thở dài:
- Tôi không hy vọng nhiều như anh. Bọn Huk không tầm thường đâu. Họ có thể lừa mình lần nữa. Ramirê đến nơi hẹn chưa?
- Thưa rồi. Nhận được tin, hắn đến gặp tôi liền. Tuân lệnh ông, tôi thuê phòng trong khách sạn Manila Hotel để tiếp hắn. Nói chuyện với hắn xong, tôi về đây. Hắn không ngờ bị ta dùng làm cái mồi câu bọn Huk.
- Kẻ nào theo anh, khám phá ra trụ sở này thì nguy.
- Xin ông tin tôi. Tôi đã quan sát cẩn thận trước khi lên xe. Dọc đường, tôi luôn luôn nhìn kính chiếu hậu.
Valếp cười nhạt, khuôn mặt đã choắt lại choắt thêm:
- Tôi tin anh nhiều rồi. Nhiều đến nỗi, tôi bắt đầu lo ngại. Lần nầy, ta đánh xả láng...
Đoạn lớn giọng:
- Anh nói những gì với Ramirê?
- Thưa, đúng như lời ông dặn. Tôi xoắn xít hắn một cách thân mật, và long trọng hứa thưởng tiền.
- Ba ngàn đô la phải không?
- Thưa vâng. Trước kia, tôi hứa trả ba ngàn đô la nếu công tác phá hoại được thành công. Nghe nói sắp có tiền, hắn sướng rơn. Tôi lại nói thêm là thượng cấp đã xét lại hồ sơ, nhận thấy hắn trung thành và đắc lực nên bằng lòng lưu hắn lại trong Tổ chức.
- Hắn đáp lại ra sao?
- Thưa, hắn không ngờ. Mừng rú như đứa trẻ được quà, hắn ôm chầm lấy tôi. Hắn cam kết không từ chối công tác nào, dầu nhảy vào lửa cũng tuân lệnh.
Valếp nhăn mặt:
- Nghe mãi giọng này, chán quá! Giờ đây, đến phần nhì của kế hoạch. Nếu tôi không lầm, bọn Huk sắp mò đến nhà Ramirê.
- Thưa, nhân viên của tôi báo cáo 3 tên khả nghi lảng vảng trước nhà Ramirê. Một đứa là Anbinô.
- Тôi biết rõ Anbinô. Bất cứ công tác khủng bố nào trong thị trấn Mani cũng có bán tay Anbinô. Hắn là phần tử Huk tối nguy hiểm, anh không thể coi thường. Trong vòng một ngày, Anbinô đã giết Vitô, Menđôda và Pôlin, hắn sẽ không trì hoãn việc gíet Ramirê. Vì Ramirê còn quan trọng hơn nhiều. Tôi căn dặn anh điều này: anh phải làm cách nào cho bọn Huk không ngờ được là bị ta nhử mồi, mặt khác, việc theo dõi cần được hoàn hảo. Mục đích của ta là khám phá nơi Cáclốt bị giam giữ, và nhân tiện tiêu diệt đầu não của bọn Huk.
Mel ấn mũ vào đầu. Valếp hỏi:
- Anh đi ngay à?
- Thưa vâng. Nhân viên của ta đang túc trực trong căn phòng đối diện với nhà của Ramirê. Tôi liên lạc thường xuyên với họ bằng vô tuyến điện.
Ném mẫu thuốc cháy dở qua cửa sổ xuống vườn, Valếp nói:
- Mel, tôi trông cậy vào anh. Chúng ta không ưa chính phủ Phi Luật Tân. Chủng ta cũng không có sứ quán hoặc lãnh sự quản ở đây. Song, chúng ta lại ghét bọn Huk hơn nhiều. Nếu kế hoạch của ta thành công, bọn Huk và kẻ thù chung sẽ thiệt hại năng nề, 5, 7 năm nữa cũng chưa ngóc đầu dậy. Trong báo cáo gửi về, tôi đã ghi nhận công lao của anh. Anh đừng phụ lòng mong mỏi của tôi.
Mel đứng thẳng, đưa bàn tay lên ngang mày, chào theo kiểu quân sự:
- Tuân lệnh đại tá.
Valếp chìa tay ra:
- Chúc anh may mắn.
Mel thong thả xuống cầu thang, lòng vui như mở hội. Bên ngoài, bóng tối bắt đầu đổ xuống. Hình dáng cao lêu nghêu của Valếp cắt một vệt trắng nhợt trên nền tường màu tím.
..................................................................................................................................................................
Như trong óc có đồng hồ báo thức, đúng giờ đã định, Lê Diệp choàng dậy. Cây kim dài của đồng hồ dạ quang đeo ở cổ tay chỉ 7 giờ. Lệ thường, vào giờ này ở Sài gòn, chàng đang ngồi nhắp cô a côla trong nhà hàng Pagode, đầu đường Tự Do. Người ta vào Pagode để trao đổi tin tức, bàn chuyện buôn bán, áp phe, hoặc phòng tầm mắt ra ngoài đếm xe hơi Hoa Kỳ và các tà áo rực rỡ. Riêng Lê Diệp, chàng đến nhà hàng «Cái Chùa» là để quan sát đàn ông, nhất là bọn đàn ông híp mắt trước những cái mông và bộ ngực nguyên tử.
Tối nay, cái ghế bành màu đỏ kê ở góc nhà hàng đã bị người khác ngồi chiếm. Cô giữ két xinh xắn chắc lẩm bẩm một mình:
- Quái nhỉ! Anh chàng sếu vườn sao không đến?
Nàng không thể biết chàng đang sa lầy trong mê hồn trận Huk ở Mani.
Nhìn lên màn ảnh, chàng vẫn thấy hai hiệp sĩ đa tình tiếp tục đánh nhau dữ dội. Lê Diệp vươn vai đứng dậy. Giấc ngủ trong rạp chiếu bóng vừa mang thêm sinh lực cho chàng.
10 phút sau, chàng tới đường Ađêla. Toàn khu vực chìm trong bóng tối. Chàng không rõ vì đường này thiếu cột điện công cộng, hay vì một bàn tay bí mật đã rút cầu chì tại trạm biến điện. Chàng lấy trong túi vải sau xe bình bịch ra cái ống nhòm hồng ngoại tuyến, có thể nhìn xuyên màn tối.
Con đường Ađêla vắng tanh. Giáp giới đường Ađêla là con kênh Sămpalốc. Mani là thành phố có nhiều kênh lạch. Chàng nghe rõ tiếng động cơ ca nô chạy trên sông.
Lặng lẽ chàng lẻn lên phòng Ramirê bằng cửa sau. Chàng ngồi xuống nền gác, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khi ấy, Ramirê khui chai huýt ky mới và châm điếu xì gà Havan. Đĩa đựng tàn trước mặt hắn đã đầy ắp. Ruột gan hắn nóng như lửa đốt, phần vì uống quá nhiều rượu mạnh, phần vì lo ngại. Mel hẹn đến đây gặp hắn trong khoảng thời gian từ 8 đến 12 giờ. Hắn không hiều sao Mel lại bắt hắn ngồi đợi trong 4 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng. Tại khách sạn Manila, hắn tỏ vẻ thắc mắc thì Mel gạt phắt:
- Đúng. Theo qui tắc cổ điển, không ai hẹn lâu như vậy. Song tối nay tôi có nhiều việc quan trọng phải làm, không biết trước mấy giờ có thể lại anh được.
Ramirê thở dài, hít một hơi xì gà thơm tho. Mùi thuốc sảng khoái làm hắn bớt băn khoăn. Hắn mỉm cười khi nghĩ đến ba ngàn đô la mà Mel hứa mang tới. Hắn chưa vợ, và trong đời sẽ không bao giờ lấy vợ. Gia đình là nhà tù mà hắn ghê sợ. Vả lại, với ba ngàn mỹ kim, hắn sẽ mua được hàng trăm đêm vui ở thiên đường Pasay.
Hắn sẽ ôm lưng hàng trăm người vợ một đêm. Hắn sẽ thuê chiếc xe hơi rộng rãi, sang trọg, chở tình nhân trẻ măng lên Baghiô nghỉ mát. Hắn sẽ dẫn những bông hoa biết nói kiều diễm nhất của Mani ban đêm lên Tagaytay, bờ biển yêu đương thơ mộng, tha hồ ân ái trong những ngôi nhà nhỏ nằm dài trên bãi cát trắng toát. Trên thế giới, có lẽ ít nơi nào thần tiên bằng Tagaytay, gần Mani, khí hậu mát rợi, phi lao xanh rờn, sóng biển réo lên không làm du khách nhức đầu, trái lại, như bài ca tình êm ái ru ngủ những người ham sống. Du khách muốn nghe sóng biển kể chuyện ái ân, lại muốn thưởng thức những phút say sưa với một thàn thể ngọc ngà mang từ Pasay tới, đã có những căn nhà gỗ nhỏ xíu, xinh xẻo, cất dưới rặng thông hùng vĩ, kề biển. Loại nhà mát đơn sơ này chỉ có một cửa ra vào, bên trong vẻn vẹn một cái giường đệm dày một tấc, một tấm gương lớn để du khách soi thỏa thích, một bàn đêm, và một cái bô chứa sẵn nước ngọt.
Ramirê nhắm tít hai mắt.
Bên tai hắn, sóng Tagaytay vỗ rì rầm. Hắn đưa tay lên khoảng không, như muốn ôm chặt cái eo vô hình. Máu trong người hắn chạy rần rần. Toàn thân hắn nóng ran.
Bỗng một tiếng quát từ cửa phòng dội lại:
- Ramirê?
Hắn giật nảy người. Giấc mộng huy hoàng biến mất. Trước mặt, hắn không được thấy những người đàn bà có thân hình quyến rũ ở Tagaytay, dưới đêm hè ngợp trăng, gió thổi nhẹ nhàng. Mà là một họng súng gớm ghiếc.
- Ramirê? Mày là Ramirê phải không?
Tuy sợ Ramirê vẫn không nén được tức giận vì tiếng “mày” cộc lốc và sống sượng. Hắn nhận ra người cầm súng là Anbinô. Hàng vạn tấm ảnh của Anbinô đã được phơi trên mặt báo. Ramirê buột miệng:
- Anbinô.
Anbinô cười nhạt:
- Đúng, tao là Anbinô. Hân hạnh làm quen mày. Chắc mày đã rõ vì sao chúng tao đến đây.
Ramirê khấn thầm. Nếu Mel tới kịp hắn có hy vọng thoát hiểm. Bằng không...
Anbinô ra lệnh cho Santô:
- Soát trong người hắn xem có gì không? Ramirê đưa hai tay lên trời. Santô cười hềnb hệch:
- Đáo để quá. Té ra mày không mang súng. Ramirê đáp:
- Không cần bắn ai thì đeo súng làm gì.
Anbinô nói:
- Như vậy là đại phúc cho mày. Nếu mày có súng, và tìm cách kháng cự, mày đã toi mạng rồi. Từ phút này, mày là tù nhân của tổ chức Huk. Mày đã biết Huk là gì rồi, đừng bắt tao cắt nghĩa dài giòng. Bây giờ, yêu cầu mày ngoan ngoãn đi xuống dưới nhà.
Santô dạt sang bên cho Ramirê bước qua. Ramirê lê gót chậm chạp với ý định kéo dài thời giờ, để đợi Mel đến tiếp cứu. Nếu hắn biết Mel dửng dưng nhìn hắn bị lôi sềnh sệch, chắc phải bất tỉnh vì tức giận. Mel đang núp dưới đường. Kế hoạch theo dõi của hắn được thực hiện tinh vi không kém cơ quan Công an.
Ramirê bị ấn vào chiếc Nash cũ kỹ quen thuộc. Không mở đèn, tài xế nổ máy, lái băng băng vào đêm tối. Santô giơ bá súng: Ramirê ngã gục xuống nệm xe, một giòng máu ri rỉ trên trán. Santô đánh người rất có nghệ thuật, bá súng giáng vào đầu nạn nhân, không mạnh сũng không nhẹ, nhưng đủ sức làm ngất đi một thời gian ngắn.
Santô lo lắng hỏi bạn:
- Chúng mình có thể bị theo không?
Anbinô nhún vai, vẻ khinh miệt:
- Bị theo ấy à? Còn nhớ đêm qua không? Tao mong chúng nó rượt theo để trêu tức phen nữa.
Chiếc Nash nuốt đường ngấu nghiến. Cặp mắt cú vọ xuyên thủng màn đêm, Anbinô xả hết tốc lực.
Nếu ai đáp trực thăng trên không phận Mani, nhìn xuống bằng kính hồng ngoại tuyến, tất phải vô cùng kinh ngạc. Dọc những con đường ngoằn ngoèo, heo hút, một đoàn xe chạy đuổi nhau, cái trước cách cái sau không xa.
Rạp mình trên chiếc mô tô Hạc lây cực mạnh, Lê Diệp thầm khen Anbinô. Tài lái xe của hắn không thua các tay đua có thành tích trên vòng chảo quốc tế. Sau làn kính đặc biệt, Lê Diệp nhìn rõ phía trước như ban ngày. Chàng khựng người khi thấy ngoài chàng ra còn có nhiều người khác bám sau xe Nasb.
Anbinô vừa lái vào đường Lôrêtô, một chiếc xe khác, kiểu nhỏ, sơn đen, tắt đèn, rượt theo sát nút. Một xe hơi thứ ba từ trong ngõ cụt vọt ra ngoài. Đó là một cái “díp” mà thủ đô Mani có hàng ngàn để chở khách. Đến ranh giới thị trấn Pasay, xe díp này chạy chậm lại, rẽ sang trái vào đường hẻm, đồng thời từ bên trái phóng ra một cam-nhông-nét.
Sự thay xe này tiết lộ cho Lê Diệp biết cuộc theo dõi được thực hiện bằng vô tuyến điện, các tổ chức gián điệp hoạt động bí mật ở Phi Luật Tân chưa đạt tới trình độ cơ khí hóa tối tân.
Tất đây là...
Lê Diệp cuối sát xuống ghi-đông. Bình bịch Hạc lây lướt như bay trên đường nhựa.
Chú thích
(1) San Miguel.
Tử Chiến Ngoài Khơi Tử Chiến Ngoài Khơi - Người Thứ Tám Tử Chiến Ngoài Khơi