Đ
ôi vớ mềm nuông chiều chúng mỗi ngày, và đôi giày da làm chúng cứng cáp hơn, nhưng những ngón chân của tôi chẳng màng biết đến. Chúng chỉ chú tâm vào một việc là nặn ra những chiếc móng chân -- những miếng trong mờ, dẻo, bằng chất gì giống sừng như để đương đầu với -- aì? Cục súc, nghi hoặc là bản tính cố hữu của chúng; những ngón chân của tôi lao động không ngừng để sản xuất thứ vũ khí mảnh dẻ đó. Chúng xoay lưng lại trước vũ trụ và những niềm cực lạc của nó, chỉ để cặm cụi nặn ra, không ngừng, mười cái đầu lấp ló vô dụng mà thỉnh thoảng lại bị cắt đi bởi những nhát bấm bất ngờ của một chiếc Solingen. Từ ngày thứ chín mươi trong cõi tối tăm của bụng mẹ trước khi tôi ra đời, những ngón chân tôi đã khởi động cái cơ xưởng dị thường đó. Và khi tôi đã được chôn cất ở nghĩa địa Recoleta, trong một cái nhà màu khói treo đầy hoa khô và những thẻ bùa, chúng vẫn còn loay hoay với công việc gàn bướng ấy, mãi cho đến lúc sự rã mục làm chúng chậm lại -- chúng và bộ râu trên má tôi.