From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Orson Scott Card
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Hà Ngô
Upload bìa: Hà Ngô
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Rat
ại tá Graff, trước đây những trò chơi vẫn luôn công bằng. Hoặc là sắp xếp các ngôi sao rải rác, hoặc là đối xứng.”
“Công bằng là một đức tính tuyệt vời, Thiếu tá Anderson. Nó chẳng liên quan gì đến chiến tranh cả.”
“Trò chơi sẽ hỏng hết. Danh sách xếp hạng sẽ thành ra vô nghĩa.”
“Chao ôi.”
“Sẽ phải mất hàng tháng. Hàng năm, để phát triển phòng chiến đấu mới và chạy mô hình.”
“Đó là lý do tôi bảo anh làm bây giờ. Bắt đầu. Sáng tạo. Nghĩ ra mọi trò gian lận, những điều bất khả, sắp xếp các ngôi sao càng bất công càng tốt. Nghĩ ra những cách khác để bẻ cong luật lệ. Thông báo muộn. Lực lượng không đều. Rồi chạy mô hình và xem xem cái nào khó nhất, cái nào dễ nhất. Chúng ta đang muốn có sự tiến bộ ở đây. Chúng ta muốn lôi thằng bé theo.”
“Rồi anh định khi nào cho nó làm chỉ huy? Tám tuổi chắc?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Tôi hãy còn chưa tập hợp binh đoàn cho nó mà.”
“Oh, vậy là anh cũng có sắp xếp như thế?”
“Anh đang trở nên quá thân thiết với trò chơi, Anderson. Anh quên rằng nó chỉ là bài huấn luyện.”
“Nó cũng là địa vị, danh dự, mục tiêu, tên gọi; mọi thứ để khiến bọn trẻ trở thành người chúng sẽ trở thành khi ra khỏi trò chơi. Một khi chúng biết được trò chơi có thể bị lợi dụng, làm khó, gian lận, nó sẽ lật nhào cả ngôi trường này. Tôi không nói quá đâu.”
“Tôi biết.”
“Vậy nên tôi hi vọng Ender Wiggin đúng là người đó, bởi vì anh sẽ phá hủy chất lượng giáo dục của chúng ta trong một thời gian dài.”
“Nếu như Ender không phải là người đó, nếu như đỉnh cao tài năng quân sự của nó không trùng với thời điểm hạm đội đáp xuống quê nhà bọn người bọ, thì chất lượng giáo dục của ta có hiệu quả hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
“Hi vọng anh thứ lỗi, Đại tá Graff, nhưng tôi cảm thấy phải báo cáo lại mệnh lệnh của anh và ý kiến của tôi về tầm quan trọng của chúng với Strategos và Hegemon.”
“Tại sao không là Polemarch thân yêu của chúng ta?”
“Ai cũng biết anh có ông ta trong túi áo mà.”
“Thật là một trò thù địch đấy, Thiếu tá Anderson. Vậy mà tôi nghĩ chúng ta là bạn.”
“Chúng ta là bạn. Và tôi nghĩ anh có thể đúng về Ender. Tôi chỉ không tin anh, chỉ một mình anh, lại nên quyết định số phận của cả thế giới.”
“Tôi thậm chí còn không nghĩ là đúng nếu tôi quyết định số phận của Ender Wiggin.”
“Vậy là anh không phiền nếu tôi báo cho họ?”
“Đương nhiên là tôi có phiền, cái đồ nhọn mỏ nhà anh. Đây là một chuyện nên được quyết định bởi những người biết họ đang làm gì, không phải lũ chính trị gia nhát cáy chỉ có được vị trí vì tình cờ có địa vị chính trị ở quê nhà.”
“Nhưng mà anh hiểu tại sao tôi làm chuyện này.”
“Bởi vì anh chỉ là một tên quan liêu có tầm nhìn hạn hẹp mà anh nghĩ anh cần phải bảo vệ mình đề phòng mọi việc không như ý muốn. Được thôi, nếu mọi việc không như ý chúng ta sẽ đều thành miếng thịt cho bọn người bọ. Vậy nên giờ hãy tin tôi, Anderson, và đừng có lôi cả cái Hegemony khốn kiếp xuống thăm viếng. Mọi việc tôi đang làm đủ khó mà không có họ rồi.”
“Oh, không công bằng chút nào, nhỉ? Phải mọi việc đang chống lại anh không? Anh có thể làm thế với Ender, nhưng anh lại không chịu nổi, phải không?”
“Ender Wiggin thông minh và mạnh mẽ hơn tôi gấp mười lần. Những gì tôi làm bây giờ sẽ làm bộc lộ trí thông minh của nó. Nếu như bản thân tôi phải chịu đựng, tôi sẽ bị đè nát. Thiếu tá Anderson, tôi biết tôi đang phá hỏng trò chơi, và tôi biết anh yêu nó nhiều hơn bất cứ đứa trẻ nào đang chơi. Cứ việc ghét tôi nếu anh thích, nhưng đừng cản đường tôi.”
“Tôi vẫn giữ quyền liên lạc với Hegemony và Strategoi bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ thì cứ làm những gì anh muốn.”
“Cám ơn lòng tốt của anh.”
“Ender Wiggin, thằng nhãi ranh đứng đầu bảng xếp hạng, thật là một vinh dự được có mày.” Chỉ huy của binh đoàn Rat nằm ườn trên chiếc giường thấp, chỉ che chắn bằng cái bàn. “Với mày ở đây, làm sao có binh đoàn nào thua được?” Vài đứa ở gần đó phá ra cười.
Chẳng thể nào có nổi hai binh đoàn trái ngược nhau như Salamander và Rat. Căn phòng này lộn xộn, huyên náo, ồn ào. Sau Bonzo, Ender đã nghĩ rằng chuyện vô kỷ luật sẽ là một điều khuây khỏa. Ngược lại, cậu lại thấy rằng mình đang trông đợi sự yên tĩnh và ngăn nắp, và sự vô kỷ luật ở đây khiến cậu khó chịu.
“Bọn tạo đang rất ổn thỏa, Ender Bender. Ta là Rose de Nose, thiên tài Do thái đây, và mày thì không là gì cả ngoại trừ thằng đầu heo. Đừng có quên đấy.”
Từ khi I.F. được thành lập, Stratego của các đội quân luôn là người Do Thái. Có những lời đồn đại là các tướng quân Do Thái không hề thua một trận chiến nào. Và cho đến lúc này điều đó vẫn đúng. Nó khiến cho mọi đứa Do Thái ở Trường Chiến đấu đều mơ được làm Stratego, và được tín nhiệm ngay từ đầu. Điều này cũng làm khá nhiều người ghen tức. Binh đoàn Rat vẫn thường bị gọi là Binh đoàn Kike (cách gọi Do Thái theo hướng khinh miệt), nhại theo Binh đoàn Strike của Mazer Rackham. Cũng có rất nhiều người thích nhớ lại rằng trong cuộc Xâm lược lần hai, mặc dù một người Mỹ Do Thái làm Tổng thống, Hegemon của liên minh, một người Isaren Do Thái làm Strategos tổng chỉ huy lực lượng phòng thủ I.F., và một người Nga Do Thái làm Polemarch của hạm đội, lại là Mazer Rackham, một người lính vô danh, hai lần ra tòa án quân sự, gốc New Zealand nửa Maori, có Binh đoàn Strike phá tan và cuối cùng là tiêu giệt hạm đội người bọ trong trận chiến quanh sao Thổ.
Nếu như Mazer Rackham có thể cứu thế giới, người ta nói, thì việc bạn có là người Do Thái hay không chẳng can hệ gì.
Nhưng nó lại có can hệ, và Rose de Nose biết điều đó. Nó tự chế nhạo mình để chặn những lời trêu ghẹo bài trừ Do thái – hầu như những kẻ nó đánh bại đều trở nên, ít nhất là trong một thời gian, kì thị Do thái – nhưng nó luôn bảo đảm người ta ai cũng biết nó là ai. Binh đoàn nó đang hạng nhì, tranh hạng nhất.
“Tao nhận mày vào, thằng lỏi, bởi vì tao không muốn người ta nghĩ rằng tao chỉ thắng vì có những người lính giỏi. Tao muốn chúng nó biết rằng ngay cả với một tên lính muốn ói như mày tao vẫn thắng được. Bọn tao chỉ có ba quy tắc ở đây. Làm những gì tao bảo và đừng có bĩnh lên giường.”
Ender gật. Cậu biết Rose muốn cậu hỏi quy tắc thứ ba là gì. Thế nên cậu hỏi.
“Đã từng có ba quy tắc. Ở đây bọn tao không giỏi toán.”
Thông điệp rất rõ ràng. Chiến thắng quan trọng hơn hết thẩy.
“Buổi tập định kỳ của mày với bọn lừa Lauchy qua rồi, Wiggin. Chấm dứt. Mày đang ở trong một binh đoàn người lớn. Tao cho mày vào tiểu đội của Dink Meeker. Từ nay, tất cả những gì mày cần biết là, Dink Meeker là Chúa.”
“Vậy anh là ai?”
“Là người tuyển dụng đã thuê Chúa.” Rose cười toe toét. “Và mày bị cấm sử dụng bàn cho đến khi mày đông lạnh được hai tên lính kẻ thù trong cùng một trận đấu. Lệnh này chỉ là đề phòng cá nhân thôi. Tao nghe nói rằng mày lập trình giỏi lắm. Tao không muốn mày phá phách gì bàn của tao.”
Tất cả mọi người phá ra cười. Mất một giây Ender mới hiểu lý do. Rose đã lập trình bàn của nó trình chiếu – và làm cho sinh động – một bức ảnh ngoại cỡ những cơ quan sinh dục đàn ông, thứ cứ ve vẩy tới lui trong khi Rose ôm cái bàn trên bộ đùi trần của nó. Đúng cái dạng chỉ huy mà Bonzo muốn đổi mình tới, Ender nghĩ. Làm sao một đứa cứ hay dùng thời gian theo kiểu này thắng cho được?
Ender tìm thấy Dink Meeker trong phòng game, không chơi, chỉ ngồi và quan sát. “Một đứa chỉ anh cho em,” Ender nói. “Em là Ender Wiggin.”
“Tớ biết,” Meeker nói.
“Em trong tiểu đội của anh.”
“Tớ biết,” cậu ta lập lại.
“Em hầu như không có kinh nghiệm.”
Dink ngước nhìn cậu. “Nghe này, Wiggin, tớ biết tất cả những thứ đó. Chứ cậu nghĩ tại sao tớ lại bảo Rose đổi cậu về chỗ tớ?”
Cậu không phải bị đá ra, cậu được nhận, được yêu cầu. Meeker muốn cậu. “Tại sao?” Ender hỏi.
“Tớ đã xem vài buổi tập của cậu với đám Lauchy. Tớ nghĩ cậu có hứa hẹn. Bonzo chỉ là đứa ngu và tớ muốn cho cậu một sự huấn luyện tốt hơn Petra có thể cho. Tất cả những gì cô ta có thể làm là bắn.”
“Em cần học cái đó.”
“Cậu vẫn còn di chuyển như thể sợ bị ướt quần.”
“Vậy dậy em đi.”
“Vậy học đi.”
“Em không bỏ những buổi tập giờ tự do đâu.”
“Tớ cũng không muốn cậu bỏ.”
“Rose the Nose muốn.”
“Rose the Nose không thể cản cậu. Tương tự, nó không thể ngăn cậu sử dụng bàn.”
“Em cứ nghĩ các chỉ huy có thể ra lệnh bất cứ điều gì.”
“Họ cũng có thể ra lệnh cho mặt trăng hóa thành màu xanh, nhưng điều đó không xẩy ra. Nghe đây, Ender, các chỉ huy chỉ có nhiều quyền lực như cậu cho phép họ có. Cậu càng phục tùng họ, họ càng có nhiều quyền lực lên cậu hơn.”
“Vậy điều gì ngăn họ đánh em?” Ender nhớ lại cú đánh của Bonzo.
“Tôi cứ tưởng đó là lý do cậu tham gia lớp đối kháng cá nhân.”
“Anh vẫn luôn theo dõi em, phải không?”
Dink không trả lời.
“Em không muốn Rose điên lên với em. Giờ đây em muốn được là một phần trong trận đấu, em phát mệt vì phải ngồi ngoài từ đầu đến cuối rồi.”
“Thứ hạng của cậu sẽ đi xuống.”
Lần này Ender không trả lời.
“Nghe này, Ender, chừng nào cậu còn là một phần trong tiểu đội của tớ, cậu là một phần của trận đấu.”
Ender sớm hiểu tại sao. Dink huấn luyện tiểu đội của cậu ta độc lập hoàn toàn với phần còn lại của Binh đoàn Rat, với kỷ luật và sự hăng hái; cậu ta không bao giờ tham khảo ý kiến Rose, và rất hiếm khi cả binh đoàn diễn tập cùng nhau. GIống như thể Rose chỉ huy một binh đoàn, còn Dink chỉ huy một binh đoàn nhỏ hơn tình cờ tập trong phòng chiến đấu cùng một lúc.
Dink bắt đầu buổi tập đầu tiên bằng cách bảo Ender diễn thử cách tấn công chân-đi-trước của cậu. Những đứa khác không thích thế. “Làm sao chúng ta nằm ra mà tấn công được?” chúng hỏi.
Trước sự ngạc nhiên của Ender, Dink không chỉnh lời chúng, không bảo, “Không phải các cậu đang nằm tấn công, các cậu đang rơi xuống kẻ thù.” Cậu ta đã nhìn thấy những gì Ender làm, nhưng lại không hiểu sự định hướng mà nó ám chỉ. Ender nhanh chóng hiểu ra rằng mặc dù Dink rất, rất giỏi, sự kiên trì bám víu vào định hướng trọng lực ngoài hành lang của cậu ta thay vì nghĩ đến cửa kẻ thù như phía dưới đã kìm hãm suy nghĩ của cậu.
Chúng tập dượt tấn công một ngôi sao so kẻ thù chiếm đóng. Trước khi thử phương pháp chân-đi-trước của Ender, chúng vẫn luôn đi vào theo thế thẳng đứng, cả người phơi ra làm đích ngắm. Mặc dù vậy, ngay cả vào lúc này, chúng cũng chỉ chạm đến ngôi sao và tấn công kẻ thù từ một hướng; “Lên trên trần,” Dink hét, và chúng lên trên trần. Sau đó, cậu ta lập lại bài tập, gọi, “Lần nữa, lộn ngược lại,” nhưng vì bám víu vào trọng lực không có ở đó, bọn chúng trở nên lúng túng khi thực hành phía dưới, như thể chúng đột ngột bị chóng mặt.
Chúng ghét đòn tấn công chân-đi-trước. Dink khăng khăng bắt chúng dùng. Kết quả, chúng ghét Ender. “Chúng ta có cần phải học chiến đấu từ một đứa Lauchy không?” một đứa lầm bầm, đảm bảo rằng Ender nghe được. “Có,” Dink trả lời. Chúng lại tiếp tục tập.
Và chúng học được. Trong những cuộc tập trận giả, chúng bắt đầu nhận ra được bắn một kẻ thù với chân đưa ra trước khó khăn hơn đến thế nào. Sau khi được thuyết phục bởi điều đó, chúng tập kỹ năng này tự giác hơn nhiều.
Tối hôm đó là lần đầu tiên Ender đến buổi tập định kỳ sau cả một buổi chiều tập tành. Cậu mỏi mệt.
“Giờ cậu đã thuộc về một binh đoàn thực sự rồi,” Alai nói. “Cậu không cần phải tập với bọn mình nữa.”
“Từ các cậu mình có thể học được những thứ không ai biết,” Ender nói.
“Dink Meeker là người gỏi nhất. Mình nghe nói anh ấy là tiểu đội trưởng của cậu.”
“Vậy thì bận rộn lên. Mình sẽ dạy cho các cậu những gì mình vừa học từ anh ấy.”
Cậu sắp xếp Alai và hai tá đứa trẻ khác vào cùng những bài huấn luyện đã làm cậu mệt nhoài suốt buổi chiều. Nhưng cậu thêm những chi tiết nhỏ vào khuôn mẫu, bắt bọn trẻ tập những kỹ năng đó với một chân đông lạnh, hai chân đông lạnh, hoặc dùng những đứa bị đông lạnh làm đòn bẩy để đổi hướng.
Giữa buổi tập, Ender để ý thấy Petra và Dink đứng cùng nhau ở cửa, quan sát. Sau đó, khi cậu nhìn lần nữa, họ đã biến mất.
Vậy là họ đang quan sát mình, và biết tất cả những gì mình làm. Cậu không biết Dink có phải bạn hay không; cậu tin rằng Petra có, nhưng cũng chẳng có gì chắc chắn. Họ có thể giận dữ vì cậu đang làm những gì chỉ có các chỉ huy và tiểu đội trưởng mới có thể làm – tập huấn và rèn luyện binh lính. Họ có thể xúc phạm cậu rằng một người lính có thể thân thiết đến như vậy với đám Lauchy. Nó làm cậu khó chịu, cứ bị những đứa lớn hơn quan sát.
“Tao đã bảo mày không được dùng bàn. Rose the Nose đứng cạnh giường Ender.
Ender không nhìn lên. “Em đang hoàn thành bài luận lượng giác cho ngày mai.”
Rose nện khuỷu tay xuống bàn Ender. “Tao bảo không được dùng.”
Ender đặt bàn xuống giường và đứng dậy. “Em cần môn lượng giác hơn em cần anh.”
Rose cao hơn Ender ít nhất là bốn mươi centimet. Nhưng thực tình Ender không lo lắng lắm. Chuyện sẽ không đến mức phải giải quyết bằng bạo lực, và ngay cả nếu có, Ender nghĩ mình có thể chống trả. Rose rất lười nhác và không biết kỹ thuật đấu đối kháng.
“Mày sẽ tụt hạng trên bảng xếp hạng, thằng nhóc,” Rose nói.
“Em đang trông chờ đây. Em chỉ dẫn đầu bẳng vì cái cách ngu ngộc Binh đoàn Salamander dùng em.”
“Ngu ngốc? Chiến thật của Bonzo đã thắng đôi ba trận đấu quan trọng rồi đấy.”
“Chiến thuật của Bonzo chẳng thể thắng một trận đấu vớ vẩn. Em vẫn bị xử lý bằng bạo lực mỗi khi bắn súng.”
Rose không biết điều đó. Nó cáu gắt. “Vậy là tất cả những gì Bonzo nói về mày đều láo toét. Mày không chỉ lùn và kém cỏi, mày còn bất tuân nữa.”
“Nhưng em đã chuyển bại thành hòa, một mình.”
“Chúng ta sẽ xem mày xoay sở một mình thế nào lần tới.” Rose bỏ đi.
Một đứa cùng tiểu đội với Ender lắc đầu. “ Đồ ngu như bò.”
Ender nhìn Dink, cậu ta vẫn đang nguyệch ngoạc lên bàn mình. Dink ngước lên, nhận ra Ender đang quan sát mình, và bình tĩnh nhìn lại cậu chằm chằm. Không biểu hiện gì. Không gì hết. Được thôi, Ender nghĩ, mình sẽ tự lo cho mình.
Trận đấu đến hai ngày sau đó. Đó là trận đầu tiên của Ender như một phần của tiểu đội; cậu lo lắng. Tiểu đội của Dink xếp hàng sát vào bức tường bên phải của hành lang, và Ender cẩn thận không dựa vào, không để trọng lượng của mình ngả sang bên nào cả. Giữ thăng bằng.
“Wiggin!” Rose the Nose gọi.
Ender cảm thấy nỗi khiếp đảm choán lấy mình cổ họng xuống dạ dày. Một cảm giác ngứa ra vì sợ khiến cậu rùng mình. Rose thấy rồi.
“Run hả? Sợ hả? Đừng có làm ướt quần đó, Lauchy bé nhỏ.” Rose móc một ngón tay qua báng súng của Ender và kéo cậu tới bên rào chắn đang che chắn phòng chiến đấu khỏi tầm nhìn. “Bây giờ chúng ta sẽ xem mày làm tốt thế nào, Ender. Ngay khi cửa mở, mày nhảy ngay vào, tiến thẳng tới cửa kẻ thù.”
Tự sát. Một trò tự tử vô ích, vô nghĩa lý. Nhưng giờ thì cậu phải làm theo lệnh, đây là trận chiến, không phải ở trường. Trong một giây Ender nổi cơn thịnh nộ câm lặng, nhưng cậu bắt mình bình tĩnh. “Xuất sắc, sir,” cậu nói. “ Hướng tôi bắn súng cũng là hướng của đạo quân chính.”
Rose cười lớn. “Mày sẽ không có đủ thời gian để bắn bất cứ thứ gì, đầu đinh ghim ạ.”
Bức tường biến mất. Ender nhẩu lên, bám vào tay vịn trên trần, và ném mình qua cửa, nhanh chóng tiến về cửa kẻ thù.
Đó là Binh đoàn Centipede, và chúng chỉ vừa mới mắt đầu xuất hiện ở cửa khi Ender đã vượt qua được nửa phòng chiến đấu. Vài đứa trong số chúng xoay sở được để nấp sau mấy ngôi sao khá nhanh chóng, nhưng Ender đã gập chân lại và, giữ súng ở giữa hai chân, bắn rất nhiều đứa trong bọn chúng khi chúng xuất hiện.
Chúng bắn chân cậu, nhưng cậu vẫn có ba giây quý giá trước khi chúng có thể bắn trúng mình và khống chế cậu hoàn toàn. Cậu đông lạnh khá nhiều đứa nữa, rồi vung tay lên ngang mình và những hướng ngược lại. Tay cầm súng của cậu kết thúc trong tư thế chĩa vào đạo quân chính của Binh đoàn Centipede. Cậu bắn vào đạo quân chủ lực của kẻ thù, và rồi chúng đông lạnh cậu.
Một giây sau cậu tông vào rào chắn trước cửa kẻ thù và bật lại bằng một cú bổ nhào điên loạn. Cậu hạ cánh xuống một nhóm đối thủ phía sau một ngôi sao; chúng xô cậu ra và cậu lại xoay tròn còn nhanh hơn lúc trước. Cậu bật tường ngoài vòng kiểm soát suốt phần còn lại của trận đấu, mặc cho không khí ma sát có làm cậu chậm dần lại. Cậu không thể nào biết được mình đã đông lạnh được bao nhiêu người trước khi chính mình bị đông lạnh, nhưng cũng có một khái niệm chung chung rằng Binh đoàn Rat lại thắng, như thường lệ.
Sau trận đấu Rose không nói với cậu một lời nào. Ender vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, bởi cậu đã đông lạnh được ba, vô hiệu hóa hai, và làm bị thương bảy. Không còn cuộc thảo luận nào về việc bất tuân hay việc Ender có thể sử dụng bàn hay không. Rose ở lại chỗ của nó trong doanh trại, và để Ender yên.
Dink Meeker bắt đầu luyện tập tấn công ngay lập tức từ hành lang – đòn tấn công của Ender trong khi kẻ thù vẫn còn đang qua cửa rất có sức phá hoại. “Nếu một người có thể làm được như thế, thử nghĩ xem một tiểu đội có thể làm những gì.” Dink nhờ Thiếu tá Anderson mở một cửa ở giữa tường, ngay cả trong những buổi tập, thay vì cửa ở ngay trên sàn, để chúng có thể tập xuất phát dưới điều kiện chiến tranh. Những lời đồn đại được lan truyền. Từ giờ trở đi không ai có thể mất năm hay mười hay mười lăm giây ở hành lang để chuẩn bị nữa. Trò chơi đã thay đổi.
Thêm vài trận đấu. Lần này Ender có một vai trò hợp thức trong tiểu đội. Cậu phạm vài sai lầm. Thua vài cuộc đụng độ. Cậu rớt từ vị trí thứ nhất xuống thứ hai trên bảng xếp hạng, rồi thứ tư. Rồi cậu phạm ít sai lầm hơn, bắt đầu cảm thấy thoải mái khi tuân theo khuôn khổ của tiểu đội, và cậu leo ngược lên thứ ba, thứ hai, rồi thứ nhất.
Sau buổi tập vào một buổi chiều, Ender nán lại phòng chiến đấu. Cậu đã để ý thấy Dink Meeker thường xuyên đến bữa tối muộn, và cậu đoán rằng đó là để tập luyện thêm. Ender không cảm thấy đói cho lắm, và cậu muốn biết Dink luyện tập những gì khi không có ai nhìn.
Nhưng Dink không luyện tập. Cậu ta đứng gần cửa, nhìn Ender.
Ender đứng bên kia phòng, nhìn Dink.
Không ai nói gì. Thật dễ hiểu rằng Dink muốn Ender đi. Và cũng rõ ràng y như thế rằng Ender đang nói không.
Dink xoay lưng lại phía Ender, cẩn thận cởi bộ áo phi hành ra, và nhẹ nhàng đẩy mình rời khỏi sàn. Cậu ta trôi chậm chậm về phía giữa phòng, rất chậm, cả người gần như thả lỏng hoàn toàn, thành ra cánh tay và bàn tay trông như được giữ bởi thứ không khí không tồn tại trong phòng.
Sau tốc độ và sự căng thẳng của buổi tập, mọi sự mỏi mệt, cảnh giác, thật là thoải mái chỉ bằng cách nhìn cậu ta trôi. Cậu ta cứ để mình như thể khoảng đâu đó mười phút trước khi chạm một bức tường khác. Rồi cậu ta đẩy tới mạnh hơn, trở lại bên bộ áo phi hành và mặc nó vào.
“Đi nào,” cậu ta bảo Ender.
Chúng trở lại doanh trại. Căn phòng trống không, bởi tất cả đều đang ăn tối. Mỗi đứa đến bên giường của mình và thay bộ đồ phục vào. Ender đến bên giường Dink và chờ tới khi Dink sẵn sàng để đi.
“Tại sao cậu chờ?” Dink hỏi.
“Không đói.”
“Well, giờ thì cậu biết tại sao tớ không phải là chỉ huy rồi đấy.”
Ender đã từng tự hỏi điều đó.
“Thực ra từ, họ có lên chức cho tớ hai lần, và tớ từ chối.”
“Từ chối?”
“Họ lấy tủ của tớ đi và giường và bàn, đang ký cho tớ một buồng của chỉ huy và đưa cho tớ một binh đoàn. Nhưng tớ chỉ ngồi trong doanh trại cho đến khi họ đầu hàng và để tớ vào lại binh đoàn của một ai đó.”
“Tại sao?”
“Vì tớ sẽ không để họ làm thế với tớ. Tớ không thể tin được cậu vẫn chưa nhìn thấu tất cả những thứ mắc dịch này, Ender. Nhưng mà tớ đoán cậu còn trẻ quá. Những binh đoàn khác, họ không phải là kẻ thù. Các giáo viên, họ mới chính là kẻ thù. Họ khiến chúng ta đánh nhau, ghét nhau. Trò chơi là tất cả. Thắng thắng thắng, chẳng có nghĩa lý gì. Chúng ta tự giết mình, phát điên lên vì tìm cách đánh bại những đứa khác, và trong lúc đó bọn quỷ già đó quan sát chúng ta, nghiên cứu, tìm kiếm điểm yếu của chúng ta, rồi quyết định xem chúng ta có đủ tốt hay không. Được thôi, đủ tốt để làm gì? Khi họ mang tớ lên đây, tớ sáu tuổi. Tớ biết cái quái gì được chứ? Bọn họ quyết định rằng tớ phù hợp với chương trình, nhưng chằng ai hỏi tớ liệu chương trình có phù hợp với tớ hay không.”
“Vậy tại sao anh không về nhà?”
Dink nhếch mép cười. “Bởi vì tớ không thể từ bỏ trò chơi.” Cậu ta kéo kéo lớp vải bộ áo phi hành đang nằm trên giường cạnh mình. “Bởi vì tớ yêu thứ này.”
“Vậy tại sao không làm chỉ huy?”
Dink lắc đầu. “Không đời nào. Nhìn xem chuyện gì xảy ra với Rosen kìa. Thằng nhỏ điên rồi. Rose de Nose. Ngủ với chúng ta thay vì trong phòng của nó. Vì sao? Vì nó sợ phải ở một mình, Ender. Sợ hãi bóng tối.”
“Rose?”
“Nhưng mà họ đã biến nó thành chỉ huy, thế nên nó phải cư xử như một chỉ huy. Nó không hề biết mình đang làm gì. Nó thắng, nhưng chính điều đó mới là thứ nó sợ nhất, bởi vì nó không biết tại sao nó thắng, ngoại trừ chuyện tớ có nhúng tay vào chuyện đó. Bất cứ lúc nào cũng có thể có ai đó nhận ra rằng Rosen không phải là một thứ tướng quân Isaren kỳ diệu có thể thắng bất cứ trận chiến nào. Nó không biết tại sao ai đó thắng hay thua. Không ai biết cả.”
“Điều đó không có nghĩa là nó điên, Dink.”
“Tớ biết, cậu mới ở đây một năm, cậu nghĩ những người ở đây là bình thường. Well, họ không bình thường. Chúng ta không bình thường. Tớ vào thư viện, tớ gọi lên trên bàn vài quyển sách. Mấy quyển cũ thôi, họ sẽ chẳng bao giờ cho chúng ta thứ gì mới, nhưng tớ cũng có khái niệm khá tốt về chuyện trẻ con phải như thế nào, và chúng ta không phải trẻ con. Trẻ con có thể thỉnh thoảng thua, và chẳng ai thèm quan tâm. Trẻ con không ở trong quân đội, không là chỉ huy, không thống trụ bốn mươi đứa khác, điều đó thực sự vượt quá sức chịu đựng của bất cứ ai để không phát điên lên một chút.”
Ender cố nhớ lại xem những đứa trẻ khác là như thế nào trong lớp cậu ở thành phố. Nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới là Stilson.
“Tớ có một người anh. Một đứa bình thường. Tất cả những gì ảnh quan tâm là bọn con gái. Và bay lượn. Ảnh muốn được bay. Ảnh vẫn thường chơi bóng với mấy đứa khác. Một trò chơi nhặt bóng, ném bóng vào vòng, dần bóng dọc hành lang cho đến khi mấy người giữ trật tự đến tịch thu trái bóng. Bọn tớ đã rất vui. Ảnh vẫn còn đang dạy tớ cách dần bóng khi bọn họ đến mang tớ đi.”
Ender nhớ lại anh mình, và ký ức đó chả thân thương chút nào.
Dink hiểu nhầm biểu cảm trên mặt Ender. “Này, tớ biết, đáng lẽ thì không ai được nói về nhà cả. Nhưng bọn mình đều từ đâu đó mà tới. Trường Chiến đấu đâu có tạo ra tụi mình, đúng không. Trường Chiến đấu chả tạo ra bất cứ thứ gì. Chỉ có hủy diệt. Và tất cả tụi mình đều nhớ vài điều về nhà mình. Có thể không phải là điều tốt, nhưng tụi mình nhớ và tụi mình nói dối và giả vờ như – coi này, Ender, tại sao không có ai nói về nhà, tuyệt đối không? Chuyện đó không gọi cho cậu thấy nó quan trọng đến thế nào sao? Rằng không bao giờ có ai thừ nhận – ôi, chết tiệt.”
“Không, không sao đâu,” Ender nói. “Em chỉ đang nghĩ đến Valentine. Chị của em.”
“Tớ không có ý làm cậu buồn đâu.”
“Không sao mà. Em không nghĩ về chị ấy nhiều lắm đâu, em vẫn luôn thế này mà.”
“Đúng rồi, chúng ta không bao giờ khóc. Thề có Christ, tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Chẳng có ai khóc cả. Tụi mình luôn thật sự cố gắng để trở thành người lớn. Giống như mấy ông bố. Tớ cuộc là bố cậu cũng giống cậu. Tớ cuộc là ông ấy cũng im lặng chịu đựng, và rồi vỡ tung ra và –“
“Em không giống cha.”
“Vậy có thể tớ sai. Nhưng cứ nhìn Bonzo, chỉ huy cũ của cậu kìa. Nó là cả một tấm gương cho lòng tự tôn Tây Ban Nha. Nó không thể chấp nhận cho mình có điểm yếu. Giỏi hơn nó, đó là cả một lời lăng mạ. Mạnh hơn nó, điều đó cũng giống như cắt bi của nó vậy. Đó là lý do nó ghét cậu, bởi vì cậu đã không chịu đựng khi nó cố trừng phạt cậu. Nó ghét cậu vì điều đó, nó thực lòng muốn giết cậu. Nó điên rồi. Tất cả chúng nó điên hết rồi.”
“Và anh thì không?”
“Tớ cũng điên, anh bạn nhỏ ạ, nhưng ít nhất thì khi tớ phát điên, tớ sẽ để mình trôi một mình trong không gian và cơn điên ấy, nó sẽ trôi ra khỏi tớ, thấm vô mấy bức tường, và nó sẽ không thoát ra cho đến khi có trận đấu và mấy đứa nhóc đập mình vô tường làm cho cơn điên bật ra.”
Ender mỉm cười.
“Và cậu cũng điên nữa,” Dink nói. “Nào, đi ăn thôi.”
“Có lẽ anh vẫn có thể thành chỉ huy mà không điên. Có lẽ biết về cơn điên sẽ giúp anh không sa vào nó.”
“Tớ không để bọn khốn kiếp điều khiển tớ đâu, Ender. Bọn họ cũng đã đóng cọc được cậu rồi, và bọn họ không tính cư xử nhẹ nhàng với cậu đâu, cứ nhìn xem họ đã làm được gì với cậu rồi kìa.”
“Họ vẫn chưa làm gì ngoại trừ thăng chức cho em.”
“Và việc đó khiến đời cậu dễ dàng quá chừng, neh?”
Ender cười và lắc đầu. “Vậy thì anh đúng.”
“Họ nghĩ rằng họ đã đông đá được cậu. Đừng cho phép họ.”
“Nhưng đó là lý do em tới,” Ender nói. “Để họ biến em thành công cụ. Để cứu thế giới.”
“Không thể tin nổi là cậu vẫn còn tin chuyện đó.”
“Tin chuyện gì?”
“Mối đe dọa từ người bọ. Cứu thế giới. Nghe này, Ender, nếu bọn người bọ đang tới để giết chúng ta, chúng đã ở đây rồi. Chúng sẽ không xâm lược nữa. Chúng ta đã đánh bại chúng và chúng đi rồi.”
“Nhưng mấy băng video –“
“Đều là từ cuộc Xâm lược thứ Nhất và thứ Hai. Ngay tới ông bà của cậu cũng chưa ra đời lúc Mazer Rackham quét sạch bọn chúng. Cậu xem. Toàn là dối trá cả. Không có cuộc chiến tranh nào, và bọn họ chỉ đang đùa cợt với chúng ta.”
“Nhưng tại sao?”
“Bởi vì chừng nào con người ta vẫn còn lo sợ bọn người bọ, I.F. vẫn còn quyền lực, và chừng nào I.F. vẫn còn quyền lực, vài quốc gia vẫn còn có thể giữ hegemony của họ. Nhưng cứ tiếp tục xem băng đi, Ender. Người ta sẽ hiểu ra trò đùa này nhanh thôi, và rồi sẽ có một trận nội chiến để chấm dứt mọi cuộc chiến. Đó mới là mối đe dọa, Ender, không phải bọn người bọ. Và trong cuộc chiến đó, chúng ta sẽ không là bạn. Bởi vì cậu là người Mỹ, giống như đám giáo viên quý hóa của tụi mình. Và tớ thì không.”
Chúng đến phòng ăn và ăn tối, nói chuyện về những thứ khác. Nhưng Ender không thể dừng nghĩ ngợi về những gì Dink nói. Trường Chiến đấu đã quá gần gũi, trò chơi đã trở nên quá quan trọng trong đầu óc bọn trẻ, đến mức làm cho Ender quên rằng vẫn còn có một thế giới ở bên ngoài. Lòng tự tôn Tây Ban Nha. Nội chiến. Chính trị. Trường Chiến đấu thực là nhỏ bé, đúng không?
Nhưng Ender không đồng ý với quan điểm của Dink. Bọn người bọ là có thật. Mối nguy hiểm là có thật. I.F. điều khiển rất nhiều thứ, nhưng vẫn không thể điều khiển được băng video và mạng. Không phải ở nơi Ender lớn lên. Ở quê nhà của Dink ở Netherlands, với ba thế hệ dưới trướng của hegemony nước Nga, có thể tất cả đều bị kiểm soát, nhưng Ender biết rằng những lời dối trá không sống lâu ở Mỹ. Vậy nên cậu tin.
Tin, nhưng hạt giống nghi ngờ vẫn còn đó, và nó ở lại, thỉnh thoảng lại đưa ra vài vái rễ nhỏ. Điều đó thay đổi tất cả, khi hạt giống nảy mầm. Nó khiến Ender lắng nghe kỹ càng hơn những gì người ta muốn nói, hơn là những gì người ta nói. Nó khiến cậu khôn ngoan.
Không có nhiều đứa trẻ tham gia lớp tập tối như thường lệ; không tới một nửa.
“Bernard đâu?” Ender hỏi.
Alai nhe răng cười. Shen nhắm mắt và nhái lại một điệu bộ trầm tư sung sướng.
“Anh không nghe gì sao?” một đứa khác nói, một đứa Lauchy từ nhóm nhỏ hơn. “Có tin đồn là bất cứ Lauchy nào đến buổi tập định kỳ sẽ không là gì cả trong bất kỳ binh đoàn nào. Họ đồn là các chỉ huy không muốn bất cứ người lính nào đã bị đầu độc bởi cách huấn luyện của anh.”
Ender gật.
“Nhưng em lại nghĩ,” đứa Lauchy nói, “em là người lính tốt nhất em có thể trở thành, và bất cứ chỉ huy nào có đầu óc, ảnh sẽ nhận em. Neh?”
“Eh,” Ender nói để kết thúc.
Chúng tiếp tục luyện tập. Sau khoảng nửa tiếng, khi chúng đang luyện tập tránh né va chạm với những người bị đông lạnh, vài chỉ huy mang đồng phục khác nhau đến. Chúng ghi lại mấy cái tên đầy lộ liễu.
“Này,” Alai hét lên. “Nhớ đánh vần tên tao cho đúng đấy!”
Buổi tối hôm sau lại càng có ít người hơn nữa. Giờ thì Ender đã bắt đầu nghe kể chuyện những đứa nhỏ Lauchy bị tát trong phòng tắm, hoặc là gặp tai nạn trong phòng ăn hay phòng game, hoặc bị cho đầy rác vào tập tin bởi những đứa lớn hơn đã phá được chương trình bảo mật thô sơ canh giữ bàn cho đám Lauchy.
“Tối nay không tập,” Ender nói.
“Quỷ vật chết mày đi,” Alai nói.
“Cứ chờ lấy vài ngày. Tớ không muốn đám nhỏ bị thương.”
“Nếu cậu dừng, ngay cả là chỉ một buổi tối, chúng sẽ hiểu ra làm mấy việc thế này có ích. Giống như nếu cậu nhượng bộ thằng Bernard hồi nó còn là con heo ấy.”
“Với lại,” Shen nói. “Bọn tớ không sợ và cũng không quan tâm, vậy nên cậu nợ bọn tớ, cậu phải tiếp tục. Bọn tớ cần thực hành mà cậu cũng vậy.”
Ender nhớ lại lời Dink. Trò chơi hoàn toàn nhỏ nhoi so với vả thế giới. Tại sao lại có vất cứ ai dành mọi buổi tối của đời mình cho cái trò chơi ngu xuẩn, ngu xuẩn này chứ?
“Chúng ta vẫn chưa đạt tới mức đó,” Ender nói. Cậu bắt đầu rời đi.
Alai chặn cậu lại. “Chúng nó cũng đe dọa cậu à? Chúng nó tát cậu trong phòng tắm? Dính đầu cậu vào bồn cầu? Đứa nào đó hạ gục cậu rồi?”
“Không,” Ender nói.
“Vẫn là bạn tớ chứ?” Alai hỏi, nhỏ nhẹ hơn.
“Có.”
“Vậy thì tớ vẫn là bạn cậu, Ender, và tớ ở lại đây luyện tập với cậu.
Mấy đứa lớn lại tới, nhưng trong số chúng có ít chỉ huy hơn. Hầu hết và thành viên của một vài binh đoàn. Ender nhận ra đồng phục Salamander. Thậm chí vài đứa Rat. Lần này chúng không ghi tên. Thay vào đó, chúng cạnh khóe và hét và nhạo báng trong khi bọn Lauchy cố thành thục vài kỹ năng khó nhằn với những cơ bắp chưa được luyện tập. Chúng đang dần giảm xuống còn có vài đứa.
“Lắng nghe chúng đi,” Ender nói với mấy đứa kia. “Nhớ lấy những lời đó. Nếu như có lúc nào đó các cậu muốn làm kẻ thù phát điên, hét những thứ đó vô mặt chúng. Điều đó khiến chúng làm những điều ngu ngốc, nổi giận. Nhưng chúng ta không nổi giận.”
Shen ghi nhớ điều đó, và cứ sau mỗi một câu chế giễu từ bọn lớn hơn, nó giành ra bốn đứa Launchy ngâm nha những từ đó, thật lớn, năm hay sáu lần. Khi chúng bắt đầu hát những lời chửi bới như mấy bài đồng dao của trẻ con, vài đứa lớn hơn phóng mình ra khỏi tường và tiến tới để đánh nhau.
Bộ áo phi hành được thiết kế cho những trận chiến dùng những tia sáng vô hại; chúng hầu như không có tác dụng bảo vệ và làm vướng nghiêm trọng các cử động trong trường hợp đánh nhau bằng tay trong không gian vô trọng. Dù gì đi nữa, một nửa số trẻ cũng đã bị đông lạnh, không thể đánh nhau; nhưng bộ đồ đã đông cứng của chúng cũng có thể hữu dụng. Ender nhanh chóng ra lệnh cho đám Lauchy tập trung lại một góc phòng. Đám trẻ lớn phóng tới chỗ chúng càng nhiều thêm, và một vài đứa vẫn đứng chờ ở bức tường cũng tiến tới tham gia đòn tấn công, tưởng rằng nhóm của Ender đang rút lui.
Ender và Alai quyết định ném một đứa bị đông lạnh vào mặt một kẻ thù. Đứa Lauchy đang đông cứng lao ra với mũ sắt hướng ra trước, và cả hai bật ra khỏi nhau. Đứa lớn hơn ôm lấy ngực nơi bị mũ sắt thúc vào, gào thét vì đau đớn.
Trò châm chọc kết thúc. Đám trẻ lớn còn lại phóng mình vào tham gia trận đánh. Ender không hi vọng gì lắm rằng sẽ có bất cứ ai thoát khỏi chuyện này mà không bị vài vết thương. Nhưng kẻ thù đang tiến đến một cách vô phương hướng, vô tổ chức; chúng chưa bao giờ làm việc cùng nhau trước đây, trong khi binh đoạn luyện tập nhỏ bé của Ender, dù cho giờ chỉ còn một tá, hiểu rõ nhau và biết cách làm việc cùng nhau.
“Tiến lên!” Ender hét. Đám trẻ cười. Chúng tụ tập lại thành từng nhóm ba người, chân chụm vào nhau, tay nắm tay, tự biến mình thành một ngôi sao tựa vào bức tường. “Vòng qua chúng và tiến tới cửa. Đi!”
Theo hiệu lệnh của cậu, ba ngôi sao tung ra, mỗi đứa bay về một hướng khác nhau, nhưng đều nhắm để có thể bật tường và hướng về phía cửa. Kẻ thù đều đang ở giữa phòng, nơi việc đổi hướng khó khăn hơn rất nhiều, cho nên cách này khá dễ dàng.
Ender chọn thế sao cho khi phóng đi, cậu sẽ đến được chỗ người lính cậu vừa dùng làm tên lửa. Giờ đứa trẻ không còn đông cứng nữa, và nó để cho cậu chụp lấy nó, xoay vòng nó lại và đẩy về phía cửa. Không may thay, hậu quả của việc làm đó lại là khiến cho Ender bay về hướng ngược lại, với tốc độ chậm hơn. Bị tách rời khỏi đám lính của mình, cậu trôi giạt khá chậm, hướng tới cuối phòng nơi bòn trẻ lớn hơn đang tụ tập. Cậu xoay mình để nhìn thấy đám lính của mình đang tập trung một cách an toàn ở bức tường đằng xa.
Trong lúc đó, đám kẻ thù đang điên tiết và vô tổ chức nhìn thấy cậu. Ender tính toán thử xem cậu có thể chạm tới bức tường để bật ra nhanh đến mức nào. Không đủ nhanh. Một vài đối thủ đã bắt đầu bật đến chỗ cậu. Ender bắt đầu nhìn thấy gương mặt Stilson giữa đám chúng. Rồi cậu rùng mình và nhận ra mình đã sai. Vẫn cùng một tình huống, nhưng lần này chúng sẽ không đứng yên để xem một trận đấu tay đôi. Không có thủ lĩnh, Ender nhận thấy thế, và đám trẻ này lớn hơn nó rất nhiều.
Dù vậy, cậu cũng đã học được vài thứ về sự thay đổi trọng tâm trong lớp đấu tay đôi, và các định luật vật lý về vật thể chuyển động. Những trận chiến trong phòng chiến đấu hầu như không bao giờ tiến đến mức đấu tay đôi – bạn không bao giờ xông vào một kẻ thù chưa bị đông lạnh. Vậy nên trong vài giây ít ỏi cậu có, Ender cố gắng chọn tư thế để đón khách khứa của cậu.
May mắn thay, chúng cũng không biết gì về đánh nhau trong không gian vô trọng nhiều nhặn gì hơn cậu, và những đứa cố đấm vào cậu sớm hiểu ra rằng một cú đấm là hầu như vô dụng khi mà cơ thể chúng cũng di chuyển ngược lại nhanh y như tay chúng tung ra. Nhưng vẫn có một số đứa đang có ý định làm gãy vài cái xương, như Ender nhanh chóng nhận ra. Và cậu cũng không định để chúng làm thế.
Cậu tóm lấy tay một trong những đứa đang cố đấm mình và quăng nó đi hết sức có thể. Điều đó khiến cậu bay ra khỏi đường đi của đám còn lại, mặc dù cậu vẫn không đến được gần cửa hơn chút nào. “Ở yên đó!” cậu hét lên với các bạn, rõ ràng là đang lập đội hình để đến giúp cậu. “Cứ ở yên đó!”
Ai đó tóm lấy chân Ender. Bàn tay nắm chặt khiến cho Ender có được một thứ đòn bẩy; cậu xoay sở giẫm được chân một cách chắc chắn lên tai và vai nó, khiến nó thét lên và buông ra. Nếu như thằng nhóc cứ buông ra lúc Ender đá xuống, nó đã đỡ bị đau hơn nhiều và giúp Ender có được một đòn bẩy để phóng đi. Thay vào đó, thằng nhóc lại bám quá chặt; tai nó bị rách, máu tung ra lơ lửng trong không khí, và Ender còn trôi đi chậm hơn trước.
Mình lại làm thế nữa rồi, Ender nghĩ. Mình đang làm người khác đau, chỉ để cứu lấy bản thân. Sao chúng không để cho mình yên, để mình không phải đánh chúng?
Thêm ba đứa nữa tụm lại chỗ cậu, lần này cùng với nhau. Dù vậy chúng cũng vẫn phải tóm được cậu trước khi có thể đánh cậu. Ender nhanh chóng xoay người để hai trong số chúng nắm được chân cậu, tay được tự do để giải quyết đứa thứ ba.
Không nghi ngờ gì, chúng cắn câu. Ender nắm lấy vai áo đứa thứ ba kéo mạnh, húc vào mặt nó bằng mũ sắt. Lại một tiếng hét và một vòi máu. Hai đứa còn lại vặn mạnh chân cậu, làm cậu xoay vòng. Ender ném đứa trẻ với cái mãu ròng ròng máu vào một trong hai; chúng mắc bẫy, và chân Ender được tự do. Sau đó thì thật đơn giản để dùng một đứa làm chỗ dựa và đẩy mình về phía mái vòm, rồi đẩy người về phía cửa. Cậu phóng ra không được tốt lắm, cho nên tốc độ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng không quan trọng. Chẳng có ai theo cậu cả.
Cậu gia nhập với bạn bè ở cửa. Chúng chụp lấy cậu và chuyền tay giúp cậu vào trong. Chúng vừa cười to vừa đánh đùa cậu. “Đồ tồi!” chúng nói. “Ghê rợn! Nóng bỏng!”
“Buổi tập hôm nay kết thúc,” Ender nói.
“Ngày mai chúng sẽ lại đến,” Shen nói.
“Cũng chẳng hơn được gì,” Ender nói. “Nếu chúng đến mà không có đồ tập, chúng ta sẽ lại làm thế. Nếu chúng đến có đồ tập, chúng ta bắn chúng.”
“Với lại,” Alai nói “Các giáo viên sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Ender nhớ lại những gì Dink nói, tự hỏi Alai có đúng hay không.
“Hey Ender!” một trong những đứa trẻ lớn mà Ender bỏ lại trong phòng chiến đấu hét lên. “Mày không là gì hết, thằng kia! Mày không là gì hết!”
“Chỉ huy cũ của mình, Bonzo,” Ender nói. “Mình nghĩ nó không thích mình.”
Ender kiểm tra bảng phân công trên bàn của mình tối hôm đó. Có bốn đứa xuất hiện trong bản báo cáo y tế. Một với bên sườn thâm tím, một với tinh hoàn thâm tím, một với cái tai bị rách, và một với cái mũi vỡ và một cái răng gãy. Nguyên nhân thương thế đều giống nhau:
TAI NẠN VA CHẠM TRONG KHÔNG GIAN VÔ TRỌNG
Nếu như các giáo viên đã quyết định cho thứ này xuất hiện trong bản báo cáo chính thức, thì rõ ràng là họ không có ý định phạt bất cứ ai vì vụ chạm trán nho nhỏ này trong phòng chiến đấu. Họ không định làm gì sao? Họ không quan tâm chuyện gì đang xảy ra ở cái trường này sao?
Ender về phòng sớm hơn mọi khi, nên cậu gọi trò chơi trí tuệ lên bàn mình. Cũng đã một thời gian rồi cậu không chơi. Để trò chơi không bắt đầu nơi cậu rời khỏi. Thay vào đó, cậu bắt đầu ở xác Người Khổng lồ. Bây giờ thì nó không còn dễ dàng nhìn ra là một cái xác nữa, trừ phi đứng ra xa nghiên cứu. Cái xác đã bị ăn mòn thành một ngọn đồi, phủ đầy cỏ và đây leo. Chỉ còn gò má của Khổng lồ là còn nhìn thấy được, và nó đã là xương trắng, trông như một mẩu đá vôi nhô ra từ một ngọn núi chán nản.
Ender không trông đợi được đánh nhau với lũ trẻ con-sói lần nữa, nhưng ngạc nhiên thay chúng không có ở đó. Có lẽ bị giết một lần, chúng biến mất vĩnh viến. Điều đó làm cậu có hơi buồn.
Cậu tìm đường xuống tầng ngầm, xuyên qua những đường hầm, tới gờ đá nhìn xuống khu rừng xinh đẹp. Một lần nữa cậu quăng mình xuống, và một lần nữa, một đám mây đón lấy và mang cậu đến căn phòng trên tháp canh lâu đài.
Con rắn lại bắt đầu tháo mình ra khỏi tấm thảm, chỉ là lần này Ender không do dự. Cậu dẫm lên đầu con rắn và nghiền nát nó dưới chân. Nó quằn quại, vặn người dưới chân cậu, và để đáp lại cậu nghiến chân và đè nó xuống sâu hơn nữa dưới nền nhà. Cuối cùng thì nó cũng chịu nằm yên. Ender nhặt nó lên và lắc, cho đến khi nó tháo mình ra và những hoa văn trên tấm thảm biến mất. Rồi, vẫn còn lôi theo con rắn đằng sau, cậu bắt đầu tìm lối ra.
Thay vào đó, cậu tìm thấy một cái gương. Và trong gương cậu thấy một gương mặt dễ nhận diện. Đó là Peter, với máu nhỏ giọt nơi cằm và một cái đuôi rắn thò ra từ khóe miệng.
Ender hét lên, xô cái bàn ra xa. Mấy đứa con trai trong phòng hoảng hốt vì tiếng kêu, nhưng cậu xin lỗi và bảo chúng rằng chẳng có việc gì cả. Chúng bỏ đi. Cậu nhìn cái bàn lần nữa. Nhân thân của cậu vẫn còn đó, nhìn chằm chằm vào cái gương. Cậu thử nhặt vài thứ nội thất lên đập cái gương, nhưng không suy suyển. Nó cũng không chịu rời ra khỏi tường. Cuối cùng Ender ném con rắn vào đó. Cái gương vỡ tan, làm lộ ra một lỗ thủng trên bức tường đằng sau nó. Từ trong lỗ thủng, hàng tá những con rắn bé xíu chui ra, nhanh chóng lao vào cắn nhân thân của Ender. Điên cuồng phủi lũ rắn ra khỏi người, nhân thân đổ sụp xuống và chết giữa một đám bé nhỏ quằn quại.
Màn hình trống rỗng, rồi một dòng chữ xuất hiện.
CHƠI LẠI?
Ender thở ra một hơi và cất bàn đi.
Ngày hôm sau, dăm ba chỉ huy đến gặp Ender hoặc gửi lính bảo cậu không cần phải lo lắng, hầu hết đều nghĩ những buổi tập thêm là một ý kiến hay, cậu nên duy trì. Và để đảm bảo không có ai làm phiền cậu, họ cũng gửi vài người lính lớn hơn cần luyện tập thêm đến tập cùng. “Họ đều to con y như đám người bọ tấn công cậu tối qua. Chúng sẽ phải nghĩ lại.”
Thay vì một tá, đêm đó buổi tập có bốn mươi lăm người, hơn cả một binh đoàn, và dù cho là vì sự hiện diện của mấy đứa lớn về phe Ender hay vì đã lãnh đủ buổi tối hôm trước, không có kẻ thù nào tới.
Ender không quay lại trò chơi trí tuệ. Nhưng nó sống lại trong những giấc mơ của cậu. Cậu liên tục nhớ tới cảm giác khi giết con rắn, nghiến nát nó, cái cách cậu xé toạc tai đứa kia, cái cách cậu hủy hoại Stilson, cái cách cậu bẻ gẫy tay Bernard. Và rồi đứng dậy, tay ôm xác của kẻ thù, và thấy gương mặt Peter nhìn cậu từ trong gương. Trò chơi này biết quá nhiều về mình. Trò chơi này nói những lời dối trá bẩn thỉu. Mình không phải Peter. Mình không phải là kẻ giết người từ trong tim.
Và rồi nỗi sợ hãi lớn nhất, rằng cậu đã từng giết người, chỉ là giỏi việc đó hơn Peter; rằng chính đặc điểm này đã làm hài lòng các giáo viên. Đó là những kẻ sát nhân họ cần cho cuộc chiến người bọ. Là những người có thể nghiến mặt kẻ thù thành bụi và làm văng máu của chúng ra khắp không gian.
Well, tôi là người các người muốn. Tôi là tên khốn kiếp máu me mà các người muốn khi các người để tôi ra đời. Tôi là công cụ của các người, và chuyện tôi ghét cái phần trong tôi mà các người cần nhất thì có khiến cho điều gì khác đi? Khác đi như thế nào khi mà lũ rắn tí hon giết chết tôi trong trò chơi, tôi đồng tình với chúng, và hài lòng.
Trò Chơi Của Ender Trò Chơi Của Ender - Orson Scott Card Trò Chơi Của Ender