The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hánh Tâm mở rộng cửa nhà khi thấy Trà My.
- Trà My tìm tôi có chuyện gì không?
- Có một lần tôi thấy anh đi với anh Nhật Phương.
- Chúng tôi là bạn:
Cô muốn tìm Nhật Phương à?
- Anh hãy cho tôi biết anh Nhật Phương đang ở đâu đi.
- Để làm gì? Bà Quỳnh bảo cô có đúng không?
- Vậy hóa ra anh cũng biết anh Nhật Phương là ai phải không?
Chánh Tâm gật nhẹ đầu:
- Biết! Nhưng nó sẽ không về Bảo Lộc nữa đâu. Nó bảo biết cô muốn vun nó vào cho Xuân Hoa, tình yêu chứ đâu phải món đồ mà nhường cho nhau. Hơn nữa bây giờ cô sắp là vợ Tín Đạt.
- Nhưng anh ấy không thể không nhìn mẹ. Mẹ anh ấy rất đau lòng và thương nhớ anh ấy. Làm ơn nói cho tới biết anh Nhật Phương đang ở đâu?
Trà My khóc nức nở, có cũng không hiểu sao mình quá đau lòng đến thế, khiến Chánh Tâm phải mềm lòng:
- Nhật Phương sắp đi Ban Mê Thuột rồi, nó xin được một công việc trên đó.
- Tại sao anh ấy đi xa như vậy?
- Chịu. Cô biết nó là một người lúc nào cũng lạnh lùng và đầy mặc cảm mà.
Cô gặp nó với mục đích gì đây? Bảo nó nhận mẹ và em trai à? Nếu muốn nó đã làm việc này từ mấy tháng trước rồi. Tôi cho có địa chỉ của Nhật Phương.
Có địa chỉ của Nhật Phương, Trà My vui mừng quay ra. Bà Quỳnh nôn nóng:
- Có biết Nhật Phương đang ở đâu không?
- Dạ có! Hai ngày nữa anh sẽ đi Ban Mê Thuột.
Bà Quỳnh kêu lên:
- Đi Ban Mê Thuột? Tại sao lại phải đi xa như vậy?
Rồi bà nghiêm khắc nhìn Tín Đạt:
- Tín Đạt! Mẹ nghĩ là con hiểu tại sao?
Một mối ác cảm hình thành trong lòng Tín Đạt, anh mím môi quay đi.
Không! Trà My phải lả của anh!
Xe đi thẳng luôn hướng về thành phố. Bây giờ tối là vào đến cửa thành phố.
Không chịu đi thuê phòng trọ, bà Quỳnh bắt tài xế đi luôn đến nhà Nhật Phương.
- Làm ơn cho hỏi có cậu Nhật Phương ở đây không?
- Có.
Người bạn chung phòng lên tiếng gọi Nhật Phương:
- Phương ơi! Có ai tìm nè!
Bà Quỳnh hồi hộp nắm hai tay vào nhau, bà sắp gặp lại đứa con xa cách hơn mười năm rồi.
- Ai thế?
Nhật Phương đi trên lầu xuống, anh khựng lại khi nhận ra bà Quỳnh. Mặt anh sầm xuống lạnh lùng:
- Bà tìm tôi?
Anh không nhìn Trà My và Đạt, mà làm vẻ xa cách.
- Có chuyện gì vậy?
Bà Quỳnh bật khóc:
- Con không nhận ra mẹ sao Phương?
- Xin lỗi, bà nhận lầm người rồi.
Nhật Phương toan đi lên lầu, bà Quỳnh vội ngăn lại, đau khổ:
- Mẹ biết con đã biết mẹ từ lâu, tại sao con không nhận mẹ. Tại sao vậy con?
- Tôi không có mẹ, mười năm nay tôi luôn bảo với tôi như thế. Các người đi về đi!
- Con hận mẹ lắm phải không? Năm xưa nếu mẹ mang con cùng đi mẹ không nuôi nổi cả hai đứa con. Mẹ cũng nghĩ năm đó con mười bốn, mười lăm, con có thể tự lo cho con. Còn Tín Đạt lúc đó nó còn nhỏ không thể sống mà không có mẹ.
- Tôi đã nói bà nhận lầm người rồi. Làm ơn đi cho Trà My bước lại gần tha thiết:
- Anh Nhật Phương, anh đừng như thế. Thật sự anh Chánh Tâm nói anh đã biết từ lâu, bác Quỳnh là mẹ của anh mà. Em nhận lỗi em đã phụ bạc anh.
- Em sắp là vợ của Tín Đạt thì nói ra lời này làm gì. Anh có những lý do của riêng anh, và anh để trong lòng mình như thế thôi. Tất cả hãy đi về đi.
Nhật Phương đi nhanh lên lầu, bà Quỳnh đứng nhìn theo nước mắt ràn rụa.
Nhật Phương không bao giờ tha thứ cho bà.
Tiến Đạt mới bước lại gần, bà Quỳnh vội xua tay:
- Mẹ không đi! Khó khăn lắm mẹ mới tìm được anh con. Nếu như bỏ đi, con có biết anh của con sẽ không bao giờ cho mẹ gặp mặt nữa.
- Nhưng anh ấy đã bỏ đi lên lầu, chẳng lẽ mẹ cứ ở hoài trong nhà người ta?
- Con thấy khó chịu thì cứ đi đi, còn mẹ nhất định ở lại.
Bà nhìn Trà My với ánh mắt căm ghét:
- Con mang cả Trà My đi đi, mẹ không muốn trông thấy cô ta.
- Mẹ đúng là kỳ cục! Bộ Trà My có lỗi khi nhận lời lấy con mà bỏ anh Hai sao?
- Con đừng có nói nhiều. Đi đi!
Tín Đạt bực dọc kéo Trà My ra xe.
- Mẹ của anh đúng là vô lý.
Trà My ứa nước mắt:
- Thật ra mẹ của anh cũng có lý chứ không phải vô lý khi ghét em, vì em đã khơi sáu vết thương lòng mặc cảm trong lòng anh Phương.
- Em đừng có tự kết tội mình. Trong tình yêu, người ta có quyền yêu và không yêu.
Trà My ngước nhìn lên cầu thang vắng lặng, cô biết làm gì đây cho anh nhận mẹ mình?
- Nhật Phương! Cậu để mẹ cậu đứng trước nhà hoài sao?
Nhật Phương vẫn nằm vùi mặt vào đống chăn, người bạn tức mình giật tấm chăn ra:
- Cậu đúng là cứng đầu, tại sao không chịu nhận mẹ. Trời đang mưa lâm râm, mà mẹ cậu vẫn không chịu đi, lỡ như bà ấy có chuyện gì thì sao?
Lần này Nhật Phương ngồi dậy, mặc áo vào cầm cây dù đi xuống nhà mở cửa.
- Bà nên đi về đi!
- Mẹ chỉ về khi con theo mẹ cùng về Bảo Lộc.
- Tại sao bà cứ buộc tôi điều tôi không muốn vậy?
- Vì Trà My sắp là vợ Tín Đạt, nên con không chịu về Đà Lạt, có đúng không?
- Nếu như vậy mẹ buộc Tín Đạt phải bỏ Trà My.
- Bà đừng có như vậy được không?
- Tín Đạt yêu Trà My, nó sằn sàng làm tất cả mọi chuyện cho Trà My. Nay vì tôi mà bà ngăn cản nó, hóa ra tôi là người phá hoại hôn nhân của em trai mình sao?
- Con chịu nhận Tín Đạt là em trai rồi phải không? Nhật Phương, nếu như con không muốn về Bảo Lộc cũng được, nhưng mẹ xin con đừng đi Ban Mê Thuột. Sài Gòn, Bảo Lộc, mẹ có thể dễ dàng đi tìm con. Nhưng còn Ban Mê Thuột, tại sao con phải đi nơi xa xôi như vậy? Mẹ xin con.
Mưa rơi ướt cả người bà Quỳnh, hình như bà sắp lạnh run lên. Nhật Phương không cứng lòng được nữa, anh kéo bà Quỳnh vào nhà.
- Mười năm nay chúng ta đâu còn là mẹ con với nhau. Khi bà bỏ đi, bà đâu cần hiểu tôi ở lại với con người nát rượu đó khổ như thế nào?
- Nhưng nếu năm đó mẹ mang con đi, mẹ không nuôi nổi cả hai. Vả lại, con đi nữa, ai săn sóc cho ông ây. Tuy ông ấy thường xuyên đánh đập mẹ, nhưng đạo nghĩa vợ chồng, bắt mẹ phải bỏ con lại cho ông ấy. Vì như vậy con hận mẹ, nhưng mẹ có cái lý của mẹ.
- Mẹ mau lên lầu mặc đỡ quần áo của con; nếu không, mẹ sẽ cảm lạnh mất.
Cuối cùng Nhật Phương đã chịu nhận mẹ. Bà Quỳnh mừng rỡ, ôm choàng Nhật Phương:
- Con không còn giận mẹ nữa phải không?
Nước mắt Nhật Phương trào ra:
- Bao nhiêu năm qua, con từng mơ ước một lần gặp mẹ và gọi mẹ. Nhưng không hiểu sao khi biết mẹ trở về giàu có lòng con chua xót đau đớn, và con không cho con cái quyền nhận mẹ.
- Mẹ hiểu suy nghĩ của con mà. Mẹ thề giữa con và Tín Đạt, mẹ đều yêu như nhau.
- Mau đi lên lầu thay quần áo đi mẹ.
Bà Quỳnh vỗ mạnh đầu Nhật Phương:
- Dù ngày nay con đã lớn, mẹ vẫn xem con bé bỏng như ngày nàọ. Về Bảo Lộc đi con, Tín Đạt không biết gì về trà cả, mẹ sợ nó làm sụp đổ công ty mất.
Nhật Phương im lặng trong lòng đầy ý phân vân, có nên trở về Bảo Lộc?
Tuổi thơ của anh là những ngày nghèo khổ đòn roi, tập cho anh sự kiên cường và quý trọng đồng tiền.
- Nhật Phương! Mẹ xin con đó!
- Mẹ cho con thời gian suy nghĩ.
- Nếu như mẹ không nhớ con, mẹ đã không trở về. Bây giờ mẹ già rồi, chỉ mong gia đình được trùng phùng.
Không biết tính sao, Nhật Phương đành gật đầu.
- Con sẽ đi với mẹ.
Vui mừng, bà Quỳnh ôm choàng lấy Nhật Phương. Vòng tay mẹ ấm áp biết bao nhiêu, từ lâu Nhật Phương đã mơ một vòng tay ấm áp của mẹ.
- Tín Đạt!
Quân vỗ mạnh lên vai Tín Đạt:
- Mẹ của cậu đã mang anh Hai cậu về thật nguy hiểm phải không?
Tín Đạt nhún vai:
- Tôi chẳng thấy có gì nguy hiểm cả.
- Này? Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới.
- Tôi tin Trà My.
Quân cười phá lên:
- Tôi cảnh giác cho cậu, mà cậu lại nói với về tự tin như vậy. Sau này có xảy ra chuyện gì, cậu đừng nói là tôi không nói cho cậu biết nghen.
Cái kiểu nói của Quân như là anh ta biết chuyện gì vậy, khiến Tín Đạt không sao không khó chịu.
- Anh thấy cái gì mà nói như vậy?
- Bây giờ Nhật Phương về ở chung một nhà, mẹ cậu còn tin tưởng hơn cả cậu, giao cho quản lý công ty. Mẹ cậu xem anh Hai cậu hơn cậu, không là tối nguy hiểm thì còn là gì nữa. Hãy chịu khó suy nghĩ đi, đừng để mất tất cả rồi chạy đi giữ lại nhé.
Quân cười lớn hơn nữa rồi bỏ đi. Tín Đạt đứng tần ngần nhìn theo. Anh không muốn ganh tỵ với anh Hai, nhưng liệu Quân là người ngoài cuộc, thấy xa trông rộng hơn anh thì sao?
Khó chịu quá đi mất. Tín Đạt đi gặp Trà My bằng bộ mặt không vui:
- Anh có chuyện gì không vui à?
Trà My hỏi đến lần thứ hai, Tín Đạt mới ngước lên nhìn cô:
- Đám cưới xong... anh ở rể nhà em nghen?
Trà My phì cười:
- Nếu mẹ anh bằng lòng thì anh cứ ở. Nhà anh có chuyện gì à?
- Trà My! Em có thấy anh giống cậu công tử phá gia chi tử lắm không? Mua công ty vườn trà, sản xuất trà nhưng lại chẳng biết kinh doanh gì cả, nên tất cả đều giao cho anh Hai.
- Đâu có ai không học mà biết, cho nên tốt nhất anh nên chịu khó học hỏi.
Em nghĩ anh Phương sẵn sàng chỉ cho anh mà.
- Anh không muốn học ở anh Phương. Em bảo anh phải học ở anh Phương mà không khó chịu giùm anh à? Còn anh thì rất khó chịu.
- Nếu như anh học điều hay điều tốt thì nên học lắm chứ. Dẫu sao anh Phương từng theo ba em, anh ấy cũng có chút kinh nghiệm.
- Vậy trước đây ba em ưu đãi cho anh ấy lắm phải không?
Trà My vô tình gật đầu mà không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Tín Đạt:
- Ba em thương anh ấy, vì anh ấy là người chịu thương chịu khó. Sống một mình lập thân song vẫn tốt nghiệp đại học dù có muộn một chút so với lửa tuổi của anh ấy.
Tín Đạt sa sầm mặt:
- Nãy giờ anh chỉ toàn nghe em ca tụng anh Phương, chứng tỏ em còn rất yêu anh ấy.
Lại nữa rồi! Trà My thở hắt ra:
- Chúng ta sắp cưới nhau sao anh không tin tưởng em?
- Anh muốn tin lắm chứ, nhưng có một sự thật biết được làm anh khó chịu.
Em nhớ anh Chánh Tâm chứ?
- Nhớ. Sao?
Chính Chánh Tâm giới thiệu cho ba em đi mổ mắt thoát cảnh mù lòa. Tại sao Chánh Tâm sẵn lòng như vậy, vì anh ta là bạn của anh Phương. Có một thời gian lúc sáng mắt, ba em nói sẵn sàng gả con gái mình cho người đã giúp ba em tìm lại ánh sáng. Em hãy đặt dấu hỏi tại sao Chánh Tâm sẵn lòng giúp ba em?
Tín Đạt nói một thôi dài, trong lúc Trà My sững người ra. Cô bắt đầu hiểu sự việc có bàn tay giúp đỡ của Nhật Phương. Vậy mà khi ba cô sáng mắt, anh lặng lẽ bỏ ra đi. Hiểu rồi để đau khổ, với Tín Đạt là ơn nặng và với Nhật Phương cũng mang nặng ơn nghĩa.
- Bây giờ em ngồi im lặng không có câu nói nào với anh, em đang dao động có phải không?
- Tại sao anh nói cho em biết chuyện này, anh biết em sẽ dao động và khó xử mà.
- Vậy thì em cứ lựa chọn đi! Hãy lựa chọn theo điều của trái tim em, đừng để ơn nghĩa lên trên nữa.
- Anh Đạt! Em muốn một mình, có được không anh?
- Được, anh đi đây.
Tín Đạt băng mình ra bên ngoài, anh cứ chạy. Anh đã nói ra hết rồi đó, và bây giờ là lúc quyền quyết định của Trà My. Cô sẽ trở về với Nhật Phương chắc chắn như thế. Tim Tín Đạt đau nhói lên. Tình yêu không thể miễn cưỡng.
Không thể miễn cưỡng, đừng buộc cô ấy!
- Anh Phương! Em nói chuyện với anh có được không?
Nhật Phương nhìn Trà My rồi gật đầu:
- Chúng ta ra ngoài này đi.
Cả hai đi bộ dài vào vườn trà. Biết Nhật Phương sẽ lên vườn trà, Trà My cố tình đợi anh ở đây. Hai người đi bên nhau, một khoảng cách thật gần trong gang tấc, nhưng ngày hôm nay không còn giống ngày hôm qua.
Nhật Phương ngước nhìn phía trước, một màu trà xanh ngan ngát, anh nói khẽ:
- Có chuyện gì em nói đi.
- Em muốn cám ơn anh chuyện anh đã nhờ anh Chánh Tâm, hướng dẫn cho ba em đi trị mắt sáng lại, còn đóng phân nữa chi phí mổ mắt. Anh cho em trả lại có được không?
- Em có tiền không mà trả? Cất đó đi xem như làm quà cưới cho em với Tín Đạt.
- Em sẽ... không đám cưới với Tín Đạt đâu.
- Sao vậy?
- Anh biết tại sao mà, em vẫn còn yêu anh.
- Đừng Trà My! Bây giờ anh đã xem em như cô em dâu của anh. Ngoài ra anh không suy nghĩ gì khác hơn đâu.
- Anh không muốn đáp lại tình cảm của em, vì anh Tín Đạt là em trai của anh, phải không?
Nhật Phương trầm ngâm:
- Cũng không hẳn như vậy. Anh mới vừa đoàn tụ với mẹ anh, anh muốn toàn tâm toàn ý lo cho vườn trà. Em cũng nên như thế đi, sát cánh cùng Tín Đạt, nó yêu em lúc nó mới mười mấy tuổi mà. Trải qua mười năm nó vẫn nhớ em, em không trân trọng tình cảm đó sao?
Trà My nghẹn lời. Cô nói gì đi nữa cũng thành hồ đồ mất rồi. Thật ra trong lòng cô bây giờ, cô đang yêu ai?
Như hiểu tâm trạng của cô, Nhật Phương quay lại đặt tay lên vai cô:
- Tín Đạt rất yêu em, em đừng làm nó đau khổ. Hãy giữ láy hạnh phúc em đang có. Nắng lên cao rồi, em về đi. Anh vào vườn, công nhân đã bắt đầu đến hái trà.
Nhật Phương buông tay xuống và đi nhanh vào vườn trà. Lòng kiên cường của anh trước Trà My chỉ như thế thôi, anh quay lưng đi, anh thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết. Làm sao anh có thể hết yêu cô, nhưng bây giờ anh không có quyền nữa. Hãy bằng lòng với hạnh phúc em đang có.
- Anh Phương! Tại sao hạnh phúc đến với anh mà anh không chịu đón lấy chứ?
Nước mất ràn rụa, Trà My hét to lên, song Nhật Phương vẫn bỏ đi, một thái độ dứt khoát rõ ràng.
Đứng từ xa chứng kiến, bà Quýnh không khỏi ngậm ngùi. Cả hai đứa con trai đều là máu thịt của bà, bà không thể bênh vực đứa này bỏ đứa kia. Còn Trà My đúng là không có lòng kiên định mà.
- Trà My!
Suýt chút nữa Trà My tông vào bà Quỳnh đứng ngáng trước mặt cô, cô hoảng hốt:
- Bác!
- Tại sao cô làm cho mọi chuyện rối lên, hai anh em nó đánh nhau, hay có một đứa bỏ đi thì cô mới chịu hay sao? Tôi xin cô, tôi khó khăn lắm mới tìm được Nhật Phương, tôi không muốn vừa tìm được đứa con trai này thì mất đứa con kia.
Trà My sợ hãi đứng cúi đầu:
- Con...
- Cô hãy về nhà và chờ ngày đám cưới, nên an phận như thế. Tôi hứa vườn trà và công ty cũng có phần của cô, đừng làm cho mọi việc rối hơn nữa, và nếu như Tín Đạt có làm sao, tôi không tha cho cô đâu.
Bà Quỳnh bỏ đi. Trà My đưa hết nắm tay vào miệng, cố ngăn tiếng khóc cứ muốn òa vở ra.
- Đừng uống rượu nữa Tín Đạt.
Nhật Phương giật chai rượu trong tay Tín Đạt:
- Em cho là uống rượu thì giải quyết được mọi chuyện hay sao?
Đã ngà ngà say, Tín Đạt khó chịu:
- Trả chai rượu lại cho tôi! Tôi uống rượu thì có liên quan gì đến anh?
- Chúng ta là anh em, em không thể nói không có liên quan.
- Được! Là anh em, có liên quan, vì liên quan mà tôi đang đau khổ nè. Anh ra ơn cho Trà My, trong lúc đó tôi chuẩn bị đưa ba cô ấy đi Pháp chữa mắt, đùng một cái, anh nhờ gã Chánh Tâm đó...
- Bác Vạn Lộc sáng mắt, chẳng phải em đỡ tôn chi phí không đáng tốn. Anh chỉ mách cho bác Vạn Lộc:
có phái đoàn y tế Hồng thập tự, như vậy có gì sai?
- Không sai! Nhưng cô ấy từng yêu anh nên bây giờ không toàn tâm toàn ý để làm vợ tôi.
- Vậy thì em hãy chinh phục Trà My. Em và cô ấy từng có kỷ niệm thời thơ ấu rất đẹp mà, và cũng vì cô ấy mà em trở về. Đừng vì một chút ghen hờn không đáng có, mà em buông tay làm tan va hạnh phúc của em. Nghe lời anh, đừng uống rượu nữa.
- Không! Em cần phải say.
Tín Đạt bướng bỉnh giật chai rượu lại, ngửa cổ tu cho kỳ hết, rượu tràn luôn ra ngoài ướt cả ngực áo.
- Em yêu Trà My. Cô ấy khiến cho em đau khổ, tất cả tại anh cả, Nhật Phương.
Tín Đạt buông chai rượu đã hết cho lăn xuống bàn, Nhật Phương phải chụp lại. Anh đau lòng nhìn Tín Đạt. Nông nỗi này, có lẽ anh nên đi xa hơn là ở lại.
Khi anh vắng mặt, Trà My và Tín Đạt sẽ làm hòa và vui vẻ với nhau. Chỉ có như thế thôi.
Gọi tính tiền, Nhật Phương cõng Tín Đạt lên vai đi ra xe. Em còn nhớ không Đạt, hồi anh em mình còn nhỏ, có một lần em đi chân không, đạp phải mảnh ve chai bể bị đứt chân chảy máu, em khóc rấm rứt, anh cũng cõng em trên vai như thế này về nhà. Anh luôn thương em, cho nên anh sẽ đi. Có một điều, em và cả Trà My đều non trẻ trong việc điều hành công ty, điều hành nhà máy và thu mua trà, nên anh đã không nỡ đi. Anh phải làm sao đây?
Pin... Pin... Tiếng còi xe. Bà Quỳnh ra mở cửa, thảng thốt khi thấy Tín Đạt say nhừ:
- Tín Đạt lại say sưa nữa?
- Không sao đâu mẹ, sáng mai nó tỉnh lại thôi.
- Nhưng nó cứ như thế này, mẹ giận lắm. Nó vì một cô gái mà hư hỏng, con bảo mẹ làm sao không đau lòng.
- Rồi nó sẽ bình phục và suy nghĩ lại, mẹ ạ.
- Tại mẹ tất cả, mẹ quá nuông chiều nó. Khi chỉ có mình nó, mẹ nghĩ là mẹ làm tất cả để bù đắp, cho nên ngày nay mới ra có sự như thế này.
- Đừng tự trách mình mẹ ạ. Mẹ! Nếu như có thể, mẹ cho con đi Ban Mê Thuột đi.
Bà Quỳnh sửng sốt:
- Con đi Ban Mê Thuột làm gì? Mẹ con trùng phùng chưa bao lâu con lại muốn đi xa mẹ hay sao, mẹ không cho phép đâu.
- Nhưng con có mặt ở đây càng rối hơn. Khi không có con, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Bà Quỳnh bật khóc:
- Tại sao con luôn chịu thiệt thòi? Khi bỏ đi, mẹ chỉ mang Tín Đạt theo, bây giờ mẹ nỡ nào để cho con thiệt thòi nữa.
- Có gì thiệt thòi đâu mẹ? Tình yêu đâu phải vĩnh cửu. Hơn nữa, con đã xác định trong lòng con, Trà My là em dâu của con. Tuyệt đối con không có tình cảm với cô ấy nữa.
- Vậy thì con không cần phải đi đâu hết.
- Mẹ! Mẹ đừng làm con khó xử nữa.
- Nhưng nếu như Trà My và Tín Đạt cưới nhau, một thời gian sau con phải trở về. Con hứa, mẹ mới chịu.
- Được, con hứa.
- Mẹ thương con quá Phương ạ. Bao giờ con cũng là đứa con chịu nhiều thiệt thòi.
- Con đã lớn rồi mà mẹ.
Nhật Phương ôm vai mẹ:
- Dù ở nơi nào thì con cũng luôn nhớ một điều, con còn có mẹ.
Nhật Phương ngậm ngùi nghĩ đến một ngày ra đi.
- Mẹ! Con có một yêu cầu được không mẹ?
- Con nói đi.
- Xuân Hoa rất tháo vát và bản lĩnh, cô ấy đang học về quản trị kinh doanh.
Mẹ hãy nói với cô ấy vừa học vừa làm việc cho mẹ. Xuân Hoa cũng biết trà nào cho năng xuất cao đó mẹ.
- Được! Mẹ sẽ nói chuyện với Xuân Hoa.
- Mẹ cũng có thể học hỏi kinh nghiệm ở bác Vạn Lộc. Bác ấy không nghĩ ngợi gì đâu, công ty hay vườn trà của Tín Đạt thì cũng như của Trà My.
- Con chu đáo quá Nhật Phương. Mẹ tin cô gái nào làm vợ con, cô gái đó rất hạnh phúc.
Nhật Phương cười buồn. Anh chưa muốn nghĩ đến tình yêu nữa, hãy để cho thời gian làm tan loãng và vá lành vết thương lòng.
Trà My Trắng Trà My Trắng - Hoàng Uyên Trang Trà My Trắng