Số lần đọc/download: 1100 / 17
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:38 +0700
Chương 8
T
ừ sau cái hôm ông Đặng Chính Bình đi khỏi, tôi đã bỏ đứt những chuyện kiếm hiệp. Suốt ngày tôi bó gối ngồi rù trên gác để mơ màng, và để nhớ tiếc bâng khuâng...
"Người phải tiến mãi không ngừng... sống cho ánh sáng, không sống cho hắc ám... Giữa khoảng trời đất có bao nhiêu điều đáng học...".
Các câu nói đầy ý nghĩa, đầy sinh khí của ông Bình cứ vang lên trong trí nhớ tôi như tiếng chuông khua trong đêm tối, hoặc lòe sáng như ánh lửa trong sương mù... Tôi nhìn những đám mây tự ngoài khơi kéo vào, những đám mây nối nhau, dồn dập, hăng hái, chẳng khác một đoàn hướng đạo sinh kéo ngang trên một khoảng rộng xanh tươi. Họ vừa tiến vừa vẫy tôi mau mau cùng họ đi tới những nơi xa chưa từng biết. Trời, tôi náo nức quá, tôi muốn chồm dậy, muốn lao mình qua khung cửa hẹp.
"Thể nào ta cũng vào hướng đạo!" Điều ấy đã thành một quyết định nó chiếm thâu hết tâm hồn tôi, và khiến tôi như kẻ bị thôi miên. Sự ham mê của tôi đã tới cái độ cao của một cơn hàn nhiệt dữ dội. Tôi gần đâm mê sảng. Tôi bỏ cả ăn, cả đùa nghịch. Tôi không nói với ai một lời nào, trừ những câu thúc bách mẹ tôi: "Đi, mẹ! Nói với thầy cho con vào hướng đạo!". Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn bước rảo qua đám sương mờ tím nó bao phủ sự vật đằng xa, tôi lại một lần cảm thấy trong tôi mất đi một cái gì để một cái gì khác thay vào, mà tôi lo sẽ lại mất đi, không tăm bóng. Tôi hướng về mặt trời tà và thiết tha cầu khẩn:
- Mặt trời! Nếu ông muốn tôi yêu ông, ông hãy làm cho điều mơ ước của tôi thành sự thực!
Hình như thấy tôi đã đến cái tình trạng ấy, thầy mẹ tôi bắt đầu lo tôi ốm. Một hôm, thầy tôi gọi tôi lại gần, nhìn tôi lâu lâu và bảo:
- Một tuần lễ nữa thầy sẽ cho con ra Hà Nội học và sẽ nhờ chú xin cho con vào hướng đạo!
Tôi vồ lấy bàn tay thầy tôi, nước mắt tôi tràn xuống ướt cả hai gò má. Tôi cuống quýt hỏi:
- Chỉ một tuần lễ nữa thôi, phải không thầy?