Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Chương 8
B
uổi sáng thứ bảy, bệnh viện Bác ái bao giờ cũng đông nghịt người khám bệnh. Quốc Tâm mệt phờ mà vẫn chưa giải quyết hết các hồ sơ, công việc ở bệnh viện, trông anh phờ phạc cả người. Thuý Ái mang hồ sơ đến bên anh lưu vào máy vi tính. Mãi làm việc anh không thấy Thuý Ái vào phòng:
Anh Quốc Tâm, em muốn lưu hồ sơ.
Quốc Tâm đưa mắt nhìn cô cười thật tươi:
- Vào đây làm giúp anh đi cô bé.
- Dạ.
Thuý Ái ngồi vào chỗ bắt đầu chăm chú vào màn hình. Quốc Tâm thỉnh thoảng nhìn lên nét mặt chăm chú của cô, anh phát hiện Thuý Ái đẹp vô cùng.
Anh mỉm cười chợt nhớ nụ hôn hôm nào và anh chợt nhớ vô cùng.
Thuý Ái gõ trên bàn phím. Sai rồi. Cô gõ lại, lại sai, cô đưa mắt nhìn Quốc Tâm thấy anh cười tủm tỉm, cô thắc mắc:
- Anh cười em đó hả Quốc Tâm?
- Sao em biết?
- Em thấy...
Anh đứng lên đi vòng phía sau ghế của Thuý Ái rồi nói thật nhỏ bên tai cô:
- Anh đang nhớ em quá, nhớ nụ hôn nồng bị chọc quê Thuý Ái kêu lên và đẩy nhẹ anh ra:
- Coi chừng người ta thấy kỳ lắm!
Quốc Tâm vẫn lì lợm vịn vai cô đùa đùa:
- Ai thấy cho thấy luôn.
- Ơ anh kỳ quá. Cllúng ta còn chờ thời gian cho tình cảm thật chín đi anh ạ.
Quốc Tâm nhếch môi cười nhẹ:
- Bao giờ thì chín hả em. Chớ bây giờ khi xa em anh nhớ em lắm. Mấy ngày ở nhà một mình hình ảnh em cứ choáng lấy tâm trí anh. Khi ngồi vào máy vi tính này anh cũng thấy em hiện ra trong đó.
Thuý ái che miệng cười khúc khích:
- Anh xạo ghê. Miệng anh dẻo quá em ngán lắm. Nhất là cái mã đẹp trai của anh hớp hồn các cô gái.
Quốc Tâm ngồi xuống ghế nheo mắt ngắm cô:
- Em có bị anh hớp hồn chưa, anh luôn biết điều đó.
- Hừ... chưa đâu...
- Vậy hả?
Cách nói của Thuý Ái làm anh bật cười, càng ngắm cô anh càng thấy cô xinh đẹp, đẹp và dễ thương lạ, một cảm giác mới mẻ lại dâng lên trong lòng anh thật khó tả. Quốc Tâm nghĩ mình khó xa Thuý Ái vì anh đã yêu cô có lẽ từ lâu lắm rồi thì phải.
Thuý Ái bỗng đứng lên gọi lớn làm đứng ngang dòng suy nghĩ của anh:
- Anh ơi! Anh xem giùm em hồ sơ này có vấn đề gì không?
Quốc Tâm cười cười:
- Đem lại đây cho anh, ngồi đi!
Thuý Ái vừa ngồi xuống cạnh anh. Quốc Tâm tranh thủ hôn nhanh vào má cô một cái thật kêu. Thuý Ái ngẩn người ra rồi véo anh một cái thật đau:
- Nè, làm ẩu nha mai mất không xin phép em thì đừng có hòng.
- Xin phép em lâu lắm.
Thuý Ái trừng mắt doạ:
- Em bắt đền anh đó.
Quốc Tâm thích đùa. Không hiểu sao gần cô anh lại vui vẻ hơn, mọi ưu tư muộn phiền biến mất trong chốc lát:
- Đền một cái nữa nha!
- Á, em không chịu đâu, anh khôn quá hà!
- Hay là em phạt anh vì sự lỗi lầm trót dại lúc nãy đi.
Thuý Ái với thích thú với lời đề nghị của anh:
- Phạt gì bây giờ.
Quốc Tâm nhướng mắt đề nghị:
- Má anh nè, em hôn trả lại đi. Hoà một điều.
Thuý Ái chợt hiểu ra cô la lên:
- Xời ơi, anh khôn thật đó, em không chịu đâu.
- Không chịu thì anh cho người khác hôn đừng có khóc nha.
Thuý Ái bình tĩnh bật cười:
- Em không khóc đâu, chỉ xỉu và bỏ đi thôi.
Quốc Tâm nhăn mặt vì lời đe doạ của cô:
- Hình phạt em trừng trị anh đó hả? Ghê thật, em không giữ lấy tình yêu của mình sao?
Thuý Ái chớp nhẹ đôi mi cong:
- Giữ làm sao được khi người ta muốn tách bến sang sông phải không anh.
- Ai lại tách bến khi thuyền chưa cập bếp. Em đang nghĩ ngợi gì vậy?
- Em suy nghĩ nhiều thứ lắm anh à. Cuộc đời xoay chuyển như trở bàn tay.
Những điều chúng ta muốn chưa chắc thực hiện được. Những điều tưởng chừng không thể xảy ra lại ngờ đến.
- Em đang vui sao lại buồn như thế hả?
Anh đâu có làm gì cho em phải than thở não nuột như vậy.
Quốc Tâm giật mình khi có tiếng gõ cửa phòng. Anh đứng lên bảo:
- Mời vào!
Cánh cửa bật mở. Loan Loan ló đầu vào cất giọng nũng nịu:
- Anh Quốc Tâm nghỉ trưa ở đây sao đóng cửa kín vậy?
Quốc Tâm đứng ở giữa cười cười:
- Đâu có, anh đang làm việc.
- Ai trong phòng của anh vậy?
- Thuý Ái đang nhập hồ sơ vào máy.
- Vậy hả? Em vào được không?
Quốc Tâm chìa tay mỉm cười:
- Được, em cứ tự nhiên.
Loan Loan tự tin bước vào và ngồi xuống ghế cạnh Quốc Tâm:
- Chào Thuý Ái.
- A. Loan Loan mới đến.
Thuý Ái không ngẩng lên chỉ hơi tỏ ra lịch sự, tâm trạng không vui chút nào.
Loan Loan thản nhiên, lịch thiệp vô cùng:
- Thuý Ái chưa nghỉ trưa à?
- Chưa, tôi phải hoàn thành hồ sơ này.
Cô quay sang Quốc Tâm cất giọng hồ hởi:
- Anh ăn trưa nha em có chuẩn bị tất cả cho anh rồi nè, vì không biết có Thuý Ái ở đây nếu biết mình đã mua hai phần rồi.
Quốc Tâm mím môi lại suy nghĩ:
- Loan Loan, em đừng có mua cho anh hoài hãy để anh tự ăn. Phiền em lắm.
Loan Loan nói thật tình:
- Em thấy anh khổ cực, làm việc quên ăn, quên ngủ nên bồi dưỡng cho anh.
Phần ăn này ở nhà hàng lớn đầy đủ dinh dưỡng để anh ăn cơm bụi hoài làm sao có sức khoẻ để sống chứ. Em phải lái xe ra tận chợ lớn để mua đó.
- Trời ơi! Em làm như anh là con nít vậy, anh không thích đâu.
- Anh không thích, em cũng lo. Đây là nhiệm vụ của em mà. Thôi anh sang bên phòng ăn với em đi. Có cà phê em pha sẵn ngon lắm.
Quốc Tâm nhăn nhó:
- Nhưng anh đang làm việc chưa đói đâu.
- Đi đi anh, Thuý Ái cần yên tĩnh làm víệc.
Quốc Tâm khó từ chối liền tìm cách thoái thác:
- Anh phải hướng dẫn cho Thuý Ái hoàn thành công việc. Cô ấy còn nghỉ ngơi nữa.
Loan Loan buông tay anh ra:
- Thôi được, em sẽ ngồi đây chờ anh. Còn lâu không Thuý Ái?
Thuý Ái biết Quốc Tâm từ chối chứ công việc cô đang làm đâu cần anh hướng dẫn gì nữa. Cô nhìn lên. Hình như Quốc Tâm đang nhìn cô, ánh mắt anh thật khó hiểu. Không hiểu sao Thuý Ái lại nói:
- Anh cứ đi đi kẻo Loan Loan buồn. Làm xong em sẽ nghỉ ngơi.
Như được tiếp hơi, Loan Loan chồm lên nắm tay Quốc Tâm kéo đi:
- Đấy, anh nghe Loan Loan đi ăn ngay đi, Thuý Ái đâu có cần anh giúp sức mà anh đòi ở lại.
Khó cưỡng lại mọi yêu cầu của Loan Loan, Quốc Tâm thấy mình yếu đuối quá. Nhưng trong hoàn cảnh này, Thuý Ái lại không hiểu anh. Anh nản vô cùng:
- Anh chưa đói mà Loan Loan.
Loan Loàn thất vọng năn nỉ anh:
- Hình như anh không vui phải không?
Quốc Tâm cố cười:
- Đâu có.
- Sao em thấy anh buồn hay là sức khoẻ anh có vấn đề? Anh đừng cố sức quá để em kiểm tra lại cho anh.
Quốc Tâm đâm bực kêu lên:
- Đã nói anh không có gì sao em phiền quá vậy Loan Loan.
Bị quát bất ngờ, Loan Loan ngồi im mắt cô đỏ hoe. Biết mình vô lý, Quốc Tâm quay lại năn nỉ cô:
- Cho anh xin lỗi nha Loan Loan. Những chuyện của anh không cần em lo đâu, chuyện ăn uống sinh hoạt kể cả việc đi đứng, anh không thích lệ thuộc vào ai cả. Đó là cái tính của anh.
Loan Loan nói giọng khổ sở:
- Nhưng em từ Úc về đây cũng vì anh, em mỗi ngày lái xe xuống tận Chợ Lớn mua cho anh từng miếng ăn, thấy anh thích món gì em cũng mua. Vậy mà... anh đối xử với em như vậy ư?
- Anh không thích, bởi vì anh là đàn ông anh không muốn phiền ai phải vì anh mà cực khổ. Em hiểu giùm anh đi Loan Loan.
- Có phải anh giận em vì chiếc xe du lịch ngoài kia không?
Loan Loan là cô gái rất khéo léo và tế nhị. Hình như cô không chịu khuất phục trước một người nào. Cô len lén nhìn Quốc Tâm và tìm cách hỏi cho ra nguyên nhân mấy ngày qua Quốc Tâm luôn tìm cách né tránh cô. Quốc Tâm nhìn cô khẽ thở dài:
- Anh biết em lo cho anh nhưng điều đó có ý nghĩa gì. Anh là con người tự do, em đừng quan tâm đến. Nếu em cứ như vậy em sẽ khổ đấy. Còn chuyện chiếc xe, anh đã bảo là không nhận, tại sao em ép anh mãi thế.
Loan Loan cất giọng buồn buồn:
- Em lo cho anh đi làm trễ nãi, hao tổn sức khoẻ khi điều kiện đi lại khó khăn. Tất cả làm phí mất nhiều thời gian. Chiếc xe du lịch em tặng anh với ý tốt hoàn toàn. Em không muốn anh vất vả và điều quan trọng hơn là...
Quốc Tâm cắt ngang lời cô:
- Anh hiểu chứ, em đừng nói nữa.
Thấy Quốc Tâm có ý giận dữ, Loan Loan đành thuyết phục anh:
- Được rồi, anh không nhận em không dám ép nữa. Nhưng chiếc xe đã lỡ mua rồi, vả lại em thấy anh đi rất hợp nên em tính thế này anh xem có đồng ý không?
Quốc Tâm tức tối muốn hét lên, nhưng anh không dám vì có Thuý Ái trong phòng, anh sợ cô hiểu lầm đành nói nhỏ nhẹ:
- Em nói thử xem.
Loan Loan khẽ nhích người ngồi cạnh anh:
- Em sắm xe này cho bệnh viện, anh cứ coi như chiếc xe này bệnh viện mua cho giám đốc trẻ được không?
Quốc Tâm vẫn không bằng lòng:
- Cách nào thì vẫn là của em, anh không nhận đâu.
Thuý ái vẫn im lặng theo dõi câu chuyện của hai người. Cô dần dần hiểu ra tình cảm đặc biệt mà Loan Loan dành cho Quốc Tâm. Hình như cô ấy yêu thầm anh từ lâu mà anh chẳng hề hay biết. Điều mà cô lo sợ bấy lâu đã trở thành sự thật. Thuý Ái bắt đầu thấy nản, cô muốn quay về nhà để được sống trong cảnh yên tĩnh thường ngày. Nhưng điều an ủi cô là Quốc Tâm vẫn khăng khăng từ chối những thứ mà Loan Loan riêng tặng cho anh. Niềm an ủi duy nhất, điểm tựa tình yêu của cô hiện giờ.
Loan Loan vẫn có tìm cách xoa dịu anh:
- Anh muốn em làm gì bây giờ hả anh?
- Em có thấy làm như thế là mình quá đáng không? Em đã xem anh chẳng ra gì.
- Em không có lỗi gì cả. Chỉ có lỗi nhỉ là tự ý không hỏi anh, nhưng đây là tình cảm mà em dành cho anh. Chẳng lẽ tình cảm yêu thương ai đó mình cũng phải hỏi họ sao anh? Em... em đã...
Loan Loan ngập ngừng rồi im lặng. Cô rất dị ứng cách nói của anh. Quốc Tâm đưa mắt nhìn cô, thái độ của Loan Loan hôm nay thật lạ lùng. Cô làm anh ngạc nhiên vô cùng. Hình như Loan Loan muốn ám chỉ một điều gì xa xôi mà anh chưa hề nghĩ đến. Anh lắc đầu:
- Tại sao em quan trọng hoá vấn đề như vậy hả? Đơn giản chiếc xe anh không có tiền mua thì nó không là của anh. Em đừng bàn cãi nữa.
Loan Loan dường như thấy mình hơi quá đáng. Cô đã nghĩ sai một điều, cứ vung tiền ra nhằm mua chuộc tình cảm của anh đúng là điều rất khó. Quốc Tâm rất khó tính và ưa tự ái. Con người như anh rất cố chấp, cô khó mà thuyết phục anh theo ý mình. Loan Loan tỏ vẻ nhún nhường:
- Thôi được, em nghe và hiểu ý anh rồi Quốc Tâm ạ. Anh nỡ để em buồn sao? Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em ư, dù là tình bạn?
- Em đừng đề cập chuyện tình cảm vào chỗ làm ăn. Chúng ta tránh nhập nhằng em à.
Cách nói của anh hoá ra Loan Loan chẳng nghiêm túc sao. Loan Loan buồn bã quay đi. Cô chẳng biết nói gì thêm trong hoàn cảnh này. Cô thở dài thườn thượt trông thật đau khổ:
- Anh biết ai mua lại chiếc xe em bán anh ạ.
Quốc Tâm nhìn cô chăm chú:
- Em định bán lại à? Sao không để đi hả?
Loan Loan ngán ngẫm:
- Em có xe rồi. Vả lại em thích người khác chở mình, tự lái em tệ lắm.
- Nhưng anh có biết ai mua mà bán?
- Hay là em tính thế này?
Quốc Tâm lại cảnh giác với Loan Loan, nhận quà của cô anh thấy kỳ. Giọng anh nhẹ nhàng hơn:
- Em nói thử xem.
- Hay là anh mua trả góp chiếc xe ấy giúp em được không Quốc Tâm. Em không muốn chiếc xe ấy về tay người khác.
Rõ ràng Loan Loan rất khéo léo nhạy cảm. Cô tính toán kỹ càng, Thuý Ái khó địch nổi cô gái tài này, không khéo Quốc Tâm sẽ không ra khỏi lưới tình mà Loan Loan cố tình mắc. Cô chợt nghe Quốc Tâm trả lời nhẹ nhàng:
- Thôi được nể lời em, anh sẽ mua chiếc xe ấy với hình thức trả góp chỉ trừ một ít lương hàng tháng của anh vào chỗ chiếc xe, em bằng lòng không?
Cuối cùng, Loan Loan cũng đạt được mục đích. Cô sung sướng kêu lên:
- Cảm ơn anh nha Quốc Tâm?
Quốc Tâm đứng lên nói với Thuý Ái khi thấy cô cứ mải miết công việc:
- Nghỉ đi Thuý Ái, chúng ta cùng đi ăn, giờ thì anh đói rồi.
Loan Loan nở nụ cười ý vị:
- Nhờ cãi vã với em mà anh đói đó. Thức ăn em dọn sẵn bên kia mời anh sang.
Quốc Tâm có ý chờ Thuý Ái ra khỏi phòng:
- Còn Thuý Ái, em về nhà hay ở lại đây vậy.
Cô quay đi cố ý như khoá cửa phòng tránh cái nhìn của anh khiến cô càng khó xử:
- Em về anh ạ. Buổi chiều nay em xin nghỉ một buổi.
- Em sao vậy Thuý Ái?
Quốc Tâm lo lắng dừng lại hỏi Thuý Ái, Thuý Ái mang chiếc sắc lên vai, cố tạo một nụ cười thật duyên dáng cho Quốc Tâm yên lòng:
- Anh đi với Loan Loan đi, đừng làm cô ấy buồn lòng. Em không sao đâu anh ạ.
Anh vẫn không tin. Hình như trong mắt Thuý Ái chứa nét u buồn sâu lắng, chỉ có anh mới nhận ra:
- Thật không? Để anh đưa em về.
Cô bước đi thật nhanh khi chìa tay cho anh bắt một một cái thật chặt, rồi quay vội đi ngay:
- Hai người đi vui vẻ nha!
Thuý Ái nhìn đồng hồ, cô chợt giật mình đã quá mười hai giờ. Các phòng khám đều đóng cửa chẳng còn ai, không ngờ trưa đến vậy.
Cô bước đi thật nhanh xuống thang lầu. Về nhà, cô nhốt mình trong phòng nhớ lại những lời Loan Loan nói với Quốc Tâm, cô chợt hiểu Loan Loan yêu anh biết dường nào, cô thấy lòng mình dâng lên nỗi buồn chông chênh khó tả.
Niềm tin của Thuý Ái chợt lung lay. Một tình yêu đẹp như mơ hình như chỉ còn là tường tượng trong cô mà thôi.
Buổi chiều, Thuý Ái từ bệnh viện trở về cô bước ra vườn hoa ngắm nhìn những nụ hoa tươi non vừa mới nhú. Chú Minh Hữu thật mát tay khi vun xới vườn hoa xinh đẹp này:
- Cháu rảnh sao Thuý Ái?
- Dạ.
- Hôm nay không đi thăm bà cụ Nghiêm An với Quốc Tâm à?
- Không ạ.
- Lúc này cháu không đưa Quốc Tâm về nhà chơi. Chú nhớ cậu ta quá.
- Anh ấy không rảnh.
- Thường thường cháu ở đâu Quốc Tâm ở đấy mà. Hai đứa quấn quýt nhau, chú thấy được đó.
- Được cái gì hỏng biết nữa.
Giọng nói cộc lốc của Thuý ái làm Minh Hữu ngạc nhiên, anh nhìn đứa cháu gái đang xoay xoay cọng cỏ cú trong tay. Dường như tâm hồn cô bé đang để đâu đâu:
- Thuý Ái, cháu đang mơ mộng gì vậy?
Nghe gọi cô giật mình ngẩng đầu lên ngơ ngác:
- Gì chú?
- Cháu làm gì mà tâm hồn ngơ ngẩn như kẻ mất trí vậy?
Thuý Ái vẫn ngồi yên trên thành bồn hoa đáp hờ hững:
- Cháu thấy chú trồng hoa đẹp quá, chú thật mát tay.
- Có người khen chú như vậy.
- Ai vậy chú?
- Cô bạn của cháu chứ ai?
- Bạn? Đứa nào Thuỳ Hương hay Nhã Vân?
Minh Hữu lắc đầu:
- Em của Thuỳ Hương.
Thuý Ái tròn mắt:
- Ủa, sao chú biết Thuỳ Liên? Cô tự nhiên đến đây làm gì?
- Chú đâu có biết, nghe cổ nói đến tìm cháu làm gì đó.
- Vậy hả?
Thuý Ái cắn môi suy nghĩ. Thuỳ Liên tìm mình có việc gì vậy kìa. Cô ấy là một y sĩ, Thuỳ Hương là bác sĩ, cô em không vào nổi trường y, nên đành học ở bậc trung học. Con bé ra trường trước chị mình và là y sĩ của một bệnh viện tư nhân. Thuý Ái bóp trán suy nghĩ mãi không ra. Minh Hữu tủm tỉm cười:
- Cô ấy là y sĩ hả cháu?
- Dạ.
- Hay là cô ấy muốn nhờ cháu xin vào bệnh viện tư Bác Ái?
- Cháu không nghe Thuỳ Hương nhờ vả.
Minh Hữu trừng mắt bảo:
- Gì mà nhờ vả, cháu phải nói là giúp đỡ mới đúng.
- Chú ơi, chú thật rắc rối. Cháu không thèm nói chuyện với chú nữa.
Xách hai thùng nước nặng, Minh Hữu cười to:
- Hình như hôm nay người ta đang giận nhau, chú không dám chọc đâu.
- Chú đừng suy nghĩ lung tung. Ai giận hờn hỏng biết.
Nói xong cô ngoe nguẩy đi vào nhà. Minh Hữu nghiêng đầu mỉm cười nói một mình:
- Hử! Chối hoài, không giận mà cái mặt y như cái bánh tráng mắc mưa, thấy ớn!
Thuý Ái chợt cầm vòi nước xịt mạnh vào chân Minh Hữu. Giật mình anh quăng hai thùng nước đổ ào ra sân, anh còn nhảy dựng lên la oai oái:
- Ối! Trời ơi. Thuý Ái, cháu chơi ác vậy?
Thuý Ái lúng búng trong miệng:
- Ai biểu chú nói nhiều quá. Đáng ghét.
Cả hai chú cháu tạt nước vào nhau ướt ngoi ngóp, rồi rượt đuổi nhau chạy quanh sân. Tiếng cười rộn rã vang lên làm vú Năm phải bước ra nhìn lắc đầu:
- Mèn ơi lớn rồi mà chú cháu giỡn như con nít. vào ăn cơm đi hai cô cậu.
- Dạ.
Thuý Ái chợt đứng sững lại vì Quốc Tâm đến tự bao giờ đang tựa cửa nhìn ngắm cô. Cô hoảng hồn lấy hai tay che chiếc áo ướt sũng mặt đỏ ửng vì thẹn thùng.
- Em đùa thật vui.
Cô ngẩng phắt lên cười sau phút bối rối ngượng ngùng:
- Anh đến bao giờ sao không bấm chuông.
Anh cười mím môi:
- Cửa không khoá mà Thuý Ái.
- Ơ, em quên, mời anh vào nhà chơi.
Quốc Tâm bước đến cạnh cô. Anh lấy chiếc khăn tay chậm mấy giọt nước còn đọng trên má cô:
- Anh muốn rủ em đi chơi.
- Em không đi anh ạ.
- Sao vậy?
- Tại... em không thích.
- Sao không thích. Giận anh hả?
- Không có, chỉ vì em muốn ở nhà. Hôm nay em không khoẻ.
Anh đùa đùa giọng:
- Có cần bác sĩ khác không?
Liếc xéo Quốc Tâm một cái thật dài. Thuý Ái phụng phịu:
- Em tự khám mình được mà. Em cũng là bác sĩ chứ bộ.
- Thôi được. Nếu ở nhà anh sẽ ở lại đây với em tối nay.
Thuý Ái ngạc nhiên kêu lên:
- Ơ anh rảnh à?
- Rất rảnh rang.
- Anh không đưa Loan Loan đi chơi sao?
- Không, nếu đưa cô ấy đi chơi có người buồn khóc đấy. Anh rất sợ trời u ám hoặc mưa lắm.
Thuý Ái phùng hai má thở ra:
- Hổng dám mưa đâu. Bộ anh quan trọng lắm hả?
Quốc Tâm đưa tay vuốt chiếc mũi thanh tú của cô rồi bảo:
- Nè, đi thay đồ đi cô bé kẻo cảm lạnh bây giờ. Anh chờ đó.
Thuý Ái cùng Quốc Tâm vào nhà. Tự nhiên cô thấy thích thích. Niềm vui được nhân lên, nổi buồn vơi bớt. Quốc Tâm vẫn ở bên cô như hôm nào. Tình yêu mà anh dành cho cô vẫn còn đó. Loan Loan chỉ là người thầm yêu trộm nhớ anh thôi sao? Lẽ nào Quốc Tâm lại không biết điều ấy. Hay anh biết mà cố lờ đi. Thuý Ái rất cẩn thận trong tình yêu.
Cô quyết không để mình sai lầm nữa. Thuý Ái rất sợ đau khổ, đã hai lần cô phải nếm đau thương vì quá tin người. Niềm tin vỡ vụn, cô chưa góp nhặt lại trọn vẹn. Đứng trước ngưỡng cửa tình yêu cô như cánh chim sợ ná, sợ gió giông nên luôn e sợ, rụt rè.
Thuý Ái ngồi trước gương tỉ mỉ kẻ lại viền môi xinh hình trái tim một cách chăm chú. Hôm nay Quốc Tâm lại mời cô đi chơi. Ngày đầu tiên anh đến rủ cô cùng đi. Chưa bao giờ cô được cái hẹn mà lòng nôn nao như vậy. Đây không là cái hẹn, lúc đầu Thuý Ái định không đi nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của anh Thuý Ái lại thấy tội tội vô cùng. Cô quyết định thay đổi ý kiến tự tạo bất ngờ cho Quốc Tâm. Cô nghĩ là anh sẽ rất vui.
Thuý Ái chọn một chiếc áo hoa màu tím rất dễ thương. Chiếc áo này cô mặc ngày đầu tiên gặp anh lúc anh trở về. Cô thích mình ngoan hiền, thật khả ái trong mắt Quốc Tâm, Khả ái hơn cả Loan Loan.
Cô tin rằng Quốc Tâm sẽ thích mình hơn và hình ảnh cô sẽ lưu lại trong tim anh mãi mãi. Anh thường bảo với cô rằng anh thích cô vì cô là cô gái dịu dàng mà cũng muốn mình như thế.
Thuý Ái cài chiếc nơ kẹp có hoa trắng lên tóc. Chiếc áo thêu hoa thế này thật dễ thương vô cùng. Tự nhiên cô thấy thích thích. Thuý Ái tô thêm chút son lên môi tự tin bước ra ngoài. Cô nhí nhảnh bước nhẹ nhàng đến cạnh Quốc Tâm:
- Hù!
Thấy Quốc Tâm ngồi một mình lơ đãng nhìn ra ngoài cửa lớn, cô đập nhẹ vào vai anh. Anh giật mình quay lại. Tự nhiên cô thấy tim đập loạn xạ lên, hồi hộp muốn rủn đôi chân. Cô chờ bớt run rồi đẩy anh sang bên, sao hôm nay cô lại có tâm trạng như thế.
Quốc Tâm chợt nhận ra sự khác lạ trong cử chỉ của cô, anh nhìn sững không chớp mắt:
- Em định đi đâu vậy Thuý Ái?
Cô liếc mắt sang anh nói nhỏ:
- Thì đi chơi.
- Ở đâu?
- Em đâu có biết.
- Em đi một mình hả? Định bỏ anh ở nhà với ai?
Cô tròn mắt ngạc nhiên:
- Lúc nãy anh chẳng rủ em là gì?
Đến lượt Quốc Tâm ngạc nhiên:
- Em bằng lòng đi chơi với anh.
- Dạ!
- Chết rồi, anh vừa hẹn với chú Hữu ở lại nói chuyện cho vui. Em làm anh thất hứa với chú rồi.
Thuý Ái đẩy vai anh:
- Đi đi anh, anh nói lại với chú ấy một tiếng không được sao?
Minh Hữu bưng hai ly cà phê đặt trước mặt Quốc Tâm cau mày hỏi Thuý Ái:
- Ủa cháu định đi đâu mà ăn mặc đẹp quá nhỉ?
Cô nũng nịu với chú:
- Cháu đi chơi một lát nha chú.
- Ơ cái nhỏ này thiệt nhiều chuyện.
Thuý Ái che miệng cười khúc khích:
- Sao ạ?
- Quốc Tâm, cậu định đi ngay à? Không lẽ bỏ ly cà phê này. Công tôi pha nãy giờ.
Quốc Tâm vẫn ngồi im mỉm môi lại suy nghĩ:
- Thuý Ái, em làm anh bất ngờ quá! Cứu bồ đi kẻo chú Hữu giận anh.
Cô nghiêng đầu ngó Quốc Tâm hỏi đùa:
- Cho chú ấy giận luôn, ai biểu mới đó anh đã hứa hẹn với người khác.
- Trời đất, hứa với chú làm như hứa với cô nào. Nè cháu vừa phải nha Thuý Ái, thấy Quốc Tâm hiền cháu đừng có ăn hiếp.
- Anh ấy mà hiền hả? Chú Hữu lầm rồi.
- Đó chú thấy chưa. Thuý Ái lúc nào cũng như thế. Cháu rất ngán cô ấy về chỗ hay giận hờn này.
Minh Hữu gật đầu:
- Thôi, uống cà phê rồi đi. Lâu lâu Thuý Ái mới sửa soạn đẹp và hân hoan như vậy.
- Chán chú ghê, bán đứng cháu hoài.
Quốc Tâm cười to, trong khi Thuý Ái thẹn thùng đỏ mặt, cô vặn vẹo cái xắc trong tay.
- Nè, đi chơi nhớ đưa cháu tôi về sớm sớm nha Quốc Tâm.
- Dạ.
Minh Hữu thích chí vì Quốc Tâm có vẻ rất thành thật và yêu quí Thuý Ái.
Anh có vẻ nghiêm túc của một vị bác sĩ của chàng trai sống đứng đắn yêu nghề, của một con người giản dị không thích ăn chơi xa xỉ không giống Lâm Hoàng hay Kỳ Nhiên. Minh Hữu mừng thầm trong bụng. Anh cảm thấy Quốc Tâm yêu cháu gái của mình có vẻ rất nghiêm túc nên tìm cách động viên thêm.
Không hiểu sao cách nói chuyện của Quốc Tâm lại rất hợp ý với anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ Minh Hữu càng yêu quí Quốc Tâm hơn.
Thuý Ái và Quốc Tâm ra xe lúc trời vừa nhá nhem. Trong buổi hoàng hôn muộn màng, anh thấy Thuý Ái đẹp lạ lùng. Quốc Tâm mải mê ngắm quên cả việc mở cửa xe.
Thuý Ái quay lại cô bật cười vì cái nhìn quen thuộc của anh. Quốc Tâm đùa đùa:
- Anh thích ngắm em vào buổi hoàng hôn trông em đáng yêu biết mấy.
- Thôi đi, anh đang tán tỉnh em đó hả Quốc Tâm?
- Anh nói thật mà!
Thuý ái nhoẻn miệng cười. Anh rất thích cái nụ cười của cô. Và cô biết anh nói thật. Ánh mắt anh đã nói lên điều ấy. Thuý Ái lo lắng Quốc Tâm lại hôn cô đấy, cô náo nức chờ đợi, cái nụ hôn ngọt ngào khó quên.
Nhưng Quốc Tâm lại vịn nhẹ đôi vai cô rồi mở cửa xe đẩy nhẹ cô vào:
- Vào đi Thuý Ái, anh sẽ dành cho em một buổi tối dạo chơi thật lãng mạn.
- Đi đâu hả anh?
Quốc Tâm đặt nhẹ tay lên vai trần của Thuý Ái. Cô nghe bối rối, râm ran một cảm giác vừa thích thích vừa lo lắng. Anh nói thật thản nhiên:
- Này đi với anh, em được phép mặc như thế này nếu đi với người khác em phải kín đáo hơn.
- Nhưng...
Thuý ái im bặt. Cô xấu hổ, buồn không thể tưởng khi bị anh nhắc nhở:
- Em ăn mặc rất nghiêm túc, lúc nãy không thích sao anh không nói. Em thấy Loan Loan ăn mặc còn hở hang hơn em nhiều. Và em nghĩ đàn ông các anh thường bị mê hoặc bởi nét đẹp vừa kín vừa hở ấy.
Quốc Tâm hơi nhíu mày:
- Sao em lại so sánh mình với Loan Loan. Anh không thích cô ấy vì sự gợi cảm đó, Loan Loan là một cô gái nặng lối sống phương Tây. Thuý Ái không ngờ Quốc Tâm lại có ý nghĩ khác thường so với những người khác. Cô vui mừng vì anh không hiếu sắc. Dù rất ghét anh nhưng nhìn nụ cười rất đẹp của anh cô dần nghe một cảm giác thương cảm ngoài ý muốn dâng lên trong lòng.
- Anh... chuyện ấy thật kinh dị.
- Cũng thường thôi chỉ tại anh không thích.
- Em biết rồi, em xin lỗi vì không hiểu ý anh.
- Không sao đâu, em đẹp lắm Thuý Ái ạ. Anh bị mê hoặc bởi em đó.
Thật sự thì thế nào nhỉ? Quốc Tâm nói gì cô không hiểu. Anh không thích cô ăn mặc hở hang lại khen cô đẹp. Thật mâu thuẫn, tại sao anh lại quan trọng hoá vấn đề như vậy. Cô ngồi im lặng nghe buồn rưng rưng.
- Anh làm em giận hả? Cho anh xin lỗi nghe.
- Anh có hiểu là anh vừa nói gì không Quốc Tâm?
- Dĩ nhiên là hiểu. Anh rất yêu em, và không muốn ai nhìn ngó. Đơn giản như vậy.
- Ôi! - Thuý Ái kêu lên nhăn mặt - Anh đang đùa hay thật vậy Quốc Tâm.
Anh cười nửa miệng. Tự nhiên cô thích nụ cười thu hút của anh vô cùng, Thuý Ái giấu cảm xúc của mình vào lòng. Quốc Tâm nhận ra anh càng muốn chọc cho Thuý Ái giận để thấy được nét phụng phịu dễ thương của cô. Thật đáng yêu!
- Em muốn đi đâu Thuý Ái?
Nản, giận anh Thuý Ái nói như la lên:
- Em không biết, tuỳ anh.
- Em là cô gái rất có cá tính. Đừng bắt chước người khác làm mất đi vẻ đẹp ấy anh không thích.
Lại không thích, lại thế này thế kia, yêu anh sao mà khó khăn quá. Cô đã từng thấy Loan Loan khóc vì sự kiên quyết của anh. Nhưng tại sao cô luôn bị thu hút bởi tính khí hơi thất thường của anh. Thuý Ái không hiểu nổi lòng mình huống hồ gì hiểu anh.
Dù vậy cô vẫn không muốn xa rời anh. Người ta bảo những ngọn núi khó chinh phục nơi ấy có biết bao điều kỳ thú đang chờ mọi người chinh phục nó.
Thuý ái cũng vậy. Dù có lúc cô rất nản và chỉ muốn quay trở về nhà.
- Cô bé có thích ngắm cảnh không?
Cô phụng phịu:
- Không thích.
- Em muốn ăn gì, anh đưa em đi.
- Không muốn.
- Hay chúng ta đến hồ Kỳ Hoà dự các gian hàng ẩm thực nha.
- Không biết.
Cách nói của Thuý Ái làm cho Quốc Tâm không kềm nổi cái cười. Anh cười to khiến cho Thuý Ái nhìn anh không chớp mắt:
- Vậy chúng ta dừng lại ở đây nha!
Vừa dứt câu, anh thắng kít lại chiếc xe dừng hẳn trước một điểm vui chơi thật hoành tráng. Muôn ngàn ánh đèn ngôi sao nhấp nháy như các vì tinh tú trên bầu trời. Công viên văn hoá hay tụ điểm ca nhạc? Thuý Ái chẳng thèm nhìn.
Quốc Tâm bật đèn lái. Và anh ngồi trên yên xe nhìn cô như giễu cợt, đùa đùa:
- Đừng giận anh nữa nha cô bé. Thật ra anh thử em đó, Thuý Ái. Em có thấy dễ chịu khi yêu một người bướng bỉnh như anh không.
Chỉ có mấy lời nói ngọt ngào của anh, lòng cô đã mềm ra như suối tưới vào mảnh đất vốn rất màu mỡ. Thuý Ái ngã đầu vào anh cất giọng ngọt ngào:
- Anh ác ghê, đùa kiểu ấy có ngày em giận anh luôn cho mà xem.
Quốc Tâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn óng ả của cô, anh thấy niềm vui dâng lên khó tả. Thuý Ái rất dễ thương đáng yêu vô vàn:
- Anh không dám đùa nữa đâu em ạ.
Mùi hương hai người hoà quyện vào nhau ngan ngát trong đêm. Thuý Ái mơ màng lùa bàn tay vào tóc anh, nghe lòng mình dâng lên bao cảm xúc ngọt ngào.
Quốc Tâm không kềm nỗi xúc động trong không gian huyền ảo chỉ có hai người trong xe. Anh nâng lấy mặt Thuý Ái lên. Cô muốn né tránh nhưng lại muốn được anh yêu nên để yên như vậy. Giọng Quốc Tâm thì thầm bên tai:
- Em có yêu anh không Thuý Ái.
Quốc Tâm chỉ chờ câu nói ngược lại trên đôi môi xinh đẹp kia bặt ra tiếng "không biết" bướng bỉnh là anh cười ngay, Nhưng không, cô hơi cụp đôi mi cong xuống như chờ đợi một cái gì đó rất thiêng liêng, đang đến rất gần.
Quốc Tâm nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi đang hé nở, dịu dàng như đoá hoa hàm tiếu. Nụ hôn kéo dài chất ngất men say. Lâu lắm hai người mới rời nhau trong nuối tiếc, bàng hoàng. Quốc Tâm như chợt tỉnh. Anh ôm cô trong vòng tay ấm áp. Hai người tựa vào nhau mà nghe nhịp tim đang hoà tấu bản tình ca.
- Cho anh xin lỗi nha!
- Anh có lỗi gì đâu Quốc Tâm. Đừng rời xa em nha anh.
Anh lại thì thầm bên cô:
- Dù cho đá lở núi bồi, anh cũng không bao giờ rời xa em. Tin anh nha cô bé.
- Dạ.
Cô lại dựa vào lòng anh êm ái, Khúc nhạc tình yêu vẫn êm đềm hoà nhịp.
Hai người thích ngồi bên nhau hơn. Không có nơi nào đẹp hơn khi tình yêu đang lên ngôi. Thuý Ái lại mơ một viễn cảnh thật êm đềm bên anh. Có gì sung sướng bằng khi được sống bên người mình yêu dấu. Dưới chân cô hình như đang nở một thảm hoa hạnh phúc tuyệt vời.