Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Chương 7
K
hi lên xe, Lexie ngồi yên, hai tay nắm chặt trong lòng, cho đến khi Rafiq ra lệnh, "Em thắt dây an toàn vào đi".
"Ồ", nàng nói, cảm thấy mình ngu ngốc và lóng ngóng.
Anh nói gì đó, rồi rướn người về phía nàng, tìm chiếc dây an toàn và cài vào cho nàng.
Lexie nghẹn thở đợi anh ngồi thẳng người lên. Nhưng thay vào đó, anh cúi đầu xuống và hôn nàng, những quả pháo hoa bắn tung lên trời, trong đầu nàng lúc này không có gì khác ngoài khát khao bùng cháy. Hai tay nàng ôm lấy cổ áo anh, đôi môi ướt mềm, hòa quyện với đôi môi đầy ham muốn của anh.
Cho đến khi tiếng động cơ yếu ớt len lỏi vào tâm thức của nàng. Qua đôi mắt nhắm nghiền, nàng cảm nhận được những ánh đèn lóe sáng. Nàng nhận ra ánh sáng ấy có thực, chứ không phải lửa tình đang rực cháy trong con người nàng, rồi nàng miễn cưỡng mở mắt ra.
Rafiq ngẩng đầu lên. Sau phút ngờ vực, anh nói bằng giọng đau khổ, gượng gạo, "Đây không phải là phong cách thường ngày của anh". Thấy nàng không đáp, anh cười phá lên với vẻ cuồng dại và nói nốt, "Cũng không phải của em chứ?"
"Vâng", nàng thú nhận.
Anh nổ máy, nói rành mạch, "Anh nghĩ em đang làm anh phát điên lên rồi."
"Em hiểu cảm giác ấy."
Anh lại nhìn nàng bẠánh mắt đam mê dữ dội, rồi mỉm cười, anh nắm tay nàng. Lexie thu tay vào lòng, như bị dội gáo nước lạnh trước sự từ chối tế nhị ấy. Tất nhiên, có thể đó chỉ là vì anh cần tập trung lái hơn – nhưng nếu là vì anh thấy xấu hổ trước những ham muốn, thèm khát có được nàng thì sao?
Liệu có phải vì thế mà anh đưa nàng tới nhà hàng nhỏ bé, xa xôi này? Xét cho cùng, nàng cũng là con gái của một trong những nhà độc tài bị coi khinh nhất thế giới…
Ôi, vì chúa, nàng nghĩ, rồi giận dữ vì những hàng rào tự bản thân nàng đã đặt ra để ngăn cản con tim, chắc chắn anh không hề biết cha nàng là ai! Và nàng không phải chịu trách nhiệm cho những hành động của Paulo Considine.
Tại sao Rafiq thấy xấu hổ về nàng? Nàng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó đi, chiếc áo choàng đang mặc làm nổi bật thân hình thon thả, mềm mại và nước da của nàng. Jacoba đã giúp nàng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, thảo nào nhiều người hâm mộ nó.
Đơn giản là Rafiq đã chọn một nơi kín đáo, và nàng rất cảm ơn anh vì điều đó.
Ngay khi ở trong vòng tay anh, sự dè dặt của nàng biến mất.
Lẽ ra nàng đã mất bình tĩnh, mặc dù nàng sẽ thấy rất lạ nếu không tự chủ được trước người đàn ông gần như nàng chẳng hiểu chút gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy chỉ có hạnh phúc mà thôi, niềm hạnh phúc vô bờ, không gì sánh bằng.
Dù sao đi nữa, nàng sẽ bắt đầu tìm hiểu kĩ hơn về anh. Anh tốt bụng, chu đáo, và cũng rất gợi cảm. Anh còn rất thông mình, và luôn mong ước những điều tốt đẹp nhất cho người dân, cho đất nước của mình.
Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn qua cửa sổ bên cạnh ngắm bầu trời đêm với muôn vàn vì sao lấp lánh. Niềm kiêu hãnh là một khái niệm khó cắt nghĩa, nàng mỉm cười nghĩ, nhưng đó là tất cả những gì nàng đang có lúc này – niềm kiêu hãnh và khát khao không mong muốn, không phù hợp với tính cách của nàng đang bùng lên dữ dội.
Và nàng biết điều đó sẽ chẳng đi đến đâu; điều tốt đẹp nhất nàng có thể hy vọng là cứ để nó cháy lên cùng đam mê mãnh liệt. Nàng không hy vọng Rafiq đáp lại. Anh sẽ bối rối nếu biết nàng đã háo hức muốn được khám phá cảm giác khi được đi vào trong anh.
Tốtho đến lúc này anh vẫn cứ nên tin nàng đang tận hưởng những màn yêu đương cuồng nhiệt cùng anh, và một kỳ nghỉ thú vị…
"Em đang nghĩ gì thế?", anh hỏi khi chiếc xe dừng lại bên những cánh cửa đồ sộ của lâu đài.
"Chỉ… nghĩ vẩn vơ thôi". Má nàng ửng hồng trước lời nói dối.
Anh tắt máy và cười với nàng đầy vẻ giễu cợt, ánh trăng làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của một kẻ chuyên quyền. Trái tim nàng thổn thức, nàng để mình cuốn đi theo cơn khát rất có thể sẽ làm hỏng cả buổi tối này.
Thế cũng đáng cho dù trong tương lai nàng có phải chịu nỗi đau nào đi chăng nữa, nàng nghĩ trong tuyệt vọng. Bất cứ nỗi đau nào.
Trong tòa lâu đài, Rafiq đề nghị uống một chút rượu trước khi đi ngủ. "Ở đây có một nhà máy chưng cất rượu riêng. Anh biết em thích rượu nho, nhưng ít nhất em cũng nên một lần thử rượu rum của Moraze. Nó có vị ngọt dịu và chứa rất nhiều tinh chất của hoa".
Sau khi nhấp ngụm đầu tiên, nàng tán đồng, "Anh nói đúng, ngon quá". Nàng cảm thấy hơi căng thẳng, bèn bước đến bên cửa sổ, bám vào mặt kính, và nhìn ra vịnh lấp lánh ánh bạc trước bầu trời đêm. "Em sẽ luôn nhớ hình ảnh này của Moraze", nàng khẽ thở dài. "Đây là một hòn đảo nhiệt đới tuyệt diệu ngập tràn hoa, ánh mặt trời và những tiếng cười".
Và cả ánh trăng cùng niềm đam mê.
Giọng Rafiq vang lên ngay sát bên nàng. "Không phải lúc nào nó cũng lãng mạn, nên thơ đâu. Thỉnh thoảng những cơn bão ập tới, và còn có cả sóng thần nữa. Và mặc dù nụ cười của người dân trên đảo rất ấm áp, nhưng họ cũng có cả nước mắt".
Nàng khẽ quay đầu lại, cánh mũi phập phồng trước mùi hương gợi cảm phảng phất – mùi đặc trưng của đàn ông. "Đó là cuộc sống, phải không anh?", nàng nhẹ nhàng nói. "Lúc nào cũng có cay đắng xen lẫn mật ngọt. Nhưng tối nay, em nghĩ em sẽ tự cho phép mình được bay bổng". Anh cúi xuống, đặt nụ hôn lên gáy nàng khiến nàng cảm thấy run rẩy, thèm muốn. "Anh sẽ rất vinh dự được giúp em thực hiện điều đó", anh nói, khẽ cắn lên làn da mịn màng của nàng.
Cơn run rẩy biến thành những mũi tên vàng với hết dự đoán này đến dự đoán khác, chúng phóng tới từng ngõ ngách trong cơ thể nàng, đánh thức mọi giác quan. Cho dù có chuyện đi chăng nữa, nàng cũng đã được thỏa lòng, nàng nghĩ, rồi quay sang nhìn ánh mắt khát khao của anh. Và với tối nay, như thế là đủ rồi.
"Hãy hôn anh đi", anh thốt lên. "Suốt những giờ qua, anh cứ mải ngắm nhìn đôi môi em, hình dung chúng đang đặt lên môi anh. Hãy hôn anh đi".
Nàng mỉm cười, đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt anh. Các đầu ngón tay râm ran khi lần theo viền quai hàm rắn rỏi, rồi lân la tới đôi môi đang đợi chờ của anh, và sau đó chúng lướt nhẹ lên xương gò má quý phái của anh. Nàng thấy rạo rực, máu nóng dồn lên mặt, niềm khát khao đầy ma thuật đang từ từ dâng lên trong nàng, khiến nàng như muốn tan chảy.
Rafiq cúi xuống, ngọn lửa tình kìm nén bấy lâu bừng cháy khi anh đặt môi mình lên môi nàng.
Vô cùng sung sướng, Lexie ngả vào lòng anh, phó mặc mình cho giây phút diệu kỳ này, nơi này, con người này.
Và nàng nhận ra đó không chỉ là nỗi khao khát về mặt thể xác. Nàng cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh khi nó áp vào cơ thể nàng, cái xiết tay thật chặt và tiếng thổn thức của con tim anh. Nàng biết cảm xúc hiện có trong nàng chất chứa đầy nhục dục.
"Em là ánh mặt trời, là ánh trăng sáng trong vòng tay anh", anh thì thầm trên môi nàng, sau mỗi từ thốt ra là một cái hôn say đắm. "Quý giá và ấm áp. Nhưng đằng sau đôi mắt xanh trong, lấp lánh kia là những bí mật, những nỗi niềm sâu kín bí ẩn và khó hiểu như bầu trời đêm đen vậy".
"Chẳng có bí mật nào đâu", nàng nói, nhưng đó là lời nói dối và anh biết. Nàng nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh.
Và vì nàng không thể chịu đựng được nếu làm hỏng khoảnh khắc này, nên nàng đã xoa dịu bằng một nụ cười gượng gạo. "Dù sao thì cũng không có bí mật nào quan trọng cả. Chỉ là những điều hết sức bình thường mà chẳng ai muốn thú nhận hết". Anh nhìn như thể muốn soi thấu tâm can nàng một lúc lâu, rồi đưa mắt nhìn xuống, anh nhếch mép cười, thói quen nghiêm túc của đôi môi.
"Chúng ta ai cũng có những bí mật", anh nói rồi đặt lên môi nàng những nụ hôn nồng cháy trước khi buông nàng ra và nói bằng một thứ giọng xa cách. "Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi rồi. Em nói đã hoàn toàn bình phục sau vụ tai nạn nhưng anh thấy đôi mắt xinh đẹp kia vẫn thâm quầng
Mặc dù vô cũng thất vọng, nàng vẫn mỉm cười gật đầu và cất bước theo anh.
Đến cửa phòng, anh nâng đôi tay nàng lên, hôn vào lòng bàn tay, rồi khép các đầu ngón tay nàng lại. "Chúc em ngủ ngon", anh khẽ nói rồi quay gót.
Vài giờ sau, nàng quả quyết rằng vết thâm quầng bên dưới mắt là do thiếu ngủ trong các đêm trước, những tưởng tượng khát dục, cuồng nhiệt đã xua đuổi cơn buồn ngủ trong nàng.
Nhưng cuối cùng khi cơn buồn ngủ đến, nó đã biến nỗi thất vọng của buổi tối thành một sự chấp nhận thanh thản. Ngày hôm sau, Rafiq đưa nàng đi dã ngoại ở một vịnh hẻo lánh trên một trong những khu đất của dòng tộc anh. Họ ngồi ăn dưới hàng phi lao rì rào, bơi trong làn nước ấm như dòng sữa và mặc dù gần như không chạm vào nhau, Lexie vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thật tuyệt vời khi được ở bên anh và không chịu bất cứ một áp lực nào, mặc dù nàng biết anh đang rất muốn có được nàng.
Anh chẳng hề che giấu. Ánh mắt anh, nụ cười của anh, cái nhìn lướt qua khiến con tim nàng loạn nhịp, tất cả đã nói lên điều đó. Họ sẽ làm tình khi cả hai đã sẵn sàng, nàng mơ màng nghĩ trong lúc chuẩn bị cho bữa tiệc tối tại khách sạn. Từ giờ cho đến lúc đó, nàng tạm bằng lòng thả hồn mình trong giấc mơ đầy si mê này.
Tất nhiên, nàng mặc chiếc váy màu hồng nhạt, đi đôi giày cao gót cùng tông và trang điểm theo cách nàng đã học được từ em gái. Chuẩn bị xong xuôi, nàng lùi lại, đứng ra xa chiếc gương và mỉm cười đầy bí hiểm với hình ảnh của mình ở trong đó.
Hãy cẩn thận – hết sức cẩn thận – lý trí của nàng lên tiếng cảnh báo, nhưng nàng biết con tim sẽ không chịu nghe lời. Dường như mọi cảm xúc của nàng đang đi trên một con rồng sắt, sự chấp nhận nhẹ nhàng của buổi ban ngày đã bị một ly cốc-tai tình ái làm biến mất và mọi phán đoán như liều thuốc tràn ngập trong huyết quản.
Dưới chân cầu thang, nàng xót xa nhìn tấm ảnh của Hani, em gái anh. Tại sao anh không hề nhắc đến cô ấy?
Có lẽ nỗi đau về sự yểu mệnh của cô vẫn còn quá lớn.
Lúc nàng bước vào phòng khách, Rafiq đang nói chuyện qua điện thoại di động, vẻ uy quyền toát lên qua thứ tiếng Pháp
Anh ngước lên khi nhìn thấy nàng bước vào, trước sự ngạc nhiên và trong niềm vui bị kìm nén của mình, nàng nhìn anh bằng ánh mắt khát khao, đắm đuối.
Anh nhanh chóng quay lại với cuộc nói chuyện – nhưng con tim bướng bỉnh, dại dột của nàng ngay lập tức hoan hỉ khi anh kết thúc cuộc điện thoại và dập máy.
Trong suốt quãng đời còn lại, nàng sẽ giữ trong lòng ký ức về giây phút ham muốn mãnh liệt ấy.
"Màu váy khiến em trở nên thật diệu kỳ". Anh nói giọng đều đều, rành rọt. "Em có hiểu tiếng Pháp không?"
"Không. Em nói tiếng Maori". Và cả tiếng Illyra nữa, nhưng nàng không có ý định thừa nhận điều đó – nó có thể dẫn đến những câu hỏi mà nàng không muốn trả lời.
Họ chọn con đường ven biển để đi tới khách sạn mới xây xong. Lexie ngắm nhìn xung quanh với vẻ thích thú khi họ đến nơi, nàng khẽ reo lên khi nhìn thấy những đóa hoa, và tràng hoa có màu sắc rực rỡ trang trí bên ngoài khách sạn.
Rafiq đứng bên cạnh nói, "Bất cứ khách sạn mới xây dựng nào của Moraze đều có hai lễ khai trương. Buổi thứ nhất là dành cho những người đã xây dựng nó, sau đó là một buổi lễ trang trọng hơn, giống như buổi lễ em đã tham dự tối hôm trước, trong đó quảng cáo là chính. Buổi lễ hôm đó ngột ngạt hơn, nhưng buổi lễ ngày hôm nay thì khác".
Những năm tháng sống tại Illyra đã giúp Lexie quen với kiểu lễ hội của hoàng gia, nhưng lúc bước vào trong cùng Rafiq, nàng nhận ra là anh đã đúng – buổi lễ này quả thực đặc biệt.
Mọi người mỉm cười, vỗ tay, hoan hô chào đón họ. Nếu không day dứt vì là đứa con duy nhất của lẻ độc tài đã làm bao người khiếp sợ, nàng đã dễ dàng đáp lại và thả mình trong những lời chào đón nồng nhiệt.
Cho đến khi nàng nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Chắc hẳn nàng đã do dự, vì Rafiq đột ngột hỏi, "Sao thế? Em không khỏe à?"
"Em khỏe". Nói cho cùng, vì lý do gì mà nàng phải sợ Felipe Gastano?
Anh ta tiến về phía họ cùng nụ cười rạng ngời điển trai, sắc mặt cho thấy anh ta rất chắc chắn về lời chào của mình. "Alexa yêu dấu", anh ta dịu dàng nói và cúi xuống hôn lên má nàng.
Rafiq kéo nàng lại gần mình hơn khiến nụ hôn không mong muốn kia bị chệch ra ngoài.
Đôi mắt màu xanh xám của Felipe ánh lên tia nhìn trong tích tắc, nhưng nụ cười vẫn ở trên môi, anh ta gật đầu về phía Rafiq. "Tôi xin lỗi", anh ta nói bằng giọng hối tiếc khiến Lexie sởn gai ốc. "Tôi quá đỗi vui mừng khi gặp lại một người bạn cũ nên quên mất nghi thức xã giao. Tôi rất vinh dự được có mặt tại đây trong sự kiện đầy trang trọng này".
Rafiq nói, "Chúng tôi cũng rất vui được gặp anh ở đây".
Lời chào đón rõ ràng là chân thành, nhưng vẫn khiến Lexie dựng tóc gáy. Nàng cảm nhận được sự xúc động mãnh liệt ẩn trong nét mặt điềm tĩnh của anh và tự hỏi liệu nàng có phải là nguyên nhân không.
Felipe dường như không nhận ra. Anh ta vẫn mỉm cười, và quay sang nhìn Lexie hồi lâu rồi lại quay sang Rafiq. "Tôi nghĩ tôi rất muốn được biết cô Alexa, bạn tôi có thích cách Moraze tiếp đãi những vị khách của mình không".
Lexie cứng đờ người ra, nàng muốn biết chính xác ẩn ý của anh ta sau những từ khó hiểu kia.
Âm thanh náo nhiệt bất chợt vang lên từ chỗ những nhạc công đang đứng bên đống lửa mừng trên cát.
"Hi vọng anh thích buổi tối nay", Rafiq bình thản nói. "Sau vài bài phát biểu ngắn gọn, trang trọng, sẽ là màn khiêu vũ trên bãi biển". Anh khẽ nhếch môi cười. "Các điệu nhảy truyền thống của chúng tôi là nét giải trí đặc trưng của vùng".
"Chắc chắn tôi sẽ thích", Felipe nói, rồi nhìn Lexie đầy hàm ý.
Nàng cố gắng đáp lại bằng cái nhìn điềm đạm, và vui mừng khi anh ta bước lùi lại để nhường chỗ cho một cặp khác đến chào họ.
Như Rafiq đã hứa, phần trang trọng của buổi lễ diễn ra rất ngắn gọn, được kết thúc bằng màn nâng cốc và những lời chúc tụng, sau đó bữa tiệc thực sự bắt đầu. Trên bãi biển, ban nhạc lại tấu lên một khúc nhạc ấn tượng, đàn ghi ta và đàn điện tử ghen tị với các loại nhạc cụ truyền thống – chiếc phách hình tam giác, đàn bầu vẫn còn nguyên hạt bên trong, và một chiếc trống.
"Nhóm vũ công của khách sạn biểu diễn trước nhưng sau đó mọi người sẽ cùng ùa vào tham gia", Rafiq bảo nàng trong lúc đám người tiến về phía bãi cát để được xem màn biểu diễn ngoạn mục. "Em sẽ thấy nó hơi khác so với vũ điệu của phương Tây; trong điệu sang-ga, người nhảy không chạm vào nhau". Quan sát các vũ công – phụ nữ trong trang phục áo chẽn sặc sỡ và váy dài chấm mắt cá chân, đàn ông mặc áo màu trắng giống cướp biển, nơ thắt ở phần eo, ngay trên cạp quần ống túm – Lexie khẳng định họ không cần phải chạm vào nhau.
Vì điệu sanga gợi cảm đến đọ thừa sức làm tảng băng tan chảy.
Phụ nữ bắt đầu trước, họ túm hai bên váy trong lúc tiến lại gần người đàn ông đang giậm chân mời gọi. Họ đung đưa theo tiếng nhạc, những đôi chân trần nhịp theo giai điệu khó hiểu, nụ cười gợi tình rạng rỡ trên môi khi họ chuyển từ bạn nhảy này sang bạn nhảy khác, lựa chọn và sàng lọc, cho đến khi cuối cùng họ quyết định đâu là người đặc biệt của mình.
Đến lúc ấy, tiếng trống bắt đầu dồn dập, vũ điệu càng khêu gợi hơn. Cả đàn ông và đàn bà đều chòng ghẹo bạn nhảy của mình, những cú lắc mông điệu nghệ mời gọi đối phương chạm gần thân mật hơn, những nụ cười chậm rãi, gợi tình trong lúc các vũ công nhìn vào mắt nhau.
Những điệu vũ dai dẳng – nhịp điệu rộn ràng theo tiếng trống giục và ngọn lửa bập bùng của thuở hồng hoang, sức nóng cùng sắc màu rực rỡ của những chiếc váy đăng ten của cánh phụ nữ - đã đánh thức con ngựa bất kham trong Lexie. Má nàng ửng đỏ, mí mắt trĩu nặng, mơ màng.
Sau đó, tiếng trống dồn dập điên cuồng rồi đột ngột dừng lại, thế giới dường như treo lơ lửng trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Vài giây sau mọi người bắt đầu vỗ tay, nhận ra các vũ công trong các vũ điệu gợi tình do họ tự sáng tạo ra. Lexie để ý thấy một số người nghỉ ngơi, cười nói, trêu chọc nhau; những người khác rủ nhau đi dạo – vẫn không hề chạm vào người nhau.
Tránh ánh nhìn chăm chú của Rafiq, nàng nhìn về đống lửa đang tí tách cháy và bắt gặp nụ cười giễu cợt của Felipe Gastano.
Nàng gật đầu, ước sao nàng chưa bao giờ đi chơi với anh ta một cách ngu ngốc như thế, ước sao - ồ, ước nhiều điều ngớ ngẩn quá, nàng mạnh dạn nghĩ, cố gắng kiềm chế tiếng đập thình thịch của con tim.
Không ngạc nhiên khi người ta nình trạng thần kinh bị rối loạn bởi nhiệt độ của khí hậu nhiệt đới! Đây quả là một sự mê hoặc quyến rũ của vùng nóng ẩm.
Như cảm nhận được sự bồn chồn của nàng, Rafiq nói, "Em có muốn đi tham quan khách sạn không? Khu vườn và bể bơi đẹp lắm".
"Em rất thích", nàng nói, thầm cảm ơn anh vì có cơ hội thoát khỏi quá nhiều ánh mắt tò mò kia.
Họ bước qua rừng phi lao nhỏ, những chiếc lá thon dài xào xạc trong làn gió thoảng hương thơm ngát. Lexie lấy lại được bình tĩnh, nàng trầm trồ trước khu vườn rực rỡ và bể bơi trong giấc mơ Ả-rập của nhà thiết kế, rồi cả hai trở lại bãi biển, Rafiq nói, "Em đợi một chút".
Nàng dừng lại cùng anh, ngước nhìn lên vẻ dò hỏi. Anh đang mỉm cười, nhưng ánh mắt chăm chú của anh như muốn báo cho nàng điều sắp xảy ra, nàng cảm thấy máu chảy cuồn cuộn trong người.
Anh khẽ nói, "Anh quên mất không nói với em rằng em đáng yêu thế nào".
Nụ hôn chỉ là khúc dạo đầu trước khi họ quay lại với đám đông, nhưng nàng còn mong chờ điều gì hơn thế. Những lùm cây rậm rạp đủ sức che khuất họ khỏi ánh mắt của bất kỳ người nào đứng trên bãi biển, nhưng nàng không nghĩ rằng Rafiq là kiểu người buông thả ở chỗ đông người.
Nổi bật sau lùm cây, nàng hơi bối rối, như thể bị mọi người trông thấy nụ hôn đó rồi.
Đứng bên cạnh nàng, Rafiq nói, "E rằng anh sẽ phải đi một lúc". Anh nhướn mày gọi một thanh niên điển trai tới đứng bên cạnh nàng. "Em sẽ thích thú khi bàn luận về các điệu nhảy với Bertrand", anh nói sau khi giới thiệu họ với nhau.
Và nàng đã làm thế. Bertrand rất lễ phép và khá am hiểu các vũ điệu của Moraze, cậu ta cho nàng biết những vùng khác nhau có những phiên bản khác nhau, một số đơn giản hơn…
"Và một số thì phức tạp hơn", cậu ta kết thúc câu nói bằng một nụ cười tươi rói. "Nhưng tối nay cô sẽ không được xem bất kỳ màn nào trong số đó đâu. Mọi người đang rất hạnh phúc vì Tiểu Vương của chúng tôi đang có mặt ở đây".
Nàng khuyến khích cậu ta kể về Rafiq. Lẽ ra không cần phải khuyến khí cậu ta nhiều đến thế, năm phút sau nàng khẽ mỉm cười. Rõ ràng cậu ta nghĩ Tiểu Vương của mình chỉ xếp sau các vị thần.
"Cô đang cười tôi", cậu ta nhe răng cười trước khi nghiêm túc trở lại. "Nhưng đúng là tôi mang ơn ông ấy. Không có sự can thiệp của ông ấy, tôi đã chặt sạch mía và hoa trên các cánh đồng hoa màu. Ông ấy nằm trong ban xét duyệt những người xứng đáng được học lên cao nữa, và mặc dù ở trường học tôi rất tệ, nhưng ông ấy đã thuyết phục họ cho tôi một cơ hội. Những người khác nghĩ tôi không đáng được giúp đỡ, nhưng ông ấy lại không cho là vậy. Tôi sẵn sàng hi sinh bản thân vì ông ấy".
Lời nói của cậu ta chắc như đinh đóng cột, không có vẻ gì là giả bộ hiên ngang.
"Đó là một Tiểu Vương may mắn, vì đã kêu gọi được lòng trung thành", Lexie nói rất thật. Nàng cũng đã biết đến sự chu đáo và thành thật của Rafiq.
Bertrand đứng dậy. "Được đi theo một người lãnh đạo như vậy thì thật là may mắn", cậu ta nói rồi liếc nhìn qua đầu nàng và nhíu mày. "Tôi phải đi ra đây một lát. Tôi sẽ tìm cho cô người bầu bạn".
"Không cần", nàng quả quyết. "Cậu cứ đi đi; tôi sẽ tự lo được".
Cậu ta dao động rồi nói, "Tôi sẽ quay lại nhanh thôi". Sau nụ cười xin lỗi, cậu ta cúi chào và bỏ đi.
Lexie mỉm cười nhìn cậu ta chen vào đám đông, tiến tới một phụ nữ trung niên đang đứng một mình.
"Đó là một trong số các vệ sĩ của Hoàng thân Rafiq", một giọng nói cất lên từ sau lưng nàng. "Và người phụ nữ đó là cấp trên của cậu ta".
Đột nhiên Lexie cảm thấy đơn độc và không người bảo vệ, nàng co người lại tự vệ trước mối đe dọa tưởng tượng.
"Chào anh, Felipe", nàng khẽ nói. "Em luôn nghĩ rằng các vệ sĩ cao hơn hai mét với những cái cổ to hơn cái đầu".
"Những anh chàng cơ bắp, có lẽ - những tên lính. Chiều cao và hình dáng của các vệ sĩ rất đa dạng, anh nghĩ người này sẽ bị Hoàng thân Rafiq trừng phạt vì bỏ rơi em".
"Em có lâm vào nguy hiểm đâu", nàng nói bằng giọng đều đều, rồi quay đầu nhìn
Nụ cười của anh ta vẫn duyên dáng như ngày nào, đôi mắt biết nói lên lời khen ngợi, giọng trầm và thích tán tỉnh, nhưng anh ta khiến nàng thấy lạnh toát.
"Tất nhiên là không phải thế", anh ta tán đồng. "Nhưng em biết các quý tộc giàu có, quyền lực coi trọng những chuyện này thế nào rồi đấy – lúc nào họ chẳng nhìn thấy nguy hiểm". Anh ta chỉ tay về phía đám đông đang cười nói ồn ã hơn lúc trước, những tiếng cười tự do ngân vang. "Ngay cả khi ở trong đám người thân thiện như thế này – những con người sẵn sàng dâng hiến bản thân".
Anh ta chuyển ánh mắt sang gương mặt nàng, dò xét, một biểu hiện chưa từng có. "Em có biết ở chợ người ta đồn đại rằng Hoàng thân Rafiq rất quan tâm đến vị khách đang ở tại nhà anh ta hay không?"
"Lời đồn thổi – luôn luôn – được phóng đại", nàng nói bằng giọng đều đều, và đã đưa ra quyết định. Đây không phải là lúc thích hợp nhất, nhưng anh ta cần phải biết. "Anh Felipe, em cần nói với anh…"
"Không phải lúc này", anh ta cắt ngang cộc lốc.
Anh ta muốn điều gì đó; nàng có thể cảm nhận được – một sự thèm khát dữ dội, mặc dù không phải là tâm hồn nàng; nàng nhận ra trong ánh nhìn bất chợt hiện lên trong đôi mắt.
Chưa bao giờ là nàng – anh ta luôn coi nàng là phương tiện để đi tới một cái đích ngầm định nào đó.
Trước khi nàng kịp nói hết, anh ta tiếp tục, "Và không phải ở đây. Cứ để sau đi, khi nào de Couteveille thả em ra".
"Em không phải là tù nhân", nàng tự động nói, nóng lòng muốn chấm dứt cuộc tranh cãi nhiều lo nghĩ, kì lạ này và giải quyết dứt điểm. "Và em nghĩ đây là lúc, là nơi thích hợp để nói lời chào tạm biệt". Felipe Gastano mỉm cười, mặc dù lớp da quanh mắt nhăn lại nhưng chúng không hề biểu lộ cảm xúc nào. "Ra là vậy ư?". Anh ta nhún vai. "Thì ra mối quan hệ giữa em và anh ta rất vui vẻ, phải không?"
Vui mừng nhưng vẫn cảnh giác, nàng nói, "Tất nhiên là em thấy vui".
"Anh cảm ơn em. Có lẽ anh không… hoàn toàn… hiểu điều mà anh nghĩ là cả hai chúng ta cùng muốn, nhưng anh cũng rất vui trong thời gian chúng ta ở bên nhau. Tuy nhiêu, trước khi đi, anh có điều muốn nói với em. Sau vụ tai nạn nh của em, anh đã cố liên lạc với em, nhưng hình như em không thể liên lạc bằng điện thoại hay thư điện tử". "Ý anh là sao?" Bất chấp ngọn lửa đang rực cháy, nàng cảm thấy lạnh toát, những tiếng trò chuyện quanh nàng như tắt ngấm.
"Chỉ là hình như ai đó đang theo dõi các cuộc liện lạc của em với thế giới bên ngoài".
"Chắc chắn anh nhầm rồi", nàng vặn lại.
Anh ta chiếu cố bằng một nụ cười, "Sao em không hỏi de Couteveille? Anh ta ra ngay bây giờ đấy, và nếu anh nói không nhầm thì anh ta không thích trông thấy chúng ta nói chuyện với nhau đâu".
Quả thực, Rafiq liếc nhìn nàng một cái sắc như dao lúc tiến đến gần, mặc dù giọng nói của anh lúc chào Felipe rất lạnh nhạt, nhưng không hề cộc cằn, Felipe trò chuyện thêm vài câu về sự phát triển của khách sạn trước khi Rafiq và Lexie đi sang chỗ khác.
Từ lúc này trở đi, họ luôn ở bên nhau. Họ lưu lại một tiếng, xem thêm một màn nhảy múa, điệu này thậm chí còn gợi tình hơn cả điệu đầu tiên, và rồi cũng đến lúc phải về.
Trên đường trở về lâu đài, Lexie nhận thấy Rafiq khá miễn cưỡng. Anh nhã nhặn, vui vẻ, quan tâm… và xa cách.
Những lời nói của Felipe đang giày vò nàng. Nàng muốn hỏi thẳng vị chủ nhà của mình, nhưng phần kia trong tâm hồn lại bảo nàng hãy biết suy xét. Vì cớ gì mà Rafiq phải theo dõi các cuộc điện thoại của nàng?
Cuối cùng, lúc chiếc xe chạy qua các cánh cổng, nàng nói, "Anh Felipe bảo đã cố gắng liên lạc với em, nhưng người nhà anh không cho gặp".
"Anh e là có thể đã có chuyện đó", Rafiq bình thản nói. "Người của anh được đào tạo để quản lý hệ thống truyền thông, và họ đã xử lý cả các cuộc gọi liên quan đến em. Anh đã đưa cho họ tên của em gái em, đó là lý do cô ấy được liên lạc trực tiếp, nhưng anh có cảm giác em không muốn Gastano tùy tiện gặp mình. Nếu anh đã hiểu sai, thì anh sẽ đưa tên anh ta vào trong danh sách".
Lexie lưỡng lự rồi nói, "Không, không sao, cảm ơn anh. Anh ấy sẽ không gọi lại nữa đâu". Còn những bức thư điện tử - Felipe đã có chính xác địa chỉ hộp thư của nàng, nhưng chúng đã biến mất vào không trung trong suốt mấy ngày, mấy tuần, suốt thời gian qua. Tò mò và cảm giác thanh thản hối thúc nàng nói tiếp, "Có nhiều cách tiếp cận với truyền thông
"Có một số. Một số cơ quan báo chí lớn sử dụng cộng tác viên bản địa, và dĩ nhiên tin tức đi rất nhanh". Giọng anh chắc nịch. "Anh nghĩ em không muốn bị đưa ra bàn luận trên mục lượm lặt".
Sợ hãi, nàng đáp, "Anh nói đúng".
Những lần đụng độ trong nháy mắt của nàng với cánh phóng viên chuyên viết cho mục lượm lặt và các tay săn ảnh khiến nàng phát ốm. Ở Illyria, nàng được bảo vệ trước mọi cách tiếp cận của họ, nhưng nàng đã chứng kiến những hậu quả mà họ có thể gây nên, và nàng không hề muốn trở thành một phần của bài báo. Hơn nữa, nàng có cảm giác nếu Jacobe biết nàng đang ở chỗ người đứng đầu Moraze, cô ấy sẽ cử Hoàng tử Marco đến kiểm tra anh.
Nàng muốn điều cuối cùng mà Rafiq muốn biết là cha nàng là ai.
Tính trung thực mâu thuẫn với sự xấu hổ. Có lẽ nàng nên cho anh biết – ngay bây giờ. Nhưng cổ họng nàng cứ nghẹn lại. Tội lỗi của những người cha đều trút cả xuống những đứa con trai – và con gái, nàng mệt mỏi nghĩ, nàng nhớ lại cái lúc người dân Illyra đã tỏ ra nghi ngờ nàng như thế nào. Thật chua chát; thỉnh thoảng nàng còn tự hỏi liệu nàng có mang trong mình chút tàn bạo nào đó của cha không.
Không, tốt hơn hãy cứ để mọi thứ tự nhiên như vốn có của nó. Sau này, Rafiq có thể sẽ nhớ đến nàng như một cô gái bình thường, chứ không phải là đứa con của quỷ dữ.
Khi đã vào trong lâu đài rồi, Rafiq nói, "Em có thích buổi tối hôm nay không?"
"Em rất thích", nàng đáp, giọng giòn tan chứ không phải là vui. "Thật thú vị khi được gặp những người đã làm nên công trình. Và họ hát rất hay". "Em thấy màn nhảy múa thế nào?"
Giọng anh khoái chí, đôi mắt mơ màng. Cả hai bước về khoảng sân có mái che và bể bơi, nàng thấy mọi đề phòng trong nàng đều tan biến hết.
"Rất gợi tình", nàng khẳng định. "Và khỏe khắn một cách kinh ngạc. Có những lúc em tưởng như mông họ rời hẳn ra".
Anh ngửa mái đầu đen về phía sau và phá lên cười, tiếng cười sảng khoái, thích thú. "Xem họ múa, em có muốn được thử
"Em biết những hạn chế của mình", nang nói. Nhưng ý nghĩ tò mò lại giục nàng hỏi tiếp. "Anh có biết nhảy không?"
"Mọi người dân Moraze đều biết nhảy các điệu nhảy truyền thống", anh nghiêm trang nói. "Các bảo mẫu dạy bọn anh điệu nhảy đặc trưng của mình ngay từ khi bọn anh còn nằm trong nôi – hoặc chí ít là họ nói thế".
Họ bước qua mái hiên, những tấm rèm trong mờ khẽ phất phơ trong làn gió biển mằn mặn. Mặt trăng nghiêng mình mỉm cười, tỏa ánh sáng bạc huyền ảo xuống mặt nước – bể bơi, những bông hoa súng màu trắng ánh hồng, cùng màn sương mờ ảo khiến cho nơi đây trở thành một thế giới tách biệt.
Lexie nuốt nước miếng để giải phóng cái cổ họng bị tắc nghẹn, rồi nói dông dài, "Em nghĩ có lẽ đúng là anh cần phải học từ trong nôi thì mới nhảy được như thế mà không bị ngã dúi dụi hay biến mình thành một tên ngốc. Và cũng cần phải luyện tập thường xuyên thì mới có thể giúp cho chân và hông linh hoạt đến vậy".
"Đừng lo – anh không giống các vũ công ở khách sạn, những người thỉnh thoảng mời du khách ra bãi cát để chứng tỏ mông của du khách thiếu linh hoạt thế nào đâu. Và để có thể nhảy được những điệu ấy, em cần phải có trống và âm nhạc nữa". Anh nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, đầy hàm ý. "Nhưng anh muốn được dạy em", tiếng nói thốt ra từ đáy lòng.
"Dạy em cái gì cơ?"